Tranh Bá Thiên Hạ
Chương 86-2: Thiện nhân thiện quả (2)
Xe ngựa đi rất vững vàng, thậm chí có chút thong thả. Đại Khuyển nhận lấy roi ngựa từ tay Phương Giải, nhìn hắn một cái, hạ giọng nói:
- Nếu tí nữa tới cửa thành bị chặn lại thì làm sao bây giờ?
Phương Giải như có chút không yên lòng, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Nghe Đại Khuyển hỏi, hắn đáp:
- Nếu lính trông cửa kiểm tra, cứ để bọn họ kiểm. Giờ đã không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể liều mạng. Đêm hôm đó chỉ có vị cao thủ Cửu Phẩm kia là nhìn thấy mặt của Trầm Khuynh Phiến. Ông ta cũng không thể phân thân đi trông coi mười mấy cửa thành lớn nhỏ chứ?
- Ừ.Đại Khuyển ừ một tiếng, không còn lo lắng nữa.
- Ngươi đang nghĩ gì vậy?
Trầm mặc một lúc, Đại Khuyển lại hỏi.
Phương Giải nhìn cửa hàng ven đường, nhìn dòng người đi lại trên đường cái, nhịn không được cười bất đắc dĩ:
- Không lâu trước, chúng ta còn đang tính toán làm sao để sống yên ổn ở đế đô. Còn nghĩ dựa vào tiền vốn của mình, có nên buôn bán gì đó kiếm tiền hay không. Mấy ngày trước hai chúng ta còn tìm được một cửa hàng có vị trí rất tốt đang rao bán. Tí nữa đã thỏa hiệp xong với ông chủ kia rồiCửa hàng đó quả thực không tệ, có chút đáng tiếc.Đại Khuyển biết Phương Giải nói đáng tiếc, không phải chỉ là gian cửa hàng kia.
- Có lẽ sẽ còn trở lại.
Đại Khuyển nói.
- Ai mà biết.
Phương Giải có chút buồn bã nói:
- Chúng ta đi mười lăm năm, chưa từng quay lại nơi nào. Tất cả các nơi đi qua, giống như là đi ngắm cảnh. Còn có thể quay lại đế đô hay không, ta không biết. Nhưng ít nhất là chúng ta không trở về Phan Cố được nữa rồiHiện tại nên suy tính, đi đâu được?Đại Khuyển ngẫm nghĩ một lát, nói:
- Ngoại trừ đế đô ra, Đại Tùy còn có chỗ nào an toàn nhất?
- Núi Thanh Nhạc.
Phương Giải căn bản không cần nghĩ, liền đưa ra câu trả lời.
- Tốt, vậy chúng ta tới núi Thanh Nhạc.
Đại Khuyển nói.
Phương Giải khẽ lắc đầu:
- Mặc dù tới núi Thanh Nhạc, với thể chất của ta cũng không có biện pháp nào tiến vào Nhất Khí Quan tu hành. Không tiến vào Nhất Khí Quan, làm sao có thể nóitới an toàn? Đại Tùy có vô số tông môn lớn nhỏ, đáng tiếc là không có một tòa tông môn nào mở rộng cửa chào đón ta.
Đại Khuyển chưa từ bỏ ý định vươn tay đặt vào mạch môn của Phương Giải, ánh mắt lập tức thay đổi.
- Ba chỗ rồi.
Y nói.
Vẻ mặt kinh ngạc.
Phương Giải ngẩn ra, nhìn về phía Đại Khuyển:
- Ngươi xác định?Đại Khuyển gật đầu, không biết nên nói cái gì.
Phương Giải trầm mặc một lúc, bỗng nhiên thấp giọng nói:
- Có một việc rất kỳ quái, ta chưa từng nói cho aiBởi vì ta không xác định nguyên nhân vì sao, cho nên ta có chút sợ hãi
Hắn tìm một cái bát trên xe ngựa, tay trái cầm bát lên, đặt vào tay phải. Rất nhanh, chỉ một giây sau, rắc một tiếngcái bát sứ kia bị tay phải của hắn bóp vỡ nát. Mảnh vỡ rơi đầy đất, phát ra tiếng vang leng keng.
Đại Khuyển trợn to mắt, đầy vẻ không tin nổi:
- Đã lành rồi?
- Đã lành lặn.- Khi nào?
- Hôm trước bắt đầu có thể hoạt động nhẹ. Ngày hôm qua ta thử thì nắm chặt được. Tới buổi sáng hôm naykhi tỉnh lại, ta rất tự nhiên dùng tay phải mặc được quần áo, buộc dây quần.
- Điều đó không có khả năng!
Đại Khuyển cúi đầu kinh hô một tiếng.
- Ta cũng biết không có khả năng.
Phương Giải véo lên đùi Đại Khuyển một cái, Đại Khuyển lập tức kêu đau:
- Ngươi làm cái gì vậy?- Ta muốn thử xem ta có nằm mơ hay không.
Khẳng định không phải nằm mơ, bởi Đại Khuyển cảm thấy đau.
Hai người đều rơi vào trầm mặc. Không ai biết nên tiếp tục đề tài đó như thế nào nữa. Cứ như vậy trầm mặc một hồi lâu, Phương Giải bỗng nhiên thở dài, hạ giọng nói:
- Ta chợt cảm thấy, có phải mình làm sai cái gì khôngLúc ở Phan Cố, cái đêm uống rượu với một nam tử mặc áo xanh ở quán thịt chó Vân Kế, sau đó ta bất tỉnh nhân sự. Khi tỉnh dậy, thứ độc gì đó mà các ngươi nói rằng có ở trong thân thể ta đã được giải, là thứ độc mà ngươi và Tiểu Yêu tỷ đã suy nghĩ mười mấy năm cũng không giải đượcGiờ nhớ lại, chỉ có thể là vị nam tử áo xanh kia động tay động chân trên thân thể ta.- Y hẳn là một nhân vật ngưu bức tới rối tinh rối mù nhỉ?
Phương Giải cảm khái nói:
- Cho nên ta mới cảm thấy, có phải là mình làm sai cái gì không.
Hắn nhìn Đại Khuyển, rất nghiêm túc nói:
- Giống như bây giờ, ta bỏ lỡ đế đô Đại Tùy.
Hắn vừa dứt lời, thì đã thấy cửa thành trong tầm mắt. Thoạt nhìn cửa thành không khác gì với ngày xưa, nhưng Phương Giải không cẩn thận nhìn. Bởi có thể từ một nơi bí mật nào đó có rất nhiều nguy hiểm. Gần cửa thành, có ít nhất hơn trăm chiến binh tinh nhuệ mai phục. Có lẽ còn có cao thủ của Đại Nội Thị Vệ Xử, Đại Lý Tự và Hình Bộ.Ngoài lỏng trong chặt, dân chúng không nhìn ra cái gì. Nhưng không hề nghi ngờ rằng, hiện tại bất kỳ tòa thành nào của Đại Tùy cũng phòng thủ nghiêm mật hơn bình thường rất nhiều.
Xe ngựa của Phương Giải bị lính canh cản lại. Hắn nhảy xuống xe ngựa, vẻ mặt tươi cười nói:
- Vị quan gia này, chúng tôi là tiểu nhị của Hồng Tụ Chiêu mới khai trương hôm nay, phụng mệnh ra ngoài lấy nước suối chiêu đãi khách quý. Tán Kim Hầu mang tới trà rất ngon. Chuyên để chiêu đãi Di Thân Vương điện hạ, Húc Quận Vương và Lễ Bộ Thượng Thư Hoài lão. Chỉ còn chờ nước suối để pha trà thôi.- Hồng Tụ Chiêu?
Giáo úy ngăn cản Phương Giải biết cái tên này. Mười một năm trước y đã bietes rồi. Y là người Trường An, cho nên không xa lạ gì với cái tên Hồng Tụ Chiêu.
- Vì sao hôm qua không lấy sẵn nước, mà phải tới hôm nay mới đi lấy?
- Quý nhân uống trà rất chú ý. Sở dĩ dùng nước suối ở Long Thủ Nguyên, là vì nước suối đó mát lạnh, trong lành. Nếu hôm qua lấy nước giữ trong thùng, qua một đêm sẽ thành nước bình thường rồi. Việc pha trà chú ý rất nhiều thứ, tại hạ không hiểu rõ ràng lắm. Chỉ biết là nghe theo lệnh, phải nhanh chóng đi lấy thôi.
- Kiểm tra xe ngựa của ngươi đã.Thanh âm của vị Giáo úy rất bình thản.
Phương Giải giơ tay mời:
- Mời quan gia kiểm tra, chúng ta đang vội.
