Trêu Chọc
Chương 12
Nghiêm Vị xì một tiếng làm nước trà phun ra, cười thành tiếng.
Bạc Hà thấy hơi ngượng ngùng, vội nói: “Kỷ Lan, tôi không có ý đó, ý tôi là trông cậu rất phong lưu phóng khoáng, phong độ có thừa, tự cậu cũng có thể tìm được bạn gái, không giống Nghiêm Vị, cậu ấy trông rất thật thà."
Mặt Kỷ Lan đen lại. Trong mắt cô anh là người rất phong lưu, Nghiêm Vị lại là người trung thực có thể tin tưởng được.
Nghiêm Vị cũng cười phụ họa: “Thật là, cậu cũng cần người khác giới thiệu sao. Thủ đoạn theo đuổi con gái của cậu có thể viết thành sách."
Kỷ Lan trừng mắt liếc hắn một cái: “Tôi thì có thủ đoạn gì chứ?"
Nghiêm Vị cười với Bạc Hà nói: “Cậu còn nhớ tết đại học năm thứ ba không, ở sân thể dục trường ta thả mấy chục ngọn đèn trời, chỉ còn thiếu điều thiêu cháy luôn cái cây kia, lúc ấy có rất nhiều người đến sân thể dục xem náo nhiệt, cậu có nghe nói không?"
Bạc Hà: “Tôi biết."
Kỷ Lan dẫm vào chân Nghiêm Vị dưới chân bàn, Nghiêm Vị đau đến nhe răng, nhưng vẫn kiên cường tiếp tục nói: “Đèn kia chính là do Kỷ Lan thả, vì muốn theo đuổi Mạnh Tiểu Giai khoa Luật, đúng rồi tôi còn nhớ rõ trên đó còn viết chữ nữa, ‘Mọi ánh sao đều biết anh yêu em!’"
Nghe xong câu này, Bạc Hà không chịu nổi, ôm bụng cười đến chảy cả nước mắt, mọi ánh sao đều biết anh yêu em,…
Kỷ Lan nghiến rắng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Nghiêm Vị, Nghiêm Vị xoa xoa mặt vì cười đến căng cơ, giả vờ không nhìn thấy.
Một lúc lâu sau Bạc Hà mới miễn cưỡng dừng cười, nói: “Kỷ Lan, không nghĩ tới cậu còn rất lãng mạn, rất tình cảm."
Kỷ Lan cắn chặt răng, cậu là người ở khoa tôi sao, thật là đồ lắm chuyện.
Nghiêm Vị cùng Bạc Hà hai người về cùng một phe, chỉnh Kỷ Lan đến nới đến chốn, nếu không phải trước mặt Bạc Hà, anh thật muốn đánh Nghiêm Vị một trận.
Bạc Hà xem di động thấy đã đến 8 giờ, liền cười với hai người nói: “Tôi cần phải đi đến bar Dạ Lan, các cậu cứ ngồi đây, tôi đi tính tiền."
Nghiêm Vị vội nói: “Tôi đi tính tiền cho."
Kỷ Lan nói: “Tôi cũng no rồi chúng ta cùng đi thôi."
Nghiêm Vị gật đầu: “Uhm, cùng nhau đi. Tiện đường chúng tôi đưa cậu đến quán bar."
Bạc Hà cũng không từ chối nhiều, sau khi trải qua tối nay, cô cảm thấy rất quen thuộc với Kỷ Lan, tựa như đã là bạn từ nhiều năm, anh ấy cũng không giống như nét lạnh nhạt nghiêm túc bên ngoài, thật sự còn có nét buồn cười như vậy.
Tuổi thanh xuân làm người ta hoài niệm, mà bạn học cũ sau khi đã ra ngoài xã hội vẫn còn có thể dễ dàng thân thiết vì cũng ít phòng bị nhau hơn.
Kỷ Lan đưa Bạc Hà vào bên trong bar Dạ Lan. Bạc Hà vẫy vẫy tay với hai người.
Nghiêm Vị tò mò, muốn nghe Bạc Hà hát, Kỷ Lan liền dừng xe, cùng Nghiêm Vị tìm chỗ ngồi.
Sau khi người đánh đàn ghi ta đánh xong hai bản thì Bạc Hà mới lên sân khấu.
Nghiêm Vị nhìn cô không hề chớp mắt, cảm thấy Bạc Hà như hoàn toàn thay đổi. Trở nên trưởng thành quyến rũ, gợi cảm kinh người. Thì ra cô ấy cũng có thể làm cho người khác say mê như vậy.
Nghiêm Vị thở dài: “Kỷ Lan, ánh mắt ông thật sự rất lợi hại, có thể nhận ra cô ấy, cho dù tôi học cùng lớp với cô ấy 4 năm, nếu ông không nói tôi cũng không nhận ra."
Kỷ Lan cũng không biết tại sao mình có thể nhận ra cô, giống như anh nhìn thấy trên người cô có một loại cảm giác, khí chất, không hiểu sao lại thấy quen thuộc.
Kỷ Lan nghe xong trong chốc lất nói: “Hát cũng không tệ lắm nhưng không thể lên cao."
Nghiêm Vị nhìn anh trắng mắt: “Được rồi, làm trò, chó chê mèo lắm lông."
“Thôi đi, tôi biết rồi mối tình đầu lúc nào chẳng hoàn mĩ."
“Mạnh Tiểu Giai cũng hoàn mĩ sao?"
“Cậu còn dám nói đến chuyện này xem tôi đánh cậu như thế nào."
“Tôi phát hiện câu, đối với những cô gái có chữ Tiểu đặc biệt có hứng thú, Mạnh Tiểu Giai, Đỗ Tiểu Kha. Có phải tại Đỗ Tiểu Kha cũng có chữ Tiểu nên cậu mới theo đuổi.
“Tên cô ấy có nghĩa là ‘tiểu’ trong tảng sáng, không phải ‘tiểu’ trong lớn nhỏ, cậu đừng đoán linh tinh."
Hai người nói xong Bạc Hà cũng đã hát xong hai bài nên đi xuống.
Nghiêm Vị nhìn thấy, đứng dậy cùng Kỷ Lan đi ra khỏi quán, một lúc sau thấy Bạc Hà từ cửa lách đi ra.
Nghiêm Vị đón Bạc Hà: “Bạc Hà cậu hát thật là hay."
Bạc Hà ngượng ngùng cười nói: “Các cậu còn đi vào nghe sao?"
“Đúng vậy!"
Bạc Hà cười khiêm tốn: “Aiz, đi cửa sau vào nên trình độ cũng chỉ là nghiệp dư thôi."
Kỷ Lan đưa hai người về nhà, rồi lại lái xe về nhà mình.
Đêm mùa thu, trên đường cũng rất thưa thớt, xe chỉ có lác đác máy cái, gió đêm lướt trên những chiếc lá, anh không hiểu sao lại có cảm giác hơi cô đơn buồn thảm. Vừa nãy trong xe có ba người vô cùng náo nhiệt, nháy mắt một cái lại chỉ còn có một mình anh, đột nhiên anh rất muốn có một người làm bạn, cho dù không muốn nói ra.
Về đến nhà, ông nội anh còn chưa ngủ, đang xem chương trình xem mắt, trên mặt hớn hở.
“Kỷ Lan, mau đến xem, tiết mục này thật hay, những cô gái được giới thiệu đều vô cùng xinh đẹp, tại sao đều không có bạn trai."
Kỷ Lan không biết nên khóc nay nên cười, ngồi vào bên cạnh ông, bóp vai cho ông trêu ghẹo nói: “Ông nội, cháu đoán ông là người cao tuổi nhất còn xem kênh này."
“Ông còn không vì mày nên mới phải xem tiết mục này."
