Trắng Trợn Táo Bạo
Chương 58
Hiện tại đúng là thời gian lên mạng, người dùng hoạt động rất nhiều.
Nghĩ đến câu trả lời của Lục Yến Lâm, vẫn có vài người tin chắc rằng đây là Lâm Sơ Huỳnh phát, có vài người lại tin đây là chính chủ đáp.
Trong nhất thời, bình luận càng náo nhiệt.
Lúc này Lâm Sơ Huỳnh còn không biết Lục Yến Lâm trả lời trên weibo, thấy anh đánh chữ liền vươn người lại gần để xem: “Anh đăng gì vậy?"
“Bình luận." Lục Yến Lâm lời ít ý nhiều đáp.
“Vậy chẳng phải weibo sẽ bùng nổ sao." Lâm Sơ Huỳnh vừa lầm bầm, vừa nhìn điện thoại, liền thấy hai bình luận kia.
Cô sửng sốt vài giây, sau đó quay đầu nhìn Lục Yến Lâm.
Người này nháo ra động tĩnh lớn như vậy mà còn tỏ vẻ cái gì cũng không biết, không cảm thấy có chút vấn đề nào.
Lâm Sơ Huỳnh nhướng mày: “Chú hai, bọn họ đều không tin người đăng là anh kìa."
Lục Yến Lâm vẻ mặt bình tĩnh: “Bọn họ không nhìn kỹ."
Nếu là Lâm Sơ Huỳnh dùng weibo của anh để đăng tin thì sẽ không trả lời như vậy mà sẽ đường đường chính chính, tựa như “Hôn nhẹ bà xã".
Rõ ràng phong cách nói chuyện không hề giống nhau.
Lâm Sơ Huỳnh nhìn vẻ mặt của anh, thò lại gần hỏi: "Chú hai, có phải anh đang nghĩ em đăng quá giả không?"
Cô duỗi tay chọc lên lông mày của anh.
Đầu Lục Yến Lâm nghiêng về một bên, đầu ngón tay của cô dùng sức một chút.
Không đau, nhưng cảm giác vô cùng rõ ràng.
“Em cảm thấy thế nào?" Anh nhỏ giọng hỏi.
“Dù có giả cũng không cho phép nói ra." Lâm Sơ Huỳnh đúng lý hợp tình nói, còn nhân tiện áp chế: “Cũng không cho phép anh nói với người khác."
Vừa nãy là thất sách, đáng lẽ ra không nên cho phép anh tự đăng weibo.
“Được." Lục Yến Lâm gật đầu, anh cúi đầu nhìn điện thoại của Lâm Sơ Huỳnh, trong mắt ánh lên một tia dung túng.
“Trước đó còn mắng em, hiện tại lại đủ các loại khen." Lâm Sơ Huỳnh vừa đọc bình luận vừa nhỏ giọng chửi: “Ai ai cũng là kẻ hai mặt."
Mặt hai của bọn họ thực cực đoan.
Tuy rằng cô cũng có nhiều vỏ bọc bên ngoài nhưng không hề giống bọn họ.
So với một hồi phong ba vừa rồi, những bình luận bây giờ đã bình thường hơn rất nhiều.
[Tóm lại, vì sao tối nay tôi lại click xem bình luận của hai người kia?]
[Nhìn weibo của LSH, có vẻ hai người cùng đi dạo phố?]
[Không thể không thừa nhận, kỹ thuật chụp ảnh khá tốt đấy chứ..... tổng giám đốc Lục thật ngầu]
[Quả nhiên trai đẹp đều là của người khác, tiền cũng thuộc về người khác nốt]
[Hình như tôi không nghe nói hai người tổ chức hôn lễ, không định tổ chức sao?]
[Tôi cũng muốn xem hôn lễ+1]
[Ngắm nhìn nhiều hôn lễ xa hoa của minh tinh rồi, hiện tại tôi muốn xem một hôn lễ thực sự cơ]
[Chẳng phải lần nước còn chụp ảnh cưới sao, hẳn là không nhanh vậy đâu]
[Đúng nha, mới chụp ảnh cưới, chắc hôn lễ không còn xa nữa rồi]
Qua lâu như vậy, các cư dân mạng đã cực kỳ bình tĩnh mà tiếp nhận tin tức Lục Yến Lâm và Lâm Sơ Huỳnh kết hôn, hơn nữa còn có thể dò hỏi một vài chuyện.
Hiện tại, bọn họ ngược lại còn mong chờ hôn lễ hơn cả chính chủ Lâm Sơ Huỳnh.
Mỗi tháng trên weibo gần như đều có tin tức minh tinh kết hôn, phô trương thanh thế, nhưng cư dân mạng tận mắt xem xong cũng cảm thấy cũng chỉ có như vậy, đặc biệt là sau khi có minh tinh đối lập nhau.
Có thể ngay từ đầu bọn họ đều cảm thán ngạc nhiên nhưng hiện tại đã chai sạn rồi, cảm thấy quá ư là bình thường.
Lâm Sơ Huỳnh tắt điện thoại.
Đi dạo hết buổi chiều, bây giờ cô thấy hơi mệt.
Có thể không khí trong xe quá tốt, hoặc do có sự tồn tại của người bên cạnh nên Lâm Sơ Huỳnh vô tình ngủ thiếp đi.
Lục Yến Lâm cảm nhận sức nặng trên bả vai, hơi hơi nghiêng đầu, nhìn thấy chiếc mũi thanh tú, môi đỏ khẽ nhếch, lông mi dài cong vút thì cũng im lặng.
Bỗng nhiên anh vươn tay chọt nhẹ một cái.
Lâm Sơ Huỳnh đang ngủ mơ màng giật giật theo, lông mi run run, rồi lại nhanh chóng an tĩnh, dáng vẻ này trong mắt anh chính là sắc thái mỹ lệ.
Lục Yến Lâm khẽ nhíu mày, thu tay lại.
Anh chưa từng đi mua đồ cùng phụ nữ, sau khi mẹ anh sinh anh ra không lâu thì qua đời, vậy nên người phụ nữ duy nhất trong nhà lúc ấy chỉ có chị gái đã trưởng thành.
Có thể nói, xung quanh anh không có bất cứ một người phụ nữ thân mật nào, người quen anh sẽ sợ anh, người không quen thì lại tiếp cận vì đủ loại nguyên nhân, khiến anh chán ghét cực độ.
Dần dà, anh chỉ có một mình.
