Trân Bảo Vợ Yêu
Chương 165: Chí khí lớn
“Là hắn bất nhân trước, đừng trách chúng ta bất nghĩa."
Côn Sơn vẫn cảm thấy không thỏa đáng lắm: “Sai, hắn bất nhân, chúng ta không thể bất nghĩa. Cho tôi suy nghĩ một chút!"
“Sơn ca, anh quá nhân từ rồi! Mới có thể để người leo lên đầu anh!" Côn Sơn có đôi khi rất hung ác, đó là đối với người ngoài. Đối với anh em trong nội đường hắn quá mức nhân từ, có đôi khi sẽ trở thành chướng ngại vật trên con đường thành công của hắn.
“Việc này để sau, mọi người trước đi ngủ đi! Có chuyện gì, sáng mai nói sau." Côn Sơn hơi mệt.
Thật ra muộn như vậy tất cả mọi người đều mệt, thấy Côn Sơn còn chưa hạ quyết tâm, A Hổ kéo A Long đang định nói gì đó rời đi, ba người trở về phòng ngủ.
Cú điện thoại này là Mộc Thường Khoan gọi tới, Mộc Thường Khoan nói: “Lục Côn Sơn, chúng ta gần đây chuẩn bị cùng người Nhật Bản và người Đức tỷ thí súng, bọn họ xem thường vũ khí của chúng ta, mặt khác sư bộ đều cảm thấy vũ khí cậu cung cấp cho tôi không tệ, nguyện ý mua lại với giá cao, cậu có thể có thêm nguồn không, tiền bạc không thành vấn đề."
Tỷ thí với người Nhật, đây là chuyện làm quốc gia vẻ vang, Côn Sơn nghĩ nghĩ nói: “Tôi sẽ cố hết sức a!"
Có lẽ cái này có thể xem là một con đường tốt, nếu như hắn buôn bán vũ khí, từng bước một làm lớn, có lẽ chờ hắn hơi có khởi sắc, Thù đường chủ sẽ không dám xem thường hắn.
Muốn bảo vệ Bảo Châu, không có năng lực nhất định, có lẽ không được.
Nếu như hắn làm thành cuộc làm ăn này, thậm chí về sau sẽ có rất nhiều khoản buôn bán súng ống, thứ này chính là chỗ dựa của hắn.
Đương nhiên hắn dùng thứ này để bảo vệ mình, bảo hộ những người khác, về phần đối phó Hán gian hay người của mình, hắn sẽ không bán cho bọn họ một viên đạn, súng của hắn chỉ dùng để bảo hộ quốc gia.
Quyết định xong, Côn Sơn cùng hai người anh em bàn bạc, hai người đều rất tán thành, cảm thấy Côn Sơn sớm nên như vậy, nếu hắn sớm buôn bán súng ống, còn sẽ có người tới khi dễ hắn sao?
Cái này thật sự là một biện pháp tốt.
Quyết định sau khi định xuống, Côn Sơn suy nghĩ nói: “Các cậu chuẩn bị một chút, qua vài ngày nữa chúng ta đi Mỹ, tôi muốn tìm vị buôn bán vũ khí kia gặp một lần, Bảo Châu cũng đi."
“Vâng." Hai người gật đầu từng người đi chuẩn bị.
Côn Sơn lấy sách Anh trong hộc tủ ra, bắt đầu tự học Anh ngữ, Anh ngữ của hắn chưa được tốt lắm, phải cố gắng học. Có một số việc dựa vào phiên dịch hỗ trợ, cảm giác không quá an toàn, tự chính mình nói sẽ tốt hơn.
Côn Sơn mang theo Bảo Châu đi nước Mỹ, mặt ngoài nói là đi chơi.
Đến nước Mỹ, Côn Sơn mang theo Bảo Châu vừa xuất hiện ở sòng bạc, lập tức đưa tới rất nhiều ánh mắt, cô gái Trung Quốc xinh đẹp đánh bạc rất giỏi lại tới nữa!
