Trang Hiệp Khách
Chương 12: Trang hiệp khách - Hồi 12
Sơn Điền Anh Minh uất ức nhìn Mộc Thôn Thanh, giọng như nấc lên :
- Mộc Thôn Thanh huynh đệ, tại sao?
Mộc Thôn Thanh cười mỉm, thản nhiên đáp :
- Xin lỗi Trang chủ. Sống trên đời này có nhiều điều chúng ta không muốn làm nhưng gặp tình thế đưa đẩy không thể cưỡng lại được. Những gì Điền Trung Tấn hứa sẽ dành cho tôi khiến tôi chẳng thể nào từ chối được. Vẫn biết Trang chủ không bạc đãi tôi, nhưng vạn bất đắc dĩ, tôi đành phải đắc tội thôi. Vì miếng mồi, nhiều lúc chim có chết cũng phải liều thôi.
Sơn Bản Nhất Lang cười gằn :
- Cái niềm tự hào của một võ sĩ đạo ngươi để đâu? Những lời tuyên thệ khi trở thành một võ sĩ đạo đối với ngươi chỉ là trò đùa thôi hả? Thật ngươi làm bẩn danh tiếng của võ sĩ đạo không ít. Ngươi còn tệ hơn phường thảo khấu nữa!
Mộc Thôn Thanh quay qua Sơn Bản Nhất Lang, cười nói :
- Vì quyền lợi, vì tương lai, ta có thể quên hết tất cả những lời thề hay những niềm tự hào kia. Ta là võ sĩ đạo cũng được, hay là tên phản bội, phường thảo khấu gì cũng xong.
Ngừng lại vài giây, Mộc Thôn Thanh nói tiếp :
- Bây giờ chúng ta có thể bắt đầu câu chuyện được rồi. Sơn Bản Nhất Lang, ngươi bắt đầu nghi ngờ ta từ lúc nào?
Chẳng cần suy nghĩ, Sơn Bản Nhất Lang đáp ngay :
- Từ lúc mới đến, khi nghe Đức Xuyên Thắng trách ngươi chuyện không đem quân về bảo vệ Trang chủ, lấy cớ là thi hành nhiệm vụ do Trang chủ giao phó không về kịp để Trang chủ suýt phải đơn thân đối phó với bọn Điền Trung Tấn. Nhưng câu Đức Xuyên Thắng nói đúng vô cùng là: “Còn gì quan trọng hơn sự an nguy của Trang chủ?". Trang chủ quả thật là nhân từ không trách ngươi, nhưng tâm địa ngươi đã hiện ra quá rõ. Tuy nhiên, lúc đó ta mới tới nên chưa nắm vững được tình hình và cũng không muốn mang tiếng là nhiều chuyện. Nhưng sau biến cố xảy ra tại sơn trang khi Hải Đẩu suýt bị thích khách bắt đi thì ta không còn nghi ngờ điều gì nữa. Nhờ Hải Đẩu lanh trí nên thoát hiểm. Hẳn ngươi còn nhớ việc sau đó ngươi từ ngoài xông vào giết chết thích khách chứ? Nhìn sơ thì trông có vẻ như ngươi ra tay vì sơn trang, nhưng kỳ thật là ‘giết người diệt khẩu’.
Thấy Sơn Bản Nhất Lang vạch trần âm mưu của mình, Mộc Thôn Thanh không chút giận dữ, chỉ cười lên một tràng :
- Khá khen cho ngươi thật tài trí hơn người. Thật không sai chút nào.
Sơn Điền Anh Minh như người mới tỉnh mộng. Ông ta lớn tiếng gặng hỏi :
- Vậy thì ra chính ngươi đã ra tay giết chết Nguyệt Tử để thực hiện kế ‘điệu hổ ly sơn’?
Mộc Thôn Thanh phá lên cười :
- Điều này thì Trang chủ đoán sai rồi. Nguyệt Tử là người của tôi thì tại sao tôi phải giết chứ? Chính tôi ngầm ra lệnh cho Nguyệt Tử đi báo tin cho Điền Trung Tấn. Đồng thời tôi cho người khác bắt cóc Thiếu trang chủ để Điền Trung Tấn dễ bề gây áp lực với Trang chủ. Mọi chuyện đang trôi chảy thì thật không may, Nguyệt Tử bị phát giác và rồi bị hạ sát, còn người bắt có Thiếu trang chủ cũng chẳng may thất bại.
Nghe đến đây, ai nấy trong đầu đền tự đặt câu hỏi: “Vậy thì ai đã giết chết Nguyệt Tử?". Mọi người lại nghe Mộc Thôn Thanh nói tiếp :
- Ta sẽ trở lại chuyện Nguyệt Tử sau. Giờ ta muốn hỏi Sơn Bản Nhất Lang một câu. Chẳng hay ai đã giết Thanh Thủy Đô tiên sinh và quan phủ Cao Kiều Quang trước ngày phó hội giữa Sơn Điền trang chủ cùng với họ?
Đức Xuyên Thắng chợt xen lời :
- Nếu không phải ngươi thì là Kiều Bản Dũng hoặc Cát Điền Thiên Hương Tử thôi chứ còn ai nữa mà hỏi!
Mộc Thôn Thanh cười, giọng khinh khi :
- Ngươi chỉ là một kẻ thất phu, hữu dũng vô mưu thì biết cái gì mà chõ mồm vào! Bộ óc thông minh của ngươi so với trâu bò thật chẳng hơn kém nhau bao nhiêu.