Giáo úy ừ một tiếng, dẫn theo người kiểm tra xe ngựa. Đúng như Phương Giải đoán trước, vị cao thủ Cửu Phẩm, người duy nhất nhìn thấy mặt Trầm Khuynh Phiến không có khả năng phân thân trông coi tất cả cửa thành. Mà bức tranh trong tay vị Giáo úy kia căn bản là vẽ theo miêu tả, không có điểm nào giống Trầm Khuynh Phiến cả. Hơn nữa Trầm Khuynh Phiến đã dịch dung, muốn nhìn ra là rất khó. Vị Giáo úy này kiểm tra xong, phát hiện trên xe ngựa chỉ có vài cái vại nhỏ, vài cái muôi gỗ, còn đâu không có gì khác, lập tức xua tay ra hiệu cho đi.
Phương Giải vội vàng nói lời cảm ơn, lên xe ngựa nháy mắt ra hiệu cho ĐạiKhuyển. Đại Khuyển áp chế sự khẩn trương trong lòng, vững vàng vung roi ngựa.
Đi vào cửa thành, Đại Khuyển không nhịn được thở phào một cái. Lúc này y mới phát hiện, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
- Chờ chút!
Vừa lúc đó, phía sau truyền tới tiếng gọi của vị Giáo úy.
Tiếng gọi rất lớn, Đại Khuyển không nhịn được run run bờ vai. Phương Giải quay đầu lại nhìn, chỉ thấy vị Giáo úy kia dẫn theo vài quan quân chạy nhanh tới.
Cùng lúc đó, ở ngoài thành, trên quan đạo cách đó chưa tới ba dặm, Trần Nhai mặc một bộ áo trắng ngồi xuống một quán trà, đã gọi một chén trà lạnh. Nhìn dòngngười đi lại trên quan đạo, ánh mắt của y phiêu hốt, cuối cùng dừng ở tường thành Trường An.
- Thật là một cái vỏ thật lớn. Có người đi ra khỏi vỏ, có người cứ muốn chui vào vỏ. Ta cũng muốn đi vàoKhông biết trong cái vỏ kia, có cái gì kỳ diệu không thể nói ra không? Ở trước mặt cái vỏ kia, ta thật nhỏ bé, như một hạt bụi. Trong lòng ta có bụi, ta lại tiến vào cái vỏ đầy bụi. Thân thể ta là bụi, chỉ khi trừ đi bụi trong lòng, ta mới đại thiệnCái vỏ đại thiện này. Mười lăm năm trước gieo xuống thiện nhân, ta tới lấy thiện quả.
Y cười cười, nụ cười đẹp như nữ nhân cười.
- Nếu tí nữa tới cửa thành bị chặn lại thì làm sao bây giờ?
Phương Giải như có chút không yên lòng, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Nghe Đại Khuyển hỏi, hắn đáp:
- Nếu lính trông cửa kiểm tra, cứ để bọn họ kiểm. Giờ đã không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể liều mạng. Đêm hôm đó chỉ có vị cao thủ Cửu Phẩm kia là nhìn thấy mặt của Trầm Khuynh Phiến. Ông ta cũng không thể phân thân đi trông coi mười mấy cửa thành lớn nhỏ chứ?
- Ừ.Đại Khuyển ừ một tiếng, không còn lo lắng nữa.
- Ngươi đang nghĩ gì vậy?
Trầm mặc một lúc, Đại Khuyển lại hỏi.
Phương Giải nhìn cửa hàng ven đường, nhìn dòng người đi lại trên đường cái, nhịn không được cười bất đắc dĩ:
- Không lâu trước, chúng ta còn đang tính toán làm sao để sống yên ổn ở đế đô. Còn nghĩ dựa vào tiền vốn của mình, có nên buôn bán gì đó kiếm tiền hay không. Mấy ngày trước hai chúng ta còn tìm được một cửa hàng có vị trí rất tốt đang rao bán. Tí nữa đã thỏa hiệp xong với ông chủ kia rồiCửa hàng đó quả thực không tệ, có chút đáng tiếc.Đại Khuyển biết Phương Giải nói đáng tiếc, không phải chỉ là gian cửa hàng kia.
- Có lẽ sẽ còn trở lại.
Đại Khuyển nói.
- Ai mà biết.
Phương Giải có chút buồn bã nói:
- Chúng ta đi mười lăm năm, chưa từng quay lại nơi nào. Tất cả các nơi đi qua, giống như là đi ngắm cảnh. Còn có thể quay lại đế đô hay không, ta không biết. Nhưng ít nhất là chúng ta không trở về Phan Cố được nữa rồiHiện tại nên suy tính, đi đâu được?Đại Khuyển ngẫm nghĩ một lát, nói:
- Ngoại trừ đế đô ra, Đại Tùy còn có chỗ nào an toàn nhất?
- Núi Thanh Nhạc.
Phương Giải căn bản không cần nghĩ, liền đưa ra câu trả lời.
- Tốt, vậy chúng ta tới núi Thanh Nhạc.
Đại Khuyển nói.
Phương Giải khẽ lắc đầu:
- Mặc dù tới núi Thanh Nhạc, với thể chất của ta cũng không có biện pháp nào tiến vào Nhất Khí Quan tu hành. Không tiến vào Nhất Khí Quan, làm sao có thể nóitới an toàn? Đại Tùy có vô số tông môn lớn nhỏ, đáng tiếc là không có một tòa tông môn nào mở rộng cửa chào đón ta.
Đại Khuyển chưa từ bỏ ý định vươn tay đặt vào mạch môn của Phương Giải, ánh mắt lập tức thay đổi.
- Ba chỗ rồi.
Y nói.
Vẻ mặt kinh ngạc.
Phương Giải ngẩn ra, nhìn về phía Đại Khuyển:
- Ngươi xác định?Đại Khuyển gật đầu, không biết nên nói cái gì.
Phương Giải trầm mặc một lúc, bỗng nhiên thấp giọng nói:
- Có một việc rất kỳ quái, ta chưa từng nói cho aiBởi vì ta không xác định nguyên nhân vì sao, cho nên ta có chút sợ hãi
Hắn tìm một cái bát trên xe ngựa, tay trái cầm bát lên, đặt vào tay phải. Rất nhanh, chỉ một giây sau, rắc một tiếngcái bát sứ kia bị tay phải của hắn bóp vỡ nát. Mảnh vỡ rơi đầy đất, phát ra tiếng vang leng keng.
Đại Khuyển trợn to mắt, đầy vẻ không tin nổi:
- Đã lành rồi?
- Đã lành lặn.- Khi nào?
- Hôm trước bắt đầu có thể hoạt động nhẹ. Ngày hôm qua ta thử thì nắm chặt được. Tới buổi sáng hôm naykhi tỉnh lại, ta rất tự nhiên dùng tay phải mặc được quần áo, buộc dây quần.
- Điều đó không có khả năng!
Đại Khuyển cúi đầu kinh hô một tiếng.
- Ta cũng biết không có khả năng.
Phương Giải véo lên đùi Đại Khuyển một cái, Đại Khuyển lập tức kêu đau:
- Ngươi làm cái gì vậy?- Ta muốn thử xem ta có nằm mơ hay không.
Khẳng định không phải nằm mơ, bởi Đại Khuyển cảm thấy đau.
Hai người đều rơi vào trầm mặc. Không ai biết nên tiếp tục đề tài đó như thế nào nữa. Cứ như vậy trầm mặc một hồi lâu, Phương Giải bỗng nhiên thở dài, hạ giọng nói:
- Ta chợt cảm thấy, có phải mình làm sai cái gì khôngLúc ở Phan Cố, cái đêm uống rượu với một nam tử mặc áo xanh ở quán thịt chó Vân Kế, sau đó ta bất tỉnh nhân sự. Khi tỉnh dậy, thứ độc gì đó mà các ngươi nói rằng có ở trong thân thể ta đã được giải, là thứ độc mà ngươi và Tiểu Yêu tỷ đã suy nghĩ mười mấy năm cũng không giải đượcGiờ nhớ lại, chỉ có thể là vị nam tử áo xanh kia động tay động chân trên thân thể ta.- Y hẳn là một nhân vật ngưu bức tới rối tinh rối mù nhỉ?
Phương Giải cảm khái nói:
- Cho nên ta mới cảm thấy, có phải là mình làm sai cái gì không.
Hắn nhìn Đại Khuyển, rất nghiêm túc nói:
- Giống như bây giờ, ta bỏ lỡ đế đô Đại Tùy.
Hắn vừa dứt lời, thì đã thấy cửa thành trong tầm mắt. Thoạt nhìn cửa thành không khác gì với ngày xưa, nhưng Phương Giải không cẩn thận nhìn. Bởi có thể từ một nơi bí mật nào đó có rất nhiều nguy hiểm. Gần cửa thành, có ít nhất hơn trăm chiến binh tinh nhuệ mai phục. Có lẽ còn có cao thủ của Đại Nội Thị Vệ Xử, Đại Lý Tự và Hình Bộ.Ngoài lỏng trong chặt, dân chúng không nhìn ra cái gì. Nhưng không hề nghi ngờ rằng, hiện tại bất kỳ tòa thành nào của Đại Tùy cũng phòng thủ nghiêm mật hơn bình thường rất nhiều.
Xe ngựa của Phương Giải bị lính canh cản lại. Hắn nhảy xuống xe ngựa, vẻ mặt tươi cười nói:
- Vị quan gia này, chúng tôi là tiểu nhị của Hồng Tụ Chiêu mới khai trương hôm nay, phụng mệnh ra ngoài lấy nước suối chiêu đãi khách quý. Tán Kim Hầu mang tới trà rất ngon. Chuyên để chiêu đãi Di Thân Vương điện hạ, Húc Quận Vương và Lễ Bộ Thượng Thư Hoài lão. Chỉ còn chờ nước suối để pha trà thôi.- Hồng Tụ Chiêu?
Giáo úy ngăn cản Phương Giải biết cái tên này. Mười một năm trước y đã bietes rồi. Y là người Trường An, cho nên không xa lạ gì với cái tên Hồng Tụ Chiêu.
- Vì sao hôm qua không lấy sẵn nước, mà phải tới hôm nay mới đi lấy?
- Quý nhân uống trà rất chú ý. Sở dĩ dùng nước suối ở Long Thủ Nguyên, là vì nước suối đó mát lạnh, trong lành. Nếu hôm qua lấy nước giữ trong thùng, qua một đêm sẽ thành nước bình thường rồi. Việc pha trà chú ý rất nhiều thứ, tại hạ không hiểu rõ ràng lắm. Chỉ biết là nghe theo lệnh, phải nhanh chóng đi lấy thôi.
- Kiểm tra xe ngựa của ngươi đã.Thanh âm của vị Giáo úy rất bình thản.
Phương Giải giơ tay mời:
- Mời quan gia kiểm tra, chúng ta đang vội.
Giáo úy ừ một tiếng, dẫn theo người kiểm tra xe ngựa. Đúng như Phương Giải đoán trước, vị cao thủ Cửu Phẩm, người duy nhất nhìn thấy mặt Trầm Khuynh Phiến không có khả năng phân thân trông coi tất cả cửa thành. Mà bức tranh trong tay vị Giáo úy kia căn bản là vẽ theo miêu tả, không có điểm nào giống Trầm Khuynh Phiến cả. Hơn nữa Trầm Khuynh Phiến đã dịch dung, muốn nhìn ra là rất khó. Vị Giáo úy này kiểm tra xong, phát hiện trên xe ngựa chỉ có vài cái vại nhỏ, vài cái muôi gỗ, còn đâu không có gì khác, lập tức xua tay ra hiệu cho đi.
Phương Giải vội vàng nói lời cảm ơn, lên xe ngựa nháy mắt ra hiệu cho ĐạiKhuyển. Đại Khuyển áp chế sự khẩn trương trong lòng, vững vàng vung roi ngựa.
Đi vào cửa thành, Đại Khuyển không nhịn được thở phào một cái. Lúc này y mới phát hiện, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
- Chờ chút!
Vừa lúc đó, phía sau truyền tới tiếng gọi của vị Giáo úy.
Tiếng gọi rất lớn, Đại Khuyển không nhịn được run run bờ vai. Phương Giải quay đầu lại nhìn, chỉ thấy vị Giáo úy kia dẫn theo vài quan quân chạy nhanh tới.
Cùng lúc đó, ở ngoài thành, trên quan đạo cách đó chưa tới ba dặm, Trần Nhai mặc một bộ áo trắng ngồi xuống một quán trà, đã gọi một chén trà lạnh. Nhìn dòngngười đi lại trên quan đạo, ánh mắt của y phiêu hốt, cuối cùng dừng ở tường thành Trường An.
- Thật là một cái vỏ thật lớn. Có người đi ra khỏi vỏ, có người cứ muốn chui vào vỏ. Ta cũng muốn đi vàoKhông biết trong cái vỏ kia, có cái gì kỳ diệu không thể nói ra không? Ở trước mặt cái vỏ kia, ta thật nhỏ bé, như một hạt bụi. Trong lòng ta có bụi, ta lại tiến vào cái vỏ đầy bụi. Thân thể ta là bụi, chỉ khi trừ đi bụi trong lòng, ta mới đại thiệnCái vỏ đại thiện này. Mười lăm năm trước gieo xuống thiện nhân, ta tới lấy thiện quả.
Y cười cười, nụ cười đẹp như nữ nhân cười.
Tác giả :
Trí Bạch