Không đợi Bảo Châu gọi ông chủ sòng bạc tới, ông chủ kia thấy cô xuất hiện, đã gọi điện cho Bách Lai tiên sinh.
Bách lai tiên sinh từ sau khi đánh bạc với Bảo Châu, cùng người khác bài bạc đều cảm thấy không có thích thú gì nữa, hắn là một người vận khí rất tốt, từ trước đến nay chỉ thắng không thua, chỉ khi gặp được Bảo Châu mới có thể thua, hắn vẫn cho là chính mình ở trên chiếu bạc là một thiên tài, thẳng đến gặp được Bảo Châu.
Bảo Châu sau khi trở Trung Quốc, hắn vô cùng hối hận lúc trước không chơi nhiêu hơn với Bảo Châu vài ván, gần đây hắn thường xuyên đến sòng bạc đợi cô, nhưng không thấy cô xuất hiện, thật vất vả đợi cô xuất hiện, Bách Lai tiên sinh vừa nhận được điện thoại, lập tức kích động bay nhanh tới.
Bảo Châu đối với đánh bạc cũng không có hứng thú, vốn Bảo Châu cũng không quá tham.
Kêu Côn Sơn chơi, Côn Sơn đối với đánh bạc cũng không có thích, thế nhưng lúc chờ đợi không có gì làm, nên Côn Sơn với Bảo Châu đánh bạc: “Nếu anh thua, buổi tối anh sẽ đấm bóp cho em."
Bảo Châu nói: “Vậy nếu em thua?"
“Hậu quả rất nghiêm trọng, em mát xa cho anh."
“Đến đây đi!" Bảo Châu rất dũng cảm, cô muốn thua, bởi vì đã thật lâu cô chưa đấm bóp cho Côn Sơn, bình thường đều là Côn Sơn mát xa cho cô, Côn Sơn nói cô là phụ nữ phải hưởng thụ.
Người bên ngoài không biết còn tưởng rằng đây là phương thức tán gái mới của Côn Sơn, A Long, A Hổ ở bên cạnh nhìn xem, trong lòng thầm nghĩ hai vợ chồng này thật nhàm chán a!
Hai người đặt thẻ đánh bạc rất thấp, nhưng bởi vì hai người đều lớn lên rất xuất sắc, nên có không ít người vây xem.
Thời điểm Bách Lai đến, Bảo Châu vừa vặn thua một bàn, thật cao hứng ôm lấy cánh tay Côn Sơn: “Em thua a!"
Thua còn có thể thua cao hứng như vậy, cô là người đầu tiên a!
Quả nhiên không giống người thường!
Bách Lai đi đến bên cạnh Bảo Châu, đối với cô thân mật nói: “Bảo Châu, hoan nghênh cô lần nữa đến nước Mỹ, lại cùng tôi cá cược một trận thế nào?"
Côn Sơn phiên dịch cho Bảo Châu nghe, Bảo Châu nghe xong lắc đầu: “Không thú vị!"
Bách Lai gần đây có học một chút tiếng Trung Quốc, câu này hắn nghe hiểu nói: “Tôi lấy mười vạn đồng chơi với cô, thắng là của cô, thua cũng là của cô như thế nào? Lần trước bại bởi cô tôi không cam lòng!"
Côn Sơn nghe đến đó nghĩ thầm cơ hội tới, đối với hắn nói: “Nhiều người ở đây, lên trên lầu vừa trò chuyện vừa chơi a!"
Bách Lai nhìn thoáng qua Côn Sơn, lần trước hắn chỉ cảm thấy người Trung Quốc này rất thương vợ, hiện tại xem kỹ hắn, đột nhiên cảm thấy người trẻ tuổi này, khả năng cũng không đơn giản. Có lẽ người này đại khái đoán được thân phận của hắn, người có thể nhìn thẳng ánh mắt hắn, rất ít, mà hắn cũng dám.
Không hề lùi bước, đối với thái độ của hắn không tăng không giảm, lại không thấy a dua nịnh hót, cũng không có khinh thường cùng sợ hãi.
