Trí Tuệ Đại Tống
Quyển 9 - Chương 9: Tàn tửu soi bóng trăng
Cùng lúc đó Hàn Kỵ hay tin vội vàng đi sang phòng Bàng Tịch báo: - Bàng tướng, Vân Tranh về rồi!
Không ngờ bên trong phòng của Bàng Tịch cũng có người, viên ngự sử báo tin căm phẫn đang nói: - Đại Tống ta sở dĩ được gọi là quốc gia văn hoa lễ nghĩa, vì người Tống biết lễ pháp, ma chay cưới gả đều đã thành lệ. Đại quân khải hoàn là sự kiện long trọng, vậy mà y không coi ra gì, đó là xem thường lễ pháp, so với ngông cuồng ngang ngược hơn gấp bội. Đã thế lại còn ôm khuê nữ giữa đường mà khóc, khiến bách tính xung quanh cũng rơi lệ theo, tất cả đều cho rằng triều đình đối xử bất công với công thần, bệ hạ không nghe không hỏi, khiến quốc triều mang tiếng bất nhân bất nghĩa, tâm địa này đáng giết!
Bàng Tịch phẩy tay bảo ngự sự kia lui ra, mặt âm trầm như trời mưa nói với Hàn Kỳ: - Hừ, y đáng lẽ phải dừng ngựa ngoài dịch trạm cách ba mươi dặm, nhận đại lễ của triều đình, nay lặng lẽ về kinh, chẳng nhẽ là muốn thị uy với chúng ta, chiếm lấy sự đồng tình của bách tính?
Hàn Kỳ ngồi xuống ghế, cười gằn: - Đương nhiên là y bất mãn rồi, Văn Ngạn Bác tước quân quyền của y khi chiến hỏa Thanh Đường chưa tắt, y không đòi hỏi bất kỳ điều gì, ngay trong ngày bỏ lại ấn tín rồi dẫn Thiếu niên quân đi luôn, người ta đã ngoan ngoãn như vậy, chúng ta còn làm gì được y? Ít nhất trong mắt quan gia, Vân Tranh vừa là trung thần vừa là công thần, ai làm gì nổi chứ?
Bàng Tịch nhắm mắt, ép lửa giận xuống mới bình tĩnh nói: - Lão phu rất không thích tình hình hiện nay, mọi thứ phát triển nằm ngoài khống chế. Mấy ngày trước đột nhiên Vương An Thạch dâng tấu xin thực thi nông điền thủy lợi pháp, vậy mà trước đó ông ta lại không trao đổi với chúng ta, thế là sao? Chính lệnh đưa ra phải bàn bạc tiếp thu ý kiến có ích chứ, đáng hận là ông ta ra tay trên triều làm lão phu trở tay không kịp, bệ hạ hỏi tới làm lão phu không biết nói gì, chẳng phải khiến bệ hạ nghi ngờ năng lực chấp chính của lão phu hay sao?
Hàn Kỳ giọng vừa chua chát vừa tức giận: - Loạn rồi, loạn thật rồi, Bàng tướng còn chưa nhận ra bây giờ mọi việc đều ngoài dự liệu của chúng ta sao? Phú Bật tiến binh Thanh Đường là kế hoạch do chúng ta định sẵn, sau đó Vân Tranh đánh lui Tây Hạ, chúng ta lại yêu cầu đại quân cố thủ, không liều lĩnh tiến binh, giờ Vân Tranh lập đại công, biến chúng ta thành trò cười, khác nào y tát thẳng mặt chúng ta chứ.
- Chúng ta liên tục phán đoán sai lầm, chẳng trách Vương An Thạch không thương lượng gì với chúng ta đã dâng tấu, nhưng tiền trang của ông ta thực thi nửa năm đã làm được dân không tăng thuế mà quốc gia sung túc. Lửa giận của Bàng Tịch tắt ngúm, thất thần nhìn lá rụng phiêu linh ngoài cửa sổ, cúi mình nhặn một chiếc lá vàng lên bàn, thất thần nhìn chiếc là hồi lâu, buông một tiếng thở dài: - Chẳng lẽ năng lực của chúng ta không đủ, chẳng lẽ chúng ta giống như chiếc lá này, nên rụng rồi sao?
