Tranh Phong

Chương 17: Pn3

Ba cái vỗ tay ước định

Thật vất vả thoát khỏi một đám say rượu như tửu quỉ trong phòng, Trương Thiệu Hoài chạy đến bãi đất trống bên ngoài kí túc xá. Bầu không khí tươi mát tràn ngập làm cho Trương Thiệu Hoài cũng có vài phần say xỉn thanh tỉnh trở lại không ít.

Trương Thiệu Hoài tùy tiện ngồi xuống cầu thang chỗ lối vào kí túc xá, phía sau là tiếng mọi người cuồng hoan ồn ào trong khí túc. Hắn đột nhiên cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, cảm giác được chuyện này báo danh chỉ như mới xảy ra ngày hôm qua, ngày mai chính là lễ tốt nghiệp của bọn hắn.

Nửa năm, hai mươi bảy tuần, một trăm tám mươi chín ngày trải qua huấn luyện, nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng chẳng ngắn bao nhiêu, trong khoảng thời gian này, hình như xảy ra rất nhiều việc, vừa lại giống như cũng chẳng có chuyện gì kinh thiên động địa cả, mỗi một ngày đều giống nhau, mỗi một ngày cũng lại giống như không phải là chính mình. Nửa năm cố gắng cực khổ theo đuổi, cuối cùng cũng có kết quả, qua ngày mai, bọn họ đã chính thức trở thành cảnh sát Hongkong rồi.

Một đêm cuối cùng này, các giáo viên cũng nhắm một mắt, mở một mắt, tùy ý để bọn họ chuồn ra ngoài rồi vác về một đống bia cùng thức ăn, trong kí túc xá ăn uống đập phá. Một vòng lại một vòng cụng li không ngừng, cho dù tửu lượng vô cùng tốt như Trương Thiệu Hoài cũng không thoát khỏi cảm giác thấy bước chân bên dưới bay bay, toàn thân bốc đầy mùi rượu, tùy tiện tìm một lí do, liền chuồn ra ngoài hóng gió.

Ngồi ở bậc thang xoạt chân xoạt cẳng, Trương Thiệu Hoài hít một hơi thật sâu, bầu không khí trong lành buổi tối thấm vào trong ngực, xua tan cảm giác khô nóng của cơ thể.

Ngẩng đầu nhìn về thao trường phía xa xa, sân khấu cho lễ tốt nghiệp ngày mai cũng đã làm xong, chỉ là một sân khấu hướng về những dãy ghế mới làm xong nằm ở giữa thao trường. Nhìn những sợi dây ruy băng màu xanh, màu trắng màu hồng treo trang trí, Trương Thiệu Hoài lúc này mới sâu sắc cảm nhận được, ngày mai hai mươi bảy tuần huấn luyện sẽ kết thúc, cùng nhau đổ mồ hôi, cùng nhau chịu khổ, cùng nhau cố gắng trong các buổi huấn luyện tất cả đều sẽ kết thúc…

Rốt cuộc Trương Thiệu Hoài cũng cảm thấy một tia lưu luyến khi xa cách, thở dài, nhìn vào trong sân, nhẹ nhàng mỉm cười.

Bỗng nhiên, một bóng người nhàn nhạt nơi đối diện hấp dẫn sự chú ý của hắn, nheo mắt lại nhìn cẩn thận, mới thấy rõ thân ảnh cao gầy trong bóng tối kia đúng là Chung Tư Lâm.

“Thì ra cậu cũng lén trốn đến đây à."

Giọng nói sang sảng truyền đến, Chung Tư Lâm đang nằm thẳng trên ghế đột ngột mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt phóng to tươi cười của Trương Thiệu Hoài đang ở trước mặt mình.

Đột nhiên nhìn thấy Trương Thiệu Hoài, Chung Tư Lâm cũng không có giật mình, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên: “Không phải cậu cũng chuồn ra sao?" Người đang nằm, hoàn toàn không có ý định ngồi dậy.

Trương Thiệu Hoài chống một tay xuống, cả người an an ổn ổn nằm xuống bên cạnh Chung Tư Lâm, hơi chút điều chỉnh vị trí của mình, đem đỉnh đầu đối diện với đỉnh đầu Chung Tư Lâm.

“Ở đây làm gì vậy?" Từ sau cái đêm chạy trong mưa ngoài thao trường, xung đột giữa Trương Thiệu Hoài và Chung Tư Lâm đã biến mất, mặc dù bọn họ vẫn là đối thủ không ngừng cạnh tranh với nhau, nhưng mà bọn họ lại càng ăn ý, là trợ thủ ăn ý, trong lòng đều xem đối phương là tri âm tri kỉ cho dù không hề nói ra.

