Tranh Bá Thiên Hạ
Chương 201: Yến tiệc giao thừa
Chém giết tiến hành suốt cả đêm. Tới khi mặt trời mọc từ chân trời phía đông vượt qua núi Lang Nhũ, chém giết mới dừng lại. Quân Tùy đại thắng. Binh lính bắt đầu quét dọn chiến trường, kiểm kê thương vong. Trước khi khai chiến không ai ngờ tới, đây lại là một trận thắng nhẹ nhàng như vậy.
Ba trăm tù binh bị quân Tùy bắt đi tìm thi thể của cha con Mãn Đô Lạp Đồ. Từ lời cung của tù binh, tướng lĩnh quân Tùy rốt cuộc hiểu được vì sao ở thời khắc cuối cùng, Mãn Đô Lạp Đồ lại dẫn theo toàn bộ binh lực vọt vào. Phải biết rằng, một người đủ tư cách Thống soái sẽ không đưa ra quyết định như vậy. Nhưng y đủ tư cách là một người cha.
Cuối cùng, trong một đống thi thể tìm ra được Mãn Đô Lạp Đồ. Xem ra những thân binh trung thành và tận tâm tính toán đưa thi thể kỳ chủ trở về. Nhưng lại không phá được vòng vây. Thi thể chồng chất ở khu vực này khiến người ta líu lưỡi. Không chỉ có thi thể Mông Nguyên, còn có rất lớn binh lính Tùy.
Bởi vậy có thể thấy được, ở thời khắc cuối cùng, đội thân binh của Mãn Đô Lạp Đồ này phát ra chiến lực mãnh liệt. Dùng ít chiến nhiều, giết chết được rất nhiều binh lính Tùy. Lúc rơi vào tuyệt cảnh, con người thường bộc phát ra lực lượng khó có thể đoán trước. Có lẽ ở thời điểm cuối của sinh mạng, trong đầu bọn họ không có thắng và bại nữa, chỉ có một ý niệm đưa thi thể kỳ chủ trở về chống đỡ.
Không lâu sau khi tìm được thi thể của Mãn Đô Lạp Đồ, đám tù binh lại tìm được Mãn Đô Đặc Lặc bị chiến mã giẫm nát bét. Trên người võ sĩ Mông Nguyên trẻ tuổi này có vô số vết thương. Riêng tên cắm trên người y đã có hai mươi chiếc. Y chết không nhắm mắt.
Có lẽ thời khắc tử vong, cũng là thởi khắc y nhìn thấy hy vọng.
Phụ thân la lên ở phía xa xa, bất kể Mãn Đô Đặc Lặc đã trưởng thành hay chưa, ở thời điểm đó, y cực kỳ ỷ lại vào phụ thân.
Nhưng đây là chiến tranh, thân tình tất nhiên là đáng quý, nhưng tử vong mới là chủ đạo.
Húc Quận Vương Dương Khai hơi ngẩn người nhìn thi thể Mãn Đô Lạp Đồ. Sau đó y đi tới thi thể những binh lính Tùy ngăn cản đội bại binh cuối cùng, trịnh trọng chào theo quân lễ. Giờ khắc này, mặc kệ những người khác suy nghĩ gì trong lòng, bọn họ đều không hẹn mà thi lễ theo Dương Khai.
Trận chiến này đã tiêu diệt được chủ lực của Mãn Đô Kỳ. Đây là thắng lợi huy hoàng nhất từ khi Đại Tùy tây chinh tới nay. Tuy phải trả với cái giá rất lớn. Nhưng ý nghĩa của nó sẽ được lưu lại vào sách sử.
Ngoại trừ thu hoạch lớn nhất là tiêu diệt được chủ lực của kẻ thù, còn thu được ba vạn con chiến mã. Đối với quân Tùy mà nói, đây là một số lượng của cải lớn khiến lòng người phấn chấn. Quân Tùy chưa bao giờ có được nhiều chiến mã như vậy. Không hề nghi ngờ rằng, trong một thời gian ngắn, quân Tùy có thể có được một đội khinh kỵ binh hùng mạnh.
Tuy Đại Tùy rất thiếu chiến mã, nhưng ngày bình thường lúc chiến binh các Vệ huấn luyện, sẽ rút ra những người xuất chúng có tố chất tốt, thay phiên nhau luyện tập kỹ thuật cưỡi ngựa và bắn cung. Những người này có thể thoải mái khống chế chiến mã. Tuy còn xa mới bằng tài cưỡi ngựa bắn cung của người Mông Nguyên, nhưng bọn họ thích ứng rất nhanh.
