Trân Bảo Vợ Yêu
Chương 16: Chân lông con rể
“Bành!" Một tiếng, Vạn Phú Quý té ngã trên đất, có lầm hay không? Đó chính là phá gia chi tử nhà Lục gia? Bảo Châu thực sự muốn gả cho hắn?
“Cha Phú Quý, cha làm sao vậy? Rất kích động có phải hay không? Cao hứng cũng phải cẩn thận a!" Bảo Châu rất săn sóc đi qua nâng Vạn Phú Quý dậy, lúc nhìn thấy nước mắt trên mật hắn, lại mỉm cười: “Cha Phú Quý, cha cao hứng đến mức chảy nước mắt rồi hả?"
Vạn Phú Quý giờ phút này rất muốn đập đầu vào tường, hắn ở đâu ra kích động chảy nước mắt hả?
Đó là thương tâm, còn có oán giận. Hắn thật không rõ, tiểu tử kia có chỗ nào tốt, để Bảo Châu muốn gả cho hắn?
“Con thích hắn cái gì?"
“Hắn tham ăn."
Vạn Phú Quý nghe xong mắt tối sầm thiếu chút nữa bất tỉnh. Lúc Bảo Châu nâng dậy, miễn cưỡng nhịn xúc động té xỉu, chưa từ bỏ ý định đối với cô nói: “Con chẳng lẽ không phát hiện trên mặt hắn có vết thương? Tiểu tử kia mỗi ngày lấy việc đánh nhau làm vui."
Bảo Châu ánh mắt lại bừng sáng, như vậy chuyện có độ khó cao hơn chắc là biết, leo cây leo tường đào tổ chim với hắn mà nói nhất định sẽ rất vui. Vì vậy cô rất khẳng định nói: “Đánh nhau oa? Thật tốt quá, con cũng muốn chơi."
Lúc cô nói xong quay đầu lại, phát hiện Vạn Phú Quý lại ngã xuống, lần này là thổ huyết không ngớt…
Mấy ngày sau, kiệu hoa đỏ thẫm mang Bảo Châu buồn ngủ, tiến vào một gian cửa hàng trên đường Trường Thanh.
Vì sao là cửa hàng a?
Bởi vì Vạn Phú Quý không muốn để cho tên phá gia chi tử kia ở rể! Muốn đem gia sản của hắn phá hủy không có cửa đâu! Nhiều nhất chỉ tiễn đưa một tiểu viện cho ngươi, về sau tùy ngươi tự sanh tự diệt. Con gái ở không quen, có thể về nhà ở, về nhà ăn.
Con chân lông con rể kia, thì miễn đi!
Còn Lục lão gia nghĩ thầm ta thật vất vả mới hạ quyết tâm muốn đem phá gia chi tử đá văng ra, không có đạo lý còn nhặt thêm đứa con dâu ngốc về nhà lãng phí lương thực a!
Hắn cho Lục Côn Sơn một khoản tiền, đuổi hắn và vợ mới cưới về sau ở cửa hàng là được. Hôn lễ được diễn ra ở quán rượu, sau khi kết hôn thì để cho vợ chồng son trông coi cửa hàng là được.
Chỉ cần Lục Côn Sơn đừng thường xuyên về nhà, hắn đã đủ hài lòng, mắt không thấy tâm không phiền ah!
Bởi vì kết hôn vội vàng, rất nhiều thân thích hai bên cũng không có kịp tới, nên có một chút quạnh quẽ.
Tiệc cưới hơn tám giờ thì kết thúc, thời điểm Lục Côn Sơn trở lại cửa hàng, đã có rất nhiều hàng xóm láng giềng đang ở ngoài cửa, xem náo nhiệt!
Trong hôn lễ của các nhà giàu, chỉ có hai vị này là keo kiệt nhất. Bọn họ trông thấy chú rể mang vẻ mặt mỏi mệt được người dìu dắt trở về, bên cạnh chỉ có một tùy tùng gầy đến mức chỉ có da bọc xương.
Tất cả mọi người đang cười, kẻ có tiền thì nhất định sẽ xa hoa?
Các người là chưa thấy qua con trai út của Lục gia, hôn lễ thật keo kiệt, lại còn không náo nhiệt bằng hôn lễ của tên mổ heo ở đầu phố.
Ít nhất người ta là còn có tấu nhạc cả ngày, Lục gia lần này cưới vợ, buổi sáng cũng có tấu nhạc, nhưng đến buổi tối thì yên tĩnh đến mức một cây châm rơi xuống đất đều nghe thấy tiếng vang.
Lúc rước dâu trở vệ, ngay cả một cuốn pháo cũng không có đốt.
Bất quá mọi người cũng không có vì cô dâu mới cưới khổ đợi mà cảm thấy tiếc hận, nghe nói là một người ngu, kẻ đần xứng với phá gia chi tử, vậy thì thật là môn đăng hộ đối. Đoán chừng hai nhà vì tống đi được hai cái tai họa mà cao hứng.
Lục Côn Sơn không nhìn những người xem náo nhiệt, một bên phân phó tùy tùng giữ cửa, một bên lảo đảo đi vào bên trong, đến bây giờ hắn vẫn cảm giác như phù phiếm, tựa hồ đang nằm mơ.
