Trao Thâm Tình Cho Em
Chương 35
Edit: Nai
Yêu anh ấy/cô ấy sẽ mua cho anh ấy/cô ấy "Năm năm cao khảo ba năm mô phỏng" (1)
—— Đến từ « Bí kíp tốt nhất làm thế nào để có thể theo đuổi thành công nữ sinh mình thích trăm phần trăm » trang 250.
Tần Thâm đưa Bạch Đồ về con hẻm nhỏ, vẫn là ở đầu hẻm như cũ, chỗ ranh giới của lối vào hẻm, cũng tương tự như hẻm nhỏ, tối om không có ánh sáng.
Đi ra là đầu hẻm, phía sau đầu hẻm là một cây cầu, rẽ nhánh ở đây, đi bên trái là trạm xe buýt chạy đến trường học, đi bên phải rồi lại rẽ là thẳng đến đường cao tốc.
Cậu thường dừng ngay ở lối vào hẻm, nơi này có một quầy bán đồ lặt vặt, còn có một cái gờ giảm tốc (1), gờ giảm tốc tựa như một vạch kẻ, cậu chỉ có thể đưa cô đến đây, đến thì ngừng.
(1) Gờ giảm tốc (ảnh minh họa):
Hai người tạm biệt ở chỗ này, cô muốn đi vào trong hẻm nhỏ.
Trong lúc xoay người Tần Thâm đưa tay kéo tay nhỏ của Bạch Đồ qua, nói thật nhỏ: "Sau này cũng không được không nói chuyện với tớ cả ngày. Tớ rất khó chịu."
Trong giọng của cậu mang theo chút tủi thân, cũng không nhìn cô, chỉ cúi đầu, tay giữ lấy ngón tay Bạch Đồ, giả bộ hung hăng véo một cái lại sợ cô đau nhẹ nhàng mát xa một chút.
Bạch Đồ nhàn nhạt cười, khẽ véo lại, nhìn cái dáng vẻ tội nghiệp này của cậu, cuối cùng cất lời: "Được rồi, biết rồi, về đi."
Tần Thâm mím môi thật chặt, cặp mắt đào hoa không lấp lánh, không cam lòng gật đầu, nhưng cũng biết sẽ rất muộn nếu cô chưa về nữa.
"Cậu về trước đi."
Bạch Đồ tính buông tay của cậu ra, giả vờ đi vào trong.
"Vậy tớ đi nhé."
Tần Thâm gật đầu, tay lại không buông ra, Bạch Đồ cười phì từng chút từng chút cạy tay Tần Thâm ra, cô cười khẽ: "Đi nhé, đồ ngốc."
Mắt thấy cậu lại sắp tủi thân, trong khoảnh khắc cậu cúi đầu Bạch Đồ bước hai bước đến gần, kiễng chân lên, hôn lên má Tần Thâm, mặt cô đỏ lên mềm mại nói: "Được rồi, mau về đi thôi."
Tần Thâm sờ mặt, cười đến mức gương mặt gió xuân dập dờn, vẫn không quên thi hành mệnh lệnh: "Được. Lập tức trở về."
Bạch Đồ đã chạy xa từ lâu, Tần Thâm là hô lên với bóng lưng của cô, ở đầu ngõ này.
Tần Thâm đợi đến hơn chín giờ tối, mẹ Tần gọi điện thoại đến hỏi cậu có phải là đã gả đi rồi không, lúc này cậu mới nhớ mình cũng là người phải về nhà.
Sáng sớm Tần Thâm đi tới trạm xe buýt chờ Bạch Đồ, khi quay đầu đã trông thấy Bạch An Chi ngồi lên một chiếc ô tô.
Bên trong còn có một người đàn ông.
Tần Thâm chợt nhớ đến lời đồn đại ở trường học, khi nhìn thấy Bạch Đồ phút chốc Tần Thâm cảm thấy hơi đau lòng.
Cậu không thể hiện ra ngoài, từ đầu đến cuối chậm rãi tiến lên với một nụ cười, nắm tay Bạch Đồ, cười hỏi: "Ăn sáng chưa?"
Bạch Đồ kéo cặp sách qua, lấy bánh bao ra, gật đầu kiêu ngạo nói: "Ừm. Cho cậu."
Tần Thâm vò tóc cô một cái, đón lấy cái túi, xé bánh bao, thuần thục lấy nhân bột đậu đưa cho Bạch Đồ, bản thân ăn bánh bao không.
Bạch Đồ cười hì hì nhận lấy, giọng nói lanh lảnh: "Cảm ơn A Thâm."
Cậu biết cô thích ăn nhân bột đậu bánh bao nhất, mỗi lần đều tách nhân bánh ra.
Tần Thâm tiện thể bóp mặt Bạch Đồ một cái.
