Trân Bảo Vợ Yêu
Chương 209: Nhận con gái
Dừng một chút, Côn Sơn lại bổ sung nói: “Ngài không cần quá lo lắng, huống hồ tôi cảm thấy hai người bọn họ đều là nhất thời xúc động, cũng không phải suy nghĩ kỹ càng, dù sao có thể đi đến cùng hay không còn chưa biết."
Nghe xong lời này của Côn Sơn, Lý thị trưởng an tâm hơn nhiều : “Tôi chỉ sợ người khác chê cười nó cưới một vũ nữ vào cửa, đứa nhỏ này xúc động, tôi sợ cả ngày nó kết thù với người ta."
“Người khác nói cái gì không quan trọng, quan trọng là … Chính ngài nghĩ đó có đúng hay không. Bọn họ nếu thật lòng yêu nhau, cùng một chỗ rất hạnh phúc, đó là chuyện tốt, vũ nữ là quá khứ của cô ấy, không phải tương lai. Nếu chỉ là nhất thời xúc động, đừng nên kết hôn vội quá, đợi thêm chút thời gian, để cho hai người bọn họ yên tĩnh suy nghĩ, thấy thích hợp thì kết hôn, không thích hợp có lẽ tự nhiên sẽ tách ra." Hiện tại Côn Sơn chủ trương tự do yêu đương, người trong cuộc yêu thích, cao hứng mới quan trọng nhất.
Lý thị trưởng nghe xong cảm thấy có lý: “Vậy chuyện này giao cho cậu, Côn Sơn cậu giúp rồi."
“Cái này ngài yên tâm." Đều là người Lục gia, hắn còn có thể bạc đãi sao, Nhược Lan và Tiểu Cù đối với Bảo Châu đều rất tốt, cần giúp đỡ, hắn sẽ hết sức giúp.
Cúp điện thoại, Côn Sơn gọi Hạ Nhược Lan tiến vào thư phòng, Hạ Nhược Lan tựa hồ đoán được chuyện gì: “Thiếu gia, ngài tìm tôi có phải vì hôn sự của tôi không? Có phải người nhà Tiểu Cù nói gì đó?"
Côn Sơn gật đầu, cũng không gạt cô: “Ngồi."
“Thiếu gia, xuất thân tôi không tốt, bọn họ nếu chướng mắt, tôi cũng nhận. Chuyện hủy bỏ hôn lễ, tôi sẽ giải thích với Tiểu Cù." Đáp ứng xong, cô cảm thấy mình rất xúc động, tựa hồ không nghĩ gì tới Tiểu Cù, không thể để người ta vì mình mà trở mặt với người nhà, một khi xảy ra vấn đề, cô lựa chọn rời đi.
Côn Sơn không nghĩ tới cô nhanh như vậy đã bỏ cuộc, nhíu mày lại: “Có phải cô cảm thấy tôi sẽ đứng về phía người nhà hắn?"
“Cậu và Lý thị trưởng rất quen thuộc." Hạ Nhược Lan khách quan nói.
“Nhưng cô cùng Bảo Châu càng quen thuộc, Bảo Châu xem cô là chị gái, cô đã là chị của cô ấy, thì là người nhà của tôi. Từ khi cô đến đây, cô đối với Bảo Châu rất tốt. Tôi sẽ đứng về phía cô và Tiểu Cù." Côn Sơn nói, lập trường của hắn cùng Bảo Châu giống nhau, đứng về phía bọn hắn, thực sự kiên trì quan điểm của mình.
“Thiếu gia…" Hạ Nhược Lan rất cảm động, phảng phất đến giờ khắc này, cô có thể đem Lục gia trở thành nhà của mình, đem Côn Sơn trở thành người nhà của mình.
Côn Sơn cắt ngang lời cô: “Không cần nói cảm ơn, mặc kệ cô gả cho Tiểu Cù, hay Kỷ Lương. Chúng ta sớm muộn cũng là người một nhà, vừa rồi tôi nghĩ tới, nhà bọn họ đã quan tâm thân phận của cô, vậy tôi sẽ cho cô một thân phận, làm con gái nuôi của cha tôi được không?"