“Cha Phú Quý, cha làm sao vậy? Rất kích động có phải hay không? Cao hứng cũng phải cẩn thận a!" Bảo Châu rất săn sóc đi qua nâng Vạn Phú Quý dậy, lúc nhìn thấy nước mắt trên mật hắn, lại mỉm cười: “Cha Phú Quý, cha cao hứng đến mức chảy nước mắt rồi hả?"
Vạn Phú Quý giờ phút này rất muốn đập đầu vào tường, hắn ở đâu ra kích động chảy nước mắt hả?
Đó là thương tâm, còn có oán giận. Hắn thật không rõ, tiểu tử kia có chỗ nào tốt, để Bảo Châu muốn gả cho hắn?
“Con thích hắn cái gì?"
“Hắn tham ăn."
Vạn Phú Quý nghe xong mắt tối sầm thiếu chút nữa bất tỉnh. Lúc Bảo Châu nâng dậy, miễn cưỡng nhịn xúc động té xỉu, chưa từ bỏ ý định đối với cô nói: “Con chẳng lẽ không phát hiện trên mặt hắn có vết thương? Tiểu tử kia mỗi ngày lấy việc đánh nhau làm vui."
Bảo Châu ánh mắt lại bừng sáng, như vậy chuyện có độ khó cao hơn chắc là biết, leo cây leo tường đào tổ chim với hắn mà nói nhất định sẽ rất vui. Vì vậy cô rất khẳng định nói: “Đánh nhau oa? Thật tốt quá, con cũng muốn chơi."
Lúc cô nói xong quay đầu lại, phát hiện Vạn Phú Quý lại ngã xuống, lần này là thổ huyết không ngớt…
Mấy ngày sau, kiệu hoa đỏ thẫm mang Bảo Châu buồn ngủ, tiến vào một gian cửa hàng trên đường Trường Thanh.
Vì sao là cửa hàng a?
Bởi vì Vạn Phú Quý không muốn để cho tên phá gia chi tử kia ở rể! Muốn đem gia sản của hắn phá hủy không có cửa đâu! Nhiều nhất chỉ tiễn đưa một tiểu viện cho ngươi, về sau tùy ngươi tự sanh tự diệt. Con gái ở không quen, có thể về nhà ở, về nhà ăn.
Con chân lông con rể kia, thì miễn đi!
Còn Lục lão gia nghĩ thầm ta thật vất vả mới hạ quyết tâm muốn đem phá gia chi tử đá văng ra, không có đạo lý còn nhặt thêm đứa con dâu ngốc về nhà lãng phí lương thực a!
Hắn cho Lục Côn Sơn một khoản tiền, đuổi hắn và vợ mới cưới về sau ở cửa hàng là được. Hôn lễ được diễn ra ở quán rượu, sau khi kết hôn thì để cho vợ chồng son trông coi cửa hàng là được.
Chỉ cần Lục Côn Sơn đừng thường xuyên về nhà, hắn đã đủ hài lòng, mắt không thấy tâm không phiền ah!
Bởi vì kết hôn vội vàng, rất nhiều thân thích hai bên cũng không có kịp tới, nên có một chút quạnh quẽ.
Tiệc cưới hơn tám giờ thì kết thúc, thời điểm Lục Côn Sơn trở lại cửa hàng, đã có rất nhiều hàng xóm láng giềng đang ở ngoài cửa, xem náo nhiệt!
Trong hôn lễ của các nhà giàu, chỉ có hai vị này là keo kiệt nhất. Bọn họ trông thấy chú rể mang vẻ mặt mỏi mệt được người dìu dắt trở về, bên cạnh chỉ có một tùy tùng gầy đến mức chỉ có da bọc xương.
Tất cả mọi người đang cười, kẻ có tiền thì nhất định sẽ xa hoa?
Các người là chưa thấy qua con trai út của Lục gia, hôn lễ thật keo kiệt, lại còn không náo nhiệt bằng hôn lễ của tên mổ heo ở đầu phố.
Ít nhất người ta là còn có tấu nhạc cả ngày, Lục gia lần này cưới vợ, buổi sáng cũng có tấu nhạc, nhưng đến buổi tối thì yên tĩnh đến mức một cây châm rơi xuống đất đều nghe thấy tiếng vang.
Lúc rước dâu trở vệ, ngay cả một cuốn pháo cũng không có đốt.
Bất quá mọi người cũng không có vì cô dâu mới cưới khổ đợi mà cảm thấy tiếc hận, nghe nói là một người ngu, kẻ đần xứng với phá gia chi tử, vậy thì thật là môn đăng hộ đối. Đoán chừng hai nhà vì tống đi được hai cái tai họa mà cao hứng.
Lục Côn Sơn không nhìn những người xem náo nhiệt, một bên phân phó tùy tùng giữ cửa, một bên lảo đảo đi vào bên trong, đến bây giờ hắn vẫn cảm giác như phù phiếm, tựa hồ đang nằm mơ.
Tác giả :
Tha Hài Hoàng Hậu