Thật ra, hoàn cảnh sống của Lâm Sơ Huỳnh hoàn toàn khác anh, số lần anh gặp cô có thể đếm trên đầu ngón tay, mỗi lần gặp đều ở độ tuổi khác nhau, khi còn nhỏ cô còn lộ ra một mặt giảo hoạt tinh nghịch.
Lúc mười mấy tuổi, cô đã dám khiêu khích anh, bắt nạt Lục Nghiêu ngay trước mặt anh.
Chờ sau khi trưởng thành, càng lớn mật hơn nữa.
Mà cũng phải thôi, đại tiểu thư nhà họ Lâm chưa từng có thời điểm nào không được như ý, sống tự do phóng khoáng, ngay cả anh cũng biểu lộ nhất định phải có được.
Chẳng qua, ai là thợ săn ai là con mồi, đã không thể phân biệt rõ.
*****
Khi Lâm Sơ Huỳnh tỉnh lại, người đã ở trong khách sạn.
Cô ở Paris chỉ vài ngày, bởi không thể kéo Lục Yến Lâm đi cùng mình mỗi ngày nên sau đó cô liền về nước với Lục Nghiêu.
Trái lại, trong công ty lại khá im lặng.
Cuộc tuyển chọn lần trước chấm dứt, hai thực tập sinh một người tên là Từ Cẩn, một người tên là Tần Tuân Thanh đã giành được slot ra mắt, hiện tại danh tiếng trong nước giống như mặt trời ban trưa.
Vì thế, công ty đã chuẩn bị một buổi tiệc chúc mừng.
Lâm Sơ Huỳnh trở về vừa khéo, đúng lúc tham gia buổi tiệc tối mai.
Nội bộ công ty đã lưu truyền ầm ầm, Thẩm Minh Tước vừa nghe tin lập tức mặt dày chạy tới công ty: “Có đúng là tiệc chúc mừng không ạ?"
Hiện tại lá gan của cô ấy lớn hơn trước rất nhiều.
Nếu là trước kia, ở công ty khác, căn bản cô ấy không có khả năng và cũng không dám nói vậy với tổng giám đốc công ty, thậm chí ông chủ trước kia cô ấy còn chưa gặp được mấy lần.
Nhưng, bà chủ hiện tại của mình khác biệt.
“Sao em lại thấy hứng thú với buổi tiệc này?" Lâm Sơ Huỳnh hỏi.
“Em có theo dõi gameshow đó." Thẩm Minh Tước lải nhải: “Em còn bỏ phiếu cho Tần Tuân Thanh đấy, cậu ta nhảy siêu lợi hại, center đấy!"
“Rồi sao?" Lâm Sơ Huỳnh chống cằm.
“Em chính là một người hâm mộ bình thường thôi nha." Thẩm Minh Tước chớp mắt.
“Cho nên, em muốn đi tiệc chúc mừng." Lâm Sơ Huỳnh nhướng mày, “Chẳng lẽ em không sợ tin tức ngày mai sẽ xuất hiện scandal tình ái của mình sao?"
“Chị nói cũng phải." Thẩm Minh Tước cau mày.
Một đại mỹ nhân ngồi trong văn phòng của mình, lại còn mặt mày ủ ê khiến nhan khống Lâm Sơ Huỳnh chưa đến mấy phút đã thay đổi chủ ý.
Lâm Sơ Huỳnh vừa nghĩ vừa cảm thán, mình còn không chịu được.
Huống chi là đàn ông, hiện tại cô lĩnh hội được cảm giác mất nước rồi.
Cũng không biết Trình Minh Thành nghĩ cái gì nữa, Thẩm Minh Tước năng động đầy sức sống thế này mà anh ta còn bỏ qua, quả nhiên không có mắt thẩm mỹ.
Đối với chuyện tình cảm của nghệ sĩ nhà mình, Lâm Sơ Huỳnh tuyệt đối không nhúng tay.
Cô dặn dò: “Muốn đi thì đi theo chị, nhớ đừng chạy loạn."
Thẩm Minh Tước hận không thể lập tức nhào lên ôm hôn hai phát: “Bà chủ thật tốt!"
Lục Nghiêu nghe nói Thẩm Minh Tước muốn đi, khó hiểu: “Này đẹp chỗ nào, không phải chỉ là vẻ ngoài anh tuấn một chút sao."
“Lục thiếu anh không có mắt thẩm mỹ." Thẩm Minh Tước lắc đầu.
“Là cô không có mới đúng." Lục Nghiêu khinh bỉ.
“Anh như này, coi chừng tôi phải nhỏ thuốc nhỏ mắt cho anh trước mặt bà chủ mất." Thẩm Minh Tước liếc mắt nhìn cậu, “Dù Lục thiếu anh có dùng tiền cũng không mua được sự ủng hộ của tôi đâu."
“..........?"
Lục Nghiêu nhìn cô, cứ như bản thân nhìn thấy nữ chính ngốc bạch ngọt không sợ cường quyền trong phim truyền hình, bước tiếp theo tất nhiên là khiến nam chính rung động.
Nhưng, cậu không phải.
Cho nên, cậu cũng không phải nam chính.
Lục Nghiêu nói: “Tôi làm gì có tiền mà mua sự ủng hộ của cô."
Cậu ngày càng thấy thật thần kỳ, Thẩm Minh Tước vậy mà dám nói lời đâm thọc cậu một cách đương nhiên, có còn nhớ cậu là Lục thiếu không vậy??
Chẳng lẽ không sợ cậu một kích ra tay phong sát cô ấy sao!
Hiển nhiên Thẩm Minh Tước theo đuổi thần tượng cực kỳ bí mật, cô ấy là một người mẫu, fans ngoại trừ fans nhan sắc thì chính là fans sự nghiệp, đối với cô ấy, thích ai cũng không có cảm giác gì.
Có thể một phần là do bạn trai cũ.
Lúc ghi hình gameshow trinh thám có xảy ra chuyện, còn lên hot search, không hề bất ngờ, cô ấy và Trình Minh Thành lại bị lôi ra bàn tán, còn bị chụp cùng một khung hình.
May mắn Thẩm Minh Tước đã miễn dịch với chuyện này rồi.
Bởi vì đây chỉ là tiệc chúc mừng của Giải trí Thiên Nghệ nên người tham gia không nhiều lắm, biết bà chủ muốn tới, nhân viên phía dưới đều thực vội vàng.
Từ khi Lâm Sơ Huỳnh tiếp nhận công ty tới nay, số lần cô tham gia tiệc tùng như này rất ít, cơ bản nghệ sĩ nhỏ không biết mặt mũi bà chủ nhà mình như thế nào.
