Trí Tuệ Đại Tống
Quyển 3 - Chương 45: Cọng cỏ đè chết lừa
Tịch Nhục mang tới cho Tiếu Lâm một cái giày bông, Tiếu Lâm ôm trong tay thở dài, xoa đầu nàng một cái, về căn nhà trên cây ở hậu viện nghỉ ngơi.
- Thiếu gia, liệu có xảy ra dân loạn không? Liệu có giống lần ở Đậu Sa quan không?
Vân Tranh an ủi Tịch Nhục:
- Không đâu, không đâu, nếu như tim gan của những thương nhân kia không phải làm từ sắt đá thì sẽ không có chuyện gì, còn nếu tim gan họ làm bằng sắt đá thật thì cứ để dân loạn sớm đi.
Lần này thực ra không phải là thiên tai mà là nhân họa, Thành Đô không thiếu lương thực, nhưng đều nằm trong kho, không ai muốn bán mới tạo thành hiện tượng thiếu thốn giả này, mùa hè mùa thu năm nay đều được mùa, nông hộ vẫn trấn định như không, chỉ có hộ nuôi tằm và bách tính trong thành là hoàng thôi.
Đó là những lời Lục ông nói với Vân Tranh, vì thế y mới bảo gợi ý bọn họ tới hỏi chuyện Lục ông, Lục ông danh vọng cao vời, sẽ có sức nặng hơn của y.
Tịch Nhục không hiểu lời thiếu gia nói, gãi đầu, nhưng chỉ cần chuyện ở Đậu Sa quan không xảy ra là tốt rồi, hơn một tháng nàng vào quan còn vô tình thấy xác người ở bụi cỏ ven đường, trông rất đáng sợ.
Vân Tranh đưa tay ra ngoài cửa sổ, giá lạnh làm y rụt tay lại, hàn vụ đã phủ khắp Thành Đô, cả ngày bao phủ trong lớp vụ trắng mờ mờ, làm y nhớ tới mùa đông ở Đậu Sa trại, cũng nhớ ngày y và Vân Nhị đắp chung cái chăn rách run lẩy bẩy bên bếp lửa.
Thiên tai lần này còn xa mới có thể dẫn tới bạo loạn hay tạo phản, vì nó thiếu một lực lượng nòng cốt, đó là nông dân, năm ngoái nông dân thu hoạch không bị ảnh hưởng, khó khăn một chút vì không có việc làm thêm vào mùa đông, nhưng họ có đủ lương thực duy trì tới mùa sản xuất năm sau.
Không có nông dân tham gia tạo phản là không thể thành công, cho nên chuyện xảy ra bây giờ ở Thành Đô là cơn khủng hoảng giả tạo, ép quan phủ và phú thương phải bán lương thực, giờ xem ra lòng dạ đám người này cứng hơn Vân Tranh dự liệu, chúng cần tiền chứ không cần mạng nữa rồi, xem ra cần đá đít bọn chúng thêm vài cái.
Mục tiêu đầu tiên là Trương gia, vì bọn chúng cho cả cát vào lương thực để bán...
Thế là kho lương của Trương gia bị hỏa hoạn, lửa cực lớn, từ lúc phát hiện ra lửa bốc lên tới khi lửa lớn chỉ chưa tới một tuần trà, lại cháy đúng lúc Trương gia định mở cửa kinh doanh.
Lương thực không thể để bị cháy, bách tính chen lấn ngoài cửa hiệu Trương gia hô hào nhau cứu hỏa, người đông nhiệt tình, lửa nhanh chóng bị dập tắt, Trương chưởng quầy đang định cảm tạ thì một tráng hán cao lớn vạm vỡ, xách thùng gỗ lấy đầy gạo thô bị cháy xém, nói:
- Chưởng quầy không cần cám ơn, mọi người cứu kho lương nhà ông, vậy lấy một thùng cũng không quá đáng.
- Cái này, cái này...
Trương chưởng quầy đang ú a ú ớ thì bách tính xung quanh sáng mắt học theo, mỗi người đều nói câu như thế, rồi xông vào lấy lương thực.
Khỏi nói tiếp đó cảnh tượng càng ngày càng loạn, bất kể là người tham gia cứu hỏa hay không đều nói một câu cám ơn, cả đời Trương chưởng quầy chưa bao giờ sợ người ta cám ơn như thế.
Nha dịch tới nơi chứng kiến đám đông đã điên cuồng thì chỉ biết trơ mắt nhìn vụ cướp phát sinh ngay trước vành mắt, còn phải cố gắng duy trì trật tự cầu mong bách tính mau chóng cướp hết về nhà.