"Đừng đắc ý, đợi chút nữa còn phải ăn hai cái bánh bao mới được. Nếu không sẽ đói bụng."
Tần Thâm lấy sữa dâu trong ba lô ra, cắm ống hút vào, đưa cho Bạch Đồ, hất cằm: "Uống nào."
Bạch Đồ đến gần tay Tần Thâm hút một hơi, ngẩng mặt lên đôi mắt cười đến híp lại nhìn cậu: "Uống ngon."
Tần Thâm xoa tóc Bạch Đồ, nhìn dáng vẻ này của cô, không khỏi cưng chiều mà cười nói: "Làm biếng à."
Bạch Đồ thu nụ cười giả bộ trừng mắt lườm Tần Thâm, cậu bật cười, lại đưa sữa đến bên miệng Bạch Đồ, khẽ nói: "Uống thêm chút nữa nào."
"Cậu cũng uống." Bạch Đồ uống mấy ngụm, lại nói với cậu.
Tần Thâm nghe lời liền uống một ngụm bằng ống hút Bạch Đồ đã uống, dường như biết ý đồ của cô, cậu nói: "Được rồi, không được phép chơi xấu, mau uống nào."
Bạch Đồ dẩu môi, uống mấy ngụm nữa, vừa hút vừa nghĩ làm sao cậu biết mình chơi xấu, không muốn uống...
Một lúc sau, cuối cùng cô như trút được gánh nặng: "Uống hết rồi."
Tần Thâm lắc lắc cái hộp rỗng, thấy cô quả thực không nói dối, thực sự đã uống hết, liền ném hộp sữa vào thùng rác.
Bạch Đồ thấy cậu nghi ngờ mình, không khỏi nguýt cậu một cái.
Tần Thâm thông minh không nhìn cô, đưa tay kéo ba lô, Bạch Đồ nhón chân lên, thò đầu qua, thuận theo nhìn sang.
Tần Thâm phì cười hạ thấp ba lô, tiện cho cô nhìn.
Bên trong tất cả đều là sữa chua, vả lại đều là vị dâu, Bạch Đồ sợ choáng váng.
Bạch Đồ biết đều là mình thích uống vì Tần Thâm không thích uống sữa dâu nhưng mỗi lần mua đều mua sữa vị dâu.
"Nhiều thật đó." Bạch Đồ nhíu mày.
Tần Thâm cười, thưởng cho cô một cái cốc đầu, trong lời nói chứa ý uy hiếp: "Tối nay mang về nhà, tối đến trước khi đi ngủ uống, cũng không được phép chơi xấu.
Bạch Đồ vội vàng gật đầu.
Mắt thấy xe buýt sắp tới, Tần Thâm hai ba miếng ăn hết phần bánh bao Bạch Đồ mua cho cậu, "Đi thôi."
Tần Thâm cầm khăn giấy lau tay, dắt Bạch Đồ đi đến trạm xe buýt.
***
Người trong lớp cảm thấy rất ngạc nhiên, đặc biệt là đám anh em vào sinh ra tử với Tần Thâm, vì Tần Thâm bắt đầu học tập.
Nghiêm túc đi học đã hơn một tháng.
Các giáo viên bộ môn liên tục khen ngợi Tần Thâm, lúc vừa mới bắt đầu Tần Thâm có phần khó mà tiếp thu cẩn thận trở thành vui vẻ nhận như hiện tại, mỗi lần giáo viên khen ngợi, Bạch Đồ vừa quay đầu đã nhìn thấy Tần Thâm ngồi phía sau vẻ mặt kiêu ngạo cười, nhìn cô nháy mắt.
Mà Bạch Đồ đây, mỗi lần cô đều giơ ngón cái lên, khích lệ Tần Thâm, lại lấy tay làm động tác cố lên.
Tần Thâm chớp chớp cặp mắt đào hoa, chu miệng lên, để tay bên môi, ngăn cách bởi không khí tặng một nụ hôn gió cho Bạch Đồ.
Không người nào trong lớp không trợn to hai mắt nhìn giống như chưa từng thấy thế giới vậy, việc hai người thể hiện tình cảm ban đầu bọn họ sửng sốt, hâm mộ để rồi bây giờ không còn cảm thấy kinh ngạc nữa.
Đến nghỉ đông, phát bài thi xong, tiếc là thành tích học tập của Tần Thâm cũng không cao lên bao nhiêu, chỉ có một chút như vậy.
Thế nhưng Bạch Đồ lại rất thỏa mãn.
Dù sao cố gắng của Tần Thâm cũng được đền đáp, mặc dù Tần Thâm không hài lòng, nhưng thấy Bạch Đồ vui vẻ như vậy, cậu cũng cảm thấy đáng giá, cũng mím môi cười theo.
Tan học, hai người đi trên đường.
