Trao Thâm Tình Cho Em
Chương 74
Điện thoại đã đến sáu giờ, trời vẫn còn tối đen như mực, bầu trời giống như bị trùm túi nhựa màu đen lên, mấy ngày liên tiếp đều không lộ ra.
Bạch Đồ duỗi cánh tay trần trụi ra bên ngoài, ấn cái điều khiển từ xa trên tủ đầu giường, mở rèm cửa sổ.
Cô nhìn bên ngoài, không nhìn thấy điểm cuối.
Người đàn ông sau lưng cô lại dính sát, "Thức dậy sớm thế?" Giọng anh khàn khàn hỏi, thanh âm gợi cảm trầm thấp.
Bạch Đồ "ừ" khe khẽ, nhân lúc trời vẫn chưa sáng, thừa dịp vẫn chưa thực sự là ngày mai, cô với tay đặt lên tay người đàn ông đang để dưới cổ cô, mười ngón đan vào nhau.
Tay còn lại của Tần Thâm ôm sát eo cô, hai người chặt chẽ không thể tách rời.
Bạch Đồ liếm liếm đôi môi khô. Cổ họng khô khốc, chậm rãi mở miệng: "Tần Thâm, em có chuyện nói cho anh."
Tay Tần Thâm không tự chủ kéo Bạch Đồ, hai người ôm thật chặt.
Cô đang tìm cảm giác an toàn, anh biết.
"Em... bảy năm trước, không phải rời xa anh, cũng không phải cùng mẹ đi đến nơi khác, mà là mẹ em qua đời." Tần Thâm "ừm" một tiếng.
Bạch Đồ kinh ngạc với thái độ của anh, nhưng vẫn nói tiếp: "Khi đó, em bị ba em... nhốt lại!"
Giọng Tần Thâm có chút nghẹn ngào, biết rõ còn cố hỏi: "Tại sao?" anh nhất định phải hỏi, mới có thể làm cho Bạch Đồ nói hết không giữ lại chút gì.
Quả nhiên Bạch Đồ nghe thấy câu này, giờ đây tâm tình đã tốt hơn rất nhiều so với hôm qua ở tòa án và ở trong ngõ hẻm, cô chỉ khẽ nói: "Bởi vì, ba em... mẹ em..." cô không nói cái chữ ấy, Tần Thâm ôm lấy cô, nơi cổ họng tràn ra từng chút khó chịu.
"Em, em không đồng ý giữ bí mật giúp ông ta, ông ta đã nhốt em lại, em...
Em ở một vùng núi bảy năm, mãi đến khi Cố Thừa Phong đến làm công ích, em gặp cậu ta, sau đó em..." Cô nhớ đến lúc ấy, từ cửa sổ cô thấy Cố Thừa Phong ban đêm không ngủ được ra đây tản bộ, khỏi phải nói cô mừng cỡ nào.
Bạch Đồ gõ nhẹ cửa sổ, Cố Thừa Phong nhíu mày nhìn về phía này, Bạch Đồ mới giật mình, cái kính này từ phía ngoài không nhìn được bên trong, chỉ có thể mở ra.
Cô vội vàng mở cửa sổ ra, ló đầu ra một chút, khẽ hỏi: "Là Cố Thừa Phong sao?" Ngoại hình của cậu ta không thay đổi nhiều, cô có thể nhận ra được sơ sơ.
Cố Thừa Phong nghe thấy giọng nói này có hơi quen, cậu nghĩ đến Bạch Đồ, nhưng ngay cả Tần Thâm cũng không biết cô đi đâu, làm sao có thể chứ?
Cuối cùng cũng là Bạch Đồ nói tên mình, mấy đêm sau hai người bàn bạc chạy trốn như thế nào.
"Thế nên, ngày đó ở trung tâm thương mại anh thấy là cái ngày em mới vừa trở về."
Tần Thâm đã sớm biết tất cả, mấy ngày qua Cố Thừa Phong đã nói cho anh biết hết thảy.
Lúc ấy khốn nạn cỡ nào, tức giận tức giận, chỉ biết tức giận.
Bạch Đồ hắng giọng một cái, nhận ra cảm xúc của Tần Thâm giảm xuống, cô trấn an: "Không sao... bây giờ đã về là được rồi."
