Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây
Quyển 1 - Chương 7: Kiếm Thanh Minh
Cháo gà rừng nguội rồi nóng, nóng rồi nguội, hết lần này tới lần khác mà vẫn không thấy bóng tía đâu, ngay cả thanh kiếm Thanh Minh mà tía thích nhất cũng không thấy.
Trong lòng đứa bé, tía nó chẳng những đẹp trai tuấn tú mà bản lãnh cũng rất lớn, không gì không biết, không gì không làm được. Tía có thể viết chữ rất dễ coi, có thể vẽ người rất mỹ lệ, có thể ủ rượu rất ngọt, có thể chữa được cái chân của đại Hồng bị tên độc bắn bị thương thối rữa, tiếng sáo tía thổi dễ nghe đến mức ngay cả chim nhạn bay qua trên trời cũng phải dừng lại.
Nhưng việc tía làm giỏi nhất là rèn binh khí, trong nhà có đủ loại đao thương kiếm kích, tất cả đều là tía tự tay rèn ra.
Đứa bé rút cây dao găm bên người ra, nhổ một sợi tóc thả xuống. Sợi tóc chạm vừa vào lưỡi dao đã lập tức đứt đôi. Đây là con dao tía tự tay rèn, đặt tên là Li Quang, thường xuyên bị nó mang đi đào đất đốn cây, dùng rất tốt.
Mỗi lần nhìn thấy nó cầm Li Quang tàn phá cây cối hoa cỏ, đào khoai lang bổ dưa hấu cắt lông đuôi đại Hồng, tía lại cười rất vui vẻ, xoa đầu nó nói: "Dao được rèn là để dùng, không dùng thì có sắc bén đến mấy cũng là đồ bỏ. Con cứ dùng đi, có hỏng tía lại rèn cho con một con khác".
Mặc dù tía chế tạo binh khí rất giỏi nhưng thích nhất là thanh kiếm Thanh Minh treo trên đầu giường, ngày ngày lau, ngày ngày xem, nhìn lâu còn sẽ rơi nước mắt.
Thực ra so với những thanh đao sắc bén hay những cây thương tạo hình kì lạ thì thanh kiếm này lại quá mức tầm thường, vừa mỏng vừa cùn, còn không có chùm tua dài dễ coi, điểm đặc biệt duy nhất chính là trên chuôi kiếm có khắc một đóa hoa dâm bụt nho nhỏ.
Trăng lên đến đỉnh đầu, cháo gà rừng trong nồi đã biến thành một miếng bánh khô mà tía vẫn chưa về. Tía đã ốm rất lâu, thân thể hư nhược, không đi được đường xa, bình thường không bao giờ ra ngoài lâu như vậy.
Đứa bé ôm gối ngồi trước cửa nhà tranh, vẻ mặt hoảng hốt. Tía, tía đi đâu, tía không cần con nữa sao?
Không thể đợi thêm được nữa, cũng không còn quan tâm đến lời dặn không được đi lung tung của tía, đứa bé cầm Li Quang lên, đưa ngón tay lên miệng huýt sáo. Đại Hồng tung vó, chỉ chớp mắt đã đến trước mặt.
Đứa bé chọn mấy thứ trong nhà cho vào ngực áo rồi chạy ra, xoay người lên ngựa, không cần dây cương và yên ngựa. Nó quát một tiếng, đại Hồng chạy vội mà đi, tốc độ nhanh như một tia chớp màu đỏ. Ân Tiểu Hắc cũng vội vàng đi theo phía sau, tốc độ nhanh như một tia chớp màu đen. Hai tia chớp một đỏ một đen mang theo Loan Loan chạy ra ngoài khe núi.