Đức Xuyên Thắng nghe nói giận đến mặt đỏ tía tai, đang định lên tiếng chửi lại thì Lâm Cát Lang lên tiếng :
- Theo ngươi nói thì không phải Kiều Bản Dũng và Cát Điền Thiên Hương Tử giết hai người kia? Dĩ nhiên ngươi không tài nào có bản lãnh này rồi.
Mộc Thôn Thanh liếc mắt nhìn Sơn Bản Nhất Lang giọng bí hiểm :
- Sơn Bản Nhất Lang! Chắc ngươi biết rõ kẻ giết chết Thanh Thủy Đô và quan phủ Cao Kiều Quang phải không?
Sơn Bản Nhất Lang gật đầu, nói :
- Phải! Vì kẻ giết hai mạng đó chính là ta!
Mọi người nghe nói đều giật mình, trợn tròn há hốc.
Sơn Điền Anh Minh cau mày, hỏi :
- Chính đệ đã hạ sát họ ư?
Sơn Bản Nhất Lang lại gật đầu đáp, phân trần :
- Chính là đệ. Hôm nghĩa huynh hẹn phó hội với Cao Kiều Quang và Thanh Thủy Đô, đệ có chút chuyện riêng phải đi gặp một người. Sau đó chính đệ đã lẻn vào Cao Kiều phủ và Thanh Thủy sơn trang để giết chúng. Nghĩa huynh hãy nghe đệ giải thích. Đệ hoàn toàn vì sự an nguy của nghĩa huynh mà thôi. Chúng ngoài mặt thì mời nghĩa huynh đến nói chuyện đứng đắn nhằm mục đích giải hòa với Điền Trung Tấn. Nhưng bọn chúng âm mưu đen tối, dự tính phục đao phủ khắp nơi để hại nghĩa huynh. Vì vậy chính đệ đã ‘tiên hạ thủ vi cường’ ra tay trước. Hẳn nghĩa huynh còn nhớ đệ dặn huynh đừng rời Đức Xuyên Thắng và Lâm Cát Lang, tức là đệ tin tưởng nghĩa huynh được an toàn vì có hai vị huynh đài này bảo vệ. Sau khi giết chết hai tên vô lại đó, thủ hạ chúng như rắn mất đầu nên mọi dự tính mưu mô phải bỏ hết. Và người giận dữ hơn tất cả chính là kẻ chủ mưu Mộc Thôn Thanh kia, đã bày mưu cho cả bọn!
Sơn Điền Anh Minh cảm động nói :
- Một lần nữa, đệ đã cứu mạng ta. Ơn sâu này không biết bao giờ ta mới có thể trả được!
Mộc Thôn Thanh lạnh lùng, nói :
- Khá khen cho ngươi Sơn Bản Nhất Lang đã năm lần bảy lượt phá vỡ mưu kế của ta. Nhưng còn điều này mong ngươi nói rõ luôn cho thanh minh. Kẻ nào đã giết chết Nguyệt Tử?
Sơn Bản Nhất Lang đáp ngay chẳng chút do dự :
- Là ta! Cô ả định đem mưu kế của ngươi đến báo tin cho Điền Trung Tấn nhưng dĩ nhiên làm sao qua mắt được ta.
Sơn Bản Nhất Lang vừa nói xong thì một tràng cười lanh lảnh từ đâu vọng tới, rồi một giọng nữ lang thốt lên :
- Sơn Bản Nhất Lang quả nhiên là Sơn Bản Nhất Lang. Người thà mang tiếng sát nhân chứ không chịu tiết lộ tên tuổi cũng như thân phận của ta. Thật đáng cảm kích thay!
Lời nói vừa dứt, một bóng người từ đâu phi thân tới nhanh như điện xẹt đứng cách Sơn Bản Nhất Lang chừng mươi thước phía bên trái. Người này trang phục theo lối võ sĩ đạo, sắc diện hết sức ‘tuấn tú’, trên đời khó có nam tử nào theo kịp. Vừa nhìn thấy người này, Sơn Bản Nhất Lang vội chắp tay chào hỏi :
- Đảo Tân cô nương.
Bấy giờ mọi người mới nhìn kỹ. Khuôn mặt đẹp như ngọc kia hiển nhiên không thể nào là một nam nhân được cho dù người ấy trang bị bằng y phục của võ sĩ đạo. Hẳn hòi là một người nữ cải nam trang, không ai khác hơn là Đảo Tân Thanh Tử.
Đảo Tân Thanh Tử ngạo nghễ, mắt chẳng thèm nhìn đến một ai ngoài Sơn Bản Nhất Lang, nói :
- Ta rất mừng là Sơn Bản Nhất Lang cũng còn chút tình nghĩa, không đem tên tuổi, thân phận của ta nói cho ai biết cả. Nhưng ta đâu phải hạng co đầu rụt cổ để cho ai phải đứng ra nhận hộ ta. Kẻ hạ sát Nguyệt Tử chính là ta đây chứ không phải Sơn Bản Nhất Lang, mong mọi người đừng ai ngộ nhận [1].
Ai nấy lại thêm một phen ngỡ ngàng, không hẹn mà cùng cất tiếng hỏi :
- Là cô nương?
Đảo Tân Thanh Tử cười ra vẻ đắc ý, nói :
- Không phải ta thì là ai? Chắc ngoài Sơn Bản Nhất Lang ra, không ai có thể ngờ là bản cô nương phải không? Sơn Điền gia trang tuy canh phòng cẩn mật nhưng bản cô nương muốn đến lúc nào là đến, chẳng khác gì chỗ không người. Bất quá chỉ không che mắt được Sơn Bản Nhất Lang thôi.