"Nghỉ đông cậu làm gì?" Tần Thâm dắt Bạch Đồ, huơ huơ bàn tay nhỏ của cô, ngón cái vuốt ve hổ khẩu (2) của cô mấy lần, cười hỏi.
(2) Hổ khẩu: chỗ khe ngón tay cái với ngón tay trỏ gọi là hổ khẩu.
Bạch Đồ giãy giụa mấy lần không được, dứt khoát híp mắt, hung hăng nhéo tay Tần Thâm một cái.
Tần Thâm oái một tiếng, giả bộ kêu đau: "Cậu đây là thuộc về bạo lực gia đình?" Trong mắt cậu lóe lên ý cười, giả vờ lên án cô.
"Cậu mới bạo lực gia đình." Bạch Đồ phì cười, kiễng chân lên bóp mặt Tần Thâm, x.oa nắn ngũ quan cậu thành một chỗ, mím môi cười sang sảng.
Tần Thâm hết sức vui vẻ, cậu thuận thế cầm tay Bạch Đồ, giữ tay cô trong lòng bàn tay mình, lời nói mang theo ý cười, cố tình đùa cô: "Sẽ không bạo lực gia đình, tớ mới không nỡ."
Bạch Đồ ghét nhất là bộ dạng này của Tần Thâm, cứ hở một tí là nói ra lời đường mật, mỗi lần như thế đều khiến cô đỏ mặt, cả buổi cũng không biết trả lời như thế nào.
"Không muốn để ý đến cậu." Bạch Đồ giãy tay Tần Thâm ra, muốn quay người đi.
Tần Thâm một tay cầm cổ áo sau lôi người trở về.
"Xấu hổ cái gì, sau này có thứ làm cậu xấu hổ..." Tần Thâm cười đến mức càn rỡ, hơi cúi người xuống dùng một giọng nói tràn đầy từ tính lẩm bẩm bên tai Bạch Đồ, nói câu ấy khiến cho người ta mơ màng.
Bạch Đồ đẩy mặt Tần Thâm ra, trên gương mặt bốc lên hơi nóng quen thuộc, nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Anh Thâm, tớ xin cậu biết sĩ diện chút."
Tần Thâm không quan tâm tới lời nói cứng rắn của Bạch Đồ, cúi người tiến lên tiếp tục mặt dày hỏi: "Cậu gọi tớ là gì?"
"..."
Tại sao cô cảm giác nghe thấy uy hiếp trong câu nói này vậy?
Bạch Đồ đảo mắt một cái, đột nhiên muốn đối nghịch với Tần Thâm, giọng nói của cô cố ra vẻ đanh đá: "Không phải cậu thích tớ gọi cậu là anh Thâm sao?"
Tần Thâm nghe cô nói chợt nhớ đến chuyện lúc trước, cậu không khỏi có hơi buồn cười, tâm trạng vui không có so đo, trái lại thuận theo cô: "Cậu gọi gì tớ đều thích."
Bạch Đồ vẫn đang đắm chìm trong việc tại sao tâm trạng cậu vui như vậy, ai ngờ cậu có mục đích!
Cô nghe thấy cậu nói: "A Đồ, nghỉ đông giúp tớ học bổ túc đi."
Bạch Đồ không để ý tới cậu, ngược lại Tần Thâm lại cuống lên, muốn nói chuyện lại không biết nên nói cái gì mới có thể làm cho Bạch Đồ đồng ý.
Nhưng cậu vừa nghĩ tới việc một tháng không nhìn thấy Bạch Đồ, cậu đã cảm thấy khó chịu, mười mấy năm qua, lần đầu tiên mong muốn đi học không có ngày nghỉ, đến nỗi muốn đi nói với thầy: "Trường cho kỳ nghỉ là không có trách nhiệm với học sinh."
Nhưng nhìn lại, một đại ca trường học, xếp đội sổ, thế mà nghĩa chính nghiêm trang nói câu này, cậu nghĩ, không chỉ cậu mà tất cả mọi người, kể cả thầy giáo, nghe cậu nói những lời này đều sẽ coi cậu là thằng điên!
Bạch Đồ ngước mắt cẩn thận nhìn Tần Thâm một cái.
Ánh mắt Tần Thâm hồi hộp, thậm chí cậu mím môi cảm giác như mang theo tia cầu xin.
Bạch Đồ gật đầu đồng ý: "Được thôi." Người không phải là thánh nhân, tớ cũng muốn gặp cậu.
Tần Thâm ôm lấy Bạch Đồ, ôm đến nỗi cô nghiêng ngả mấy lần, trong lời nói đầy tự hào: "Tớ biết A Đồ nhà chúng ta tốt nhất."
"Tần Thâm, đủ rồi, đừng lay nữa." Bạch Đồ giãy giụa vài lần, lấy tay vỗ vỗ vai Tần Thâm.
Tần Thâm lầm bầm trong miệng, vẻ mặt không vui hỏi: "Cậu gọi tớ là gì?"