Trong lòng của hắn đối với Côn Sơn thay đổi, có vài phần thưởng thức, như hắn muốn: “Được rồi! Vậy thì lên lầu nói."
Lên lầu Côn Sơn tự tay rót một chén trà cho hắn, chờ hắn uống một ngụm xong, vừa định mở miệng.
Bách Lai đã mở miệng trước: “Nói đi! Cậu tìm tôi có chuyện gì?"
Côn Sơn mặt không đổi sắc nói: “Tôi muốn cùng ngài hợp tác, đem lễ vật lần trước ngài tặng Bảo Châu đến Trung Quốc, tôi có khách hàng."
“Cậu muốn bán súng ống đạn dược? Không sợ bị phát hiện sao?" Bách Lai vốn tưởng hắn muốn đến nước Mỹ phát triển, tìm hắn cầu chỉ điểm hoặc là xin giúp đỡ, không có nghĩ đến người trẻ tuổi này lại rất có can đảm, cả súng ống đạn dược cũng dám tiếp xúc.
Côn Sơn lắc đầu: “Nếu sợ tôi đã không đến. Tôi có máy bay, máy bay có thể để ở trong sân lớn nhà tôi ở Hồng Kông, không cần đi tới sân bay. Vận chuyển dễ dàng hơn, ngài chỉ cần cung cấp nguồn và bảo hộ hàng an toàn rời khỏi nước Mỹ là được, nếu như trên đường xảy ra chuyện , tôi sẽ chịu trách nhiệm."
" Chí khí lớn! Tôi thích người hợp tác như vậy, tôi có thể cùng cậu hợp tác, cậu tìm đúng người, tôi chẳng những bán vũ khí, còn là người chế tạo vũ khí, một phần ba vũ khí nước Mỹ là do tôi cung cấp, tôi có được vũ khí tiên tiến nhất trên thế giới. Nhưng cậu phải tuân thủ quy củ của tôi." Hắn thích cùng người chí khí lớn hợp tác.
Côn Sơn vẫn cảm thấy không thỏa đáng lắm: “Sai, hắn bất nhân, chúng ta không thể bất nghĩa. Cho tôi suy nghĩ một chút!"
“Sơn ca, anh quá nhân từ rồi! Mới có thể để người leo lên đầu anh!" Côn Sơn có đôi khi rất hung ác, đó là đối với người ngoài. Đối với anh em trong nội đường hắn quá mức nhân từ, có đôi khi sẽ trở thành chướng ngại vật trên con đường thành công của hắn.
“Việc này để sau, mọi người trước đi ngủ đi! Có chuyện gì, sáng mai nói sau." Côn Sơn hơi mệt.
Thật ra muộn như vậy tất cả mọi người đều mệt, thấy Côn Sơn còn chưa hạ quyết tâm, A Hổ kéo A Long đang định nói gì đó rời đi, ba người trở về phòng ngủ.
Cú điện thoại này là Mộc Thường Khoan gọi tới, Mộc Thường Khoan nói: “Lục Côn Sơn, chúng ta gần đây chuẩn bị cùng người Nhật Bản và người Đức tỷ thí súng, bọn họ xem thường vũ khí của chúng ta, mặt khác sư bộ đều cảm thấy vũ khí cậu cung cấp cho tôi không tệ, nguyện ý mua lại với giá cao, cậu có thể có thêm nguồn không, tiền bạc không thành vấn đề."
Tỷ thí với người Nhật, đây là chuyện làm quốc gia vẻ vang, Côn Sơn nghĩ nghĩ nói: “Tôi sẽ cố hết sức a!"
Có lẽ cái này có thể xem là một con đường tốt, nếu như hắn buôn bán vũ khí, từng bước một làm lớn, có lẽ chờ hắn hơi có khởi sắc, Thù đường chủ sẽ không dám xem thường hắn.
Muốn bảo vệ Bảo Châu, không có năng lực nhất định, có lẽ không được.