Sơn Điền Anh Minh nhìn Sơn Bản Nhất Lang như muốn nói điều gì mà chưa mở lời được. Thấy thế, Sơn Bản Nhất Lang liền giải thích :
- Đệ có biết chuyện này. Đảo Tân cô nương quả có đến sơn trang vài lần, và chính đệ đã đối mặt với tiểu thư một lần ngay tại gia trang. Nhưng vì nàng không có ác ý nên đệ thấy không cần phải nói cho nghĩa huynh biết để nghĩa huynh lo lắng thêm. Nàng trước đó có lần nhờ người đem thư lại cho đệ, báo tin cho đệ biết rõ ràng sự phản bội của Mộc Thôn Thanh cũng như việc Thanh Thủy Đô và Cao Kiều Quang cấu kết với Điền Trung Tấn để loại trừ nghĩa huynh. Chúng định nhờ Đảo Tân Nghĩa Hoằng tướng quân giúp một tay, nhưng Đảo Tân tướng quân từ chối. Trước hôm nghĩa huynh hẹn phó hội với Điền Trung Tấn qua trung gian Thanh Thủy Đô và Cao Kiều Quanh đệ đi gặp Đảo Tân cô nương như lời hẹn, sau đó tìm đến thanh toán hai tên Thanh Thủy Đô và Cao Kiều Quang.
Mọi người nghe nói đều sửng sốt, nhưng ai nấy đều lặng thinh không nói nên lời. Giây lâu, Sơn Điền Anh Minh mới lên tiếng :
- Xin lỗi, cô nương gọi Đảo Tân Nghĩa Hoằng tướng quân là...
Đảo Tân Thanh Tử cười rộ, gật đầu đáp :
- Phải! Đó chính là thân phụ của ta.
Sơn Bản Nhất Lang cũng tiếp lời :
- Nàng chính là ái nữ và cũng là một cánh tay của Đảo Tân tướng quân, chủ cũ của đệ đó nghĩa huynh. Bản lãnh nàng, từ võ nghệ tới mưu trí cũng như hành động xuất quỷ nhập thần, trên đời thật khó ai bì kịp.
Sơn Điền Anh Minh liền chắp tay thi lễ :
- Hân hạnh được biết Đảo Tân cô nương. Sơn Bản Nhất Lang nghĩa đệ đã phục ai thì người đó ắt phải là nhân vật xuất chúng. Tại hạ rất lấy làm hổ thẹn đến bây giờ mới được gặp cô nương. Từ lâu, Sơn Điền Anh Minh này đã nghe danh của lệnh tôn, hận không có dịp bái kiến. Thật cha nào thì con nấy.
Nhìn Sơn Điền Anh Minh, Đảo Tân Thanh Tử cười, nói giọng như đùa cợt trêu ngươi :
- Trang chủ khéo nói lắm! Ta không dám nhận những lời đó đâu. Này, ta là thủ phạm giết người của Sơn Điền gia trang, vậy Trang chủ có định tính gì với ta chăng?
Sơn Điền Anh Minh ôn tồn, đáp :
- Đảo Tân cô nương giết kẻ phản bội, cứu sơn trang của tại hạ tránh được tai kiếp, tại hạ chỉ có cảm kích và đội ơn cô nương mà thôi.
Dứt lời, Sơn Điền Anh Minh chắp tay thi lễ. Đảo Tân Thanh Tử xua tay, nói :
- Tính ta vốn ghét những kẻ phản bội ăn cơm chủ mà lại đi bán rẻ chủ nên mới hạ thủ [2] đó thôi chứ có phải vì Trang chủ đâu. Trang chủ bất tất cám ơn ta làm gì!
Nhìn Mộc Thôn Thanh, Đảo Tân Thanh Tử quay qua Sơn Điền Anh Minh nói :
- Hôm nay tôi lại chứng kiến thêm một màn phản bội đại quy mô, thật là thú vị thay!
Dứt lời, Đảo Tân Thanh Tử tiến bước đến gần Thuận Tử và Mộc Thôn Thanh. Thấy thế, Mộc Thôn Thanh lớn tiếng hét lên :
- Cô nương nếu không dừng bước thì tánh mạng Đường chủ Sơn Điền gia trang ắt không còn!
Đảo Tân Thanh Tử vẫn thản nhiên, dửng dưng nói :
- Cái tên thất phu Mộc Thôn Thanh kia đừng có giở cái trò rung cây nhát khỉ nữa! Việc sống chết của người ở Sơn Điền gia trang có ăn nhằm gì tới ta đâu mà ngươi hòng hăm dọa! Ngươi có giết chết Thuận Tử hay ‘Nghịch Tử’ thì đó là chuyện của ngươi.
Không hiểu vì sao Mộc Thôn Thanh bỗng run lên khi nghe những lời của Đảo Tân Thanh Tử. Hắn chưa biết phải làm gì thì lại nghe nàng nói tiếp :
- Hôm nay ta quyết giết chết tên Mộc Thôn Thanh khốn kiếp kia để trên thế gian này bớt đi một kẻ phản bội, và cũng để cứu mạng cho nhiều người khác khỏi chết oan cho dù có phải hy sinh tánh mạng tất cả người của Sơn Điền gia trang.