“Nhìn bầu trời." Giọng điệu cực kì bình thản.

“Bầu trời?" Trương Thiệu Hoài nhìn không gian mênh mông một màu đen phía trên mình, không tự chủ mà chau mày lại.

“Không có trăng, cũng chẳng có sao, chỉ có một mảnh đen vô cùng vô tận, có cái gì đẹp sao?"

Nghe thấy trong lời nói của Trương Thiệu Hoài mang theo chút tức giận như trẻ con, Chung Tư Lâm cười khẽ một tiếng: “Là tôi thích xem sự trống rỗng của nó, một mảnh trống rỗng."

Trương Thiệu Hoài nhướng mắt lên, khó hiểu hỏi: “Thích nhìn sự trống rỗng?"

“Ha ha ha…" giọng điệu khó hiểu của Trương Thiệu Hoài làm cho Chung Tư Lâm cười ha ha, đợi đến khi cười xong, Chung Tư Lâm hướng lên bầu trời chẳng có bất kì cái gì, mở rộng bàn tay của mình, trong lời nói mang theo sự chờ mong, nhẹ giọng nói: “Trống rỗng cũng không phải có nghĩa là trống trải sao, mới có đủ rộng rãi, làm cho chúng ta bay lượn thỏa thích sao?"

Nghe Chung Tư Lâm giải tiích, Trương Thiệu Hoài một lần nữa nhìn lại khoảng không trống trải khôn cùng trên bầu trời, là một không gian bao la, là bầu trời bọn hắn có thể tung cánh bay cao trong tương lai.

Hai người cứ thế im lặng nhìn bầu trời trống rỗng, đêm khuya an tĩnh không một tiếng động, chỉ có dòng máu nóng của bọn họ không ngừng chảy khắp nơi, mang theo sự nôn nóng khi đối mặt với tương lai phía trước.

Trong im lặng, Trương Thiệu Hoài đã mở miệng trước: “Sid, cậu có thấy chúng ta thật sự rất có duyên không? Ngay cả khi chưa bước vào trong trường chúng ta đã có thể đụng nhau rồi." Trương Thiệu Hoài là đang nói đến cái ngày ghi danh đó hắn đụng Chung Tư Lâm bất tỉnh.

“Hừ!" Chung Tư lâm hừ lạnh một tiếng: “Cậu còn không biết xấu hổ mà nói nữa hả, nếu như không phải do cậu, tôi làm sao có thể báo danh muộn chứ, ngay cả tổ đội còn chưa được chia thì đã bị liệt vào trong danh sách đen rồi!" Còn chưa kịp xếp lớp đã bị Trương Thiệu Hoài dụng cho bất tỉnh vẫn làm cho Chung Tư Lâm giữ mãi ở trong lòng.

“Này này này, nói chuyện cũng phải có lương tâm một chút chứ." Trương Thiệu Hoài lập tức nói ra suy nghĩ của mình, giống như là đang tố cáo: “Cậu ngày đó đang sốt cao mà, nếu như không phải lúc tôi đâm vào cậu, đưa cậu đến phòng y tế nghỉ ngơi, không khéo cậu đã tiêu tùng rồi! Càng huống chi tôi cũng đâu phải là tên tùy tiện, vẫn một mực ở trong phòng y tế chờ cậu tỉnh lại, ngay cả báo danh cũng chưa có đi, tôi chính là người chính trực rất hiếm đó nha."

“Đúng vậy, đúng vậy, đúng vậy, cậu rất là chính trực." Chung Tư Lâm xoay người một cái xem thường, tức giận nói: “Chính trực nên mới liên hợp với kẻ khác hùa nhau ác chỉnh tôi."

“Này, không phải nói là không đề cập đến việc này nữa sao?" Lời nói Trương Thiệu Hoài trầm xuống, mặc dù những người khác hùa nhau ác chỉnh Chung Tư Lâm, dẫn đến chuyện y bị phạt chạy bộ trong mưa, là bước chuyển đánh dấu tình bạn của hai người, nhưng mà chuyện này, hắn cũng cảm thấy xấu hổ, Chung Tư Lâm vẫn cảm giác giận, lâu lâu lại bộc phát. Hai người cũng rất ăn ý, cơ hồ không bao giờ nhắc đến chuyện đó nữa, không ngờ hôm nay Chung Tư Lâm lại tự mình nói ra.

“Làm sao vậy? Mất hứng à?" Chung Tư Lâm khẽ nhíu mi, thanh âm trong trẻo ban đầu lập tức lạnh xuống ba phần: “Có sức làm thì cũng đừng có sợ người khác nói tới!"