Hàn Kỳ lắc đầu, đứng lên rót cho Bàng Tịch một chén trà lạnh: - Bàng tướng, không nên nghĩ thế, lão phu nói với ngài những lời ấy không phải vì đả kích ngài, mà nói lên tầng ý tứ khác, càng những lúc mọi chuyện vượt kiểm soát như thế, càng cần chúng ta.
- Cai trị một nước lớn giống như nấu con cá nhỏ, Vân Tranh tuy sở trường quân trận, nhưng bản tính lười biếng, làm việc thất thường, không ứng phó được với triều chính phức tạp. Vương An Thạch thì giỏi làm việc, nhưng không giỏi điều hòa các phương diện, dùng người chỉ xem năng lực mà không xem tâm tính.
- Chính vì có chúng ta xử lý sự vụ hậu phương, nên Vân Tranh mới có thể lập công tích ở biên thùy, chính vì có chúng ta hỗ trợ, tiền trang của Vương An Thạch mới thuận lợi thực thi tiền trang, quốc khố như ngày này mới trở nên sung túc, cho dù là gặp thiên tai, cũng giữ được cục diện thiên hạ thái bình, ai dám nói trong đó không có tâm huyết của chúng ta? Nếu để hai kẻ đó làm bừa làm bậy, quốc gia này không phải loạn tung lên rồi sao? Thành công trăm lần không bù nổi một lần thất bại.
- Ài, đúng thế thật, toàn những kẻ tự cho mình là đúng, làm việc không nghĩ tới ảnh hưởng. Bàng Tịch ngồi về chỗ, ho khẽ một cái: - Vậy chúng ta giải quyết chuyện Vân Tranh ra sao?
Hàn Kỳ cười: - Đơn giản lắm, kệ y, ngày mai chúng ta cùng tới Vân gia bái phỏng, không đưa bái thiếp, không mặc quan phục, một bộ áo vải, mang theo vài cái bánh, tới uống chén trà, ai dám nói chúng ta bạc đãi công thần?
Vân Tranh tắm nước nóng xong, toàn thân khoan khoái, theo thói quen ra hoa viên nằm dưới bóng cây cổ thụ, hai đứa con nhỏ vẫn đang ngủ, trẻ con mới sinh, ngủ là chính, không làm phiền bọn chúng. Vân Tam cuộn mình phía dưới chân ghế, học Vân Tranh há miệng ngáp.
Vân Lạc tất nhiên là bám dính lấy không chịu rời đi, ngồi lên bụng cha nhún nhảy liên hồi.
Lục Khinh Doanh thấy khuê nữ nghịch phá không phép tắc gì, định bế nó xuống, nghe thấy Vân Tranh vẫn nhắm mắt nói: - Đừng quấy rầy cha con ta chơi với nhau, mà Vân Nhị nó đâu rồi?
- Đang ở Lương Sơn làm thủy lợi, thiếp gửi thư rồi, sẽ về nhanh thôi, như thế cả nhà ta sẽ sum họp đầy đủ.
Vân Tranh gục gặc đầu, đưa tay đỡ khuê nữ cho nó khỏi ngã, nghe thê tử nói hết chuyện này tới chuyện khác, nghe thấy tiếng Cát Thu Yên liên tục đóng cửa mở cửa, mọi thứ thật quen thuộc, một nụ cười lặng lẽ bò lên khóe môi.
Không có ăn mừng huyên náo, Vân gia còn tĩnh lặng hơn cả thường ngày, buổi tối trong phòng ngủ, Lục Khinh Doanh cởi áo, nhìn eo không còn mảnh mai, da dẻ có vết rạn, đưa tay sờ: - Thiếp già rồi.
Vân Tranh ở phía sau luồn tay tới vuốt ve cái bụng nhỏ của thê tử: - Thứ này của nàng giống vết thương trên người dũng sĩ, đều là dấu vết vinh quang, sao lại cảm thán? Nó chứng tỏ bụng nàng đã sinh ra một đứa bé, hoàn thành thiên phận, giờ nàng mới hai mấy tuổi, đang độ hoàng kim của nữ nhân, thở dài gì chứ?
Lục Khinh Doanh có chút ủy khuất, ôn nhu dựa vào lòng Vân Tranh, chỉ khép mắt vùi đầu giữa cổ trượng phu, thủ thỉ: - Chàng đi, tim thiếp cũng đi theo.
- Xin lỗi, ta cứ đi suốt để nàng ở nhà mỏi mòn ngóng trông, lúc nàng cần ta nhất ta lại đi, ủy khuất cho nàng rồi.
- Thiếp không sợ biệt ly, cũng không sợ không gặp được chàng, thiếp biết chàng sẽ về, dù bao lâu chăng nữa thì chàng cũng sẽ về, đây là nhà chàng, thiếp dù có đợi tới lúc tóc bạc gặp nhau cũng không sao. Nhưng không chịu nổi những tin đồn quỷ thần, bọn họ cứ nói chàng giết người quá nhiều, thế nào cũng bị báo ứng, thiếp biết không phải, muốn xét nát miệng chúng ta, nhưng cũng rất sợ...
Vân Tranh chỉ nhẹ nhẹ ôm vai Lục Khinh Doanh, hôn lên môi, lên má, lên mũi, trong mắt đầy yêu thương.
Lục Khinh Doanh cho tay vào áo Vân Tranh, sờ thấy xương sườn, thủ thỉ: - Khổ lắm không?
- Khổ, ở đó không nơi nào an toàn cả, thân là chủ soái càng ứng phó với đủ kiểu ám sát đầu độc, lên chiến trường một mũi tên bay lạc có khi vong mạng oan uổng rồi..
Lục Khinh Doanh trở mình ngồi dậy, vươn tay lấy cây nến, kiểm tra thân thể trượng phu thở phào: - Còn may, chàng vẫn nguyên vẹn.
Vân Tranh mỉm cười, kéo chăn mỏng che đi thân thê mỹ diệu của thê tử, ôm nàng vào lòng, tay vuốt dọc tấm lưng nàng, dừng ở bờ mông tròn: - Ta thích cả ngày cùng nàng tay ấp má kề, chỉ là ta không quản được trái tim mình..
Hai người thì thầm kinh động Vân Tam nằm dưới giường, nó ngẩng đầu giương tai một lúc, không phát hiện gì khác thường, lại gác mõm lên móng trước. Một luồng ánh trăng xuyên qua ô cửa sổ cao nhất chiếu lên màn san trắng, một cành tay trần vươn ra bóp nát ánh nến, nến đỏ tắt rồi, chỉ có tàn tửu soi bóng trăng tròn.
Không ngờ bên trong phòng của Bàng Tịch cũng có người, viên ngự sử báo tin căm phẫn đang nói: - Đại Tống ta sở dĩ được gọi là quốc gia văn hoa lễ nghĩa, vì người Tống biết lễ pháp, ma chay cưới gả đều đã thành lệ. Đại quân khải hoàn là sự kiện long trọng, vậy mà y không coi ra gì, đó là xem thường lễ pháp, so với ngông cuồng ngang ngược hơn gấp bội. Đã thế lại còn ôm khuê nữ giữa đường mà khóc, khiến bách tính xung quanh cũng rơi lệ theo, tất cả đều cho rằng triều đình đối xử bất công với công thần, bệ hạ không nghe không hỏi, khiến quốc triều mang tiếng bất nhân bất nghĩa, tâm địa này đáng giết!
Bàng Tịch phẩy tay bảo ngự sự kia lui ra, mặt âm trầm như trời mưa nói với Hàn Kỳ: - Hừ, y đáng lẽ phải dừng ngựa ngoài dịch trạm cách ba mươi dặm, nhận đại lễ của triều đình, nay lặng lẽ về kinh, chẳng nhẽ là muốn thị uy với chúng ta, chiếm lấy sự đồng tình của bách tính?
Hàn Kỳ ngồi xuống ghế, cười gằn: - Đương nhiên là y bất mãn rồi, Văn Ngạn Bác tước quân quyền của y khi chiến hỏa Thanh Đường chưa tắt, y không đòi hỏi bất kỳ điều gì, ngay trong ngày bỏ lại ấn tín rồi dẫn Thiếu niên quân đi luôn, người ta đã ngoan ngoãn như vậy, chúng ta còn làm gì được y? Ít nhất trong mắt quan gia, Vân Tranh vừa là trung thần vừa là công thần, ai làm gì nổi chứ?