Sơn Bản Nhất Lang hoảng hốt, giọng như van lơn :
- Tiểu thư, xin thận trọng! Tánh mạng Đường chủ Sơn Điền gia trang đang nằm trong tay hắn, lỡ hắn làm bậy thì nguy!
Đôi mắt Đảo Tân Thanh Tử bỗng long lên sòng sọc, tức giận nói :
- Ngươi chỉ biết lo cho tánh mạng của Đường chủ Sơn Điền gia trang thôi à?
Liếc nhìn Thuận Tử một chặp, nàng cười gằn, mỉa mai nói :
- Kể ra vị Đường chủ quả là xinh đẹp, một đóa hoa hiếm có trên đời, chả trách Sơn Bản Nhất Lang phải động lòng, lo lắng cho người ta đến thế!
Sơn Bản Nhất Lang đỏ mặt, lên tiếng :
- Tiểu thư sao nỡ buông lời như vậy? Nếu tiểu thư có giận gì thì cứ chửi thẳng mặt Sơn Bản Nhất Lang là được chứ đừng làm nhục Đường chủ.
Đức Xuyên Thắng giận dữ nhìn Đảo Tân Thanh Tử quát lớn :
- Con nha đầu kia! Mi đắc tội với ta thì họa may còn tha thứ được chứ nếu đắc tội với Đường chủ của ta thì ta quyết không để cho mi yên đâu!
Đảo Tân Thanh Tử giọng như thách thức :
- Vậy thì ngươi làm gì ta nào? Cả Sơn Điền gia trang định làm gì ta thì cứ thử ra tay thôi!
Nàng vừa dứt lời thì một giọng nói như chuông đồng vang lên ngay sau đó :
- Có tại hạ đây thì không có ai đụng được một chéo áo của tiểu thư.
Một bóng xẹt qua, mọi người nhìn kỹ thì thấy một võ sĩ đạo khác mặt đằng đằng sát khí đi tới. Sơn Bản Nhất Lang buột miệng lên tiếng :
- Phúc Điền Chiếu Phu! Ngươi cũng đến nữa à?
Người vừa đến quả nhiên là Phúc Điền Chiếu Phu. Thấy Sơn Bản Nhất Lang, y có vẻ hơn xấu hổ, nhưng sau đó trấn tĩnh được ngay. Tay y nắm chặt chuôi kiếm, cố ý nói lớn tiếng cho tất cà mọi người cùng nghe.
- Dĩ nhiên là ta phải đến rồi. Ta đâu thể để tiểu thư mạo hiếm với đám phàm phu tục tử các ngươi được.
Đảo Tân Thanh Tử bỗng reo lên :
- Phúc Điền Chiếu Phu đã đến rồi! Thật hay quá. Ta nhờ ngươi giúp ta một chuyện được không?
Đôi mắt Phúc Điền Chiếu Phu như sáng rực lên :
- Tiểu thư cần gì cứ sai khiến. Đừng nói là một chuyện, cho dù là nghìn chuyện cũng còn được nữa. Dù phải dấn thân vào dầu sôi lửa bỏng, Phúc Điền Chiếu Phu này cũng chẳng từ nan đâu.
Đảo Tân Thanh Tử gật đầu :
- Hay lắm, có nghĩa khí vô cùng.
Đưa tay chỉ về phía Đức Xuyên Thắng, nàng lớn tiếng :
- Cái tên thất phu kia dám buông lời vô lễ thóa mạ bản cô nương. Ngươi hãy vì ta mà dạy cho hắn một bài học nhớ đời đi, để lần sau hắn biết thế nào là lễ độ.
Phúc Điền Chiếu Phu tuốt gươm khỏi vỏ nhìn Đức Xuyên Thắng lớn tiếng :
- Ngươi đắc tội với ai cũng được, thậm chí luôn cả với ta, nhưng không thể đắc tội được với Đảo Tân cô nương đâu. Mau rút kiếm ra để ta khỏi mang tiếng là hiếp đáp kẻ tay không.
‘Soẹt’ một tiếng, Đức Xuyên Thắng tuốt gươm khỏi vỏ, gầm lên :
- Ngươi là cái thá gì mà đòi lớn lối như vậy hả? Đừng nói là Đảo Tân cô nương, cho dù Đảo Tân Nghĩa Hoằng có tới đây ta cũng không sợ nữa.
Đảo Tân Thanh Tử nghe nói lửa giận phừng phừng quát lớn như ra lệnh :
- Ngươi dám buông lời xúc phạm phụ thân ta hả? Vốn dĩ ta chỉ muốn dạy ngươi một bài học vừa phải cho biết thôi, nhưng ngươi đã hỗn láo nói động đến cha ta thì ta không thể để cho ngươi sống được. Phúc Điền Chiếu Phu, hãy cắt lưỡi hắn cho ta để ta thảy cho chó ăn rồi sau đó hãy giết hắn chết!
Sơn Bản Nhất Lang vội bước ra nói :
- Tiểu thư xin dằn cơn thịnh nộ. Tình thế lúc này đang nghiêm ngặt, không phải để chấp nhặt từng lời nói để sinh ra ẩu đả. Sơn Bản Nhất Lang thật tình cúi đầu xin tiểu thư.
Đảo Tân Thanh Tử xua tay, quát :
- Sơn Bản Nhất Lang! Ngươi dám dạy đời ta ư? Hãy mau tránh ra ngay! Phúc Điền Chiếu Phu! Ngươi hứa giúp ta thì mau ra tay thôi!
-------------
[1] Ngộ nhận: hiểu lầm.
[2] Hạ thủ: xuống tay.
- Mộc Thôn Thanh huynh đệ, tại sao?
Mộc Thôn Thanh cười mỉm, thản nhiên đáp :
- Xin lỗi Trang chủ. Sống trên đời này có nhiều điều chúng ta không muốn làm nhưng gặp tình thế đưa đẩy không thể cưỡng lại được. Những gì Điền Trung Tấn hứa sẽ dành cho tôi khiến tôi chẳng thể nào từ chối được. Vẫn biết Trang chủ không bạc đãi tôi, nhưng vạn bất đắc dĩ, tôi đành phải đắc tội thôi. Vì miếng mồi, nhiều lúc chim có chết cũng phải liều thôi.
Sơn Bản Nhất Lang cười gằn :
- Cái niềm tự hào của một võ sĩ đạo ngươi để đâu? Những lời tuyên thệ khi trở thành một võ sĩ đạo đối với ngươi chỉ là trò đùa thôi hả? Thật ngươi làm bẩn danh tiếng của võ sĩ đạo không ít. Ngươi còn tệ hơn phường thảo khấu nữa!
Mộc Thôn Thanh quay qua Sơn Bản Nhất Lang, cười nói :
- Vì quyền lợi, vì tương lai, ta có thể quên hết tất cả những lời thề hay những niềm tự hào kia. Ta là võ sĩ đạo cũng được, hay là tên phản bội, phường thảo khấu gì cũng xong.
Ngừng lại vài giây, Mộc Thôn Thanh nói tiếp :
- Bây giờ chúng ta có thể bắt đầu câu chuyện được rồi. Sơn Bản Nhất Lang, ngươi bắt đầu nghi ngờ ta từ lúc nào?
Chẳng cần suy nghĩ, Sơn Bản Nhất Lang đáp ngay :
- Từ lúc mới đến, khi nghe Đức Xuyên Thắng trách ngươi chuyện không đem quân về bảo vệ Trang chủ, lấy cớ là thi hành nhiệm vụ do Trang chủ giao phó không về kịp để Trang chủ suýt phải đơn thân đối phó với bọn Điền Trung Tấn. Nhưng câu Đức Xuyên Thắng nói đúng vô cùng là: “Còn gì quan trọng hơn sự an nguy của Trang chủ?". Trang chủ quả thật là nhân từ không trách ngươi, nhưng tâm địa ngươi đã hiện ra quá rõ. Tuy nhiên, lúc đó ta mới tới nên chưa nắm vững được tình hình và cũng không muốn mang tiếng là nhiều chuyện. Nhưng sau biến cố xảy ra tại sơn trang khi Hải Đẩu suýt bị thích khách bắt đi thì ta không còn nghi ngờ điều gì nữa. Nhờ Hải Đẩu lanh trí nên thoát hiểm. Hẳn ngươi còn nhớ việc sau đó ngươi từ ngoài xông vào giết chết thích khách chứ? Nhìn sơ thì trông có vẻ như ngươi ra tay vì sơn trang, nhưng kỳ thật là ‘giết người diệt khẩu’.
Thấy Sơn Bản Nhất Lang vạch trần âm mưu của mình, Mộc Thôn Thanh không chút giận dữ, chỉ cười lên một tràng :
- Khá khen cho ngươi thật tài trí hơn người. Thật không sai chút nào.
Sơn Điền Anh Minh như người mới tỉnh mộng. Ông ta lớn tiếng gặng hỏi :
- Vậy thì ra chính ngươi đã ra tay giết chết Nguyệt Tử để thực hiện kế ‘điệu hổ ly sơn’?
Mộc Thôn Thanh phá lên cười :
- Điều này thì Trang chủ đoán sai rồi. Nguyệt Tử là người của tôi thì tại sao tôi phải giết chứ? Chính tôi ngầm ra lệnh cho Nguyệt Tử đi báo tin cho Điền Trung Tấn. Đồng thời tôi cho người khác bắt cóc Thiếu trang chủ để Điền Trung Tấn dễ bề gây áp lực với Trang chủ. Mọi chuyện đang trôi chảy thì thật không may, Nguyệt Tử bị phát giác và rồi bị hạ sát, còn người bắt có Thiếu trang chủ cũng chẳng may thất bại.
Nghe đến đây, ai nấy trong đầu đền tự đặt câu hỏi: “Vậy thì ai đã giết chết Nguyệt Tử?". Mọi người lại nghe Mộc Thôn Thanh nói tiếp :
- Ta sẽ trở lại chuyện Nguyệt Tử sau. Giờ ta muốn hỏi Sơn Bản Nhất Lang một câu. Chẳng hay ai đã giết Thanh Thủy Đô tiên sinh và quan phủ Cao Kiều Quang trước ngày phó hội giữa Sơn Điền trang chủ cùng với họ?
Đức Xuyên Thắng chợt xen lời :
- Nếu không phải ngươi thì là Kiều Bản Dũng hoặc Cát Điền Thiên Hương Tử thôi chứ còn ai nữa mà hỏi!
Mộc Thôn Thanh cười, giọng khinh khi :
- Ngươi chỉ là một kẻ thất phu, hữu dũng vô mưu thì biết cái gì mà chõ mồm vào! Bộ óc thông minh của ngươi so với trâu bò thật chẳng hơn kém nhau bao nhiêu.