“Cậu!" Trương Thiệu Hoài xoay người lại, nhìn thẳng vào Chung Tư Lâm đang nằm xoải trên bàn, tựa hồ một bụng tức giận đang muốn bạo phát, nhưng khi nhìn tới đôi mắt đang nhắm nghiền hoàn toàn không để ý tới hắn của aChung Tư Lâm, một bụng những lời oán giận định nói ra cũng bị Trương Thiệu Hoài nuốt trọng trở về, đôi mắt to tròn nheo lại, giọng nói có chút khàn khàn, lộ ra chút uể oải của hắn: “Tôi… vẫn rất áy náy… Mặc dù tôi không có trực tiếp tham dự vào kế hoạch của bọn họ, cố ý ác chỉnh cậu, nhưng tôi cũng không có cản bọn họ. Tôi cứ vậy khoanh tay đứng nhìn, xem bọn họ chỉnh cậu, kì thật hành vi của tôi cũng chẳng khác gì bọn họ… Đều là không đúng. Sid, tôi—"

“Đừng có nói đúng hay không với tôi!" Chung Tư Lâm cắt ngang câu nói chưa trọn vẹn của Trương Thiệu Hoài, đột nhiên hai mắt mở ra, không hề có chút bực bội nào trong đó: “Sớm đã biết cậu vẫn nhớ chuyện này mà. Chuyện này không liên quan gì đến cậu cả, cậu cũng đừng cảm thấy có lỗi với tôi. Coi như là cái giá tôi phải tự trỏ khi đem bản thân phong bế chặt chẽ, chỉ biết nhìn sự việc dưới khía cạnh thắng thua… Bị người khác ác chỉnh cũng là chuyện có thể đoán trước được, cho nên thật sự không quan hệ tới cậu, cậu không cần phải mang theo cảm giác áy náy với tôi."

“Tôi không có cản bọn họ lại, cũng là sai rồi." Trong lòng Trương Thiệu Hoài vẫn cảm thấy có lỗi thật nhiều.

Chung Tư Lâm chỉ biết thở dài một hơi, đã biết một khi Trương Thiệu Hoài cố chấp lên thì mười con trâu kéo cũng chẳng thể nhúc nhích được, nói cũng chẳng nghe được, uổng công mình còn muốn giúp cậu ta cởi bỏ khúc mắc trong lòng.

Mặt trắng không còn giọt máu liếu mắt nhìn Trương Thiệu Hoài một cái, Chung Tư Lâm nhìn vào con ngươi đen nhánh của Trương Thiệu Hoài mang theo vài phần trêu chọc: “Cậu nếu cảm thấy có lỗi với tôi như vậy, vậy có muốn lấy thân báo đáp để trừ nợ không?"

Trương Thiệu Hoài hùa theo giọng điệu của Chung Tư Lâm, cố ý làm ra bộ dáng thẹn thùng, nhỏ giọng lí nhí, nói đùa: “Không bêết công tự có nguyện ý hay không?" Lập tức thay đổi sắc mặt: “Thôi tâật sự cảm thấy rất xấu hổ…"

“Cốp!" Còn nói chưa hết, đầu Trương Thiệu Hoài đã ăn một cú của Chung Tư Lâm.

Chung Tư Lâm cũng thay đổi nét mặt, nghiêm túc hỏi: “Được, vậy tôi hỏi cậu một câu, cậu hôm nay bởi vì thật sự muốn làm anh em với tôi hay là bởi vì áy náy nên mới xem tôi như là anh em?"

“Đương nhiên là thật sự muốn làm anh em với cậu rồi!" Trương Thiệu Hoài không cần suy nghĩ, lập tức trả lời Chung Tư Lâm: “A, không đúng!" Rồi lại lập tức phủ nhận câu trả lời của mình: “Tôi căn bản không có xem cậu là anh em."

Nhìn sắc mặt của Chung Tư Lâm đã hoàn toàn trầm xuống, Trương Thiệu Hoài mới chậm rãi mở miệng: “Tôi không có xem cậu như anh em, tôi xem cậu như tri âm." Khóe miệng Trương Thiệu Hoài cong lên từng chút từng chút một, trở thành một nụ cười rạng rỡ, thấp giọng giải thích: “Anh em có thể có rất nhiều, nhưng tri âm thì chỉ có thể có một mà thôi."

Nghe được câu giải thích của Trương Thiệu Hoài, Chung Tư Lâm cũng thả lỏng khuôn mặt, gương mặt góc cảnh ban đầu cũng dần dần trở nên ôn hòa: “Nếu đã xem tôi đến như vậy, sau này đừng nói đến cái gì mà xấu hổ không thể bỏ xuống nữa."