Đại mạc bao la, mênh mông bát ngát, dưới Dị Thiên Nhai có vết móng ngựa. Đứ bé đứng trên lưng đại Hồng đưa mắt nhìn về phía xa. Từ nhỏ nó đã khác người thường, thị lực cực tốt, có thể nhìn đến chỗ người thường không thể thấy được. Đứng trên lưng ngựa, nó có thể nhìn đến biên giới Đại Sóc cách đó rất xa, thêm vài dặm nữa chính là nơi đóng quân của đại doanh biên phòng Đại Sóc.
Đây cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là trên cồn cát có vết máu loang lổ và đao kiếm bừa bộn.
Đứa bé ngồi xuống lưng ngựa, thúc ngựa chạy như điên. Trong thời điểm quan trọng, đại Hồng thể hiện đầy đủ tố chất một con ngựa thần tuấn nên có, bốn vó guồng nhanh đến mức tạo thành ảo ảnh, từ xa nhìn lại giống như một con ngựa có rất nhiều chân, chạy cực kì chăm chú sục sôi, hoàn toàn không quan tâm người cưỡi ngựa có bị hất ngã xuống ngựa hay không.
Không có yên, không có hàm thiếc, không có dây cương, trên lưng ngựa bóng loáng xóc nảy như thế, đứa bé lại cưỡi rất vững vàng, không bị ngã ngựa gặm cát đầy miệng. Nếu giáo đầu dạy cưỡi ngựa giỏi nhất trong quân đội nhìn thấy cảnh này thì nhất định sẽ kinh ngạc trợn mắt nhìn, than một tiếng nhân tài, nhân tài.
Sau mấy lần hít thở, một người một ngựa một báo đã đến cồn cát loang lổ vết máu. Hiển nhiên nơi này vừa diễn ra một trận chém giết không được coi là quyết liệt, mấy mũi tên cắm xuống mặt cát, bên cạnh có mấy thanh đao thanh kiếm vương vãi.
Thân thể đứa bé run lên kịch liệt, run đến mức lăn xuống ngựa. Bởi vì nó đã nhìn thấy trong số đao kiếm vương vãi dưới đất có một thanh kiếm vừa mỏng vừa cùn, trên chuôi kiếm còn có khắc một đóa hoa dâm bụt nho nhỏ.
Trong lòng đứa bé, tía nó chẳng những đẹp trai tuấn tú mà bản lãnh cũng rất lớn, không gì không biết, không gì không làm được. Tía có thể viết chữ rất dễ coi, có thể vẽ người rất mỹ lệ, có thể ủ rượu rất ngọt, có thể chữa được cái chân của đại Hồng bị tên độc bắn bị thương thối rữa, tiếng sáo tía thổi dễ nghe đến mức ngay cả chim nhạn bay qua trên trời cũng phải dừng lại.
Nhưng việc tía làm giỏi nhất là rèn binh khí, trong nhà có đủ loại đao thương kiếm kích, tất cả đều là tía tự tay rèn ra.
Đứa bé rút cây dao găm bên người ra, nhổ một sợi tóc thả xuống. Sợi tóc chạm vừa vào lưỡi dao đã lập tức đứt đôi. Đây là con dao tía tự tay rèn, đặt tên là Li Quang, thường xuyên bị nó mang đi đào đất đốn cây, dùng rất tốt.
Mỗi lần nhìn thấy nó cầm Li Quang tàn phá cây cối hoa cỏ, đào khoai lang bổ dưa hấu cắt lông đuôi đại Hồng, tía lại cười rất vui vẻ, xoa đầu nó nói: "Dao được rèn là để dùng, không dùng thì có sắc bén đến mấy cũng là đồ bỏ. Con cứ dùng đi, có hỏng tía lại rèn cho con một con khác".
Mặc dù tía chế tạo binh khí rất giỏi nhưng thích nhất là thanh kiếm Thanh Minh treo trên đầu giường, ngày ngày lau, ngày ngày xem, nhìn lâu còn sẽ rơi nước mắt.