Kỷ Lan nghe thấy ông nội có ý định nói chuyện kia, anh nhanh chóng chạy làng: “Ông nội cháu đi tắm, ông đi nghỉ sớm đi."
Nói xong liền chạy nhanh lên lầu.
Ông nội anh hừ lạnh một tiếng tiếp tục xem ti vi.
Đảo mắt một cái đến cuối tuần, Nghiêm Vị nhận được điện thoại của Bạc Hà.
Bạc Hà trong điện thoại cười hiền hòa nói: “Nghiêm Vị, Tương Lâm là nhân viên phòng tài vụ, năm nay 25 tuổi, rất được, là cô gái rất đáng yêu, có muốn hẹn gặp một chút hay không?"
Nghiêm Vị run sợ một chút nói: “Cậu nói thật chứ?"
“Đúng vậy, tôi đương nhiên nói thật, Diệp tiểu thư lần trước đã thế rồi, tôi cảm thấy cậu vẫn nên tìm một người đơn giản có vẻ thích hợp hơn. Tôi đến công ty thấy Tương Lâm rất được, tôi có nói chuyện anh với cô ấy, cô ấy cũng rất có hứng thú. Cuối tuần nếu không bận gì thì gặp mặt đi?"
Nghiêm Vị trong lòng còn có chút chần chờ, một lát sau mới trả lời: “Vậy còn cậu, cậu không tìm bạn trai sao?"
“Tôi không tìm."
“Vì sao? Cậu sẽ không vì Hứa Hoài mà từ nay về sau sẽ không tìm người kết hôn chứ?"
“Đương nhiên không phải, tôi sẽ kết hôn nếu không bố tôi sẽ tức chết mất. Nhưng hiên tại tôi chưa vội, cậu thấy đấy gáng nặng trên vai tôi rất lớn, tìm bạn trại không phải kéo người ta xuống nước sao, chờ tôi hết nợ rồi nói."
Nghiêm Vị nghe được lời này, trong lòng biết Bạc Hà không có chút tình cảm nam nữ nào với anh, hơn nữa xem lời nói của cô, trong vòng hai ba năm nữa cũng không định có bạn trai, vì thế nên giữ lại mảnh tâm ý kia của mình thôi, anh nói: “Uhm, cậu nói cũng đúng, cứ như vậy đi, tôi tin tưởng mắt nhìn của cậu."
Bạc Hà rất vui vẻ: “Được rồi, cậu chọn thời gian cùng địa điểm đi."
Nghiêm Vị nghĩ một chút rồi nói: “Ngay tai Bar Dạ Lan đi, tiện đường cậu đi làm."
Buổi tối thứ Bảy, Bạc Hà mang theo Tương Lâm đến bar Dạ Lan, gần đó có một khách sạn, vào nơi hẹn, Nghiêm Vị đã đến trước.
Tuy rằng Bạc Hà có nói Tương Lâm trông rất được, nhưng Nghiêm Vị không tin lắm bởi vì anh đi xem mắt vô số lần, những lời này đều đã nghe qua nhưng cơ bản đều là khoa trương mà thôi.
Nhưng lời Bạc Hà nói quả thực không hề khoa trương, Tương Lâm xinh đẹp đoan trang văn tĩnh, nhàn nhã, hơn nữa vừa thấy Nghiêm Vị mặt thoáng đỏ.
Nét đỏ ngượng ngùng kia nháy mắt đánh trúng tim Nghiêm Vị.
Bạc Hà đứng một bên quan sát, trực giác của cô quả thật rất chính xác, cô cảm thấy Nghiêm Vị cùng Tương Lâm có một loại cảm giác sẽ nhất kiến chung tình, mà Tương Lâm hiển nhiên rất có cảm tình với Nghiêm Vị.