Tiếng gào khóc của Trương chưởng quầy không khác gì sói mẹ mất con, mới đầu khóc lóc cầu xin, không được liền cuồng nộ ngăn cản, khi cầm khúc gỗ cháy định đánh một phụ nhân đang cố cho thêm gạo vào túi áo, không biết bị ai đẩy một cái ngã sấp mặt xuống, chưa kịp đứng lên chửi thì liên tiếp có bàn chân dẫm lên người..
Chỉ kêu được vài tiếng đau đớn, máu mồm máu miệng cứ thế chạy ra, bị dẫm chết không ai hay.
Khi Triệu tri phủ dẫn Vĩnh Hưng quân tới nơi thì kho lương Trương gia chỉ còn lại mẩu gỗ cháy dở chẳng ai thèm lấy, cùng với xác chết vẫn mở mắt trừng trừng của Trương chưởng quầy, lập tức chém đinh chặt sắt ra lệnh.
- Truyền lệnh xuống, nói với đám người buôn lương thực kia, nếu bọn chúng không bán lương thực với giá như cũ, quan phủ sẽ không bảo vệ nữa, từ ngày mai khi thường bình không hạn chế bán lương thực, nhưng cần hàng xóm bảo đảm lẫn nhau mới được mua lương thực, để ai nấy đều có lương thực ăn.
Mặt trời rạng rỡ chiếu ba ngày, hàn vụ cuối cùng cũng tiêu tan, lâu lắm rồi mới được ngày đẹp trời, Vân Tranh và Lục Khinh Doanh ngồi bên cửa sổ vừa chơi cờ vừa hưởng thụ nắng ấm.
Lục Khinh Doanh nhìn bề ngoài đoan trang thùy mị, nhưng chơi cờ vô cùng hung hãn, đuổi giết truy kích không biết mệt mỏi, đã ăn được cả một đống quân của Vân Tranh.
Bước vào giai đoạn thu quan tính đất, Vân Tranh ung dung đặt quân cờ cuối cùng xuống, cười khùng khục:
- Phu nhân, vậy là ta thắng rồi, nàng còn gì để nói không?
Lục Khinh Doanh đếm mục tới ba lần, cộng cả số tù binh đã bắt vẫn thua nhúm quân chui rúc trong góc của Vân Tranh, tức mình ném cờ đi:
- Chàng chơi xấu, hai quân giao chiến mà chàng không dám đối đầu, chỉ luồn vào góc giữ đất, chơi cờ với chàng vô vị nhất trên đời.
- Không cần biết, được làm vua thua làm giặc, phu nhân, chơi thua không được ăn quịt.
Vân Tranh đắc ý chu môi ra:
Lục Khinh Doanh thở phì phì vì giận, nhưng không còn cách nào khác, thò đầu ra ngoài cửa ngó không thấy ai, hôn nhanh một cái rồi định trốn, nhưng Vân Tranh còn nhanh hơn, kéo nàng xuống..
Thưởng thức môi thơm của giai nhân xong, Vân Tranh mang theo túi trà nhỏ, lên xe vào thành, mấy ngày qua trong thành rất náo nhiệt, người mua lương thực khắp nơi, đường phố nhốn nháo, thương nhân bán lương thực mặt như đưa đám, vẫn phải bán lương thực theo giá đầu thu.
Người trong quán trà rất đông, đều là người giàu tới để xem náo nhiệt, chỉ cần nhìn thấy thêm một khuôn mặt đau khổ là bọn họ được an ủi thêm một phần, không ai muốn có kết cục như Lão Trương, chẳng những chết không nhắm mắt còn mang tiếng giàu mà bất nhân, giờ bách tính đi qua Trương gia đều nhổ một bãi nước bọt, xem ra sớm phải đi nơi khác mà sống thôi.
Vân Tranh tới quán trà được chào đón nhiệt tình, đưa trà cho chưởng quầy đi pha rồi ngồi xuống vị trí mình đã đặt trước.
Tức thì có người sán tới nói:
- Nghe nói chưa? Bó lửa nhà Lão Trương là tri phủ đại nhân phái người đốt đấy, chết một thương nhân, ông ta liền có cớ hạ lệnh những thương nhân khác mở kho bán hàng, như thế mới không sợ ngôn quan cáo trạng.
Vân Tranh ngạc nhiên:
- Cáo trạng sao, Triệu tri phủ ở đất Thục có tiếng chăm lo cho bách tính, lần này hạ nghiêm lệnh cũng là cứu vạn dân khỏi nước lửa mà, nhìn đám quỷ nghèo ngoài phố cao hứng thế kia.
