Trăng Máu
Chương 10
Linh mở to mắt nhìn sửng sốt, người đàn ông khẽ lên tiếng hỏi.
"Sao ..."
"Cháu gái ta."
Cô gái nhỏ chưa nói dứt lời thì ông ta đã chen ngang. Buông cô ra ông nói bằng cái giọng trầm ấm, đầy trìu mến. Cô vẫn chưa hết bàng hoàng ông lại tiếp tục nói, giọng xót xa, cay đắng.
"Ta là chú của con đây. Con không nhớ hả?"
Linh nghẹn lại như có cái gì đó chặn ở cổ làm cô không thể bật thốt thành lời. Người đàn ông nhìn cô đợi chờ phản ứng nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng của cô gái. Ông biết việc làm của ông gây tổn thương rất lớn với Linh và cho dù cô có mất hết kí ức thì nỗi oán hận đó cũng không bao giờ nguôi. Ông quay người đi ra cửa, dáng người cô độc và mệt mỏi, chán chườn.
"Chú."
Cô gái bất ngờ thốt gọi. Ông khựng đứng lại, ngoảnh đầu nhìn cô niềm vui sướng dâng trào. Cái tiếng gọi "chú" tưởng chừng ông sẽ không bao giờ nghe từ miệng cô nhưng hôm nay ...
Người đàn ông bước nhanh đến ôm chặt lấy cô như sợ một khi buông tay cô sẽ biến mất khỏi đây. Cô gái nhỏ khẽ lên tiếng và không giấu vẻ mặt vui mừng của mình.
"Cháu chỉ nghe anh hai nói về mỗi mình ngoại thôi. Hình như bà ngoại ghét cháu lắm thì phải."
Buông cô cháu gái ra, hai người đi đến ngồi ở ghế sô pha. Ông nhẹ nhàng an ủi nhưng khi nhắc đến bà ngoại Linh ông có vẻ mặt buồn rượi.
"Không có đâu, cháu yên tâm đi rồi sẽ có ngày bà đến đón cháu thôi."
"Nhưng là chừng nào?"
"Ta không biết. Nhưng ngày đó cũng sắp đến rồi."
Người đàn ông nói, cả hai đều im lặng. Hôm nay không có Vũ cô cũng chẳng buồn nấu cơm tối. Hai chú cháu ra ngoài ăn ở quán cơm bình dân gần chợ đêm. Linh rất kén ăn nhưng được chú cứ gắp đồ ăn cho cô nên cô cũng vui vẻ ăn thôi. Hai người vừa ăn vừa kể cho nhau về cuộc sống thường ngày của mình. Thỉnh thoảng họ dừng lại và cười khẩy. Nụ cười rạng rỡ trọn vẹn đó chưa từng hiện diện trên khuôn mặt Linh và cả người đàn ông đó.
Ăn xong bữa tối hai chú cháu cùng đi dạo chợ đêm. Ông mua tặng cô một sợi dây chuyền hình mặt trăng. Tuy đó chỉ là đồ giả nhưng là món quà đầu tiên cô được người thân trừ anh trai tặng. Hơn nữa lại là chính tay ông đeo cho cô, chỉ nhiêu đó thôi cô cũng cảm thấy rất vui rồi.
Thời gian bên nhau cạnh người chú thật ngắn ngủi, mới đó đã 11 giờ. Ông đưa cô cháu gái về đến trước cửa nhà, cái giọng vang lên vừa luyến tiếc vừa buồn bã.
"Chú."
Cô gái nhỏ khẽ gọi khi thấy chú lặng lẽ quay đi. Nước mắt trực trào ở khoé mi. Biết đâu đây là lần đầu cũng như lần cuối cô được gặp chú thì sao? Thật khó khăn khi vừa nắm được tình thân trong tay đã phải buông tay và không biết sẽ có ngày mai hay không. Tiếng cô chậm rãi vang lên thật yếu ớt.
"Chúng ta còn gặp nữa không ạ?"