Bạch Đồ bất đắc dĩ lườm một cái, buồn bực thở hắt: "A Thâm, A Thâm, được chưa?" Thật sự là phục cậu luôn rồi, chưa bên nhau không biết Tần Thâm có tính tình trẻ con thế này. Hơi một tí vì một cái xưng hô mà phụng phịu. Nhưng mỗi lần như vậy cũng không phải tức giận thật, không đến một hồi sẽ mặt dày tìm cô nói chuyện.
Tần Thâm nhếch môi cười, ôm cô: "A Đồ của tớ tốt nhất rồi."
Bạch Đồ hừ cười rồi ôm lại eo Tần Thâm, bắt chước bộ dạng của cậu, vỗ vỗ lưng cậu, nhỏ giọng nói: "A Thâm nhà tớ cũng tốt nhất."
Tần Thâm cười không ngậm được mồm, xem như là phần thưởng, ngày hôm sau lúc chờ Bạch Đồ, tay cậu xách một cái túi lớn.
Bạch Đồ uống sữa cậu mua nhìn cậu chăm chú.
Cậu kinh hỉ mở cái túi ra, đập vào mắt là một chiếc hộp màu tím.
Bạch Đồ không khỏi có phần quen thuộc.
Hình như đã gặp ở đâu.
Tần Thâm kiêu ngạo lấy ra, mặt trên in đậm mấy chữ lớn!
«Năm năm cao khảo, ba năm mô phỏng.»
Cậu tặng Bạch Đồ một bộ năm năm cao khảo, ba năm mô phỏng....
Bạch Đồ: "..."
Vẻ mặt cậu còn ngạo mạn hỏi Bạch Đồ: "Cậu thấy tớ lợi hại chứ."
Bạch Đồ cười tủm tỉm nhận lấy: "Sách luyện tập cậu tặng lần trước tớ vẫn chưa viết xong mà..."
"Vậy cậu viết cái này trước đi, quyển kia đến lúc rảnh rỗi lại viết... quyển này hình như khá là trọng điểm..."
Bạch Đồ cảm thấy có lý, cười nói: "Cảm ơn A Thâm."
Tần Thâm bật cười, mặt lạnh nói: "Cậu vui là quan trọng nhất."
Bạch Đồ: "......" Cô không biết có nên vui hay không!
Nhưng qua mấy ngày Tần Thâm đã hối hận, bởi vì cả ngày Bạch Đồ làm sách luyện tập, không quan tâm đến cậu.
Cậu khóc không ra nước mắt, thế nhưng là mình tự làm chuyện ngu xuẩn, không thể oán trách!
Cậu không nên đọc quyển sách kia viết: "Đầu kỳ sở hảo!" (3)
(3) Đầu kỳ sở hảo [投其所好] "cater to somebody"s likes" có nghĩa là "phục vụ theo sở thích."
Cô ấy thích gì, bạn liền chiều theo, mua cái đó!
Khi ấy cậu lập tức khép quyển bí kíp theo đuổi nữ sinh lại, tự tin cong môi, cái này dễ như ăn cháo, thành tích của cô tốt, vậy thì thích đọc sách, thích sách, đúng lúc là lớp mười một, vậy cậu sẽ mua sách luyện tập.
Còn phải mua cái tốt nhất!
Bây giờ cậu đang ngồi ở chỗ Lý Thần Tinh, nhìn Bạch Đồ nhíu mày suy nghĩ đề bài, cậu khẽ ho, mỉm cười tiến lên, còn chưa lên tiếng Bạch Đồ đã nói: "Đừng quấy rầy tớ..."
Tay cậu lơ lửng giữa không trung, xấu hổ lại lịch sự cười gượng, nhưng trong lòng cậu muốn cầm sợi mì siết cổ mình....
Chú thích:
(1) Năm năm cao khảo ba năm mô phỏng (五年高考三年模拟) – là tên một bộ sách luyện thi nổi tiếng do nhà xuất bản Đại học Sư phạm Thủ đô (Bắc Kinh) phát hành, do Khúc Nhất Tuyến chủ biên. Bộ sách tập hợp đề thi đại học cả nước trong 5 năm gần nhất cùng với các bộ đề dùng trong kỳ thi thử của các trường nổi tiếng trong 3 năm gần nhất, tập trung đầy đủ các điểm kiến thức và dạng đề. Bộ sách chia làm 7 quyển chuyên đề toàn diện Ngôn ngữ, Toán, Tiếng Anh, Vật lý, Hóa học, Chính trị, Lịch sử, tổng hợp các bộ đề qua các năm, tiến hành phân tích và giải đáp, phối hợp với sách giáo khoa, chắt lọc các điểm kiến thức, luyện tập chuyên sâu. Bộ sách còn được gọi tắt là Tam Ngũ.
