Trị Liệu
Chương 11 Không vui
Trước kia, trong showbiz từng xảy ra vụ việc ngôi sao đột tử vì thời gian quay chương trình quá lâu. Đạo diễn của đoàn cũng không dám để nhóm diễn viên mệt nhọc, cho Tư Mậu Nam và những người khác thời gian nghỉ ngơi đầy đủ vào buổi trưa.
Buổi sáng mặc đồng phục học sinh lăn một vòng trên đất đã vốn đã bẩn, Tư Mậu Nam thay một bộ sạch sẽ, đang cùng Dư Tuyển đi đến chỗ ăn trưa.
Dư Tuyển liên tục nhìn chằm chằm vào bộ đồng phục học sinh anh đang mặc, nhiều lần muốn khuyên anh đổi đi, cuối cùng cân nhắc đến nguyên nhân công tác, cậu không bảo gì nữa. Nhưng ánh mắt cậu lại quá mãnh liệt, Tư Mậu Nam không muốn để ý cũng khó, tính toán xem Dư Tuyển đang nghĩ gì.
Ngày đầu tiên ăn cơm hộp của đoàn phim, hôm nay Dư Tuyển tự mình tới nhà hàng gần đó mua bốn phần bữa trưa cho bốn người bọn họ.
Sau khi ăn xong, Tư Mậu Nam trở lại xe bảo mẫu nghỉ ngơi, hai vệ sĩ cũng không làm phiền anh lúc này.
“Về xe đi." Tư Mậu Nam muốn Dư Tuyển nghỉ ngơi, nghĩ một hồi bèn đưa cậu lý do: “Không phải đã nói xoa bóp chân cho tôi à? Buổi sáng phải di chuyển, giờ còn hơi đau."
“Được rồi." Dư Tuyển không nghĩ nhiều, vốn cậu cũng định làm vậy.
Trên xe bảo mẫu có màn che, chỉ cần kéo lên thì người bên ngoài sẽ không thể nhìn vào trong, không biết người ở trong đang làm gì.
Tư Mậu Nam hôm nay không ngồi ghế ở hàng trước, mà ngồi ở hàng cuối cùng.
Dư Tuyển lấy dầu thuốc để trên xe ra, cậu hơi do dự: “Anh có muốn cởi quần ra không, nếu không thì không bôi dầu lên được."
Tư Mậu Nam quang minh chính đại bắt đầu cởi quần trước mặt cậu.
Quần đồng phục thể dục trong nước đều có dây chun, Tư Mậu Nam chậm rãi tháo dây, sau đó cởi quần ra ngay trước mặt Dư Tuyển. Hôm nay không có Mạch Bạch đột nhiên xông đến, anh cũng không cần lo sẽ bị bắt gặp.
Lỗ tai Dư Tuyển hiện tại bắt đầu hơi ửng hồng, cậu cúi đầu vặn nắp lọ dầu, một luồng khí gay mũi của thuốc Đông y lan ra.
Cửa sổ trong xe đóng chặt lại, có đèn nhưng họ lại không bật lên. Đằng sau tuy rất tối, nhưng cũng chẳng trở ngại việc Dư Tuyển ngắm nhìn đôi chân dài gợi cảm trơn bóng của Tư Mậu Nam, rất dễ phân tán sự chú ý của người ta.
“Đặt chân nằm lên phía trên đi, như thế tôi sẽ tiện xoa bóp hơn." Dư Tuyển chỉ chỉ chỗ dựa của ghế dài, cố gắng không thay đổi sắc mặt, kỳ thực nội tâm cậu đã dậy sóng nhiều lần. Mỗi khi Tư Mậu Nam nắm tay cậu, tâm tình cậu đều xao động mất nửa ngày, giờ đây còn muốn nhìn chân của anh, cùng với bộ phận phía trên đó, chẳng biết có thể chống đỡ bao lâu, Tư Mậu Nam hẳn là sẽ không phát hiện điểm khác thường của cậu.
Dư Tuyển vô tình nhìn lướt qua. Bộ vị đàn ông của Tư Mậu Nam không hề nhỏ. Tâm tư lệch đi, không chú ý đổ ra tay nhiều dầu hơn, sau đó cậu lập tức xoa lên đùi Tư Mậu Nam.