Về phần Tần Tuân Thanh và Từ Cẩn mới ra mắt, trước kia lúc hai người còn là thực tập sinh, cũng chỉ có thể nghe từ miệng người khác.
Biết bà chủ sẽ tham dự, phản ứng đầu tiên của họ là không ổn rồi.
Giới giải trí có rất nhiều chuyện bị giấu sau tấm màn đen, lúc trước, trên weibo lộ tin tổng giám đốc của Giải trí Thiên Nghệ là phụ nữ, ai biết có bị ép buộc làm gì không.
Người đại diện thấy vẻ thấp thỏm của hai người, cốc cho mỗi người một cái: “Dù hai cậu có suy nghĩ miên man cỡ nào, dù có bản lĩnh kia thì muốn đi cũng chẳng được đâu, đừng cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, tổng giám đốc Lâm là người mà các cậu có thể nghĩ đến sao?"
Tần Tuân Thanh: “............"
Từ Cẩn: “............."
“Đừng có nhìn tôi, tôi chỉ nói sự thật thôi." Người đại diện bình tĩnh nói tiếp: “Thẩm Minh Tước là ví dụ điển hình, hiện tại trở thành bạn bè với tổng giám đốc Lâm, ngày trôi qua thực sự quá thoải mái."
“Cho nên, bọn em cũng cần trở thành bạn của tổng giám đốc Lâm?"
“Ngẫm lại thì cũng được đó, nhưng giá trị nhan sắc của hai cậu không đủ."
“..........?"
Tốt xấu gì bọn họ cũng là tiểu thịt tươi mới ra mắt gần đây mà....
*****
Giải trí Thiên Nghệ đại tài khí thô, lần chúc mừng này tổ chức ở Hối Cẩm viên.
Vì đây là buộc tiệc kín nên Lâm Sơ Huỳnh mặc bộ quần áo bình thường, dù rằng như thế cũng đủ chọc mù mắt người ta.
Thẩm Minh Tước đặc biệt đi đôi giày đế bằng, dù sao dáng người cô cũng cao, hơn nữa lúc đi học vốn đã cao, đứng cạnh Lục Nghiêu không thấy thấp chút nào.
“Bà chủ, tí nữa em đi vào nên nói cái gì?" Thẩm Minh Tước hồi hộp.
“........?"
Lâm Sơ Huỳnh nghi ngờ nhìn cô nàng: “Tiểu Thẩm, nhìn Kiều Quả đi."
Thẩm Minh Tước nghe lời quay đầu, vẻ mặt của trợ lý Kiều không cảm xúc, tư thế đứng như sấm cũng không động, phảng phất giống như người máy.
Cô ấy không làm được, huhu.
Lâm Sơ Huỳnh nói: “Em là tiền bối, lạnh lùng một chút."
Thẩm Minh Tước ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng."
Phòng bao đã đủ người, nhìn cánh cửa bị đẩy ra, hai idol mới xuất đạo trợn mắt trừng lớn như muốn rớt ra ngoài.
Đây là bà chủ công ty bọn họ??
Người đại diện nhanh nhẹn đánh lên lưng hai người một cái.
Lúc này hai cậu mới lấy lại tinh thần, ngoan ngoãn gọi: “Bà chủ."
“Ừ." Lâm Sơ Huỳnh nhìn thiếu niên mới 18, 19 tuổi, cảm thấy tuổi trẻ thật tốt, ngoan ngoan ngoãn ngoãn như em trai nhỏ.
Cô không theo dõi gameshow kia nhưng có Kiều Quả ở đây, chuyện gì cũng biết rõ, bao gồm việc bọn họ bị cắt nối biên tập quá đáng trong tiết mục, bị ngầm cưỡng ép, đều biết hết.
Dù sao gameshow tuyển chọn có gần trăm người, xuất hiện kẻ chơi xấu cũng là chuyện bình thường.
“Chị Dương." Từ Cẩn nhỏ giọng kêu lên, lại hỏi: “Chị có thấy bộ dạng của bà chủ chúng ta rất giống Lục phu nhân của Hoa Thịnh không?"
“Em cũng thấy thế." Tần Tuân Thanh tiếp lời: “Hơn nữa Lục phu nhân và chị Minh Tước cũng là bạn bè, có phải là chị em song sinh với bà chủ chúng ta không?"
“Cậu nói tôi cũng chợt nhớ, bà chủ bọn mình cũng họ Lâm." Từ Cẩn thông não, “Người nào là chị, người nào là em vậy?"
“.........."
Lần đầu tiên chị Dương cảm thấy nghệ sĩ của mình đi làm biên kịch rất phù hợp: “Cái gì mà chị em song sinh, hai cậu nghĩ là đang đóng phim truyền hình sao?"
Tiệc chúc mừng không kéo dài quá lâu, sau khi kết thúc mới có mười giờ.
Buổi tối mùa thu rất lạnh, Lâm Sơ Huỳnh phủ thêm áo khoác mới nhớ tới Thẩm Minh Tước đi toilet vẫn chưa về: “Tước Tước đâu?"
Cách cô xưng hô với Thẩm Minh Tước rối loạn lộn xộn, trong đầu nghĩ đến cái gì thì sẽ gọi cái đó.
Kiều Quả nói: “Để tôi đến toilet xem."
Lâm Sơ Huỳnh lắc đầu: “Quên đi, đi cùng nhau."
Bên trong toilet, hai người vừa đến bên ngoài liền thấy Thẩm Minh Tước đi ra từ bên trong, cuối cùng còn dùng chân đá đá vào trong.
Chắc là không đá trúng, bản thân còn suýt chút nữa ngã sấp xuống.
Lâm Sơ Huỳnh chỉ nhìn thấy một bàn tay thon dài lộ từ bên trong, giữ lấy cổ tay cô nàng, cổ tay áo bị kéo lên, lộ ra chiếc đồng hồ trên cổ tay tinh tế.
“Có phải anh bị điên ––––“
Thân mình Thẩm Minh Tước không đứng vững, cả người đều ngã vào bên trong khiến Trình Minh Thành bị đẩy lùi về phía sau, chạm đến vách tường lạnh như băng.
Cô ấy thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn thằng vào đôi mắt tối đen kia.
Trên hành lang thật im lặng.
Lâm Sơ Huỳnh híp mắt, không đi qua mà chờ ở cuối lối đi nhỏ.
Vài phút sau, Thẩm Minh Tước mới đi ra, còn vẫy vẫy cánh tay, xoa xoa cổ tay, thỉnh thoảng còn dậm chân, hiển nhiên đang cực kỳ tức giận.