Bạc Hà tuy là lần đầu làm mối nhưng cô thật thông minh lại rất mẫn cảm, cô giới thiệu đối tượng cho Nghiêm Vị không hề mù quáng, cô thật am hiểu cá tính của Nghiêm Vị, cũng biết anh hợp với người như thế nào, cho nên trong công ty nhiều mỹ nữ như vậy nhưng cô lại nhìn trúng Tương Lâm.
Tương Lâm lần đầu nhìn thấy Nghiêm Vị, lại có chút ngượng ngùng, Bạc Hà liền không vội rời đi, ở lại làm náo động bầu không khí, một lát sau đến 8 giờ mới rời đi để hai người ở chung.
Khách sạn ở cách bar Dạ Lan rất gần, Bạc Hà đeo túi vải buồm tới quán bar, thay váy dài cùng tóc giả, sau đó trang điểm đậm. Nhìn mình trong gương, cô cũng thấy thật xa lạ, đột nhiên cảm thấy mình như là cô bé lọ lem, đáng tiếc cô không tới tham gia dạ tiệc, cũng không phải tới gặp hoàng tử mà là đi kiếm tiền.
Biểu diễn phải trang điểm đã là quy định trong quán bar, chính cô cũng rất tự giác, hơn nữa còn cố tình trang điểm đậm hơn một chút bởi cô không muốn ai nhận ra. Cô tự hóa trang đến mức chính mình cũng không nhân ra nhưng Kỷ Lan lại liếc mắt một cái lại có thể nhận ra cũng thật kì quái.
Lên sân khấu, cô hát hai bài tiếng Anh. Hai bài này đều được nghe từ khi học đại học, không cần chuẩn bị trước cứ như vậy đi lên trên sân khấu, cũng rất phù hợp với không khí trong quán.
Cô hát có thói quen nhìn xuống dưới, hơi hơi cúi mí mắt, không nghĩ tới dưới khán đài có hai ánh mắt đang nhìn mình.
Hát xong, dưới đài có tiếng vỗ tay rất nhỏ, Bạc Hà ngẩn ra, cô đến đây nửa tháng, lần đầu tiền có người vỗ tay cho cô.
Cô ngẩng đầu nhìn xem ai.
Bạc Hà thấy hơi ngượng ngùng, vội nói: “Kỷ Lan, tôi không có ý đó, ý tôi là trông cậu rất phong lưu phóng khoáng, phong độ có thừa, tự cậu cũng có thể tìm được bạn gái, không giống Nghiêm Vị, cậu ấy trông rất thật thà."
Mặt Kỷ Lan đen lại. Trong mắt cô anh là người rất phong lưu, Nghiêm Vị lại là người trung thực có thể tin tưởng được.
Nghiêm Vị cũng cười phụ họa: “Thật là, cậu cũng cần người khác giới thiệu sao. Thủ đoạn theo đuổi con gái của cậu có thể viết thành sách."
Kỷ Lan trừng mắt liếc hắn một cái: “Tôi thì có thủ đoạn gì chứ?"
Nghiêm Vị cười với Bạc Hà nói: “Cậu còn nhớ tết đại học năm thứ ba không, ở sân thể dục trường ta thả mấy chục ngọn đèn trời, chỉ còn thiếu điều thiêu cháy luôn cái cây kia, lúc ấy có rất nhiều người đến sân thể dục xem náo nhiệt, cậu có nghe nói không?"
Bạc Hà: “Tôi biết."
Kỷ Lan dẫm vào chân Nghiêm Vị dưới chân bàn, Nghiêm Vị đau đến nhe răng, nhưng vẫn kiên cường tiếp tục nói: “Đèn kia chính là do Kỷ Lan thả, vì muốn theo đuổi Mạnh Tiểu Giai khoa Luật, đúng rồi tôi còn nhớ rõ trên đó còn viết chữ nữa, ‘Mọi ánh sao đều biết anh yêu em!’"
Nghe xong câu này, Bạc Hà không chịu nổi, ôm bụng cười đến chảy cả nước mắt, mọi ánh sao đều biết anh yêu em,…
Kỷ Lan nghiến rắng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Nghiêm Vị, Nghiêm Vị xoa xoa mặt vì cười đến căng cơ, giả vờ không nhìn thấy.