Vì ba vạn con chiến mã này, mà nhóm Đại tướng quân của quân Tùy cơ hồ đều đỏ mắt. Còn chưa quét dọn sạch sẽ chiến trường, bọn họ đã bắt đầu tranh chấp rồi. Ai cũng hy vọng mình được nhiều chiến mã hơn. Khi tranh luận rơi vào ngõ cụt, thì bọn họ liền giao quyền quyết định cho vị Thống soái bị lãng quên, Húc Quận Vương Dương Khai.
- Ta tính toán dâng tấu lên bệ hạ, lấy hai vạn trong ba vạn con chiến mã kia tổ chức thành một đội kỵ binh thuần túy. Giao cho người thích hợp thống lĩnh. Còn thừa lại chừng mười sáu nghìn con chiến mã, thì chia đều cho Đại tướng quân các Vệ. Tuy không đủ để các vị vừa lòng, nhưng ít nhất có thể nâng cao chiến lực của quân đội, và gia tăng số lượng thám báo.
Thống soái đã nói như vậy, cho dù có người bất mãn cũng không dám cãi lại.
Sau khi bình tĩnh lại, mọi người bắt đầu thảo luận làm sao tổ chức và thành lập đội kỵ binh thuần túy đầu tiên của Đại Tùy. Có người đề nghị chọn những chiến binh ưu tú nhất của các Vệ để bổ sung. Nhưng mỗi Vệ tuyển ra năm nghìn người khiến cho các Đại tướng quân không đồng ý. Tuyển đi đều là binh lính thiện chiến. Mặc dù bổ sung vào, bọn họ vẫn chịu thiệt.
Cuối cùng buổi họp bàn chẳng đi đâu vào đâu. Húc Quận Vương Dương Khai sai người hộ tống hai vạn chiến mã trở về Phan Cố, giao cho quan văn hậu cần quản lý. Còn lại thì tấu lên bệ hạ, để bệ hạ quyết định. So với lần đưa tin trước, lần này người đưa tin mặc áo đỏ, thay quần áo mới, cưỡi ngựa Mông Nguyên chạy về đế đô. Tuy tốc độ của bọn họ không bằng bồ câu đưa thư. Nhưng bệ hạ muốn nghe bọn họ chính miệng kể lại trận đại thắng hơn.
- Không thể ngủ say trong chiến thắng mà buông lỏng.
Lúc Húc Quận Vương Dương Khai triệu tập Đại tướng quân bốn Vệ họp bàn, có nói:
- Chủ lực của Mãn Đô Kỳ đã bị tiêu diệt, tàn dư sẽ vượt quá năm nghìn người. Nhưng ở trong thời gian ngắn, năm nghìn người đó sẽ tập hợp lại, tuyển ra một tướng lĩnh mới lên làm Thống soái. Nếu chờ bọn chúng tổ chức dân chăn nuôi, phân phát binh khí và áo giáp, chúng ta sẽ rất khó khống chế toàn bộ Mãn Đô Kỳ trong thời gian ngắn.
- Cho nên…
Dương Khai dừng một lát, nói:
- Ta quyết định tạm thời tập trung những chiến mã được phân phát cho các Vệ lại, giao cho Đại tướng quân Lý Viễn Sơn. Lý tướng quân sẽ dẫn theo kỵ binh nhẹ và kỵ binh nặng của mình thừa thắng xông lên. Không thể để cho người Mãn Đô Kỳ có thời gian thở dốc. Phải ở trong thời gian nhanh nhất dẹp yên sự phản kháng cuối cùng. Sau đó đại quân lập tức đi về biên giới phía tây Mãn Đô Kỳ bố trí phòng ngự. Việc mà bệ hạ giao cho chúng ta, chúng ta đã làm được hơn một nửa…kế tiếp, chính là vừa phòng thủ vừa phản kích. Không thể để viện quân của Mông Ca bước lên khu vực thảo nguyên này nữa!
…
….
Đêm ba mươi.
Cùng lúc với quân Tùy đại phá Mãn Đô Lạp Đồ ở Tây Bắc, thì trong cung Thái Cực Trường An đang tổ chức yến hội long trọng thường niên. Hàng năm vào đêm giao thừa, Hoàng Đế sẽ mở đại tiệc mời quần thần. Còn mời cả những cụ già đức cao vọng trọng trong thành Trường An. Để bọn họ ngồi bên cạnh Hoàng Đế, chúc mừng năm mới.
Đại Tùy tôn sùng hiếu đạo. Tuy những cụ già được mời có thân phận bình thường, nhưng vào đêm nay, ở chỗ này, bọn họ được sự tôn kính và lễ ngộ long trọng. Đây là tấm gương hiếu đạo mà bệ hạ muốn thể hiện với dân chúng. Cho nên các cụ già sẽ được vinh hạnh đặc biệt là Hoàng Đế đích thân mời rượu.
