Tranh Bá Thiên Hạ
Chương 334: Đóng kịch
Tai ương của huyện An Lan chỉ là một việc nhỏ không đáng giá nhắc tới trong suốt cuộc đời quân lữ của La Diệu. Hơn bảy trăm đầu người chỉ là một số lượng nhỏ bé không đáng kể với y. Ở kiếp trước Phương Giải thường xuyên nghe thấy những câu như ‘Giết triệu người là kiêu hùng’…nếu kiêu hùng dựa vào số lượng người đã giết, thì La Diệu hoàn toàn đủ tư cách.
Y nhập ngũ nhiều năm như vậy, có trận chiến tranh lớn nhỏ nào mà chẳng máu chảy thành sông?
Chỉ riêng cuộc chiến diệt Thương, vượt qua Trường Giang giết thẳng tới thành Ung Châu, Tả Tiền Vệ của La Diệu đã giết ít nhất mấy chục vạn người. Không chỉ là quân đội Thương Quốc, còn có bình dân dám phản kháng và các thế gia nhà giàu thù hận quân đội Đại Tùy. Sau khi phá Ung Châu, chỉ riêng giết hại Hoàng tộc Thương Quốc, La Diệu đã giết mấy vạn người. Về sau phòng thủ Tây Nam, hàng năm cũng phải giết mấy nghìn người tộc Hột. Như Ý giáo phản loạn, y giết sạch một huyện mười sáu vạn dân chúng…Tính toán, nhân mạng trên tay y đã vượt quá một triệu.
Cho nên, hơn bảy trăm người này, căn bản không phải là một việc đáng để y ghi nhớ.
Vào buổi chiều cùng ngày Tả Tiền Vệ chém đầu hơn 700 người, Tổng Đốc Bình Thương Đạo là Lạc Thu cũng chạy tới huyện An Lai. Vị Đại tướng nơi biên cương Nhị Phẩm này thoạt nhìn còn thân thiện hơn La Diệu nhiều. Ông ta một mực cười ha hả, hiền lành giống như một vị trưởng giả ôn hòa.
Tuy nhiên, Phương Giải cũng biết đây chỉ là biểu hiện bên ngoài mà thôi. Thân là Tổng Đốc Bình Thương Đạo, có thể bình an vô sự với La Diệu mười mấy năm, lòng dạ và hàm dưỡng của người này có thể nhìn thấy được một ít.
Vị Tổng Đốc tiền nhiệm, cũng vì không phục La Diệu, ý đồ đoạt lấy chính quyền của Bình Thương Đạo về tay mình. Kết quả là mới ngồi trên ghế Tổng Đốc chưa tới hai năm đã bị triều đình bãi chức quan. Nghe nói về sau phải trở lại quê quán trồng rau, không được triều đình sử dụng nữa.
Sau khi Lạc Thu tới nhậm chức, ông ta một mực không tranh không đoạt, dù thân phận cao hơn nhưng chỉ đóng vai phụ. La Diệu làm gì ông ta cũng ủng hộ, tuyệt đối không nảy sinh xung đột gì. Không chỉ như thế, mỗi lần bổ nhiệm quan địa phương, vị Tổng Đốc đại nhân này đều sẽ ghi rõ ràng rồi trình lên hỏi ý kiến của La Diệu.
Vì duy trì một đội quân khổng lồ như Tả Tiền Vệ, La Diệu nhất định phải nắm thuế má của địa phương trong tay. Vị Tổng Đốc tiền nhiệm lúc trước chính vì coi đây là một lý do mà dâng sổ con buộc tội La Diệu. Chỉ có điều chẳng những không thành công còn khiến con đường làm quan của mình tới điểm kết thúc. Vị Lạc Thu đại nhân này thì khác, La Diệu nói tăng thuế ông ta liền tăng thuế, La Diệu nói cần lương ông ta liền đưa lương thực tới. Ông ta giống như cái loa truyền lời của La Diệu vậy.
Nhưng một người tưởng như nhu nhược như vậy, Phương Giải lại thấy không đơn giản.
Lạc Thu tuổi chừng năm mươi, người này xuất thân từ thế gia của Giang Hoài Đạo. Lạc gia cũng được tính là danh môn đại tộc ở Giang Nam. Lúc Thái Tông bình định Nam Trần, Lạc gia chính là một trong những thế gia dẫn đầu thế gia Giang Nam đầu nhập vào Hoàng tộc Dương thị. Cho nên trải qua hơn trăm năm, xuất hiện không ít các nhân vật lớn. Chẳng hạn như Nạp Ngôn Lạc Đức Chính thời Chân Tông, chẳng hạn như Tả Hậu Vệ Đại tướng quân Lạc Đông, đang phòng thủ ở biên cương phía đông.
Thế hệ này của Lạc gia xuất hiện khá nhiều nhân tài. Lạc Thu đang ngồi ở vị trí Tổng Đốc Nhị Phẩm, Lạc Đông đang ngồi ở vị trí Đại tướng quân Tam Phẩm. Còn không ít người làm quan ở các địa phương, nội tình thâm hậu.
Xuất thân từ một gia đình như vậy, hơn nữa còn có thể trở thành nhân tài kiệt xuất của gia tộc, sao có thể là một kẻ rác rưởi, khúm núm được?
Trước khi tới Tây Nam, Phương Giải đã điều tra khá kỹ, đều biết qua về La Diệu, Lạc Thu cùng với các tướng lĩnh, quan viên của Bình Thương Đạo. Vị Lạc Thu này cũng là kỳ nhân. Lúc biết được kinh nghiệm lý lịch của ông ta, Phương Giải từng giật mình kinh hãi. Đây là vị duy nhất từ khi Đại Tùy lập quốc tới nay tự giáng chức xuống làm Tổng Đốc đạo khác. Lúc trước ông ta từng là Tổng Đốc của Kinh Kỳ Đạo, là quan Nhất Phẩm siêu cấp!
Đại Tùy có hai mươi bốn đạo, duy nhất có Tổng Đốc của Kinh Kỳ Đạo là quan Nhất Phẩm, mặt khác đều là Nhị Phẩm. Tầm quan trọng của Kinh Kỳ Đạo hơn xa các đạo khác. Đã từng có lời đồn rằng ông ta có khả năng được bổ sung làm Nạp Ngôn đang thiếu người. Chỉ có điều luận về kinh nghiệm lý lịch cùng uy vọng, ông ta vẫn thiếu một chút. Không ai ngờ rằng lúc trước ông ta lại chủ động dâng tấu mong được điều tới đạo khác.
Từ Kinh Kỳ Đạo điều xuống Bình Thương Đạo, chức quan bị giảm đi một bậc. Nhưng dù ông ta chỉ có tước vị Huyện Hầu, nhưng vẫn được hưởng bổng lộc của Quốc Công! Thậm chí thực ấp còn nhiều hơn cả Quốc Công bình thường.
Nghe nói tiên đế từng ban cho ông ta kim bài miễn tử, tuy nhiên không ai biết tin tức đó là thật hay giả.
Chính vì có quá khứ huy hoàng, cho nên ngay từ lúc đầu Phương Giải đã có sự cảnh giác với ông ta.
Lạc Thu cao chừng 1m65, lúc xuống ngựa ông ta đầy vẻ tươi cười, không có cái giá của quan lớn gì cả. Lúc nhìn thấy Phương Giải, ông ta lập tức chào đón, kéo tay Phương Giải ân cần hỏi han.
- Hành trình từ đế đô tới đây có thuận lợi không?
Ông ta nắm tay Phương Giải đi vào trong, vừa đi vừa ôn hòa hỏi.
Phương Giải vội vàng trả lời:
- Bẩm đại nhân, một đường coi như thuận lợi. Chỉ có điều hành trình chậm hơn so với dự kiến, để đại nhân phải ngóng trông là lỗi của hạ quan.
- Không thể nói như vậy, năm đó ta từ Trường An tới Ung Châu còn đi chậm hơn cả ngươi. Mới rời khỏi Kinh Kỳ Đạo không bao xa liền bị bệnh. Dọc theo con đường này uống thuốc còn nhiều hơn những lần trước cộng lại. Tới nơi nay lại không quen với khí hậu. Nếu không phải có lang trung mà Đại tướng quân phái tới chiếu cố nửa tháng, có lẽ ta không đứng dậy được rồi.
La Diệu cười nói:
- Bệnh phí nợ ta mười mấy năm khi nào thì trả?
Lạc Thu lườm y một cái, nói:
- Tháng trước ngươi trộm ta một bình rượu lâu năm bao giờ tính đây?
La Diệu nói:
- Là do ngươi keo kiệt. Mời ta uống rượu mà chỉ uống có một bình, vậy làm sao đủ? Tên quỷ keo kiệt nhà ngươi không chịu lấy ra nữa, ta đành phải tự mình lấy.