Cuối cùng Tần Thâm không kìm được, nghẹn ngào khóc thành tiếng.
Bạch Đồ muốn quay người, Tần Thâm siết chặt cô, không cho cô động đậy, Bạch Đồ lo lắng nói: "Tần Thâm, anh sao thế?"
Một hồi, cô cảm thấy phần lưng bóng loáng của mình lành lạnh, cô vội hỏi: "Tần Thâm, anh khóc sao?"
Tần Thâm buông thả hết thảy, dựa đầu vào sống lưng cô, "Hức..." anh vừa như thú nhỏ bị thương thút thít vừa nghẹn ngào nói: "A Đồ... anh cũng rất nhớ em."
Bạch Đồ thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là chuyện này, cô vừa định an ủi anh, nhưng câu nói tiếp theo của Tần Thâm đủ khiến cho sống lưng Bạch Đồ cứng lại.
Anh nghẹn ngào xúc động: "Anh biết, em muốn nói với anh cái câu trên tảng đá kia, anh cũng thế, Bạch Đồ anh rất nhớ em."
Trong đầu Bạch Đồ lập tức trống rỗng, bên tai vang lên tiếng ong ong không ngừng, anh nói gì?
Tảng đá! Tảng đá...
"Bên trên tảng đá lớn dây leo quấn quanh, anh đã thấy bí mật của em." Tần Thâm ở phía sau nghẹn ngào mà nói, hai tay anh càng ôm chặt hơn.
Bạch Đồ che mặt, nước mắt trào ra, anh đã biết, thậm chí còn đến nơi ấy.
Tần Thâm cảm nhận được hành động của Bạch Đồ, nhanh chóng xoay người cô lại, lật người lên đè cô dưới thân mình.
Anh vội nói: "Xin lỗi, anh không nên giấu em, A Đồ..."
Bạch Đồ vẫn che mặt và khóc thút thít. Tần Thâm hoảng hốt. Anh rất sợ cảm giác này, đây là cảm giác sẽ xuất hiện khi anh không giữ được cô, anh mạnh mẽ gỡ hai tay Bạch Đồ che mặt ra, hôn lên gương mặt đầy nước mắt của cô, cuối cùng không được cô đáp lại, Tần Thâm càng hoảng, anh không muốn, anh không muốn không giữ được cô!
Anh mạnh mẽ chen vào, Bạch Đồ cau mày, giãy giụa không ra, "Tần Thâm, anh làm gì thế?"
Tần Thâm dùng sức đồng thời đôi mắt đỏ lên không quên cảnh cáo: "Không cho phép em muốn rời khỏi anh, anh đã biết, thế nhưng, anh yêu em, anh không cho phép em sầu não uất ức, càng không cho phép em giống như vừa rồi, không quan tâm anh!"
Tay Bạch Đồ bám víu lấy vai anh, vô lực nói: "Tần Thâm... em thật sự không có, không có!"
Tần Thâm qua loa kết thúc, sau đó đè lên người cô, lẩm bẩm xin lỗi.
Mặt Bạch Đồ ướt mồ hôi, cô gật đầu, "Ngồi dậy, em tha thứ cho anh."
"Anh đã biết rồi ư?" Bạch Đồ vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán anh ra, giọng khàn khàn hỏi.
Tần Thâm nghiêng đầu, hô hấp bên mặt cô, "ừ" khe khẽ.
"Hôm đó anh cũng ở tòa án."
Bạch Đồ mỉm cười, nghiêng đầu nhìn anh, ngón tay vẽ đường nét anh, "Người mặc đồ đen hôm qua là anh đúng không?"
Tần Thâm lại "ừm", Bạch Đồ mím môi cười tủm tỉm, "Thảo nào..."
Tần Thâm cắn tai cô một cái, giọng trầm khàn, "Thảo nào cái gì?"
Bạch Đồ đẩy mặt anh ra, "Thảo nào anh biết em ở trong ngõ nhỏ."
Hô hấp Tần Thâm nhẹ nhàng, phả ra gò má cô.
"Đã trôi qua rồi." Anh bắt lấy tay cô, ấn vào trong lồng ngực mình, "Về sau anh ở bên em, sớm sớm chiều chiều."