Nhìn thấy Lâm Sơ Huỳnh, cô ấy vội vàng giấu tay ra sau lưng, cười cười: “Bà chủ, chúng ta phải về sao?"
“Ừ." Lâm Sơ Huỳnh gật đầu.
Kiều Quả đứng một bên nhìn hai người, cảm thấy vẫn không nên nói gì mới là lựa chọn chính xác.
Sau khi lên xe, Lâm Sơ Huỳnh mới hỏi: “Cảm giác vỡ mộng thế nào?"
Thẩm Minh Tước nói: “Quá nhỏ."
“Nuôi dưỡng không tốt sao?" Lâm Sơ Huỳnh nhấp ngụm trà mà Kiều Quả pha, híp mắt nói: “Em xem có bao nhiêu người muốn tìm cún nhỏ mà."
“Vẫn nên thôi đi, em không thích nhỏ." Thẩm Minh Tưởng suy nghĩ xa hơn, mặt hơi ửng đỏ: “Bà chủ, chị không cảm thấy sói càng tốt hơn sao?"
Lâm Sơ Huỳnh liếc mắt nhìn cô nàng một cái.
Không nhìn ra cô gái này có khát vọng như vậy nha.
“Hai ngày nay em có xem một bộ phim ngắn." Thẩm Minh Tước nhỏ giọng giải thích: “Không nói không nói nữa, nếu không tổng giám đốc Lục muốn giết người mất."
“Tô son lại đi." Lâm Sơ Huỳnh nhắc nhở.
Động tác của Thẩm Minh Tước ngừng lại, thật cẩn thận quan sát vẻ mặt của bà chủ, sau khi phát hiện bà chủ không tức giận mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy cố tỏ vẻ bình tĩnh: “Haiz, có gì to tát đâu."
Lâm Sơ Huỳnh khẽ hừ: “Chị mà không nhắc thì em không định nói?"
Thẩm Minh Tước nhìn mình trong gương, mím môi, đôi môi khôi phục màu hồng nhuận vốn có, đôi mắt trong trẻo lấp lánh.
Cô hung dữ nói: “Bà chủ chị yên tâm, em đã trả thù lại rồi."
Lâm Sơ Huỳnh không có hỏi trả thù cái gì.
Đợi đến ngày hôm sau, khi nhìn thấy tin tức, cô mới bừng tỉnh.
Trong video, Trình Minh Thành vẫn là bộ dáng lạnh nhạt ngàn năm không đổi, không khác bình thường, nhưng mà cố tình khóe môi lại bị cắn.
Tuy rằng miệng vết thương không lớn nhưng không thể phớt lờ.
Trình Minh Thành giống như không có việc gì, mang cái miệng bị thương kia đến công ty, còn thiếu công bố cho tất cả mọi người biết: anh ta bị cắn.
Nhóm chó săn (phóng viên) còn khoa trương đến nỗi miêu tả vết thương của anh ta rất phức tạp, chắc chắn đối phương không lưu tình chút nào, miệng vết thương này phải tốn ít nhất mấy ngày mới khỏi được.
Đông đảo cư dân mạng đều đưa ra các loại suy đoán về chuyện này.
Còn Lâm Sơ Huỳnh nhìn thấy ảnh chụp kia thì hết sức vui mừng.
Tối hôm qua cô nhìn đồng hồ đeo tay thì đã nhận ra Trình Minh Thành, dù anh ta không lộ mặt.
Ngày hôm qua cô không biết tại sao Trình Minh Thành cũng ở Hối Cẩm viên, đương nhiên cũng có khả năng tình cờ gặp, về phần tình huống giữa anh ta và Thẩm Minh Tước như thế nào thì cô cũng không rõ ràng lắm.
Nếu ngày hôm qua, một đá cuối cùng của Thẩm Minh Tước đá trúng thì có khả năng hôm nay tổng giám đốc Trình nhập viện sẽ lên đầu đề.
Đang nghĩ ngợi, Kiểu Quả đẩy cửa bước vào: “Bà chủ, cô lại lên hot search."
Lâm Sơ Huỳnh: “Vậy à?"
Cô đã quen rồi.
Kiều Quả giải thích: “Hot search lần này có hơi kỳ lạ, là bởi tiệc chúc mừng đêm qua, hướng gió trên mạng không đúng lắm."
Lâm Sơ Huỳnh ngược lại muốn nhìn một chút xem hướng gió không đúng chỗ nào.
Cô đi tham dự tiệc chúc mừng chẳng phải việc không thể cho ai biết, chụp thì cứ chụp đi, không sao cả.
Trên mạng đều có ý kiến trái chiều.
Bình luận đầu tiên dưới tin tức cực kỳ chói mắt: “Đây là mới show ân ái xong liền theo đuổi idol, không biết cuộc gặp mặt trắng nhỏ này tốn bao nhiêu tiền của tổng giám đốc Lục nhỉ?"
Đương nhiên cũng có người phản bác hắn ta.
[Kết hôn thì không được phép theo đuổi thần tượng sao?]
[Chẳng lẽ sau này show ân ái xong cũng chỉ có thể ngồi nhà đợi? Vậy thì đừng ra cửa nữa, đỡ phải bị chụp cùng khung hình với người khác, rồi lại bị người ta bôi đen.]
[Không nói cái khác, nhưng tiêu tiền của ông xã để theo đuổi thần tượng thì không tốt lắm đâu?]
[Cô biết rõ như vậy sao?]
[Theo đuổi thần tượng cũng được thôi, nhưng mà gặp nhau buổi tối có hơi không ổn?]
[Tổng giám đốc Lục có biết vợ mình cầm tiền của mình đi gặp idol nam, còn dùng bữa cùng nhau không?]
Khu bình luận loạn cào cào, một bên thì bảo vệ, một bên thì hắt nước bẩn.
Cực kỳ phù hợp với giả thiết của Lâm Sơ Huỳnh: một nửa anti-fans, một nửa fans nhan sắc.
Cuối cùng, cãi tới cãi lui, vlog mấy ngày trước của Lâm Sơ Huỳnh cũng bị lôi ra trào phúng, nói cô tiêu hoang tiền của Lục Yến Lâm.
Kiều Quả nói: “Đã chuẩn bị gỡ hot search rồi ạ."
“Không phải bọn họ cảm thấy tôi chỉ biết tiêu tiền của ông xã mình sao?" Lâm Sơ Huỳnh dựa lưng vào ghế, “Khiến bọn họ sáng mắt ra đi."
