Trân Bảo Vợ Yêu
Chương 112: Đổi lương thực
“Vậy thì nói cho cha biết! Cha sẽ không đối với anh thấy chết mà không cứu!" Lục Hoài Ninh nghiến răng nghiến lợi nói, cho dù cha đem hắn đánh thành tàn phế, cũng so với ngồi tù bảy mươi năm tốt hơn.
Côn Sơn vẻ mặt khó khăn nói: “Được rồi! Tuy em không muốn cha tức giận, nhưng chuyện lớn như vậy, cũng dấu diếm không nổi."
Côn Sơn gọi điện cho Lục lão gia, nói chuyện này.
Lục lão gia nghe xong thiếu chút nữa ngất đi, đã qua một hồi lâu mới nói: “Con trở về a! Tên súc sinh kia để cho nó tự sanh tự diệt đi!"
Côn Sơn còn muốn nói điều gì, Lục lão gia đem điện thoại cúp xuống.
Côn Sơn cúp điện thoại về sau, trong nội tâm có chút khó chịu, đến cùng Lục Hoài Ninh cũng là anh trai từng chiếu cố hắn, tuy anh trai về sau trở nên giả mù sa mưa, trước mặt người khác đối với hắn chiếu cố, sau lưng đối với hắn cay nghiệt, thế nhưng hắn vẫn là anh ruột.
Do dự mà nghĩ hai ngày nữa lại trở về, dù sao trong nội đường mấy ngày nay còn có việc trọng yếu cần phải làm, hắn còn có thể đợi vài ngày.
Cái gọi là công việc trọng yếu cần phải lầm, kỳ thật chính là lần này có thể hay không kiếm được một số tiền lớn, thành bại đánh cược một lần.
Sato Thứ Lang và Lục Hoài Ninh tiền tài cộng lại vẫn còn rất nhiều, trên đường vận chuyển khoản tiền lớn đến Thái Nguyên, cho dù phái một tiểu đoàn áp tải, nhưng Trí Đường phái hơn hai trăm người mai phục trên đường, vẫn dễ dàng đem tới tay, ngay tại lúc bọn họ ăn cơm, hạ thuốc mê, một người cũng không có giết, chỉ nhẹ nhàng là có thể đoạt rất nhiều vàng bạc châu báu, số tiền kia hai bên phân chia gánh vác, Vận Thành chiếm đầu to, Quảng Châu bên kia xuất lực tương đối ít một chút, chiếm đầu nhỏ. Nhưng cho dù là đầu nhỏ cũng rất khách quan rồi.
Côn Sơn lúc này chủ động không muốn một phần tiền kia, cảm giác lần này mình không nên cầm.
Côn Sơn trước khi đi, muốn đi vào nhà giam thăm anh trai, đưa cho hắn ít đồ, trước khi đi nhận được điện thoại, là đại phu nhân gọi tới. Thì ra Lục lão gia vừa mới nói cho bà biết chuyện của Lục Hoài Ninh, bà làm mẹ nguyện ý lấy ra tất cả tiền riêng của được của mình, đi cứu Lục Hoài Ninh, muốn mượn máy bay của Côn Sơn dùng một lát, gọi điện thoại tới hỏi Côn Sơn có thể chứ?
Côn Sơn hai lời chưa nói để cho máy bay đi đón đại phu nhân, nhưng bản thân của hắn không muốn dính vào chuyện này, Lục Hoài Ninh trừng phạt đúng tội, hắn không thi cứu, cũng không đi nhà tù, đại phu nhân năng lực rất cao minh, đích thị là có biện pháp để cho Lục Hoài Ninh rất nhanh từ trong tù đi ra.
Hắn không cần đi vào nhà giam thăm anh trai, tin tưởng không bao lâu nữa, có thể nhìn thấy anh trai ở Quảng Châu rồi.
Đại phu nhân vừa đến, Côn Sơn đợi bà xuống máy bay, liền mang theo Bảo Châu cùng Thẩm mẹ một đoàn người lên máy bay, trở lại Quảng Châu, bên kia còn có rất nhiều chuyện chờ hắn xử lý, Bảo Châu có lẽ đã lâu không có gặp cục cưng, có chút nhớ hai đứa nhỏ.