Bạch Đồ cụp mắt, nhìn tay anh, nhìn kỹ một chút, phía trên còn có vết trầy, thanh âm cô khe khẽ, nhàn nhạt hỏi: "Đây là trên núi làm?"
Tần Thâm trở tay nắm chặt tay cô, thản nhiên "ừ" một tiếng, dựa sát tai cô, thì thầm: "Anh khắc mấy chữ khác trên tảng đá ấy."
Bạch Đồ nghiêng đầu, "ồ?", khẽ hỏi: "Chữ gì?"
"Xuân tới chim bay, sớm sớm chiều chiều nhớ em."
Mùa xuân, vạn vật sinh sôi, chim bay tụ về, đều chạy cùng nhau, nhưng em không quay về, cũng không ở bên người.
Nhớ chính là nhớ em. Sớm sớm chiều chiều, mỗi ngày mỗi đêm, tiếp tục không ngừng, như anh yêu em.
Lúc ấy Tần Thâm muốn biết bí mật của Bạch Đồ. Sau khi nghe chú Bạch nói xong, trước khi xuống núi anh điên cuồng khắc mấy chữ trên tảng đá, anh không muốn để cho tảng đá của cô trở nên cô đơn.
Anh đã biết rồi thì, anh sẽ luôn bên cô, cho dù những chữ ấy không có sinh mệnh, anh cũng muốn luôn ở bên cô.
Bạch Đồ mím môi, bị câu nói của Tần Thâm làm cho hơi xúc động, cô khẽ khàng: "Tần Thâm... thật ra..."
"Em cũng không dám hỏi anh sống có tốt hay không."
Từ khi gặp lại đến nay, cô đều không dám hỏi, anh vẫn sống tốt chứ? Chỉ một câu đơn giản như thế, nhiều lần cô muốn hỏi, nhưng chỉ dừng bên môi.
Tần Thâm ôm chặt cô, nặng nề nói: "Anh không tốt, không có em, anh cảm giác, anh cũng không phải là chính anh."
Bạch Đồ: "Em cũng vậy."
Hai người ôm chặt nhau, Tần Thâm mấp máy môi, se sẽ hỏi:
"A Đồ... tên của Bạch Sân..."
Bạch Đồ khẽ "ừ" một tiếng, giọng nhàn nhạt: "Đúng là ý trong lòng anh."
Tần Thâm nằm nghiêng, cúi đầu sát lại gần cô, nhẹ nhàng hôn lên.
"Anh biết, Bạch Đồ và Tần Thâm mãi mãi ở bên nhau."
Bạch Sân, đó là lúc Bạch Đồ bất lực trong đời, đã ích kỷ một lần duy nhất, đặt tên của đứa bé kia là "Bạch" của mình, "Sân" trong phát âm của "Tần Thâm". (1)
(1) Chữ Sân (莘) và chữ Thâm (深), tuy cách viết khác nhau nhưng lại có phát âm giống nhau là /shēn/.
Hệt như bọn họ luôn luôn ở cạnh nhau, sẽ ở bên nhau, đến tận vĩnh viễn.
Ngoài cửa sổ rơi xuống một ít sợi bông gì đó, Bạch Đồ vỗ vỗ tay Tần Thâm, "Tần Thâm, anh xem, tuyết rơi rồi!"
Bạch Đồ phấn khởi như một đứa trẻ trong lồng ngực anh, Tần Thâm dứt khoát xốc cô lên, mặc quần áo vào người cô, Bạch Đồ nghiêng đầu, nhìn tuyết bay tán loạn ngoài cửa sổ, sẽ sàng nói: "Đây là trận tuyết rơi đầu tiên em thấy trong mấy năm qua."
Thôn Bạch bốn mùa như mùa xuân, mùa đông không giống mùa đông, giống mùa xuân hơn, nên không có bông tuyết, không hề trắng xóa mịt mù, chỉ có cây đại thụ xanh mơn mởn, dây leo xanh um, màu vàng của đất đai.
Nơi đó dịu dàng, trong sạch mát mẻ, ban đêm sẽ lạnh như thế một chút, nhưng không lạnh đến mức như lúc này.
Tay Tần Thâm giúp cô mặc quần áo dừng lại một chút, yết hầu lên xuống, thanh âm trầm thấp: "Đây cũng là trận tuyết rơi đầu tiên trong năm nay của thành phố Kỳ."