“Con gái nuôi? Lục lão gia sẽ đáp ứng sao?"
Côn Sơn gật đầu: “Sẽ, cha tôi đời này sinh ra hai đứa con trai, còn thiếu một đứa con gái, trước kia thường xuyên lẩm bẩm muốn đứa con gái, nếu cô đồng ý, lát nữa tôi sẽ nói với cha tôi, cuối tuần mang cô trở lại Hồng Kông nhận cha nuôi."
Nhược Lan suy nghĩ, gật đầu: “Tôi đương nhiên đồng ý, như vậy Tiểu Cù có thể sẽ ít chịu ủy khuất một chút, chỉ là phiền toái thiếu gia và Lục lão gia, về sau tôi nhất định sẽ hiếu thuận Lục lão gia, chăm sóc tốt Bảo Châu."
“Không phiền toái, về sau đều là người một nhà rồi. Cô hiếu thuận với cha, cha nhất định rất vui vẻ, Bảo Châu có thể cho người khác chiếu cố, sau này cô kết hôn, chạy tới chạy lui hai có thể rất vất vả, cô đồng ý thì thường đến thăm Bảo Châu, cùng Bảo Châu trò chuyện, nếu hai vợ chồng cô muốn, ở nhà của tôi cũng được." Côn Sơn hào phóng nói.
Nhược Lan có chút nghẹn ngào: “Thiếu gia, cậu cùng Thiếu phu nhân thật sự đối với tôi rất tốt."
“Nói những lời này là hi vọng cô đừng có gánh nặng tâm lý quá lớn, về phần đồ cưới, Thẩm mẹ sẽ phụ trách giúp cô chuẩn bị." Thẩm mẹ chuẩn bị, đương nhiên là Côn Sơn bỏ tiền.
“Cảm ơn Thiếu gia, đồ cưới lấy từ sính lễ a! Tôi đã thiếu nợ cậu quá nhiều rồi."
“Không có gì, để tôi ra tiền!" Côn Sơn không muốn đem chuyện này phức tạp hóa, quan trọng nhất chính là đồ cưới này được đưa đến Cù gia hay Thẩm gia còn chưa biết, tất cả còn quá sớm, cho nên sao có thể dùng sính lễ Cù gia chuẩn bị?
Vài ngày sau Côn Sơn và Bảo Châu cùng nhau dẫn Hạ Nhược Lan về Hồng Kông, Lục lão gia thật vui vẻ nhận đứa con gái nuôi từ trên trời rơi xuống này, hơn nữa đưa một đôi vòng ngọc thượng đẳng với tư cách lễ gặp mặt.
Lục Hoài Ninh vừa mới ở ngoài về, nghe nói cô muốn lập gia đình, trong lòng có chút tiếc hận, cô gái xinh đẹp ôn nhu như vậy trước kia hắn không để vào mắt, hiện tại gả cho Cù thiếu tên phá gia chi tử kia, hơi đáng tiếc. Nếu lúc trước chính mình cưới cô, hiện tại sẽ không cả nhà cũng không muốn về a?
Hắn khá buồn bực, cho nên đã uống một chút, thời điểm đến Quảng Châu, đã say khướt, Côn Sơn kêu người đưa hắn trở về.
Lục Hoài Ninh bị người đưa về đến nhà, đá đá cửa: “Mở cửa!"
“Đến đây." Diệp Dung Thanh chạy ra mở cửa cho Lục Hoài Ninh, cúi đầu đỡ hắn đến ghế sô pha bên cạnh ngồi xuống: “Đại thiếu gia, sao cậu uống say như vậy? Tôi đi nấu chén trà giải rượu cho cậu!"
Lục Hoài Ninh lắc đầu: “Không muốn uống, người đàn bà chanh chua kia đâu rồi?"
“Đại thiếu phu nhân đi theo đại phu nhân cưỡi ngựa rồi."
“Đi, rót cho tôi chén nước." Lục Hoài Ninh đột nhiên cảm thấy miệng hơi khô.