"Tất nhiên là còn chứ. Cháu vào nhà đi, ngủ ngon nhé."
Người đàn ông hôn nhẹ lên trán cô rồi quay đi, khuất hẳn trong màn đêm. Cô gái vẫn đứng trông theo, khẽ gọi ông trong nỗi buồn miên man.
"Chú."
o0o
Vân và Huy ngồi ở phòng khách đợi Linh đã hai tiếng rồi. Lòng hai người như lửa đốt, lo sợ cô gái gặp chuyện chẳng lành. Huy dường như đợi không được nữa, anh bực dọc đứng dậy toan đi tìm cô gái. Vân vẫn thản nhiên nhìn anh, khuôn mặt điềm tĩnh lạ kì. Linh vừa bước vào Huy đã vội chạy đến lo lắng hỏi gấp.
"Bà đi đâu về thế hả? Sao gọi hoài không chịu bắt máy?" Nghe chàng trai nói, cô móc cái điện thoại ra.
"Hết pin rồi."
Linh nhún vai, Huy toan cáu gắt nhưng nhìn cô gái anh lại không thể lớn tiếng được. Vân chỉ im lặng cô như thể muốn nói rằng : "tui chả quan tâm đâu, đừng có nhìn tui". Nhìn hai người bạn Linh mỉm cười rạng rỡ và điều đó đã lọt vào tầm quan sát của Vân. Linh khẽ lên tiếng.
"Huy ở phòng anh tui nha, còn bà Vân cứ ở phòng hồi giờ bà ở đi."
"Ừ."
Cả hai cùng đồng thanh vừa nói vừa gật đầu rồi cả hai xách hành lí vào phòng. Cả ba cũng không quên chúc nhau ngủ ngon. Linh vào phòng, nằm trên giường và mơ màng nhớ đến kí ức bên cạnh chú rồi ngủ quên lúc nào không biết.
Huy đứng bên cửa sổ nhìn ra con đường đêm khuya vắng vẻ. Là Vol. Ông ta đã ở đây, anh đã cảm nhận được không lâu trước khi Linh bước vào nhà. Anh tự hỏi tại sao người phụ nữ đó lại xuất hiện ở đây? Và tại sao bà ta tấn công Linh và Vân? Là vì anh sao? Không, không thể nào. Cách bà hành động chẳng giống trước đây chút nào. Vậy là tại sao? Anh không biết.
o0o
Trời bắt đầu đổ mưa, một chàng thanh niên khoảng mười sáu, mười bảy tuổi mặc bộ đồ học sinh đang sân si nói chuyện điện thoại. Một bóng đen thoắt qua, cậu ta dừng bước ngoảnh đầu lại. Không có ai cả. Cậu lại đi tiếp và ...
Một bàn tay rơi xuống đất, máu hoà loãng vào nước mưa lênh láng nhuộm đỏ xung quanh. Đó là thứ duy nhất còn lại của con người đó. Người phụ nữ chậm rãi cúi người rồi khắc lên lòng bàn tay kẻ xấu số một hình. Là trăng khuyết. Máu nhuộm làm hiện rõ hình khắc.
Trăng máu.
Người phụ nữ đứng dậy nhếch môi cười. Con thú bốn chân to lớn đáng sợ đi đến nằm cụp xuống, dụi dụi đầu nó vào chân bà.
o0o
Tiếng mèo kêu gào như tiếng khóc thảm của trẻ con làm Linh bừng tỉnh giấc. Cô thở hổn hển, người ướt đẫm mồ hôi. Ánh sáng bên ngoài dưới ánh trăng rầm vu lan đổi màu đỏ ngầu của máu. Cái va li được khoá cẩn thận để trong nhà kho trên gác lắc mạnh dữ dội. Huy và Vân ra khỏi phòng nhìn trên gác im lặng nhưng họ cũng không quên liếc nhìn phản ứng của đối phương. Tiếng sấm chớp đùng đùng rầm trời, tiếng động trên gác dữ dội hơn. Hai người tiến đến gần chân cầu thang và ...
