Trao Anh Ánh Dương Ấm Áp

Chương 60 Chương 60


Gian phòng thi nho nhỏ.Cơm tối xong, Trương Tuệ Phương còn phải sắp xếp đưa khách khứa trở về, Trương Mạn chào hỏi với chú Từ vài câu sau đó dẫn Lý Duy và Trần Phi Nhi ra khỏi khách sạn.
Trần Phi Nhi vốn dĩ không muốn nhìn hai người họ khoe khoang tình cảm, nhanh chóng ngồi vào xe buýt công cộng rồi đi.
Trương Mạn nắm tay cậu thiếu niên, hai người đi dọc theo con đường nhỏ cạnh khách sạn, định đi dạo trước.
Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, bên ngoài rất náo nhiệt, có thể nhìn thấy pháo hoa nổ đì đùng và đèn Khổng Minh giữa bầu trời.
Cây ngô đồng cao lớn hai bên đường đã sớm rụng hết lá xanh, nhìn sao trơ trụi, có lẽ phải đợi tiết trời ấm hơn một chút mới mọc lá mới.
Trương Mạn kéo ống tay áo cậu thiếu niên.
“Bạn trai ơi, hôm nay anh ăn cơm, chơi mạt chượt, còn nhận tiền lì xì, anh có vui không?"
Kể từ khi anh bắt đầu đồng ý trị liệu tâm lý, hỏi anh có vui không là công việc cần thiết mỗi ngày của cô.
Trước kia đã thiết lập hiệp ước tam chương với anh, vui chính là vui, không vui chính là không vui, không cho phép anh nói dối cô.
Cậu thiếu niên rất thành thật gật đầu.
“Hôm nay tôi rất vui, đặc biệt là…"
Anh vừa nói vừa nắm tay cô đi qua một ngọn đèn đường rồi bỗng cúi đầu hôn cô.
Một nụ hôn nhẹ rơi trên môi Trương Mạn, vừa chạm vào liền tách ra.

Anh hôn xong, ánh mắt lấp lánh nhìn cô, trìu mến và dịu dàng, không hề che dấu.
Trái tim Trương Mạn đập thình thịch.
Cô tưởng anh sắp nói những lời yêu thương, nào ngờ cậu thiếu niên chợt bật cười.
“—— đặc biệt là nhận được tiền lì xì."
Trương Mạn tức giận đánh anh một cái nhưng bị anh kéo qua, ôm chặt vào lòng, hôn thật sâu.
—— Thật ra có đôi khi, vẫn sẽ rất hoang mang.
Loại bệnh trầm cảm mức độ cao kia không thể kiểm soát, ví như cho đến bây giờ anh không thể nếm được bất cứ mùi vị gì khi ăn, cũng không có hứng thú với rất nhiều thứ.

May mắn thay, yêu cô chính là chuyện tràn ngập vui vẻ.
Chỉ cần vừa nghĩ đến cô thì anh liền muốn lấy hết can đảm ra làm rất nhiều chuyện, vực dậy tinh thần để tìm lại cảm giác vui vẻ giữa bộn bề khó chịu.

Ở bên này, đôi tình nhân nhỏ đang từ tốn đi dạo, bên kia Trương Tuệ Phương đã tiễn xong vị khách cuối cùng, mệt đến mức ngồi trong xe lẩm bẩm xoa chân.
Hôm nay trong bữa tiệc bọn họ đã nói không nhận tiền của khách, nhưng dù sao nhà họ Từ cũng là gia đình có chút tiếng tăm, không tặng tiền nhưng khách đến đều chuẩn bị quà cáp.
Trong đó đắt nhất đương nhiên là cặp đồng hồ Lý Duy tặng, lúc Từ Thượng nhận còn có chút ngạc nhiên.
—— Thằng oắt này khiến giá trị chiếc nhẫn kim cương ông mua cho Trương Tuệ Phương mất giá quá rồi.
Từ Thượng cất hết quà cáp vào cốp xe rồi đóng lại, mở cửa ngồi vào vị trí tài xế, vồn vã xoa bóp vai cho vợ.
“Tiểu Phương, em nói xem thằng bé Lý Duy này tặng quà đắt tiền như vậy, chúng ta nên cho lại thằng bé cái gì mới tốt đây? Một đứa nhóc choai choai mà tặng đồ xa xỉ thì không tốt lắm, trong thời gian ngắn anh không nghĩ ra quà đáp lễ thích hợp."
Trương Tuệ Phương khó hiểu nhìn ông, nhíu mày.
“Nói anh ngốc anh còn cười, em trả lễ cho thằng bé? Thằng bé sắp bắt con gái em tới nơi rồi, em còn phải trả lễ? Hừ…"
Đặc biệt là vừa nhớ đến hình ảnh khiến bà rơi mất nửa cái sủi cảo trong cuộc gọi video lần trước, tiếng hừ lạnh của Trương Tuệ Phương càng thêm lạnh lùng.
Thằng oắt thúi này còn mắc bệnh tâm thần, đánh không được chửi không được khiến Trương Tuệ Phương chỉ có thể cố gắng một hơi nuốt xuống, còn muốn bà đáp lễ cho anh?
Cứ khiến anh tốn tiền đó, sao nào?
Từ Thượng vừa xoa xoa vai cho bà, vừa buồn cười nói: “Thật sự ghét thằng bé như vậy luôn? Thế sao hôm nay em còn kêu thằng bé đến hả?"
Trương Tuệ Phương trong mũi phát ra một tiếng “hừ": “Còn không phải do bên em thiếu người sao, chẳng qua là để làm cảnh thôi."
Từ Thượng lắc đầu: “Em đó, chả bao giờ chịu nói thật cả."
Còn không phải là vì Tết Nguyên Tiêu nên muốn kêu thằng bé đến ăn cơm à.
Tết lớn như vậy, đứa nhỏ kia sống một mình sẽ rất quạnh quẽ, nhiều người sẽ náo nhiệt hơn.

Sau Tết Nguyên Tiêu, các học sinh cấp ba phải quay lại trường học ngay lập tức.

Thật ra lớp mười được tính là rất vui vẻ, lớp mười một và mười hai đều không ăn Tết Nguyên Tiêu, hình như mồng tám lớp mười 12 đã phải tựu trường rồi.
Vốn dĩ Lý Duy đã xin bảo lưu học kì này nhưng Trương Mạn cân nhắc đến việc anh ở một mình sẽ rất cô đơn nên bàn bạc với anh hãy cứ quay về trường học, mỗi tuần nghỉ hai ngày đến bệnh viện tư vấn tâm lý.
Dù sao cũng tham gia cuộc thi, chương trình học bình thường không mấy căng thẳng.
Nếu như vậy thì mỗi ngày thời gian cô ở cạnh anh sẽ càng nhiều hơn.
Bởi vì thành tích môn Vật lí của Trương Mạn trong kỳ thi cuối kì của học kì trước rất tốt —— Lý Duy vắng thi nên cô đã trực tiếp giành vị trí số một của lớp, vừa bắt đầu học lại chủ nhiệm lớp liền chủ động tìm cô, hỏi cô có suy nghĩ sau này tham gia cuộc thi Vật lí không.
Trương Mạn ba bảy hai mốt gật đầu đồng ý.
Chủ nhiệm lớp chọn mười học sinh giỏi nhất lớp và hỏi suy nghĩ của bọn họ, bảy học sinh có thành tích giỏi toàn diện kia không có ý định tham gia thi, đến lúc không lấy được giải thưởng còn làm nhỡ thành tích các môn khác, cái được không bù đắp nổi cái mất nên tỏ ý chỉ tham gia thi cho biết và sẽ tập trung cho kỳ thi đại học; ba người còn lại bao gồm cả Trương Mạn đều có năng khiếu Vật lí nên xác định phải là người giật giải.
Lý Duy là ngoại lệ thứ tư, anh muốn là người giật giải, Lưu Chí Quân đương nhiên giơ hai tay tán thành.
Nhất Trung thi đấu rất có hệ thống.
Thời gian luyện thi cũng bắt đầu sớm hơn những trường học khác, đặc biệt là nhóm học sinh giật giải Lí và Toán, tất cả các giờ tự học tối ở học kỳ sau của lớp mười sẽ được dùng cho các lớp phụ đạo thi đấu đồng thời sẽ có giáo viên chuyên dẫn dắt học sinh thi đấu.
Sau đó học kì một của lớp mười một, trường học sẽ cho bọn họ tham gia thi vòng sơ loại trước một năm để xem xét.
Đa phần học sinh đều không thể giành được giải thưởng ở vòng thi thứ hai tại năm lớp mười một, cho nên chỉ để tích lũy kinh nghiệm.
Nhưng Trương Mạn lại không định như vậy, kiếp trước Lý Duy giành được huy chương vàng trong vòng chung kết toàn quốc vào năm lớp mười một, sau đó được tuyển thẳng vào đại học B, cô cũng không thể níu kéo.

Không dễ gì cả hai mới ở bên nhau, nếu bởi vì cô không được tuyển thẳng mà phải xa cách một năm, cô không đồng ý.
Thế là vào ngày đầu tiên tựu trường Trương Mạn đã dựng cho mình một lá cờ rất to, học kì này nhất định phải chăm chỉ học tập, cho dù cô không phải người đặc biệt thông minh, không biết nhiều về cuộc thi này nhưng dù sao cũng làm giáo viên dạy Vật lí cấp ba nhiều năm như vậy, rất nhiều kinh nghiệm giải đề và trực giác đoán đề không phải chỉ để trưng cho đẹp.
Huống chi cô còn có phần mềm hack mang tên Lý Duy.
Đối với khoảng thời gian học tập đầy đau khổ của đám học sinh cấp ba thì những thí sinh được nhà trường luyện thi khiến bọn họ hâm mộ đỏ mắt.
Không cần tham gia những giờ tự học tối khô khan trong lớp, đối với chuyện hoàn thành bài tập các giáo viên đều sẽ mắt nhắm mắt mở một chút, thậm chí một số chương trình học của môn văn cũng được giản lượt, sang căn phòng nhỏ bên cạnh lớp học giải đề thi.
Loại đặc cách này sẽ khiến người khác ghen tị không thôi.

Song người thật sự tham gia cuộc thi sẽ không cảm thấy nhẹ nhõm, bởi những người tham gia cuộc thi thật sự rất cần dũng khí được ăn cả ngã về không và hoạch định bản thân thật rõ ràng.
Nếu không thành công thì tất cả đều là người nhân từ, những thí sinh không đạt được giải nhất sẽ không được tham gia vòng chung kết, càng không có tư cách giảm điểm tự chủ tuyển sinh, còn trễ nãi việc học tập, cho dù sau đó đa phần mọi người quay trở lại kì thi đại học thì cũng không có bao nhiêu tác dụng.
(*) Tự chủ tuyển sinh: Là một kỳ thi được tổ chức bởi trường đại học, cụ thể là trước kì thi đại học (thường được gọi là Gaokao), người tham gia cuộc thi này có thể tránh Gaokao và trúng tuyển trực tiếp vào trường.

Giảm điểm tự chủ tuyển sinh chính là bạn được chiết khấu điểm khi điểm chuẩn được công bố.
Hơn nữa bởi vì tính đặc thù này khác với quy định thông thường của trường học nên thời cấp ba các học sinh muốn tham gia thi đấu thì bản thân phải có năng lực tự chủ rất lớn, mỗi ngày phải tiếp thu rất nhiều kiến thức, định lý, công thức mà người khác chỉ được học ở đại học, cùng những bộ đề thi dài bất tận…
Những điều này phải được bản thân kiểm soát, và cần phải có một động lực vô cùng to lớn thúc đẩy.
Cho nên đa phần người có can đảm tham gia cuộc thi đều là những người vô cùng vô cùng yêu thích môn học này.
Gian phòng thi nho nhỏ chính là nơi họ phát cuồng vì môn học mà họ yêu thích.
Trải qua mấy ngày sàng lọc, lớp cạnh tranh Vật lí có tổng cộng mười một người, trừ bốn học sinh lớp 10A1 của bọn họ ra còn có bảy bạn học khác đến từ lớp thực nghiệm và lớp bình thường.
Buổi tự học tối hôm đó, nhóm bọn họ được Lưu Chí Quân người phụ trách toàn bộ lớp cạnh tranh Vật lí đưa đến một căn phòng nhỏ và làm quen với nhau, sau này mọi người sẽ chạm mặt nhau suốt một thời gian dài.
Những người bạn này không có nhiều mâu thuẫn với Lý Duy như những bạn học khác.
Trong cùng một lĩnh vực, con người luôn tôn thờ và kính trọng kẻ cường giả nhất.
Dẫu điên dẫu không hòa đồng, thì cũng là trùm cuối giới Vật lí đấy! Đã là trùm cuối thì làm gì có chuyện bình thường, nếu bình thường, anh có thể làm trùm cuối à?
Mỗi lần thi điểm Vật lí của người ta không 100 thì cũng 99,8.

Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, bây giờ người ta vốn không đặt kiến thức Vật lí cấp ba vào trong mắt có được không? Nghe đám học sinh lớp 10A1 nói, người ta đã tự học xong Cơ học lượng tử và Thuyết tương đối rộng, bây giờ hình như đang học Thuyết trường lượng tử và nhóm lượng tử cùng các học thuật luận văn tiên tiến.
Dẫu trình độ cực kì xuất sắc của sinh viên năm ba chuyên ngành Vật lí của đại học B, thì cũng chỉ nhiêu đó mà thôi.
Đám râu ria bọn họ có tư cách gì để kỳ thị trùm cuối hả?
Cho nên bọn họ không nhiệt tình với Lý Duy không phải vì họ bài xích, mà là đang mất tự nhiên run bần bật trước mặt trùm cuối thôi.
Trong mười một người ngoài Trương Mạn chỉ có một bạn học nữ khác, tên là Tề Lạc Lạc, một học sinh của lớp bình thường, điểm tổng kết còn kém hơn Trương Mạn nhưng lại nổi trội về môn Vật lí.
Tề Lạc Lạc có một cái tên rất vui vẻ nhưng người lại không được vui vẻ như vậy, cao na ná Trương Mạn nhưng khổ người gấp một phẩy năm lần cô, cô ấy đeo một cặp kính mắt rất dày, đặc biệt hướng nội, vừa vào phòng liền tìm một chỗ để ngồi xuống rồi giải đề.
Chín bạn học còn lại đều là nam, trong các cuộc thi Vật lí tỉ lệ nam nữ như thế này là vô cùng bình thường.
Hai bạn học nam còn lại của lớp 10A1, một người trong đó chính là người ngồi bàn trước Trương Mạn, Kim Minh, người còn lại là cán bộ môn Vật lí Từ Hạo Tư.


Vốn dĩ bọn họ học chung một lớp nên khá quen thân, song cũng không nói gì nhiều.

Trái lại mấy bạn học nam của lớp khác thấy Trương Mạn liền phấn khởi, vừa vào cửa đã nhao nhao bắt chuyện.
Xin số điện thoại là chuyện thường xảy ra.
Dù sao cũng là hoa khôi của trường nên đi đến đâu cũng được quan tâm, khó khăn lắm mới có cơ hội cùng ngồi chung một lớp, nói không chừng ngồi ngồi một hồi sẽ có thể vẽ ra hoa lửa cũng nên.
Kim Minh liếc đám học sinh nam đang chộn rộn tới lui kia, lại liếc sang Lý Duy, trong đôi mắt nhỏ dâng lên ánh sáng hóng hớt.
Ngồi trước hai người họ suốt một học kì đâu phải chỉ ngồi cho có chứ.

Tuy rằng sau gáy không có mắt nhưng cũng không ngăn được cậu ta hở tí là nghe thấy mấy lời thì thầm khiến cậu ta… ê hết răng.
Trần Tuấn cán bộ Vật lí lớp 10A2 bị đồng bọn giật dây, cười hì hì móc di động của mình ra, muốn hoa khôi của trường nhập số điện thoại cho mình.
Vừa mới đưa di động ra, chợt thấy lạnh sống lưng.
Có một loại cảm giác dựng tóc gáy.
Cậu ta quay đầu lại, phát hiện trùm cuối đang dựa vào cửa sổ, trong tay cầm một quyển luận văn trên gáy sách toàn là chữ tiếng Anh, mặt mày lạnh tanh, hờ hững nhìn cậu ta.
Trần Tuấn bỗng cảm thấy hơi run.
Hình như nghe phong phanh đâu đó rằng Lý Duy từng theo đuổi Trương hoa khôi.
Cậu ta lắc lắc đầu, quyết định quên ánh mắt vi diệu của trùm cuối, tiếp tục bắt chuyện với chị gái nhỏ.
“Bạn học Trương Mạn này, cậu cho tôi số điện thoại nhé, sau này có hoạt động gì thì chúng ra cùng nhau đi chơi."
“Ngại quá, tôi không có số điện thoại di động."
Trương nữ thần mặt mày như tảng băng, lạnh lùng từ chối cậu ta.
Trần Tuấn: “…"
Đám anh em đồng râm: “…"
Cho nên, chiếc di động của cậu đặt ở trên bàn, là để làm kiểng hả?
Không một ai trông thấy cậu thiếu niên đang dựa vào cửa đột nhiên cúi đầu, khóe môi cong cong, đủng đa đủng đỉnh lật một trang luận văn..

Tác giả : Chung Cận
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại