Trêu Đùa Lòng Vua

Chương 12

“A? Đúng, là đệ đệ tỷ đánh rơi! Hắn nha, mấy ngày trước cứ lải nhải không ngừng. Đứa nhỏ này sơ ý, cư nhiên lại dám làm mất ngọc bội quý giá như vậy, còn bị gia phụ mắng một trận!"

Tiểu Nhân đứng một bên nhịn không được cười khẽ. Tiểu thư đúng là, nói sao không nói, lại đem hết tội lỗi đổ lên đầu thiếu gia, mà còn nói y như thật !

Liễu Ngâm Nguyệt liếc Tiểu Nhân một cái, tiếp tục nói “May mắn muội lại nhặt được, tỷ xin thay đệ đệ cảm ơn muội."

“Có gì đâu, tỷ không nên nói như vậy, có thể giúp đệ đệ của Ngâm Nguyệt tỷ tỷ tìm được ngọc bội, Thiến Nhân cũng rất…cao hứng."

Không để ý thấy sự ngượng ngùng của Thiến Nhân, Liễu Ngâm Nguyệt chỉ thấy Tô Thiên Nhân thật là một cô nương tốt bụng lẫn chăm sóc tốt cho người khác, nếu công tử nhà ai cưới được nàng làm vợ, thật là có phước ba đời, chỉ tiếc bản thân là phận nữ nhi, nếu nàng mà là nam tử chắc chắn sẽ cưới nàng làm vợ.

******

Cuộc thi văn thơ được tổ chức ở Dịch Dình Cung trong một tháng, ngay từ đầu, hoàng đế Huyền Tông đã đích thân tới dự, xem mặt từng vị tiểu thư khuê các được tuyển chọn, còn Lí Văn Tĩnh cùng các bá quan văn võ thì đứng một bên theo hầu.

Tam vương gia tuấn mạo trác tuyệt, quý khí uy nghi, dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của các nữ tử , chỉ có mình Liễu Ngâm Nguyệt là dùng quạt lụa cố gắng che lại dung nhan. Trốn được thì trốn, nhưng cũng không nên lộ liễu quá, không thôi lại phản tác dụng thu hút sự chú ý của mọi người thì không nên, nàng chỉ để lộ đôi mắt, bắt chước người khác liếc mắt đưa tình với Lí Văn Tĩnh. Dù sao, đã giả bộ thì nên giả cho trót, không phải sao?

Sáng nay nàng nhờ Tiểu Nhân đưa cho nàng một bộ đồ khá lòe loẹt, nhìn rất phàm tục, dù sao Lí Văn Tĩnh cũng sẽ không để mắt đến loại nữ tử như vậy, về sau những ngày trong cung nàng có thể vô tư mà sống.

Đột nhiên có một trận gió thổi đến, làm chiếc khăn lụa rơi xuống trước mắt Lí Văn Tĩnh, hắn khom người tính nhặt lên, lại đồng thời va chạm vào một người cũng đến nhặt khăn lụa lên.

Hắn ngẩng đầu nhìn chủ nhân của khăn lụa, đó là một nữ tử băng thanh ngọc khiết đứng trước mặt hắn.

Nàng cúi người, mềm nhẹ nói “Tiểu nữ thất lễ, xin vương gia tha tội."

Nhan sắc của nàng thu hút sự chú ý của tất cả nam nhân ở đó, họ liên tiếp đánh giá dáng vẻ xuất chúng của nàng.

Lí Văn Tĩnh khẽ nhíu hai mắt, khóe miệng nhếch lên, để lộ một nụ cười tuấn dật, sau đó đưa cái khăn lụa ngan ngát mùi thơm cho nàng. Nàng đưa tay nhận lấy, tươi cười yếu đuối, trong đó hàm chứa kiều mỵ, so với bộ dáng xấu hổ e thẹn của các nữ tử khác càng mê người hơn nhiều, làm ai nhìn cũng muốn âu yếm.

Hoàng Thượng nhìn hai người, giống như hiểu gì đó mở miệng hỏi “Ngươi là con gái nhà ai? Tên là gì? “

“Gia phụ Khương Tử Hiền, là Hình bộ Thượng thư, tiểu nữ tên là Khương Ngọc Dung ."

