Trấn Hồn
Chương 98
Trong điện thoại của Quách Trường Thành có tin nhắn cuối cùng mà Sở Thứ Chi gửi cho cậu, dặn cậu bất luận có chuyện gì cũng tuyệt đối không được đi tới khu biệt thự, càng phải ngăn cản người ngoài tiếp cận nơi đó.
Chờ khi Quách Trường Thành muốn hỏi hắn một chút xem phải làm thế nào để đạt được mục đích công việc “Ngăn cản người khác tiếp cận" nghe qua miêu tả đơn giản như lừa người này, cùng với nhân tiện báo luôn chuyện Chúc Hồng bỏ đi thì cậu phát hiện hắn đã không còn trong khu vực phục vụ nữa rồi.
Quách Trường Thành chợt có loại cảm giác cô độc bất lực như thể người trên thế gian đều biến mất chỉ còn lại có mỗi một mình, cậu đỗ xe ở ven đường không biết bao lâu mới tự cổ vũ mình đi tới thị trấn gần nhất, vào thẳng đội công an địa phương.
Cách thật xa đã thấy cửa đồn bị một đoàn người vây quanh, chen chúc cửa vào chật như nêm cối. Quách Trường Thành bóp còi một hồi, hoàn toàn không có ai để ý đến cậu. Cậu vừa muốn mở cửa xe thì thấy một bà cụ đầu tóc bạc phơ bị người ta dìu ra từ cửa chính, tựa hồ là đi đứng không được vững vàng, trái phải có hai người nâng, đằng sau còn thêm một cô gái mặc cảnh phục đưa tay đỡ, thế mà không biết là vấp phải cái gì, vẫn lảo đảo dựa vào xe của Quách Trường Thành.
Quách Trường Thành cuống quít xuống xe, người thân bên cạnh bà lão, người qua đường cùng với cảnh sát chạy ra ba chân bốn cẳng một hồi, vừa lôi vừa kéo nâng bà dậy.
Bà cụ lại đột nhiên không coi ai vào đâu nữa mà khóc ầm lên.
Tất cả mọi người xung quanh trở nên hỗn loạn, Quách Trường Thành nghe thấy có người tức giận nhỏ giọng nói: “Thật không hiểu cảnh sát thời buổi này đang làm cái gì nữa, cái này không quản cái kia không quản, chả giải quyết được gì, đất nước nuôi họ làm cái gì không biết nữa?"
Một người khác khẽ bảo: “Đúng vậy, nhìn xem bà cụ kia rõ là đáng thương, có mỗi đứa con trai, mẹ góa con côi nương tựa nhau mà sống, vạn nhất có chuyện gì xảy ra, tôi thấy bà cụ cũng chẳng sống nổi."
Bà lão bị nói trúng chỗ đau lòng, lại càng khóc lóc thảm thiết.
Cô bé cảnh viên vẫn đi phía sau thoạt nhìn không hơn kém Quách Trường Thành bao nhiêu, đều là mấy nhóc con vừa tốt nghiệp ra trường, thấy tất cả đều nhìn mình, cô nhất thời xấu hổ không biết làm thế nào cho phải, đỏ bừng cả mặt mà ngập ngừng nói: “Chúng tôi cũng có quy định, phải vượt qua bốn mươi tám giờ mới có thể……"
Tiếng nói của cô nhanh chóng bị những tiếng la ó bao phủ.
“Bốn tám cái gì mà bốn tám, quy định là chết, người mới là sống! Bây giờ người còn sống, qua hai ngày lỡ may chết rồi thì sao? Thực sự có chuyện gì thì cũng xong hết cả rồi, xương cốt cũng lạnh rồi các người vẫn không thèm quan tâm sao? Này cô kia chính cô nói xem, các người có khác gì phường cướp của giết người không?"
Cô bé cảnh viên vừa nghe cũng hiểu là người ta nói có đạo lý, nhưng mà lực lượng có hạn, quy định chính là quy định, cô thấy có đạo lý lại không thể làm trái quy định, vừa sốt ruột khì khóe mắt đã đỏ lên, nước mắt đảo vòng quanh sắp khóc đến nơi rồi.
Một người nhà đến báo án khác là đàn ông trung niên, anh ta khoát tay áo: “Được rồi, cô ấy nói cũng không sai, mọi người đừng làm khó cô ấy nữa. Này cô, tôi nói với cô thế này, em gái tôi cũng là tan tầm vào tối qua, kết quả là người không về nhà, con bé với cô cũng xấp xỉ nhau, suy ta thì ra người, cô nói xem, một cô bé tuổi trẻ bình thường vốn ngoan ngoãn, đột nhiên vô duyên vô cớ trắng đêm không về nhà, cũng không liên lạc một tiếng, người trong nhà chẳng lẽ không lo lắng sao? Việc này nếu xảy ra trên người cô, cha mẹ cô ở nhà sẽ nghĩ như thế nào? Tôi biết cô cũng có khó xử, như vậy, chỉ cần cô nói với lãnh đạo của cô giúp chúng tôi thôi có được không? Cô chỉ cần thông báo giúp một tiếng…."
Quách Trường Thành vừa thấy tình cảnh này thì thấy như đầu óc căng ra gấp đôi, cậu vừa tích góp từng chút dũng khí để nói chuyện trước đám đông, vừa lưu tâm nghe những người xung quanh nói, chuyện họ nói cái gì cũng có, miêu tả những thứ đã trải qua cũng lung tung lộn xộn, còn có người chẳng phân tốt xấu chỉ biết to mồm ồn ào “XX nhà tôi hôm qua không về nhà"___Người không biết còn tưởng đám người này đến đây để biểu tình quấy rối.
Lúc này, bà lão vẫn dựa vào mui xe khóc bỗng nhiên nhắm mắt bất tỉnh tại chỗ, Quách Trường Thành trong nháy mắt đã tìm thấy dũng khí của mình, đẩy người trước mặt ra: “Nhường một chút, thực xin lỗi, đều nhường một chút."
Cậu lấy chứng minh công tác và chìa khóa xe trong túi ra, trong lúc căng thẳng đã ném chứng minh cho người nhà đang đỡ bà lão: “Lái xe của tôi, đưa vào bệnh viện trước đi !"