Bàng Tịch nhắm mắt, ép lửa giận xuống mới bình tĩnh nói: - Lão phu rất không thích tình hình hiện nay, mọi thứ phát triển nằm ngoài khống chế. Mấy ngày trước đột nhiên Vương An Thạch dâng tấu xin thực thi nông điền thủy lợi pháp, vậy mà trước đó ông ta lại không trao đổi với chúng ta, thế là sao? Chính lệnh đưa ra phải bàn bạc tiếp thu ý kiến có ích chứ, đáng hận là ông ta ra tay trên triều làm lão phu trở tay không kịp, bệ hạ hỏi tới làm lão phu không biết nói gì, chẳng phải khiến bệ hạ nghi ngờ năng lực chấp chính của lão phu hay sao?
Hàn Kỳ giọng vừa chua chát vừa tức giận: - Loạn rồi, loạn thật rồi, Bàng tướng còn chưa nhận ra bây giờ mọi việc đều ngoài dự liệu của chúng ta sao? Phú Bật tiến binh Thanh Đường là kế hoạch do chúng ta định sẵn, sau đó Vân Tranh đánh lui Tây Hạ, chúng ta lại yêu cầu đại quân cố thủ, không liều lĩnh tiến binh, giờ Vân Tranh lập đại công, biến chúng ta thành trò cười, khác nào y tát thẳng mặt chúng ta chứ.
- Chúng ta liên tục phán đoán sai lầm, chẳng trách Vương An Thạch không thương lượng gì với chúng ta đã dâng tấu, nhưng tiền trang của ông ta thực thi nửa năm đã làm được dân không tăng thuế mà quốc gia sung túc. Lửa giận của Bàng Tịch tắt ngúm, thất thần nhìn lá rụng phiêu linh ngoài cửa sổ, cúi mình nhặn một chiếc lá vàng lên bàn, thất thần nhìn chiếc là hồi lâu, buông một tiếng thở dài: - Chẳng lẽ năng lực của chúng ta không đủ, chẳng lẽ chúng ta giống như chiếc lá này, nên rụng rồi sao?
Hàn Kỳ lắc đầu, đứng lên rót cho Bàng Tịch một chén trà lạnh: - Bàng tướng, không nên nghĩ thế, lão phu nói với ngài những lời ấy không phải vì đả kích ngài, mà nói lên tầng ý tứ khác, càng những lúc mọi chuyện vượt kiểm soát như thế, càng cần chúng ta.
- Cai trị một nước lớn giống như nấu con cá nhỏ, Vân Tranh tuy sở trường quân trận, nhưng bản tính lười biếng, làm việc thất thường, không ứng phó được với triều chính phức tạp. Vương An Thạch thì giỏi làm việc, nhưng không giỏi điều hòa các phương diện, dùng người chỉ xem năng lực mà không xem tâm tính.
- Chính vì có chúng ta xử lý sự vụ hậu phương, nên Vân Tranh mới có thể lập công tích ở biên thùy, chính vì có chúng ta hỗ trợ, tiền trang của Vương An Thạch mới thuận lợi thực thi tiền trang, quốc khố như ngày này mới trở nên sung túc, cho dù là gặp thiên tai, cũng giữ được cục diện thiên hạ thái bình, ai dám nói trong đó không có tâm huyết của chúng ta? Nếu để hai kẻ đó làm bừa làm bậy, quốc gia này không phải loạn tung lên rồi sao? Thành công trăm lần không bù nổi một lần thất bại.
- Ài, đúng thế thật, toàn những kẻ tự cho mình là đúng, làm việc không nghĩ tới ảnh hưởng. Bàng Tịch ngồi về chỗ, ho khẽ một cái: - Vậy chúng ta giải quyết chuyện Vân Tranh ra sao?
Hàn Kỳ cười: - Đơn giản lắm, kệ y, ngày mai chúng ta cùng tới Vân gia bái phỏng, không đưa bái thiếp, không mặc quan phục, một bộ áo vải, mang theo vài cái bánh, tới uống chén trà, ai dám nói chúng ta bạc đãi công thần?
Vân Tranh tắm nước nóng xong, toàn thân khoan khoái, theo thói quen ra hoa viên nằm dưới bóng cây cổ thụ, hai đứa con nhỏ vẫn đang ngủ, trẻ con mới sinh, ngủ là chính, không làm phiền bọn chúng. Vân Tam cuộn mình phía dưới chân ghế, học Vân Tranh há miệng ngáp.
Vân Lạc tất nhiên là bám dính lấy không chịu rời đi, ngồi lên bụng cha nhún nhảy liên hồi.
Lục Khinh Doanh thấy khuê nữ nghịch phá không phép tắc gì, định bế nó xuống, nghe thấy Vân Tranh vẫn nhắm mắt nói: - Đừng quấy rầy cha con ta chơi với nhau, mà Vân Nhị nó đâu rồi?
- Đang ở Lương Sơn làm thủy lợi, thiếp gửi thư rồi, sẽ về nhanh thôi, như thế cả nhà ta sẽ sum họp đầy đủ.
Vân Tranh gục gặc đầu, đưa tay đỡ khuê nữ cho nó khỏi ngã, nghe thê tử nói hết chuyện này tới chuyện khác, nghe thấy tiếng Cát Thu Yên liên tục đóng cửa mở cửa, mọi thứ thật quen thuộc, một nụ cười lặng lẽ bò lên khóe môi.
Không có ăn mừng huyên náo, Vân gia còn tĩnh lặng hơn cả thường ngày, buổi tối trong phòng ngủ, Lục Khinh Doanh cởi áo, nhìn eo không còn mảnh mai, da dẻ có vết rạn, đưa tay sờ: - Thiếp già rồi.
Vân Tranh ở phía sau luồn tay tới vuốt ve cái bụng nhỏ của thê tử: - Thứ này của nàng giống vết thương trên người dũng sĩ, đều là dấu vết vinh quang, sao lại cảm thán? Nó chứng tỏ bụng nàng đã sinh ra một đứa bé, hoàn thành thiên phận, giờ nàng mới hai mấy tuổi, đang độ hoàng kim của nữ nhân, thở dài gì chứ?
Lục Khinh Doanh có chút ủy khuất, ôn nhu dựa vào lòng Vân Tranh, chỉ khép mắt vùi đầu giữa cổ trượng phu, thủ thỉ: - Chàng đi, tim thiếp cũng đi theo.
- Xin lỗi, ta cứ đi suốt để nàng ở nhà mỏi mòn ngóng trông, lúc nàng cần ta nhất ta lại đi, ủy khuất cho nàng rồi.
- Thiếp không sợ biệt ly, cũng không sợ không gặp được chàng, thiếp biết chàng sẽ về, dù bao lâu chăng nữa thì chàng cũng sẽ về, đây là nhà chàng, thiếp dù có đợi tới lúc tóc bạc gặp nhau cũng không sao. Nhưng không chịu nổi những tin đồn quỷ thần, bọn họ cứ nói chàng giết người quá nhiều, thế nào cũng bị báo ứng, thiếp biết không phải, muốn xét nát miệng chúng ta, nhưng cũng rất sợ...
Vân Tranh chỉ nhẹ nhẹ ôm vai Lục Khinh Doanh, hôn lên môi, lên má, lên mũi, trong mắt đầy yêu thương.
Lục Khinh Doanh cho tay vào áo Vân Tranh, sờ thấy xương sườn, thủ thỉ: - Khổ lắm không?
- Khổ, ở đó không nơi nào an toàn cả, thân là chủ soái càng ứng phó với đủ kiểu ám sát đầu độc, lên chiến trường một mũi tên bay lạc có khi vong mạng oan uổng rồi..
Lục Khinh Doanh trở mình ngồi dậy, vươn tay lấy cây nến, kiểm tra thân thể trượng phu thở phào: - Còn may, chàng vẫn nguyên vẹn.
Vân Tranh mỉm cười, kéo chăn mỏng che đi thân thê mỹ diệu của thê tử, ôm nàng vào lòng, tay vuốt dọc tấm lưng nàng, dừng ở bờ mông tròn: - Ta thích cả ngày cùng nàng tay ấp má kề, chỉ là ta không quản được trái tim mình..
Hai người thì thầm kinh động Vân Tam nằm dưới giường, nó ngẩng đầu giương tai một lúc, không phát hiện gì khác thường, lại gác mõm lên móng trước. Một luồng ánh trăng xuyên qua ô cửa sổ cao nhất chiếu lên màn san trắng, một cành tay trần vươn ra bóp nát ánh nến, nến đỏ tắt rồi, chỉ có tàn tửu soi bóng trăng tròn.
Tác giả :
Kiết Dữ 2