Diệp Dung Thanh đi phòng bếp rót nước ra, Diệp Dung Thanh đưa nước tới, vừa định ngẩng đầu, Lục Hoài Ninh đột nhiên tới gần cô, ngửi ngửi mùi trên người cô, dùng ngữ điệu lỗ mảng bình thường không có ở bên tai cô phun nhiệt khí nói: “Em thơm quá…"
“Đại thiếu gia sinh ảo giác rồi, cậu nghỉ ngơi! Tôi đi phòng bếp nấu trà giải rượu cho cậu." Diệp Dung Thanh thấy sắc mặt hắn đỏ bừng, lập tức có vài phần hoài nghi, lại mở chén trà ra. Nghĩ thầm không xong rồi, thiếu chút nữa cô quên mất. Vừa rồi cô giữ nhà, một bên hầm cách thủy một nồi dược thiện bổ thận tráng dương, người bán thuốc nói đàn ông ăn hết cái này không muốn cô cũng khó khăn. Cô đã nghĩ trong nhà không có người, cô hầm cách thủy cũng không có người biết rõ, hôm nay cô còn cố ý thu thập một phen, mặc bộ đồ tây dương hơi lộ ngực, vốn định đợi tí nữa mang theo dược thiện đi đến nhà Côn Sơn, sau đó dược thiện cộng thêm cô trang điểm hấp dẫn, cô không tin Nhị thiếu gia không mắc câu.
Thế nhưng cô ra trận bất lợi, còn chưa đi ra ngoài, đại thiếu gia đột nhiên trở về, còn uống dược thiện cô hầm, cái này không xong rồi.
Cô vừa muốn chuồn đi, bị Lục Hoài Ninh một phát bắt được cánh tay: “Chớ đi…"
Hạ Nhược Lan rất nhanh bắt đầu bận rộn việc hôn lễ, Lý thị trưởng chịu không nổi Cù thiếu nhõng nhẽo, rốt cục kêu người đưa sính lễ tới, sính lễ rất phong phú.
Hạ Nhược Lan nhìn thấy sính lễ, cảm thấy đồ cưới rất có áp lực, kết quả không đợi Côn Sơn ra tay, Bảo Châu đã vội vàng kéo cô vào trong phòng, chỉ vào cặp da dưới đáy giường nói: “Hạ tỷ tỷ, cái đó là em tặng chị."
Nghe xong lời này của Côn Sơn, Lý thị trưởng an tâm hơn nhiều : “Tôi chỉ sợ người khác chê cười nó cưới một vũ nữ vào cửa, đứa nhỏ này xúc động, tôi sợ cả ngày nó kết thù với người ta."
“Người khác nói cái gì không quan trọng, quan trọng là … Chính ngài nghĩ đó có đúng hay không. Bọn họ nếu thật lòng yêu nhau, cùng một chỗ rất hạnh phúc, đó là chuyện tốt, vũ nữ là quá khứ của cô ấy, không phải tương lai. Nếu chỉ là nhất thời xúc động, đừng nên kết hôn vội quá, đợi thêm chút thời gian, để cho hai người bọn họ yên tĩnh suy nghĩ, thấy thích hợp thì kết hôn, không thích hợp có lẽ tự nhiên sẽ tách ra." Hiện tại Côn Sơn chủ trương tự do yêu đương, người trong cuộc yêu thích, cao hứng mới quan trọng nhất.
Lý thị trưởng nghe xong cảm thấy có lý: “Vậy chuyện này giao cho cậu, Côn Sơn cậu giúp rồi."
“Cái này ngài yên tâm." Đều là người Lục gia, hắn còn có thể bạc đãi sao, Nhược Lan và Tiểu Cù đối với Bảo Châu đều rất tốt, cần giúp đỡ, hắn sẽ hết sức giúp.
Cúp điện thoại, Côn Sơn gọi Hạ Nhược Lan tiến vào thư phòng, Hạ Nhược Lan tựa hồ đoán được chuyện gì: “Thiếu gia, ngài tìm tôi có phải vì hôn sự của tôi không? Có phải người nhà Tiểu Cù nói gì đó?"
Côn Sơn gật đầu, cũng không gạt cô: “Ngồi."