Người nhà cầm cái thẻ kia: “Hả?"
Quách Trường Thành vừa thấy: “Ai da thật xin lỗi, lấy nhầm, đây mới đúng."
Cậu nhanh chóng đổi lại thẻ chứng minh và chìa khóa xe, lại thuận tay đưa chứng minh cho nữ cảnh viên bên cạnh: “Đồng chí, có thể đưa tôi đi gặp lãnh đạo của cô không? Tôi có việc gấp."
Nữ cảnh viên nghi hoặc nhìn thoáng qua, sau mở to hai mắt: “Anh….. Ngài là sếp lớn ở Long Thành đến sao?"
“Không không, tôi không phải lãnh đạo – hai ngày trước chúng tôi có phái người đến đây, theo lệnh phối hợp điều tra án mạng, thủ tục liên quan đã gửi cho mọi người ở đây rồi, nhưng mà hôm qua đồng sự kia mất tích, lãnh đạo của chúng tôi giờ đang ở hiện trường vụ án, bảo tôi đến đây chào hỏi mọi người trước." Quách Trường Thành nói xong thì nâng tay lau đi mồ hôi đầy gáy giữa trời đông rét mướt, phát huy vượt xa ngày thường mà hô: “Mọi người đều đến báo án sao? Có phải án mất tích không?"
Rất nhiều người gật đầu.
Quách Trường Thành: “À…A, những người đó vì sao mà mất tích?"
Câu này thật đúng là chọc trúng tổ ong vò vẽ, tất cả mọi người đều mồm năm miệng mười cùng nói như là trăm ngàn con vịt cùng kêu, Quách Trường Thành suýt nữa thì bị bọn họ nhao nhao cho tụt huyết áp, cậu nỗ lực lấy lại bình tĩnh, sờ sờ túi quần, e ngại chứng sợ xã giao sẽ làm cho cái đèn pin trong túi phóng điện mười vạn volt ngộ thương quần chúng vô tội.
Thế nhưng nằm ngoài dự kiến của Quách Trường Thành, cậu tựa hồ cũng không sợ hãi đến mức như mình tưởng.
Mỗi khi cậu tìm kiếm sự giúp đỡ của người khác hay là hỏi người ta chuyện gì thì sẽ có cảm giác bản thân chính là một tên vô dụng không biết gì cả, tự nhiên sợ hãi đối phương, e ngại trao đổi với đối phương từ ánh mắt đến câu chữ, nhưng mà khi cậu ý thức được trước mắt là người cần mình giúp đỡ thì lời nói sẽ có trật tự một cách thần kì.
Giống như trời sinh cậu biết làm như vậy.
Quách Trường Thành trở nên nhạy bén, đột nhiên khoát tay ngắt ngang mọi người tranh luận, cậu hỏi: “Tôi không nghe rõ mọi người đang nói gì cả, tôi hỏi, mọi người giơ tay trả lời có được không? Xin hỏi người thân mất tích của mọi người đều làm việc trong khu biệt thự Tuyền Thủy Loan sao? Nếu đúng thì giơ tay lên nhé."
Vụt một cái, tất cả mọi người giơ tay, nữ cảnh viên bên cạnh Quách Trường Thành mở to hai mắt – kì thật vừa rồi cô bị nháo loạn cho bên tai vang ong ong, chỉ lo lắng xem người trưởng thành mất tích thì bao lâu mới có thể lập án chứ hoàn toàn không phát hiện đây có thể là một sự kiện nghiêm trọng liên quan rất lớn.
Suy nghĩ của Quách Trường Thành càng thêm rõ ràng, cậu tiếp tục hỏi: “Ai có thể xác định người nhà mình mất tích trong khu biệt thự, xin hãy giơ tay, ai không xác định được hạ tay xuống trước, được không?"
Có mấy cánh tay chần chừ buông xuống, hồi sau lại do dự giơ lên.
Người đàn ông trung niên hỏi: “Lãnh đạo, tôi có thể nói một câu không?"
Quách Trường Thành: “Tôi không phải lãnh đạo…… Thôi được rồi, anh nói đi."
“Em gái tôi làm phục vụ viên trong nhà ăn của khu biệt thự, đêm qua không về nhà, bởi vì chưa từng xảy ra chuyện như vậy bao giờ nên cả nhà đều lo lắng. Nửa đêm, ba và em trai tôi cùng với người yêu con bé đều ra ngoài tìm theo đường nó đi làm, nhưng sau đó cả ba người bọn họ cũng không về, gọi điện liên lạc không được, cho nên sáng sớm nay tôi mới đi báo án." Trong mắt người đàn ông vương đầy tơ máu, anh cực lực ổn định giọng nói của mình, muốn tận hết khả năng mà bình tĩnh một chút, “Lãnh đạo, ngài nói xem, một đứa con gái thì đã đành rồi, chứ ba người đàn ông đi với nhau thì có thể xảy ra chuyện gì được? Tôi nghĩ chắc chắn phải là chuyện lớn."
Phán đoán của anh ta cực kì chính xác, cơ hồ là một lời trúng đích, Quách Trường Thành tuy rằng cũng như lọt vào trong sương mù, nhưng mà cậu biết lời người kia nửa chữ cũng không sai.
Mọi người vừa nghe lời này thì càng thêm sốt ruột, mỗi người mất thân nhân đều như kiến bò trên chảo nóng bốc hơi, ai ai cũng có ý muốn tiến sát đến trước mặt Quách Trường Thành mà nói nhiều mấy câu về tình huống nhà mình, ai ai cũng muốn biết ý kiến của vị lãnh đạo trẻ tuổi “Miệng không cáu gắt làm việc không ngại khổ" này___Trong mắt bọn họ, cậu quả thực đã thành cứu tinh.
Mồm năm miệng mười đã đành, còn có chen lấn xô đẩy, một người phụ nữ ôm theo con nhỏ bị người ta đẩy ngã, đứa bé hai ba tuổi òa khóc ra tiếng, có người kêu lên “Đừng chen, có ai không sốt ruột đâu", có người thét chói tai “Nhìn đứa bé, đừng giẫm vào đứa bé".
Loạn cào cào.
Quách Trường Thành trước mắt hoa lên — nếu chị Chúc Hồng cùng tới thì tốt…… Nếu sếp Triệu ở đây thì tốt rồi.