Côn Sơn sau khi trở về, đi trước gặp Lục lão gia, Lục lão gia mấy ngày nay không tâm tình ở Hồng Kông nghỉ ngơi mặc dù nói tức giận Lục Hoài Ninh, không muốn cứu hắn ra, nhưng đến cùng cũng là con mình, là đứa con mình kỳ vọng cao, Lục lão gia có thể nào không thương tâm khổ sở.
Cả ngày tự giam mình ở trong thư phòng Côn Sơn, ai cũng không trông thấy, rồi lại phái người để ý những chuyện phát sinh ở Vận Thành.
Một là không hi vọng con trai trưởng chết, hai là không hi vọng chuyện này làm phiền hà con trai út.
Ông hi vọng đứa con trai út đừng làm ông thất vọng, nhưng ông cái gì cũng không có cùng Côn Sơn nói. Côn Sơn đứa nhỏ này trọng cảm tình, nhìn như lãnh huyết kỳ thật rất trọng tình cảm, mà Lục Hoài Ninh đứa bé kia thì ngược lại, nhìn xem ôn hòa thực chất bên trong hiện tại đã hung ác, lúc mấy ông bạn già ở Vận Thành nói cho ông biết Lục Hoài Ninh làm những chuyện kia, ông quả thực không thể tin nổi.
Càng không thể tin chính là Lục Côn Sơn đã sớm biết chuyện Lục Hoài Ninh làm, nhưng lại không gọi điện thoại nói cho ông biết.
Điểm ấy làm ông có chút buồn bực con trai út, người làm đại sự sẽ không câu nệ tiểu tiết, hắn trọng tình nghĩa huynh đệ giúp anh trai giấu diếm, kết quả xem xem xảy ra chuyện gì?
Về sau nghe nói Côn Sơn không có vì Lục Hoài Ninh mà bao che, ông không cảm thấy Côn Sơn bất nhân bất nghĩa, ngược lại cảm thấy Côn Sơn vẫn là đứa hiểu được cái gì là trọng yếu nhất, đối với con trai út rốt cục yên tâm.
Sau khi Côn Sơn trở về nghe nói cha hắn đã vài ngày không ăn không uống, rất lo lắng, sai người hầu trong nhà đi làm một ít đồ ăn cha và Bảo Châu ưa thích, vừa vặn hắn và Bảo Châu cũng còn chưa ăn cơm.
Nhắc nhở Thẩm mẹ đợi tí nữa đồ ăn chuẩn bị xong, gọi hai cha con họ xuống dùng cơm, Côn Sơn đi gõ cử thư phòng: “Cha, là con, Lục Côn Sơn."
Nghe được giọng của con trai út, Lục lão gia đứng dậy mở cửa, nhưng cũng không ngoài ý muốn, tính toán thời gian, con dâu đi qua, Côn Sơn cũng nên trở về rồi, ông mới có thể biết rõ: “Trở về rồi hả?"
“Dạ." Côn Sơn không đề cập tới chuyện của anh trai, sợ cha khổ sở, từ trong lòng ngực móc ra khế đất trả cho Lục lão gia: “Cha, khế đất con đã lấy về, không tốn một xu, còn lấy được tiền của tên Sato Thứ Lang kia, cha cứ việc dùng."
Lục lão gia lại nói: “Hắn mặc dù hung ác, nhưng những số tiền này đều là tiền mồ hôi nước mắt của dân chúng, cha giữ lấy lương tâm sẽ bất an, con đem tất cả đổi thành lương thực, lại trở về Vận Thành một chuyến, hiện tại Vận Thành khô hạn thiếu lương thực, con đem lương thực đổi được đi tiếp tế dân chúng a!"
Người của Trí Đường thật ra đã làm như vậy rồi, bọn họ cướp được vàng bạc tài bảo phân ra cho các anh em xong, phần còn lại đều cầm lấy đi đổi lương thực, ở toàn bộ Sơn Tây tiến hành hoạt động phát cháo miễn phí.
Côn Sơn nói: “Hiện tại đã có người phát lương thực rồi, con cũng hiểu là không đủ, con thấy ở đó điều kiện chữa bệnh còn chưa tốt lắm, chúng ta bỏ vốn thành lập một bệnh viện, giúp người xem miễn phí , xây dựng một học đường, để cho những đứa nhỏ nhà nghèo có thể đến trường, tiền còn lại chúng ta mua lương thực chia cho hương thân phụ lão ăn không đủ no, cha thấy thế nào?"