Tư Mậu Nam dùng quần che lên bộ vị trọng yếu của mình, chỉ lộ ra nơi cần xoa bóp.
Tư Mậu Nam nhấc đầu gối lên: “Dùng sức lớn đến thế lên đùi tôi, chắc em vẫn còn tức giận đây." Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt không cảm xúc của Dư Tuyển.
Dư Tuyển giương mắt nhìn anh: “Tôi tức cái gì chứ?"
Tư Mậu Nam cười thần bí: “Muốn tôi nói ra thật à."
Dư Tuyển cao giọng: “Còn muốn được xoa bóp thoải mái dễ chịu nữa không." Cậu dùng lực nhấn lên đùi của Tư Mậu Nam.
Tư Mậu Nam kìm lại cảm giác vừa đau vừa sướng: “Mát xa kiểu này thoải mái hay không thoải mái có gì khác nhau sao?"
“Vậy tôi sẽ cho anh xem kiểu không thoải mái." Hôm qua Dư Tuyển còn dùng toàn bộ bàn tay xoa bóp cho anh, nay chỉ có ngón cái.
Sau đó, cả trong lẫn ngoài xe đều nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tư Mậu Nam!
“Áuuuuu! Đau đau đau đau! Dư Tuyển, em làm nhẹ chút!"
“Không."
“Shh! Nhẹ, nhẹ chút đi! Có tin là ngày mai tôi xử em không hả."
“Anh cứ xử đi, nhớ cấp cho tôi lương hai ngày nay, còn có tiền mua bữa trưa nữa."
“Úi…Tê… ái da!"
Hai vị vệ sĩ Trương Nhất, Vương Cường đứng bên ngoài nghe tiếng kêu thảm thiết này đều đau cả răng, xoa bóp kiểu này đúng là khiến người ta tê dại cả da đầu.
Hai mươi phút sau, tiếng kêu thảm thiết của Tư Mậu Nam ở trên xe mới dần lắng xuống.
Dư Tuyển thấy Tư Mậu Nam che bắp đùi hơi đỏ lên của anh, bèn ấn thêm một cái, kịch từ đâu ra mà nhiều thế, diễn xuất ghê gớm.
Tư Mậu Nam đang che đùi của mình, phần anh che chính là bộ vị trọng yếu đang có xu thế nỗ lực nhô lên, cùng giống như hôm qua, vừa thấy ngạc nhiên vừa thấy vui mừng. Anh chậm lại, nhân lúc Dư Tuyển đưa lưng về phía mình cất lọ thuốc vào phía trong, nhanh chóng mặc chiếc quần thể thao màu xanh lam lên, đợi đến lúc Dư Tuyển xoay người lại, anh vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, ở đằng sau co quắp chân.
Dư Tuyển lại ngồi hàng trước, cùng anh nghỉ ngơi.
Sáng nay thức dậy sớm, bây giờ thấy hơi buồn ngủ.
Lúc không làm việc, hai người ít nói hơn. Tư Mậu Nam cầm điện thoại lên, nhắn WeChat cho một người tên Tần Nguyện.
Tư Mậu Nam: Việc khỏi bệnh của tôi hình như có chút đầu mối rồi.
Tần Nguyện: Thế nào?
Tư Mậu Nam: Lúc bạn tôi xoa bóp, chỗ đó hơi phản ứng.
Tần Nguyện: Bạn gái à?
Tư Mậu Nam: Không phải nữ, là nam.
Tần Nguyện: Nói cụ thể một chút xem tình huống như nào.
Tư Mậu Nam nói cho đối phương biết chuyện hai lần Dư Tuyển xoa bóp cho anh.
Tần Nguyện: Rõ rồi, tôi sẽ ghi lại. Còn có, hôm nay cậu có chào cờ buổi sáng không?
Tư Mậu Nam: Không.
Tần Nguyện: Cậu có tiếp xúc với thợ mát xa khác chưa? Nếu như việc xoa bóp có hiệu quả, có thể thử phương pháp này.
Tư Mậu Nam: Trước từng cùng bạn đi mát-xa lưng, nhưng chẳng có hiệu quả gì hết.