Bạch Đồ ừ một tiếng, vừa đi mấy bước chân có phần ê ẩm, Tần Thâm kéo cô qua.
"Chờ buổi tối tuyết rơi nhiều thêm một chút hãy đi, bây giờ chúng ta ăn cơm trước."
Bạch Đồ khẽ đồng ý, lúc xoay người, ôm lấy eo anh, "Tần Thâm, tốt đẹp nhất trong cuộc đời này của em là gặp được anh."
Tần Thâm ôm cô thật chặt vào lòng, "Anh cho em một ngôi nhà, ngôi nhà chỉ thuộc về Bạch Đồ và Tần Thâm."
Ngoài cửa sổ tuyết bay liên tục rơi xuống, gió bấc rền vang.
Trong phòng bích nhân ôm nhau, mặt mày như xuân, khóe miệng mỉm cười.
Thật ra... Bạch Đồ biết thái độ vừa rồi của anh, nghe thấy tiếng anh khóc, cô không dám nói cho anh biết.
Kỳ thật ngày hôm ấy cô đã nhìn thấy anh ở đầu ngõ, lúc ấy cô bị nhốt trong xe. Bên ngoài mưa, cô thấy anh qua cửa sổ xe, anh đứng ở đầu ngõ, đuôi mắt giương lên, khóe miệng hơi cười.
Cô mượn cửa sổ xe ướt nhẹp nước mưa, lờ mờ không thấy rõ, nhưng cô lại cố gắng quan sát anh, cuối cùng lúc cô vươn tay vỗ vào cửa sổ, cô bị người trói hai tay lại.
Khoảnh khắc cô bị trùm chăn lên, thấy Tần Thâm thoáng nhìn qua hướng này, cuối cùng, xe nghênh ngang mà đi, để lại một đống khói xe, đầu cô bị chăn che kín, không nhìn rõ hết thảy con đường phía trước.
Cứ như vậy một đi không trở lại, ở đầu ngõ anh vui vẻ đợi cô xuất hiện, cô lại là ở trên vách núi của thôn Bạch khát khao gặp lại anh.
Năm tháng dài rộng đều nhớ nhau.
Hết chương 74.
Bạch Đồ duỗi cánh tay trần trụi ra bên ngoài, ấn cái điều khiển từ xa trên tủ đầu giường, mở rèm cửa sổ.
Cô nhìn bên ngoài, không nhìn thấy điểm cuối.
Người đàn ông sau lưng cô lại dính sát, "Thức dậy sớm thế?" Giọng anh khàn khàn hỏi, thanh âm gợi cảm trầm thấp.
Bạch Đồ "ừ" khe khẽ, nhân lúc trời vẫn chưa sáng, thừa dịp vẫn chưa thực sự là ngày mai, cô với tay đặt lên tay người đàn ông đang để dưới cổ cô, mười ngón đan vào nhau.
Tay còn lại của Tần Thâm ôm sát eo cô, hai người chặt chẽ không thể tách rời.
Bạch Đồ liếm liếm đôi môi khô. Cổ họng khô khốc, chậm rãi mở miệng: "Tần Thâm, em có chuyện nói cho anh."
Tay Tần Thâm không tự chủ kéo Bạch Đồ, hai người ôm thật chặt.
Cô đang tìm cảm giác an toàn, anh biết.
"Em... bảy năm trước, không phải rời xa anh, cũng không phải cùng mẹ đi đến nơi khác, mà là mẹ em qua đời." Tần Thâm "ừm" một tiếng.
Bạch Đồ kinh ngạc với thái độ của anh, nhưng vẫn nói tiếp: "Khi đó, em bị ba em... nhốt lại!"
Giọng Tần Thâm có chút nghẹn ngào, biết rõ còn cố hỏi: "Tại sao?" anh nhất định phải hỏi, mới có thể làm cho Bạch Đồ nói hết không giữ lại chút gì.
Quả nhiên Bạch Đồ nghe thấy câu này, giờ đây tâm tình đã tốt hơn rất nhiều so với hôm qua ở tòa án và ở trong ngõ hẻm, cô chỉ khẽ nói: "Bởi vì, ba em... mẹ em..." cô không nói cái chữ ấy, Tần Thâm ôm lấy cô, nơi cổ họng tràn ra từng chút khó chịu.