Lục lão gia nghe xong, cảm thấy rất tốt, con trai so với ông suy nghĩ sâu xa hơn, rất tốt: “Rất tốt."
Ông đã nói, Côn Sơn phải tìm một đám thủ hạ, ngựa không dừng vó đi mua gạo, cũng mặc kệ chất lượng, ở đâu tiện nghi, chỉ cần không có xấu là được rồi, có thể mua được càng nhiều càng tốt, trước mắt ăn no bụng so với ăn ngon trọng yếu hơn.
Ba ngày sau Lục Hoài Ninh trở về, đại phu nhân dùng tất cả tiền riêng đổi tự do về cho con trai, Lục Hoài Ninh hai bàn tay trắng đi theo đại phu nhân đến Quảng Châu.
Lúc Đại phu nhân dẫn Lục Hoài Ninh râu ria lòm xòm đi vào biệt thự của Lục Côn Sơn, Lục lão gia đang ở trên lầu chơi đùa với hai đứa cháu đáng yêu, người hầu đi báo nói đại phu nhân và đại thiếu gia đến rồi, yêu cầu gặp Lục lão gia.
Lục lão gia nhíu một cái: “Không gặp, kêu tên súc sinh kia cút ra ngoài, đừng ô uế nhà của Côn Sơn, về phần đại phu nhân, bà muốn thì trở về Hồng Kông đi, nếu không muốn, thì theo con của bà đi đi!"
Đại phu nhân nghe xong người hầu chuyển cáo, dọa đến hai mắt trợn thật lớn : “Lão gia là muốn đuổi con của tôi đi sao? Là định không nhận đứa con trai này hả?"
Bát phu nhân vừa được Lục lão gia rước qua, bị Lục lão gia sai xuống đuổi hai người bọn họ, mỉm cười nói: “Chị cả nghĩ nhiều rồi, ý của lão gia bất quá là muốn đại thiếu gia tự mình ở bên ngoài một đoạn thời gian trước, đợi lão gia bớt giận, có lẽ sẽ không có sao, chị đừng buồn."
Côn Sơn vẻ mặt khó khăn nói: “Được rồi! Tuy em không muốn cha tức giận, nhưng chuyện lớn như vậy, cũng dấu diếm không nổi."
Côn Sơn gọi điện cho Lục lão gia, nói chuyện này.
Lục lão gia nghe xong thiếu chút nữa ngất đi, đã qua một hồi lâu mới nói: “Con trở về a! Tên súc sinh kia để cho nó tự sanh tự diệt đi!"
Côn Sơn còn muốn nói điều gì, Lục lão gia đem điện thoại cúp xuống.
Côn Sơn cúp điện thoại về sau, trong nội tâm có chút khó chịu, đến cùng Lục Hoài Ninh cũng là anh trai từng chiếu cố hắn, tuy anh trai về sau trở nên giả mù sa mưa, trước mặt người khác đối với hắn chiếu cố, sau lưng đối với hắn cay nghiệt, thế nhưng hắn vẫn là anh ruột.
Do dự mà nghĩ hai ngày nữa lại trở về, dù sao trong nội đường mấy ngày nay còn có việc trọng yếu cần phải làm, hắn còn có thể đợi vài ngày.
Cái gọi là công việc trọng yếu cần phải lầm, kỳ thật chính là lần này có thể hay không kiếm được một số tiền lớn, thành bại đánh cược một lần.
Sato Thứ Lang và Lục Hoài Ninh tiền tài cộng lại vẫn còn rất nhiều, trên đường vận chuyển khoản tiền lớn đến Thái Nguyên, cho dù phái một tiểu đoàn áp tải, nhưng Trí Đường phái hơn hai trăm người mai phục trên đường, vẫn dễ dàng đem tới tay, ngay tại lúc bọn họ ăn cơm, hạ thuốc mê, một người cũng không có giết, chỉ nhẹ nhàng là có thể đoạt rất nhiều vàng bạc châu báu, số tiền kia hai bên phân chia gánh vác, Vận Thành chiếm đầu to, Quảng Châu bên kia xuất lực tương đối ít một chút, chiếm đầu nhỏ. Nhưng cho dù là đầu nhỏ cũng rất khách quan rồi.
Côn Sơn lúc này chủ động không muốn một phần tiền kia, cảm giác lần này mình không nên cầm.
Côn Sơn trước khi đi, muốn đi vào nhà giam thăm anh trai, đưa cho hắn ít đồ, trước khi đi nhận được điện thoại, là đại phu nhân gọi tới. Thì ra Lục lão gia vừa mới nói cho bà biết chuyện của Lục Hoài Ninh, bà làm mẹ nguyện ý lấy ra tất cả tiền riêng của được của mình, đi cứu Lục Hoài Ninh, muốn mượn máy bay của Côn Sơn dùng một lát, gọi điện thoại tới hỏi Côn Sơn có thể chứ?
Côn Sơn hai lời chưa nói để cho máy bay đi đón đại phu nhân, nhưng bản thân của hắn không muốn dính vào chuyện này, Lục Hoài Ninh trừng phạt đúng tội, hắn không thi cứu, cũng không đi nhà tù, đại phu nhân năng lực rất cao minh, đích thị là có biện pháp để cho Lục Hoài Ninh rất nhanh từ trong tù đi ra.
Hắn không cần đi vào nhà giam thăm anh trai, tin tưởng không bao lâu nữa, có thể nhìn thấy anh trai ở Quảng Châu rồi.
Đại phu nhân vừa đến, Côn Sơn đợi bà xuống máy bay, liền mang theo Bảo Châu cùng Thẩm mẹ một đoàn người lên máy bay, trở lại Quảng Châu, bên kia còn có rất nhiều chuyện chờ hắn xử lý, Bảo Châu có lẽ đã lâu không có gặp cục cưng, có chút nhớ hai đứa nhỏ.
Côn Sơn sau khi trở về, đi trước gặp Lục lão gia, Lục lão gia mấy ngày nay không tâm tình ở Hồng Kông nghỉ ngơi mặc dù nói tức giận Lục Hoài Ninh, không muốn cứu hắn ra, nhưng đến cùng cũng là con mình, là đứa con mình kỳ vọng cao, Lục lão gia có thể nào không thương tâm khổ sở.
Cả ngày tự giam mình ở trong thư phòng Côn Sơn, ai cũng không trông thấy, rồi lại phái người để ý những chuyện phát sinh ở Vận Thành.
Một là không hi vọng con trai trưởng chết, hai là không hi vọng chuyện này làm phiền hà con trai út.
Ông hi vọng đứa con trai út đừng làm ông thất vọng, nhưng ông cái gì cũng không có cùng Côn Sơn nói. Côn Sơn đứa nhỏ này trọng cảm tình, nhìn như lãnh huyết kỳ thật rất trọng tình cảm, mà Lục Hoài Ninh đứa bé kia thì ngược lại, nhìn xem ôn hòa thực chất bên trong hiện tại đã hung ác, lúc mấy ông bạn già ở Vận Thành nói cho ông biết Lục Hoài Ninh làm những chuyện kia, ông quả thực không thể tin nổi.
Càng không thể tin chính là Lục Côn Sơn đã sớm biết chuyện Lục Hoài Ninh làm, nhưng lại không gọi điện thoại nói cho ông biết.
Điểm ấy làm ông có chút buồn bực con trai út, người làm đại sự sẽ không câu nệ tiểu tiết, hắn trọng tình nghĩa huynh đệ giúp anh trai giấu diếm, kết quả xem xem xảy ra chuyện gì?
Về sau nghe nói Côn Sơn không có vì Lục Hoài Ninh mà bao che, ông không cảm thấy Côn Sơn bất nhân bất nghĩa, ngược lại cảm thấy Côn Sơn vẫn là đứa hiểu được cái gì là trọng yếu nhất, đối với con trai út rốt cục yên tâm.
Sau khi Côn Sơn trở về nghe nói cha hắn đã vài ngày không ăn không uống, rất lo lắng, sai người hầu trong nhà đi làm một ít đồ ăn cha và Bảo Châu ưa thích, vừa vặn hắn và Bảo Châu cũng còn chưa ăn cơm.