Yêu anh ấy/cô ấy sẽ mua cho anh ấy/cô ấy "Năm năm cao khảo ba năm mô phỏng" (1)
—— Đến từ « Bí kíp tốt nhất làm thế nào để có thể theo đuổi thành công nữ sinh mình thích trăm phần trăm » trang 250.
Tần Thâm đưa Bạch Đồ về con hẻm nhỏ, vẫn là ở đầu hẻm như cũ, chỗ ranh giới của lối vào hẻm, cũng tương tự như hẻm nhỏ, tối om không có ánh sáng.
Đi ra là đầu hẻm, phía sau đầu hẻm là một cây cầu, rẽ nhánh ở đây, đi bên trái là trạm xe buýt chạy đến trường học, đi bên phải rồi lại rẽ là thẳng đến đường cao tốc.
Cậu thường dừng ngay ở lối vào hẻm, nơi này có một quầy bán đồ lặt vặt, còn có một cái gờ giảm tốc (1), gờ giảm tốc tựa như một vạch kẻ, cậu chỉ có thể đưa cô đến đây, đến thì ngừng.
(1) Gờ giảm tốc (ảnh minh họa):
Hai người tạm biệt ở chỗ này, cô muốn đi vào trong hẻm nhỏ.
Trong lúc xoay người Tần Thâm đưa tay kéo tay nhỏ của Bạch Đồ qua, nói thật nhỏ: "Sau này cũng không được không nói chuyện với tớ cả ngày. Tớ rất khó chịu."
Trong giọng của cậu mang theo chút tủi thân, cũng không nhìn cô, chỉ cúi đầu, tay giữ lấy ngón tay Bạch Đồ, giả bộ hung hăng véo một cái lại sợ cô đau nhẹ nhàng mát xa một chút.
Bạch Đồ nhàn nhạt cười, khẽ véo lại, nhìn cái dáng vẻ tội nghiệp này của cậu, cuối cùng cất lời: "Được rồi, biết rồi, về đi."
Tần Thâm mím môi thật chặt, cặp mắt đào hoa không lấp lánh, không cam lòng gật đầu, nhưng cũng biết sẽ rất muộn nếu cô chưa về nữa.
"Cậu về trước đi."
Bạch Đồ tính buông tay của cậu ra, giả vờ đi vào trong.
"Vậy tớ đi nhé."
Tần Thâm gật đầu, tay lại không buông ra, Bạch Đồ cười phì từng chút từng chút cạy tay Tần Thâm ra, cô cười khẽ: "Đi nhé, đồ ngốc."
Mắt thấy cậu lại sắp tủi thân, trong khoảnh khắc cậu cúi đầu Bạch Đồ bước hai bước đến gần, kiễng chân lên, hôn lên má Tần Thâm, mặt cô đỏ lên mềm mại nói: "Được rồi, mau về đi thôi."
Tần Thâm sờ mặt, cười đến mức gương mặt gió xuân dập dờn, vẫn không quên thi hành mệnh lệnh: "Được. Lập tức trở về."
Bạch Đồ đã chạy xa từ lâu, Tần Thâm là hô lên với bóng lưng của cô, ở đầu ngõ này.
Tần Thâm đợi đến hơn chín giờ tối, mẹ Tần gọi điện thoại đến hỏi cậu có phải là đã gả đi rồi không, lúc này cậu mới nhớ mình cũng là người phải về nhà.
Sáng sớm Tần Thâm đi tới trạm xe buýt chờ Bạch Đồ, khi quay đầu đã trông thấy Bạch An Chi ngồi lên một chiếc ô tô.
Bên trong còn có một người đàn ông.
Tần Thâm chợt nhớ đến lời đồn đại ở trường học, khi nhìn thấy Bạch Đồ phút chốc Tần Thâm cảm thấy hơi đau lòng.
Cậu không thể hiện ra ngoài, từ đầu đến cuối chậm rãi tiến lên với một nụ cười, nắm tay Bạch Đồ, cười hỏi: "Ăn sáng chưa?"
Bạch Đồ kéo cặp sách qua, lấy bánh bao ra, gật đầu kiêu ngạo nói: "Ừm. Cho cậu."
Tần Thâm vò tóc cô một cái, đón lấy cái túi, xé bánh bao, thuần thục lấy nhân bột đậu đưa cho Bạch Đồ, bản thân ăn bánh bao không.
Bạch Đồ cười hì hì nhận lấy, giọng nói lanh lảnh: "Cảm ơn A Thâm."
Cậu biết cô thích ăn nhân bột đậu bánh bao nhất, mỗi lần đều tách nhân bánh ra.
Tần Thâm tiện thể bóp mặt Bạch Đồ một cái.
"Đừng đắc ý, đợi chút nữa còn phải ăn hai cái bánh bao mới được. Nếu không sẽ đói bụng."