Cậu siết chặt điện thoại di động, nhớ tới Sở Thứ Chi dặn mình không thể quay về, càng không thể để những người này lỗ mãng làm bậy chịu thiệt thòi, nhưng mà bọn họ vừa mất thân nhân, ai có thể bình tĩnh được?
Trong đầu Quách Trường Thành nhất thời trống rỗng.
Phải làm cái gì bây giờ? Bọn họ tin tưởng mình như thế, để bản thân mình làm chuyện này, đây còn là lần đầu tiên trong hơn nửa năm nhập chức cậu tự mình đảm đương một phía, làm sao có thể cô phụ lòng tin của họ mà làm hỏng việc đây?
Nếu là sếp Triệu, thì sẽ làm thế nào? Nếu là Sở ca, anh ấy lại sẽ làm sao?
Không thể để cho bọn họ đến đó, nơi đó có nguy hiểm____ Quách Trường Thành đột nhiên bước lên hai bước, đứng giữa đường cái: “Mọi người! Mọi người!"
Tất cả im lặng lại.
Quách Trường Thành giơ lên chứng minh công tác của mình: “Tôi đến từ Cục Điều Tra Đặc Biệt Long Thành, chúng tôi chuyên xử lý các vụ án quan trọng, bây giờ lãnh đạo của tôi đã đưa theo nhân viên tinh anh đến nơi xảy ra vụ án, lệnh cho tôi đến nói một chút tình hình cho mọi người___ Tuy rằng tạm thời chưa tìm thấy tin tức gì của thân nhân mọi người, nhưng cũng không có tin tức xấu hơn, người của chúng tôi đã dốc toàn lực tìm kiếm, hiện tại sự giúp đỡ lớn nhất mà mọi người có thể cho chúng tôi phối hợp với các đồng chí ở địa phương đăng kí những tin tức có liên quan, hơn nữa nhất định không được đến gần nơi xảy ra sự cố, một khi mọi người đến gần sẽ mang thêm phiền toái đến cho nhân viên đang tìm cứu người, lại càng không có lợi cho công tác tìm kiếm."
Cậu chưa từng nói được một câu dài hơi như vậy, trong một khoảnh khắc kia, Quách Trường Thành quả thực cảm giác bản thân không phải đang phấn đấu một mình.
Lòng cậu nóng như đang có lửa thiêu, hai tay chắp lại vái về phía mọi người: “Tôi cảm ơn mọi người, cũng cam đoan với mọi người, chúng tôi nhất định sẽ dốc toàn lực ứng phó – bây giờ có thể xin mọi người xếp thành hàng, theo tôi vào đăng kí không?"
Tất cả im lặng nhìn nhau một hồi, không ngờ lại thực sự lặng lẽ xếp hàng, hai ba phút sau, dưới sự chỉ dẫn của nữ cảnh viên kia, họ trật tự vào trong.
Ngược lại là Quách Trường Thành sửng sốt tại chỗ hồi lâu, trong giây phút đó cậu thực sự không tin là mình vừa mới làm được.
Thế nhưng nhiệm vụ của những người khác lại chẳng được nhẹ nhàng như Quách Trường Thành, Thẩm Nguy bị bóng đen cuốn lấy không biết làm sao, lại nổi lên bệnh ngang bướng chết cũng không chịu buông Triệu Vân Lan ra, hắn dùng răng cắn chặt sống đao Trảm Hồn, ánh đao lạnh lẽo chiếu lên khóe miệng vốn không có bao nhiêu huyết sắc của hắn một màu trắng bệch, hắn quay đầu lia lưỡi đao nhắm ngay vào bóng đen đang quấn lấy mình.
Triệu Vân Lan đoạt lấy đao trong miệng hắn:“Đưa ta."
Y nắm thanh đao độc nhất vô nhị trong thiên hạ ấy, hung hăng bổ về phía luồng khói đen bám riết trên cánh tay Thẩm Nguy, lại cảm giác thấy lưỡi đao như chém vào một đầm lầy dính nhớp, khói đen chỉ bị đao phong sắc bén bức lỏng một chút, dính nhằng nhằng, căn bản chém không đứt.
Thẩm Nguy ôm Triệu Vân Lan càng thêm chặt, nhìn lướt qua rồi nhanh chóng nói với y: “Ta biết rồi, đó là thân mình của Đại Bất Kính Chi Địa, thứ duy nhất mà Trảm Hồn đao không chém đứt được chính là nó, ngươi như vậy không được, chém cánh tay ta, mau!"
Là một người bình thường, Triệu Vân Lan không thể lý giải cái loại đại thần bất cứ lúc nào cũng có thể dễ dàng đứt tay đứt chân đứt đầu này, vì thế y hoàn toàn không để ý tới hắn mà trở tay tra Trảm Hồn đao vào vỏ, sau đó lấy ra Trấn Hồn Lệnh, một ngọn lửa nhỏ chớp lên trong khoảnh khắc, Trấn Hồn lệnh mang theo nguồn lửa vọt thẳng vào luồng khói đen.
Ngay cả tro bụi cũng không sót lại.
Thẩm Nguy luôn nhẹ giọng với y nay lại nói lớn tiếng một cách hiếm thấy: “Nhân lúc còn kịp, chém cánh tay ta mau!"
Triệu Vân Lan mắt điếc tai ngơ, bất ngờ lấy từ trong người ra thứ mà y cố ý mang theo, chân thân Trấn Hồn lệnh do đại thần mộc khắc thành, Thẩm Nguy kinh hãi: “Thứ kia không thể……"
Nhưng mà Triệu Vân Lan đã khiến hắn hiểu được cái gì gọi là “Tay nhanh hơn miệng", Thẩm Nguy chưa nói xong, đại thần mộc Trấn Hồn lệnh đã cháy bùng lên hơn một thước, sắc lửa đỏ rực bất thường, khói đen quấn quýt trên cánh tay Thẩm Nguy cuối cùng cũng kinh hãi mà tản ra một chút.