Vị này rất thuần thục lấy ấm trà của Vân Tranh, rót đầy nước vào chén của mình:
- Vân tiểu đệ còn nhỏ chưa hiểu lòng người đấy thôi, thong thả uống trà ca ca nói cho mà nghe...
Cùng lúc đó Đoạn Hồng đứng dưới mái hiên của quán trà, ánh mắt có vẻ hoang mang, không hiểu vì sao hắn luôn cho rằng chuyện này là tác phẩm của Vân Tranh, hắn khác với Tiếu Lâm, Tiếu Lâm tuy hành tẩu giang hồ ăn gió nằm sương, nhưng không hiểu hương dân bằng người xuất thân rễ cỏ giống Đoạn Hồng.
Ngay từ đầu Đoạn Hồng cho rằng không có khả năng xảy ra bạo loạn hay tạo phản, người giàu thì cho rằng tạo phản là truyền thống của Thành Đô, nhìn đâu cũng thấy người nghèo đói, là vì họ không ra khỏi thành, không xuống thôn, không biết nơi đó đa phần nông dân vẫn rất trấn tĩnh.
Cái nhìn của Đoạn Hồng và Vân Tranh giống nhau, nông dân không tạo phản, dựa vào mỗi thợ dệt trong thành thì không gây ra được sóng gió, nhưng không ngờ thảm kịch Trương gia lại xảy ra, đến khi nhìn thấy tri phủ đại nhân bấp chấp tất cả hạ nghiêm lệnh, trong đầu hắn nhanh chóng xâu chuỗi sự kiện lại, phán đoán có người đứng sau thúc đẩy chuyện này, tuy chưa có chứng cứ gì, nhưng trong đầu bất giác nghĩ tới Vân Tranh, chỉ vì thời gian qua y rất tích cực xuất hiện trong thành.
Trong lòng hắn rất mâu thuẫn, là bộ khoái, hành vi của người kia trái thiên lý, trái với luật pháp, nhưng là người sống ở tầng lớp dưới xã hội, hành vi đó lại hợp với tình người.
Một kẻ không ngần ngại lợi dụng uy hiếp tạo phản ra để đạt được mục đích là kẻ đại gian đại ác, là tử địch của Đại Tống, không ai biết lần sau kẻ đó có lợi dụng thời cơ biến giả thành thật không, Đoạn Hồng dù hi sinh tính mạng cũng phải mang kẻ đó ra trước công lý...
- Thiếu gia, liệu có xảy ra dân loạn không? Liệu có giống lần ở Đậu Sa quan không?
Vân Tranh an ủi Tịch Nhục:
- Không đâu, không đâu, nếu như tim gan của những thương nhân kia không phải làm từ sắt đá thì sẽ không có chuyện gì, còn nếu tim gan họ làm bằng sắt đá thật thì cứ để dân loạn sớm đi.
Lần này thực ra không phải là thiên tai mà là nhân họa, Thành Đô không thiếu lương thực, nhưng đều nằm trong kho, không ai muốn bán mới tạo thành hiện tượng thiếu thốn giả này, mùa hè mùa thu năm nay đều được mùa, nông hộ vẫn trấn định như không, chỉ có hộ nuôi tằm và bách tính trong thành là hoàng thôi.
Đó là những lời Lục ông nói với Vân Tranh, vì thế y mới bảo gợi ý bọn họ tới hỏi chuyện Lục ông, Lục ông danh vọng cao vời, sẽ có sức nặng hơn của y.
Tịch Nhục không hiểu lời thiếu gia nói, gãi đầu, nhưng chỉ cần chuyện ở Đậu Sa quan không xảy ra là tốt rồi, hơn một tháng nàng vào quan còn vô tình thấy xác người ở bụi cỏ ven đường, trông rất đáng sợ.
Vân Tranh đưa tay ra ngoài cửa sổ, giá lạnh làm y rụt tay lại, hàn vụ đã phủ khắp Thành Đô, cả ngày bao phủ trong lớp vụ trắng mờ mờ, làm y nhớ tới mùa đông ở Đậu Sa trại, cũng nhớ ngày y và Vân Nhị đắp chung cái chăn rách run lẩy bẩy bên bếp lửa.
Thiên tai lần này còn xa mới có thể dẫn tới bạo loạn hay tạo phản, vì nó thiếu một lực lượng nòng cốt, đó là nông dân, năm ngoái nông dân thu hoạch không bị ảnh hưởng, khó khăn một chút vì không có việc làm thêm vào mùa đông, nhưng họ có đủ lương thực duy trì tới mùa sản xuất năm sau.
Không có nông dân tham gia tạo phản là không thể thành công, cho nên chuyện xảy ra bây giờ ở Thành Đô là cơn khủng hoảng giả tạo, ép quan phủ và phú thương phải bán lương thực, giờ xem ra lòng dạ đám người này cứng hơn Vân Tranh dự liệu, chúng cần tiền chứ không cần mạng nữa rồi, xem ra cần đá đít bọn chúng thêm vài cái.
Mục tiêu đầu tiên là Trương gia, vì bọn chúng cho cả cát vào lương thực để bán...
Thế là kho lương của Trương gia bị hỏa hoạn, lửa cực lớn, từ lúc phát hiện ra lửa bốc lên tới khi lửa lớn chỉ chưa tới một tuần trà, lại cháy đúng lúc Trương gia định mở cửa kinh doanh.
Lương thực không thể để bị cháy, bách tính chen lấn ngoài cửa hiệu Trương gia hô hào nhau cứu hỏa, người đông nhiệt tình, lửa nhanh chóng bị dập tắt, Trương chưởng quầy đang định cảm tạ thì một tráng hán cao lớn vạm vỡ, xách thùng gỗ lấy đầy gạo thô bị cháy xém, nói:
- Chưởng quầy không cần cám ơn, mọi người cứu kho lương nhà ông, vậy lấy một thùng cũng không quá đáng.
- Cái này, cái này...
Trương chưởng quầy đang ú a ú ớ thì bách tính xung quanh sáng mắt học theo, mỗi người đều nói câu như thế, rồi xông vào lấy lương thực.
Khỏi nói tiếp đó cảnh tượng càng ngày càng loạn, bất kể là người tham gia cứu hỏa hay không đều nói một câu cám ơn, cả đời Trương chưởng quầy chưa bao giờ sợ người ta cám ơn như thế.
Nha dịch tới nơi chứng kiến đám đông đã điên cuồng thì chỉ biết trơ mắt nhìn vụ cướp phát sinh ngay trước vành mắt, còn phải cố gắng duy trì trật tự cầu mong bách tính mau chóng cướp hết về nhà.
Tiếng gào khóc của Trương chưởng quầy không khác gì sói mẹ mất con, mới đầu khóc lóc cầu xin, không được liền cuồng nộ ngăn cản, khi cầm khúc gỗ cháy định đánh một phụ nhân đang cố cho thêm gạo vào túi áo, không biết bị ai đẩy một cái ngã sấp mặt xuống, chưa kịp đứng lên chửi thì liên tiếp có bàn chân dẫm lên người..
Chỉ kêu được vài tiếng đau đớn, máu mồm máu miệng cứ thế chạy ra, bị dẫm chết không ai hay.
Khi Triệu tri phủ dẫn Vĩnh Hưng quân tới nơi thì kho lương Trương gia chỉ còn lại mẩu gỗ cháy dở chẳng ai thèm lấy, cùng với xác chết vẫn mở mắt trừng trừng của Trương chưởng quầy, lập tức chém đinh chặt sắt ra lệnh.
- Truyền lệnh xuống, nói với đám người buôn lương thực kia, nếu bọn chúng không bán lương thực với giá như cũ, quan phủ sẽ không bảo vệ nữa, từ ngày mai khi thường bình không hạn chế bán lương thực, nhưng cần hàng xóm bảo đảm lẫn nhau mới được mua lương thực, để ai nấy đều có lương thực ăn.
Mặt trời rạng rỡ chiếu ba ngày, hàn vụ cuối cùng cũng tiêu tan, lâu lắm rồi mới được ngày đẹp trời, Vân Tranh và Lục Khinh Doanh ngồi bên cửa sổ vừa chơi cờ vừa hưởng thụ nắng ấm.
Lục Khinh Doanh nhìn bề ngoài đoan trang thùy mị, nhưng chơi cờ vô cùng hung hãn, đuổi giết truy kích không biết mệt mỏi, đã ăn được cả một đống quân của Vân Tranh.
Bước vào giai đoạn thu quan tính đất, Vân Tranh ung dung đặt quân cờ cuối cùng xuống, cười khùng khục:
- Phu nhân, vậy là ta thắng rồi, nàng còn gì để nói không?
Lục Khinh Doanh đếm mục tới ba lần, cộng cả số tù binh đã bắt vẫn thua nhúm quân chui rúc trong góc của Vân Tranh, tức mình ném cờ đi:
- Chàng chơi xấu, hai quân giao chiến mà chàng không dám đối đầu, chỉ luồn vào góc giữ đất, chơi cờ với chàng vô vị nhất trên đời.