"ÁÁÁ ... Á... ÁÁ ..."
"Sao ..."
"Cháu gái ta."
Cô gái nhỏ chưa nói dứt lời thì ông ta đã chen ngang. Buông cô ra ông nói bằng cái giọng trầm ấm, đầy trìu mến. Cô vẫn chưa hết bàng hoàng ông lại tiếp tục nói, giọng xót xa, cay đắng.
"Ta là chú của con đây. Con không nhớ hả?"
Linh nghẹn lại như có cái gì đó chặn ở cổ làm cô không thể bật thốt thành lời. Người đàn ông nhìn cô đợi chờ phản ứng nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng của cô gái. Ông biết việc làm của ông gây tổn thương rất lớn với Linh và cho dù cô có mất hết kí ức thì nỗi oán hận đó cũng không bao giờ nguôi. Ông quay người đi ra cửa, dáng người cô độc và mệt mỏi, chán chườn.
"Chú."
Cô gái bất ngờ thốt gọi. Ông khựng đứng lại, ngoảnh đầu nhìn cô niềm vui sướng dâng trào. Cái tiếng gọi "chú" tưởng chừng ông sẽ không bao giờ nghe từ miệng cô nhưng hôm nay ...
Người đàn ông bước nhanh đến ôm chặt lấy cô như sợ một khi buông tay cô sẽ biến mất khỏi đây. Cô gái nhỏ khẽ lên tiếng và không giấu vẻ mặt vui mừng của mình.
"Cháu chỉ nghe anh hai nói về mỗi mình ngoại thôi. Hình như bà ngoại ghét cháu lắm thì phải."
Buông cô cháu gái ra, hai người đi đến ngồi ở ghế sô pha. Ông nhẹ nhàng an ủi nhưng khi nhắc đến bà ngoại Linh ông có vẻ mặt buồn rượi.
"Không có đâu, cháu yên tâm đi rồi sẽ có ngày bà đến đón cháu thôi."
"Nhưng là chừng nào?"
"Ta không biết. Nhưng ngày đó cũng sắp đến rồi."
Người đàn ông nói, cả hai đều im lặng. Hôm nay không có Vũ cô cũng chẳng buồn nấu cơm tối. Hai chú cháu ra ngoài ăn ở quán cơm bình dân gần chợ đêm. Linh rất kén ăn nhưng được chú cứ gắp đồ ăn cho cô nên cô cũng vui vẻ ăn thôi. Hai người vừa ăn vừa kể cho nhau về cuộc sống thường ngày của mình. Thỉnh thoảng họ dừng lại và cười khẩy. Nụ cười rạng rỡ trọn vẹn đó chưa từng hiện diện trên khuôn mặt Linh và cả người đàn ông đó.
Ăn xong bữa tối hai chú cháu cùng đi dạo chợ đêm. Ông mua tặng cô một sợi dây chuyền hình mặt trăng. Tuy đó chỉ là đồ giả nhưng là món quà đầu tiên cô được người thân trừ anh trai tặng. Hơn nữa lại là chính tay ông đeo cho cô, chỉ nhiêu đó thôi cô cũng cảm thấy rất vui rồi.
Thời gian bên nhau cạnh người chú thật ngắn ngủi, mới đó đã 11 giờ. Ông đưa cô cháu gái về đến trước cửa nhà, cái giọng vang lên vừa luyến tiếc vừa buồn bã.
"Chú."
Cô gái nhỏ khẽ gọi khi thấy chú lặng lẽ quay đi. Nước mắt trực trào ở khoé mi. Biết đâu đây là lần đầu cũng như lần cuối cô được gặp chú thì sao? Thật khó khăn khi vừa nắm được tình thân trong tay đã phải buông tay và không biết sẽ có ngày mai hay không. Tiếng cô chậm rãi vang lên thật yếu ớt.
"Chúng ta còn gặp nữa không ạ?"
"Tất nhiên là còn chứ. Cháu vào nhà đi, ngủ ngon nhé."
