Trân Bảo Vợ Yêu
Chương 27: Tính trẻ con
Mấy vợ bé đều giúp Bảo Châu nói chuyện, tứ thái thái nói: “Thiếp cảm thấy Bảo Châu ngây thơ đáng yêu, cũng không có mạo phạm đại tỷ."
Ngũ thái thái là mẹ chồng của Bảo Châu, nhưng thiên vị con dâu hơn một chút, sau khi mấy vợ bé lần lượt vào cửa, bà đã thất sủng, cả người cũng bởi vậy trở nên hướng nội tự ti lên. Bà rất ít lên tiếng, chỉ nhàn nhạt đáp lại nói: “Thiếp cảm thấy Bảo Châu cũng có chỗ không đúng, nhưng xin lão gia xem xét Bảo Châu mới vào cửa, hãy tha thứ cho lần này a!"
Lục thái thái vốn định ngồi xem hổ đấu, bên nào thua cũng đều không có quan hệ đến bà, tốt nhất là lưỡng bại câu thương, một người mới gả vào, rõ ràng có thể được nhiều người tương trợ như vậy, trong lòng bà âm thầm quyết định về sau phải lôi kéo người này, cũng đi theo nói giúp Bảo Châu.
Lục lão gia nghe xong uống một ngụm trà rồi đối với đại thái thái nói: “Bảo Châu là đứa nhỏ tốt, vừa qua khỏi cửa, khả năng có nhiều chỗ không chu toàn, ngươi thân là đại thái thái về sau phải quan tâm nhiều đến con dâu thêm một chút, mà không phải là chỉ trích."
Bảo Châu lúc ăn cơm, đột nhiên cúi đầu ho khan, Lục Côn Sơn đưa tới nửa chén nước, lại vỗ vỗ phía sau lưng của cô, qua thêm vài phút đồng hồ, Bảo Châu mới tốt lên chút ít, sặc đến nước mắt đều đi ra.
Bát thái thái bảo người bưng một ly trà cho Bảo Châu, chậc chậc nói: “Trước thấm giọng nói a! Nhìn bộ dáng đáng thương, đích thị là bị chuyện vừa rồi dọa."
Lúc rời khỏi Lục phủ về nhà, Bảo Châu ngây ngốc ôm Ngọc Như Ý, cảm giác như đang nằm mơ, cô hiện tại còn chưa hiểu, vì sao cô ăn cơm bị mắc nghẹn một chút, cha chồng lại đột nhiên gọi người cho cô chuôi Ngọc Như Ý này, nói là an ủi, tựa như cô đã bị cái gì làm cho kinh hãi? Nhưng vì sao chính cô lại không nhớ rõ?
Về đến nhà, Lục Côn Sơn tiến đến trước mặt cô, nhìn cô đang chơi Ngọc Như Ý, đem váy của cô vén đến đầu gối, nắm một chân của cô một bên giúp cô mát xa đầu gối một bên hỏi: “Còn đau không?"
Bảo Châu lắc đầu: “Không đau. Côn Sơn, anh nói công công vì sao lại cho em cái này à?"
“Có lẽ ông cảm thấy cái này chơi vui, tặng cho em chơi." Côn Sơn không thích nhìn vẻ mặt rối rắm của cô, thuận miệng nói gạt.
Bảo Châu lại tin, đem Ngọc Như Ý cầm trên tay, trái xem phải xem nói: “Thế nhưng khối đá này lại tuyệt không thú vị, quá lớn."
“Cô vợ ngốc của tôi." Lục Côn Sơn thở dài một hơi, nghĩ thầm người vợ này của hắn, thật sự là người ngốc có ngốc phúc, chuôi Ngọc Như Ý này nếu như đem bán đi, có thể đủ mua nửa cửa hàng rồi, Bảo Châu vậy mà không thèm.
Nói đến đây, hắn từ trong túi tiền lấy ra miếng dương chi bạch ngọc sư phụ cho đưa cho cô: “Vậy em xem, có thích cái này không?"