“Thiếu gia, xuất thân tôi không tốt, bọn họ nếu chướng mắt, tôi cũng nhận. Chuyện hủy bỏ hôn lễ, tôi sẽ giải thích với Tiểu Cù." Đáp ứng xong, cô cảm thấy mình rất xúc động, tựa hồ không nghĩ gì tới Tiểu Cù, không thể để người ta vì mình mà trở mặt với người nhà, một khi xảy ra vấn đề, cô lựa chọn rời đi.
Côn Sơn không nghĩ tới cô nhanh như vậy đã bỏ cuộc, nhíu mày lại: “Có phải cô cảm thấy tôi sẽ đứng về phía người nhà hắn?"
“Cậu và Lý thị trưởng rất quen thuộc." Hạ Nhược Lan khách quan nói.
“Nhưng cô cùng Bảo Châu càng quen thuộc, Bảo Châu xem cô là chị gái, cô đã là chị của cô ấy, thì là người nhà của tôi. Từ khi cô đến đây, cô đối với Bảo Châu rất tốt. Tôi sẽ đứng về phía cô và Tiểu Cù." Côn Sơn nói, lập trường của hắn cùng Bảo Châu giống nhau, đứng về phía bọn hắn, thực sự kiên trì quan điểm của mình.
“Thiếu gia…" Hạ Nhược Lan rất cảm động, phảng phất đến giờ khắc này, cô có thể đem Lục gia trở thành nhà của mình, đem Côn Sơn trở thành người nhà của mình.
Côn Sơn cắt ngang lời cô: “Không cần nói cảm ơn, mặc kệ cô gả cho Tiểu Cù, hay Kỷ Lương. Chúng ta sớm muộn cũng là người một nhà, vừa rồi tôi nghĩ tới, nhà bọn họ đã quan tâm thân phận của cô, vậy tôi sẽ cho cô một thân phận, làm con gái nuôi của cha tôi được không?"
“Con gái nuôi? Lục lão gia sẽ đáp ứng sao?"
Côn Sơn gật đầu: “Sẽ, cha tôi đời này sinh ra hai đứa con trai, còn thiếu một đứa con gái, trước kia thường xuyên lẩm bẩm muốn đứa con gái, nếu cô đồng ý, lát nữa tôi sẽ nói với cha tôi, cuối tuần mang cô trở lại Hồng Kông nhận cha nuôi."
Nhược Lan suy nghĩ, gật đầu: “Tôi đương nhiên đồng ý, như vậy Tiểu Cù có thể sẽ ít chịu ủy khuất một chút, chỉ là phiền toái thiếu gia và Lục lão gia, về sau tôi nhất định sẽ hiếu thuận Lục lão gia, chăm sóc tốt Bảo Châu."
“Không phiền toái, về sau đều là người một nhà rồi. Cô hiếu thuận với cha, cha nhất định rất vui vẻ, Bảo Châu có thể cho người khác chiếu cố, sau này cô kết hôn, chạy tới chạy lui hai có thể rất vất vả, cô đồng ý thì thường đến thăm Bảo Châu, cùng Bảo Châu trò chuyện, nếu hai vợ chồng cô muốn, ở nhà của tôi cũng được." Côn Sơn hào phóng nói.
Nhược Lan có chút nghẹn ngào: “Thiếu gia, cậu cùng Thiếu phu nhân thật sự đối với tôi rất tốt."
“Nói những lời này là hi vọng cô đừng có gánh nặng tâm lý quá lớn, về phần đồ cưới, Thẩm mẹ sẽ phụ trách giúp cô chuẩn bị." Thẩm mẹ chuẩn bị, đương nhiên là Côn Sơn bỏ tiền.
“Cảm ơn Thiếu gia, đồ cưới lấy từ sính lễ a! Tôi đã thiếu nợ cậu quá nhiều rồi."
“Không có gì, để tôi ra tiền!" Côn Sơn không muốn đem chuyện này phức tạp hóa, quan trọng nhất chính là đồ cưới này được đưa đến Cù gia hay Thẩm gia còn chưa biết, tất cả còn quá sớm, cho nên sao có thể dùng sính lễ Cù gia chuẩn bị?