Nếu như hắn làm thành cuộc làm ăn này, thậm chí về sau sẽ có rất nhiều khoản buôn bán súng ống, thứ này chính là chỗ dựa của hắn.
Đương nhiên hắn dùng thứ này để bảo vệ mình, bảo hộ những người khác, về phần đối phó Hán gian hay người của mình, hắn sẽ không bán cho bọn họ một viên đạn, súng của hắn chỉ dùng để bảo hộ quốc gia.
Quyết định xong, Côn Sơn cùng hai người anh em bàn bạc, hai người đều rất tán thành, cảm thấy Côn Sơn sớm nên như vậy, nếu hắn sớm buôn bán súng ống, còn sẽ có người tới khi dễ hắn sao?
Cái này thật sự là một biện pháp tốt.
Quyết định sau khi định xuống, Côn Sơn suy nghĩ nói: “Các cậu chuẩn bị một chút, qua vài ngày nữa chúng ta đi Mỹ, tôi muốn tìm vị buôn bán vũ khí kia gặp một lần, Bảo Châu cũng đi."
“Vâng." Hai người gật đầu từng người đi chuẩn bị.
Côn Sơn lấy sách Anh trong hộc tủ ra, bắt đầu tự học Anh ngữ, Anh ngữ của hắn chưa được tốt lắm, phải cố gắng học. Có một số việc dựa vào phiên dịch hỗ trợ, cảm giác không quá an toàn, tự chính mình nói sẽ tốt hơn.
Côn Sơn mang theo Bảo Châu đi nước Mỹ, mặt ngoài nói là đi chơi.
Đến nước Mỹ, Côn Sơn mang theo Bảo Châu vừa xuất hiện ở sòng bạc, lập tức đưa tới rất nhiều ánh mắt, cô gái Trung Quốc xinh đẹp đánh bạc rất giỏi lại tới nữa!
Không đợi Bảo Châu gọi ông chủ sòng bạc tới, ông chủ kia thấy cô xuất hiện, đã gọi điện cho Bách Lai tiên sinh.
Bách lai tiên sinh từ sau khi đánh bạc với Bảo Châu, cùng người khác bài bạc đều cảm thấy không có thích thú gì nữa, hắn là một người vận khí rất tốt, từ trước đến nay chỉ thắng không thua, chỉ khi gặp được Bảo Châu mới có thể thua, hắn vẫn cho là chính mình ở trên chiếu bạc là một thiên tài, thẳng đến gặp được Bảo Châu.
Bảo Châu sau khi trở Trung Quốc, hắn vô cùng hối hận lúc trước không chơi nhiêu hơn với Bảo Châu vài ván, gần đây hắn thường xuyên đến sòng bạc đợi cô, nhưng không thấy cô xuất hiện, thật vất vả đợi cô xuất hiện, Bách Lai tiên sinh vừa nhận được điện thoại, lập tức kích động bay nhanh tới.
Bảo Châu đối với đánh bạc cũng không có hứng thú, vốn Bảo Châu cũng không quá tham.
Kêu Côn Sơn chơi, Côn Sơn đối với đánh bạc cũng không có thích, thế nhưng lúc chờ đợi không có gì làm, nên Côn Sơn với Bảo Châu đánh bạc: “Nếu anh thua, buổi tối anh sẽ đấm bóp cho em."
Bảo Châu nói: “Vậy nếu em thua?"
“Hậu quả rất nghiêm trọng, em mát xa cho anh."
“Đến đây đi!" Bảo Châu rất dũng cảm, cô muốn thua, bởi vì đã thật lâu cô chưa đấm bóp cho Côn Sơn, bình thường đều là Côn Sơn mát xa cho cô, Côn Sơn nói cô là phụ nữ phải hưởng thụ.
Người bên ngoài không biết còn tưởng rằng đây là phương thức tán gái mới của Côn Sơn, A Long, A Hổ ở bên cạnh nhìn xem, trong lòng thầm nghĩ hai vợ chồng này thật nhàm chán a!