- Phì…đó là trộm!
- Ngươi đi mà báo quan.
La Diệu hếch cằm, vẻ mặt đắc ý.
Lạc Thu trừng mắt nhìn y một cái rồi cười với Phương Giải:
- Cái tên này là chúa vô lại!
Phương Giải cười theo, trong lòng không nhịn được thở dài, một mặt đỏ một mặt trắng, diễn xuất thật tài tình…trước mặt một người chỉ mới nổi như ta, Đại tướng quân và Tổng Đốc thật phí một phen công sức a.
…
…
Kiếp trước Phương Giải thích nhất là nghe ông nội của mình hát mấy câu kinh kịch. Về sau tuy nghe nhiều bài hát hiện đại nhưng dư âm của nó vẫn văng vẳng. Tuy rằng hắn chỉ là một diễn viên nghiệp dư, nhưng vẫn có thể diễn được một đoạn Bạch Môn Lâu cùng với mấy cụ ông, cụ bà ở công viên.
Lúc ở công viên, nếu như mấy cụ thiếu người, Phương Giải sẽ bù vào. Hắn có thể hát vài câu như:"Sát khí anh hào, binh sĩ hổ báo, quân uy to lớn, đất rung núi chuyển, bụi bay mù mịt".
Đương nhiên cũng từng hát qua:"Tụ kết sài lang, độc bá chư hầu, thôn tính châu quận, lâu tất sinh loạn"
Diễn nhiều, nghe nhiều, hát nhiều, tự nhiên mà biết diễn.
Trên bàn cơm ngồi một vị Đại tướng quân và một vị Tổng Đốc biết diễn. Mà Phương Giải chỉ là tiểu nhân vật có tước vị Hương Tử, có hư chức Du Kỵ Tướng quân, nhưng nói về diễn trò thì không hề thua kém hai người kia. Hắn từng đóng vai Cầu Nhiêm Khách, Hứa Chử, Trần Cung, chuyển đổi nhân vật chỉ trong nháy mắt mà thôi. Từ khi tới nơi này gặp phải những tranh đấu máu thịt, dù còn trẻ, nhưng Phương Giải đã trở thành diễn viên lão làng rồi.
- Bệ hạ có khỏe không?
La Diệu tự mình rót đầy một chén rượu cho Phương Giải, rồi hỏi.
Phương Giải vội vàng đứng lên nói cảm ơn, rồi đáp:
- Đại nhân chắc hiểu về bệ hạ còn hơn hạ quan, đèn trong Đông Noãn Các chưa bao giờ tắt quá giờ Sửu (2h đêm), trước giờ Mão (6h sáng) lại sáng lên. Các triều đại đổi thay nhưng không có vị đế vương nào cần cù như vậy. Khiến các thần tử nhìn cũng phải đau lòng, áy náy. Bệ hạ còn như vậy, người phía dưới sao dám lơ là?
- Tuy nhiên, dù bệ hạ vất vả, nhưng tinh thần vẫn rất tốt.
Lạc Thu nghe xong, thở dài một tiếng:
- Tiểu Phương đại nhân nói không sai, bệ hạ chính là quân chủ thánh minh thiên cổ. Đời này làm quan mà gặp minh quân, chính là việc may mắn.
La Diệu nghe hai người bọn họ nói chuyện, tự mình rót một chén rồi uống cạn sạch.
Phương Giải đứng dậy rót đầy rượu cho y:
- Tửu lượng của Đại tướng quân thật tốt.
La Diệu nhìn y một cái, không hiểu vì sao Phương Giải cảm thấy ánh mắt này của La Diệu khác với ánh mắt lúc đầu nhìn thấy hắn.
- Phần lớn người trong quân đội đều thích uống rượu, cũng đều uống rượu giỏi. Chỉ có điều ngày bình thường bởi quân luật mà khó có thể chè chén một lần. Tuy ta là Đại tướng quân nhưng cũng không thể tùy ý phá giới. Lần trước là Lạc đại nhân phát ra thiện tâm, hôm nay là dính hơi của Tiểu Phương đại nhân, nên mới được uống.
Y bưng chén rượu lên nói:
- Kính Tiểu Phương đại nhân một ly.
