Tranh Bá Thiên Hạ
Chương 235: Thật sự rất cao
Tùng Bách Lâu là thương hiệu lâu đời trong thành Trường An, ông chủ của tửu lầu này bối cảnh rất sâu, nghe nói có quan hệ không rõ với một đại nhân vật nào đó trong triều. Ở đây thường xuyên có thể nhìn thấy xe ngựa có vẽ biểu thị của các hào môn, nghe nói không ít đại nhân trong triều đều thích đến đây dùng bữa.
Đồ ăn ở Tùng Bách Lâu đúng là cực kì tinh tế, nghe nói trong bếp có một vị đại sư phụ từng làm việc trong cung. Một nhân tố khác khiến tửu lầu kinh doanh tốt chính là môi trường xung quanh cực ổn. Tùng Bách Lâu kì thực chỉ chiếm một phần tư diện tích ngôi nhà, viện tử phía sau mới chính là nơi tiêu xài đắt đỏ nhất. Ở hậu viện, các tiểu viện tử không nối liền với nhau mà được ngăn cách bởi những bức tường, cho dù là khách ở hai tiểu viện cạnh nhau, cũng không biết người bên kia là ai.
Hơn nữa phòng trong tiểu viện không biết dùng thủ đoạn gì, hiệu của cách âm cực tốt.
Chưa bước vào hậu viện Bách Tùng Lâu, thì không biết nơi này vẫn còn động thiên khác. Chưa bước vào phòng bên trong hậu viện, thì không biết điểm thần kì của những gian phòng này. Cho dù vào rồi, nếu không phải người tâm tư tỉ mỉ cũng sẽ không để ý đến những chuyện này.
Tiểu viện yên tĩnh nhất của Tùng Bách Lâu thường xuyên đóng cửa. Rất ít có khách quan ra vào. Cho dù là thời điểm không có khách quan, viện tử này cũng không mở cửa với người ngoài. Nếu có khách nhân hỏi đến, tiểu nhị sẽ rất khách khí trả lời là nơi nghỉ ngơi của ông chủ ta, không phải nhã gian tửu lầu.
Nghe thấy câu trả lời như vậy, ai cũng sẽ không hoài nghi.
Trên thực tế, nơi này là địa điểm nghị sự bí mật của rất nhiều đại nhân trong triều. Hơn nữa trừ phi có chuyện quan trọng, các đại nhân cũng sẽ không đến đây. Một số chuyện nhỏ, ở viện tử khác uống rượu ăn cơm cũng có thể bàn được.
Vào một buổi tối của ngày mồng hai tháng hai. Cửa tiểu vện mở ra, nghênh đón mười mấy vị đại nhân sắc mặt âm trầm. Họ đều khoác áo khoác cực dày, mũ che kín trán, chỉ có thể nhìn rõ phần mặt dưới mắt. Nhưng vẫn có thể nhìn ra tâm tình của họ dường như không tốt.
Tiểu nhị phụ trách hầu hạ cũng là thân tín của ông chủ Tùng Bách Lâu, thường ngày không có việc gì căn bản không đi ra ngoài viện tử.
Sau khi mọi người tiến vào viện tử, tiểu nhị lập tức đóng cửa viện, cả đoàn sải bước đi vào trong phòng, đem áo khoác bên ngoài cởi ra treo lên giá áo canh cửa. Họ im lặng ngồi xuống ghế, mãi đến khi tiểu nhị bưng trà lùi ra mới có người mở miệng.
- Ngô Nhất Đạo quá đáng quá.
Một người cao cao gầy gầy bất mãn nói:
- Chúng ta đã nhờ Di Thân Vương ra mặt, chính là để lại đường lui cho hắn. Nếu hắn chịu ngoan ngoãn đem tất cả mọi thứ giao ra, sau đó rời khỏi thành Trương An. Coi Hóa Thông Thiên Hạ là một giấc mộng xuân thu, nói không chừng còn kiếm được một món hời lớn. Không lẽ tiền tài và sự nghiệp còn quan trọng hơn tính mạng hắn? Chúng ta đã cho hắn đủ thể diện rồi, hắn còn không biết tốt xấu
Một người vóc dáng hơi mập thở dài nói:
- Bất luận thế nào cũng không thể kéo dài thêm được nữa. Lần này Ngô Nhất Đạo giấu chúng ta giúp bệ hạ chuyển binh đến Tây Bắc. Thực lực của Hóa Thông Thiên Hạ đã khiến bệ hạ cảm thấy chấn kinh rồi. Trước khi bệ hạ vẫn chưa quyết định đem Hóa Thông Thiên Hạ thu thành sở hữu của triều đình, chúng ta nhất định phải khiến Ngô Nhất Đạo cúi đầu!