Hoàng đế vừa lòng vuốt râu, khen ngợt “Không ngờ Khương Tử Hiền lại có con gái là một tuyệt sắc tựa thiên tiên như vậy, ý vị bất phàm, mày liễu môi hồng, hậu cung của trẫm thật không bằng."

“Thánh Thượng quá khen, tiểu nữ thật không dám nhận."

“Trẫm chỉ nói sự thật, không tin thì hỏi Tam vương gia, Tĩnh nhi con nói đi, Khương cô nương có phải là một quốc sắc thiên hương?"

“Phụ hoàng nói rất đúng, nhi thần cũng thấy vậy."

Khương Ngọc Dung nhìn thẳng ánh mắt đẹp của Lí Văn Tĩnh, liền nhẹ nhàng khép mắt, gò má đỏ ửng, quyến rũ phong tình, giọng nói ôn nhu dễ nghe “Tạ tam vương gia khích lệ.."

Hoàng đế lại tiếp tục xem xét các danh môn thiên kim khác, mỗi một vị đều là tài nữ xuất chúng, cầm kỳ thư họa tinh thông, ai cũng có sở trường riêng, làm ông rất vừa lòng, ra lệnh Tam Hoàng nhi ngàn vạn lần hạ không được để các danh môn khuê tú này chờ đợi.

Lúc đoàn người đến trước mặt Liễu Ngâm Nguyệt, nàng cúi đầu rất thấp, làm cho người ta không thấy rõ diện mạo, lão Hoàng Thượng lền ra mệnh lệnh “Ngẩng đầu lên."

Liễu Ngâm Nguyệt theo lệnh ngẩng đầu, để lộ dung nhan phấn son dày cộm, lại sức nước hoa quá nồng, làm Hoàng Thượng khẽ nhíu mày.

“Tiểu nữ Liễu Ngâm Nguyệt, khấu kiến Hoàng Thượng cùng Tam Vương gia."

Giọng nói dễ nghe, Lí Văn Tĩnh liền đưa mắt nhìn nàng, nàng lập tức tỏ vẻ phong tao tục tằng, làm cho hắn thật không dám lĩnh giáo, liếc một cái rồi không dám nhìn nữa.

Hoàng Thượng lặng lẽ thái phó bên cạnh “Nàng là con gái nhà ai? Sao lại được tuyển ?"

“Bẩm Hoàng Thượng, nàng là thiên kim của Liễu Nham, Liễu Thượng Thư đại nhân, cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông, là một tài nữ hiếm có, nên đã được tuyển."

“Vậy sao?" Nếu là nữ nhi của Liễu ái khanh, chắc là một tài nữ, tuy rằng dung mạo bình thường….Quên đi! Dù sao tài nữ xinh đẹp còn nhiềuu, Tĩnh nhi cũng không để ý nàng, không cần so đo quá.

“Phân phó với hạ nhân, hầu hạ các khuê tú thật tốt , đừng để các nàng chờ."

“Thần tuân chỉ."

******

Đã hơn mười ngày, đúng như Liễu Ngâm Nguyệt đoán, nữ tử yêu kiều xinh đẹp, tướng mạo xuất chúng chỗ nào cũng có, tuy có vài người nhan sắc tầm thường, tám phần là do phụ thân mua được quan hệ, hy vọng nhân cơ hội này có thể cho nữ nhi một bước biến thành phượng hoàng.

Trong các giai nhân xinh đẹp, cuối cùng dần dần trổ hết tài năng đã tuyển ra được ba vị tài mạo song toàn, Khương Ngọc Dung xinh đẹp hơn người, ôn nhu uyển chuyển là Tô Thiến Nhân, còn Dương Yến Yến thì yêu kiều diễm tuyệt .

Còn Liễu Ngâm Nguyệt, tự nhiên bị liệt vào hạng nữ tữ bình thường.

Tháng sáu thời tiết mát mẻ, Liễu Ngâm Nguyệt vừa tắm xong, liền thay một váy dài bằng lụa, kêu Tiểu Nhân đi mua chút rượu, để có thể cùng Tô Thiến Nhân mua vua một chút.

“Chúc mừng muội muội, hôm nay thi thơ thất ngôn tứ tuyệt* muội đứng đầu, thật là kì hoa dị thảo, ngay cả Tam vương gia cũng vỗ tay khen ngợi, lại còn tặng trang sức, làm người khác ghen tị."