Tần Thâm lấy sữa dâu trong ba lô ra, cắm ống hút vào, đưa cho Bạch Đồ, hất cằm: "Uống nào."
Bạch Đồ đến gần tay Tần Thâm hút một hơi, ngẩng mặt lên đôi mắt cười đến híp lại nhìn cậu: "Uống ngon."
Tần Thâm xoa tóc Bạch Đồ, nhìn dáng vẻ này của cô, không khỏi cưng chiều mà cười nói: "Làm biếng à."
Bạch Đồ thu nụ cười giả bộ trừng mắt lườm Tần Thâm, cậu bật cười, lại đưa sữa đến bên miệng Bạch Đồ, khẽ nói: "Uống thêm chút nữa nào."
"Cậu cũng uống." Bạch Đồ uống mấy ngụm, lại nói với cậu.
Tần Thâm nghe lời liền uống một ngụm bằng ống hút Bạch Đồ đã uống, dường như biết ý đồ của cô, cậu nói: "Được rồi, không được phép chơi xấu, mau uống nào."
Bạch Đồ dẩu môi, uống mấy ngụm nữa, vừa hút vừa nghĩ làm sao cậu biết mình chơi xấu, không muốn uống...
Một lúc sau, cuối cùng cô như trút được gánh nặng: "Uống hết rồi."
Tần Thâm lắc lắc cái hộp rỗng, thấy cô quả thực không nói dối, thực sự đã uống hết, liền ném hộp sữa vào thùng rác.
Bạch Đồ thấy cậu nghi ngờ mình, không khỏi nguýt cậu một cái.
Tần Thâm thông minh không nhìn cô, đưa tay kéo ba lô, Bạch Đồ nhón chân lên, thò đầu qua, thuận theo nhìn sang.
Tần Thâm phì cười hạ thấp ba lô, tiện cho cô nhìn.
Bên trong tất cả đều là sữa chua, vả lại đều là vị dâu, Bạch Đồ sợ choáng váng.
Bạch Đồ biết đều là mình thích uống vì Tần Thâm không thích uống sữa dâu nhưng mỗi lần mua đều mua sữa vị dâu.
"Nhiều thật đó." Bạch Đồ nhíu mày.
Tần Thâm cười, thưởng cho cô một cái cốc đầu, trong lời nói chứa ý uy hiếp: "Tối nay mang về nhà, tối đến trước khi đi ngủ uống, cũng không được phép chơi xấu.
Bạch Đồ vội vàng gật đầu.
Mắt thấy xe buýt sắp tới, Tần Thâm hai ba miếng ăn hết phần bánh bao Bạch Đồ mua cho cậu, "Đi thôi."
Tần Thâm cầm khăn giấy lau tay, dắt Bạch Đồ đi đến trạm xe buýt.
***
Người trong lớp cảm thấy rất ngạc nhiên, đặc biệt là đám anh em vào sinh ra tử với Tần Thâm, vì Tần Thâm bắt đầu học tập.
Nghiêm túc đi học đã hơn một tháng.
Các giáo viên bộ môn liên tục khen ngợi Tần Thâm, lúc vừa mới bắt đầu Tần Thâm có phần khó mà tiếp thu cẩn thận trở thành vui vẻ nhận như hiện tại, mỗi lần giáo viên khen ngợi, Bạch Đồ vừa quay đầu đã nhìn thấy Tần Thâm ngồi phía sau vẻ mặt kiêu ngạo cười, nhìn cô nháy mắt.
Mà Bạch Đồ đây, mỗi lần cô đều giơ ngón cái lên, khích lệ Tần Thâm, lại lấy tay làm động tác cố lên.
Tần Thâm chớp chớp cặp mắt đào hoa, chu miệng lên, để tay bên môi, ngăn cách bởi không khí tặng một nụ hôn gió cho Bạch Đồ.
Không người nào trong lớp không trợn to hai mắt nhìn giống như chưa từng thấy thế giới vậy, việc hai người thể hiện tình cảm ban đầu bọn họ sửng sốt, hâm mộ để rồi bây giờ không còn cảm thấy kinh ngạc nữa.
Đến nghỉ đông, phát bài thi xong, tiếc là thành tích học tập của Tần Thâm cũng không cao lên bao nhiêu, chỉ có một chút như vậy.
Thế nhưng Bạch Đồ lại rất thỏa mãn.
Dù sao cố gắng của Tần Thâm cũng được đền đáp, mặc dù Tần Thâm không hài lòng, nhưng thấy Bạch Đồ vui vẻ như vậy, cậu cũng cảm thấy đáng giá, cũng mím môi cười theo.
Tan học, hai người đi trên đường.
"Nghỉ đông cậu làm gì?" Tần Thâm dắt Bạch Đồ, huơ huơ bàn tay nhỏ của cô, ngón cái vuốt ve hổ khẩu (2) của cô mấy lần, cười hỏi.