"Em, em không đồng ý giữ bí mật giúp ông ta, ông ta đã nhốt em lại, em...
Em ở một vùng núi bảy năm, mãi đến khi Cố Thừa Phong đến làm công ích, em gặp cậu ta, sau đó em..." Cô nhớ đến lúc ấy, từ cửa sổ cô thấy Cố Thừa Phong ban đêm không ngủ được ra đây tản bộ, khỏi phải nói cô mừng cỡ nào.
Bạch Đồ gõ nhẹ cửa sổ, Cố Thừa Phong nhíu mày nhìn về phía này, Bạch Đồ mới giật mình, cái kính này từ phía ngoài không nhìn được bên trong, chỉ có thể mở ra.
Cô vội vàng mở cửa sổ ra, ló đầu ra một chút, khẽ hỏi: "Là Cố Thừa Phong sao?" Ngoại hình của cậu ta không thay đổi nhiều, cô có thể nhận ra được sơ sơ.
Cố Thừa Phong nghe thấy giọng nói này có hơi quen, cậu nghĩ đến Bạch Đồ, nhưng ngay cả Tần Thâm cũng không biết cô đi đâu, làm sao có thể chứ?
Cuối cùng cũng là Bạch Đồ nói tên mình, mấy đêm sau hai người bàn bạc chạy trốn như thế nào.
"Thế nên, ngày đó ở trung tâm thương mại anh thấy là cái ngày em mới vừa trở về."
Tần Thâm đã sớm biết tất cả, mấy ngày qua Cố Thừa Phong đã nói cho anh biết hết thảy.
Lúc ấy khốn nạn cỡ nào, tức giận tức giận, chỉ biết tức giận.
Bạch Đồ hắng giọng một cái, nhận ra cảm xúc của Tần Thâm giảm xuống, cô trấn an: "Không sao... bây giờ đã về là được rồi."
Cuối cùng Tần Thâm không kìm được, nghẹn ngào khóc thành tiếng.
Bạch Đồ muốn quay người, Tần Thâm siết chặt cô, không cho cô động đậy, Bạch Đồ lo lắng nói: "Tần Thâm, anh sao thế?"
Một hồi, cô cảm thấy phần lưng bóng loáng của mình lành lạnh, cô vội hỏi: "Tần Thâm, anh khóc sao?"
Tần Thâm buông thả hết thảy, dựa đầu vào sống lưng cô, "Hức..." anh vừa như thú nhỏ bị thương thút thít vừa nghẹn ngào nói: "A Đồ... anh cũng rất nhớ em."
Bạch Đồ thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là chuyện này, cô vừa định an ủi anh, nhưng câu nói tiếp theo của Tần Thâm đủ khiến cho sống lưng Bạch Đồ cứng lại.
Anh nghẹn ngào xúc động: "Anh biết, em muốn nói với anh cái câu trên tảng đá kia, anh cũng thế, Bạch Đồ anh rất nhớ em."
Trong đầu Bạch Đồ lập tức trống rỗng, bên tai vang lên tiếng ong ong không ngừng, anh nói gì?
Tảng đá! Tảng đá...
"Bên trên tảng đá lớn dây leo quấn quanh, anh đã thấy bí mật của em." Tần Thâm ở phía sau nghẹn ngào mà nói, hai tay anh càng ôm chặt hơn.
Bạch Đồ che mặt, nước mắt trào ra, anh đã biết, thậm chí còn đến nơi ấy.
Tần Thâm cảm nhận được hành động của Bạch Đồ, nhanh chóng xoay người cô lại, lật người lên đè cô dưới thân mình.
Anh vội nói: "Xin lỗi, anh không nên giấu em, A Đồ..."
Bạch Đồ vẫn che mặt và khóc thút thít. Tần Thâm hoảng hốt. Anh rất sợ cảm giác này, đây là cảm giác sẽ xuất hiện khi anh không giữ được cô, anh mạnh mẽ gỡ hai tay Bạch Đồ che mặt ra, hôn lên gương mặt đầy nước mắt của cô, cuối cùng không được cô đáp lại, Tần Thâm càng hoảng, anh không muốn, anh không muốn không giữ được cô!