“Ưa thích." Bảo Châu tưởng rằng đó là một quả trứng gà luộc, lấy tới bỏ vào trong miệng cắn, kết quả là rất cứng, nguyên thạch hoàn hảo không tổn hao gì, ngay cả dấu răng đều không có, Bảo Châu lại thiếu chút nữa gãy răng cửa.
Côn Sơn vừa lo lắng, lại buồn cười: “Ai ôi!!!! Vợ của tôi ah! Đó cũng là khối đá, không phải đồ ăn."
“Khối đá?" Bảo Châu há hốc mồm, cái kia màu sắc cùng hình dạng đều mười phần như là một quả trứng gà luộc, nhìn xem cũng rất muốn ăn,
“Ừm." Côn Sơn gật đầu, dừng một chút nói: “Cho em chơi, em xem muốn khắc thành sợi dây chuyền, hay là khuyên tai?"
Bảo Châu lắc đầu, một phen từ trong tay của hắn đoạt lại, cầm ở trong tay chơi, cô lại thích xúc cảm mượt mà bóng loáng này, còn nói: “Em có thể đặt tên cho nó không?"
“Có thể."
“Trứng gà giả." Bảo Châu tính trẻ con cười cười, dùng ngón tay gõ gõ bên ngoài khối đá.
Côn Sơn: “…"
Vì vậy quả trứng gà giả đắt tiền nhất trên thế giới đã sinh ra đời.
N năm sau, Thượng Hải bởi vì quả trứng gà giả này mà nổi lên một làn sóng sưu tầm, đương nhiên đây là nói sau.
Đêm nay, Côn Sơn ôm Bảo Châu vui vẻ chìm vào giấc ngủ, Bảo Châu ôm trứng gà giả vui vẻ chìm vào giấc ngủ, trong mơ thấy trứng gà giả biến thành trứng gà thực, một ngụm cắn xuống răng cửa thiếu chút nữa văng ra, sờ lên răng cửa còn có chút đau đớn, rất nhanh lại mơ mơ màng màng ngủ tiếp.
Ngũ thái thái là mẹ chồng của Bảo Châu, nhưng thiên vị con dâu hơn một chút, sau khi mấy vợ bé lần lượt vào cửa, bà đã thất sủng, cả người cũng bởi vậy trở nên hướng nội tự ti lên. Bà rất ít lên tiếng, chỉ nhàn nhạt đáp lại nói: “Thiếp cảm thấy Bảo Châu cũng có chỗ không đúng, nhưng xin lão gia xem xét Bảo Châu mới vào cửa, hãy tha thứ cho lần này a!"
Lục thái thái vốn định ngồi xem hổ đấu, bên nào thua cũng đều không có quan hệ đến bà, tốt nhất là lưỡng bại câu thương, một người mới gả vào, rõ ràng có thể được nhiều người tương trợ như vậy, trong lòng bà âm thầm quyết định về sau phải lôi kéo người này, cũng đi theo nói giúp Bảo Châu.
Lục lão gia nghe xong uống một ngụm trà rồi đối với đại thái thái nói: “Bảo Châu là đứa nhỏ tốt, vừa qua khỏi cửa, khả năng có nhiều chỗ không chu toàn, ngươi thân là đại thái thái về sau phải quan tâm nhiều đến con dâu thêm một chút, mà không phải là chỉ trích."
Bảo Châu lúc ăn cơm, đột nhiên cúi đầu ho khan, Lục Côn Sơn đưa tới nửa chén nước, lại vỗ vỗ phía sau lưng của cô, qua thêm vài phút đồng hồ, Bảo Châu mới tốt lên chút ít, sặc đến nước mắt đều đi ra.
Bát thái thái bảo người bưng một ly trà cho Bảo Châu, chậc chậc nói: “Trước thấm giọng nói a! Nhìn bộ dáng đáng thương, đích thị là bị chuyện vừa rồi dọa."