Tần Nguyện: Vậy chờ lúc nào cậu rảnh thì tới chỗ tôi một chuyến, tôi có thể cử một thợ mát xa đông y cho cậu.
Tư Mậu Nam: Được đấy.
Anh giấu Tần Nguyện việc người xoa bóp cho mình chính là người anh thích.
Nhưng mà chuyện này, anh cũng không muốn nói cho ai khác biết. Người mà anh thích cần phải giấu kỹ, cần phải bảo vệ thật cẩn thận.
Quay đầu lại phát hiện Dư Tuyển đang ngủ.
Tư Mậu Nam nheo mắt. Mười phút nữa anh sẽ phải xuống để chuẩn bị quay phim buổi trưa. Anh rón rén đi xuống, nhưng vẫn đánh thức Dư Tuyển.
Kỳ thực giấc ngủ của Dư Tuyển cũng không sâu lắm, luôn cảm giác mình đang mơ, thế nhưng mơ mơ hồ hồ cũng chẳng biết đã mơ thấy những gì.
Tư Mậu Nam đang định mở cửa xe, quay đầu liền thấy Dư Tuyển cầm lấy áo khoác của anh chống to mắt dõi theo, trong đôi mắt còn có chút mờ mịt, dường như không biết giờ đã tới buổi chiều.
Đây là đang ngái ngủ rồi.
Vô cùng muốn nói: Cưng à, em thật đáng yêu.
Tư Mậu Nam hít một hơi thật sâu, quay vào trong, xoa nhẹ tóc Dư Tuyển hai cái: “Em có thể ngủ tiếp một lát."
Dư Tuyển sững sờ gật đầu, chờ cánh xe đóng lại, cậu mới hoàn toàn tỉnh táo.
Ấn ấn cái trán bị Tư Mậu Nam chạm vào: “Sao lại làm rối tóc mình chứ."
Gói lại tâm tình, Dư Tuyển đem khuôn mặt lạnh lùng đi đến trường quay xem Tư Mậu Nam đóng phim.
Vừa xem được phút chốc, cánh tay bị chạm một cái, cô gái tối qua nở nụ cười với cậu. Cậu nhớ ra đây là trợ lý của Lý Tử Như.
“Này, trưa nay chị Như chúng em mời mọi người uống trà sữa mà không thấy hai anh."
“Anh Nam nghỉ ngơi ở trong xe, vậy nên chúng tôi không có ra bên ngoài."
Dư Tuyển thờ ơ đáp, ngược lại cũng không khiến Tiểu Tiền thấy anh lạnh lùng, cùng lắm thì chính là không quá nhiệt tình mà thôi.
“Anh xem weibo hôm nay chưa?"
“Weibo gì cơ?"
“Có người đăng bài tổ hợp CP nam nữ đỉnh nhất, bảo rằng anh Nam với chị Như rất xứng đôi."
“…" Câu nói này không phải là suy đoán đơn phương đâu nhỉ? Cô gái này đang coi cậu là thằng đần hay vì thấy cậu là người mới cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết à.
Thấy Dư Tuyển không nói lời nào, Tiểu Tiền tự biết mình đang xem thường đối phương, vui vẻ ha ha hai tiếng đổi chủ đề.
“Hai anh muốn uống loại trà sữa gì, em đặt cho. Chúng em đặt ở quán trà sữa kia, rất nổi tiếng tại Hồng Kông đó. Khó lắm nơi đây mới có một quán, xếp hàng đều phải đứng hơn một canh giờ, anh muốn uống thử không?"
“Cảm ơn, anh Nam kiêng đường, anh ấy không uống trà sữa."
“Đúng không vậy? Nếu thế thì tiếc ghê."
Dư Tuyển cười cười, lúc anh nói chuyện ở ngoài sẽ không nhiều lời. Nói nhiều rồi sẽ mắc lỗi sai, như Tiểu Tiền này này, nhiều lời xong ý đồ của cô bại lộ hết ra.
Chuyện không hợp, nửa câu cũng thừa, Tiểu Tiền rất nhanh liền chạy đi tám chuyện với những trợ lý khác.