Ngoại trừ các cụ già đó ra, những lão thần đã cáo lão nhưng vẫn ở thành Trường An, sẽ được mời tới cung Thái Cực, hưởng sự tôn kính của mọi người. Vào ngày mùng một, Hoàng Đế bệ hạ sẽ phải mặc lễ phục long trọng nhất. Dẫn theo hậu cung và triều thần tới thái miếu tế tổ. Sau đó lập đàn cầu phúc cho dân chúng. Nhưng đêm nay Hoàng Đế không cần phải mặc những bộ áo đó, mà chỉ cần mặc thường phục. Khiến y càng thêm hiền hòa, tự nhiên.
Là người đứng đầu cuộc thi vào Diễn Vũ Viện, nên Phương Giải tất nhiên được tham dự thịnh yến lần này. Nhưng bởi vì bọn họ không có chức quan, cũng là người trẻ tuổi nhất, cho nên dựa theo quy củ, là sẽ an bài ở ngoài cùng. Tuy nhiên điều vừa hợp với mong muốn của Phương Giải. Hắn không thích những cái cụng ly dối trá và lễ nghi phiền phức kia.
Ở một phương diện khác, hắn là một kẻ lười biếng.
Trác Bố Y cũng không có chức quan. Y và các triều thần cũng không có giao tình gì. Cho nên y ngồi cùng chỗ với nhóm học sinh của Diễn Vũ Viện. Đương nhiên, là do y tự chọn vị trí. Nhưng dù vậy, ở đây toàn áo gấm, y mặc áo vải trông càng thêm bắt mắt. Một bàn toàn học sinh này, ngoại trừ Phương Giải ra, không ai biết Trác Bố Y. Cho nên đều có chút kinh ngạc. Không biết nam tử trung niên ăn mặc xuề xòa này làm sao vào được đây.
Trác Bố Y tất nhiên chẳng thèm để ý những ánh mắt nghi hoặc của đám học sinh. Nếu có thể từ chối được, y chắc chắn sẽ không tới những bữa tiệc như thế này.
- Không thoải mái à?
Y hỏi Phương Giải.
Phương Giải gật đầu cười, thấp giọng nói:
- Nhìn tiên sinh có vẻ còn không thoải mái hơn cả ta.
Trác Bố Y ừ một tiếng, tự mình rót một chén rượu, nhấp một ngụm rồi nói:
- Đại tiệc năm nào bệ hạ cũng cho ta một vị trí. Nhưng ta hiển nhiên không thích hợp xuất hiện ở những nơi như thế này. Chứ không phải là ta không thoải mái.
- Hơi chối tai!
Phương Giải cười nói:
- Tuy tiên sinh mặc áo vải, nhưng nếu lộ thân phận ra ngoài, hơn nửa người ở đây sẽ phải kính sợ tiên sinh. Một nửa khác sẽ nghĩ cách để làm quen với tiên sinh.
Trác Bố Y thở dài:
- Như thế mới là phiền toái. Ta rất sợ bệ hạ đột nhiên tâm huyết dâng trào, ở trước mặt văn võ bá quan chỉ vào mũi của ta, nói rằng, người kia, chính là tay đấm số một của Đại Nội Thị Vệ Xử.
- Tay đấm số một…
Phương Giải không nhịn được cười:
- Cái danh hiệu này đúng là thích hợp.
Trác Bố Y nói:
- Ngươi nên suy nghĩ ứng phó kiểu gì thì tốt hơn. Tí nữa bệ hạ nhất định sẽ gọi ngươi đứng ra nói trước mặt mọi người. Ngồi ở đây đều là các vị đại gia uyên bác. Nếu ngươi nói không cẩn thận, sẽ bị người khác châm chọc. Dù gì ngươi thi văn khoa được năm điểm xuất sắc, cũng không thể quá bôi bác được.
- Nói gì cũng nhảm, riêng nịnh bợ là không nhảm. Lúc đó cứ dùng lời hay ý đẹp ca tụng công đức là ngon rồi.
Phương Giải bỏ một miếng thịt vào miệng, tướng ăn rất không nhã nhặn. Mã Lệ Liên, nữ tử duy nhất trong mười học sinh Diễn Vũ Viện được mời vào cung, thỉnh thoảng nhìn trộm Phương Giải ngồi ở đối diện. Nàng vẫn chưa lấy lại tinh thần từ cái chết của bạn bè, cho nên nàng cũng không thích buổi đại lễ này.