Hai người đặt thẻ đánh bạc rất thấp, nhưng bởi vì hai người đều lớn lên rất xuất sắc, nên có không ít người vây xem.
Thời điểm Bách Lai đến, Bảo Châu vừa vặn thua một bàn, thật cao hứng ôm lấy cánh tay Côn Sơn: “Em thua a!"
Thua còn có thể thua cao hứng như vậy, cô là người đầu tiên a!
Quả nhiên không giống người thường!
Bách Lai đi đến bên cạnh Bảo Châu, đối với cô thân mật nói: “Bảo Châu, hoan nghênh cô lần nữa đến nước Mỹ, lại cùng tôi cá cược một trận thế nào?"
Côn Sơn phiên dịch cho Bảo Châu nghe, Bảo Châu nghe xong lắc đầu: “Không thú vị!"
Bách Lai gần đây có học một chút tiếng Trung Quốc, câu này hắn nghe hiểu nói: “Tôi lấy mười vạn đồng chơi với cô, thắng là của cô, thua cũng là của cô như thế nào? Lần trước bại bởi cô tôi không cam lòng!"
Côn Sơn nghe đến đó nghĩ thầm cơ hội tới, đối với hắn nói: “Nhiều người ở đây, lên trên lầu vừa trò chuyện vừa chơi a!"
Bách Lai nhìn thoáng qua Côn Sơn, lần trước hắn chỉ cảm thấy người Trung Quốc này rất thương vợ, hiện tại xem kỹ hắn, đột nhiên cảm thấy người trẻ tuổi này, khả năng cũng không đơn giản. Có lẽ người này đại khái đoán được thân phận của hắn, người có thể nhìn thẳng ánh mắt hắn, rất ít, mà hắn cũng dám.
Không hề lùi bước, đối với thái độ của hắn không tăng không giảm, lại không thấy a dua nịnh hót, cũng không có khinh thường cùng sợ hãi.
Trong lòng của hắn đối với Côn Sơn thay đổi, có vài phần thưởng thức, như hắn muốn: “Được rồi! Vậy thì lên lầu nói."
Lên lầu Côn Sơn tự tay rót một chén trà cho hắn, chờ hắn uống một ngụm xong, vừa định mở miệng.
Bách Lai đã mở miệng trước: “Nói đi! Cậu tìm tôi có chuyện gì?"
Côn Sơn mặt không đổi sắc nói: “Tôi muốn cùng ngài hợp tác, đem lễ vật lần trước ngài tặng Bảo Châu đến Trung Quốc, tôi có khách hàng."
“Cậu muốn bán súng ống đạn dược? Không sợ bị phát hiện sao?" Bách Lai vốn tưởng hắn muốn đến nước Mỹ phát triển, tìm hắn cầu chỉ điểm hoặc là xin giúp đỡ, không có nghĩ đến người trẻ tuổi này lại rất có can đảm, cả súng ống đạn dược cũng dám tiếp xúc.
Côn Sơn lắc đầu: “Nếu sợ tôi đã không đến. Tôi có máy bay, máy bay có thể để ở trong sân lớn nhà tôi ở Hồng Kông, không cần đi tới sân bay. Vận chuyển dễ dàng hơn, ngài chỉ cần cung cấp nguồn và bảo hộ hàng an toàn rời khỏi nước Mỹ là được, nếu như trên đường xảy ra chuyện , tôi sẽ chịu trách nhiệm."
" Chí khí lớn! Tôi thích người hợp tác như vậy, tôi có thể cùng cậu hợp tác, cậu tìm đúng người, tôi chẳng những bán vũ khí, còn là người chế tạo vũ khí, một phần ba vũ khí nước Mỹ là do tôi cung cấp, tôi có được vũ khí tiên tiến nhất trên thế giới. Nhưng cậu phải tuân thủ quy củ của tôi." Hắn thích cùng người chí khí lớn hợp tác.
Tác giả :
Tha Hài Hoàng Hậu