Trí Tuệ Đại Tống
Quyển 4 - Chương 64: Lão bà của ai?
Tần Lũng dẫn mọi người đi tới một trang viện, rất bình thường, gạch thô ngói xanh tường trắng, bốn góc trồng khóm trúc rậm rạp, cảnh sắc trong đêm vô cùng thanh bình.
Một tiểu nha hoàn mở cửa, thấy quân tốt, giữ cửa hét lên: - Phu nhân chạy mau.
Tần Lũng ngăn lại: - Tiểu Mai, đừng sợ, ngày tháng khổ sở của chúng ta kết thúc rồi, lát nữa ta đưa các ngươi rời khỏi ổ phỉ này, tới nơi bình yên sinh sống.
Tiểu Mai run lẩy bẩy nấp sau lưng Tần Lũng, không ngừng nhìn trộm quan quân, Vân Tranh thấy vậy nhe răng cười thật thân thiện: - Đúng thế đấy.
Không ngờ tiểu nha đầu thét chói tai, Tần Lũng an ủi mãi, nổi giận nói: - Tướng quân, lát nữa gặp Mị Nương đừng dọa nàng, nàng từ nhỏ đã nhát gan.
Vân Tranh xấu hổ sờ mũi, thế quái nào nụ cười của lão tử tới đây lại mất hiệu lực thế nhỉ, xưa nay lúm đồng tiền của mình vô địch thiên hạ cơ mà?
Trang viện còn nhỏ hơn cả nhà Vân Tranh ở Thành Đô, có điều trang nhã hơn một chút, tuy đây là Hà Đông, nhưng không khiến người ta có cái cảm giác thô hào vùng tây bắc, mà lại lại đậm phong tình Giang Nam.
Đi tới trung đình, một nữ tử mở cửa phòng, mắt lạnh băng nhìn quân tốt, một thanh ngân đao nắm trong lòng bàn tay, nắm rất chặt, móng tay dài bấu vào thịt đến chảy máu...
Nữ tử nhát gan trong miệng Tần Lũng không ngờ có khí thế coi khinh vạn quân.
Lương Tiếp toàn thân trọng giáp dính máu tay cầm thiết chùy to tướng, lúc này lại không bắt mắt bằng nàng, tất cả đều nhìn nàng chăm chú, chỉ có Tần Lũng là lo ngay ngáy, trong mắt hắn, phàm là bánh bao thịt thì chó nào cũng thích.
Vân Tranh bĩu môi, nữ tử này mắt xếch cằm nhọn, má cao môi mỏng, mặt rõ là hồ ly tinh, công nhận là hấp dẫn đấy, ngực nở eo thon, đôi mắt tỏa sát khi vẫn có phần lả lơi cứ tim người, một vẻ đẹp nguy hiểm đầy kích thích. Nhưng nữ nhân này được Cái Thiên vương sủng ái ba năm rồi, về sau vẫn cùng trượng phu dùng xích sẵn khóa Cái Thiên vương lại làm chó nuôi, đó là bài học, nữ nhân không thuộc về mình đừng cố mà giành lấy.
- Lão bà của ngươi đấy à?
Tần Lũng gian nan gật đầu: - Đúng, là lão bà của tiểu sinh, tiểu sinh không bảo vệ được nàng, lại còn làm nàng chịu khổ bao năm.
Vân Tranh vỗ vai hắn: - Sau này trông lão bà ngươi cho kỹ, ngươi nhìn đôi mắt kia xem, nhìn ai cũng làm người ta nghĩ lão bà ngươi đang quyến rũ mình, sau này dọn chỗ khác ở thì tránh nhà mặt đường ra, thế kia bố ai chịu nổi.
- Được rồi, bảo lão bà ngươi dọn đồ đi, trời sáng còn lên đường. Giờ dẫn ta đi gặp Cái Thiên vương, may cho ngươi đấy, lão bà của ngươi không hợp khẩu vị của lão tử, không thì ngươi có thêm cái nón xanh nữa, ha ha ha...
Vân Tranh nói rất thô tục, nhưng lại làm Tần Lũng và Mị Nương thở phào, đám Bành Cửu cười hô hố, chỉ có Hàm Ngưu lắc đầu: - Không đẹp bằng phu nhân nhà mỗ.
Hầu Tử gật đầu tán đồng, nhưng lòng thầm bổ xung, Hoa Nương còn đẹp hơn.
Mị Nương nghe thấy câu này, nhún eo nói: - Chỉ có người ở trong tim mới thực sự là mỹ nhân, thiếp thân chỉ là bồ liễu ở chốn Chương Đài, sao dám so với tôn phu nhân quốc sắc thiên hương.