Toàn bộ phòng để quần áo, chỉ sợ bọn họ nhìn không nổi thôi.
Nghĩ đến câu trả lời của Lục Yến Lâm, vẫn có vài người tin chắc rằng đây là Lâm Sơ Huỳnh phát, có vài người lại tin đây là chính chủ đáp.
Trong nhất thời, bình luận càng náo nhiệt.
Lúc này Lâm Sơ Huỳnh còn không biết Lục Yến Lâm trả lời trên weibo, thấy anh đánh chữ liền vươn người lại gần để xem: “Anh đăng gì vậy?"
“Bình luận." Lục Yến Lâm lời ít ý nhiều đáp.
“Vậy chẳng phải weibo sẽ bùng nổ sao." Lâm Sơ Huỳnh vừa lầm bầm, vừa nhìn điện thoại, liền thấy hai bình luận kia.
Cô sửng sốt vài giây, sau đó quay đầu nhìn Lục Yến Lâm.
Người này nháo ra động tĩnh lớn như vậy mà còn tỏ vẻ cái gì cũng không biết, không cảm thấy có chút vấn đề nào.
Lâm Sơ Huỳnh nhướng mày: “Chú hai, bọn họ đều không tin người đăng là anh kìa."
Lục Yến Lâm vẻ mặt bình tĩnh: “Bọn họ không nhìn kỹ."
Nếu là Lâm Sơ Huỳnh dùng weibo của anh để đăng tin thì sẽ không trả lời như vậy mà sẽ đường đường chính chính, tựa như “Hôn nhẹ bà xã".
Rõ ràng phong cách nói chuyện không hề giống nhau.
Lâm Sơ Huỳnh nhìn vẻ mặt của anh, thò lại gần hỏi: "Chú hai, có phải anh đang nghĩ em đăng quá giả không?"
Cô duỗi tay chọc lên lông mày của anh.
Đầu Lục Yến Lâm nghiêng về một bên, đầu ngón tay của cô dùng sức một chút.
Không đau, nhưng cảm giác vô cùng rõ ràng.
“Em cảm thấy thế nào?" Anh nhỏ giọng hỏi.
“Dù có giả cũng không cho phép nói ra." Lâm Sơ Huỳnh đúng lý hợp tình nói, còn nhân tiện áp chế: “Cũng không cho phép anh nói với người khác."
Vừa nãy là thất sách, đáng lẽ ra không nên cho phép anh tự đăng weibo.
“Được." Lục Yến Lâm gật đầu, anh cúi đầu nhìn điện thoại của Lâm Sơ Huỳnh, trong mắt ánh lên một tia dung túng.
“Trước đó còn mắng em, hiện tại lại đủ các loại khen." Lâm Sơ Huỳnh vừa đọc bình luận vừa nhỏ giọng chửi: “Ai ai cũng là kẻ hai mặt."
Mặt hai của bọn họ thực cực đoan.
Tuy rằng cô cũng có nhiều vỏ bọc bên ngoài nhưng không hề giống bọn họ.
So với một hồi phong ba vừa rồi, những bình luận bây giờ đã bình thường hơn rất nhiều.
[Tóm lại, vì sao tối nay tôi lại click xem bình luận của hai người kia?]
[Nhìn weibo của LSH, có vẻ hai người cùng đi dạo phố?]
[Không thể không thừa nhận, kỹ thuật chụp ảnh khá tốt đấy chứ..... tổng giám đốc Lục thật ngầu]
[Quả nhiên trai đẹp đều là của người khác, tiền cũng thuộc về người khác nốt]
[Hình như tôi không nghe nói hai người tổ chức hôn lễ, không định tổ chức sao?]
[Tôi cũng muốn xem hôn lễ+1]
[Ngắm nhìn nhiều hôn lễ xa hoa của minh tinh rồi, hiện tại tôi muốn xem một hôn lễ thực sự cơ]
[Chẳng phải lần nước còn chụp ảnh cưới sao, hẳn là không nhanh vậy đâu]
[Đúng nha, mới chụp ảnh cưới, chắc hôn lễ không còn xa nữa rồi]
Qua lâu như vậy, các cư dân mạng đã cực kỳ bình tĩnh mà tiếp nhận tin tức Lục Yến Lâm và Lâm Sơ Huỳnh kết hôn, hơn nữa còn có thể dò hỏi một vài chuyện.
Hiện tại, bọn họ ngược lại còn mong chờ hôn lễ hơn cả chính chủ Lâm Sơ Huỳnh.
Mỗi tháng trên weibo gần như đều có tin tức minh tinh kết hôn, phô trương thanh thế, nhưng cư dân mạng tận mắt xem xong cũng cảm thấy cũng chỉ có như vậy, đặc biệt là sau khi có minh tinh đối lập nhau.
Có thể ngay từ đầu bọn họ đều cảm thán ngạc nhiên nhưng hiện tại đã chai sạn rồi, cảm thấy quá ư là bình thường.
Lâm Sơ Huỳnh tắt điện thoại.
Đi dạo hết buổi chiều, bây giờ cô thấy hơi mệt.
Có thể không khí trong xe quá tốt, hoặc do có sự tồn tại của người bên cạnh nên Lâm Sơ Huỳnh vô tình ngủ thiếp đi.
Lục Yến Lâm cảm nhận sức nặng trên bả vai, hơi hơi nghiêng đầu, nhìn thấy chiếc mũi thanh tú, môi đỏ khẽ nhếch, lông mi dài cong vút thì cũng im lặng.
Bỗng nhiên anh vươn tay chọt nhẹ một cái.
Lâm Sơ Huỳnh đang ngủ mơ màng giật giật theo, lông mi run run, rồi lại nhanh chóng an tĩnh, dáng vẻ này trong mắt anh chính là sắc thái mỹ lệ.
Lục Yến Lâm khẽ nhíu mày, thu tay lại.
Anh chưa từng đi mua đồ cùng phụ nữ, sau khi mẹ anh sinh anh ra không lâu thì qua đời, vậy nên người phụ nữ duy nhất trong nhà lúc ấy chỉ có chị gái đã trưởng thành.
Có thể nói, xung quanh anh không có bất cứ một người phụ nữ thân mật nào, người quen anh sẽ sợ anh, người không quen thì lại tiếp cận vì đủ loại nguyên nhân, khiến anh chán ghét cực độ.
Dần dà, anh chỉ có một mình.
Thật ra, hoàn cảnh sống của Lâm Sơ Huỳnh hoàn toàn khác anh, số lần anh gặp cô có thể đếm trên đầu ngón tay, mỗi lần gặp đều ở độ tuổi khác nhau, khi còn nhỏ cô còn lộ ra một mặt giảo hoạt tinh nghịch.
Lúc mười mấy tuổi, cô đã dám khiêu khích anh, bắt nạt Lục Nghiêu ngay trước mặt anh.
Chờ sau khi trưởng thành, càng lớn mật hơn nữa.
Mà cũng phải thôi, đại tiểu thư nhà họ Lâm chưa từng có thời điểm nào không được như ý, sống tự do phóng khoáng, ngay cả anh cũng biểu lộ nhất định phải có được.
Chẳng qua, ai là thợ săn ai là con mồi, đã không thể phân biệt rõ.
*****
Khi Lâm Sơ Huỳnh tỉnh lại, người đã ở trong khách sạn.
Cô ở Paris chỉ vài ngày, bởi không thể kéo Lục Yến Lâm đi cùng mình mỗi ngày nên sau đó cô liền về nước với Lục Nghiêu.
Trái lại, trong công ty lại khá im lặng.
Cuộc tuyển chọn lần trước chấm dứt, hai thực tập sinh một người tên là Từ Cẩn, một người tên là Tần Tuân Thanh đã giành được slot ra mắt, hiện tại danh tiếng trong nước giống như mặt trời ban trưa.
Vì thế, công ty đã chuẩn bị một buổi tiệc chúc mừng.
Lâm Sơ Huỳnh trở về vừa khéo, đúng lúc tham gia buổi tiệc tối mai.
Nội bộ công ty đã lưu truyền ầm ầm, Thẩm Minh Tước vừa nghe tin lập tức mặt dày chạy tới công ty: “Có đúng là tiệc chúc mừng không ạ?"
Hiện tại lá gan của cô ấy lớn hơn trước rất nhiều.
Nếu là trước kia, ở công ty khác, căn bản cô ấy không có khả năng và cũng không dám nói vậy với tổng giám đốc công ty, thậm chí ông chủ trước kia cô ấy còn chưa gặp được mấy lần.
Nhưng, bà chủ hiện tại của mình khác biệt.
“Sao em lại thấy hứng thú với buổi tiệc này?" Lâm Sơ Huỳnh hỏi.
“Em có theo dõi gameshow đó." Thẩm Minh Tước lải nhải: “Em còn bỏ phiếu cho Tần Tuân Thanh đấy, cậu ta nhảy siêu lợi hại, center đấy!"
“Rồi sao?" Lâm Sơ Huỳnh chống cằm.
“Em chính là một người hâm mộ bình thường thôi nha." Thẩm Minh Tước chớp mắt.
“Cho nên, em muốn đi tiệc chúc mừng." Lâm Sơ Huỳnh nhướng mày, “Chẳng lẽ em không sợ tin tức ngày mai sẽ xuất hiện scandal tình ái của mình sao?"
“Chị nói cũng phải." Thẩm Minh Tước cau mày.
Một đại mỹ nhân ngồi trong văn phòng của mình, lại còn mặt mày ủ ê khiến nhan khống Lâm Sơ Huỳnh chưa đến mấy phút đã thay đổi chủ ý.
Lâm Sơ Huỳnh vừa nghĩ vừa cảm thán, mình còn không chịu được.
Huống chi là đàn ông, hiện tại cô lĩnh hội được cảm giác mất nước rồi.
Cũng không biết Trình Minh Thành nghĩ cái gì nữa, Thẩm Minh Tước năng động đầy sức sống thế này mà anh ta còn bỏ qua, quả nhiên không có mắt thẩm mỹ.
Đối với chuyện tình cảm của nghệ sĩ nhà mình, Lâm Sơ Huỳnh tuyệt đối không nhúng tay.
Cô dặn dò: “Muốn đi thì đi theo chị, nhớ đừng chạy loạn."
Thẩm Minh Tước hận không thể lập tức nhào lên ôm hôn hai phát: “Bà chủ thật tốt!"
Lục Nghiêu nghe nói Thẩm Minh Tước muốn đi, khó hiểu: “Này đẹp chỗ nào, không phải chỉ là vẻ ngoài anh tuấn một chút sao."
“Lục thiếu anh không có mắt thẩm mỹ." Thẩm Minh Tước lắc đầu.
“Là cô không có mới đúng." Lục Nghiêu khinh bỉ.
“Anh như này, coi chừng tôi phải nhỏ thuốc nhỏ mắt cho anh trước mặt bà chủ mất." Thẩm Minh Tước liếc mắt nhìn cậu, “Dù Lục thiếu anh có dùng tiền cũng không mua được sự ủng hộ của tôi đâu."
“..........?"
Lục Nghiêu nhìn cô, cứ như bản thân nhìn thấy nữ chính ngốc bạch ngọt không sợ cường quyền trong phim truyền hình, bước tiếp theo tất nhiên là khiến nam chính rung động.
Nhưng, cậu không phải.
Cho nên, cậu cũng không phải nam chính.
Lục Nghiêu nói: “Tôi làm gì có tiền mà mua sự ủng hộ của cô."
Cậu ngày càng thấy thật thần kỳ, Thẩm Minh Tước vậy mà dám nói lời đâm thọc cậu một cách đương nhiên, có còn nhớ cậu là Lục thiếu không vậy??
Chẳng lẽ không sợ cậu một kích ra tay phong sát cô ấy sao!
Hiển nhiên Thẩm Minh Tước theo đuổi thần tượng cực kỳ bí mật, cô ấy là một người mẫu, fans ngoại trừ fans nhan sắc thì chính là fans sự nghiệp, đối với cô ấy, thích ai cũng không có cảm giác gì.
Có thể một phần là do bạn trai cũ.
Lúc ghi hình gameshow trinh thám có xảy ra chuyện, còn lên hot search, không hề bất ngờ, cô ấy và Trình Minh Thành lại bị lôi ra bàn tán, còn bị chụp cùng một khung hình.
May mắn Thẩm Minh Tước đã miễn dịch với chuyện này rồi.
Bởi vì đây chỉ là tiệc chúc mừng của Giải trí Thiên Nghệ nên người tham gia không nhiều lắm, biết bà chủ muốn tới, nhân viên phía dưới đều thực vội vàng.
Từ khi Lâm Sơ Huỳnh tiếp nhận công ty tới nay, số lần cô tham gia tiệc tùng như này rất ít, cơ bản nghệ sĩ nhỏ không biết mặt mũi bà chủ nhà mình như thế nào.
Về phần Tần Tuân Thanh và Từ Cẩn mới ra mắt, trước kia lúc hai người còn là thực tập sinh, cũng chỉ có thể nghe từ miệng người khác.
Biết bà chủ sẽ tham dự, phản ứng đầu tiên của họ là không ổn rồi.
Giới giải trí có rất nhiều chuyện bị giấu sau tấm màn đen, lúc trước, trên weibo lộ tin tổng giám đốc của Giải trí Thiên Nghệ là phụ nữ, ai biết có bị ép buộc làm gì không.
Người đại diện thấy vẻ thấp thỏm của hai người, cốc cho mỗi người một cái: “Dù hai cậu có suy nghĩ miên man cỡ nào, dù có bản lĩnh kia thì muốn đi cũng chẳng được đâu, đừng cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, tổng giám đốc Lâm là người mà các cậu có thể nghĩ đến sao?"
Tần Tuân Thanh: “............"
Từ Cẩn: “............."
“Đừng có nhìn tôi, tôi chỉ nói sự thật thôi." Người đại diện bình tĩnh nói tiếp: “Thẩm Minh Tước là ví dụ điển hình, hiện tại trở thành bạn bè với tổng giám đốc Lâm, ngày trôi qua thực sự quá thoải mái."
“Cho nên, bọn em cũng cần trở thành bạn của tổng giám đốc Lâm?"
“Ngẫm lại thì cũng được đó, nhưng giá trị nhan sắc của hai cậu không đủ."
“..........?"
Tốt xấu gì bọn họ cũng là tiểu thịt tươi mới ra mắt gần đây mà....
*****
Giải trí Thiên Nghệ đại tài khí thô, lần chúc mừng này tổ chức ở Hối Cẩm viên.
Vì đây là buộc tiệc kín nên Lâm Sơ Huỳnh mặc bộ quần áo bình thường, dù rằng như thế cũng đủ chọc mù mắt người ta.
Thẩm Minh Tước đặc biệt đi đôi giày đế bằng, dù sao dáng người cô cũng cao, hơn nữa lúc đi học vốn đã cao, đứng cạnh Lục Nghiêu không thấy thấp chút nào.
“Bà chủ, tí nữa em đi vào nên nói cái gì?" Thẩm Minh Tước hồi hộp.
“........?"
Lâm Sơ Huỳnh nghi ngờ nhìn cô nàng: “Tiểu Thẩm, nhìn Kiều Quả đi."
Thẩm Minh Tước nghe lời quay đầu, vẻ mặt của trợ lý Kiều không cảm xúc, tư thế đứng như sấm cũng không động, phảng phất giống như người máy.
Cô ấy không làm được, huhu.
Lâm Sơ Huỳnh nói: “Em là tiền bối, lạnh lùng một chút."
Thẩm Minh Tước ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng."
Phòng bao đã đủ người, nhìn cánh cửa bị đẩy ra, hai idol mới xuất đạo trợn mắt trừng lớn như muốn rớt ra ngoài.
Đây là bà chủ công ty bọn họ??
Người đại diện nhanh nhẹn đánh lên lưng hai người một cái.
Lúc này hai cậu mới lấy lại tinh thần, ngoan ngoãn gọi: “Bà chủ."
“Ừ." Lâm Sơ Huỳnh nhìn thiếu niên mới 18, 19 tuổi, cảm thấy tuổi trẻ thật tốt, ngoan ngoan ngoãn ngoãn như em trai nhỏ.
Cô không theo dõi gameshow kia nhưng có Kiều Quả ở đây, chuyện gì cũng biết rõ, bao gồm việc bọn họ bị cắt nối biên tập quá đáng trong tiết mục, bị ngầm cưỡng ép, đều biết hết.
Dù sao gameshow tuyển chọn có gần trăm người, xuất hiện kẻ chơi xấu cũng là chuyện bình thường.
“Chị Dương." Từ Cẩn nhỏ giọng kêu lên, lại hỏi: “Chị có thấy bộ dạng của bà chủ chúng ta rất giống Lục phu nhân của Hoa Thịnh không?"
“Em cũng thấy thế." Tần Tuân Thanh tiếp lời: “Hơn nữa Lục phu nhân và chị Minh Tước cũng là bạn bè, có phải là chị em song sinh với bà chủ chúng ta không?"
“Cậu nói tôi cũng chợt nhớ, bà chủ bọn mình cũng họ Lâm." Từ Cẩn thông não, “Người nào là chị, người nào là em vậy?"
“.........."
Lần đầu tiên chị Dương cảm thấy nghệ sĩ của mình đi làm biên kịch rất phù hợp: “Cái gì mà chị em song sinh, hai cậu nghĩ là đang đóng phim truyền hình sao?"
Tiệc chúc mừng không kéo dài quá lâu, sau khi kết thúc mới có mười giờ.
Buổi tối mùa thu rất lạnh, Lâm Sơ Huỳnh phủ thêm áo khoác mới nhớ tới Thẩm Minh Tước đi toilet vẫn chưa về: “Tước Tước đâu?"
Cách cô xưng hô với Thẩm Minh Tước rối loạn lộn xộn, trong đầu nghĩ đến cái gì thì sẽ gọi cái đó.
Kiều Quả nói: “Để tôi đến toilet xem."
Lâm Sơ Huỳnh lắc đầu: “Quên đi, đi cùng nhau."
Bên trong toilet, hai người vừa đến bên ngoài liền thấy Thẩm Minh Tước đi ra từ bên trong, cuối cùng còn dùng chân đá đá vào trong.
Chắc là không đá trúng, bản thân còn suýt chút nữa ngã sấp xuống.
Lâm Sơ Huỳnh chỉ nhìn thấy một bàn tay thon dài lộ từ bên trong, giữ lấy cổ tay cô nàng, cổ tay áo bị kéo lên, lộ ra chiếc đồng hồ trên cổ tay tinh tế.
“Có phải anh bị điên ––––“
Thân mình Thẩm Minh Tước không đứng vững, cả người đều ngã vào bên trong khiến Trình Minh Thành bị đẩy lùi về phía sau, chạm đến vách tường lạnh như băng.
Cô ấy thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn thằng vào đôi mắt tối đen kia.
Trên hành lang thật im lặng.
Lâm Sơ Huỳnh híp mắt, không đi qua mà chờ ở cuối lối đi nhỏ.
Vài phút sau, Thẩm Minh Tước mới đi ra, còn vẫy vẫy cánh tay, xoa xoa cổ tay, thỉnh thoảng còn dậm chân, hiển nhiên đang cực kỳ tức giận.