- Đúng.
Người ngồi ở vệ trị bên ngoài nói:
- Bệ hạ rõ ràng có hứng thú với Hóa Thông Thiên Hạ, nếu thực sự hạ ý chỉ đem Hóa Thông Thiên Hạ thu thành sở hữu của triều đình, chắc chắn sẽ có người của Hộ bộ và Lại bộ phụng chỉ kiểm tra tài chính… Bệ hạ nếu như biết gần một nửa người trong triều đình ở Hóa Thông Thiên Hạ đều có phần tử, chắc chắn sẽ rất phẫn nộ!
- Cái này không phải mấu chốt… Mấu chốt ở chỗ, chúng ta ai cũng không sạch sẽ.
Một người thở dài nói:
- Ngày đó Di Thân Vương tiết lộ tin tức, nói gài phần tử vào Hóa Thông Thiên Hạ là việc có thể kiếm được bạc trắng, lời vương gia nói, chúng ta sao có thể không tin? Cho nên không nhiều thì ít đều đổ vào một ít, ai biết lá gan của tên Ngô Nhất Đạo kia cũng đỏ lớn, ai đến cũng không cự tuyệt… Sau này thực sự kiếm được tiền, tiền chúng ta bỏ vào đó càng lúc càng nhiều, tay tự nhiên cũng càng ngày càng không sạch sẽ. Những việc này ngươi ta tự mình hiểu rõ, nhưng bây giờ bắt buộc phải ngồi xuống nghiêm túc bàn bạc phương pháp, làm thế nào bắt Ngô Nhất Đạo cúi đầu.
- Trước khi ý chỉ của bệ hạ ban xuống, chúng ta đều phải rút lui, rút lui sạch sẽ!
Một người khí chất văn nhã lắc lắc đầu nói:
- Các ngươi đã nghĩ qua chưa, tại sao Ngô Nhất Đạo thà đắc tội một nửa quan viên triều đình cũng không chịu nhả?
- Vì hắn ngu ngốc!
Có người oán hận mắng.
- Hắn không phải kẻ ngốc!
Người lên tiếng lúc trước ngẫm nghĩ một lúc nói:
- Ta nghĩ tâm tư của Ngô Nhất Đạo không phải một ngày hai ngày, đến hôm qua mới thực sự sáng tỏ, hắn sở dĩ không ngại đắc tội chúng ta, đến Di Thân Vương cũng dám chống đối, là vì cái gì?
Hắn dừng một chút tiếp tục nói:
- Đương nhiên là hắn luyến tiếc sự nghiệp của mình! Hắn bây giờ tranh đấu với chúng ta không phải tranh đấu thực sự, tranh đấu với bệ hạ mới là tranh đấu chân chính. Trong tay hắn nắm nhiều thứ như vậy không buông ra, không hẳn là muốn uy hiếp chúng ta. Muốn chúng ta ở trong triều đình lên tiếng, ngăn cản bệ hạ thu hồi Hóa Thông Thiên Hạ! Hắn muốn ép chúng ta giúp hắn bảo vệ gia nghiệp, bất luận là ai gian gian khổ khổ dựng nên một phần cơ nghiệp lớn như vậy cũng sẽ trân trọng nó như chính con đẻ của mình, ai muốn tranh giành đều sẽ phản kháng, cho dù… là bệ hạ.
- Ý của ngươi là, bất luận thế nào hắn cũng sẽ không tuân theo sự điều khiển?
- Khó!
- Vậy phải làm sao?
- Giết?
- Chỉ giết mỗi một mình Ngô Nhất Đạo thì giải quyết được gì, sổ sách không biết bị hắn giấu ở đâu, còn cả những chuyện không thể đem ra ánh sáng trong từng ấy năm qua, Ngô Nhất Đạo chắc chắn cũng đều nhớ kĩ. Hắn khẳng định đã đem đồ đạc giấu ở nơi không ai tìm thấy, bằng không sao có thể thản nhiên như vậy?