Lúc rời khỏi Lục phủ về nhà, Bảo Châu ngây ngốc ôm Ngọc Như Ý, cảm giác như đang nằm mơ, cô hiện tại còn chưa hiểu, vì sao cô ăn cơm bị mắc nghẹn một chút, cha chồng lại đột nhiên gọi người cho cô chuôi Ngọc Như Ý này, nói là an ủi, tựa như cô đã bị cái gì làm cho kinh hãi? Nhưng vì sao chính cô lại không nhớ rõ?
Về đến nhà, Lục Côn Sơn tiến đến trước mặt cô, nhìn cô đang chơi Ngọc Như Ý, đem váy của cô vén đến đầu gối, nắm một chân của cô một bên giúp cô mát xa đầu gối một bên hỏi: “Còn đau không?"
Bảo Châu lắc đầu: “Không đau. Côn Sơn, anh nói công công vì sao lại cho em cái này à?"
“Có lẽ ông cảm thấy cái này chơi vui, tặng cho em chơi." Côn Sơn không thích nhìn vẻ mặt rối rắm của cô, thuận miệng nói gạt.
Bảo Châu lại tin, đem Ngọc Như Ý cầm trên tay, trái xem phải xem nói: “Thế nhưng khối đá này lại tuyệt không thú vị, quá lớn."
“Cô vợ ngốc của tôi." Lục Côn Sơn thở dài một hơi, nghĩ thầm người vợ này của hắn, thật sự là người ngốc có ngốc phúc, chuôi Ngọc Như Ý này nếu như đem bán đi, có thể đủ mua nửa cửa hàng rồi, Bảo Châu vậy mà không thèm.
Nói đến đây, hắn từ trong túi tiền lấy ra miếng dương chi bạch ngọc sư phụ cho đưa cho cô: “Vậy em xem, có thích cái này không?"
“Ưa thích." Bảo Châu tưởng rằng đó là một quả trứng gà luộc, lấy tới bỏ vào trong miệng cắn, kết quả là rất cứng, nguyên thạch hoàn hảo không tổn hao gì, ngay cả dấu răng đều không có, Bảo Châu lại thiếu chút nữa gãy răng cửa.
Côn Sơn vừa lo lắng, lại buồn cười: “Ai ôi!!!! Vợ của tôi ah! Đó cũng là khối đá, không phải đồ ăn."
“Khối đá?" Bảo Châu há hốc mồm, cái kia màu sắc cùng hình dạng đều mười phần như là một quả trứng gà luộc, nhìn xem cũng rất muốn ăn,
“Ừm." Côn Sơn gật đầu, dừng một chút nói: “Cho em chơi, em xem muốn khắc thành sợi dây chuyền, hay là khuyên tai?"
Bảo Châu lắc đầu, một phen từ trong tay của hắn đoạt lại, cầm ở trong tay chơi, cô lại thích xúc cảm mượt mà bóng loáng này, còn nói: “Em có thể đặt tên cho nó không?"
“Có thể."
“Trứng gà giả." Bảo Châu tính trẻ con cười cười, dùng ngón tay gõ gõ bên ngoài khối đá.
Côn Sơn: “…"
Vì vậy quả trứng gà giả đắt tiền nhất trên thế giới đã sinh ra đời.
N năm sau, Thượng Hải bởi vì quả trứng gà giả này mà nổi lên một làn sóng sưu tầm, đương nhiên đây là nói sau.
Đêm nay, Côn Sơn ôm Bảo Châu vui vẻ chìm vào giấc ngủ, Bảo Châu ôm trứng gà giả vui vẻ chìm vào giấc ngủ, trong mơ thấy trứng gà giả biến thành trứng gà thực, một ngụm cắn xuống răng cửa thiếu chút nữa văng ra, sờ lên răng cửa còn có chút đau đớn, rất nhanh lại mơ mơ màng màng ngủ tiếp.
Tác giả :
Tha Hài Hoàng Hậu