Trăng Sáng Và Em
Chương 19
Edit: Thanh Vy
Đùi phải của Lâm Nguyệt không tiện hoạt động, thời gian chậm trễ trong phòng tắm khá lâu, thay xong quần áo đi ra liền nghe thấy Phó Nam nói trong phòng tắm cách vách: “trên đỉnh đầu vẫn còn chưa khô!"
Chu Lẫm: “Cần gì để ý nhiều như vậy."
Phó Nam: “Chú đi ra ngoài đi, cháu tự sấy."
không có ai đi ra, chỉ có tiếng máy sấy đã tắt lại khởi động, ong ong thổi vào đỉnh đầu bạn học nhỏ.
Lâm Nguyệt cười, một tay vịn vào tường, chậm chạp đi tới được phòng ăn. Đồ ăn vẫn còn nóng, Lâm Nguyệt ngồi trên ghế bày ra từng món một, ba món mặn hai món nhạt, lại có thêm một bát canh xương sườn, nhà hàng lớn làm đồ ngon, mặc dù đóng gói trong hộp nhưng hương vị màu sắc vẫn vẹn toàn, thập phần mê người.
Trong túi còn có hóa đơn nhà hàng, Lâm Nguyệt lấy ra nhìn, bữa cơm này khá đắt rồi, sau đó, cô lại nghĩ tới tiền thuốc men. Tình huống lúc ấy hơi loạn, cô hỏi hai lần đều bị Chu Lẫm chuyển đề tài đi, lát nữa ăn cơm xong cô chuyển khoản vậy, sự giúp đỡ không tính được thành phí, về mặt tiền bạc vẫn nên phân rõ mới tốt.
Phòng vệ sinh mở cửa ra, Phó Nam đi ra ngoài trước, đã thay một bộ áo ngắn tay quần đùi trắng, tóc chải chỉnh tề. Chu Lẫm theo ra sau, mặc quần đùi, áo vắt trên cánh tay, vừa đi ra ngoài vừa lau trênđầu, nửa người cường tráng đều lộ ở bên ngoài, lau xong ngẩng đầu lên mới phát hiện cô giáo nhỏđang ngồi ở bàn ăn, cúi đầu xếp bát đĩa, không biết có nhìn thấy cái gì không.
Chu Lẫm vò vò tóc ngắn chưa sấy, coi như cô chưa thấy đi.
Ba người ngồi vào bàn ăn, giống như thường ngày Chu Lẫm yên lặng ăn cơm, Phó Nam phụ trách làm không khí sống động, Lâm Nguyệt dỗ thằng bé.
“cô giáo, ngày mai được nghỉ, cô không cần soạn bài nữa, chơi trò chơi với con đi?" Gặm xong miếng sườn, Phó Nam chờ mong hỏi, ngày thường cô giáo phải soạn bài, nó không dám quấy rầy.
Lâm Nguyệt giúp bạn học nhỏ lau hạt cơm ở khóe miệng: “Được, Nam Nam muốn chơi trò gì?"
Phó Nam chỉ TV: “cô giáo biết chơi trò xạ kích không?"
Lâm Nguyệt không biết, trò chơi điện tử cô chỉ biết mấy loại đơn giản như chơi bài thôi.
Phó Nam cắn cắn chiếc đũa, nghĩ ra một cái: “Chúng ta chơi cờ phi hành đi! Lần trước chú Chu mua cho con nhưng chưa từng chơi cùng con."
Trò này Lâm Nguyệt biết, cười đồng ý.
Chu Lẫm liếc mắt nhìn Phó Nam, bạn học nhỏ tiếp tục gặm xương sườn, căn bản không có ý tứ mời anhchơi cùng. Chu Lẫm đã ba mươi đương nhiên khinh thường chơi cái trò kia, chỉ là anh có chút nghẹn khuất, ở trong lòng thằng nhóc kia, chú Chu cho ăn cho ở lại đưa đón này rốt cuộc có địa vị gì?
“Chú Chu, chân cô giáo bị thương, chú dọn bàn đi." Buông bát đũa, Phó Nam hiểu chuyện phân công nhiệm vụ.
Lâm Nguyệt cúi đầu nhịn cười.
Chu Lẫm nhìn chằm chằm Phó Nam: “Cháu thì sao?"
Phó Nam nhảy xuống khỏi ghế, xoay người chạy vào phòng: “Cháu đi lấy cờ!"
Chu Lẫm không nói nổi, nhận lệnh thu thập đồ thừa. Lâm Nguyệt hỗ trợ dùng dây buộc lại mấy cái hộp, nhìn Chu Lẫm đi tới đi lui, Lâm Nguyệt nhỏ giọng nói: “Vừa nãy tiền thuốc hết bao nhiêu vậy? Tôi trả cho anh."