Vẻ ngoài Dư Tuyển thật sự xuất chúng, nhưng cậu cũng không cho rằng Tiểu Tiền có ý nghĩ nam nữ với cậu.
Mở weibo ra, cậu tìm bài tổ hợp CP đỉnh nhất mà Tiểu Tiền nhắc đến, do một tài khoản V đại khởi xướng bầu chọn, sau đó có người mua hotsearch cho cuộc bầu chọn này, bây giờ xem ra có thể đoán được hotsearch này do ai mua.
Nhìn xong hơi tức giận.
Mấy mánh khóe kéo người nhỏ con này cậu cũng biết, nhưng mà kéo đến đầu Tư Mậu Nam thì cậu vẫn tức giận thôi.
Rõ ràng giữa hai người họ chẳng có chút quan hệ gì. Vừa nghĩ tới họ còn có khả năng diễn cảnh hôn, tâm tình Dư Tuyển liền chẳng tốt đẹp.
Nhưng cậu vẫn không thể bộc lộ ra.
Cũng chẳng biết tại sao, những năm này rèn luyện tính khí, vào hôm nay đột nhiên trở nên tùy hứng.
Muốn trách thì vẫn trách cậu không thật sự kiên định. Tư Mậu Nam dịu dàng với cậu, làm vài điều ám muội với cậu, cậu liền nhẹ nhàng hơn.
Trong vô số khả năng, cậu nghĩ rằng nếu như gặp lại Tư Mậu Nam, cậu hoặc là không coi anh ra gì, hoặc giải quyết việc chung như đôi người xa lạ, giống như lúc chia tay vậy.
Nhưng mà, khi Tư Mậu Nam cười với cậu một cái, dịu dàng nhìn cậu một cái, nắm tay cậu một cái, vò tóc cậu một cái, trí thông minh của cậu bèn giảm xuống. Bức tường cao cậu dùng sáu năm để xây lên đang dần bị phá vỡ.
Cậu không làm được việc không quan tâm, chẳng thể thờ ơ không động lòng trước anh.
Cậu nghĩ: Mình thật sự ngu xuẩn ngốc nghếch mà, rồi lại bị coi thường thôi.
Ánh mặt trời thành phố biển rất chói mắt, Dư Tuyển đeo kính râm Tư Mậu Nam cho, giấu đi bất an cùng nôn nóng của mình.
Đột nhiên, trên mặt xuất hiện cảm giác lạnh lẽo mát mẻ kề sát lên.
Dư Tuyển chếch đầu sang, định quay lại mắng người, ai ngờ người đùa ác này chính là Tư Mậu Nam vốn đang phải quay phim bên trong.
“Sao anh lại ở đây?" Cậu chỉ chỉ phim trường.
“Cầm lấy, đừng để say nắng, đang thay cảnh." Tư Mậu Nam đưa cậu lon Coca
Dư Tuyển quay đầu nhìn lại, đúng là đang thay cảnh mới trên sân khấu.
Tư Mậu Nam đột nhiên nhỏ giọng nói bên tai cậu: “Cả ngày nay, em đều không vui vẻ gì cả."
Dư Tuyển nghĩ thầm, trước đây dường như Tư Mậu Nam có thể ngay lập tức phát hiện ra cậu không vui vẻ. Tư Mậu Nam còn nói: “Em trai không vui ơi, buổi tối dẫn em đi ăn ngon."
Anh ấy từng quan tâm cậu như vậy.
Uống một ngụm coca lạnh, Dư Tuyển đáp một tiếng: “Ừm."
Tư Mậu Nam lại muốn xoa đầu cậu lần nữa, Dư Tuyển tránh nhanh: “Đừng có đáng ghét như thế, tôi vừa mới chuẩn bị đầu tóc xong."
Tư Mậu Nam cười cười, nghĩ thầm, coi như cuối cùng cũng khiến cậu tươi hơn chút rồi.
Hai người song song ngồi cùng nhau uống Coca lạnh – loại đồ uống tốt nhất cho buổi chiều nóng bức.
Sau khi Tư Mậu Nam bị đạo diễn gọi đi quay phim, Dư Tuyển đổi trạng thái đại diện wechat của mình thành “Không vui".