Một lúc lâu sau Bạc Hà mới miễn cưỡng dừng cười, nói: “Kỷ Lan, không nghĩ tới cậu còn rất lãng mạn, rất tình cảm."
Kỷ Lan cắn chặt răng, cậu là người ở khoa tôi sao, thật là đồ lắm chuyện.
Nghiêm Vị cùng Bạc Hà hai người về cùng một phe, chỉnh Kỷ Lan đến nới đến chốn, nếu không phải trước mặt Bạc Hà, anh thật muốn đánh Nghiêm Vị một trận.
Bạc Hà xem di động thấy đã đến 8 giờ, liền cười với hai người nói: “Tôi cần phải đi đến bar Dạ Lan, các cậu cứ ngồi đây, tôi đi tính tiền."
Nghiêm Vị vội nói: “Tôi đi tính tiền cho."
Kỷ Lan nói: “Tôi cũng no rồi chúng ta cùng đi thôi."
Nghiêm Vị gật đầu: “Uhm, cùng nhau đi. Tiện đường chúng tôi đưa cậu đến quán bar."
Bạc Hà cũng không từ chối nhiều, sau khi trải qua tối nay, cô cảm thấy rất quen thuộc với Kỷ Lan, tựa như đã là bạn từ nhiều năm, anh ấy cũng không giống như nét lạnh nhạt nghiêm túc bên ngoài, thật sự còn có nét buồn cười như vậy.
Tuổi thanh xuân làm người ta hoài niệm, mà bạn học cũ sau khi đã ra ngoài xã hội vẫn còn có thể dễ dàng thân thiết vì cũng ít phòng bị nhau hơn.
Kỷ Lan đưa Bạc Hà vào bên trong bar Dạ Lan. Bạc Hà vẫy vẫy tay với hai người.
Nghiêm Vị tò mò, muốn nghe Bạc Hà hát, Kỷ Lan liền dừng xe, cùng Nghiêm Vị tìm chỗ ngồi.
Sau khi người đánh đàn ghi ta đánh xong hai bản thì Bạc Hà mới lên sân khấu.
Nghiêm Vị nhìn cô không hề chớp mắt, cảm thấy Bạc Hà như hoàn toàn thay đổi. Trở nên trưởng thành quyến rũ, gợi cảm kinh người. Thì ra cô ấy cũng có thể làm cho người khác say mê như vậy.
Nghiêm Vị thở dài: “Kỷ Lan, ánh mắt ông thật sự rất lợi hại, có thể nhận ra cô ấy, cho dù tôi học cùng lớp với cô ấy 4 năm, nếu ông không nói tôi cũng không nhận ra."
Kỷ Lan cũng không biết tại sao mình có thể nhận ra cô, giống như anh nhìn thấy trên người cô có một loại cảm giác, khí chất, không hiểu sao lại thấy quen thuộc.
Kỷ Lan nghe xong trong chốc lất nói: “Hát cũng không tệ lắm nhưng không thể lên cao."
Nghiêm Vị nhìn anh trắng mắt: “Được rồi, làm trò, chó chê mèo lắm lông."
“Thôi đi, tôi biết rồi mối tình đầu lúc nào chẳng hoàn mĩ."
“Mạnh Tiểu Giai cũng hoàn mĩ sao?"
“Cậu còn dám nói đến chuyện này xem tôi đánh cậu như thế nào."
“Tôi phát hiện câu, đối với những cô gái có chữ Tiểu đặc biệt có hứng thú, Mạnh Tiểu Giai, Đỗ Tiểu Kha. Có phải tại Đỗ Tiểu Kha cũng có chữ Tiểu nên cậu mới theo đuổi.
“Tên cô ấy có nghĩa là ‘tiểu’ trong tảng sáng, không phải ‘tiểu’ trong lớn nhỏ, cậu đừng đoán linh tinh."
Hai người nói xong Bạc Hà cũng đã hát xong hai bài nên đi xuống.
Nghiêm Vị nhìn thấy, đứng dậy cùng Kỷ Lan đi ra khỏi quán, một lúc sau thấy Bạc Hà từ cửa lách đi ra.
Nghiêm Vị đón Bạc Hà: “Bạc Hà cậu hát thật là hay."
Bạc Hà ngượng ngùng cười nói: “Các cậu còn đi vào nghe sao?"
“Đúng vậy!"
Bạc Hà cười khiêm tốn: “Aiz, đi cửa sau vào nên trình độ cũng chỉ là nghiệp dư thôi."
Kỷ Lan đưa hai người về nhà, rồi lại lái xe về nhà mình.
Đêm mùa thu, trên đường cũng rất thưa thớt, xe chỉ có lác đác máy cái, gió đêm lướt trên những chiếc lá, anh không hiểu sao lại có cảm giác hơi cô đơn buồn thảm. Vừa nãy trong xe có ba người vô cùng náo nhiệt, nháy mắt một cái lại chỉ còn có một mình anh, đột nhiên anh rất muốn có một người làm bạn, cho dù không muốn nói ra.
Về đến nhà, ông nội anh còn chưa ngủ, đang xem chương trình xem mắt, trên mặt hớn hở.
“Kỷ Lan, mau đến xem, tiết mục này thật hay, những cô gái được giới thiệu đều vô cùng xinh đẹp, tại sao đều không có bạn trai."
Kỷ Lan không biết nên khóc nay nên cười, ngồi vào bên cạnh ông, bóp vai cho ông trêu ghẹo nói: “Ông nội, cháu đoán ông là người cao tuổi nhất còn xem kênh này."
“Ông còn không vì mày nên mới phải xem tiết mục này."
Kỷ Lan nghe thấy ông nội có ý định nói chuyện kia, anh nhanh chóng chạy làng: “Ông nội cháu đi tắm, ông đi nghỉ sớm đi."
Nói xong liền chạy nhanh lên lầu.
Ông nội anh hừ lạnh một tiếng tiếp tục xem ti vi.
Đảo mắt một cái đến cuối tuần, Nghiêm Vị nhận được điện thoại của Bạc Hà.
Bạc Hà trong điện thoại cười hiền hòa nói: “Nghiêm Vị, Tương Lâm là nhân viên phòng tài vụ, năm nay 25 tuổi, rất được, là cô gái rất đáng yêu, có muốn hẹn gặp một chút hay không?"
Nghiêm Vị run sợ một chút nói: “Cậu nói thật chứ?"
“Đúng vậy, tôi đương nhiên nói thật, Diệp tiểu thư lần trước đã thế rồi, tôi cảm thấy cậu vẫn nên tìm một người đơn giản có vẻ thích hợp hơn. Tôi đến công ty thấy Tương Lâm rất được, tôi có nói chuyện anh với cô ấy, cô ấy cũng rất có hứng thú. Cuối tuần nếu không bận gì thì gặp mặt đi?"
Nghiêm Vị trong lòng còn có chút chần chờ, một lát sau mới trả lời: “Vậy còn cậu, cậu không tìm bạn trai sao?"
“Tôi không tìm."
“Vì sao? Cậu sẽ không vì Hứa Hoài mà từ nay về sau sẽ không tìm người kết hôn chứ?"
“Đương nhiên không phải, tôi sẽ kết hôn nếu không bố tôi sẽ tức chết mất. Nhưng hiên tại tôi chưa vội, cậu thấy đấy gáng nặng trên vai tôi rất lớn, tìm bạn trại không phải kéo người ta xuống nước sao, chờ tôi hết nợ rồi nói."