Chu Lẫm nhìn cô, nói ra một con số.
Trong tay Lâm Nguyệt không có nhiều tiền mặt như vậy, hỏi có thể chuyển khoản không.
“Chuyển qua wechat đi." Chu Lẫm thuận miệng nói, “Tôi xuống lầu trước."
anh xách theo hai túi đầy rác ra cửa, sau khi trở về hai cô trò đã bắt đầu chơi cờ, quân cờ tràn lan trênbàn ăn. Chu Lẫm cầm di động ngồi vào cạnh Lâm Nguyệt, Lâm Nguyệt muốn kết bạn rồi trả tiền, Chu Lẫm không vội, gõ gõ bàn: “Chơi xong lại nói."
Lâm Nguyệt liền chuyên tâm chơi với học sinh, khóe mắt trộm nhìn Chu Lẫm vài lần. Chu Lẫm khôngquấy rầy cô, nhưng nhiều lần cười nhạo Phó Nam đi cờ nhầm, cuối cùng Phó Nam thắng, cũng bị anhnói rằng Lâm Nguyệt cố ý nhường Phó Nam, Phó Nam rất tức giận, đưa ra yêu cầu quyết đấu với chú Chu, Chu Lẫm cười cầm lấy quân cờ xanh biếc nghênh chiến.
Tình hình chiến đấu một lớn một nhỏ rất kịch liệt, trong chốc lát Chu Lẫm đâm bay phi cơ của Phó Nam, một lát sau thì đâm lại, Lâm Nguyệt muốn tìm kẽ hở đứng ngoài cuộc, nhưng Phó Nam sẽ ăn vạ mất, phát hiện cô giáo có bước cờ có thể đâm bay chú Chu, Phó Nam hưng phấn hô to: “cô giáo đi bước này!"
Ngón tay mập mạp chỉ chỉ phi cơ nhỏ hồng nhạt của cô giáo, hận không thể giúp cô giáo đi đâm chú Chu luôn.
Lâm Nguyệt nhìn trộm Chu Lẫm.
Chu Lẫm sâu kín nhìn cô, ánh mắt kia dường như mang tia lửa.
Lâm Nguyệt không dám đâm, nhưng bên kia là học sinh sáu tuổi đang ôm hy vọng với cô.
Lâm Nguyệt cắn môi, đỏ mặt đâm bay phi cơ của Chu Lẫm, lòng người đều có thiên vị, ai bảo cô là giáo viên tiểu học cơ chứ.
Phó Nam cười ha ha, vô cùng đắc ý, mặt Lâm Nguyệt đỏ hồng, chỉ nhìn Phó Nam, không hề liếc mắt nhìn Chu Lẫm.
Chu Lẫm tâm bình khí hòa, nhặt lên phi cơ đặt lại hang ổ, dọn xong mới nói ra ba chữ nhàn nhạt: “Chờ đó."
Lòng Lâm Nguyệt run lên, Chu Lẫm đang nói với cô sao?
Đáp án rõ ràng.
không lâu sau, Lâm Nguyệt nhận được trả thù ác ý của cảnh sát Chu, hai phi cơ nhỏ sắp đến đích bị Chu Lẫm vô tình đụng vào. Lâm Nguyệt cắn răng, nếu đã khai chiến, cô cũng không khách khí, chính thức kết liên minh với Phó Nam, liên hợp đối phó với Chu Lẫm. Phó Nam ở đây có cô trợ giúp nên thắng trước, còn lại cô cùng Chu Lẫm kịch kiệt chém giết.
“Thua thì phạt như nào?" Trước khi ném xúc xắc Chu Lẫm đột nhiên hỏi.
Lâm Nguyệt nhìn bàn cờ, nếu lần này Chu Lẫm ném được 6, Chu Lẫm tới đích là cô thua, nếu Chu Lẫm ném ra nhỏ hơn 6, cô chỉ cách đích ba bước, vậy còn cơ hội thắng.
“Búng vào trán!" Phó Nam cười hì hì nói.
Chu Lẫm hỏi lại Lâm Nguyệt: “Dám không?"
Lâm Nguyệt nhẹ nhàng ừ một tiếng, lại vô cùng khẩn trương, chú ý hoàn toàn vào xúc xắc trong tay Chu Lẫm.
Khóe môi Chu Lẫm giương lên, tung ra xúc xắc, xoay trên bàn vài vòng thì dừng lại, chính diện là số 6.
Phó Nam rất thất vọng, nó muốn được búng trán chú Chu nhất.