- Không biết đồ giấu ở đâu, cũng là một phiền toái. Giết một Ngô Nhất Đạo đơn giản, nếu như giết người có thể xử lý mọi việc, ngươi ta còn phải ngồi đây bàn bạc nữa sao?
Người văn nhã khí chất lúc nãy do dự một chút nói:
- Chúng ta trước kia từng phân tích, Ngô Nhất Đạo trước khi đi Tây Bắc đã đem con gái Ngô Ẩn Ngọc chuyển đến Giang Nam Thanh Nhạc Sơn, nói không chừng đồ đang ở trong tay con gái hắn! Thứ quan trọng như vậy, hắn sẽ không tin tưởng người khác, cho nên trừ phi tự mình bảo quản, bằng không chính là ở chỗ Ngô Ẩn Ngọc.
- Đã gần hai tháng rồi!
Người cao cao gầy gầy nói:
- Nhân thủ chúng ta phái đi Giang Nam vẫn chưa có tin tức truyền về, Ngô Nhất Đạo này chính là một lão hồ ly! E rằng sớm đã dự liệu có ngày này, cho nên mới bỏ ra một khoản tiền lớn đem Ngô Ẩn Ngọc chuyển đến Thanh Nhạc Sơn tu đạo. Trước đây cho là hắn cưng chiều con gái, Ngô Ẩn Ngọc muốn gì hắn cho cái ấy. Bây giờ mới hiểu tâm tư của hắn nghĩ xa như vậy!
- Đành phải đợi thôi, người xuống Giang Nam nếu không mang được tin tức gì về, chuyện này chỉ có thể giải quyết ở trong kinh thành. Thực sự không ổn, loại trừ Ngô Nhất Đạo trước, rồi đem thân tín bên cạnh hắn tiêu diệt toàn bộ, như vậy, cho dù bệ hạ muốn tìm sổ sách cũng sẽ không biết tìm ở đâu. Thứ chúng ta không có, ai cũng không chiếm được. Ngô Nhất Đạo vì muốn giữ bí mật, người biết chuyện này khẳng định không nhiều. Cho nên, cũng chỉ cần giết mấy người là được.
- Người tên Phương Giải kia… thời gian trước sống ở phủ Tán Kim Hầu, các ngươi nói… Ngô Nhất Đạo có đem đồ giao cho hắn hay không?
- Có lẽ là không, Ngô Nhất Đạo sao có thể tín nhiệm một người ngoài?
- Di Thân Vương đã phái người đến chỗ Phương Giải, Ngô Nhất Đạo nếu thực sự đem đồ giao cho Phương Giải, khẳng định có thể tra ra.
Người nói chuyện cuối cùng, hiển nhiên là quản sự Tần Lục Thất của Di Thân Vương!
Thanh Phong Quán
Di Thân Vương vừa đi vừa ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh, không kìm được tán thưởng nói:
- Cảnh quan nơi này đúng là số một số hai thành Trường An, thanh tĩnh tự tại, khó trách chân nhân sau khi đến thành Trường An không chịu ra ngoài nữa. Ở trong này lâu rồi, e rằng đến cô cũng sẽ mê luyến phần u tĩnh an tường này.
Đi bên cạnh hắn, chính là quan chủ của Thanh Nhạc Sơn Nhất Khí Quan, lãnh tụ của Đại Tùy đạo tông Tiêu chân nhân. Địa vị của người này trên giang hồ tuyệt đối vượt qua các lão đạo nhân, thoạt nhìn cũng không có khí chất tiên phong đạo cốt gì đó. Nếu không phải khoác trên người bộ đạo bào đen trắng tượng trưng cho thân phận chân nhân, mà đổi thành phục sức bình thường đi đến đâu cũng không bị người ta nhớ kĩ hình dạng.
Lão giả như vậy, cho dù ở trên đường đi sát qua ngươi, cũng sẽ không lưu lại cho ngươi ấn tượng gì. Bình thường, rất bình thường. Thanh Phong Quan quan chủ và Hạc Lệ đạo nhân một thân bào đỏ đi phía sau họ mấy mét, trông còn giống cao nhân đắc đạo hơn Tiêu chân nhân.
Tiêu chân nhân cười nói:
- Vương gia thân tại phong trần, không ngờ cũng mang trong mình một khối đạo tâm.
Di Thân Vương ha ha cười lớn:
- Đâu có đâu có, chỉ là sống trong chốn ồn ào quá lâu tự nhiên có chút mệt mỏi, đột nhiên được đến đạo quán giống như đi vào thế ngoại đào nguyên, trong lòng thanh tịnh không ít. Dựa theo tính tình của cô, bảo cô đến đây sống tháng ngày nhang đèn đạo kinh, còn không phải khiến cô buồn chết?
Tiêu chân nhân nói:
- Cũng không dám mời vương gia ở lại lâu, bằng không chẳng bao lâu nữa đạo quán này sẽ toàn là oanh oanh yến yến.
Di Thân Vương người nghiêng cười ngả, vừa đi vừa nói:
- Tiêu chân nhân nhìn cũng rõ thật đấy, nửa đời này, có ba thứ cô không thể rời nhất. Một, mỹ tửu. Hai, mỹ nhân. Ba, mỹ thực. Nếu cô thực sự ở lại viện tử này, có lẽ các cô nương lâu tử trong thành Trường An sẽ thực sự chạy đến đây tìm.
Tiêu chân nhân cười cười, không tiếp lời.
Di Thân Vương đi đến ngoài đại điện, quay người nhìn con đường đã đi qua có chút cảm khái nói:
- Đây là nơi cao nhất của đạo quán, quay đầu nhìn lại có thể thu hết con đường đã đi vào trong tầm mắt. Vẫn là đứng trên cao nhìn ngắm phong cảnh tốt hơn. Càng cao càng tốt. Đừng ở nơi cao nhất, nửa đường đi gian khổ cũng xứng đáng.
Tiêu chân nhân ngữ khí lạnh nhạt nói:
- Chỗ cao lạnh.
Di Thân Vương nói:
- Vậy thì mặc dày một chút.
Tiêu chân nhân lại nói:
- Trên người lạnh không tính lạnh, quần áo dù dày cũng không ủ được cái lạnh trong tâm.
- Chân nhân vì sao tâm lạnh?
Di Thân Vương hỏi:
- Chẳng lẽ là vì đứng quá cao?
Tiêu chân nhân nói:
- Vẫn chưa cao bằng vương gia, sao có thể tính là quá cao?
Hắn chỉ chỉ dưới chân, đúng là đứng thấp hơn Di Thân Vương một bậc thang. Hắn vẫn chưa đi lên quảng trường nhỏ trước đại diện, còn thiếu một bước.
- Ngươi vì sao còn không đi lên, đứng cùng một chỗ với cô?
Di Thân Vương hỏi.
Tiêu chân nhân trầm mặc một lúc sau đó nghiêm túc nói:
- Ta đứng ở nơi nên đứng, cao hơn nữa cũng không gọi là cao. Nếu đứng ở nơi không nên đứng, thấp hơn nữa cũng vẫn là cao. Hơn nữa có lúc vương gia đem chỗ cao tưởng tượng quá đẹp, kì thực đối với phong cảnh mà nói, đỉnh núi và nơi cách đỉnh núi một bước chân không có gì khác biệt. Ta đứng ở vị trí dưới vương gia một bậc thang, những thứ nhìn được so với vương gia cũng không khác chênh lệch là mấy.
Di Thân Vương gật đầu nói:
- Có đạo lý.
Hắn nhìn xuống, lại nhìn lên:
- Đứng ở đỉnh núi so với đứng ở nơi cách đỉnh núi một bước chân, những thứ nhìn thấy khẳng định không có quá nhiều chênh lệch. Nhưng đứng ở đỉnh núi so với đứng ở giữa sườn núi, sai lệch khẳng định rất lớn. Chỉ cần vẫn còn ở thế gian, đứng trên đỉnh núi cao nhất nhìn xuống dưới vẫn chỉ là cảnh trí nghèo nàn. Nhưng nếu rời khỏi thế gian, đứng từ trên trời nhìn xuống thì sao?
Tiêu chân nhân cười lắc đầu:
- Không ai có thể đứng được trên trời, ai cũng không thể.
Di Thân Vương cười cười, dừng lại một chút hỏi:
- Tiêu chân nhân, có một chuyện ta vẫn muốn hỏi ngươi, nhưng bởi vì không đủ lễ độ cho nên cô luôn kìm nén. Hôm nay vừa hay nói đến chuyện cao thấp, vậy cô sẽ mượn đề tài này hỏi ra… Ngươi cảm thấy, là ngươi cao một chút, hay là Chu viện trưởng cao một chút?
Tiêu chân nhân trầm mặc một lát, từng chữ từng câu nói:
- Không biết Chu viện tưởng cao thế nào, cho nên không thể so sánh. Nhưng ta lại biết mình cao bao nhiêu… Không sợ vương gia chê cười, ta thực sự rất cao.
Đồ ăn ở Tùng Bách Lâu đúng là cực kì tinh tế, nghe nói trong bếp có một vị đại sư phụ từng làm việc trong cung. Một nhân tố khác khiến tửu lầu kinh doanh tốt chính là môi trường xung quanh cực ổn. Tùng Bách Lâu kì thực chỉ chiếm một phần tư diện tích ngôi nhà, viện tử phía sau mới chính là nơi tiêu xài đắt đỏ nhất. Ở hậu viện, các tiểu viện tử không nối liền với nhau mà được ngăn cách bởi những bức tường, cho dù là khách ở hai tiểu viện cạnh nhau, cũng không biết người bên kia là ai.
Hơn nữa phòng trong tiểu viện không biết dùng thủ đoạn gì, hiệu của cách âm cực tốt.
Chưa bước vào hậu viện Bách Tùng Lâu, thì không biết nơi này vẫn còn động thiên khác. Chưa bước vào phòng bên trong hậu viện, thì không biết điểm thần kì của những gian phòng này. Cho dù vào rồi, nếu không phải người tâm tư tỉ mỉ cũng sẽ không để ý đến những chuyện này.
Tiểu viện yên tĩnh nhất của Tùng Bách Lâu thường xuyên đóng cửa. Rất ít có khách quan ra vào. Cho dù là thời điểm không có khách quan, viện tử này cũng không mở cửa với người ngoài. Nếu có khách nhân hỏi đến, tiểu nhị sẽ rất khách khí trả lời là nơi nghỉ ngơi của ông chủ ta, không phải nhã gian tửu lầu.
Nghe thấy câu trả lời như vậy, ai cũng sẽ không hoài nghi.
Trên thực tế, nơi này là địa điểm nghị sự bí mật của rất nhiều đại nhân trong triều. Hơn nữa trừ phi có chuyện quan trọng, các đại nhân cũng sẽ không đến đây. Một số chuyện nhỏ, ở viện tử khác uống rượu ăn cơm cũng có thể bàn được.
Vào một buổi tối của ngày mồng hai tháng hai. Cửa tiểu vện mở ra, nghênh đón mười mấy vị đại nhân sắc mặt âm trầm. Họ đều khoác áo khoác cực dày, mũ che kín trán, chỉ có thể nhìn rõ phần mặt dưới mắt. Nhưng vẫn có thể nhìn ra tâm tình của họ dường như không tốt.
Tiểu nhị phụ trách hầu hạ cũng là thân tín của ông chủ Tùng Bách Lâu, thường ngày không có việc gì căn bản không đi ra ngoài viện tử.
Sau khi mọi người tiến vào viện tử, tiểu nhị lập tức đóng cửa viện, cả đoàn sải bước đi vào trong phòng, đem áo khoác bên ngoài cởi ra treo lên giá áo canh cửa. Họ im lặng ngồi xuống ghế, mãi đến khi tiểu nhị bưng trà lùi ra mới có người mở miệng.
- Ngô Nhất Đạo quá đáng quá.
Một người cao cao gầy gầy bất mãn nói:
- Chúng ta đã nhờ Di Thân Vương ra mặt, chính là để lại đường lui cho hắn. Nếu hắn chịu ngoan ngoãn đem tất cả mọi thứ giao ra, sau đó rời khỏi thành Trương An. Coi Hóa Thông Thiên Hạ là một giấc mộng xuân thu, nói không chừng còn kiếm được một món hời lớn. Không lẽ tiền tài và sự nghiệp còn quan trọng hơn tính mạng hắn? Chúng ta đã cho hắn đủ thể diện rồi, hắn còn không biết tốt xấu
Một người vóc dáng hơi mập thở dài nói:
- Bất luận thế nào cũng không thể kéo dài thêm được nữa. Lần này Ngô Nhất Đạo giấu chúng ta giúp bệ hạ chuyển binh đến Tây Bắc. Thực lực của Hóa Thông Thiên Hạ đã khiến bệ hạ cảm thấy chấn kinh rồi. Trước khi bệ hạ vẫn chưa quyết định đem Hóa Thông Thiên Hạ thu thành sở hữu của triều đình, chúng ta nhất định phải khiến Ngô Nhất Đạo cúi đầu!
- Đúng.
Người ngồi ở vệ trị bên ngoài nói:
- Bệ hạ rõ ràng có hứng thú với Hóa Thông Thiên Hạ, nếu thực sự hạ ý chỉ đem Hóa Thông Thiên Hạ thu thành sở hữu của triều đình, chắc chắn sẽ có người của Hộ bộ và Lại bộ phụng chỉ kiểm tra tài chính… Bệ hạ nếu như biết gần một nửa người trong triều đình ở Hóa Thông Thiên Hạ đều có phần tử, chắc chắn sẽ rất phẫn nộ!
- Cái này không phải mấu chốt… Mấu chốt ở chỗ, chúng ta ai cũng không sạch sẽ.
Một người thở dài nói:
- Ngày đó Di Thân Vương tiết lộ tin tức, nói gài phần tử vào Hóa Thông Thiên Hạ là việc có thể kiếm được bạc trắng, lời vương gia nói, chúng ta sao có thể không tin? Cho nên không nhiều thì ít đều đổ vào một ít, ai biết lá gan của tên Ngô Nhất Đạo kia cũng đỏ lớn, ai đến cũng không cự tuyệt… Sau này thực sự kiếm được tiền, tiền chúng ta bỏ vào đó càng lúc càng nhiều, tay tự nhiên cũng càng ngày càng không sạch sẽ. Những việc này ngươi ta tự mình hiểu rõ, nhưng bây giờ bắt buộc phải ngồi xuống nghiêm túc bàn bạc phương pháp, làm thế nào bắt Ngô Nhất Đạo cúi đầu.
- Trước khi ý chỉ của bệ hạ ban xuống, chúng ta đều phải rút lui, rút lui sạch sẽ!
Một người khí chất văn nhã lắc lắc đầu nói:
- Các ngươi đã nghĩ qua chưa, tại sao Ngô Nhất Đạo thà đắc tội một nửa quan viên triều đình cũng không chịu nhả?
- Vì hắn ngu ngốc!
Có người oán hận mắng.
- Hắn không phải kẻ ngốc!
Người lên tiếng lúc trước ngẫm nghĩ một lúc nói:
- Ta nghĩ tâm tư của Ngô Nhất Đạo không phải một ngày hai ngày, đến hôm qua mới thực sự sáng tỏ, hắn sở dĩ không ngại đắc tội chúng ta, đến Di Thân Vương cũng dám chống đối, là vì cái gì?
Hắn dừng một chút tiếp tục nói:
- Đương nhiên là hắn luyến tiếc sự nghiệp của mình! Hắn bây giờ tranh đấu với chúng ta không phải tranh đấu thực sự, tranh đấu với bệ hạ mới là tranh đấu chân chính. Trong tay hắn nắm nhiều thứ như vậy không buông ra, không hẳn là muốn uy hiếp chúng ta. Muốn chúng ta ở trong triều đình lên tiếng, ngăn cản bệ hạ thu hồi Hóa Thông Thiên Hạ! Hắn muốn ép chúng ta giúp hắn bảo vệ gia nghiệp, bất luận là ai gian gian khổ khổ dựng nên một phần cơ nghiệp lớn như vậy cũng sẽ trân trọng nó như chính con đẻ của mình, ai muốn tranh giành đều sẽ phản kháng, cho dù… là bệ hạ.
- Ý của ngươi là, bất luận thế nào hắn cũng sẽ không tuân theo sự điều khiển?
- Khó!
- Vậy phải làm sao?
- Giết?
- Chỉ giết mỗi một mình Ngô Nhất Đạo thì giải quyết được gì, sổ sách không biết bị hắn giấu ở đâu, còn cả những chuyện không thể đem ra ánh sáng trong từng ấy năm qua, Ngô Nhất Đạo chắc chắn cũng đều nhớ kĩ. Hắn khẳng định đã đem đồ đạc giấu ở nơi không ai tìm thấy, bằng không sao có thể thản nhiên như vậy?
- Không biết đồ giấu ở đâu, cũng là một phiền toái. Giết một Ngô Nhất Đạo đơn giản, nếu như giết người có thể xử lý mọi việc, ngươi ta còn phải ngồi đây bàn bạc nữa sao?