Dư Tuyển nở nụ cười, của cậu là “Không vui", vậy của Tư Mậu Nam chính là…
Buổi sáng mặc đồng phục học sinh lăn một vòng trên đất đã vốn đã bẩn, Tư Mậu Nam thay một bộ sạch sẽ, đang cùng Dư Tuyển đi đến chỗ ăn trưa.
Dư Tuyển liên tục nhìn chằm chằm vào bộ đồng phục học sinh anh đang mặc, nhiều lần muốn khuyên anh đổi đi, cuối cùng cân nhắc đến nguyên nhân công tác, cậu không bảo gì nữa. Nhưng ánh mắt cậu lại quá mãnh liệt, Tư Mậu Nam không muốn để ý cũng khó, tính toán xem Dư Tuyển đang nghĩ gì.
Ngày đầu tiên ăn cơm hộp của đoàn phim, hôm nay Dư Tuyển tự mình tới nhà hàng gần đó mua bốn phần bữa trưa cho bốn người bọn họ.
Sau khi ăn xong, Tư Mậu Nam trở lại xe bảo mẫu nghỉ ngơi, hai vệ sĩ cũng không làm phiền anh lúc này.
“Về xe đi." Tư Mậu Nam muốn Dư Tuyển nghỉ ngơi, nghĩ một hồi bèn đưa cậu lý do: “Không phải đã nói xoa bóp chân cho tôi à? Buổi sáng phải di chuyển, giờ còn hơi đau."
“Được rồi." Dư Tuyển không nghĩ nhiều, vốn cậu cũng định làm vậy.
Trên xe bảo mẫu có màn che, chỉ cần kéo lên thì người bên ngoài sẽ không thể nhìn vào trong, không biết người ở trong đang làm gì.
Tư Mậu Nam hôm nay không ngồi ghế ở hàng trước, mà ngồi ở hàng cuối cùng.
Dư Tuyển lấy dầu thuốc để trên xe ra, cậu hơi do dự: “Anh có muốn cởi quần ra không, nếu không thì không bôi dầu lên được."
Tư Mậu Nam quang minh chính đại bắt đầu cởi quần trước mặt cậu.
Quần đồng phục thể dục trong nước đều có dây chun, Tư Mậu Nam chậm rãi tháo dây, sau đó cởi quần ra ngay trước mặt Dư Tuyển. Hôm nay không có Mạch Bạch đột nhiên xông đến, anh cũng không cần lo sẽ bị bắt gặp.
Lỗ tai Dư Tuyển hiện tại bắt đầu hơi ửng hồng, cậu cúi đầu vặn nắp lọ dầu, một luồng khí gay mũi của thuốc Đông y lan ra.
Cửa sổ trong xe đóng chặt lại, có đèn nhưng họ lại không bật lên. Đằng sau tuy rất tối, nhưng cũng chẳng trở ngại việc Dư Tuyển ngắm nhìn đôi chân dài gợi cảm trơn bóng của Tư Mậu Nam, rất dễ phân tán sự chú ý của người ta.
“Đặt chân nằm lên phía trên đi, như thế tôi sẽ tiện xoa bóp hơn." Dư Tuyển chỉ chỉ chỗ dựa của ghế dài, cố gắng không thay đổi sắc mặt, kỳ thực nội tâm cậu đã dậy sóng nhiều lần. Mỗi khi Tư Mậu Nam nắm tay cậu, tâm tình cậu đều xao động mất nửa ngày, giờ đây còn muốn nhìn chân của anh, cùng với bộ phận phía trên đó, chẳng biết có thể chống đỡ bao lâu, Tư Mậu Nam hẳn là sẽ không phát hiện điểm khác thường của cậu.
Dư Tuyển vô tình nhìn lướt qua. Bộ vị đàn ông của Tư Mậu Nam không hề nhỏ. Tâm tư lệch đi, không chú ý đổ ra tay nhiều dầu hơn, sau đó cậu lập tức xoa lên đùi Tư Mậu Nam.
Tư Mậu Nam dùng quần che lên bộ vị trọng yếu của mình, chỉ lộ ra nơi cần xoa bóp.
Tư Mậu Nam nhấc đầu gối lên: “Dùng sức lớn đến thế lên đùi tôi, chắc em vẫn còn tức giận đây." Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt không cảm xúc của Dư Tuyển.
Dư Tuyển giương mắt nhìn anh: “Tôi tức cái gì chứ?"
Tư Mậu Nam cười thần bí: “Muốn tôi nói ra thật à."
Dư Tuyển cao giọng: “Còn muốn được xoa bóp thoải mái dễ chịu nữa không." Cậu dùng lực nhấn lên đùi của Tư Mậu Nam.
Tư Mậu Nam kìm lại cảm giác vừa đau vừa sướng: “Mát xa kiểu này thoải mái hay không thoải mái có gì khác nhau sao?"
“Vậy tôi sẽ cho anh xem kiểu không thoải mái." Hôm qua Dư Tuyển còn dùng toàn bộ bàn tay xoa bóp cho anh, nay chỉ có ngón cái.
Sau đó, cả trong lẫn ngoài xe đều nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tư Mậu Nam!
“Áuuuuu! Đau đau đau đau! Dư Tuyển, em làm nhẹ chút!"
“Không."
“Shh! Nhẹ, nhẹ chút đi! Có tin là ngày mai tôi xử em không hả."
“Anh cứ xử đi, nhớ cấp cho tôi lương hai ngày nay, còn có tiền mua bữa trưa nữa."
“Úi…Tê… ái da!"
Hai vị vệ sĩ Trương Nhất, Vương Cường đứng bên ngoài nghe tiếng kêu thảm thiết này đều đau cả răng, xoa bóp kiểu này đúng là khiến người ta tê dại cả da đầu.
Hai mươi phút sau, tiếng kêu thảm thiết của Tư Mậu Nam ở trên xe mới dần lắng xuống.
Dư Tuyển thấy Tư Mậu Nam che bắp đùi hơi đỏ lên của anh, bèn ấn thêm một cái, kịch từ đâu ra mà nhiều thế, diễn xuất ghê gớm.
Tư Mậu Nam đang che đùi của mình, phần anh che chính là bộ vị trọng yếu đang có xu thế nỗ lực nhô lên, cùng giống như hôm qua, vừa thấy ngạc nhiên vừa thấy vui mừng. Anh chậm lại, nhân lúc Dư Tuyển đưa lưng về phía mình cất lọ thuốc vào phía trong, nhanh chóng mặc chiếc quần thể thao màu xanh lam lên, đợi đến lúc Dư Tuyển xoay người lại, anh vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, ở đằng sau co quắp chân.
Dư Tuyển lại ngồi hàng trước, cùng anh nghỉ ngơi.
Sáng nay thức dậy sớm, bây giờ thấy hơi buồn ngủ.
Lúc không làm việc, hai người ít nói hơn. Tư Mậu Nam cầm điện thoại lên, nhắn WeChat cho một người tên Tần Nguyện.
Tư Mậu Nam: Việc khỏi bệnh của tôi hình như có chút đầu mối rồi.
Tần Nguyện: Thế nào?
Tư Mậu Nam: Lúc bạn tôi xoa bóp, chỗ đó hơi phản ứng.
Tần Nguyện: Bạn gái à?
Tư Mậu Nam: Không phải nữ, là nam.
Tần Nguyện: Nói cụ thể một chút xem tình huống như nào.
Tư Mậu Nam nói cho đối phương biết chuyện hai lần Dư Tuyển xoa bóp cho anh.
Tần Nguyện: Rõ rồi, tôi sẽ ghi lại. Còn có, hôm nay cậu có chào cờ buổi sáng không?
Tư Mậu Nam: Không.
Tần Nguyện: Cậu có tiếp xúc với thợ mát xa khác chưa? Nếu như việc xoa bóp có hiệu quả, có thể thử phương pháp này.
Tư Mậu Nam: Trước từng cùng bạn đi mát-xa lưng, nhưng chẳng có hiệu quả gì hết.
Tần Nguyện: Vậy chờ lúc nào cậu rảnh thì tới chỗ tôi một chuyến, tôi có thể cử một thợ mát xa đông y cho cậu.