Anh mạnh mẽ chen vào, Bạch Đồ cau mày, giãy giụa không ra, "Tần Thâm, anh làm gì thế?"
Tần Thâm dùng sức đồng thời đôi mắt đỏ lên không quên cảnh cáo: "Không cho phép em muốn rời khỏi anh, anh đã biết, thế nhưng, anh yêu em, anh không cho phép em sầu não uất ức, càng không cho phép em giống như vừa rồi, không quan tâm anh!"
Tay Bạch Đồ bám víu lấy vai anh, vô lực nói: "Tần Thâm... em thật sự không có, không có!"
Tần Thâm qua loa kết thúc, sau đó đè lên người cô, lẩm bẩm xin lỗi.
Mặt Bạch Đồ ướt mồ hôi, cô gật đầu, "Ngồi dậy, em tha thứ cho anh."
"Anh đã biết rồi ư?" Bạch Đồ vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán anh ra, giọng khàn khàn hỏi.
Tần Thâm nghiêng đầu, hô hấp bên mặt cô, "ừ" khe khẽ.
"Hôm đó anh cũng ở tòa án."
Bạch Đồ mỉm cười, nghiêng đầu nhìn anh, ngón tay vẽ đường nét anh, "Người mặc đồ đen hôm qua là anh đúng không?"
Tần Thâm lại "ừm", Bạch Đồ mím môi cười tủm tỉm, "Thảo nào..."
Tần Thâm cắn tai cô một cái, giọng trầm khàn, "Thảo nào cái gì?"
Bạch Đồ đẩy mặt anh ra, "Thảo nào anh biết em ở trong ngõ nhỏ."
Hô hấp Tần Thâm nhẹ nhàng, phả ra gò má cô.
"Đã trôi qua rồi." Anh bắt lấy tay cô, ấn vào trong lồng ngực mình, "Về sau anh ở bên em, sớm sớm chiều chiều."
Bạch Đồ cụp mắt, nhìn tay anh, nhìn kỹ một chút, phía trên còn có vết trầy, thanh âm cô khe khẽ, nhàn nhạt hỏi: "Đây là trên núi làm?"
Tần Thâm trở tay nắm chặt tay cô, thản nhiên "ừ" một tiếng, dựa sát tai cô, thì thầm: "Anh khắc mấy chữ khác trên tảng đá ấy."
Bạch Đồ nghiêng đầu, "ồ?", khẽ hỏi: "Chữ gì?"
"Xuân tới chim bay, sớm sớm chiều chiều nhớ em."
Mùa xuân, vạn vật sinh sôi, chim bay tụ về, đều chạy cùng nhau, nhưng em không quay về, cũng không ở bên người.
Nhớ chính là nhớ em. Sớm sớm chiều chiều, mỗi ngày mỗi đêm, tiếp tục không ngừng, như anh yêu em.
Lúc ấy Tần Thâm muốn biết bí mật của Bạch Đồ. Sau khi nghe chú Bạch nói xong, trước khi xuống núi anh điên cuồng khắc mấy chữ trên tảng đá, anh không muốn để cho tảng đá của cô trở nên cô đơn.
Anh đã biết rồi thì, anh sẽ luôn bên cô, cho dù những chữ ấy không có sinh mệnh, anh cũng muốn luôn ở bên cô.
Bạch Đồ mím môi, bị câu nói của Tần Thâm làm cho hơi xúc động, cô khẽ khàng: "Tần Thâm... thật ra..."
"Em cũng không dám hỏi anh sống có tốt hay không."
Từ khi gặp lại đến nay, cô đều không dám hỏi, anh vẫn sống tốt chứ? Chỉ một câu đơn giản như thế, nhiều lần cô muốn hỏi, nhưng chỉ dừng bên môi.
Tần Thâm ôm chặt cô, nặng nề nói: "Anh không tốt, không có em, anh cảm giác, anh cũng không phải là chính anh."
Bạch Đồ: "Em cũng vậy."
Hai người ôm chặt nhau, Tần Thâm mấp máy môi, se sẽ hỏi:
"A Đồ... tên của Bạch Sân..."
Bạch Đồ khẽ "ừ" một tiếng, giọng nhàn nhạt: "Đúng là ý trong lòng anh."