Hai tay kề xuống dưới đầu, Chung Tư Lâm duỗi thẳng người, nói thoải mái: “Ông đây cũng không cần đâu, tên nhóc mi cứ giữ chặt trong lòng làm cái gì?" Nghiêng mắt liếc nhìn Trương Thiệu Hoài một cái, giống như cười mà chẳng phải cười.

“Cậu chết đi!" Trương Thiệu Hoài ném lại một câu, lần nữa xoay người, cũng đem hai tay gối xuống đầu: “Tên nhóc mi chiếm không ít tiện nghi của ông đây! Tên nhóc mi đã vô tâm như vậy, ông đây cũng chẳng cần quan tâm!" Trương Thiệu Hoài tự mình cũng hiểu rõ, tại sao hôm nay Chung Tư Lâm lại đặc biệt đem chuyện này nói ra, nói vòng vo một hồi, chính là vì muốn tháo bỏ nút thắt trong lòng mình.

Cái này cũng đại biểu cho Chung Tư Lâm luôn biết trong lòng mình có nút thắt, vì vậy mới muốn trước lễ tốt nghiệp thay mình cởi bỏ nó, có một tri kỉ như vậy, làm sao không thể khiến mình cảm động cơ chứ? Nếu Tư Lâm không muốn hắn để chuyện này trong lòng, hắn tự nhiên cũng sẽ không thể phụ dụng tâm của y.

Thời gian vẫn còn rất nhiều, món nợ ân tình này với y, sau này hắn nhất định sẽ hoàn trả.

Bỗng nhiên, Trương Thiệu Hoài ngồi bật dậy, hỏi Chung Tư Lâm: “Đúng rồi, Sid, tôi còn chưa có hỏi cậu tại sao lại muốn làm cảnh sát vậy?"

“Bởi vì, tôi muốn phải có đủ sức mạnh để bảo vệ người tôi muốn bảo vệ." Mở miệng nói, nhưng ánh mắt Chung Tư Lâm bỗng trở nên ảm đạm.

Mẹ của y, vốn là tình nhân của người khác, kẻ đó lại là người tung hoành trong cả hai giới hắc bạch, là tên có thể chỉ cần dùng một tay đã có thể che khuất nửa bầu trời, là tên chỉ biết giam giữ người tình. Mỗi một ngày, chỉ toàn là những trang sức đắt tiền, quần áo xa hoa, chờ trong căn phòng tranh trí hoa lệ, chờ kẻ kia đến lâm hạnh.

Y không rõ bà vì sao lại một mực nghe lời kẻ đó, không rõ bà vì sao lại dành hết tình cảm cho kẻ đó, càng không rõ bà vì sao có thể hưởng thụ những vật chất đó mà bỏ quên đứa con gái của mình, tùy tiện để cho kẻ đó mang đi em gái duy nhất của y mà không hề có một chút lưu luyến nào.

Có một người mẹ như vậy, làm cho y cảm thấy xấu hổ.

Từng.

Mãi đến một lần y ngẫu nhiên nghe được bà khóc trong khi ngủ, gọi tên con gái của mình…

Mãi đến khi y phát heện mỗi khi kẻ kia vòng tay ôm lấy eo của bà, tay bà liền siết chặt lại, có chút run rẩy…

Dần dần, y rốt cuộc cũng hiểu rõ, bà rất sợ hãi kẻ kia, bà cũng rất cố gắng để có thể bảo vệ được những người bà thương yêu.

Từ khi y đã hiểu rõ chuyện đó, y liền tự thề với bản thân, sẽ có một ngày, y sẽ có đủ sức mạnh để đối đầu với kẻ đó, bảo vệ người mẹ vẫn luôn ra sức bảo vệ y.

Mà bước đầu tiên để y có thể có được sức mạnh, chính là thi vào làm cảnh sát.

Chỉ là, vẫn còn chưa kịp đợi tới lúc nhìn thấy mình mặc đồng phục cảnh sát, thì mẹ của y đã qua đời…

Thân nhân duy nhất của mình còn lại trên đời, chính là đứa em gái cùng mẹ khác cha kia, cũng không biết là có cơ hội gặp nhau hay không…

Mình vẫn còn người cần phải bảo vệ sao?

Không có nhận thấy ánh mắt ảm đạm của Chung Tư Lâm, Trương Thiệu Hoài hưng phấn đem bàn tay chụp lấy Chung Tư Lâm: “Ha ha, nghĩ không ra lí do cậu vào cảnh sát lại giống như của tôi!"

Đôi mắt to của Trương Thiệu Hoài, dưới ánh đèn lờ mờ lại càng lóe lên những tia sáng chói mắt: “Tôi vẫn tin tưởng trong thế giới này, tuyệt đối có sự tồn tại của công lí và chính nghĩa. Coó lẽ, nó sẽ bị che đậy nhất thời, nhưng cuối cùng tà cũng không thể thắng chính. Mà tôi hi vọng mình có thể là một phần trong lực lượng đó, dùng mọi khả năng để cho công lí cùng chính nghĩa không bị che đậy."

Một hồi khẳng khái hào sảng của Trương Thiệu Hoài hoàn toàn xua đi tâm trạng sa sút của Chung Tư Lâm, ngồi dậy, trong lời nói của Chung Tư Lâm mang theo một chút cười cợt: “Cậu định trở thành siêu nhân thực thi chính nghĩa sao?"

“Không!" Trương Thiệu Hoài vung ngón trỏ lên, vẻ mặt nghiên túc, lời lẽ trang trọng phản bác: “Tôi mặc dù không có sức mạnh như siêu nhân, nhưng tôi chính là sứ giả của chính nghĩa!" Nói xong chữ cuối cùng, Trương Thiệu Hoài nhảy cả người lên, bày ra động tác tiêu chuẩn của siêu nhân khi bay lên trời, hất cằm lên cao cao: “Tiêu diệt tội phạm, chính nghĩa sẽ thắng!"

Tầm mắt của Trương Thiệu Hoài cùng Chung Tư Lâm giao vào nhau, nháy mắt trở nên lặng yên không một lời nói, nhưng sau đó ba giây, đồng thời vỡ ra tiếng cười thật to, xua tan sự yên lặng trong thao trường.

“Há há há há… Cậu nói thật hay xạo vậy?" Chung Tư Lâm vừa cười vừa hỏi Trương Thiệu Hoài.

“Cậu hỏi cái gì hả?" Trương Thiệu Hoài nén cười, ra vẻ đứng đắn mà trả lời: “Cậu không thấy vẻ mặt của tôi có bao nhiêu đứng đắn, có giống đang nói đùa không hả?"

“Cậu…" Chung Tư Lâm chỉ vào Trương Thiệu Hoài, một câu cũng nói không nên lời, lại là một trận cười to.

Trương Thiệu Hoài đột nhiên tiến lên, hạ một tay xuống bả vai Chung Tư Lâm: “Chúng ta nếu có chung chí hướng, mục tiêu giống nhau, sao không lập tức lập hạ thệ ước, nắm tay cùng tiến chứ?" Trương Thiệu Hoài cố ý bắt chước ngôn từ văn chương, mang theo khẩu khí như đại hiệp cổ trang, làm cho Chung Tư Lâm lại cười phá lên.

Thật vất vả mới ngừng cười được, mặt mũi Chung Tư Lâm đã đỏ hồng, nuốt nuốt nước miếng cho thuận cổ hỏng, miễn cưỡng bắt chướng giọng điệu giống như của Trương Thiệu Hoài mà trả lời: “May mắn được vị huynh đài này để mắt đến tại hạ, tại hạ sẽ xả thân làm hết khả năng."

Mắt hai người lại giao nhau, lại một trận cười ha ha.

“Ha ha ha ha ha… Tốt lắm tốt lắm, đừng cười nữa." Trương Thiệu Hoài ngừng cười trước, nhìn Chung Tư Lâm, giọng điệu thành khẩn: “Tôi nói thật đó, tôi thật sự rất hi vọng có thể đập tay với cậu. Cậu đồng ý không?" Trương Thiệu Hoài xòe bàn tay phải ra.

Nhìn thấy bàn tay phải của Trương Thiệu Hoài đang xòe ra trước mặt mình, trong con ngươi đen nhánh của Chung Tư Lâm lóe lên ánh sáng dị thường chói mắt, đôi môi ban đầu chỉ cười nhàn nhạt, dần dần cong lên rất cao, cũng xòe tay phải ra, cầm lấy tay Trương Thiệu Hoài, lời nói kiên định trầm ổn: “Tôi cũng đồng ý với cậu."

Một đêm trước lễ tốt nghiệp của trường huấn luyện sĩ quan, hai người Trương Thiệu Hoài và Chung Tư Lâm, dưới bầu trời trống rỗng, thề với nhau cùng truy bắt tội phạm, cùng nhau tuyên thệ vào chung một đội cảnh sát, cùng nhau xông pha, đây là ba cái vỗ tay ước định chỉ thuộc riêng về hai người.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại