Trân Bảo Vợ Yêu
Chương 105: Đại ác bá?
Ai có phòng ở đều bán đi với giá thấp, bắt đầu là giá cải trắng ! Sau đó giá cải trắng khá hơn rồi, thì đến giá thổ huyết! Giá thổ huyết khá hơn , kế tiếp là giá nhảy lầu a.
Mua rất nhiều phòng ở Lục Hoài Ninh thật sự sắp nhảy lầu, thế giới điên cuồng như thế, bảo hắn làm như thế nào bây giờ?
Bỏ ra nhiều tiền như vậy, giống như nước đỗ lá môn a?
Hắn hiện tại cũng sắp phát điên rồi, thật không tâm tư cưới vợ, trả lời với lão ba: “Cha, hiện tại chuyện kinh doanh của con sắp không được rồi a, qua một thời gian ngắn nữa nói sau."
“Kinh doanh so với hôn nhân đại sự trọng yếu hơn sao?"
“Thế nhưng con thật sự không có thời gian." Cũng không có tiền, tài sản tư nhân của hắn không sai biệt lắm, chỉ còn lại có quặng mỏ thôi, cưới vợ phải dùng tiền ah!
“Là sự nghiệp bận rộn quá hả?"
Lục Hoài Ninh gật đầu: “Vâng!"
Lục lão đầu nghĩ chuyện kinh doanh quan trọng, chung thân đại sự của con trai cũng trọng yếu ah! Nói với hắn: “Như vậy đi! Con đem sản nghiệp của chúng ta tìm thời cơ tốt bán đi toàn bộ, dù sao hiện tại cha ở chỗ này đã quen, cũng không muốn trở về, vừa vặn có thông gia làm bạn, ở đây tùy tiện mở mấy cái cửa hàng được rồi. Gia sản về sau tự nhiên vẫn là của con, nhưng trước gửi tiền cho cha, cha bảo Côn Sơn đem tiền gửi vào ngân hàng Thụy Sỹ, ăn tiền lãi có thể nuôi sống một nhà rồi."
“Cha, nhưng mà việc buôn bán của con…"
“Con không phải một mình ở bên ngoài làm kinh doanh sao? Hiện tại người ngoại quốc đều muốn con cái tự lực cánh sinh, cha thấy lúc Côn Sơn đi ra khỏi nhà không có cầm của cha một phân tiền, hiện tại kinh doanh rất phát đạt đó thôi, con làm anh cả so với Côn Sơn tự nhiên là mạnh hơn , cha xem trọng con! Hãy cố gắng lên!"
“Cha…" Lục Hoài Ninh rất muốn khóc a, đây không phải biến tướng đoạt quyền sao? Cha nói những số tiền này là để dành cho hắn, hắn còn có cái gì để nói a!
Đúng rồi, Lục Hoài Ninh suy nghĩ một cái chủ ý: “Cha, hiện tại phòng ở không bán chạy, con bán không hết ah! Đợi một thời gian đi!"
“Đợi tới khi nào? Không được!"
" Nếu không lại để cho Côn Sơn thử xem? Con là không còn cách nào." Hắn rất nghĩ a! Côn Sơn làm không tốt, cha nhất định sẽ cho Côn Sơn đẹp mắt a, hắc hắc! Hiện tại giá phòng thấp như vậy, xem Côn Sơn phải làm như thế nào!
Lục lão gia nghe xong cảm thấy chủ ý này tốt, Bảo Châu cũng hết tháng ở cử rồi, Côn Sơn đi nơi nào nhất định là phải dẫn theo Bảo Châu đến nơi đấy, con cái của hắn, ông và thân gia mỗi người mang một đứa là được rồi: “Vậy hãy để cho em của con đi."
Lục lão gia nói chuyện với Lục Côn Sơn, Lục Côn Sơn liền đáp ứng: “Con lập tức bắt đầu làm chuyện này, con trước phái người trở về nghe ngóng một chút về giá nhà ở Vận Thành, tìm thời cơ tốt sẽ lên đường, tranh thủ tốc chiến tốc thắng."
Lục lão gia hiện tại rất ưa thích bộ dáng của con trai, có khí phách quyết đoán, ngược lại Lục lão gia nghĩ tới con trai trưởng có chút văn nhược : “Tốt! Đi thôi! Cha đem chuyện này toàn bộ giao cho con xử lý, khế ước mua bán nhà và khế đất hiện tại cha lấy cho con, chìa khoá phòng ở hiện tại ở chỗ anh con, tìm hắn lấy là được."
Côn Sơn làm việc hiệu suất rất cao, gọi điện thoại cho Mộc lão gia tử ở Vận Thành, hỏi thăm sức khoẻ : “Sư phụ, thân thể người hiện tại có khỏe không?"
“Còn có thể, lần trước con gọi người đưa tới nhân sâm sơn dã , rất có tác dụng, đã đỡ nhiều rồi." Côn Sơn đứa nhỏ này rất có tình nghĩa a! Dù cho hiện tại ở Quảng Châu, đều không có quên sư phụ này, thường xuyên gọi điện thoại đến hỏi han ân cần, có vật gì tốt, cũng gọi người đưa tới, có đôi khi các loại đồ ăn thuốc bổ rất khó kiếm, có đôi khi là các loại đồ cổ tranh chữ quý hiếm, tuyệt đối hợp ý, làm sư phụ như ông hết sức cao hứng, gặp ai ông cũng nói Lục Côn Sơn có tình có nghĩa a! Đến thành phố lớn còn không có quên người sư phụ này, Lục Côn Sơn người rất tốt a!