La Diệu như vậy, với La Diệu lúc trước thản nhiên giết người giống như là hai người khác nhau vậy. Phương Giải lại không tự giác nhớ tới lời của Hoài Thu Công…Mỗi khi nhớ tới, trong lòng hắn lại trầm xuống. Lúc mới gặp hắn, dù La Diệu không cười nhưng nhiệt tình. Sau khi lộ ra một mặt lạnh lẽo khắc nghiệt, giết người như ngóe, thì hôm nay ngồi ở bàn rượu này y lại tươi cười trò chuyện. Cho dù nụ cười này lại khiến Phương Giải bất an.
Diệp Cận Nam nói qua, La Diệu rất ít khi cười.
Cho dù là lúc y vui vẻ, y cũng vẫn giữ vẻ bình thản.
Nhưng hiện tại y lại cười rất niềm nở.
- Vì Đại tướng quân thọ!
Phương Giải nâng chén rượu lên nói.
- Vì bệ hạ thọ!
La Diệu và Lạc Thu đồng thời nói một câu, sau đó uống cạn chén rượu trong tay.
- Tiểu Phương đại nhân cũng là một người dũng cảm.
Lạc Thu cười nói.
Phương Giải nói:
- Hạ quan cũng xuất thân từ quân đội. Lúc đầu ở biên quan không ít lần vụng trộm uống rượu với đồng đội. Phan Cố có khí hậu lạnh giá, lạnh không lấy tay ra được. Lúc đi ra ngoài giết mã tặc, không uống mấy ngụm rượu thì khó mà lấy được tinh thần. Tuy quân luật không cho phép uống rượu, nhưng tướng quân cũng mở một mắt, nhắm một mắt cho qua.
Nói tới đây, hắn bỗng trở nên buồn bã:
- Đáng tiếc, đồng đội đều chết trận sa trường, duy có mình hạ quan là còn sống…Hiện giờ Vương sư đang ở Tây Bắc thảo phạt Mông Nguyên, hạ quan cũng muốn mặc giáp trụ lần nữa, cầm hoành đao trong tay giục ngựa tới núi Lang Nhũ trả thù cho đồng đội. Lúc này hạ quan có thể uống rượu thoải mái, mà các huynh đệ ngày xưa lại khó mà gặp lại…Ài.
- Nam nhi nên tòng quân!
La Diệu nhìn hắn, thản nhiên nói:
- Tướng sĩ chết trận sa trường, không bi thương. Nếu ngươi muốn mặc lại chiến giáp cũng không phải việc khó gì. Bệ hạ sẽ thành toàn cho những người có tâm giết địch.
Phương Giải thầm thở dài, trong lòng tự nhủ, lòng dạ của người này thật sâu không lường được. Hôm qua lấy xuất thân để thử y, hôm nay lấy Phan Cố để thử, nhưng biểu hiện của y đều không có chút biến hóa nào. Lúc trước thử, là Phương Giải muốn nhìn xem La Diệu có cảm thấy hứng thú với thân thế của hắn hay không. Nhưng La Diệu chỉ nói một câu qua loa. Lần này thử, là muốn xem La Diệu có biết chuyện Tây Bắc chiến bại hay chưa, nhưng La Diệu vẫn như cũ, không để lộ gì cả.
- Đại tướng quân là người rất yêu tài năng, Tiểu Phương đại nhân lại là kỳ tài trăm năm khó kiếm…Ta thấy không bằng Đại tướng quân dâng sổ con lên triều đình, cầu bệ hạ điều Tiểu Phương đại nhân tới Tả Tiền Vệ làm việc. Có Đại tướng quân dẫn dắt, Tiểu Phương đại nhân chắc chắn sẽ công thành danh toại.
Lạc Thu nói một câu coi như nói chơi, nhưng lại khiến trong lòng Phương Giải căng thẳng.
Đây là ý gì?
La Diệu muốn mình tới Tả Tiền Vệ?
Đang lúc Phương Giải kinh ngạc, Lạc Thu uống một hớp rượu rồi giả bộ hơi say nói:
- Ta nghe nói Tiểu Phương đại nhân không thể tu hành, nhưng võ nghệ lại kinh người. Thi vào Diễn Vũ Viện được chín môn xuất sắc, hơn nữa võ khoa lại khiến người ta tán thưởng. Tuổi trẻ tài cao, chính là nhân tài kiệt xuất. Tuy nhiên nếu có thể được Đại tướng quân chỉ điểm một hai, thì sẽ gặt hái rất nhiều.