Nghiêm Vị nghe được lời này, trong lòng biết Bạc Hà không có chút tình cảm nam nữ nào với anh, hơn nữa xem lời nói của cô, trong vòng hai ba năm nữa cũng không định có bạn trai, vì thế nên giữ lại mảnh tâm ý kia của mình thôi, anh nói: “Uhm, cậu nói cũng đúng, cứ như vậy đi, tôi tin tưởng mắt nhìn của cậu."
Bạc Hà rất vui vẻ: “Được rồi, cậu chọn thời gian cùng địa điểm đi."
Nghiêm Vị nghĩ một chút rồi nói: “Ngay tai Bar Dạ Lan đi, tiện đường cậu đi làm."
Buổi tối thứ Bảy, Bạc Hà mang theo Tương Lâm đến bar Dạ Lan, gần đó có một khách sạn, vào nơi hẹn, Nghiêm Vị đã đến trước.
Tuy rằng Bạc Hà có nói Tương Lâm trông rất được, nhưng Nghiêm Vị không tin lắm bởi vì anh đi xem mắt vô số lần, những lời này đều đã nghe qua nhưng cơ bản đều là khoa trương mà thôi.
Nhưng lời Bạc Hà nói quả thực không hề khoa trương, Tương Lâm xinh đẹp đoan trang văn tĩnh, nhàn nhã, hơn nữa vừa thấy Nghiêm Vị mặt thoáng đỏ.
Nét đỏ ngượng ngùng kia nháy mắt đánh trúng tim Nghiêm Vị.
Bạc Hà đứng một bên quan sát, trực giác của cô quả thật rất chính xác, cô cảm thấy Nghiêm Vị cùng Tương Lâm có một loại cảm giác sẽ nhất kiến chung tình, mà Tương Lâm hiển nhiên rất có cảm tình với Nghiêm Vị.
Bạc Hà tuy là lần đầu làm mối nhưng cô thật thông minh lại rất mẫn cảm, cô giới thiệu đối tượng cho Nghiêm Vị không hề mù quáng, cô thật am hiểu cá tính của Nghiêm Vị, cũng biết anh hợp với người như thế nào, cho nên trong công ty nhiều mỹ nữ như vậy nhưng cô lại nhìn trúng Tương Lâm.
Tương Lâm lần đầu nhìn thấy Nghiêm Vị, lại có chút ngượng ngùng, Bạc Hà liền không vội rời đi, ở lại làm náo động bầu không khí, một lát sau đến 8 giờ mới rời đi để hai người ở chung.
Khách sạn ở cách bar Dạ Lan rất gần, Bạc Hà đeo túi vải buồm tới quán bar, thay váy dài cùng tóc giả, sau đó trang điểm đậm. Nhìn mình trong gương, cô cũng thấy thật xa lạ, đột nhiên cảm thấy mình như là cô bé lọ lem, đáng tiếc cô không tới tham gia dạ tiệc, cũng không phải tới gặp hoàng tử mà là đi kiếm tiền.
Biểu diễn phải trang điểm đã là quy định trong quán bar, chính cô cũng rất tự giác, hơn nữa còn cố tình trang điểm đậm hơn một chút bởi cô không muốn ai nhận ra. Cô tự hóa trang đến mức chính mình cũng không nhân ra nhưng Kỷ Lan lại liếc mắt một cái lại có thể nhận ra cũng thật kì quái.
Lên sân khấu, cô hát hai bài tiếng Anh. Hai bài này đều được nghe từ khi học đại học, không cần chuẩn bị trước cứ như vậy đi lên trên sân khấu, cũng rất phù hợp với không khí trong quán.
Cô hát có thói quen nhìn xuống dưới, hơi hơi cúi mí mắt, không nghĩ tới dưới khán đài có hai ánh mắt đang nhìn mình.
Hát xong, dưới đài có tiếng vỗ tay rất nhỏ, Bạc Hà ngẩn ra, cô đến đây nửa tháng, lần đầu tiền có người vỗ tay cho cô.
Cô ngẩng đầu nhìn xem ai.
Tác giả :
Thị Kim