Người văn nhã khí chất lúc nãy do dự một chút nói:
- Chúng ta trước kia từng phân tích, Ngô Nhất Đạo trước khi đi Tây Bắc đã đem con gái Ngô Ẩn Ngọc chuyển đến Giang Nam Thanh Nhạc Sơn, nói không chừng đồ đang ở trong tay con gái hắn! Thứ quan trọng như vậy, hắn sẽ không tin tưởng người khác, cho nên trừ phi tự mình bảo quản, bằng không chính là ở chỗ Ngô Ẩn Ngọc.
- Đã gần hai tháng rồi!
Người cao cao gầy gầy nói:
- Nhân thủ chúng ta phái đi Giang Nam vẫn chưa có tin tức truyền về, Ngô Nhất Đạo này chính là một lão hồ ly! E rằng sớm đã dự liệu có ngày này, cho nên mới bỏ ra một khoản tiền lớn đem Ngô Ẩn Ngọc chuyển đến Thanh Nhạc Sơn tu đạo. Trước đây cho là hắn cưng chiều con gái, Ngô Ẩn Ngọc muốn gì hắn cho cái ấy. Bây giờ mới hiểu tâm tư của hắn nghĩ xa như vậy!
- Đành phải đợi thôi, người xuống Giang Nam nếu không mang được tin tức gì về, chuyện này chỉ có thể giải quyết ở trong kinh thành. Thực sự không ổn, loại trừ Ngô Nhất Đạo trước, rồi đem thân tín bên cạnh hắn tiêu diệt toàn bộ, như vậy, cho dù bệ hạ muốn tìm sổ sách cũng sẽ không biết tìm ở đâu. Thứ chúng ta không có, ai cũng không chiếm được. Ngô Nhất Đạo vì muốn giữ bí mật, người biết chuyện này khẳng định không nhiều. Cho nên, cũng chỉ cần giết mấy người là được.
- Người tên Phương Giải kia… thời gian trước sống ở phủ Tán Kim Hầu, các ngươi nói… Ngô Nhất Đạo có đem đồ giao cho hắn hay không?
- Có lẽ là không, Ngô Nhất Đạo sao có thể tín nhiệm một người ngoài?
- Di Thân Vương đã phái người đến chỗ Phương Giải, Ngô Nhất Đạo nếu thực sự đem đồ giao cho Phương Giải, khẳng định có thể tra ra.
Người nói chuyện cuối cùng, hiển nhiên là quản sự Tần Lục Thất của Di Thân Vương!
Thanh Phong Quán
Di Thân Vương vừa đi vừa ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh, không kìm được tán thưởng nói:
- Cảnh quan nơi này đúng là số một số hai thành Trường An, thanh tĩnh tự tại, khó trách chân nhân sau khi đến thành Trường An không chịu ra ngoài nữa. Ở trong này lâu rồi, e rằng đến cô cũng sẽ mê luyến phần u tĩnh an tường này.
Đi bên cạnh hắn, chính là quan chủ của Thanh Nhạc Sơn Nhất Khí Quan, lãnh tụ của Đại Tùy đạo tông Tiêu chân nhân. Địa vị của người này trên giang hồ tuyệt đối vượt qua các lão đạo nhân, thoạt nhìn cũng không có khí chất tiên phong đạo cốt gì đó. Nếu không phải khoác trên người bộ đạo bào đen trắng tượng trưng cho thân phận chân nhân, mà đổi thành phục sức bình thường đi đến đâu cũng không bị người ta nhớ kĩ hình dạng.
Lão giả như vậy, cho dù ở trên đường đi sát qua ngươi, cũng sẽ không lưu lại cho ngươi ấn tượng gì. Bình thường, rất bình thường. Thanh Phong Quan quan chủ và Hạc Lệ đạo nhân một thân bào đỏ đi phía sau họ mấy mét, trông còn giống cao nhân đắc đạo hơn Tiêu chân nhân.
Tiêu chân nhân cười nói:
- Vương gia thân tại phong trần, không ngờ cũng mang trong mình một khối đạo tâm.
Di Thân Vương ha ha cười lớn:
- Đâu có đâu có, chỉ là sống trong chốn ồn ào quá lâu tự nhiên có chút mệt mỏi, đột nhiên được đến đạo quán giống như đi vào thế ngoại đào nguyên, trong lòng thanh tịnh không ít. Dựa theo tính tình của cô, bảo cô đến đây sống tháng ngày nhang đèn đạo kinh, còn không phải khiến cô buồn chết?