Bệ hạ tất nhiên biết việc học sinh của Diễn Vũ Viện liên tiếp bị sát hại. Nhưng đang trong lễ mừng năm mới, không thể đề cập tới chuyện đó được. Mã Lệ Liên cảm thấy Phương Giải ngồi ở đối diện có chỗ nào đó không thích hợp. Thẳng tới khi Hoàng Đế phái người gọi hắn, lúc hắn đứng dậy, Mã Lệ Liên mới tỉnh ngộ. Phương Giải không mặc lễ phục, mà là mặc quần áo chiến đấu của biên quân. So với những người khác, có vẻ chẳng ra sao.
Đi tới trước mặt Hoàng Đế, Phương Giải cẩn thận thi lễ, sau đó đứng dậy, đại biểu cho học sinh của Diễn Vũ Viện hướng bệ hạ và Hoàng hậu chúc mừng năm mới. Những lời chúc mừng này đã được các giáo thụ Diễn Vũ Viện dạy đi dạy lại, nên Phương Giải làm vô cùng hoàn mỹ. Ngoại trừ quần áo không hợp cách ra, thì không có chỗ nào thất lễ.
Khi Hoàng Đế bảo hắn nói vài lời trước mặt triều thần, Phương Giải đứng thẳng người dậy.
Công chúa điện hạ Dương Uyển Nghi, người vốn rất ghét Phương Giải, hung hăng trừng mắt nhìn hắn. Hận không thể làm mất mặt hắn trước bao nhiêu văn võ triều đình. Lúc nàng nhìn thấy Phương Giải không mặc lễ phục mà là quân phục, lập tức liền nghĩ tới ba chữ ‘đồ quê mùa’.
- Dựa theo đạo lý, học sinh phải làm ra một bài văn như hoa như gấm đọc trước các vị mới đúng.
Đứng ở trước mặt mọi người, Phương Giải khẽ cười nói:
- Trước khi tới đây, học sinh đã suy nghĩ rất lâu, có lên mặc lễ phục long trọng tới dự tiệc hay không. Nhưng sau khi do dự, học sinh liền bỏ ý định đó. Nguyên nhân có ba…
- Thứ nhất, mặc lễ phục có ống tay áo lớn, ăn uống cái gì cũng thật vướng víu.
Lúc thốt ra lời này, mọi người đều cười to, trong đó không thiếu tiếng cười châm chọc.
Phương Giải không để ý tới, tiếp tục nói:
- Thứ hai, học sinh là học sinh của Diễn Võ Viện, tất nhiên không thể rời khỏi chữ ‘Võ’. Mọi người đều biết, sau khi tốt nghiệp Diễn Võ Viện sẽ nhập ngũ giết địch, vì nước lập công. Một khi đã như vậy, trong mắt của học sinh, võ phục mới là trang phục long trọng nhất thể hiện sự tôn kính với bệ hạ.
- Thứ ba…
Ánh mắt của Phương Giải nhìn lướt qua mọi người, sau đó chậm rãi nói:
- Học sinh là tiểu tốt biên quân tới từ thành Phan Cố. Ngay vào lúc này, bảy mươi vạn đại quân của triều đình đang ở phía tây Phan Cố chinh phạt mọi rợ Mông Nguyên. Bởi vì đám mọi rợ này đã giết chết hai nghìn dân chúng Phan Cố cùng tám nghìn biên quân! Học sinh…là người duy nhất còn sống ở Phan Cố, nhưng học sinh không ngừng tự trách bản thân. Bởi vì ở thời khắc cuối cùng, học sinh không cầm vũ khí trong tay chiến đấu cùng với bọn họ. Không cùng bọn họ chết trận. Hiện tại quân đội của Đại Tùy chính đang chiến đấu với địch ở thảo nguyên, chính đang báo thù cho những người từng là đồng bào của học sinh. Học sinh không thể tới đó giết địch, nhưng học sinh có thể mặc quần áo biên quân để trợ uy cho các tướng sĩ!
- Học sinh là người thô kệch.
Phương Giải lớn tiếng nói:
- Nhưng bất kể là vào Diễn Vũ Viện hay ra Diễn Vũ Viện, học sinh đều là quân nhân Đại Tùy! Hiện tại, học sinh cả gan thay thế những binh sĩ đang chiến đấu đẫm máu ở Tây Bắc, kính bệ hạ, kính chư vị đại nhân một chén rượu!
Phương Giải bưng chén rượu lên, ngực hơi phập phồng:
- Nguyện thiên hạ Đại Tùy vạn thế vĩnh xương. Nguyện hùng binh Đại Tùy, chiến thắng trở về. Cụng ly vì bệ hạ!
- Cụng ly vì bách tính!
Không ngờ Hoàng Đế đứng dậy, trịnh trọng nâng chén.