Thẩm Nguy rút cánh tay về, chuyện đầu tiên hắn làm chính là bất chấp tất cả mà đưa tay đoạt lại Trấn Hồn lệnh, ôm Triệu Vân Lan né tránh khói đen như đầm lầy kia, sau đó trong lòng bàn tay không biết tự lúc nào đã ngưng tụ một làn nước trong, dập tắt lửa trên Trấn Hồn lệnh.
Hai chữ “Trấn hồn" bị cháy mất một nửa, nhìn qua như chỉ còn lại “Chân quỷ".
Mà hàng chữ “Trấn hồn người sống, an tâm người chết" trên mặt trái đã sớm không còn sót lại chút gì.
Hai người nhanh chóng rời khỏi nơi đó, trong lúc đang nhào lên lộn xuống mà Thẩm Nguy còn có thể cau chặt đôi mày, cẩn thận lau sạch tro bụi trên Trấn Hồn lệnh rồi trầm mặt với Triệu Vân Lan: “Ngươi có biết ngươi vốn không thể luân hồi, thân phận Trấn Hồn lệnh chủ chính là bùa hộ mệnh của ngươi hay không? Thứ này do đại thần mộc khắc thành, thời điểm quan trọng còn có thể bảo vệ ngươi một mạng, ngươi……"
Thì ra cứ nghĩ rằng sự đoan chính quân tử của Thẩm Nguy chỉ là giả bộ, không ngờ phẩm chất ấy lại là có thật, quả thực hắn vừa mở miệng mắng người thì đã cạn từ, cuối cùng đành phải tìm từ gần nghĩa nhất mà bật thốt lên: “Ngươi, ngươi đúng là đồ phá sản!"
Phía sau bóng đen đuổi theo không bỏ, đậm đặc như mực khó tan, lần này cũng không phải là Âm Binh Trảm triệu hồi ra mà là hàng thật, nơi bóng đen trải qua không sót lại chút gì, tất cả tất cả…Thậm chí ngay đến hư không cũng gần như bị nó cắn nuốt, đó là hỗn độn chân chính, hai kẻ hoành hành khắp chốn kia không ngờ nổi mình cũng có lúc chật vật thế này, chính xác là chạy trốn trối chết.
Trong thời khắc chạy trốn trối chết này, Triệu Vân Lan còn có thể vừa chạy thục mạng vừa ném cho Thẩm Nguy một cái liếc trắng mắt: “Vừa chạy, vừa động một tí là cắt tay móc tim, ngươi tưởng ngươi là thằn lằn sao? Ta thấy ngươi mới phá sản ấy."
Tức thì Thẩm Nguy kinh ngạc nhận thấy bản thân gần mực thì đen, lúc này rồi mà còn có tâm tư cãi nhau với Triệu Vân Lan nữa, thật đúng là ngu ngốc chẳng giống mình, thế là hắn ngậm miệng. Hai tay ôm lấy y, áo choàng cực rộng của Trảm Hồn Sứ như mây đen nổi đầy trời, hai chân hắn đồng thời cách đất, ôm theo Triệu Vân Lan chạm đất chỉ trong nháy mắt đã lùi xa mấy chục thước, mũi chân điểm nhẹ rồi trụy xuống, lập tức chui vào kẽ hở, tránh thoát những mảnh đá vụn do đất nứt bắn ra, thân mình nhanh như một con chim én đen tuyền.
Bấy giờ, mặt đất lại một lần nữa nhè nhẹ đung đưa.
Khi họ vào sâu trong lòng đất thì từ đâu bất chợt tuôn ra cả đoàn Quỷ sai luôn đến lỡ thời khắc quan trọng, bi kịch hơn nữa là đám Quỷ sai này không biết rõ tình huống, vừa mới thò đầu ra đã bị bóng đen không gì cản nổi kia nuốt tươi mất một nửa.
Phán quan kinh hãi kêu lên một tiếng, cả người biến thành một quả bóng lớn, không nói hai lời lại muốn chui vào lòng đất lần nữa, lão bị đầu trâu mặt ngựa hai bên nhổ ra như nhổ củ cải: “Đại nhân ơi không được, lòng đất không phải là chỗ trốn tốt đâu."
Sau đó một đám âm sai hình thù kì quái cũng gia nhập quân đoàn tháo chạy như điên, như thể tất cả bọn chúng xuất hiện chỉ để làm nên một hồi hỗn loạn không chút thể diện.
Bấy giờ, Thẩm Nguy và Triệu Vân Lan rốt cục cũng đã mở được khoảng cách với bóng đen kia, Thẩm Nguy nhảy vụt ra khỏi khe nứt, đẩy mạnh Triệu Vân Lan về phía trước, Triệu Vân Lan tức thì hiểu ý, nương theo lực đẩy của hắn mà bật ra đến hơn mười thước, hai tay chống vội một cái rồi đứng vững.
Mà Thẩm Nguy đã đến giữa không trung, hai tay chắp thành thủ ấn, miệng vô thanh niệm một chú văn đến từ thời không xưa cũ, bóng đen tới gần hắn từng chút từng chút một.
Ngay khi bóng đen chạm được vào một góc áo choàng tung bay trước người Thẩm Nguy thì đột nhiên có một luồng bạch quang chói mắt dâng lên từ trên tay hắn.
Thời gian được tính toán cơ hồ chuẩn xác đến từng li.
Bóng đen cứng ngắc dừng lại trước Thẩm Nguy, sau đó rung động kịch liệt, cuối cùng không ngờ lại bị luồng bạch quang kia hút lấy.
Tất cả mọi người ngừng lại hô hấp.
Ước chừng tới bốn năm phút sau, bóng đen phủ trùm trời đất dần dần bị hút hết vào bạch quang ngày càng rực rỡ, lúc này mồ hôi lạnh mới ròng ròng chảy xuống hai gò má Thẩm Nguy, phán quan ngồi bệt xuống đất, Triệu Vân Lan thở ra một hơi, chậm rãi buông lỏng hai tay nắm chặt đến ngấn máu.
Bạch quang chói lòa chậm rãi thu lại trên tay Thẩm Nguy, tất cả thoạt nhìn như đã xong xuôi đâu vào đấy.
Nhưng mà đúng vào lúc này, dị biến phát sinh.
Một bóng người đột nhiên xé mở không gian, không chút dấu vết xuất hiện sau lưng Thẩm Nguy, trong thời khắc điện quang hỏa thạch ấy, Quỷ Diện không biết đã mai phục bao lâu ở phía sau cầm trong tay một cây trùy băng ba thước đâm sâu vào trái tim hắn.