(2) Hổ khẩu: chỗ khe ngón tay cái với ngón tay trỏ gọi là hổ khẩu.
Bạch Đồ giãy giụa mấy lần không được, dứt khoát híp mắt, hung hăng nhéo tay Tần Thâm một cái.
Tần Thâm oái một tiếng, giả bộ kêu đau: "Cậu đây là thuộc về bạo lực gia đình?" Trong mắt cậu lóe lên ý cười, giả vờ lên án cô.
"Cậu mới bạo lực gia đình." Bạch Đồ phì cười, kiễng chân lên bóp mặt Tần Thâm, x.oa nắn ngũ quan cậu thành một chỗ, mím môi cười sang sảng.
Tần Thâm hết sức vui vẻ, cậu thuận thế cầm tay Bạch Đồ, giữ tay cô trong lòng bàn tay mình, lời nói mang theo ý cười, cố tình đùa cô: "Sẽ không bạo lực gia đình, tớ mới không nỡ."
Bạch Đồ ghét nhất là bộ dạng này của Tần Thâm, cứ hở một tí là nói ra lời đường mật, mỗi lần như thế đều khiến cô đỏ mặt, cả buổi cũng không biết trả lời như thế nào.
"Không muốn để ý đến cậu." Bạch Đồ giãy tay Tần Thâm ra, muốn quay người đi.
Tần Thâm một tay cầm cổ áo sau lôi người trở về.
"Xấu hổ cái gì, sau này có thứ làm cậu xấu hổ..." Tần Thâm cười đến mức càn rỡ, hơi cúi người xuống dùng một giọng nói tràn đầy từ tính lẩm bẩm bên tai Bạch Đồ, nói câu ấy khiến cho người ta mơ màng.
Bạch Đồ đẩy mặt Tần Thâm ra, trên gương mặt bốc lên hơi nóng quen thuộc, nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Anh Thâm, tớ xin cậu biết sĩ diện chút."
Tần Thâm không quan tâm tới lời nói cứng rắn của Bạch Đồ, cúi người tiến lên tiếp tục mặt dày hỏi: "Cậu gọi tớ là gì?"
"..."
Tại sao cô cảm giác nghe thấy uy hiếp trong câu nói này vậy?
Bạch Đồ đảo mắt một cái, đột nhiên muốn đối nghịch với Tần Thâm, giọng nói của cô cố ra vẻ đanh đá: "Không phải cậu thích tớ gọi cậu là anh Thâm sao?"
Tần Thâm nghe cô nói chợt nhớ đến chuyện lúc trước, cậu không khỏi có hơi buồn cười, tâm trạng vui không có so đo, trái lại thuận theo cô: "Cậu gọi gì tớ đều thích."
Bạch Đồ vẫn đang đắm chìm trong việc tại sao tâm trạng cậu vui như vậy, ai ngờ cậu có mục đích!
Cô nghe thấy cậu nói: "A Đồ, nghỉ đông giúp tớ học bổ túc đi."
Bạch Đồ không để ý tới cậu, ngược lại Tần Thâm lại cuống lên, muốn nói chuyện lại không biết nên nói cái gì mới có thể làm cho Bạch Đồ đồng ý.
Nhưng cậu vừa nghĩ tới việc một tháng không nhìn thấy Bạch Đồ, cậu đã cảm thấy khó chịu, mười mấy năm qua, lần đầu tiên mong muốn đi học không có ngày nghỉ, đến nỗi muốn đi nói với thầy: "Trường cho kỳ nghỉ là không có trách nhiệm với học sinh."
Nhưng nhìn lại, một đại ca trường học, xếp đội sổ, thế mà nghĩa chính nghiêm trang nói câu này, cậu nghĩ, không chỉ cậu mà tất cả mọi người, kể cả thầy giáo, nghe cậu nói những lời này đều sẽ coi cậu là thằng điên!
Bạch Đồ ngước mắt cẩn thận nhìn Tần Thâm một cái.
Ánh mắt Tần Thâm hồi hộp, thậm chí cậu mím môi cảm giác như mang theo tia cầu xin.
Bạch Đồ gật đầu đồng ý: "Được thôi." Người không phải là thánh nhân, tớ cũng muốn gặp cậu.
Tần Thâm ôm lấy Bạch Đồ, ôm đến nỗi cô nghiêng ngả mấy lần, trong lời nói đầy tự hào: "Tớ biết A Đồ nhà chúng ta tốt nhất."
"Tần Thâm, đủ rồi, đừng lay nữa." Bạch Đồ giãy giụa vài lần, lấy tay vỗ vỗ vai Tần Thâm.
Tần Thâm lầm bầm trong miệng, vẻ mặt không vui hỏi: "Cậu gọi tớ là gì?"