Chu Lẫm chỉ nhìn Lâm Nguyệt.
Lâm Nguyệt đã đánh cuộc thì phải chịu thua, thành thật cúi đầu để cho hai người búng trán.
Phó Nam cười nhẹ nhàng búng một cái, chỉ giống như cào ngứa. Ánh mắt Lâm Nguyệt nhìn về phía Chu Lẫm, nhìn thấy Chu Lẫm hà hơi vào đầu ngón tay, làm ra tư thế muốn hung hăng búng trán cô. Lâm Nguyệt không đoán được anh làm thật hay giả, Phó Nam sợ hãi, tay nhỏ bảo vệ đầu cô giáo không cho chú Chu búng, Chu Lẫm đẩy ra thằng bé, tay phải nâng lên cao, nhanh chóng rơi xuống.
Lâm Nguyệt cảm giác như có cái gì sượt qua ngọn tóc, còn nhẹ hơn cả Phó Nam.
cô cười, nghiêng đầu nhìn lại, hai tay Chu Lẫm ôm sau đầu tựa vào lưng ghế, khinh thường nói: “khôngdùng lực, nếu thật sự búng một cái là cô khóc."
Phó Nam tranh luận: “Chú dám làm cô giáo khóc, sau này không được ăn cơm của cô nữa."
Chu Lẫm lười so đo cùng nó, hỏi số wechat của Lâm Nguyệt: “Chuyển khoản đi, tôi đi ngủ."
Lâm Nguyệt mở ra mã QR cho anh quét, Chu Lẫm nhìn vào di động của cô thấy được avatar của cô là một vầng trăng sáng, nền màu lam, trăng rằm màu trắng. Chu Lẫm không nhìn lâu, kết bạn xong liền đi, Lâm Nguyệt mở wechat của anh xem, nick name chính là tên họ, avatar tối đen như mực, phảng phất như bầu trời đêm.
Lâm Nguyệt không sửa lại biệt danh, chuyển tiền qua.
Trong phòng ngủ phụ, Chu Lẫm nhận được tiền, nhìn tên nick name của cô giáo, lại nhìn lại avatar, Chu Lẫm quyết định sửa biệt danh.
cô gái nhỏ, ánh trăng nhỏ, là ánh trăng nhỏ lớn mật đâm vào anh.
Đùi phải của Lâm Nguyệt không tiện hoạt động, thời gian chậm trễ trong phòng tắm khá lâu, thay xong quần áo đi ra liền nghe thấy Phó Nam nói trong phòng tắm cách vách: “trên đỉnh đầu vẫn còn chưa khô!"
Chu Lẫm: “Cần gì để ý nhiều như vậy."
Phó Nam: “Chú đi ra ngoài đi, cháu tự sấy."
không có ai đi ra, chỉ có tiếng máy sấy đã tắt lại khởi động, ong ong thổi vào đỉnh đầu bạn học nhỏ.
Lâm Nguyệt cười, một tay vịn vào tường, chậm chạp đi tới được phòng ăn. Đồ ăn vẫn còn nóng, Lâm Nguyệt ngồi trên ghế bày ra từng món một, ba món mặn hai món nhạt, lại có thêm một bát canh xương sườn, nhà hàng lớn làm đồ ngon, mặc dù đóng gói trong hộp nhưng hương vị màu sắc vẫn vẹn toàn, thập phần mê người.
Trong túi còn có hóa đơn nhà hàng, Lâm Nguyệt lấy ra nhìn, bữa cơm này khá đắt rồi, sau đó, cô lại nghĩ tới tiền thuốc men. Tình huống lúc ấy hơi loạn, cô hỏi hai lần đều bị Chu Lẫm chuyển đề tài đi, lát nữa ăn cơm xong cô chuyển khoản vậy, sự giúp đỡ không tính được thành phí, về mặt tiền bạc vẫn nên phân rõ mới tốt.
Phòng vệ sinh mở cửa ra, Phó Nam đi ra ngoài trước, đã thay một bộ áo ngắn tay quần đùi trắng, tóc chải chỉnh tề. Chu Lẫm theo ra sau, mặc quần đùi, áo vắt trên cánh tay, vừa đi ra ngoài vừa lau trênđầu, nửa người cường tráng đều lộ ở bên ngoài, lau xong ngẩng đầu lên mới phát hiện cô giáo nhỏđang ngồi ở bàn ăn, cúi đầu xếp bát đĩa, không biết có nhìn thấy cái gì không.
Chu Lẫm vò vò tóc ngắn chưa sấy, coi như cô chưa thấy đi.
Ba người ngồi vào bàn ăn, giống như thường ngày Chu Lẫm yên lặng ăn cơm, Phó Nam phụ trách làm không khí sống động, Lâm Nguyệt dỗ thằng bé.
“cô giáo, ngày mai được nghỉ, cô không cần soạn bài nữa, chơi trò chơi với con đi?" Gặm xong miếng sườn, Phó Nam chờ mong hỏi, ngày thường cô giáo phải soạn bài, nó không dám quấy rầy.
Lâm Nguyệt giúp bạn học nhỏ lau hạt cơm ở khóe miệng: “Được, Nam Nam muốn chơi trò gì?"
Phó Nam chỉ TV: “cô giáo biết chơi trò xạ kích không?"
Lâm Nguyệt không biết, trò chơi điện tử cô chỉ biết mấy loại đơn giản như chơi bài thôi.
Phó Nam cắn cắn chiếc đũa, nghĩ ra một cái: “Chúng ta chơi cờ phi hành đi! Lần trước chú Chu mua cho con nhưng chưa từng chơi cùng con."
Trò này Lâm Nguyệt biết, cười đồng ý.
Chu Lẫm liếc mắt nhìn Phó Nam, bạn học nhỏ tiếp tục gặm xương sườn, căn bản không có ý tứ mời anhchơi cùng. Chu Lẫm đã ba mươi đương nhiên khinh thường chơi cái trò kia, chỉ là anh có chút nghẹn khuất, ở trong lòng thằng nhóc kia, chú Chu cho ăn cho ở lại đưa đón này rốt cuộc có địa vị gì?
“Chú Chu, chân cô giáo bị thương, chú dọn bàn đi." Buông bát đũa, Phó Nam hiểu chuyện phân công nhiệm vụ.
Lâm Nguyệt cúi đầu nhịn cười.
Chu Lẫm nhìn chằm chằm Phó Nam: “Cháu thì sao?"
Phó Nam nhảy xuống khỏi ghế, xoay người chạy vào phòng: “Cháu đi lấy cờ!"
Chu Lẫm không nói nổi, nhận lệnh thu thập đồ thừa. Lâm Nguyệt hỗ trợ dùng dây buộc lại mấy cái hộp, nhìn Chu Lẫm đi tới đi lui, Lâm Nguyệt nhỏ giọng nói: “Vừa nãy tiền thuốc hết bao nhiêu vậy? Tôi trả cho anh."
Chu Lẫm nhìn cô, nói ra một con số.
Trong tay Lâm Nguyệt không có nhiều tiền mặt như vậy, hỏi có thể chuyển khoản không.
“Chuyển qua wechat đi." Chu Lẫm thuận miệng nói, “Tôi xuống lầu trước."
anh xách theo hai túi đầy rác ra cửa, sau khi trở về hai cô trò đã bắt đầu chơi cờ, quân cờ tràn lan trênbàn ăn. Chu Lẫm cầm di động ngồi vào cạnh Lâm Nguyệt, Lâm Nguyệt muốn kết bạn rồi trả tiền, Chu Lẫm không vội, gõ gõ bàn: “Chơi xong lại nói."
Lâm Nguyệt liền chuyên tâm chơi với học sinh, khóe mắt trộm nhìn Chu Lẫm vài lần. Chu Lẫm khôngquấy rầy cô, nhưng nhiều lần cười nhạo Phó Nam đi cờ nhầm, cuối cùng Phó Nam thắng, cũng bị anhnói rằng Lâm Nguyệt cố ý nhường Phó Nam, Phó Nam rất tức giận, đưa ra yêu cầu quyết đấu với chú Chu, Chu Lẫm cười cầm lấy quân cờ xanh biếc nghênh chiến.
Tình hình chiến đấu một lớn một nhỏ rất kịch liệt, trong chốc lát Chu Lẫm đâm bay phi cơ của Phó Nam, một lát sau thì đâm lại, Lâm Nguyệt muốn tìm kẽ hở đứng ngoài cuộc, nhưng Phó Nam sẽ ăn vạ mất, phát hiện cô giáo có bước cờ có thể đâm bay chú Chu, Phó Nam hưng phấn hô to: “cô giáo đi bước này!"
Ngón tay mập mạp chỉ chỉ phi cơ nhỏ hồng nhạt của cô giáo, hận không thể giúp cô giáo đi đâm chú Chu luôn.
Lâm Nguyệt nhìn trộm Chu Lẫm.
Chu Lẫm sâu kín nhìn cô, ánh mắt kia dường như mang tia lửa.
Lâm Nguyệt không dám đâm, nhưng bên kia là học sinh sáu tuổi đang ôm hy vọng với cô.