Những lời này nói xong, Phương Giải lập tức xác định là La Diệu thực sự muốn mình tới Tả Tiền Vệ! Tất nhiên La Diệu sẽ không tự mình nói ra, cho nên Lạc Thu mới giả vờ như say rồi nói.
Chỉ có điều…La Diệu thực sự là vì yêu tài thôi sao?
Y nhập ngũ nhiều năm như vậy, có trận chiến tranh lớn nhỏ nào mà chẳng máu chảy thành sông?
Chỉ riêng cuộc chiến diệt Thương, vượt qua Trường Giang giết thẳng tới thành Ung Châu, Tả Tiền Vệ của La Diệu đã giết ít nhất mấy chục vạn người. Không chỉ là quân đội Thương Quốc, còn có bình dân dám phản kháng và các thế gia nhà giàu thù hận quân đội Đại Tùy. Sau khi phá Ung Châu, chỉ riêng giết hại Hoàng tộc Thương Quốc, La Diệu đã giết mấy vạn người. Về sau phòng thủ Tây Nam, hàng năm cũng phải giết mấy nghìn người tộc Hột. Như Ý giáo phản loạn, y giết sạch một huyện mười sáu vạn dân chúng…Tính toán, nhân mạng trên tay y đã vượt quá một triệu.
Cho nên, hơn bảy trăm người này, căn bản không phải là một việc đáng để y ghi nhớ.
Vào buổi chiều cùng ngày Tả Tiền Vệ chém đầu hơn 700 người, Tổng Đốc Bình Thương Đạo là Lạc Thu cũng chạy tới huyện An Lai. Vị Đại tướng nơi biên cương Nhị Phẩm này thoạt nhìn còn thân thiện hơn La Diệu nhiều. Ông ta một mực cười ha hả, hiền lành giống như một vị trưởng giả ôn hòa.
Tuy nhiên, Phương Giải cũng biết đây chỉ là biểu hiện bên ngoài mà thôi. Thân là Tổng Đốc Bình Thương Đạo, có thể bình an vô sự với La Diệu mười mấy năm, lòng dạ và hàm dưỡng của người này có thể nhìn thấy được một ít.
Vị Tổng Đốc tiền nhiệm, cũng vì không phục La Diệu, ý đồ đoạt lấy chính quyền của Bình Thương Đạo về tay mình. Kết quả là mới ngồi trên ghế Tổng Đốc chưa tới hai năm đã bị triều đình bãi chức quan. Nghe nói về sau phải trở lại quê quán trồng rau, không được triều đình sử dụng nữa.
Sau khi Lạc Thu tới nhậm chức, ông ta một mực không tranh không đoạt, dù thân phận cao hơn nhưng chỉ đóng vai phụ. La Diệu làm gì ông ta cũng ủng hộ, tuyệt đối không nảy sinh xung đột gì. Không chỉ như thế, mỗi lần bổ nhiệm quan địa phương, vị Tổng Đốc đại nhân này đều sẽ ghi rõ ràng rồi trình lên hỏi ý kiến của La Diệu.
Vì duy trì một đội quân khổng lồ như Tả Tiền Vệ, La Diệu nhất định phải nắm thuế má của địa phương trong tay. Vị Tổng Đốc tiền nhiệm lúc trước chính vì coi đây là một lý do mà dâng sổ con buộc tội La Diệu. Chỉ có điều chẳng những không thành công còn khiến con đường làm quan của mình tới điểm kết thúc. Vị Lạc Thu đại nhân này thì khác, La Diệu nói tăng thuế ông ta liền tăng thuế, La Diệu nói cần lương ông ta liền đưa lương thực tới. Ông ta giống như cái loa truyền lời của La Diệu vậy.
Nhưng một người tưởng như nhu nhược như vậy, Phương Giải lại thấy không đơn giản.
Lạc Thu tuổi chừng năm mươi, người này xuất thân từ thế gia của Giang Hoài Đạo. Lạc gia cũng được tính là danh môn đại tộc ở Giang Nam. Lúc Thái Tông bình định Nam Trần, Lạc gia chính là một trong những thế gia dẫn đầu thế gia Giang Nam đầu nhập vào Hoàng tộc Dương thị. Cho nên trải qua hơn trăm năm, xuất hiện không ít các nhân vật lớn. Chẳng hạn như Nạp Ngôn Lạc Đức Chính thời Chân Tông, chẳng hạn như Tả Hậu Vệ Đại tướng quân Lạc Đông, đang phòng thủ ở biên cương phía đông.
Thế hệ này của Lạc gia xuất hiện khá nhiều nhân tài. Lạc Thu đang ngồi ở vị trí Tổng Đốc Nhị Phẩm, Lạc Đông đang ngồi ở vị trí Đại tướng quân Tam Phẩm. Còn không ít người làm quan ở các địa phương, nội tình thâm hậu.
Xuất thân từ một gia đình như vậy, hơn nữa còn có thể trở thành nhân tài kiệt xuất của gia tộc, sao có thể là một kẻ rác rưởi, khúm núm được?
Trước khi tới Tây Nam, Phương Giải đã điều tra khá kỹ, đều biết qua về La Diệu, Lạc Thu cùng với các tướng lĩnh, quan viên của Bình Thương Đạo. Vị Lạc Thu này cũng là kỳ nhân. Lúc biết được kinh nghiệm lý lịch của ông ta, Phương Giải từng giật mình kinh hãi. Đây là vị duy nhất từ khi Đại Tùy lập quốc tới nay tự giáng chức xuống làm Tổng Đốc đạo khác. Lúc trước ông ta từng là Tổng Đốc của Kinh Kỳ Đạo, là quan Nhất Phẩm siêu cấp!
Đại Tùy có hai mươi bốn đạo, duy nhất có Tổng Đốc của Kinh Kỳ Đạo là quan Nhất Phẩm, mặt khác đều là Nhị Phẩm. Tầm quan trọng của Kinh Kỳ Đạo hơn xa các đạo khác. Đã từng có lời đồn rằng ông ta có khả năng được bổ sung làm Nạp Ngôn đang thiếu người. Chỉ có điều luận về kinh nghiệm lý lịch cùng uy vọng, ông ta vẫn thiếu một chút. Không ai ngờ rằng lúc trước ông ta lại chủ động dâng tấu mong được điều tới đạo khác.
Từ Kinh Kỳ Đạo điều xuống Bình Thương Đạo, chức quan bị giảm đi một bậc. Nhưng dù ông ta chỉ có tước vị Huyện Hầu, nhưng vẫn được hưởng bổng lộc của Quốc Công! Thậm chí thực ấp còn nhiều hơn cả Quốc Công bình thường.
Nghe nói tiên đế từng ban cho ông ta kim bài miễn tử, tuy nhiên không ai biết tin tức đó là thật hay giả.
Chính vì có quá khứ huy hoàng, cho nên ngay từ lúc đầu Phương Giải đã có sự cảnh giác với ông ta.
Lạc Thu cao chừng 1m65, lúc xuống ngựa ông ta đầy vẻ tươi cười, không có cái giá của quan lớn gì cả. Lúc nhìn thấy Phương Giải, ông ta lập tức chào đón, kéo tay Phương Giải ân cần hỏi han.
- Hành trình từ đế đô tới đây có thuận lợi không?
Ông ta nắm tay Phương Giải đi vào trong, vừa đi vừa ôn hòa hỏi.
Phương Giải vội vàng trả lời:
- Bẩm đại nhân, một đường coi như thuận lợi. Chỉ có điều hành trình chậm hơn so với dự kiến, để đại nhân phải ngóng trông là lỗi của hạ quan.
- Không thể nói như vậy, năm đó ta từ Trường An tới Ung Châu còn đi chậm hơn cả ngươi. Mới rời khỏi Kinh Kỳ Đạo không bao xa liền bị bệnh. Dọc theo con đường này uống thuốc còn nhiều hơn những lần trước cộng lại. Tới nơi nay lại không quen với khí hậu. Nếu không phải có lang trung mà Đại tướng quân phái tới chiếu cố nửa tháng, có lẽ ta không đứng dậy được rồi.
La Diệu cười nói:
- Bệnh phí nợ ta mười mấy năm khi nào thì trả?
Lạc Thu lườm y một cái, nói:
- Tháng trước ngươi trộm ta một bình rượu lâu năm bao giờ tính đây?
La Diệu nói:
- Là do ngươi keo kiệt. Mời ta uống rượu mà chỉ uống có một bình, vậy làm sao đủ? Tên quỷ keo kiệt nhà ngươi không chịu lấy ra nữa, ta đành phải tự mình lấy.
- Phì…đó là trộm!
- Ngươi đi mà báo quan.
La Diệu hếch cằm, vẻ mặt đắc ý.
Lạc Thu trừng mắt nhìn y một cái rồi cười với Phương Giải:
- Cái tên này là chúa vô lại!