Chờ khi Quách Trường Thành muốn hỏi hắn một chút xem phải làm thế nào để đạt được mục đích công việc “Ngăn cản người khác tiếp cận" nghe qua miêu tả đơn giản như lừa người này, cùng với nhân tiện báo luôn chuyện Chúc Hồng bỏ đi thì cậu phát hiện hắn đã không còn trong khu vực phục vụ nữa rồi.
Quách Trường Thành chợt có loại cảm giác cô độc bất lực như thể người trên thế gian đều biến mất chỉ còn lại có mỗi một mình, cậu đỗ xe ở ven đường không biết bao lâu mới tự cổ vũ mình đi tới thị trấn gần nhất, vào thẳng đội công an địa phương.
Cách thật xa đã thấy cửa đồn bị một đoàn người vây quanh, chen chúc cửa vào chật như nêm cối. Quách Trường Thành bóp còi một hồi, hoàn toàn không có ai để ý đến cậu. Cậu vừa muốn mở cửa xe thì thấy một bà cụ đầu tóc bạc phơ bị người ta dìu ra từ cửa chính, tựa hồ là đi đứng không được vững vàng, trái phải có hai người nâng, đằng sau còn thêm một cô gái mặc cảnh phục đưa tay đỡ, thế mà không biết là vấp phải cái gì, vẫn lảo đảo dựa vào xe của Quách Trường Thành.
Quách Trường Thành cuống quít xuống xe, người thân bên cạnh bà lão, người qua đường cùng với cảnh sát chạy ra ba chân bốn cẳng một hồi, vừa lôi vừa kéo nâng bà dậy.
Bà cụ lại đột nhiên không coi ai vào đâu nữa mà khóc ầm lên.
Tất cả mọi người xung quanh trở nên hỗn loạn, Quách Trường Thành nghe thấy có người tức giận nhỏ giọng nói: “Thật không hiểu cảnh sát thời buổi này đang làm cái gì nữa, cái này không quản cái kia không quản, chả giải quyết được gì, đất nước nuôi họ làm cái gì không biết nữa?"
Một người khác khẽ bảo: “Đúng vậy, nhìn xem bà cụ kia rõ là đáng thương, có mỗi đứa con trai, mẹ góa con côi nương tựa nhau mà sống, vạn nhất có chuyện gì xảy ra, tôi thấy bà cụ cũng chẳng sống nổi."
Bà lão bị nói trúng chỗ đau lòng, lại càng khóc lóc thảm thiết.
Cô bé cảnh viên vẫn đi phía sau thoạt nhìn không hơn kém Quách Trường Thành bao nhiêu, đều là mấy nhóc con vừa tốt nghiệp ra trường, thấy tất cả đều nhìn mình, cô nhất thời xấu hổ không biết làm thế nào cho phải, đỏ bừng cả mặt mà ngập ngừng nói: “Chúng tôi cũng có quy định, phải vượt qua bốn mươi tám giờ mới có thể……"
Tiếng nói của cô nhanh chóng bị những tiếng la ó bao phủ.
“Bốn tám cái gì mà bốn tám, quy định là chết, người mới là sống! Bây giờ người còn sống, qua hai ngày lỡ may chết rồi thì sao? Thực sự có chuyện gì thì cũng xong hết cả rồi, xương cốt cũng lạnh rồi các người vẫn không thèm quan tâm sao? Này cô kia chính cô nói xem, các người có khác gì phường cướp của giết người không?"
Cô bé cảnh viên vừa nghe cũng hiểu là người ta nói có đạo lý, nhưng mà lực lượng có hạn, quy định chính là quy định, cô thấy có đạo lý lại không thể làm trái quy định, vừa sốt ruột khì khóe mắt đã đỏ lên, nước mắt đảo vòng quanh sắp khóc đến nơi rồi.
Một người nhà đến báo án khác là đàn ông trung niên, anh ta khoát tay áo: “Được rồi, cô ấy nói cũng không sai, mọi người đừng làm khó cô ấy nữa. Này cô, tôi nói với cô thế này, em gái tôi cũng là tan tầm vào tối qua, kết quả là người không về nhà, con bé với cô cũng xấp xỉ nhau, suy ta thì ra người, cô nói xem, một cô bé tuổi trẻ bình thường vốn ngoan ngoãn, đột nhiên vô duyên vô cớ trắng đêm không về nhà, cũng không liên lạc một tiếng, người trong nhà chẳng lẽ không lo lắng sao? Việc này nếu xảy ra trên người cô, cha mẹ cô ở nhà sẽ nghĩ như thế nào? Tôi biết cô cũng có khó xử, như vậy, chỉ cần cô nói với lãnh đạo của cô giúp chúng tôi thôi có được không? Cô chỉ cần thông báo giúp một tiếng…."
Quách Trường Thành vừa thấy tình cảnh này thì thấy như đầu óc căng ra gấp đôi, cậu vừa tích góp từng chút dũng khí để nói chuyện trước đám đông, vừa lưu tâm nghe những người xung quanh nói, chuyện họ nói cái gì cũng có, miêu tả những thứ đã trải qua cũng lung tung lộn xộn, còn có người chẳng phân tốt xấu chỉ biết to mồm ồn ào “XX nhà tôi hôm qua không về nhà"___Người không biết còn tưởng đám người này đến đây để biểu tình quấy rối.
Lúc này, bà lão vẫn dựa vào mui xe khóc bỗng nhiên nhắm mắt bất tỉnh tại chỗ, Quách Trường Thành trong nháy mắt đã tìm thấy dũng khí của mình, đẩy người trước mặt ra: “Nhường một chút, thực xin lỗi, đều nhường một chút."
Cậu lấy chứng minh công tác và chìa khóa xe trong túi ra, trong lúc căng thẳng đã ném chứng minh cho người nhà đang đỡ bà lão: “Lái xe của tôi, đưa vào bệnh viện trước đi !"
Người nhà cầm cái thẻ kia: “Hả?"
Quách Trường Thành vừa thấy: “Ai da thật xin lỗi, lấy nhầm, đây mới đúng."