Lâm Nguyệt cắn môi, đỏ mặt đâm bay phi cơ của Chu Lẫm, lòng người đều có thiên vị, ai bảo cô là giáo viên tiểu học cơ chứ.
Phó Nam cười ha ha, vô cùng đắc ý, mặt Lâm Nguyệt đỏ hồng, chỉ nhìn Phó Nam, không hề liếc mắt nhìn Chu Lẫm.
Chu Lẫm tâm bình khí hòa, nhặt lên phi cơ đặt lại hang ổ, dọn xong mới nói ra ba chữ nhàn nhạt: “Chờ đó."
Lòng Lâm Nguyệt run lên, Chu Lẫm đang nói với cô sao?
Đáp án rõ ràng.
không lâu sau, Lâm Nguyệt nhận được trả thù ác ý của cảnh sát Chu, hai phi cơ nhỏ sắp đến đích bị Chu Lẫm vô tình đụng vào. Lâm Nguyệt cắn răng, nếu đã khai chiến, cô cũng không khách khí, chính thức kết liên minh với Phó Nam, liên hợp đối phó với Chu Lẫm. Phó Nam ở đây có cô trợ giúp nên thắng trước, còn lại cô cùng Chu Lẫm kịch kiệt chém giết.
“Thua thì phạt như nào?" Trước khi ném xúc xắc Chu Lẫm đột nhiên hỏi.
Lâm Nguyệt nhìn bàn cờ, nếu lần này Chu Lẫm ném được 6, Chu Lẫm tới đích là cô thua, nếu Chu Lẫm ném ra nhỏ hơn 6, cô chỉ cách đích ba bước, vậy còn cơ hội thắng.
“Búng vào trán!" Phó Nam cười hì hì nói.
Chu Lẫm hỏi lại Lâm Nguyệt: “Dám không?"
Lâm Nguyệt nhẹ nhàng ừ một tiếng, lại vô cùng khẩn trương, chú ý hoàn toàn vào xúc xắc trong tay Chu Lẫm.
Khóe môi Chu Lẫm giương lên, tung ra xúc xắc, xoay trên bàn vài vòng thì dừng lại, chính diện là số 6.
Phó Nam rất thất vọng, nó muốn được búng trán chú Chu nhất.
Chu Lẫm chỉ nhìn Lâm Nguyệt.
Lâm Nguyệt đã đánh cuộc thì phải chịu thua, thành thật cúi đầu để cho hai người búng trán.
Phó Nam cười nhẹ nhàng búng một cái, chỉ giống như cào ngứa. Ánh mắt Lâm Nguyệt nhìn về phía Chu Lẫm, nhìn thấy Chu Lẫm hà hơi vào đầu ngón tay, làm ra tư thế muốn hung hăng búng trán cô. Lâm Nguyệt không đoán được anh làm thật hay giả, Phó Nam sợ hãi, tay nhỏ bảo vệ đầu cô giáo không cho chú Chu búng, Chu Lẫm đẩy ra thằng bé, tay phải nâng lên cao, nhanh chóng rơi xuống.
Lâm Nguyệt cảm giác như có cái gì sượt qua ngọn tóc, còn nhẹ hơn cả Phó Nam.
cô cười, nghiêng đầu nhìn lại, hai tay Chu Lẫm ôm sau đầu tựa vào lưng ghế, khinh thường nói: “khôngdùng lực, nếu thật sự búng một cái là cô khóc."
Phó Nam tranh luận: “Chú dám làm cô giáo khóc, sau này không được ăn cơm của cô nữa."
Chu Lẫm lười so đo cùng nó, hỏi số wechat của Lâm Nguyệt: “Chuyển khoản đi, tôi đi ngủ."
Lâm Nguyệt mở ra mã QR cho anh quét, Chu Lẫm nhìn vào di động của cô thấy được avatar của cô là một vầng trăng sáng, nền màu lam, trăng rằm màu trắng. Chu Lẫm không nhìn lâu, kết bạn xong liền đi, Lâm Nguyệt mở wechat của anh xem, nick name chính là tên họ, avatar tối đen như mực, phảng phất như bầu trời đêm.
Lâm Nguyệt không sửa lại biệt danh, chuyển tiền qua.
Trong phòng ngủ phụ, Chu Lẫm nhận được tiền, nhìn tên nick name của cô giáo, lại nhìn lại avatar, Chu Lẫm quyết định sửa biệt danh.
cô gái nhỏ, ánh trăng nhỏ, là ánh trăng nhỏ lớn mật đâm vào anh.
Tác giả :
Tiếu Giai Nhân