Bạch Đồ bất đắc dĩ lườm một cái, buồn bực thở hắt: "A Thâm, A Thâm, được chưa?" Thật sự là phục cậu luôn rồi, chưa bên nhau không biết Tần Thâm có tính tình trẻ con thế này. Hơi một tí vì một cái xưng hô mà phụng phịu. Nhưng mỗi lần như vậy cũng không phải tức giận thật, không đến một hồi sẽ mặt dày tìm cô nói chuyện.
Tần Thâm nhếch môi cười, ôm cô: "A Đồ của tớ tốt nhất rồi."
Bạch Đồ hừ cười rồi ôm lại eo Tần Thâm, bắt chước bộ dạng của cậu, vỗ vỗ lưng cậu, nhỏ giọng nói: "A Thâm nhà tớ cũng tốt nhất."
Tần Thâm cười không ngậm được mồm, xem như là phần thưởng, ngày hôm sau lúc chờ Bạch Đồ, tay cậu xách một cái túi lớn.
Bạch Đồ uống sữa cậu mua nhìn cậu chăm chú.
Cậu kinh hỉ mở cái túi ra, đập vào mắt là một chiếc hộp màu tím.
Bạch Đồ không khỏi có phần quen thuộc.
Hình như đã gặp ở đâu.
Tần Thâm kiêu ngạo lấy ra, mặt trên in đậm mấy chữ lớn!
«Năm năm cao khảo, ba năm mô phỏng.»
Cậu tặng Bạch Đồ một bộ năm năm cao khảo, ba năm mô phỏng....
Bạch Đồ: "..."
Vẻ mặt cậu còn ngạo mạn hỏi Bạch Đồ: "Cậu thấy tớ lợi hại chứ."
Bạch Đồ cười tủm tỉm nhận lấy: "Sách luyện tập cậu tặng lần trước tớ vẫn chưa viết xong mà..."
"Vậy cậu viết cái này trước đi, quyển kia đến lúc rảnh rỗi lại viết... quyển này hình như khá là trọng điểm..."
Bạch Đồ cảm thấy có lý, cười nói: "Cảm ơn A Thâm."
Tần Thâm bật cười, mặt lạnh nói: "Cậu vui là quan trọng nhất."
Bạch Đồ: "......" Cô không biết có nên vui hay không!
Nhưng qua mấy ngày Tần Thâm đã hối hận, bởi vì cả ngày Bạch Đồ làm sách luyện tập, không quan tâm đến cậu.
Cậu khóc không ra nước mắt, thế nhưng là mình tự làm chuyện ngu xuẩn, không thể oán trách!
Cậu không nên đọc quyển sách kia viết: "Đầu kỳ sở hảo!" (3)
(3) Đầu kỳ sở hảo [投其所好] "cater to somebody"s likes" có nghĩa là "phục vụ theo sở thích."
Cô ấy thích gì, bạn liền chiều theo, mua cái đó!
Khi ấy cậu lập tức khép quyển bí kíp theo đuổi nữ sinh lại, tự tin cong môi, cái này dễ như ăn cháo, thành tích của cô tốt, vậy thì thích đọc sách, thích sách, đúng lúc là lớp mười một, vậy cậu sẽ mua sách luyện tập.
Còn phải mua cái tốt nhất!
Bây giờ cậu đang ngồi ở chỗ Lý Thần Tinh, nhìn Bạch Đồ nhíu mày suy nghĩ đề bài, cậu khẽ ho, mỉm cười tiến lên, còn chưa lên tiếng Bạch Đồ đã nói: "Đừng quấy rầy tớ..."
Tay cậu lơ lửng giữa không trung, xấu hổ lại lịch sự cười gượng, nhưng trong lòng cậu muốn cầm sợi mì siết cổ mình....
Chú thích:
(1) Năm năm cao khảo ba năm mô phỏng (五年高考三年模拟) – là tên một bộ sách luyện thi nổi tiếng do nhà xuất bản Đại học Sư phạm Thủ đô (Bắc Kinh) phát hành, do Khúc Nhất Tuyến chủ biên. Bộ sách tập hợp đề thi đại học cả nước trong 5 năm gần nhất cùng với các bộ đề dùng trong kỳ thi thử của các trường nổi tiếng trong 3 năm gần nhất, tập trung đầy đủ các điểm kiến thức và dạng đề. Bộ sách chia làm 7 quyển chuyên đề toàn diện Ngôn ngữ, Toán, Tiếng Anh, Vật lý, Hóa học, Chính trị, Lịch sử, tổng hợp các bộ đề qua các năm, tiến hành phân tích và giải đáp, phối hợp với sách giáo khoa, chắt lọc các điểm kiến thức, luyện tập chuyên sâu. Bộ sách còn được gọi tắt là Tam Ngũ.
Tác giả :
Tiểu Trang Chu