(*một thể thơ đường gồm 4 câu mỗi câu 7 chữ )

“Ngâm nguyệt tỷ tỷ quá khen, muội chỉ tùy hứng mà ngâm thôi, không ngờ lại thắng, cũng nhờ các thiên kim khác khiêm nhường."

“Muội muội quá khiêm nhường, hạng nhất này, muội thật sự tài hoa dào dạt, mới thắng được người ta. Mà điều quan trọng nhất, muội là người đầu tiên được Tam Vương gia tặng lễ vật! Xem ra các nàng khác nhìn mà lọt tròng mắt. “

“Đừng khen ngợi muội, thật ra tỷ tỷ nhan sắc hơn người lại thông minh không kém gì muội, vì sao khi thi đấu lại cố ý làm thơ thường thường, một chút cũng không có mới mẻ? “

“Tỷ vốn là không có tài hoa, chỉ do cha mẹ bức tiến cung mà thôi. “

“Tỷ tỷ gạt được người khác, nhưng không gạt được muội, chúng ta sớm chiều bên nhau, tất cả tranh vẽ hay thi thơ trong phòng tỷ muội đều đã xem qua, tỷ tỷ thật là một tài nữ trong số tài nữ của Đại Đường. Nói đến cầm nghệ, tiếng đàn của tỷ phải nói là đi vào lòng người, so với Khương Ngọc Dung chỉ xem trọng kỹ xảo nhưng lại bỏ quên ý cảnh, tỷ tỷ thật là giỏi hơn nhiều."

“Muội thật tâng bốc tỷ đến tận trời."

“Muội chỉ nói sự thật! Tỷ tỷ chẳng những tinh thông cầm kỳ thi họa, tướng mạo cũng xuất sắc tuyệt vời. “

Liễu Ngâm Nguyệt cười ảm đạm , rót cho Tô Thiến Nhân một ly rượu nhỏ.

“Nào, chúng ta uống một chút."

Tô Thiến Nhân còn chưa từ bỏ ý định, nàng tin tưởng phán đoán của mình là chính xác, Liễu Ngâm Nguyệt chỉ là cố ý che dấu tài hoa mà thôi.

“Tỷ tỷ trời sinh có tư chất, vì sao lại cố ý ăn mặc lòe loẹt tô son điểm phấn đi gặp người? Như bây giờ không chút phấn son, không phải rất giống Hằng Nga tiên nữ bất phàm sao!"

“Đúng vậy, tiểu thư nhà ta phải nói là đẹp hơn Khương Ngọc Dung, Dương Yến Yến kia nhiều lắm!" Tiểu Nhân một bên phụ họa.

“Không được lắm miệng." Liễu Ngâm Nguyệt liếc nàng một cái.

Tiểu Nhân le lưỡi vội bổ sung : “Chỉ có điều Thiến Nhân tiểu thư cũng xinh đẹp như tiểu thư vậy!"

Liễu Ngâm Nguyệt xoay người trừng mắt, còn Tô Thiến Nhân bật cười nói “Xem ra tỷ tỷ là cố ý không muốn để người ta biết dung mạo tài hoa thật sự. Mọi người ai cũng biết, cuộc thi văn yến lần nay, tuy là nói cổ vũ tài nữ, kỳ thật là hoàng thượng muốn tuyển phi cho Tam hoàng tử; các thiên kim tài nữ đều muốn Tam hoàng tử chú ý, chỉ có mình tỷ là ngược lại, nguyên nhân vì sao?"

Liễu Ngâm Nguyệt biết không thể dấu được Tố Thiên Nhân. Kỳ thật nàng đã xem Thiến Nhân là tỷ muội thật sự, người muốn trốn chỉ có mình Lí Văn Tĩnh, cũng không cần giấu diếm Tô Thiến Nhân làm chi, chỉ là không muốn sinh thêm thị phi, bất quá Thiến Nhân là người có thể tin tưởng, nói sự thật với nàng cũng không sao.

Thế là nàng đem chuyện mình không muốn cạnh tranh vị trí vương phi nói ra, tiến cung chỉ là nghe theo lệnh cha mẹ. Bất quá, nàng chỉ không nói đoạn nàng cùng Lí Văn Tĩnh ở Túy Hoa Lâu mà thôi.
Tác giả : Mạc Nhan
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại