Trêu Chọc
Chương 24
Bạc Hà về nhà rồi nhanh chóng ngồi viết email.
Mạnh Triển yêu cầu nhân viên tiêu thụ mỗi ngày đều phải dùng thư điện tử báo cáo tình hình công việc cũng như số liệu tiêu thụ.
Bạc Hà điền xong bảng tiêu thụ, ở trong email lại nói thêm một câu rằng cô có một người bạn có ý muốn làm đại lý ở thành phố, muốn cùng Mạnh Triển thu xếp một cuộc hẹn.
Mạnh Triển nhanh chóng phúc đáp, hẹn buổi chiều thứ sáu tuần sau 6 giờ ở công ty gặp mặt. Bạc Hà liền nhắn tin cho Kỷ Lan, hỏi anh thứ sáu tuần sau anh có rảnh hay không. Kỷ Lan đương nhiên rảnh, nếu không rảnh cũng phải bò mà đến.^^
Hôm sau Bạc Hà đi làm thấy Tương Lâm đang trong kì tân hôn tâm hồn bay bổng, vẻ mặt ngọt ngào. Bởi vì Nghiêm Vị quá bận nên không thu xếp được thời gian nghỉ kết hôn, cho nên cô cũng đi làm, đẩy tuần trăng mật đến tết Âm lịch mới cũng Nghiêm Vị đi đến đảo Hải Nam nghỉ bù.
Bạc Hà nhìn thấy Tương Lâm mang dáng vẻ hạnh phúc, trong lòng cũng có chút hâm mộ, tuy rằng đáy lòng đã sớm không coi tình yêu là thứ có thế trông cậy vào nhưng vẫn mong có người có thể cùng mình nắm tay đi quãng đời còn lại, về phần tình yêu cô cũng không hy vọng nhiều lắm, cô từ bố mẹ rút ra chỉ có tình thân là có thể kéo dài mãi, tuy rằng không có tình yêu nhưng có thể cũng nhau vượt qua hoạn nạn.
Cô mong mình có thể giống như Tương Lâm tìm được cho mình một ý trung nhân thật đáng tin cậy.
Buổi tối về nhà, Bạc Hà thấy bố mình đang cầm một đống anh chụp.
Bạc Hà đến gần nhìn thấy là một người trẻ tuổi có dung mạo thanh tú.
“Bố, là ai vậy?"
Bạc Dự cười hì hì đem anh chụp cho Bạc Hà xem: “Đây là cháu của Dì Hoàng, đang nghiên cứu khảo cổ ở trấn nhà ta, sinh cùng năm với con, không chừng hai đứa còn biết nhau."
Từ sau lần nói chuyện lần trước với Kỷ Lan, Bạc Dự đã nhanh chóng tìm đối tượng ở xung quanh mình.
Bạc Hà nghe qua là hiểu được: “Đây là đối tượng bố định giới thiệu cho con?"
“Đúng vậy, bố gọi điện cho người đồng hương. Giang Liêu một lòng muốn tác hợp cho con và Hứa Hoài nên ta không tìm nó nữa."
“Bố, chuyện nhà mình như vậy con làm sao còn có thời gian để yêu đương, nhà mình lại còn đang nợ rất nhiều nữa."
“Con cứ nói vậy, cũng có phải sẽ lập tức kết hôn đâu, chờ con trả xong tiền, còn bao nhiều năm nữa, con sắp ba mươi rồi, đến lúc đó làm sao tìm đối tượng được nữa. Lần trước Kỷ Lan kể ba mươi tuổi có người còn phải gả cho người đã li dị làm mẹ kế nữa đó."
“Đâu có khoa trương như vậy, hơn nữa con cũng không để ý người ta đã li dị hay chưa."
Bạc Dự nghe xong nổi nóng: “Sao có thể như vậy, sao con lại phải lấy người đã li dị chứ, người này tên Trương Phàm con đi gặp trước đi, để ta gọi cho dì Hoàng hẹn thời gian."
“Bố, bố làm thật sao?"
“Bố đương nhiên làm thật, con nghĩ rằng ta nói chơi với con chắc, nếu mẹ con còn sống chắc đã sớm bắt con đo xem mắt, con dù sao cũng đã hai bảy, còn muốn bố lo lắng đến bao giờ nữa."
Bạc Dự cau mày phát hỏa.
Bạc Hà đành phải nhanh chóng đáp ứng: “Vâng, vậy ba hẹn thời gian với dì Hoàng đi, nhưng mà con nói trước, nếu con không có cảm giác với người đó bố không được ép con."
“Bố đương nhiên sẽ không ép con, bố cũng không bắt con lập tức kết hôn, nhưng ít nhất cũng phải có đối tượng cho bố an tâm. Con xem con có phải 17, 18 đâu, mẹ con 20 tuổi đã cũng ta kết hôn. Aiz, thật làm ta buồn lòng mà."
Bạc Hà thấy bố mình đang sắp ca cẩm, cũng không dám chọc ông tức giận, liền ngồi bên người ông, ôm cánh tay ông cười hì hì nói: “Bố nói đúng đều nghe lời bố đi!"
Bạc Dự thấy thế mới nhẹ nhàng thở ra, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn rất nhiều.
“Bố đều muốn tốt cho con thôi!"
“Con biết rồi, con sẽ nhanh kết hôn thôi, bố yên tâm đi!"
Thứ sáu tan tầm, Kỷ Lan lái xe đến đón Bạc Hà, hai người đến công ty Thiên Nhiên Hối.
Bạc Hà phát hiện Kỷ Lan hôm nay ăn mặc so với mọi hôm nghiêm chỉnh hơn nhiều, một thân tây trang màu xám, bên ngoài lại khoác áo khoác dạ màu xám, thân hình anh cao lớn cân xứng dáng vẻ đường hoàng. Anh chân dài cao lớn, mặc như vậy thực sự trông rất đẹp trai.
Bạc Hà cảm giác được khí lực cường đại của giám đốc Kỷ, cũng choáng ngợp trước vẻ đẹp của Kỷ Lan, nhưng loại cảm giác rung động này chỉ tồn tại trong vài giây, cô đột nhiên nhớ lại anh nhìn thấy máu cá cũng bị choáng, dị ứng nổi lên một thân nốt đỏ, vì thế nhịn không được phì cười.
Kỷ Lan quay đầu nhìn cô khó hiều hỏi: “Cậu cười cái gì đó?"
“Không có gì, không có gì!"
Bạc Hà tự nhiên sẽ không nói, nhìn anh mắt cười, trong mắt bao nhiêu phong tình vạn chủng bỗng chốc tiêu tan.
Cô cười như vậy làm Kỷ Lan trong lòng nhộn nhạo.
Đến công ty Thiên Nhiên Hối, Mạnh Triển cũng đi từ trong ra. Bạc Hà tiến lên trước giới thiệu Kỷ Lan, Mạnh Triển nhân danh thiếp của Kỷ Lan, nhiệt tình mời anh vào phòng tiếp khách.
Kỷ Lan bình thường ở cùng với Bạc Hà cười hi hi ha ha như người nhà, chưa bao giờ nói chuyện làm ăn với cô, cho nên Bạc Hà nhìn thấy anh lần đầu nhìn thấy Kỷ Lan nói chuyện làm ăn, bàn chuyên hợp đồng với người khác, có chút kinh ngạc.
Hai tiếng sau, Kỷ Lan đàm phán thành công quyền kinh doạnh đại lí ở thành phố này, phí đại lí năm vạn bị anh chuyển thành hàng hóa mà không phải là tiền mặt. Vốn mạnh nên không chịu nhiều áp lực, Kỷ Lan đưa ra một cam kết là cam đoan hai tháng sẽ bán ở ba mươi siêu thị ở nội thành
Mạnh Triển đối với điều kiện này vô cùng thích thú, không do dự với điều kiện phí đại lí biến thành hàng hóa, bởi nếu có thể thành hàng hóa trong siêu thị, ông đã từng hỏi qua phí lót tay cũng không phải là ít.
Bạc Hà trong suốt cuộc đàm phán không nói gì, nghe dự thính học được không ít điều này nọ, trong lòng đối với Kỷ Lan vô cùng kính nể. Quả nhiên trời sinh anh để làm ăn, sát phạt quyết đoán, mang theo một loại khí phách thản nhiên, tốn chút công phu đã có thể đảo khách thành chủ.
Đàm phán xong hai người từ trong công ty đi ra, Bạc Hà nhìn vào màn hình di động.
Trên hiện có tin nhắn, ngôn từ khách khí nhưng lại từ một số lạ. Tối nay Bạc Hà vẫn đang để tâm vào chuyện làm ăn, trong lòng toàn nghĩ đến tiền lãi lên xe liền hỏi Kỷ Lan: “Kỷ Lan, năm vạn tiền hàng kia giải quyết thế nào đây? Nếu không bán hết làm sao bậy giờ?"
“Cái này cậu không cần lo lắng, làm hàng hóa trong siêu thị xong, trong đó nhất định yêu cầu hàng mẫu, lại hàng hóa để bày bán, giống như mua hàng sau hai tư giờ được tăng cái gì đó, đó coi như là quảng cáo ban đầu."
“Uhm, nhưng còn tiền phí trong siêu thị làm sao giờ?"
“Tôi ứng ra trước giúp cậu, cũng chẳng đáng là bao."
Bạc Hà trong lòng vô cùng cảm động, tự đáy lòng nhận Kỷ Lan là người tốt.
Kỷ Lan được cô khen là người tốt trong lòng không vui vẻ gì thất vọng thở dài: “Kỳ thật xã hội phong kiến cũng có cái tốt."
Bạc Hà không hiểu ý tứ của anh: “Cậu nói vậy có ý gì?"
Kỷ Lan liếc mắt u buồn nhìn cô nói: “Các cô nương ngày xưa khi phát hiện ra người tốt chẳng phải thường lấy thân báo đáp hay sao?"
Bạc Hà nghĩ anh nói đùa cười nói: “Tôi thiếu nợ cậu ngày càng nhiều, Kỷ Lan cậu không sợ tôi bùng tiền của cậu sao?"
“Không có tiền chẳng phải còn người đây sao?"
Bạc Hà đang vui liền đùa già: “Được nếu không trả được tiền tôi liền làm nha hoàn cho cậu."
Kỷ Lan cười hắc hắc: “Nói lời phải giữ lời đó!"
Bạc Hà cười gật đầu: “Kỷ lão gia, phiền cậu đưa tôi xuống khách sạn bên đường đi!"
“Cậu làm gì?"
“Hôm nay, uhm, tôi đi xem mắt."
“Cái gì? Cậu đi xem mắt?"
Kỷ Lan giống như bị cúc đá to rớt trúng chân, trừng mắt hỏi: “Cậu không phải nói nếu không trả hết nợ sẽ không kết hôn sao?"
“Đúng vậy nhưng là bố tôi ép tôi đi, sức khỏe ông không tốt không thể làm ông tức giận, coi như đi cho qua chuyện đi."
Kỷ Lan nắm chặt tay lái, mắt lộ hung quang.
Bạc Hà hỏi anh: “Cậu làm sao vây?"
Kỷ tiên sinh không lên tiếng, mặc vết thương lòng tiếp tục lái xe….
Đến khách sạn, Bạc Hà xuống xe, nói hẹn gặp lại với Kỷ Lan, thấy Kỷ tiên sinh mặt âm trầm, khí thế cường đại lái xe bỏ đi.
Bạc Hà cảm thấy Kỷ Lan tính tình như trẻ con, thường xuyên làm cho người ta không hiểu được, như vậy, cả đời đều sẽ được sống sung sướng an nhàn, lớn lên trong ấm êm nên mới dưỡng thành tính cách khó hiểu như vậy.
Đi vào trong khách sạn, Bạc Hà liếc mắt một cái thấy Trương Phàm vì đã từng thấy ảnh chụp của anh.
Trương Phàm nhìn qua chính là người hướng nội, hay ngại ngùng xấu hổ, tư chất văn nhân ưu nhã.
Bạc Hà lần đầu tiên đi xem mắt, Trương Phàm đã từng đi xem mắt hơn mười người nên có chút thoải mái hơn. Hai người ngồi một lúc, lúc đầu còn xấu hổ không được tự nhiên, nhưng dù sao cũng là đồng hương và cũng là đồng học, cũng có một vài đề tài để tán gẫu, Bạc Hà cho là cùng đồng hương nói chuyện phiếm, tấm tưu cũng bớt nặng nề hơn, chốc lát không khí cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Trương Phàm thật ra từ sớm đã biết Bạc Hà, lúc ấy, cô là hoa hậu giảng đường. Nhưng Bạc Hà không biết anh, Trương Phàm nói qua Bạc Hà mời biết hóa ra anh cũng đã biết cô rồi, trách không được vừa rồi khi cô mới tiến vào anh đã nhận ra mới đứng lên.
Hai người đang nói chuyện phiếm đột nhiên, Bạc Hà thấy một bóng dáng quen thuộc tiến vào từ cửa chính, dĩ nhiên là Kỷ Lan!
Nhưng anh lại giống như không nhìn thấy cô, nhìn đông lại nhìn tây một chút, ra vẻ tìm chỗ ngồi, sau đó tiến tới bàn của Bạc Hà.
Bạc Hà trong lòng kì quái chẳng lẽ vửa rồi anh quên không nói chuyện gì? Nhưng nhìn vẻ mặt anh lại không giống, hình như là anh đến ăn cơm, từ từ nhàn nhã nhìn ra xung quanh đánh giá, chắc anh không nhìn thấy cô sắc mặt anh giống như lãnh đạo đi thị sát.
Mắt thấy anh sắp đi quá một bàn, Bạc Hà do dự có nên gọi chào anh một câu hay không, đột nhiên Kỷ Lan mí mắt liếc xuống, ánh mắt đảo qua trên người Bạc Hà, lúc này lộ ra nét sợ hãi lại quá đỗi vui mừng: “Ai nha, cậu cũng ăn cơm ở chỗ này sao? Thật khéo!"
Kỷ tiên sinh làm ra vẻ mặt gặp lại bạn cũ rất vui vẻ, làm cho Bạc Hà vô cùng kinh ngạc, vừa rồi chính anh thả cô ở đây mà.
Mạnh Triển yêu cầu nhân viên tiêu thụ mỗi ngày đều phải dùng thư điện tử báo cáo tình hình công việc cũng như số liệu tiêu thụ.
Bạc Hà điền xong bảng tiêu thụ, ở trong email lại nói thêm một câu rằng cô có một người bạn có ý muốn làm đại lý ở thành phố, muốn cùng Mạnh Triển thu xếp một cuộc hẹn.
Mạnh Triển nhanh chóng phúc đáp, hẹn buổi chiều thứ sáu tuần sau 6 giờ ở công ty gặp mặt. Bạc Hà liền nhắn tin cho Kỷ Lan, hỏi anh thứ sáu tuần sau anh có rảnh hay không. Kỷ Lan đương nhiên rảnh, nếu không rảnh cũng phải bò mà đến.^^
Hôm sau Bạc Hà đi làm thấy Tương Lâm đang trong kì tân hôn tâm hồn bay bổng, vẻ mặt ngọt ngào. Bởi vì Nghiêm Vị quá bận nên không thu xếp được thời gian nghỉ kết hôn, cho nên cô cũng đi làm, đẩy tuần trăng mật đến tết Âm lịch mới cũng Nghiêm Vị đi đến đảo Hải Nam nghỉ bù.
Bạc Hà nhìn thấy Tương Lâm mang dáng vẻ hạnh phúc, trong lòng cũng có chút hâm mộ, tuy rằng đáy lòng đã sớm không coi tình yêu là thứ có thế trông cậy vào nhưng vẫn mong có người có thể cùng mình nắm tay đi quãng đời còn lại, về phần tình yêu cô cũng không hy vọng nhiều lắm, cô từ bố mẹ rút ra chỉ có tình thân là có thể kéo dài mãi, tuy rằng không có tình yêu nhưng có thể cũng nhau vượt qua hoạn nạn.
Cô mong mình có thể giống như Tương Lâm tìm được cho mình một ý trung nhân thật đáng tin cậy.
Buổi tối về nhà, Bạc Hà thấy bố mình đang cầm một đống anh chụp.
Bạc Hà đến gần nhìn thấy là một người trẻ tuổi có dung mạo thanh tú.
“Bố, là ai vậy?"
Bạc Dự cười hì hì đem anh chụp cho Bạc Hà xem: “Đây là cháu của Dì Hoàng, đang nghiên cứu khảo cổ ở trấn nhà ta, sinh cùng năm với con, không chừng hai đứa còn biết nhau."
Từ sau lần nói chuyện lần trước với Kỷ Lan, Bạc Dự đã nhanh chóng tìm đối tượng ở xung quanh mình.
Bạc Hà nghe qua là hiểu được: “Đây là đối tượng bố định giới thiệu cho con?"
“Đúng vậy, bố gọi điện cho người đồng hương. Giang Liêu một lòng muốn tác hợp cho con và Hứa Hoài nên ta không tìm nó nữa."
“Bố, chuyện nhà mình như vậy con làm sao còn có thời gian để yêu đương, nhà mình lại còn đang nợ rất nhiều nữa."
“Con cứ nói vậy, cũng có phải sẽ lập tức kết hôn đâu, chờ con trả xong tiền, còn bao nhiều năm nữa, con sắp ba mươi rồi, đến lúc đó làm sao tìm đối tượng được nữa. Lần trước Kỷ Lan kể ba mươi tuổi có người còn phải gả cho người đã li dị làm mẹ kế nữa đó."
“Đâu có khoa trương như vậy, hơn nữa con cũng không để ý người ta đã li dị hay chưa."
Bạc Dự nghe xong nổi nóng: “Sao có thể như vậy, sao con lại phải lấy người đã li dị chứ, người này tên Trương Phàm con đi gặp trước đi, để ta gọi cho dì Hoàng hẹn thời gian."
“Bố, bố làm thật sao?"
“Bố đương nhiên làm thật, con nghĩ rằng ta nói chơi với con chắc, nếu mẹ con còn sống chắc đã sớm bắt con đo xem mắt, con dù sao cũng đã hai bảy, còn muốn bố lo lắng đến bao giờ nữa."
Bạc Dự cau mày phát hỏa.
Bạc Hà đành phải nhanh chóng đáp ứng: “Vâng, vậy ba hẹn thời gian với dì Hoàng đi, nhưng mà con nói trước, nếu con không có cảm giác với người đó bố không được ép con."
“Bố đương nhiên sẽ không ép con, bố cũng không bắt con lập tức kết hôn, nhưng ít nhất cũng phải có đối tượng cho bố an tâm. Con xem con có phải 17, 18 đâu, mẹ con 20 tuổi đã cũng ta kết hôn. Aiz, thật làm ta buồn lòng mà."
Bạc Hà thấy bố mình đang sắp ca cẩm, cũng không dám chọc ông tức giận, liền ngồi bên người ông, ôm cánh tay ông cười hì hì nói: “Bố nói đúng đều nghe lời bố đi!"
Bạc Dự thấy thế mới nhẹ nhàng thở ra, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn rất nhiều.
“Bố đều muốn tốt cho con thôi!"
“Con biết rồi, con sẽ nhanh kết hôn thôi, bố yên tâm đi!"
Thứ sáu tan tầm, Kỷ Lan lái xe đến đón Bạc Hà, hai người đến công ty Thiên Nhiên Hối.
Bạc Hà phát hiện Kỷ Lan hôm nay ăn mặc so với mọi hôm nghiêm chỉnh hơn nhiều, một thân tây trang màu xám, bên ngoài lại khoác áo khoác dạ màu xám, thân hình anh cao lớn cân xứng dáng vẻ đường hoàng. Anh chân dài cao lớn, mặc như vậy thực sự trông rất đẹp trai.
Bạc Hà cảm giác được khí lực cường đại của giám đốc Kỷ, cũng choáng ngợp trước vẻ đẹp của Kỷ Lan, nhưng loại cảm giác rung động này chỉ tồn tại trong vài giây, cô đột nhiên nhớ lại anh nhìn thấy máu cá cũng bị choáng, dị ứng nổi lên một thân nốt đỏ, vì thế nhịn không được phì cười.
Kỷ Lan quay đầu nhìn cô khó hiều hỏi: “Cậu cười cái gì đó?"
“Không có gì, không có gì!"
Bạc Hà tự nhiên sẽ không nói, nhìn anh mắt cười, trong mắt bao nhiêu phong tình vạn chủng bỗng chốc tiêu tan.
Cô cười như vậy làm Kỷ Lan trong lòng nhộn nhạo.
Đến công ty Thiên Nhiên Hối, Mạnh Triển cũng đi từ trong ra. Bạc Hà tiến lên trước giới thiệu Kỷ Lan, Mạnh Triển nhân danh thiếp của Kỷ Lan, nhiệt tình mời anh vào phòng tiếp khách.
Kỷ Lan bình thường ở cùng với Bạc Hà cười hi hi ha ha như người nhà, chưa bao giờ nói chuyện làm ăn với cô, cho nên Bạc Hà nhìn thấy anh lần đầu nhìn thấy Kỷ Lan nói chuyện làm ăn, bàn chuyên hợp đồng với người khác, có chút kinh ngạc.
Hai tiếng sau, Kỷ Lan đàm phán thành công quyền kinh doạnh đại lí ở thành phố này, phí đại lí năm vạn bị anh chuyển thành hàng hóa mà không phải là tiền mặt. Vốn mạnh nên không chịu nhiều áp lực, Kỷ Lan đưa ra một cam kết là cam đoan hai tháng sẽ bán ở ba mươi siêu thị ở nội thành
Mạnh Triển đối với điều kiện này vô cùng thích thú, không do dự với điều kiện phí đại lí biến thành hàng hóa, bởi nếu có thể thành hàng hóa trong siêu thị, ông đã từng hỏi qua phí lót tay cũng không phải là ít.
Bạc Hà trong suốt cuộc đàm phán không nói gì, nghe dự thính học được không ít điều này nọ, trong lòng đối với Kỷ Lan vô cùng kính nể. Quả nhiên trời sinh anh để làm ăn, sát phạt quyết đoán, mang theo một loại khí phách thản nhiên, tốn chút công phu đã có thể đảo khách thành chủ.
Đàm phán xong hai người từ trong công ty đi ra, Bạc Hà nhìn vào màn hình di động.
Trên hiện có tin nhắn, ngôn từ khách khí nhưng lại từ một số lạ. Tối nay Bạc Hà vẫn đang để tâm vào chuyện làm ăn, trong lòng toàn nghĩ đến tiền lãi lên xe liền hỏi Kỷ Lan: “Kỷ Lan, năm vạn tiền hàng kia giải quyết thế nào đây? Nếu không bán hết làm sao bậy giờ?"
“Cái này cậu không cần lo lắng, làm hàng hóa trong siêu thị xong, trong đó nhất định yêu cầu hàng mẫu, lại hàng hóa để bày bán, giống như mua hàng sau hai tư giờ được tăng cái gì đó, đó coi như là quảng cáo ban đầu."
“Uhm, nhưng còn tiền phí trong siêu thị làm sao giờ?"
“Tôi ứng ra trước giúp cậu, cũng chẳng đáng là bao."
Bạc Hà trong lòng vô cùng cảm động, tự đáy lòng nhận Kỷ Lan là người tốt.
Kỷ Lan được cô khen là người tốt trong lòng không vui vẻ gì thất vọng thở dài: “Kỳ thật xã hội phong kiến cũng có cái tốt."
Bạc Hà không hiểu ý tứ của anh: “Cậu nói vậy có ý gì?"
Kỷ Lan liếc mắt u buồn nhìn cô nói: “Các cô nương ngày xưa khi phát hiện ra người tốt chẳng phải thường lấy thân báo đáp hay sao?"
Bạc Hà nghĩ anh nói đùa cười nói: “Tôi thiếu nợ cậu ngày càng nhiều, Kỷ Lan cậu không sợ tôi bùng tiền của cậu sao?"
“Không có tiền chẳng phải còn người đây sao?"
Bạc Hà đang vui liền đùa già: “Được nếu không trả được tiền tôi liền làm nha hoàn cho cậu."
Kỷ Lan cười hắc hắc: “Nói lời phải giữ lời đó!"
Bạc Hà cười gật đầu: “Kỷ lão gia, phiền cậu đưa tôi xuống khách sạn bên đường đi!"
“Cậu làm gì?"
“Hôm nay, uhm, tôi đi xem mắt."
“Cái gì? Cậu đi xem mắt?"
Kỷ Lan giống như bị cúc đá to rớt trúng chân, trừng mắt hỏi: “Cậu không phải nói nếu không trả hết nợ sẽ không kết hôn sao?"
“Đúng vậy nhưng là bố tôi ép tôi đi, sức khỏe ông không tốt không thể làm ông tức giận, coi như đi cho qua chuyện đi."
Kỷ Lan nắm chặt tay lái, mắt lộ hung quang.
Bạc Hà hỏi anh: “Cậu làm sao vây?"
Kỷ tiên sinh không lên tiếng, mặc vết thương lòng tiếp tục lái xe….
Đến khách sạn, Bạc Hà xuống xe, nói hẹn gặp lại với Kỷ Lan, thấy Kỷ tiên sinh mặt âm trầm, khí thế cường đại lái xe bỏ đi.
Bạc Hà cảm thấy Kỷ Lan tính tình như trẻ con, thường xuyên làm cho người ta không hiểu được, như vậy, cả đời đều sẽ được sống sung sướng an nhàn, lớn lên trong ấm êm nên mới dưỡng thành tính cách khó hiểu như vậy.
Đi vào trong khách sạn, Bạc Hà liếc mắt một cái thấy Trương Phàm vì đã từng thấy ảnh chụp của anh.
Trương Phàm nhìn qua chính là người hướng nội, hay ngại ngùng xấu hổ, tư chất văn nhân ưu nhã.
Bạc Hà lần đầu tiên đi xem mắt, Trương Phàm đã từng đi xem mắt hơn mười người nên có chút thoải mái hơn. Hai người ngồi một lúc, lúc đầu còn xấu hổ không được tự nhiên, nhưng dù sao cũng là đồng hương và cũng là đồng học, cũng có một vài đề tài để tán gẫu, Bạc Hà cho là cùng đồng hương nói chuyện phiếm, tấm tưu cũng bớt nặng nề hơn, chốc lát không khí cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Trương Phàm thật ra từ sớm đã biết Bạc Hà, lúc ấy, cô là hoa hậu giảng đường. Nhưng Bạc Hà không biết anh, Trương Phàm nói qua Bạc Hà mời biết hóa ra anh cũng đã biết cô rồi, trách không được vừa rồi khi cô mới tiến vào anh đã nhận ra mới đứng lên.
Hai người đang nói chuyện phiếm đột nhiên, Bạc Hà thấy một bóng dáng quen thuộc tiến vào từ cửa chính, dĩ nhiên là Kỷ Lan!
Nhưng anh lại giống như không nhìn thấy cô, nhìn đông lại nhìn tây một chút, ra vẻ tìm chỗ ngồi, sau đó tiến tới bàn của Bạc Hà.
Bạc Hà trong lòng kì quái chẳng lẽ vửa rồi anh quên không nói chuyện gì? Nhưng nhìn vẻ mặt anh lại không giống, hình như là anh đến ăn cơm, từ từ nhàn nhã nhìn ra xung quanh đánh giá, chắc anh không nhìn thấy cô sắc mặt anh giống như lãnh đạo đi thị sát.
Mắt thấy anh sắp đi quá một bàn, Bạc Hà do dự có nên gọi chào anh một câu hay không, đột nhiên Kỷ Lan mí mắt liếc xuống, ánh mắt đảo qua trên người Bạc Hà, lúc này lộ ra nét sợ hãi lại quá đỗi vui mừng: “Ai nha, cậu cũng ăn cơm ở chỗ này sao? Thật khéo!"
Kỷ tiên sinh làm ra vẻ mặt gặp lại bạn cũ rất vui vẻ, làm cho Bạc Hà vô cùng kinh ngạc, vừa rồi chính anh thả cô ở đây mà.
Tác giả :
Thị Kim