Thực ra so với những thanh đao sắc bén hay những cây thương tạo hình kì lạ thì thanh kiếm này lại quá mức tầm thường, vừa mỏng vừa cùn, còn không có chùm tua dài dễ coi, điểm đặc biệt duy nhất chính là trên chuôi kiếm có khắc một đóa hoa dâm bụt nho nhỏ.
Trăng lên đến đỉnh đầu, cháo gà rừng trong nồi đã biến thành một miếng bánh khô mà tía vẫn chưa về. Tía đã ốm rất lâu, thân thể hư nhược, không đi được đường xa, bình thường không bao giờ ra ngoài lâu như vậy.
Đứa bé ôm gối ngồi trước cửa nhà tranh, vẻ mặt hoảng hốt. Tía, tía đi đâu, tía không cần con nữa sao?
Không thể đợi thêm được nữa, cũng không còn quan tâm đến lời dặn không được đi lung tung của tía, đứa bé cầm Li Quang lên, đưa ngón tay lên miệng huýt sáo. Đại Hồng tung vó, chỉ chớp mắt đã đến trước mặt.
Đứa bé chọn mấy thứ trong nhà cho vào ngực áo rồi chạy ra, xoay người lên ngựa, không cần dây cương và yên ngựa. Nó quát một tiếng, đại Hồng chạy vội mà đi, tốc độ nhanh như một tia chớp màu đỏ. Ân Tiểu Hắc cũng vội vàng đi theo phía sau, tốc độ nhanh như một tia chớp màu đen. Hai tia chớp một đỏ một đen mang theo Loan Loan chạy ra ngoài khe núi.
Đại mạc bao la, mênh mông bát ngát, dưới Dị Thiên Nhai có vết móng ngựa. Đứ bé đứng trên lưng đại Hồng đưa mắt nhìn về phía xa. Từ nhỏ nó đã khác người thường, thị lực cực tốt, có thể nhìn đến chỗ người thường không thể thấy được. Đứng trên lưng ngựa, nó có thể nhìn đến biên giới Đại Sóc cách đó rất xa, thêm vài dặm nữa chính là nơi đóng quân của đại doanh biên phòng Đại Sóc.
Đây cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là trên cồn cát có vết máu loang lổ và đao kiếm bừa bộn.
Đứa bé ngồi xuống lưng ngựa, thúc ngựa chạy như điên. Trong thời điểm quan trọng, đại Hồng thể hiện đầy đủ tố chất một con ngựa thần tuấn nên có, bốn vó guồng nhanh đến mức tạo thành ảo ảnh, từ xa nhìn lại giống như một con ngựa có rất nhiều chân, chạy cực kì chăm chú sục sôi, hoàn toàn không quan tâm người cưỡi ngựa có bị hất ngã xuống ngựa hay không.
Không có yên, không có hàm thiếc, không có dây cương, trên lưng ngựa bóng loáng xóc nảy như thế, đứa bé lại cưỡi rất vững vàng, không bị ngã ngựa gặm cát đầy miệng. Nếu giáo đầu dạy cưỡi ngựa giỏi nhất trong quân đội nhìn thấy cảnh này thì nhất định sẽ kinh ngạc trợn mắt nhìn, than một tiếng nhân tài, nhân tài.
Sau mấy lần hít thở, một người một ngựa một báo đã đến cồn cát loang lổ vết máu. Hiển nhiên nơi này vừa diễn ra một trận chém giết không được coi là quyết liệt, mấy mũi tên cắm xuống mặt cát, bên cạnh có mấy thanh đao thanh kiếm vương vãi.
Thân thể đứa bé run lên kịch liệt, run đến mức lăn xuống ngựa. Bởi vì nó đã nhìn thấy trong số đao kiếm vương vãi dưới đất có một thanh kiếm vừa mỏng vừa cùn, trên chuôi kiếm còn có khắc một đóa hoa dâm bụt nho nhỏ.
Tác giả :
Nha Nha A Đại