Tư Mậu Nam: Được đấy.
Anh giấu Tần Nguyện việc người xoa bóp cho mình chính là người anh thích.
Nhưng mà chuyện này, anh cũng không muốn nói cho ai khác biết. Người mà anh thích cần phải giấu kỹ, cần phải bảo vệ thật cẩn thận.
Quay đầu lại phát hiện Dư Tuyển đang ngủ.
Tư Mậu Nam nheo mắt. Mười phút nữa anh sẽ phải xuống để chuẩn bị quay phim buổi trưa. Anh rón rén đi xuống, nhưng vẫn đánh thức Dư Tuyển.
Kỳ thực giấc ngủ của Dư Tuyển cũng không sâu lắm, luôn cảm giác mình đang mơ, thế nhưng mơ mơ hồ hồ cũng chẳng biết đã mơ thấy những gì.
Tư Mậu Nam đang định mở cửa xe, quay đầu liền thấy Dư Tuyển cầm lấy áo khoác của anh chống to mắt dõi theo, trong đôi mắt còn có chút mờ mịt, dường như không biết giờ đã tới buổi chiều.
Đây là đang ngái ngủ rồi.
Vô cùng muốn nói: Cưng à, em thật đáng yêu.
Tư Mậu Nam hít một hơi thật sâu, quay vào trong, xoa nhẹ tóc Dư Tuyển hai cái: “Em có thể ngủ tiếp một lát."
Dư Tuyển sững sờ gật đầu, chờ cánh xe đóng lại, cậu mới hoàn toàn tỉnh táo.
Ấn ấn cái trán bị Tư Mậu Nam chạm vào: “Sao lại làm rối tóc mình chứ."
Gói lại tâm tình, Dư Tuyển đem khuôn mặt lạnh lùng đi đến trường quay xem Tư Mậu Nam đóng phim.
Vừa xem được phút chốc, cánh tay bị chạm một cái, cô gái tối qua nở nụ cười với cậu. Cậu nhớ ra đây là trợ lý của Lý Tử Như.
“Này, trưa nay chị Như chúng em mời mọi người uống trà sữa mà không thấy hai anh."
“Anh Nam nghỉ ngơi ở trong xe, vậy nên chúng tôi không có ra bên ngoài."
Dư Tuyển thờ ơ đáp, ngược lại cũng không khiến Tiểu Tiền thấy anh lạnh lùng, cùng lắm thì chính là không quá nhiệt tình mà thôi.
“Anh xem weibo hôm nay chưa?"
“Weibo gì cơ?"
“Có người đăng bài tổ hợp CP nam nữ đỉnh nhất, bảo rằng anh Nam với chị Như rất xứng đôi."
“…" Câu nói này không phải là suy đoán đơn phương đâu nhỉ? Cô gái này đang coi cậu là thằng đần hay vì thấy cậu là người mới cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết à.
Thấy Dư Tuyển không nói lời nào, Tiểu Tiền tự biết mình đang xem thường đối phương, vui vẻ ha ha hai tiếng đổi chủ đề.
“Hai anh muốn uống loại trà sữa gì, em đặt cho. Chúng em đặt ở quán trà sữa kia, rất nổi tiếng tại Hồng Kông đó. Khó lắm nơi đây mới có một quán, xếp hàng đều phải đứng hơn một canh giờ, anh muốn uống thử không?"
“Cảm ơn, anh Nam kiêng đường, anh ấy không uống trà sữa."
“Đúng không vậy? Nếu thế thì tiếc ghê."
Dư Tuyển cười cười, lúc anh nói chuyện ở ngoài sẽ không nhiều lời. Nói nhiều rồi sẽ mắc lỗi sai, như Tiểu Tiền này này, nhiều lời xong ý đồ của cô bại lộ hết ra.
Chuyện không hợp, nửa câu cũng thừa, Tiểu Tiền rất nhanh liền chạy đi tám chuyện với những trợ lý khác.
Vẻ ngoài Dư Tuyển thật sự xuất chúng, nhưng cậu cũng không cho rằng Tiểu Tiền có ý nghĩ nam nữ với cậu.