Đức Xuyên Thắng nghe nói giận đến mặt đỏ tía tai, đang định lên tiếng chửi lại thì Lâm Cát Lang lên tiếng :
- Theo ngươi nói thì không phải Kiều Bản Dũng và Cát Điền Thiên Hương Tử giết hai người kia? Dĩ nhiên ngươi không tài nào có bản lãnh này rồi.
Mộc Thôn Thanh liếc mắt nhìn Sơn Bản Nhất Lang giọng bí hiểm :
- Sơn Bản Nhất Lang! Chắc ngươi biết rõ kẻ giết chết Thanh Thủy Đô và quan phủ Cao Kiều Quang phải không?
Sơn Bản Nhất Lang gật đầu, nói :
- Phải! Vì kẻ giết hai mạng đó chính là ta!
Mọi người nghe nói đều giật mình, trợn tròn há hốc.
Sơn Điền Anh Minh cau mày, hỏi :
- Chính đệ đã hạ sát họ ư?
Sơn Bản Nhất Lang lại gật đầu đáp, phân trần :
- Chính là đệ. Hôm nghĩa huynh hẹn phó hội với Cao Kiều Quang và Thanh Thủy Đô, đệ có chút chuyện riêng phải đi gặp một người. Sau đó chính đệ đã lẻn vào Cao Kiều phủ và Thanh Thủy sơn trang để giết chúng. Nghĩa huynh hãy nghe đệ giải thích. Đệ hoàn toàn vì sự an nguy của nghĩa huynh mà thôi. Chúng ngoài mặt thì mời nghĩa huynh đến nói chuyện đứng đắn nhằm mục đích giải hòa với Điền Trung Tấn. Nhưng bọn chúng âm mưu đen tối, dự tính phục đao phủ khắp nơi để hại nghĩa huynh. Vì vậy chính đệ đã ‘tiên hạ thủ vi cường’ ra tay trước. Hẳn nghĩa huynh còn nhớ đệ dặn huynh đừng rời Đức Xuyên Thắng và Lâm Cát Lang, tức là đệ tin tưởng nghĩa huynh được an toàn vì có hai vị huynh đài này bảo vệ. Sau khi giết chết hai tên vô lại đó, thủ hạ chúng như rắn mất đầu nên mọi dự tính mưu mô phải bỏ hết. Và người giận dữ hơn tất cả chính là kẻ chủ mưu Mộc Thôn Thanh kia, đã bày mưu cho cả bọn!
Sơn Điền Anh Minh cảm động nói :
- Một lần nữa, đệ đã cứu mạng ta. Ơn sâu này không biết bao giờ ta mới có thể trả được!
Mộc Thôn Thanh lạnh lùng, nói :
- Khá khen cho ngươi Sơn Bản Nhất Lang đã năm lần bảy lượt phá vỡ mưu kế của ta. Nhưng còn điều này mong ngươi nói rõ luôn cho thanh minh. Kẻ nào đã giết chết Nguyệt Tử?
Sơn Bản Nhất Lang đáp ngay chẳng chút do dự :
- Là ta! Cô ả định đem mưu kế của ngươi đến báo tin cho Điền Trung Tấn nhưng dĩ nhiên làm sao qua mắt được ta.
Sơn Bản Nhất Lang vừa nói xong thì một tràng cười lanh lảnh từ đâu vọng tới, rồi một giọng nữ lang thốt lên :
- Sơn Bản Nhất Lang quả nhiên là Sơn Bản Nhất Lang. Người thà mang tiếng sát nhân chứ không chịu tiết lộ tên tuổi cũng như thân phận của ta. Thật đáng cảm kích thay!
Lời nói vừa dứt, một bóng người từ đâu phi thân tới nhanh như điện xẹt đứng cách Sơn Bản Nhất Lang chừng mươi thước phía bên trái. Người này trang phục theo lối võ sĩ đạo, sắc diện hết sức ‘tuấn tú’, trên đời khó có nam tử nào theo kịp. Vừa nhìn thấy người này, Sơn Bản Nhất Lang vội chắp tay chào hỏi :
- Đảo Tân cô nương.
Bấy giờ mọi người mới nhìn kỹ. Khuôn mặt đẹp như ngọc kia hiển nhiên không thể nào là một nam nhân được cho dù người ấy trang bị bằng y phục của võ sĩ đạo. Hẳn hòi là một người nữ cải nam trang, không ai khác hơn là Đảo Tân Thanh Tử.
Đảo Tân Thanh Tử ngạo nghễ, mắt chẳng thèm nhìn đến một ai ngoài Sơn Bản Nhất Lang, nói :
- Ta rất mừng là Sơn Bản Nhất Lang cũng còn chút tình nghĩa, không đem tên tuổi, thân phận của ta nói cho ai biết cả. Nhưng ta đâu phải hạng co đầu rụt cổ để cho ai phải đứng ra nhận hộ ta. Kẻ hạ sát Nguyệt Tử chính là ta đây chứ không phải Sơn Bản Nhất Lang, mong mọi người đừng ai ngộ nhận [1].
Ai nấy lại thêm một phen ngỡ ngàng, không hẹn mà cùng cất tiếng hỏi :
- Là cô nương?
Đảo Tân Thanh Tử cười ra vẻ đắc ý, nói :
- Không phải ta thì là ai? Chắc ngoài Sơn Bản Nhất Lang ra, không ai có thể ngờ là bản cô nương phải không? Sơn Điền gia trang tuy canh phòng cẩn mật nhưng bản cô nương muốn đến lúc nào là đến, chẳng khác gì chỗ không người. Bất quá chỉ không che mắt được Sơn Bản Nhất Lang thôi.
Sơn Điền Anh Minh nhìn Sơn Bản Nhất Lang như muốn nói điều gì mà chưa mở lời được. Thấy thế, Sơn Bản Nhất Lang liền giải thích :
- Đệ có biết chuyện này. Đảo Tân cô nương quả có đến sơn trang vài lần, và chính đệ đã đối mặt với tiểu thư một lần ngay tại gia trang. Nhưng vì nàng không có ác ý nên đệ thấy không cần phải nói cho nghĩa huynh biết để nghĩa huynh lo lắng thêm. Nàng trước đó có lần nhờ người đem thư lại cho đệ, báo tin cho đệ biết rõ ràng sự phản bội của Mộc Thôn Thanh cũng như việc Thanh Thủy Đô và Cao Kiều Quang cấu kết với Điền Trung Tấn để loại trừ nghĩa huynh. Chúng định nhờ Đảo Tân Nghĩa Hoằng tướng quân giúp một tay, nhưng Đảo Tân tướng quân từ chối. Trước hôm nghĩa huynh hẹn phó hội với Điền Trung Tấn qua trung gian Thanh Thủy Đô và Cao Kiều Quanh đệ đi gặp Đảo Tân cô nương như lời hẹn, sau đó tìm đến thanh toán hai tên Thanh Thủy Đô và Cao Kiều Quang.
Mọi người nghe nói đều sửng sốt, nhưng ai nấy đều lặng thinh không nói nên lời. Giây lâu, Sơn Điền Anh Minh mới lên tiếng :
- Xin lỗi, cô nương gọi Đảo Tân Nghĩa Hoằng tướng quân là...
Đảo Tân Thanh Tử cười rộ, gật đầu đáp :
- Phải! Đó chính là thân phụ của ta.
Sơn Bản Nhất Lang cũng tiếp lời :
- Nàng chính là ái nữ và cũng là một cánh tay của Đảo Tân tướng quân, chủ cũ của đệ đó nghĩa huynh. Bản lãnh nàng, từ võ nghệ tới mưu trí cũng như hành động xuất quỷ nhập thần, trên đời thật khó ai bì kịp.
Sơn Điền Anh Minh liền chắp tay thi lễ :
- Hân hạnh được biết Đảo Tân cô nương. Sơn Bản Nhất Lang nghĩa đệ đã phục ai thì người đó ắt phải là nhân vật xuất chúng. Tại hạ rất lấy làm hổ thẹn đến bây giờ mới được gặp cô nương. Từ lâu, Sơn Điền Anh Minh này đã nghe danh của lệnh tôn, hận không có dịp bái kiến. Thật cha nào thì con nấy.
Nhìn Sơn Điền Anh Minh, Đảo Tân Thanh Tử cười, nói giọng như đùa cợt trêu ngươi :
- Trang chủ khéo nói lắm! Ta không dám nhận những lời đó đâu. Này, ta là thủ phạm giết người của Sơn Điền gia trang, vậy Trang chủ có định tính gì với ta chăng?
Sơn Điền Anh Minh ôn tồn, đáp :
- Đảo Tân cô nương giết kẻ phản bội, cứu sơn trang của tại hạ tránh được tai kiếp, tại hạ chỉ có cảm kích và đội ơn cô nương mà thôi.
Dứt lời, Sơn Điền Anh Minh chắp tay thi lễ. Đảo Tân Thanh Tử xua tay, nói :
- Tính ta vốn ghét những kẻ phản bội ăn cơm chủ mà lại đi bán rẻ chủ nên mới hạ thủ [2] đó thôi chứ có phải vì Trang chủ đâu. Trang chủ bất tất cám ơn ta làm gì!
Nhìn Mộc Thôn Thanh, Đảo Tân Thanh Tử quay qua Sơn Điền Anh Minh nói :
- Hôm nay tôi lại chứng kiến thêm một màn phản bội đại quy mô, thật là thú vị thay!
Dứt lời, Đảo Tân Thanh Tử tiến bước đến gần Thuận Tử và Mộc Thôn Thanh. Thấy thế, Mộc Thôn Thanh lớn tiếng hét lên :
- Cô nương nếu không dừng bước thì tánh mạng Đường chủ Sơn Điền gia trang ắt không còn!
Đảo Tân Thanh Tử vẫn thản nhiên, dửng dưng nói :
- Cái tên thất phu Mộc Thôn Thanh kia đừng có giở cái trò rung cây nhát khỉ nữa! Việc sống chết của người ở Sơn Điền gia trang có ăn nhằm gì tới ta đâu mà ngươi hòng hăm dọa! Ngươi có giết chết Thuận Tử hay ‘Nghịch Tử’ thì đó là chuyện của ngươi.
Không hiểu vì sao Mộc Thôn Thanh bỗng run lên khi nghe những lời của Đảo Tân Thanh Tử. Hắn chưa biết phải làm gì thì lại nghe nàng nói tiếp :
- Hôm nay ta quyết giết chết tên Mộc Thôn Thanh khốn kiếp kia để trên thế gian này bớt đi một kẻ phản bội, và cũng để cứu mạng cho nhiều người khác khỏi chết oan cho dù có phải hy sinh tánh mạng tất cả người của Sơn Điền gia trang.
Sơn Bản Nhất Lang hoảng hốt, giọng như van lơn :
- Tiểu thư, xin thận trọng! Tánh mạng Đường chủ Sơn Điền gia trang đang nằm trong tay hắn, lỡ hắn làm bậy thì nguy!
Đôi mắt Đảo Tân Thanh Tử bỗng long lên sòng sọc, tức giận nói :
- Ngươi chỉ biết lo cho tánh mạng của Đường chủ Sơn Điền gia trang thôi à?
Liếc nhìn Thuận Tử một chặp, nàng cười gằn, mỉa mai nói :
- Kể ra vị Đường chủ quả là xinh đẹp, một đóa hoa hiếm có trên đời, chả trách Sơn Bản Nhất Lang phải động lòng, lo lắng cho người ta đến thế!
Sơn Bản Nhất Lang đỏ mặt, lên tiếng :
- Tiểu thư sao nỡ buông lời như vậy? Nếu tiểu thư có giận gì thì cứ chửi thẳng mặt Sơn Bản Nhất Lang là được chứ đừng làm nhục Đường chủ.
Đức Xuyên Thắng giận dữ nhìn Đảo Tân Thanh Tử quát lớn :
- Con nha đầu kia! Mi đắc tội với ta thì họa may còn tha thứ được chứ nếu đắc tội với Đường chủ của ta thì ta quyết không để cho mi yên đâu!
Đảo Tân Thanh Tử giọng như thách thức :
- Vậy thì ngươi làm gì ta nào? Cả Sơn Điền gia trang định làm gì ta thì cứ thử ra tay thôi!
Nàng vừa dứt lời thì một giọng nói như chuông đồng vang lên ngay sau đó :
- Có tại hạ đây thì không có ai đụng được một chéo áo của tiểu thư.
Một bóng xẹt qua, mọi người nhìn kỹ thì thấy một võ sĩ đạo khác mặt đằng đằng sát khí đi tới. Sơn Bản Nhất Lang buột miệng lên tiếng :
- Phúc Điền Chiếu Phu! Ngươi cũng đến nữa à?
Người vừa đến quả nhiên là Phúc Điền Chiếu Phu. Thấy Sơn Bản Nhất Lang, y có vẻ hơn xấu hổ, nhưng sau đó trấn tĩnh được ngay. Tay y nắm chặt chuôi kiếm, cố ý nói lớn tiếng cho tất cà mọi người cùng nghe.
- Dĩ nhiên là ta phải đến rồi. Ta đâu thể để tiểu thư mạo hiếm với đám phàm phu tục tử các ngươi được.
Đảo Tân Thanh Tử bỗng reo lên :
- Phúc Điền Chiếu Phu đã đến rồi! Thật hay quá. Ta nhờ ngươi giúp ta một chuyện được không?
Đôi mắt Phúc Điền Chiếu Phu như sáng rực lên :
- Tiểu thư cần gì cứ sai khiến. Đừng nói là một chuyện, cho dù là nghìn chuyện cũng còn được nữa. Dù phải dấn thân vào dầu sôi lửa bỏng, Phúc Điền Chiếu Phu này cũng chẳng từ nan đâu.
Đảo Tân Thanh Tử gật đầu :
- Hay lắm, có nghĩa khí vô cùng.
Đưa tay chỉ về phía Đức Xuyên Thắng, nàng lớn tiếng :
- Cái tên thất phu kia dám buông lời vô lễ thóa mạ bản cô nương. Ngươi hãy vì ta mà dạy cho hắn một bài học nhớ đời đi, để lần sau hắn biết thế nào là lễ độ.
Phúc Điền Chiếu Phu tuốt gươm khỏi vỏ nhìn Đức Xuyên Thắng lớn tiếng :
- Ngươi đắc tội với ai cũng được, thậm chí luôn cả với ta, nhưng không thể đắc tội được với Đảo Tân cô nương đâu. Mau rút kiếm ra để ta khỏi mang tiếng là hiếp đáp kẻ tay không.
‘Soẹt’ một tiếng, Đức Xuyên Thắng tuốt gươm khỏi vỏ, gầm lên :
- Ngươi là cái thá gì mà đòi lớn lối như vậy hả? Đừng nói là Đảo Tân cô nương, cho dù Đảo Tân Nghĩa Hoằng có tới đây ta cũng không sợ nữa.
Đảo Tân Thanh Tử nghe nói lửa giận phừng phừng quát lớn như ra lệnh :
- Ngươi dám buông lời xúc phạm phụ thân ta hả? Vốn dĩ ta chỉ muốn dạy ngươi một bài học vừa phải cho biết thôi, nhưng ngươi đã hỗn láo nói động đến cha ta thì ta không thể để cho ngươi sống được. Phúc Điền Chiếu Phu, hãy cắt lưỡi hắn cho ta để ta thảy cho chó ăn rồi sau đó hãy giết hắn chết!
Sơn Bản Nhất Lang vội bước ra nói :
- Tiểu thư xin dằn cơn thịnh nộ. Tình thế lúc này đang nghiêm ngặt, không phải để chấp nhặt từng lời nói để sinh ra ẩu đả. Sơn Bản Nhất Lang thật tình cúi đầu xin tiểu thư.
Đảo Tân Thanh Tử xua tay, quát :
- Sơn Bản Nhất Lang! Ngươi dám dạy đời ta ư? Hãy mau tránh ra ngay! Phúc Điền Chiếu Phu! Ngươi hứa giúp ta thì mau ra tay thôi!
-------------
[1] Ngộ nhận: hiểu lầm.
[2] Hạ thủ: xuống tay.
Tác giả :
Vô Danh