Tần Thâm nằm nghiêng, cúi đầu sát lại gần cô, nhẹ nhàng hôn lên.
"Anh biết, Bạch Đồ và Tần Thâm mãi mãi ở bên nhau."
Bạch Sân, đó là lúc Bạch Đồ bất lực trong đời, đã ích kỷ một lần duy nhất, đặt tên của đứa bé kia là "Bạch" của mình, "Sân" trong phát âm của "Tần Thâm". (1)
(1) Chữ Sân (莘) và chữ Thâm (深), tuy cách viết khác nhau nhưng lại có phát âm giống nhau là /shēn/.
Hệt như bọn họ luôn luôn ở cạnh nhau, sẽ ở bên nhau, đến tận vĩnh viễn.
Ngoài cửa sổ rơi xuống một ít sợi bông gì đó, Bạch Đồ vỗ vỗ tay Tần Thâm, "Tần Thâm, anh xem, tuyết rơi rồi!"
Bạch Đồ phấn khởi như một đứa trẻ trong lồng ngực anh, Tần Thâm dứt khoát xốc cô lên, mặc quần áo vào người cô, Bạch Đồ nghiêng đầu, nhìn tuyết bay tán loạn ngoài cửa sổ, sẽ sàng nói: "Đây là trận tuyết rơi đầu tiên em thấy trong mấy năm qua."
Thôn Bạch bốn mùa như mùa xuân, mùa đông không giống mùa đông, giống mùa xuân hơn, nên không có bông tuyết, không hề trắng xóa mịt mù, chỉ có cây đại thụ xanh mơn mởn, dây leo xanh um, màu vàng của đất đai.
Nơi đó dịu dàng, trong sạch mát mẻ, ban đêm sẽ lạnh như thế một chút, nhưng không lạnh đến mức như lúc này.
Tay Tần Thâm giúp cô mặc quần áo dừng lại một chút, yết hầu lên xuống, thanh âm trầm thấp: "Đây cũng là trận tuyết rơi đầu tiên trong năm nay của thành phố Kỳ."
Bạch Đồ ừ một tiếng, vừa đi mấy bước chân có phần ê ẩm, Tần Thâm kéo cô qua.
"Chờ buổi tối tuyết rơi nhiều thêm một chút hãy đi, bây giờ chúng ta ăn cơm trước."
Bạch Đồ khẽ đồng ý, lúc xoay người, ôm lấy eo anh, "Tần Thâm, tốt đẹp nhất trong cuộc đời này của em là gặp được anh."
Tần Thâm ôm cô thật chặt vào lòng, "Anh cho em một ngôi nhà, ngôi nhà chỉ thuộc về Bạch Đồ và Tần Thâm."
Ngoài cửa sổ tuyết bay liên tục rơi xuống, gió bấc rền vang.
Trong phòng bích nhân ôm nhau, mặt mày như xuân, khóe miệng mỉm cười.
Thật ra... Bạch Đồ biết thái độ vừa rồi của anh, nghe thấy tiếng anh khóc, cô không dám nói cho anh biết.
Kỳ thật ngày hôm ấy cô đã nhìn thấy anh ở đầu ngõ, lúc ấy cô bị nhốt trong xe. Bên ngoài mưa, cô thấy anh qua cửa sổ xe, anh đứng ở đầu ngõ, đuôi mắt giương lên, khóe miệng hơi cười.
Cô mượn cửa sổ xe ướt nhẹp nước mưa, lờ mờ không thấy rõ, nhưng cô lại cố gắng quan sát anh, cuối cùng lúc cô vươn tay vỗ vào cửa sổ, cô bị người trói hai tay lại.
Khoảnh khắc cô bị trùm chăn lên, thấy Tần Thâm thoáng nhìn qua hướng này, cuối cùng, xe nghênh ngang mà đi, để lại một đống khói xe, đầu cô bị chăn che kín, không nhìn rõ hết thảy con đường phía trước.
Cứ như vậy một đi không trở lại, ở đầu ngõ anh vui vẻ đợi cô xuất hiện, cô lại là ở trên vách núi của thôn Bạch khát khao gặp lại anh.
Năm tháng dài rộng đều nhớ nhau.
Hết chương 74.
Tác giả :
Tiểu Trang Chu