Mở weibo ra, cậu tìm bài tổ hợp CP đỉnh nhất mà Tiểu Tiền nhắc đến, do một tài khoản V đại khởi xướng bầu chọn, sau đó có người mua hotsearch cho cuộc bầu chọn này, bây giờ xem ra có thể đoán được hotsearch này do ai mua.
Nhìn xong hơi tức giận.
Mấy mánh khóe kéo người nhỏ con này cậu cũng biết, nhưng mà kéo đến đầu Tư Mậu Nam thì cậu vẫn tức giận thôi.
Rõ ràng giữa hai người họ chẳng có chút quan hệ gì. Vừa nghĩ tới họ còn có khả năng diễn cảnh hôn, tâm tình Dư Tuyển liền chẳng tốt đẹp.
Nhưng cậu vẫn không thể bộc lộ ra.
Cũng chẳng biết tại sao, những năm này rèn luyện tính khí, vào hôm nay đột nhiên trở nên tùy hứng.
Muốn trách thì vẫn trách cậu không thật sự kiên định. Tư Mậu Nam dịu dàng với cậu, làm vài điều ám muội với cậu, cậu liền nhẹ nhàng hơn.
Trong vô số khả năng, cậu nghĩ rằng nếu như gặp lại Tư Mậu Nam, cậu hoặc là không coi anh ra gì, hoặc giải quyết việc chung như đôi người xa lạ, giống như lúc chia tay vậy.
Nhưng mà, khi Tư Mậu Nam cười với cậu một cái, dịu dàng nhìn cậu một cái, nắm tay cậu một cái, vò tóc cậu một cái, trí thông minh của cậu bèn giảm xuống. Bức tường cao cậu dùng sáu năm để xây lên đang dần bị phá vỡ.
Cậu không làm được việc không quan tâm, chẳng thể thờ ơ không động lòng trước anh.
Cậu nghĩ: Mình thật sự ngu xuẩn ngốc nghếch mà, rồi lại bị coi thường thôi.
Ánh mặt trời thành phố biển rất chói mắt, Dư Tuyển đeo kính râm Tư Mậu Nam cho, giấu đi bất an cùng nôn nóng của mình.
Đột nhiên, trên mặt xuất hiện cảm giác lạnh lẽo mát mẻ kề sát lên.
Dư Tuyển chếch đầu sang, định quay lại mắng người, ai ngờ người đùa ác này chính là Tư Mậu Nam vốn đang phải quay phim bên trong.
“Sao anh lại ở đây?" Cậu chỉ chỉ phim trường.
“Cầm lấy, đừng để say nắng, đang thay cảnh." Tư Mậu Nam đưa cậu lon Coca
Dư Tuyển quay đầu nhìn lại, đúng là đang thay cảnh mới trên sân khấu.
Tư Mậu Nam đột nhiên nhỏ giọng nói bên tai cậu: “Cả ngày nay, em đều không vui vẻ gì cả."
Dư Tuyển nghĩ thầm, trước đây dường như Tư Mậu Nam có thể ngay lập tức phát hiện ra cậu không vui vẻ. Tư Mậu Nam còn nói: “Em trai không vui ơi, buổi tối dẫn em đi ăn ngon."
Anh ấy từng quan tâm cậu như vậy.
Uống một ngụm coca lạnh, Dư Tuyển đáp một tiếng: “Ừm."
Tư Mậu Nam lại muốn xoa đầu cậu lần nữa, Dư Tuyển tránh nhanh: “Đừng có đáng ghét như thế, tôi vừa mới chuẩn bị đầu tóc xong."
Tư Mậu Nam cười cười, nghĩ thầm, coi như cuối cùng cũng khiến cậu tươi hơn chút rồi.
Hai người song song ngồi cùng nhau uống Coca lạnh – loại đồ uống tốt nhất cho buổi chiều nóng bức.
Sau khi Tư Mậu Nam bị đạo diễn gọi đi quay phim, Dư Tuyển đổi trạng thái đại diện wechat của mình thành “Không vui".
Dư Tuyển nở nụ cười, của cậu là “Không vui", vậy của Tư Mậu Nam chính là…
Tác giả :
Nhập Loạn