Tất cả mọi người đều có chút sững sờ. Không ai ngờ Phương Giải lại nói ra những lời như vậy. Mà công chúa điện hạ của Đại Tùy, vào giờ phút này, lại thấy Phương Giải thuận mắt hơn rất nhiều.
Ba trăm tù binh bị quân Tùy bắt đi tìm thi thể của cha con Mãn Đô Lạp Đồ. Từ lời cung của tù binh, tướng lĩnh quân Tùy rốt cuộc hiểu được vì sao ở thời khắc cuối cùng, Mãn Đô Lạp Đồ lại dẫn theo toàn bộ binh lực vọt vào. Phải biết rằng, một người đủ tư cách Thống soái sẽ không đưa ra quyết định như vậy. Nhưng y đủ tư cách là một người cha.
Cuối cùng, trong một đống thi thể tìm ra được Mãn Đô Lạp Đồ. Xem ra những thân binh trung thành và tận tâm tính toán đưa thi thể kỳ chủ trở về. Nhưng lại không phá được vòng vây. Thi thể chồng chất ở khu vực này khiến người ta líu lưỡi. Không chỉ có thi thể Mông Nguyên, còn có rất lớn binh lính Tùy.
Bởi vậy có thể thấy được, ở thời khắc cuối cùng, đội thân binh của Mãn Đô Lạp Đồ này phát ra chiến lực mãnh liệt. Dùng ít chiến nhiều, giết chết được rất nhiều binh lính Tùy. Lúc rơi vào tuyệt cảnh, con người thường bộc phát ra lực lượng khó có thể đoán trước. Có lẽ ở thời điểm cuối của sinh mạng, trong đầu bọn họ không có thắng và bại nữa, chỉ có một ý niệm đưa thi thể kỳ chủ trở về chống đỡ.
Không lâu sau khi tìm được thi thể của Mãn Đô Lạp Đồ, đám tù binh lại tìm được Mãn Đô Đặc Lặc bị chiến mã giẫm nát bét. Trên người võ sĩ Mông Nguyên trẻ tuổi này có vô số vết thương. Riêng tên cắm trên người y đã có hai mươi chiếc. Y chết không nhắm mắt.
Có lẽ thời khắc tử vong, cũng là thởi khắc y nhìn thấy hy vọng.
Phụ thân la lên ở phía xa xa, bất kể Mãn Đô Đặc Lặc đã trưởng thành hay chưa, ở thời điểm đó, y cực kỳ ỷ lại vào phụ thân.
Nhưng đây là chiến tranh, thân tình tất nhiên là đáng quý, nhưng tử vong mới là chủ đạo.
Húc Quận Vương Dương Khai hơi ngẩn người nhìn thi thể Mãn Đô Lạp Đồ. Sau đó y đi tới thi thể những binh lính Tùy ngăn cản đội bại binh cuối cùng, trịnh trọng chào theo quân lễ. Giờ khắc này, mặc kệ những người khác suy nghĩ gì trong lòng, bọn họ đều không hẹn mà thi lễ theo Dương Khai.
Trận chiến này đã tiêu diệt được chủ lực của Mãn Đô Kỳ. Đây là thắng lợi huy hoàng nhất từ khi Đại Tùy tây chinh tới nay. Tuy phải trả với cái giá rất lớn. Nhưng ý nghĩa của nó sẽ được lưu lại vào sách sử.
Ngoại trừ thu hoạch lớn nhất là tiêu diệt được chủ lực của kẻ thù, còn thu được ba vạn con chiến mã. Đối với quân Tùy mà nói, đây là một số lượng của cải lớn khiến lòng người phấn chấn. Quân Tùy chưa bao giờ có được nhiều chiến mã như vậy. Không hề nghi ngờ rằng, trong một thời gian ngắn, quân Tùy có thể có được một đội khinh kỵ binh hùng mạnh.
Tuy Đại Tùy rất thiếu chiến mã, nhưng ngày bình thường lúc chiến binh các Vệ huấn luyện, sẽ rút ra những người xuất chúng có tố chất tốt, thay phiên nhau luyện tập kỹ thuật cưỡi ngựa và bắn cung. Những người này có thể thoải mái khống chế chiến mã. Tuy còn xa mới bằng tài cưỡi ngựa bắn cung của người Mông Nguyên, nhưng bọn họ thích ứng rất nhanh.
Vì ba vạn con chiến mã này, mà nhóm Đại tướng quân của quân Tùy cơ hồ đều đỏ mắt. Còn chưa quét dọn sạch sẽ chiến trường, bọn họ đã bắt đầu tranh chấp rồi. Ai cũng hy vọng mình được nhiều chiến mã hơn. Khi tranh luận rơi vào ngõ cụt, thì bọn họ liền giao quyền quyết định cho vị Thống soái bị lãng quên, Húc Quận Vương Dương Khai.
- Ta tính toán dâng tấu lên bệ hạ, lấy hai vạn trong ba vạn con chiến mã kia tổ chức thành một đội kỵ binh thuần túy. Giao cho người thích hợp thống lĩnh. Còn thừa lại chừng mười sáu nghìn con chiến mã, thì chia đều cho Đại tướng quân các Vệ. Tuy không đủ để các vị vừa lòng, nhưng ít nhất có thể nâng cao chiến lực của quân đội, và gia tăng số lượng thám báo.
Thống soái đã nói như vậy, cho dù có người bất mãn cũng không dám cãi lại.
Sau khi bình tĩnh lại, mọi người bắt đầu thảo luận làm sao tổ chức và thành lập đội kỵ binh thuần túy đầu tiên của Đại Tùy. Có người đề nghị chọn những chiến binh ưu tú nhất của các Vệ để bổ sung. Nhưng mỗi Vệ tuyển ra năm nghìn người khiến cho các Đại tướng quân không đồng ý. Tuyển đi đều là binh lính thiện chiến. Mặc dù bổ sung vào, bọn họ vẫn chịu thiệt.
Cuối cùng buổi họp bàn chẳng đi đâu vào đâu. Húc Quận Vương Dương Khai sai người hộ tống hai vạn chiến mã trở về Phan Cố, giao cho quan văn hậu cần quản lý. Còn lại thì tấu lên bệ hạ, để bệ hạ quyết định. So với lần đưa tin trước, lần này người đưa tin mặc áo đỏ, thay quần áo mới, cưỡi ngựa Mông Nguyên chạy về đế đô. Tuy tốc độ của bọn họ không bằng bồ câu đưa thư. Nhưng bệ hạ muốn nghe bọn họ chính miệng kể lại trận đại thắng hơn.
- Không thể ngủ say trong chiến thắng mà buông lỏng.
Lúc Húc Quận Vương Dương Khai triệu tập Đại tướng quân bốn Vệ họp bàn, có nói:
- Chủ lực của Mãn Đô Kỳ đã bị tiêu diệt, tàn dư sẽ vượt quá năm nghìn người. Nhưng ở trong thời gian ngắn, năm nghìn người đó sẽ tập hợp lại, tuyển ra một tướng lĩnh mới lên làm Thống soái. Nếu chờ bọn chúng tổ chức dân chăn nuôi, phân phát binh khí và áo giáp, chúng ta sẽ rất khó khống chế toàn bộ Mãn Đô Kỳ trong thời gian ngắn.
- Cho nên…
Dương Khai dừng một lát, nói:
- Ta quyết định tạm thời tập trung những chiến mã được phân phát cho các Vệ lại, giao cho Đại tướng quân Lý Viễn Sơn. Lý tướng quân sẽ dẫn theo kỵ binh nhẹ và kỵ binh nặng của mình thừa thắng xông lên. Không thể để cho người Mãn Đô Kỳ có thời gian thở dốc. Phải ở trong thời gian nhanh nhất dẹp yên sự phản kháng cuối cùng. Sau đó đại quân lập tức đi về biên giới phía tây Mãn Đô Kỳ bố trí phòng ngự. Việc mà bệ hạ giao cho chúng ta, chúng ta đã làm được hơn một nửa…kế tiếp, chính là vừa phòng thủ vừa phản kích. Không thể để viện quân của Mông Ca bước lên khu vực thảo nguyên này nữa!
…
….
Đêm ba mươi.
Cùng lúc với quân Tùy đại phá Mãn Đô Lạp Đồ ở Tây Bắc, thì trong cung Thái Cực Trường An đang tổ chức yến hội long trọng thường niên. Hàng năm vào đêm giao thừa, Hoàng Đế sẽ mở đại tiệc mời quần thần. Còn mời cả những cụ già đức cao vọng trọng trong thành Trường An. Để bọn họ ngồi bên cạnh Hoàng Đế, chúc mừng năm mới.
Đại Tùy tôn sùng hiếu đạo. Tuy những cụ già được mời có thân phận bình thường, nhưng vào đêm nay, ở chỗ này, bọn họ được sự tôn kính và lễ ngộ long trọng. Đây là tấm gương hiếu đạo mà bệ hạ muốn thể hiện với dân chúng. Cho nên các cụ già sẽ được vinh hạnh đặc biệt là Hoàng Đế đích thân mời rượu.
Ngoại trừ các cụ già đó ra, những lão thần đã cáo lão nhưng vẫn ở thành Trường An, sẽ được mời tới cung Thái Cực, hưởng sự tôn kính của mọi người. Vào ngày mùng một, Hoàng Đế bệ hạ sẽ phải mặc lễ phục long trọng nhất. Dẫn theo hậu cung và triều thần tới thái miếu tế tổ. Sau đó lập đàn cầu phúc cho dân chúng. Nhưng đêm nay Hoàng Đế không cần phải mặc những bộ áo đó, mà chỉ cần mặc thường phục. Khiến y càng thêm hiền hòa, tự nhiên.
Là người đứng đầu cuộc thi vào Diễn Vũ Viện, nên Phương Giải tất nhiên được tham dự thịnh yến lần này. Nhưng bởi vì bọn họ không có chức quan, cũng là người trẻ tuổi nhất, cho nên dựa theo quy củ, là sẽ an bài ở ngoài cùng. Tuy nhiên điều vừa hợp với mong muốn của Phương Giải. Hắn không thích những cái cụng ly dối trá và lễ nghi phiền phức kia.
Ở một phương diện khác, hắn là một kẻ lười biếng.
Trác Bố Y cũng không có chức quan. Y và các triều thần cũng không có giao tình gì. Cho nên y ngồi cùng chỗ với nhóm học sinh của Diễn Vũ Viện. Đương nhiên, là do y tự chọn vị trí. Nhưng dù vậy, ở đây toàn áo gấm, y mặc áo vải trông càng thêm bắt mắt. Một bàn toàn học sinh này, ngoại trừ Phương Giải ra, không ai biết Trác Bố Y. Cho nên đều có chút kinh ngạc. Không biết nam tử trung niên ăn mặc xuề xòa này làm sao vào được đây.
Trác Bố Y tất nhiên chẳng thèm để ý những ánh mắt nghi hoặc của đám học sinh. Nếu có thể từ chối được, y chắc chắn sẽ không tới những bữa tiệc như thế này.
- Không thoải mái à?
Y hỏi Phương Giải.
Phương Giải gật đầu cười, thấp giọng nói:
- Nhìn tiên sinh có vẻ còn không thoải mái hơn cả ta.
Trác Bố Y ừ một tiếng, tự mình rót một chén rượu, nhấp một ngụm rồi nói:
- Đại tiệc năm nào bệ hạ cũng cho ta một vị trí. Nhưng ta hiển nhiên không thích hợp xuất hiện ở những nơi như thế này. Chứ không phải là ta không thoải mái.
- Hơi chối tai!
Phương Giải cười nói:
- Tuy tiên sinh mặc áo vải, nhưng nếu lộ thân phận ra ngoài, hơn nửa người ở đây sẽ phải kính sợ tiên sinh. Một nửa khác sẽ nghĩ cách để làm quen với tiên sinh.
Trác Bố Y thở dài:
- Như thế mới là phiền toái. Ta rất sợ bệ hạ đột nhiên tâm huyết dâng trào, ở trước mặt văn võ bá quan chỉ vào mũi của ta, nói rằng, người kia, chính là tay đấm số một của Đại Nội Thị Vệ Xử.
- Tay đấm số một…
Phương Giải không nhịn được cười:
- Cái danh hiệu này đúng là thích hợp.
Trác Bố Y nói:
- Ngươi nên suy nghĩ ứng phó kiểu gì thì tốt hơn. Tí nữa bệ hạ nhất định sẽ gọi ngươi đứng ra nói trước mặt mọi người. Ngồi ở đây đều là các vị đại gia uyên bác. Nếu ngươi nói không cẩn thận, sẽ bị người khác châm chọc. Dù gì ngươi thi văn khoa được năm điểm xuất sắc, cũng không thể quá bôi bác được.
- Nói gì cũng nhảm, riêng nịnh bợ là không nhảm. Lúc đó cứ dùng lời hay ý đẹp ca tụng công đức là ngon rồi.
Phương Giải bỏ một miếng thịt vào miệng, tướng ăn rất không nhã nhặn. Mã Lệ Liên, nữ tử duy nhất trong mười học sinh Diễn Vũ Viện được mời vào cung, thỉnh thoảng nhìn trộm Phương Giải ngồi ở đối diện. Nàng vẫn chưa lấy lại tinh thần từ cái chết của bạn bè, cho nên nàng cũng không thích buổi đại lễ này.
Bệ hạ tất nhiên biết việc học sinh của Diễn Vũ Viện liên tiếp bị sát hại. Nhưng đang trong lễ mừng năm mới, không thể đề cập tới chuyện đó được. Mã Lệ Liên cảm thấy Phương Giải ngồi ở đối diện có chỗ nào đó không thích hợp. Thẳng tới khi Hoàng Đế phái người gọi hắn, lúc hắn đứng dậy, Mã Lệ Liên mới tỉnh ngộ. Phương Giải không mặc lễ phục, mà là mặc quần áo chiến đấu của biên quân. So với những người khác, có vẻ chẳng ra sao.
Đi tới trước mặt Hoàng Đế, Phương Giải cẩn thận thi lễ, sau đó đứng dậy, đại biểu cho học sinh của Diễn Vũ Viện hướng bệ hạ và Hoàng hậu chúc mừng năm mới. Những lời chúc mừng này đã được các giáo thụ Diễn Vũ Viện dạy đi dạy lại, nên Phương Giải làm vô cùng hoàn mỹ. Ngoại trừ quần áo không hợp cách ra, thì không có chỗ nào thất lễ.
Khi Hoàng Đế bảo hắn nói vài lời trước mặt triều thần, Phương Giải đứng thẳng người dậy.
Công chúa điện hạ Dương Uyển Nghi, người vốn rất ghét Phương Giải, hung hăng trừng mắt nhìn hắn. Hận không thể làm mất mặt hắn trước bao nhiêu văn võ triều đình. Lúc nàng nhìn thấy Phương Giải không mặc lễ phục mà là quân phục, lập tức liền nghĩ tới ba chữ ‘đồ quê mùa’.
- Dựa theo đạo lý, học sinh phải làm ra một bài văn như hoa như gấm đọc trước các vị mới đúng.
Đứng ở trước mặt mọi người, Phương Giải khẽ cười nói:
- Trước khi tới đây, học sinh đã suy nghĩ rất lâu, có lên mặc lễ phục long trọng tới dự tiệc hay không. Nhưng sau khi do dự, học sinh liền bỏ ý định đó. Nguyên nhân có ba…
- Thứ nhất, mặc lễ phục có ống tay áo lớn, ăn uống cái gì cũng thật vướng víu.
Lúc thốt ra lời này, mọi người đều cười to, trong đó không thiếu tiếng cười châm chọc.
Phương Giải không để ý tới, tiếp tục nói:
- Thứ hai, học sinh là học sinh của Diễn Võ Viện, tất nhiên không thể rời khỏi chữ ‘Võ’. Mọi người đều biết, sau khi tốt nghiệp Diễn Võ Viện sẽ nhập ngũ giết địch, vì nước lập công. Một khi đã như vậy, trong mắt của học sinh, võ phục mới là trang phục long trọng nhất thể hiện sự tôn kính với bệ hạ.
- Thứ ba…
Ánh mắt của Phương Giải nhìn lướt qua mọi người, sau đó chậm rãi nói:
- Học sinh là tiểu tốt biên quân tới từ thành Phan Cố. Ngay vào lúc này, bảy mươi vạn đại quân của triều đình đang ở phía tây Phan Cố chinh phạt mọi rợ Mông Nguyên. Bởi vì đám mọi rợ này đã giết chết hai nghìn dân chúng Phan Cố cùng tám nghìn biên quân! Học sinh…là người duy nhất còn sống ở Phan Cố, nhưng học sinh không ngừng tự trách bản thân. Bởi vì ở thời khắc cuối cùng, học sinh không cầm vũ khí trong tay chiến đấu cùng với bọn họ. Không cùng bọn họ chết trận. Hiện tại quân đội của Đại Tùy chính đang chiến đấu với địch ở thảo nguyên, chính đang báo thù cho những người từng là đồng bào của học sinh. Học sinh không thể tới đó giết địch, nhưng học sinh có thể mặc quần áo biên quân để trợ uy cho các tướng sĩ!
- Học sinh là người thô kệch.
Phương Giải lớn tiếng nói:
- Nhưng bất kể là vào Diễn Vũ Viện hay ra Diễn Vũ Viện, học sinh đều là quân nhân Đại Tùy! Hiện tại, học sinh cả gan thay thế những binh sĩ đang chiến đấu đẫm máu ở Tây Bắc, kính bệ hạ, kính chư vị đại nhân một chén rượu!
Phương Giải bưng chén rượu lên, ngực hơi phập phồng:
- Nguyện thiên hạ Đại Tùy vạn thế vĩnh xương. Nguyện hùng binh Đại Tùy, chiến thắng trở về. Cụng ly vì bệ hạ!
- Cụng ly vì bách tính!
Không ngờ Hoàng Đế đứng dậy, trịnh trọng nâng chén.
Tất cả mọi người đều có chút sững sờ. Không ai ngờ Phương Giải lại nói ra những lời như vậy. Mà công chúa điện hạ của Đại Tùy, vào giờ phút này, lại thấy Phương Giải thuận mắt hơn rất nhiều.
Tác giả :
Trí Bạch