- Không cần biết, được làm vua thua làm giặc, phu nhân, chơi thua không được ăn quịt.
Vân Tranh đắc ý chu môi ra:
Lục Khinh Doanh thở phì phì vì giận, nhưng không còn cách nào khác, thò đầu ra ngoài cửa ngó không thấy ai, hôn nhanh một cái rồi định trốn, nhưng Vân Tranh còn nhanh hơn, kéo nàng xuống..
Thưởng thức môi thơm của giai nhân xong, Vân Tranh mang theo túi trà nhỏ, lên xe vào thành, mấy ngày qua trong thành rất náo nhiệt, người mua lương thực khắp nơi, đường phố nhốn nháo, thương nhân bán lương thực mặt như đưa đám, vẫn phải bán lương thực theo giá đầu thu.
Người trong quán trà rất đông, đều là người giàu tới để xem náo nhiệt, chỉ cần nhìn thấy thêm một khuôn mặt đau khổ là bọn họ được an ủi thêm một phần, không ai muốn có kết cục như Lão Trương, chẳng những chết không nhắm mắt còn mang tiếng giàu mà bất nhân, giờ bách tính đi qua Trương gia đều nhổ một bãi nước bọt, xem ra sớm phải đi nơi khác mà sống thôi.
Vân Tranh tới quán trà được chào đón nhiệt tình, đưa trà cho chưởng quầy đi pha rồi ngồi xuống vị trí mình đã đặt trước.
Tức thì có người sán tới nói:
- Nghe nói chưa? Bó lửa nhà Lão Trương là tri phủ đại nhân phái người đốt đấy, chết một thương nhân, ông ta liền có cớ hạ lệnh những thương nhân khác mở kho bán hàng, như thế mới không sợ ngôn quan cáo trạng.
Vân Tranh ngạc nhiên:
- Cáo trạng sao, Triệu tri phủ ở đất Thục có tiếng chăm lo cho bách tính, lần này hạ nghiêm lệnh cũng là cứu vạn dân khỏi nước lửa mà, nhìn đám quỷ nghèo ngoài phố cao hứng thế kia.
Vị này rất thuần thục lấy ấm trà của Vân Tranh, rót đầy nước vào chén của mình:
- Vân tiểu đệ còn nhỏ chưa hiểu lòng người đấy thôi, thong thả uống trà ca ca nói cho mà nghe...
Cùng lúc đó Đoạn Hồng đứng dưới mái hiên của quán trà, ánh mắt có vẻ hoang mang, không hiểu vì sao hắn luôn cho rằng chuyện này là tác phẩm của Vân Tranh, hắn khác với Tiếu Lâm, Tiếu Lâm tuy hành tẩu giang hồ ăn gió nằm sương, nhưng không hiểu hương dân bằng người xuất thân rễ cỏ giống Đoạn Hồng.
Ngay từ đầu Đoạn Hồng cho rằng không có khả năng xảy ra bạo loạn hay tạo phản, người giàu thì cho rằng tạo phản là truyền thống của Thành Đô, nhìn đâu cũng thấy người nghèo đói, là vì họ không ra khỏi thành, không xuống thôn, không biết nơi đó đa phần nông dân vẫn rất trấn tĩnh.
Cái nhìn của Đoạn Hồng và Vân Tranh giống nhau, nông dân không tạo phản, dựa vào mỗi thợ dệt trong thành thì không gây ra được sóng gió, nhưng không ngờ thảm kịch Trương gia lại xảy ra, đến khi nhìn thấy tri phủ đại nhân bấp chấp tất cả hạ nghiêm lệnh, trong đầu hắn nhanh chóng xâu chuỗi sự kiện lại, phán đoán có người đứng sau thúc đẩy chuyện này, tuy chưa có chứng cứ gì, nhưng trong đầu bất giác nghĩ tới Vân Tranh, chỉ vì thời gian qua y rất tích cực xuất hiện trong thành.
Trong lòng hắn rất mâu thuẫn, là bộ khoái, hành vi của người kia trái thiên lý, trái với luật pháp, nhưng là người sống ở tầng lớp dưới xã hội, hành vi đó lại hợp với tình người.
Một kẻ không ngần ngại lợi dụng uy hiếp tạo phản ra để đạt được mục đích là kẻ đại gian đại ác, là tử địch của Đại Tống, không ai biết lần sau kẻ đó có lợi dụng thời cơ biến giả thành thật không, Đoạn Hồng dù hi sinh tính mạng cũng phải mang kẻ đó ra trước công lý...
Tác giả :
Kiết Dữ 2