Cậu nhanh chóng đổi lại thẻ chứng minh và chìa khóa xe, lại thuận tay đưa chứng minh cho nữ cảnh viên bên cạnh: “Đồng chí, có thể đưa tôi đi gặp lãnh đạo của cô không? Tôi có việc gấp."
Nữ cảnh viên nghi hoặc nhìn thoáng qua, sau mở to hai mắt: “Anh….. Ngài là sếp lớn ở Long Thành đến sao?"
“Không không, tôi không phải lãnh đạo – hai ngày trước chúng tôi có phái người đến đây, theo lệnh phối hợp điều tra án mạng, thủ tục liên quan đã gửi cho mọi người ở đây rồi, nhưng mà hôm qua đồng sự kia mất tích, lãnh đạo của chúng tôi giờ đang ở hiện trường vụ án, bảo tôi đến đây chào hỏi mọi người trước." Quách Trường Thành nói xong thì nâng tay lau đi mồ hôi đầy gáy giữa trời đông rét mướt, phát huy vượt xa ngày thường mà hô: “Mọi người đều đến báo án sao? Có phải án mất tích không?"
Rất nhiều người gật đầu.
Quách Trường Thành: “À…A, những người đó vì sao mà mất tích?"
Câu này thật đúng là chọc trúng tổ ong vò vẽ, tất cả mọi người đều mồm năm miệng mười cùng nói như là trăm ngàn con vịt cùng kêu, Quách Trường Thành suýt nữa thì bị bọn họ nhao nhao cho tụt huyết áp, cậu nỗ lực lấy lại bình tĩnh, sờ sờ túi quần, e ngại chứng sợ xã giao sẽ làm cho cái đèn pin trong túi phóng điện mười vạn volt ngộ thương quần chúng vô tội.
Thế nhưng nằm ngoài dự kiến của Quách Trường Thành, cậu tựa hồ cũng không sợ hãi đến mức như mình tưởng.
Mỗi khi cậu tìm kiếm sự giúp đỡ của người khác hay là hỏi người ta chuyện gì thì sẽ có cảm giác bản thân chính là một tên vô dụng không biết gì cả, tự nhiên sợ hãi đối phương, e ngại trao đổi với đối phương từ ánh mắt đến câu chữ, nhưng mà khi cậu ý thức được trước mắt là người cần mình giúp đỡ thì lời nói sẽ có trật tự một cách thần kì.
Giống như trời sinh cậu biết làm như vậy.
Quách Trường Thành trở nên nhạy bén, đột nhiên khoát tay ngắt ngang mọi người tranh luận, cậu hỏi: “Tôi không nghe rõ mọi người đang nói gì cả, tôi hỏi, mọi người giơ tay trả lời có được không? Xin hỏi người thân mất tích của mọi người đều làm việc trong khu biệt thự Tuyền Thủy Loan sao? Nếu đúng thì giơ tay lên nhé."
Vụt một cái, tất cả mọi người giơ tay, nữ cảnh viên bên cạnh Quách Trường Thành mở to hai mắt – kì thật vừa rồi cô bị nháo loạn cho bên tai vang ong ong, chỉ lo lắng xem người trưởng thành mất tích thì bao lâu mới có thể lập án chứ hoàn toàn không phát hiện đây có thể là một sự kiện nghiêm trọng liên quan rất lớn.
Suy nghĩ của Quách Trường Thành càng thêm rõ ràng, cậu tiếp tục hỏi: “Ai có thể xác định người nhà mình mất tích trong khu biệt thự, xin hãy giơ tay, ai không xác định được hạ tay xuống trước, được không?"
Có mấy cánh tay chần chừ buông xuống, hồi sau lại do dự giơ lên.
Người đàn ông trung niên hỏi: “Lãnh đạo, tôi có thể nói một câu không?"
Quách Trường Thành: “Tôi không phải lãnh đạo…… Thôi được rồi, anh nói đi."
“Em gái tôi làm phục vụ viên trong nhà ăn của khu biệt thự, đêm qua không về nhà, bởi vì chưa từng xảy ra chuyện như vậy bao giờ nên cả nhà đều lo lắng. Nửa đêm, ba và em trai tôi cùng với người yêu con bé đều ra ngoài tìm theo đường nó đi làm, nhưng sau đó cả ba người bọn họ cũng không về, gọi điện liên lạc không được, cho nên sáng sớm nay tôi mới đi báo án." Trong mắt người đàn ông vương đầy tơ máu, anh cực lực ổn định giọng nói của mình, muốn tận hết khả năng mà bình tĩnh một chút, “Lãnh đạo, ngài nói xem, một đứa con gái thì đã đành rồi, chứ ba người đàn ông đi với nhau thì có thể xảy ra chuyện gì được? Tôi nghĩ chắc chắn phải là chuyện lớn."
Phán đoán của anh ta cực kì chính xác, cơ hồ là một lời trúng đích, Quách Trường Thành tuy rằng cũng như lọt vào trong sương mù, nhưng mà cậu biết lời người kia nửa chữ cũng không sai.
Mọi người vừa nghe lời này thì càng thêm sốt ruột, mỗi người mất thân nhân đều như kiến bò trên chảo nóng bốc hơi, ai ai cũng có ý muốn tiến sát đến trước mặt Quách Trường Thành mà nói nhiều mấy câu về tình huống nhà mình, ai ai cũng muốn biết ý kiến của vị lãnh đạo trẻ tuổi “Miệng không cáu gắt làm việc không ngại khổ" này___Trong mắt bọn họ, cậu quả thực đã thành cứu tinh.
Mồm năm miệng mười đã đành, còn có chen lấn xô đẩy, một người phụ nữ ôm theo con nhỏ bị người ta đẩy ngã, đứa bé hai ba tuổi òa khóc ra tiếng, có người kêu lên “Đừng chen, có ai không sốt ruột đâu", có người thét chói tai “Nhìn đứa bé, đừng giẫm vào đứa bé".
Loạn cào cào.
Quách Trường Thành trước mắt hoa lên — nếu chị Chúc Hồng cùng tới thì tốt…… Nếu sếp Triệu ở đây thì tốt rồi.
Cậu siết chặt điện thoại di động, nhớ tới Sở Thứ Chi dặn mình không thể quay về, càng không thể để những người này lỗ mãng làm bậy chịu thiệt thòi, nhưng mà bọn họ vừa mất thân nhân, ai có thể bình tĩnh được?
Trong đầu Quách Trường Thành nhất thời trống rỗng.
Phải làm cái gì bây giờ? Bọn họ tin tưởng mình như thế, để bản thân mình làm chuyện này, đây còn là lần đầu tiên trong hơn nửa năm nhập chức cậu tự mình đảm đương một phía, làm sao có thể cô phụ lòng tin của họ mà làm hỏng việc đây?
Nếu là sếp Triệu, thì sẽ làm thế nào? Nếu là Sở ca, anh ấy lại sẽ làm sao?
Không thể để cho bọn họ đến đó, nơi đó có nguy hiểm____ Quách Trường Thành đột nhiên bước lên hai bước, đứng giữa đường cái: “Mọi người! Mọi người!"
Tất cả im lặng lại.
Quách Trường Thành giơ lên chứng minh công tác của mình: “Tôi đến từ Cục Điều Tra Đặc Biệt Long Thành, chúng tôi chuyên xử lý các vụ án quan trọng, bây giờ lãnh đạo của tôi đã đưa theo nhân viên tinh anh đến nơi xảy ra vụ án, lệnh cho tôi đến nói một chút tình hình cho mọi người___ Tuy rằng tạm thời chưa tìm thấy tin tức gì của thân nhân mọi người, nhưng cũng không có tin tức xấu hơn, người của chúng tôi đã dốc toàn lực tìm kiếm, hiện tại sự giúp đỡ lớn nhất mà mọi người có thể cho chúng tôi phối hợp với các đồng chí ở địa phương đăng kí những tin tức có liên quan, hơn nữa nhất định không được đến gần nơi xảy ra sự cố, một khi mọi người đến gần sẽ mang thêm phiền toái đến cho nhân viên đang tìm cứu người, lại càng không có lợi cho công tác tìm kiếm."
Cậu chưa từng nói được một câu dài hơi như vậy, trong một khoảnh khắc kia, Quách Trường Thành quả thực cảm giác bản thân không phải đang phấn đấu một mình.
Lòng cậu nóng như đang có lửa thiêu, hai tay chắp lại vái về phía mọi người: “Tôi cảm ơn mọi người, cũng cam đoan với mọi người, chúng tôi nhất định sẽ dốc toàn lực ứng phó – bây giờ có thể xin mọi người xếp thành hàng, theo tôi vào đăng kí không?"
Tất cả im lặng nhìn nhau một hồi, không ngờ lại thực sự lặng lẽ xếp hàng, hai ba phút sau, dưới sự chỉ dẫn của nữ cảnh viên kia, họ trật tự vào trong.
Ngược lại là Quách Trường Thành sửng sốt tại chỗ hồi lâu, trong giây phút đó cậu thực sự không tin là mình vừa mới làm được.
Thế nhưng nhiệm vụ của những người khác lại chẳng được nhẹ nhàng như Quách Trường Thành, Thẩm Nguy bị bóng đen cuốn lấy không biết làm sao, lại nổi lên bệnh ngang bướng chết cũng không chịu buông Triệu Vân Lan ra, hắn dùng răng cắn chặt sống đao Trảm Hồn, ánh đao lạnh lẽo chiếu lên khóe miệng vốn không có bao nhiêu huyết sắc của hắn một màu trắng bệch, hắn quay đầu lia lưỡi đao nhắm ngay vào bóng đen đang quấn lấy mình.
Triệu Vân Lan đoạt lấy đao trong miệng hắn:“Đưa ta."
Y nắm thanh đao độc nhất vô nhị trong thiên hạ ấy, hung hăng bổ về phía luồng khói đen bám riết trên cánh tay Thẩm Nguy, lại cảm giác thấy lưỡi đao như chém vào một đầm lầy dính nhớp, khói đen chỉ bị đao phong sắc bén bức lỏng một chút, dính nhằng nhằng, căn bản chém không đứt.
Thẩm Nguy ôm Triệu Vân Lan càng thêm chặt, nhìn lướt qua rồi nhanh chóng nói với y: “Ta biết rồi, đó là thân mình của Đại Bất Kính Chi Địa, thứ duy nhất mà Trảm Hồn đao không chém đứt được chính là nó, ngươi như vậy không được, chém cánh tay ta, mau!"
Là một người bình thường, Triệu Vân Lan không thể lý giải cái loại đại thần bất cứ lúc nào cũng có thể dễ dàng đứt tay đứt chân đứt đầu này, vì thế y hoàn toàn không để ý tới hắn mà trở tay tra Trảm Hồn đao vào vỏ, sau đó lấy ra Trấn Hồn Lệnh, một ngọn lửa nhỏ chớp lên trong khoảnh khắc, Trấn Hồn lệnh mang theo nguồn lửa vọt thẳng vào luồng khói đen.
Ngay cả tro bụi cũng không sót lại.
Thẩm Nguy luôn nhẹ giọng với y nay lại nói lớn tiếng một cách hiếm thấy: “Nhân lúc còn kịp, chém cánh tay ta mau!"
Triệu Vân Lan mắt điếc tai ngơ, bất ngờ lấy từ trong người ra thứ mà y cố ý mang theo, chân thân Trấn Hồn lệnh do đại thần mộc khắc thành, Thẩm Nguy kinh hãi: “Thứ kia không thể……"
Nhưng mà Triệu Vân Lan đã khiến hắn hiểu được cái gì gọi là “Tay nhanh hơn miệng", Thẩm Nguy chưa nói xong, đại thần mộc Trấn Hồn lệnh đã cháy bùng lên hơn một thước, sắc lửa đỏ rực bất thường, khói đen quấn quýt trên cánh tay Thẩm Nguy cuối cùng cũng kinh hãi mà tản ra một chút.
Thẩm Nguy rút cánh tay về, chuyện đầu tiên hắn làm chính là bất chấp tất cả mà đưa tay đoạt lại Trấn Hồn lệnh, ôm Triệu Vân Lan né tránh khói đen như đầm lầy kia, sau đó trong lòng bàn tay không biết tự lúc nào đã ngưng tụ một làn nước trong, dập tắt lửa trên Trấn Hồn lệnh.
Hai chữ “Trấn hồn" bị cháy mất một nửa, nhìn qua như chỉ còn lại “Chân quỷ".
Mà hàng chữ “Trấn hồn người sống, an tâm người chết" trên mặt trái đã sớm không còn sót lại chút gì.
Hai người nhanh chóng rời khỏi nơi đó, trong lúc đang nhào lên lộn xuống mà Thẩm Nguy còn có thể cau chặt đôi mày, cẩn thận lau sạch tro bụi trên Trấn Hồn lệnh rồi trầm mặt với Triệu Vân Lan: “Ngươi có biết ngươi vốn không thể luân hồi, thân phận Trấn Hồn lệnh chủ chính là bùa hộ mệnh của ngươi hay không? Thứ này do đại thần mộc khắc thành, thời điểm quan trọng còn có thể bảo vệ ngươi một mạng, ngươi……"
Thì ra cứ nghĩ rằng sự đoan chính quân tử của Thẩm Nguy chỉ là giả bộ, không ngờ phẩm chất ấy lại là có thật, quả thực hắn vừa mở miệng mắng người thì đã cạn từ, cuối cùng đành phải tìm từ gần nghĩa nhất mà bật thốt lên: “Ngươi, ngươi đúng là đồ phá sản!"
Phía sau bóng đen đuổi theo không bỏ, đậm đặc như mực khó tan, lần này cũng không phải là Âm Binh Trảm triệu hồi ra mà là hàng thật, nơi bóng đen trải qua không sót lại chút gì, tất cả tất cả…Thậm chí ngay đến hư không cũng gần như bị nó cắn nuốt, đó là hỗn độn chân chính, hai kẻ hoành hành khắp chốn kia không ngờ nổi mình cũng có lúc chật vật thế này, chính xác là chạy trốn trối chết.
Trong thời khắc chạy trốn trối chết này, Triệu Vân Lan còn có thể vừa chạy thục mạng vừa ném cho Thẩm Nguy một cái liếc trắng mắt: “Vừa chạy, vừa động một tí là cắt tay móc tim, ngươi tưởng ngươi là thằn lằn sao? Ta thấy ngươi mới phá sản ấy."
Tức thì Thẩm Nguy kinh ngạc nhận thấy bản thân gần mực thì đen, lúc này rồi mà còn có tâm tư cãi nhau với Triệu Vân Lan nữa, thật đúng là ngu ngốc chẳng giống mình, thế là hắn ngậm miệng. Hai tay ôm lấy y, áo choàng cực rộng của Trảm Hồn Sứ như mây đen nổi đầy trời, hai chân hắn đồng thời cách đất, ôm theo Triệu Vân Lan chạm đất chỉ trong nháy mắt đã lùi xa mấy chục thước, mũi chân điểm nhẹ rồi trụy xuống, lập tức chui vào kẽ hở, tránh thoát những mảnh đá vụn do đất nứt bắn ra, thân mình nhanh như một con chim én đen tuyền.
Bấy giờ, mặt đất lại một lần nữa nhè nhẹ đung đưa.
Khi họ vào sâu trong lòng đất thì từ đâu bất chợt tuôn ra cả đoàn Quỷ sai luôn đến lỡ thời khắc quan trọng, bi kịch hơn nữa là đám Quỷ sai này không biết rõ tình huống, vừa mới thò đầu ra đã bị bóng đen không gì cản nổi kia nuốt tươi mất một nửa.
Phán quan kinh hãi kêu lên một tiếng, cả người biến thành một quả bóng lớn, không nói hai lời lại muốn chui vào lòng đất lần nữa, lão bị đầu trâu mặt ngựa hai bên nhổ ra như nhổ củ cải: “Đại nhân ơi không được, lòng đất không phải là chỗ trốn tốt đâu."
Sau đó một đám âm sai hình thù kì quái cũng gia nhập quân đoàn tháo chạy như điên, như thể tất cả bọn chúng xuất hiện chỉ để làm nên một hồi hỗn loạn không chút thể diện.
Bấy giờ, Thẩm Nguy và Triệu Vân Lan rốt cục cũng đã mở được khoảng cách với bóng đen kia, Thẩm Nguy nhảy vụt ra khỏi khe nứt, đẩy mạnh Triệu Vân Lan về phía trước, Triệu Vân Lan tức thì hiểu ý, nương theo lực đẩy của hắn mà bật ra đến hơn mười thước, hai tay chống vội một cái rồi đứng vững.
Mà Thẩm Nguy đã đến giữa không trung, hai tay chắp thành thủ ấn, miệng vô thanh niệm một chú văn đến từ thời không xưa cũ, bóng đen tới gần hắn từng chút từng chút một.
Ngay khi bóng đen chạm được vào một góc áo choàng tung bay trước người Thẩm Nguy thì đột nhiên có một luồng bạch quang chói mắt dâng lên từ trên tay hắn.
Thời gian được tính toán cơ hồ chuẩn xác đến từng li.
Bóng đen cứng ngắc dừng lại trước Thẩm Nguy, sau đó rung động kịch liệt, cuối cùng không ngờ lại bị luồng bạch quang kia hút lấy.
Tất cả mọi người ngừng lại hô hấp.
Ước chừng tới bốn năm phút sau, bóng đen phủ trùm trời đất dần dần bị hút hết vào bạch quang ngày càng rực rỡ, lúc này mồ hôi lạnh mới ròng ròng chảy xuống hai gò má Thẩm Nguy, phán quan ngồi bệt xuống đất, Triệu Vân Lan thở ra một hơi, chậm rãi buông lỏng hai tay nắm chặt đến ngấn máu.
Bạch quang chói lòa chậm rãi thu lại trên tay Thẩm Nguy, tất cả thoạt nhìn như đã xong xuôi đâu vào đấy.
Nhưng mà đúng vào lúc này, dị biến phát sinh.
Một bóng người đột nhiên xé mở không gian, không chút dấu vết xuất hiện sau lưng Thẩm Nguy, trong thời khắc điện quang hỏa thạch ấy, Quỷ Diện không biết đã mai phục bao lâu ở phía sau cầm trong tay một cây trùy băng ba thước đâm sâu vào trái tim hắn.
Tác giả :
Priest