Nhắc nhở Thẩm mẹ đợi tí nữa đồ ăn chuẩn bị xong, gọi hai cha con họ xuống dùng cơm, Côn Sơn đi gõ cử thư phòng: “Cha, là con, Lục Côn Sơn."
Nghe được giọng của con trai út, Lục lão gia đứng dậy mở cửa, nhưng cũng không ngoài ý muốn, tính toán thời gian, con dâu đi qua, Côn Sơn cũng nên trở về rồi, ông mới có thể biết rõ: “Trở về rồi hả?"
“Dạ." Côn Sơn không đề cập tới chuyện của anh trai, sợ cha khổ sở, từ trong lòng ngực móc ra khế đất trả cho Lục lão gia: “Cha, khế đất con đã lấy về, không tốn một xu, còn lấy được tiền của tên Sato Thứ Lang kia, cha cứ việc dùng."
Lục lão gia lại nói: “Hắn mặc dù hung ác, nhưng những số tiền này đều là tiền mồ hôi nước mắt của dân chúng, cha giữ lấy lương tâm sẽ bất an, con đem tất cả đổi thành lương thực, lại trở về Vận Thành một chuyến, hiện tại Vận Thành khô hạn thiếu lương thực, con đem lương thực đổi được đi tiếp tế dân chúng a!"
Người của Trí Đường thật ra đã làm như vậy rồi, bọn họ cướp được vàng bạc tài bảo phân ra cho các anh em xong, phần còn lại đều cầm lấy đi đổi lương thực, ở toàn bộ Sơn Tây tiến hành hoạt động phát cháo miễn phí.
Côn Sơn nói: “Hiện tại đã có người phát lương thực rồi, con cũng hiểu là không đủ, con thấy ở đó điều kiện chữa bệnh còn chưa tốt lắm, chúng ta bỏ vốn thành lập một bệnh viện, giúp người xem miễn phí , xây dựng một học đường, để cho những đứa nhỏ nhà nghèo có thể đến trường, tiền còn lại chúng ta mua lương thực chia cho hương thân phụ lão ăn không đủ no, cha thấy thế nào?"
Lục lão gia nghe xong, cảm thấy rất tốt, con trai so với ông suy nghĩ sâu xa hơn, rất tốt: “Rất tốt."
Ông đã nói, Côn Sơn phải tìm một đám thủ hạ, ngựa không dừng vó đi mua gạo, cũng mặc kệ chất lượng, ở đâu tiện nghi, chỉ cần không có xấu là được rồi, có thể mua được càng nhiều càng tốt, trước mắt ăn no bụng so với ăn ngon trọng yếu hơn.
Ba ngày sau Lục Hoài Ninh trở về, đại phu nhân dùng tất cả tiền riêng đổi tự do về cho con trai, Lục Hoài Ninh hai bàn tay trắng đi theo đại phu nhân đến Quảng Châu.
Lúc Đại phu nhân dẫn Lục Hoài Ninh râu ria lòm xòm đi vào biệt thự của Lục Côn Sơn, Lục lão gia đang ở trên lầu chơi đùa với hai đứa cháu đáng yêu, người hầu đi báo nói đại phu nhân và đại thiếu gia đến rồi, yêu cầu gặp Lục lão gia.
Lục lão gia nhíu một cái: “Không gặp, kêu tên súc sinh kia cút ra ngoài, đừng ô uế nhà của Côn Sơn, về phần đại phu nhân, bà muốn thì trở về Hồng Kông đi, nếu không muốn, thì theo con của bà đi đi!"
Đại phu nhân nghe xong người hầu chuyển cáo, dọa đến hai mắt trợn thật lớn : “Lão gia là muốn đuổi con của tôi đi sao? Là định không nhận đứa con trai này hả?"
Bát phu nhân vừa được Lục lão gia rước qua, bị Lục lão gia sai xuống đuổi hai người bọn họ, mỉm cười nói: “Chị cả nghĩ nhiều rồi, ý của lão gia bất quá là muốn đại thiếu gia tự mình ở bên ngoài một đoạn thời gian trước, đợi lão gia bớt giận, có lẽ sẽ không có sao, chị đừng buồn."
Tác giả :
Tha Hài Hoàng Hậu