Tiêu chân nhân nói:
- Cũng không dám mời vương gia ở lại lâu, bằng không chẳng bao lâu nữa đạo quán này sẽ toàn là oanh oanh yến yến.
Di Thân Vương người nghiêng cười ngả, vừa đi vừa nói:
- Tiêu chân nhân nhìn cũng rõ thật đấy, nửa đời này, có ba thứ cô không thể rời nhất. Một, mỹ tửu. Hai, mỹ nhân. Ba, mỹ thực. Nếu cô thực sự ở lại viện tử này, có lẽ các cô nương lâu tử trong thành Trường An sẽ thực sự chạy đến đây tìm.
Tiêu chân nhân cười cười, không tiếp lời.
Di Thân Vương đi đến ngoài đại điện, quay người nhìn con đường đã đi qua có chút cảm khái nói:
- Đây là nơi cao nhất của đạo quán, quay đầu nhìn lại có thể thu hết con đường đã đi vào trong tầm mắt. Vẫn là đứng trên cao nhìn ngắm phong cảnh tốt hơn. Càng cao càng tốt. Đừng ở nơi cao nhất, nửa đường đi gian khổ cũng xứng đáng.
Tiêu chân nhân ngữ khí lạnh nhạt nói:
- Chỗ cao lạnh.
Di Thân Vương nói:
- Vậy thì mặc dày một chút.
Tiêu chân nhân lại nói:
- Trên người lạnh không tính lạnh, quần áo dù dày cũng không ủ được cái lạnh trong tâm.
- Chân nhân vì sao tâm lạnh?
Di Thân Vương hỏi:
- Chẳng lẽ là vì đứng quá cao?
Tiêu chân nhân nói:
- Vẫn chưa cao bằng vương gia, sao có thể tính là quá cao?
Hắn chỉ chỉ dưới chân, đúng là đứng thấp hơn Di Thân Vương một bậc thang. Hắn vẫn chưa đi lên quảng trường nhỏ trước đại diện, còn thiếu một bước.
- Ngươi vì sao còn không đi lên, đứng cùng một chỗ với cô?
Di Thân Vương hỏi.
Tiêu chân nhân trầm mặc một lúc sau đó nghiêm túc nói:
- Ta đứng ở nơi nên đứng, cao hơn nữa cũng không gọi là cao. Nếu đứng ở nơi không nên đứng, thấp hơn nữa cũng vẫn là cao. Hơn nữa có lúc vương gia đem chỗ cao tưởng tượng quá đẹp, kì thực đối với phong cảnh mà nói, đỉnh núi và nơi cách đỉnh núi một bước chân không có gì khác biệt. Ta đứng ở vị trí dưới vương gia một bậc thang, những thứ nhìn được so với vương gia cũng không khác chênh lệch là mấy.
Di Thân Vương gật đầu nói:
- Có đạo lý.
Hắn nhìn xuống, lại nhìn lên:
- Đứng ở đỉnh núi so với đứng ở nơi cách đỉnh núi một bước chân, những thứ nhìn thấy khẳng định không có quá nhiều chênh lệch. Nhưng đứng ở đỉnh núi so với đứng ở giữa sườn núi, sai lệch khẳng định rất lớn. Chỉ cần vẫn còn ở thế gian, đứng trên đỉnh núi cao nhất nhìn xuống dưới vẫn chỉ là cảnh trí nghèo nàn. Nhưng nếu rời khỏi thế gian, đứng từ trên trời nhìn xuống thì sao?
Tiêu chân nhân cười lắc đầu:
- Không ai có thể đứng được trên trời, ai cũng không thể.
Di Thân Vương cười cười, dừng lại một chút hỏi:
- Tiêu chân nhân, có một chuyện ta vẫn muốn hỏi ngươi, nhưng bởi vì không đủ lễ độ cho nên cô luôn kìm nén. Hôm nay vừa hay nói đến chuyện cao thấp, vậy cô sẽ mượn đề tài này hỏi ra… Ngươi cảm thấy, là ngươi cao một chút, hay là Chu viện trưởng cao một chút?
Tiêu chân nhân trầm mặc một lát, từng chữ từng câu nói:
- Không biết Chu viện tưởng cao thế nào, cho nên không thể so sánh. Nhưng ta lại biết mình cao bao nhiêu… Không sợ vương gia chê cười, ta thực sự rất cao.
Tác giả :
Trí Bạch