Phương Giải cười theo, trong lòng không nhịn được thở dài, một mặt đỏ một mặt trắng, diễn xuất thật tài tình…trước mặt một người chỉ mới nổi như ta, Đại tướng quân và Tổng Đốc thật phí một phen công sức a.
…
…
Kiếp trước Phương Giải thích nhất là nghe ông nội của mình hát mấy câu kinh kịch. Về sau tuy nghe nhiều bài hát hiện đại nhưng dư âm của nó vẫn văng vẳng. Tuy rằng hắn chỉ là một diễn viên nghiệp dư, nhưng vẫn có thể diễn được một đoạn Bạch Môn Lâu cùng với mấy cụ ông, cụ bà ở công viên.
Lúc ở công viên, nếu như mấy cụ thiếu người, Phương Giải sẽ bù vào. Hắn có thể hát vài câu như:"Sát khí anh hào, binh sĩ hổ báo, quân uy to lớn, đất rung núi chuyển, bụi bay mù mịt".
Đương nhiên cũng từng hát qua:"Tụ kết sài lang, độc bá chư hầu, thôn tính châu quận, lâu tất sinh loạn"
Diễn nhiều, nghe nhiều, hát nhiều, tự nhiên mà biết diễn.
Trên bàn cơm ngồi một vị Đại tướng quân và một vị Tổng Đốc biết diễn. Mà Phương Giải chỉ là tiểu nhân vật có tước vị Hương Tử, có hư chức Du Kỵ Tướng quân, nhưng nói về diễn trò thì không hề thua kém hai người kia. Hắn từng đóng vai Cầu Nhiêm Khách, Hứa Chử, Trần Cung, chuyển đổi nhân vật chỉ trong nháy mắt mà thôi. Từ khi tới nơi này gặp phải những tranh đấu máu thịt, dù còn trẻ, nhưng Phương Giải đã trở thành diễn viên lão làng rồi.
- Bệ hạ có khỏe không?
La Diệu tự mình rót đầy một chén rượu cho Phương Giải, rồi hỏi.
Phương Giải vội vàng đứng lên nói cảm ơn, rồi đáp:
- Đại nhân chắc hiểu về bệ hạ còn hơn hạ quan, đèn trong Đông Noãn Các chưa bao giờ tắt quá giờ Sửu (2h đêm), trước giờ Mão (6h sáng) lại sáng lên. Các triều đại đổi thay nhưng không có vị đế vương nào cần cù như vậy. Khiến các thần tử nhìn cũng phải đau lòng, áy náy. Bệ hạ còn như vậy, người phía dưới sao dám lơ là?
- Tuy nhiên, dù bệ hạ vất vả, nhưng tinh thần vẫn rất tốt.
Lạc Thu nghe xong, thở dài một tiếng:
- Tiểu Phương đại nhân nói không sai, bệ hạ chính là quân chủ thánh minh thiên cổ. Đời này làm quan mà gặp minh quân, chính là việc may mắn.
La Diệu nghe hai người bọn họ nói chuyện, tự mình rót một chén rồi uống cạn sạch.
Phương Giải đứng dậy rót đầy rượu cho y:
- Tửu lượng của Đại tướng quân thật tốt.
La Diệu nhìn y một cái, không hiểu vì sao Phương Giải cảm thấy ánh mắt này của La Diệu khác với ánh mắt lúc đầu nhìn thấy hắn.
- Phần lớn người trong quân đội đều thích uống rượu, cũng đều uống rượu giỏi. Chỉ có điều ngày bình thường bởi quân luật mà khó có thể chè chén một lần. Tuy ta là Đại tướng quân nhưng cũng không thể tùy ý phá giới. Lần trước là Lạc đại nhân phát ra thiện tâm, hôm nay là dính hơi của Tiểu Phương đại nhân, nên mới được uống.
Y bưng chén rượu lên nói:
- Kính Tiểu Phương đại nhân một ly.
La Diệu như vậy, với La Diệu lúc trước thản nhiên giết người giống như là hai người khác nhau vậy. Phương Giải lại không tự giác nhớ tới lời của Hoài Thu Công…Mỗi khi nhớ tới, trong lòng hắn lại trầm xuống. Lúc mới gặp hắn, dù La Diệu không cười nhưng nhiệt tình. Sau khi lộ ra một mặt lạnh lẽo khắc nghiệt, giết người như ngóe, thì hôm nay ngồi ở bàn rượu này y lại tươi cười trò chuyện. Cho dù nụ cười này lại khiến Phương Giải bất an.
Diệp Cận Nam nói qua, La Diệu rất ít khi cười.
Cho dù là lúc y vui vẻ, y cũng vẫn giữ vẻ bình thản.
Nhưng hiện tại y lại cười rất niềm nở.
- Vì Đại tướng quân thọ!
Phương Giải nâng chén rượu lên nói.
- Vì bệ hạ thọ!
La Diệu và Lạc Thu đồng thời nói một câu, sau đó uống cạn chén rượu trong tay.
- Tiểu Phương đại nhân cũng là một người dũng cảm.
Lạc Thu cười nói.
Phương Giải nói:
- Hạ quan cũng xuất thân từ quân đội. Lúc đầu ở biên quan không ít lần vụng trộm uống rượu với đồng đội. Phan Cố có khí hậu lạnh giá, lạnh không lấy tay ra được. Lúc đi ra ngoài giết mã tặc, không uống mấy ngụm rượu thì khó mà lấy được tinh thần. Tuy quân luật không cho phép uống rượu, nhưng tướng quân cũng mở một mắt, nhắm một mắt cho qua.
Nói tới đây, hắn bỗng trở nên buồn bã:
- Đáng tiếc, đồng đội đều chết trận sa trường, duy có mình hạ quan là còn sống…Hiện giờ Vương sư đang ở Tây Bắc thảo phạt Mông Nguyên, hạ quan cũng muốn mặc giáp trụ lần nữa, cầm hoành đao trong tay giục ngựa tới núi Lang Nhũ trả thù cho đồng đội. Lúc này hạ quan có thể uống rượu thoải mái, mà các huynh đệ ngày xưa lại khó mà gặp lại…Ài.
- Nam nhi nên tòng quân!
La Diệu nhìn hắn, thản nhiên nói:
- Tướng sĩ chết trận sa trường, không bi thương. Nếu ngươi muốn mặc lại chiến giáp cũng không phải việc khó gì. Bệ hạ sẽ thành toàn cho những người có tâm giết địch.
Phương Giải thầm thở dài, trong lòng tự nhủ, lòng dạ của người này thật sâu không lường được. Hôm qua lấy xuất thân để thử y, hôm nay lấy Phan Cố để thử, nhưng biểu hiện của y đều không có chút biến hóa nào. Lúc trước thử, là Phương Giải muốn nhìn xem La Diệu có cảm thấy hứng thú với thân thế của hắn hay không. Nhưng La Diệu chỉ nói một câu qua loa. Lần này thử, là muốn xem La Diệu có biết chuyện Tây Bắc chiến bại hay chưa, nhưng La Diệu vẫn như cũ, không để lộ gì cả.
- Đại tướng quân là người rất yêu tài năng, Tiểu Phương đại nhân lại là kỳ tài trăm năm khó kiếm…Ta thấy không bằng Đại tướng quân dâng sổ con lên triều đình, cầu bệ hạ điều Tiểu Phương đại nhân tới Tả Tiền Vệ làm việc. Có Đại tướng quân dẫn dắt, Tiểu Phương đại nhân chắc chắn sẽ công thành danh toại.
Lạc Thu nói một câu coi như nói chơi, nhưng lại khiến trong lòng Phương Giải căng thẳng.
Đây là ý gì?
La Diệu muốn mình tới Tả Tiền Vệ?
Đang lúc Phương Giải kinh ngạc, Lạc Thu uống một hớp rượu rồi giả bộ hơi say nói:
- Ta nghe nói Tiểu Phương đại nhân không thể tu hành, nhưng võ nghệ lại kinh người. Thi vào Diễn Vũ Viện được chín môn xuất sắc, hơn nữa võ khoa lại khiến người ta tán thưởng. Tuổi trẻ tài cao, chính là nhân tài kiệt xuất. Tuy nhiên nếu có thể được Đại tướng quân chỉ điểm một hai, thì sẽ gặt hái rất nhiều.
Những lời này nói xong, Phương Giải lập tức xác định là La Diệu thực sự muốn mình tới Tả Tiền Vệ! Tất nhiên La Diệu sẽ không tự mình nói ra, cho nên Lạc Thu mới giả vờ như say rồi nói.
Chỉ có điều…La Diệu thực sự là vì yêu tài thôi sao?
Tác giả :
Trí Bạch