*** Chương Đài: Khu đèn đỏ nổi tiếng của Trường An cổ.
- Ngày xưa Chương Đài liễu phất phơ Mặc người ngắt bẻ cành non nớt Nay vẽ vào tranh màu sắc đỏ Chẳng cho gió động lay chút nào. Chợt nhớ tới một nữ nhân, Vân Tranh cảm hứng làm một bài thơ, cười lớn bảo Tần Lũng: - Chúng ta đi gặp Cái Thiên vương:
- Đa tạ tướng quân. Mị Nương quỳ xuống bái lạy, được nha hoàn dìu vào phòng:
- Tướng quân xuất khẩu thành thơ, Tần Lũng bội phục vô cùng, tiểu sinh đem cành liễu Chương Đài này vẽ vào tranh, không cho gió đông lay động nàng nữa...
Vân Tranh bực mình đá đít hắn: - Đừng lắm mồm nữa.
Tần Lũng vâng dạ, vận chuyển một tảng đá trong sân, kéo rỏng rọc, một thang sắt xuất hiện ở miệng giếng. Bành Cửu và Lương Tiếp leo ngay xuống, Vân Tranh bảo Ngũ Câu: - Hòa thượng ở trên đây đi.
- Đừng lo, hòa thượng đã trải qua biến cố thảm liệt nhất trên đời, trái tim này sớm tôi luyện rồi.
- Ai quan tâm tới trái tim của ông, nhìn thể hình ông xem, xuống đó tắc ra đấy thì ai lên xuống được nữa.
Vân Tranh nói xong kệ hòa thượng béo tức tím mặt, cùng Tần Lĩnh leo xuống giếng, giếng hình hồ lô, càng đi xuống càng rộng, khoảng ba trượng có cánh cửa sắt, Lương Tiếp và Bành Cửu đang đợi.
Tần Lũng lấy từ cổ ra một cái chìa khóa trà vào ổ, cửa kêu lách tách mở ra, Vân Tranh hít hít, tuy dưới lòng đất, nhưng không hề ẩm thấp, rất khô, rất sạch sẽ.
Tần Lũng thở dài: - Mị Nương không cho tiểu sinh xỉ nhục Cái Thiên vương quá mức.
Vân Tranh hiểu, dù sao cũng cùng người ta chung giường ba năm, khó tránh khỏi sinh ra một loại tình cảm nào đó, trong phòng Hoa Nương cũng có một bát hương, không bài vị.
- Cái Thiên vương ở trong đó, kho báu của hắn ở bên phải, tiểu sinh vốn muốn độc chiếm, nhưng giờ nghĩ thông rồi, cùng Mị Nương sống nốt quãng đời còn lại đã là phúc lớn, không nên tham lam nữa.
- Ngươi lấy đủ rồi đi đi, hiện giờ ta định đoạt, lát nữa chẳng may có đại quan tới thì hỏng, không phải ai cũng có thể bỏ qua cho phu thê ngươi đâu.
Tần Lũng vào kho, đốt nến lên, nhìn thứ bên trong đó, Vân Tranh nhéo đùi thật mạnh, mẹ nơi, lần này tìm được kho báu của Hải Long vương rồi, đá mã não, cây san hồ, ngọc phỉ thúy, giường bạch ngọc đầy cả một hang.
Tần Lũng cho một hộp trân châu vào lòng, lại lấy thêm hai cái vòng phỉ thủy, Vân Tranh không nói gì nhưng Lương Tiếp và Bành Cửu đã muốn xiên cho tên này một dao rồi.
Vân Tranh sai Hầu Tử đưa Tần Lũng đi, mình thì tiếp tục mở cánh cửa sắt khác.
Một hán tử chân chần ngồi dạng chân trên sàn đất, mái tóc dài hoa râm che đi khuôn mặt, cổ chân cổ tay cùng cổ bị trói bởi năm cái xích sắt nối với vách đá đen xì, sức người không thể nào lay chuyển, trước mặt đại hán là bàn đá đặt cơm canh và bầu rượu, đãi ngộ của tù nhân thế là không tệ.
- Tần Lũng đâu? Đại hán đó không ngẩng đầu lên:
- Lấy trân châu, thanh ngọc rồi vác một bao vàng cám đi rồi, đi đâu ta không hỏi.
Đại hán cười khùng khục: - Ngươi sẽ không giết hắn giữa đường chứ, Mị Nương rất ngon lành.
Vân Tranh cẩn thận ngồi xuống đối diện hắn: - Không, đó là thù lao của hắn, hắn đã bỏ công thì nên được thưởng. Còn về nữ nhân, lão tử ném nắm vàng ra, loại nào mà chả có, cần gì đi cướp nữ nhân của người khác. Đó là chuyện đồ ngu xuẩn mới làm.
Đại hán nhào tới gầm lên: - Ngươi dám nói lão phu ngu xuẩn.
Vân Tranh hơi ngả về sau, lúc này đã nhìn rõ mặt hắn, mắt to mày rậm, râu hùm hàm én, mũi sư tử, có vài phần kiêu hùng: - Nhìn kết cục của bản thân, còn chưa đủ chứng minh à?
Nói rồi lấy từ trên giá xuống giấy bút nghiên mực, mài mực xong, chấm đẫm rồi ném nghiên mực, cái thứ có thể giết người đi thật xa, chuẩn bị mời Cái Thiên vương viết chữ, xác nhận thân phận.
Đại hán gạt tóc ra, gào thét: - Mị Nương là thê tử lão phu mai mối cưới hỏi đàng hoàng, Tần Lũng dựa vào cái mặt trắng dụ dỗ nàng, cuối cùng hắn tiêu diêu tự tại, lão phu thì bị giam ở đây, lão trời già thật bất công.
Vân Tranh ngớ ra: - Cái gì, Tần Lũng và Mị Nương là đôi thanh mai trúc mã, ngươi cướp Mị Nương về cơ mà.
- Ha ha ha ha... Đại hán cười điên cuồng, cười chảy nước mắt, đó là giọt nước mắt bi thương:
- Ngươi có biết Cái Thiên Vương là ai không?
- Viết cho ta chữ Tâm, viết xong rồi nói. Vân Tranh đưa bút tới:
Đại hán nổi điên gạt phăng giấy bút trên bàn đi, rống lên: - Cái Thiên vương đã truyền hai đời, đời trước đã chết, ta là Cái Thiên vương đời này, đồ ngu xuẩn, ta là nữ tế của Cái Thiên vương, Mị Nương là thê tử của ta, là nữ nhi của Cái Thiên vương trước, Tần Lũng là thằng mặt trắng. Đồ ngu xuẩn, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng đường đường Cái Thiên vương bị một phụ nhân cướp về và thằng mặt trắng khơi lên sóng gió lớn như thế à?
Một tiểu nha hoàn mở cửa, thấy quân tốt, giữ cửa hét lên: - Phu nhân chạy mau.
Tần Lũng ngăn lại: - Tiểu Mai, đừng sợ, ngày tháng khổ sở của chúng ta kết thúc rồi, lát nữa ta đưa các ngươi rời khỏi ổ phỉ này, tới nơi bình yên sinh sống.
Tiểu Mai run lẩy bẩy nấp sau lưng Tần Lũng, không ngừng nhìn trộm quan quân, Vân Tranh thấy vậy nhe răng cười thật thân thiện: - Đúng thế đấy.
Không ngờ tiểu nha đầu thét chói tai, Tần Lũng an ủi mãi, nổi giận nói: - Tướng quân, lát nữa gặp Mị Nương đừng dọa nàng, nàng từ nhỏ đã nhát gan.
Vân Tranh xấu hổ sờ mũi, thế quái nào nụ cười của lão tử tới đây lại mất hiệu lực thế nhỉ, xưa nay lúm đồng tiền của mình vô địch thiên hạ cơ mà?
Trang viện còn nhỏ hơn cả nhà Vân Tranh ở Thành Đô, có điều trang nhã hơn một chút, tuy đây là Hà Đông, nhưng không khiến người ta có cái cảm giác thô hào vùng tây bắc, mà lại lại đậm phong tình Giang Nam.
Đi tới trung đình, một nữ tử mở cửa phòng, mắt lạnh băng nhìn quân tốt, một thanh ngân đao nắm trong lòng bàn tay, nắm rất chặt, móng tay dài bấu vào thịt đến chảy máu...
Nữ tử nhát gan trong miệng Tần Lũng không ngờ có khí thế coi khinh vạn quân.
Lương Tiếp toàn thân trọng giáp dính máu tay cầm thiết chùy to tướng, lúc này lại không bắt mắt bằng nàng, tất cả đều nhìn nàng chăm chú, chỉ có Tần Lũng là lo ngay ngáy, trong mắt hắn, phàm là bánh bao thịt thì chó nào cũng thích.
Vân Tranh bĩu môi, nữ tử này mắt xếch cằm nhọn, má cao môi mỏng, mặt rõ là hồ ly tinh, công nhận là hấp dẫn đấy, ngực nở eo thon, đôi mắt tỏa sát khi vẫn có phần lả lơi cứ tim người, một vẻ đẹp nguy hiểm đầy kích thích. Nhưng nữ nhân này được Cái Thiên vương sủng ái ba năm rồi, về sau vẫn cùng trượng phu dùng xích sẵn khóa Cái Thiên vương lại làm chó nuôi, đó là bài học, nữ nhân không thuộc về mình đừng cố mà giành lấy.
- Lão bà của ngươi đấy à?
Tần Lũng gian nan gật đầu: - Đúng, là lão bà của tiểu sinh, tiểu sinh không bảo vệ được nàng, lại còn làm nàng chịu khổ bao năm.
Vân Tranh vỗ vai hắn: - Sau này trông lão bà ngươi cho kỹ, ngươi nhìn đôi mắt kia xem, nhìn ai cũng làm người ta nghĩ lão bà ngươi đang quyến rũ mình, sau này dọn chỗ khác ở thì tránh nhà mặt đường ra, thế kia bố ai chịu nổi.
- Được rồi, bảo lão bà ngươi dọn đồ đi, trời sáng còn lên đường. Giờ dẫn ta đi gặp Cái Thiên vương, may cho ngươi đấy, lão bà của ngươi không hợp khẩu vị của lão tử, không thì ngươi có thêm cái nón xanh nữa, ha ha ha...
Vân Tranh nói rất thô tục, nhưng lại làm Tần Lũng và Mị Nương thở phào, đám Bành Cửu cười hô hố, chỉ có Hàm Ngưu lắc đầu: - Không đẹp bằng phu nhân nhà mỗ.
Hầu Tử gật đầu tán đồng, nhưng lòng thầm bổ xung, Hoa Nương còn đẹp hơn.
Mị Nương nghe thấy câu này, nhún eo nói: - Chỉ có người ở trong tim mới thực sự là mỹ nhân, thiếp thân chỉ là bồ liễu ở chốn Chương Đài, sao dám so với tôn phu nhân quốc sắc thiên hương.
*** Chương Đài: Khu đèn đỏ nổi tiếng của Trường An cổ.
- Ngày xưa Chương Đài liễu phất phơ Mặc người ngắt bẻ cành non nớt Nay vẽ vào tranh màu sắc đỏ Chẳng cho gió động lay chút nào. Chợt nhớ tới một nữ nhân, Vân Tranh cảm hứng làm một bài thơ, cười lớn bảo Tần Lũng: - Chúng ta đi gặp Cái Thiên vương:
- Đa tạ tướng quân. Mị Nương quỳ xuống bái lạy, được nha hoàn dìu vào phòng:
- Tướng quân xuất khẩu thành thơ, Tần Lũng bội phục vô cùng, tiểu sinh đem cành liễu Chương Đài này vẽ vào tranh, không cho gió đông lay động nàng nữa...
Vân Tranh bực mình đá đít hắn: - Đừng lắm mồm nữa.
Tần Lũng vâng dạ, vận chuyển một tảng đá trong sân, kéo rỏng rọc, một thang sắt xuất hiện ở miệng giếng. Bành Cửu và Lương Tiếp leo ngay xuống, Vân Tranh bảo Ngũ Câu: - Hòa thượng ở trên đây đi.
- Đừng lo, hòa thượng đã trải qua biến cố thảm liệt nhất trên đời, trái tim này sớm tôi luyện rồi.
- Ai quan tâm tới trái tim của ông, nhìn thể hình ông xem, xuống đó tắc ra đấy thì ai lên xuống được nữa.
Vân Tranh nói xong kệ hòa thượng béo tức tím mặt, cùng Tần Lĩnh leo xuống giếng, giếng hình hồ lô, càng đi xuống càng rộng, khoảng ba trượng có cánh cửa sắt, Lương Tiếp và Bành Cửu đang đợi.
Tần Lũng lấy từ cổ ra một cái chìa khóa trà vào ổ, cửa kêu lách tách mở ra, Vân Tranh hít hít, tuy dưới lòng đất, nhưng không hề ẩm thấp, rất khô, rất sạch sẽ.
Tần Lũng thở dài: - Mị Nương không cho tiểu sinh xỉ nhục Cái Thiên vương quá mức.
Vân Tranh hiểu, dù sao cũng cùng người ta chung giường ba năm, khó tránh khỏi sinh ra một loại tình cảm nào đó, trong phòng Hoa Nương cũng có một bát hương, không bài vị.
- Cái Thiên vương ở trong đó, kho báu của hắn ở bên phải, tiểu sinh vốn muốn độc chiếm, nhưng giờ nghĩ thông rồi, cùng Mị Nương sống nốt quãng đời còn lại đã là phúc lớn, không nên tham lam nữa.
- Ngươi lấy đủ rồi đi đi, hiện giờ ta định đoạt, lát nữa chẳng may có đại quan tới thì hỏng, không phải ai cũng có thể bỏ qua cho phu thê ngươi đâu.
Tần Lũng vào kho, đốt nến lên, nhìn thứ bên trong đó, Vân Tranh nhéo đùi thật mạnh, mẹ nơi, lần này tìm được kho báu của Hải Long vương rồi, đá mã não, cây san hồ, ngọc phỉ thúy, giường bạch ngọc đầy cả một hang.
Tần Lũng cho một hộp trân châu vào lòng, lại lấy thêm hai cái vòng phỉ thủy, Vân Tranh không nói gì nhưng Lương Tiếp và Bành Cửu đã muốn xiên cho tên này một dao rồi.
Vân Tranh sai Hầu Tử đưa Tần Lũng đi, mình thì tiếp tục mở cánh cửa sắt khác.
Một hán tử chân chần ngồi dạng chân trên sàn đất, mái tóc dài hoa râm che đi khuôn mặt, cổ chân cổ tay cùng cổ bị trói bởi năm cái xích sắt nối với vách đá đen xì, sức người không thể nào lay chuyển, trước mặt đại hán là bàn đá đặt cơm canh và bầu rượu, đãi ngộ của tù nhân thế là không tệ.
- Tần Lũng đâu? Đại hán đó không ngẩng đầu lên:
- Lấy trân châu, thanh ngọc rồi vác một bao vàng cám đi rồi, đi đâu ta không hỏi.
Đại hán cười khùng khục: - Ngươi sẽ không giết hắn giữa đường chứ, Mị Nương rất ngon lành.
Vân Tranh cẩn thận ngồi xuống đối diện hắn: - Không, đó là thù lao của hắn, hắn đã bỏ công thì nên được thưởng. Còn về nữ nhân, lão tử ném nắm vàng ra, loại nào mà chả có, cần gì đi cướp nữ nhân của người khác. Đó là chuyện đồ ngu xuẩn mới làm.
Đại hán nhào tới gầm lên: - Ngươi dám nói lão phu ngu xuẩn.
Vân Tranh hơi ngả về sau, lúc này đã nhìn rõ mặt hắn, mắt to mày rậm, râu hùm hàm én, mũi sư tử, có vài phần kiêu hùng: - Nhìn kết cục của bản thân, còn chưa đủ chứng minh à?
Nói rồi lấy từ trên giá xuống giấy bút nghiên mực, mài mực xong, chấm đẫm rồi ném nghiên mực, cái thứ có thể giết người đi thật xa, chuẩn bị mời Cái Thiên vương viết chữ, xác nhận thân phận.
Đại hán gạt tóc ra, gào thét: - Mị Nương là thê tử lão phu mai mối cưới hỏi đàng hoàng, Tần Lũng dựa vào cái mặt trắng dụ dỗ nàng, cuối cùng hắn tiêu diêu tự tại, lão phu thì bị giam ở đây, lão trời già thật bất công.
Vân Tranh ngớ ra: - Cái gì, Tần Lũng và Mị Nương là đôi thanh mai trúc mã, ngươi cướp Mị Nương về cơ mà.
- Ha ha ha ha... Đại hán cười điên cuồng, cười chảy nước mắt, đó là giọt nước mắt bi thương:
- Ngươi có biết Cái Thiên Vương là ai không?
- Viết cho ta chữ Tâm, viết xong rồi nói. Vân Tranh đưa bút tới:
Đại hán nổi điên gạt phăng giấy bút trên bàn đi, rống lên: - Cái Thiên vương đã truyền hai đời, đời trước đã chết, ta là Cái Thiên vương đời này, đồ ngu xuẩn, ta là nữ tế của Cái Thiên vương, Mị Nương là thê tử của ta, là nữ nhi của Cái Thiên vương trước, Tần Lũng là thằng mặt trắng. Đồ ngu xuẩn, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng đường đường Cái Thiên vương bị một phụ nhân cướp về và thằng mặt trắng khơi lên sóng gió lớn như thế à?
Tác giả :
Kiết Dữ 2