Nhìn thấy Lâm Sơ Huỳnh, cô ấy vội vàng giấu tay ra sau lưng, cười cười: “Bà chủ, chúng ta phải về sao?"
“Ừ." Lâm Sơ Huỳnh gật đầu.
Kiều Quả đứng một bên nhìn hai người, cảm thấy vẫn không nên nói gì mới là lựa chọn chính xác.
Sau khi lên xe, Lâm Sơ Huỳnh mới hỏi: “Cảm giác vỡ mộng thế nào?"
Thẩm Minh Tước nói: “Quá nhỏ."
“Nuôi dưỡng không tốt sao?" Lâm Sơ Huỳnh nhấp ngụm trà mà Kiều Quả pha, híp mắt nói: “Em xem có bao nhiêu người muốn tìm cún nhỏ mà."
“Vẫn nên thôi đi, em không thích nhỏ." Thẩm Minh Tưởng suy nghĩ xa hơn, mặt hơi ửng đỏ: “Bà chủ, chị không cảm thấy sói càng tốt hơn sao?"
Lâm Sơ Huỳnh liếc mắt nhìn cô nàng một cái.
Không nhìn ra cô gái này có khát vọng như vậy nha.
“Hai ngày nay em có xem một bộ phim ngắn." Thẩm Minh Tước nhỏ giọng giải thích: “Không nói không nói nữa, nếu không tổng giám đốc Lục muốn giết người mất."
“Tô son lại đi." Lâm Sơ Huỳnh nhắc nhở.
Động tác của Thẩm Minh Tước ngừng lại, thật cẩn thận quan sát vẻ mặt của bà chủ, sau khi phát hiện bà chủ không tức giận mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy cố tỏ vẻ bình tĩnh: “Haiz, có gì to tát đâu."
Lâm Sơ Huỳnh khẽ hừ: “Chị mà không nhắc thì em không định nói?"
Thẩm Minh Tước nhìn mình trong gương, mím môi, đôi môi khôi phục màu hồng nhuận vốn có, đôi mắt trong trẻo lấp lánh.
Cô hung dữ nói: “Bà chủ chị yên tâm, em đã trả thù lại rồi."
Lâm Sơ Huỳnh không có hỏi trả thù cái gì.
Đợi đến ngày hôm sau, khi nhìn thấy tin tức, cô mới bừng tỉnh.
Trong video, Trình Minh Thành vẫn là bộ dáng lạnh nhạt ngàn năm không đổi, không khác bình thường, nhưng mà cố tình khóe môi lại bị cắn.
Tuy rằng miệng vết thương không lớn nhưng không thể phớt lờ.
Trình Minh Thành giống như không có việc gì, mang cái miệng bị thương kia đến công ty, còn thiếu công bố cho tất cả mọi người biết: anh ta bị cắn.
Nhóm chó săn (phóng viên) còn khoa trương đến nỗi miêu tả vết thương của anh ta rất phức tạp, chắc chắn đối phương không lưu tình chút nào, miệng vết thương này phải tốn ít nhất mấy ngày mới khỏi được.
Đông đảo cư dân mạng đều đưa ra các loại suy đoán về chuyện này.
Còn Lâm Sơ Huỳnh nhìn thấy ảnh chụp kia thì hết sức vui mừng.
Tối hôm qua cô nhìn đồng hồ đeo tay thì đã nhận ra Trình Minh Thành, dù anh ta không lộ mặt.
Ngày hôm qua cô không biết tại sao Trình Minh Thành cũng ở Hối Cẩm viên, đương nhiên cũng có khả năng tình cờ gặp, về phần tình huống giữa anh ta và Thẩm Minh Tước như thế nào thì cô cũng không rõ ràng lắm.
Nếu ngày hôm qua, một đá cuối cùng của Thẩm Minh Tước đá trúng thì có khả năng hôm nay tổng giám đốc Trình nhập viện sẽ lên đầu đề.
Đang nghĩ ngợi, Kiểu Quả đẩy cửa bước vào: “Bà chủ, cô lại lên hot search."
Lâm Sơ Huỳnh: “Vậy à?"
Cô đã quen rồi.
Kiều Quả giải thích: “Hot search lần này có hơi kỳ lạ, là bởi tiệc chúc mừng đêm qua, hướng gió trên mạng không đúng lắm."
Lâm Sơ Huỳnh ngược lại muốn nhìn một chút xem hướng gió không đúng chỗ nào.
Cô đi tham dự tiệc chúc mừng chẳng phải việc không thể cho ai biết, chụp thì cứ chụp đi, không sao cả.
Trên mạng đều có ý kiến trái chiều.
Bình luận đầu tiên dưới tin tức cực kỳ chói mắt: “Đây là mới show ân ái xong liền theo đuổi idol, không biết cuộc gặp mặt trắng nhỏ này tốn bao nhiêu tiền của tổng giám đốc Lục nhỉ?"
Đương nhiên cũng có người phản bác hắn ta.
[Kết hôn thì không được phép theo đuổi thần tượng sao?]
[Chẳng lẽ sau này show ân ái xong cũng chỉ có thể ngồi nhà đợi? Vậy thì đừng ra cửa nữa, đỡ phải bị chụp cùng khung hình với người khác, rồi lại bị người ta bôi đen.]
[Không nói cái khác, nhưng tiêu tiền của ông xã để theo đuổi thần tượng thì không tốt lắm đâu?]
[Cô biết rõ như vậy sao?]
[Theo đuổi thần tượng cũng được thôi, nhưng mà gặp nhau buổi tối có hơi không ổn?]
[Tổng giám đốc Lục có biết vợ mình cầm tiền của mình đi gặp idol nam, còn dùng bữa cùng nhau không?]
Khu bình luận loạn cào cào, một bên thì bảo vệ, một bên thì hắt nước bẩn.
Cực kỳ phù hợp với giả thiết của Lâm Sơ Huỳnh: một nửa anti-fans, một nửa fans nhan sắc.
Cuối cùng, cãi tới cãi lui, vlog mấy ngày trước của Lâm Sơ Huỳnh cũng bị lôi ra trào phúng, nói cô tiêu hoang tiền của Lục Yến Lâm.
Kiều Quả nói: “Đã chuẩn bị gỡ hot search rồi ạ."
“Không phải bọn họ cảm thấy tôi chỉ biết tiêu tiền của ông xã mình sao?" Lâm Sơ Huỳnh dựa lưng vào ghế, “Khiến bọn họ sáng mắt ra đi."
Toàn bộ phòng để quần áo, chỉ sợ bọn họ nhìn không nổi thôi.
Tác giả :
Khương Chi Ngư