Người đàn ông hôn nhẹ lên trán cô rồi quay đi, khuất hẳn trong màn đêm. Cô gái vẫn đứng trông theo, khẽ gọi ông trong nỗi buồn miên man.
"Chú."
o0o
Vân và Huy ngồi ở phòng khách đợi Linh đã hai tiếng rồi. Lòng hai người như lửa đốt, lo sợ cô gái gặp chuyện chẳng lành. Huy dường như đợi không được nữa, anh bực dọc đứng dậy toan đi tìm cô gái. Vân vẫn thản nhiên nhìn anh, khuôn mặt điềm tĩnh lạ kì. Linh vừa bước vào Huy đã vội chạy đến lo lắng hỏi gấp.
"Bà đi đâu về thế hả? Sao gọi hoài không chịu bắt máy?" Nghe chàng trai nói, cô móc cái điện thoại ra.
"Hết pin rồi."
Linh nhún vai, Huy toan cáu gắt nhưng nhìn cô gái anh lại không thể lớn tiếng được. Vân chỉ im lặng cô như thể muốn nói rằng : "tui chả quan tâm đâu, đừng có nhìn tui". Nhìn hai người bạn Linh mỉm cười rạng rỡ và điều đó đã lọt vào tầm quan sát của Vân. Linh khẽ lên tiếng.
"Huy ở phòng anh tui nha, còn bà Vân cứ ở phòng hồi giờ bà ở đi."
"Ừ."
Cả hai cùng đồng thanh vừa nói vừa gật đầu rồi cả hai xách hành lí vào phòng. Cả ba cũng không quên chúc nhau ngủ ngon. Linh vào phòng, nằm trên giường và mơ màng nhớ đến kí ức bên cạnh chú rồi ngủ quên lúc nào không biết.
Huy đứng bên cửa sổ nhìn ra con đường đêm khuya vắng vẻ. Là Vol. Ông ta đã ở đây, anh đã cảm nhận được không lâu trước khi Linh bước vào nhà. Anh tự hỏi tại sao người phụ nữ đó lại xuất hiện ở đây? Và tại sao bà ta tấn công Linh và Vân? Là vì anh sao? Không, không thể nào. Cách bà hành động chẳng giống trước đây chút nào. Vậy là tại sao? Anh không biết.
o0o
Trời bắt đầu đổ mưa, một chàng thanh niên khoảng mười sáu, mười bảy tuổi mặc bộ đồ học sinh đang sân si nói chuyện điện thoại. Một bóng đen thoắt qua, cậu ta dừng bước ngoảnh đầu lại. Không có ai cả. Cậu lại đi tiếp và ...
Một bàn tay rơi xuống đất, máu hoà loãng vào nước mưa lênh láng nhuộm đỏ xung quanh. Đó là thứ duy nhất còn lại của con người đó. Người phụ nữ chậm rãi cúi người rồi khắc lên lòng bàn tay kẻ xấu số một hình. Là trăng khuyết. Máu nhuộm làm hiện rõ hình khắc.
Trăng máu.
Người phụ nữ đứng dậy nhếch môi cười. Con thú bốn chân to lớn đáng sợ đi đến nằm cụp xuống, dụi dụi đầu nó vào chân bà.
o0o
Tiếng mèo kêu gào như tiếng khóc thảm của trẻ con làm Linh bừng tỉnh giấc. Cô thở hổn hển, người ướt đẫm mồ hôi. Ánh sáng bên ngoài dưới ánh trăng rầm vu lan đổi màu đỏ ngầu của máu. Cái va li được khoá cẩn thận để trong nhà kho trên gác lắc mạnh dữ dội. Huy và Vân ra khỏi phòng nhìn trên gác im lặng nhưng họ cũng không quên liếc nhìn phản ứng của đối phương. Tiếng sấm chớp đùng đùng rầm trời, tiếng động trên gác dữ dội hơn. Hai người tiến đến gần chân cầu thang và ...
"ÁÁÁ ... Á... ÁÁ ..."
Tác giả :
Khải Ly