Vài ngày sau Côn Sơn và Bảo Châu cùng nhau dẫn Hạ Nhược Lan về Hồng Kông, Lục lão gia thật vui vẻ nhận đứa con gái nuôi từ trên trời rơi xuống này, hơn nữa đưa một đôi vòng ngọc thượng đẳng với tư cách lễ gặp mặt.
Lục Hoài Ninh vừa mới ở ngoài về, nghe nói cô muốn lập gia đình, trong lòng có chút tiếc hận, cô gái xinh đẹp ôn nhu như vậy trước kia hắn không để vào mắt, hiện tại gả cho Cù thiếu tên phá gia chi tử kia, hơi đáng tiếc. Nếu lúc trước chính mình cưới cô, hiện tại sẽ không cả nhà cũng không muốn về a?
Hắn khá buồn bực, cho nên đã uống một chút, thời điểm đến Quảng Châu, đã say khướt, Côn Sơn kêu người đưa hắn trở về.
Lục Hoài Ninh bị người đưa về đến nhà, đá đá cửa: “Mở cửa!"
“Đến đây." Diệp Dung Thanh chạy ra mở cửa cho Lục Hoài Ninh, cúi đầu đỡ hắn đến ghế sô pha bên cạnh ngồi xuống: “Đại thiếu gia, sao cậu uống say như vậy? Tôi đi nấu chén trà giải rượu cho cậu!"
Lục Hoài Ninh lắc đầu: “Không muốn uống, người đàn bà chanh chua kia đâu rồi?"
“Đại thiếu phu nhân đi theo đại phu nhân cưỡi ngựa rồi."
“Đi, rót cho tôi chén nước." Lục Hoài Ninh đột nhiên cảm thấy miệng hơi khô.
Diệp Dung Thanh đi phòng bếp rót nước ra, Diệp Dung Thanh đưa nước tới, vừa định ngẩng đầu, Lục Hoài Ninh đột nhiên tới gần cô, ngửi ngửi mùi trên người cô, dùng ngữ điệu lỗ mảng bình thường không có ở bên tai cô phun nhiệt khí nói: “Em thơm quá…"
“Đại thiếu gia sinh ảo giác rồi, cậu nghỉ ngơi! Tôi đi phòng bếp nấu trà giải rượu cho cậu." Diệp Dung Thanh thấy sắc mặt hắn đỏ bừng, lập tức có vài phần hoài nghi, lại mở chén trà ra. Nghĩ thầm không xong rồi, thiếu chút nữa cô quên mất. Vừa rồi cô giữ nhà, một bên hầm cách thủy một nồi dược thiện bổ thận tráng dương, người bán thuốc nói đàn ông ăn hết cái này không muốn cô cũng khó khăn. Cô đã nghĩ trong nhà không có người, cô hầm cách thủy cũng không có người biết rõ, hôm nay cô còn cố ý thu thập một phen, mặc bộ đồ tây dương hơi lộ ngực, vốn định đợi tí nữa mang theo dược thiện đi đến nhà Côn Sơn, sau đó dược thiện cộng thêm cô trang điểm hấp dẫn, cô không tin Nhị thiếu gia không mắc câu.
Thế nhưng cô ra trận bất lợi, còn chưa đi ra ngoài, đại thiếu gia đột nhiên trở về, còn uống dược thiện cô hầm, cái này không xong rồi.
Cô vừa muốn chuồn đi, bị Lục Hoài Ninh một phát bắt được cánh tay: “Chớ đi…"
Hạ Nhược Lan rất nhanh bắt đầu bận rộn việc hôn lễ, Lý thị trưởng chịu không nổi Cù thiếu nhõng nhẽo, rốt cục kêu người đưa sính lễ tới, sính lễ rất phong phú.
Hạ Nhược Lan nhìn thấy sính lễ, cảm thấy đồ cưới rất có áp lực, kết quả không đợi Côn Sơn ra tay, Bảo Châu đã vội vàng kéo cô vào trong phòng, chỉ vào cặp da dưới đáy giường nói: “Hạ tỷ tỷ, cái đó là em tặng chị."
Tác giả :
Tha Hài Hoàng Hậu