“Vậy là tốt rồi, con mới được một đôi đồ chơi văn hoá hạc đào, bộ dáng không tệ, lần sau mang về cho sư phụ. Qua vài ngày nữa có thể con sẽ trở về một chuyến, đến lúc đó tìm sư phụ uống rượu."
“Con muốn trở về? Chuyện gì?"
“Cha con sai con đem tài sản ở Vận Thành bán đi, ông muốn ở luôn bên này…" Côn Sơn đem chuyện lão cha bảo hắn trở lại hỗ trợ đem phòng ở bán kể cho Mộc lão gia tử nghe.
Mộc lão gia tử nghe xong, híu mày nói: “Vận Thành liên tục khô hạn, giá nhà trên thị trường rất thấp, chỉ sợ rất khó bán đi, thấp đến nổi con muốn bán cũng không ai mua, vẫn là chờ một thời gian đi!"
“Không sao, con đem giá cả nâng lên một chút là được, tìm coi ai tiêu tiền như rác, lợi nhuận một tí, có thể cho cha con dưỡng lão là được.".
“Con muốn tìm ai coi tiền như rác? không thể làm chuyện thiếu đạo đức ." Đây đây là quy tắc của bọn họ.
Côn Sơn nói: “Con sẽ tìm bọn bất lương là được, Sơn Tây bên kia có tên nào là đại ác bá?"
Mộc lão gia tử nghĩ nghĩ, ở Sơn Tây chân chính có tiền mà còn là ác bá, chỉ có hai người , đều là làm quặng mỏ : “Một người là em vợ Diêm Tích Sơn, người này rất hung hăng càn quấy. Thường xuyên khất nợ tiền công, còn đánh người, nhưng chỗ ở của hắn ở Thái Nguyên .
Côn Sơn hỏi; “Vậy còn một người là ai?"
" Tướng quân Nhật Bản tên là Sato Thứ Lang. Là người cai quản Sơn Tây, mở nhiều nhà máy quặng mỏ, nếu gặp chuyên không may, đều làm qua loa, vụng trộm chôn thi thể, một phân tiền cũng không cho gia đình người gặp nạn, nếu không chết , trực tiếp cho ném ra khỏi quặng mỏ, chết sống đều không quản, cũng khất nợ tiền lương công nhân, trả tiền lương thấp, còn thường gọi thủ hạ đánh người, làm cho người lao động khổ cực như vậy, lại cho công nhân ăn toàn là nước cháo, rất nhiều người muốn nghỉ việc, có ít người chạy trốn, có ít người đột nhiện thần bí mất tích. Phái người trà trộn vào đi điều tra qua, mất tích trên cơ bản đều bị giết.
Nhưng người bình thường không dám xử lý hắn, rất nhiều phân đường chủ phản ánh với ta chuyện này, ta thấy thời cơ chưa tới nên không xuống tay, dù sao cũng là người Nhật, sẽ gặp nhiều phiền toái. Muốn làm phải dùng trí không thể dùng sức mạnh, tốt nhất có thể nhổ tận gốc đuổi hắn khỏi Sơn Tây." Nếu Côn Sơn giúp đỡ thì vấn đề làm ông đau đầu bấy lâu được giải quyết, là không thể tốt hơn được rồi a.
Côn Sơn thật đúng là dám làm, hắn đến Quảng Châu về sau, lá gan càng lúc càng lớn, người tội ác chồng chất như vậy, làm thịt hắn là đúng: " Chính là hắn! Chúng ta cần có một kế hoạch kỹ càng, nhổ tận gốc, tuy không phải một sớm một chiều, nhưng chỉ cần có kế hoạch hoàn hảo, dựa theo trình tự mà làm, từng bước từng bước làm hắn dao động, cũng có thể đấy, muốn giải quyết dứt khoát, dùng liên hoàn kế, giết hắn trở tay không kịp, tối đa ba tháng, phải giải quyết hết."
Mộc lão gia tử cảm thấy rất có đạo lý: “Vậy thì tính toán phương hướng đi, cụ thể thì lát nữa con lại thỉnh giáo một chút đường chủ ở Quảng Châu, hỏi xem có phương pháp nào xử lý. Nếu có tiếp viện từ bên ngoài, lấy được tiền, con bán được nhà, Những thứ khác hai bên mỗi bên một nữa a “
Côn Sơn gật đầu, cúp điện thoại, gọi điện thoại cho đường chủ Quảng Châu bên này, xem có thể xin giúp đỡ hay không, hai bên cùng một chỗ hợp tác, cùng lúc làm cho hai tên ác nhân biến mất.
Mua rất nhiều phòng ở Lục Hoài Ninh thật sự sắp nhảy lầu, thế giới điên cuồng như thế, bảo hắn làm như thế nào bây giờ?
Bỏ ra nhiều tiền như vậy, giống như nước đỗ lá môn a?
Hắn hiện tại cũng sắp phát điên rồi, thật không tâm tư cưới vợ, trả lời với lão ba: “Cha, hiện tại chuyện kinh doanh của con sắp không được rồi a, qua một thời gian ngắn nữa nói sau."
“Kinh doanh so với hôn nhân đại sự trọng yếu hơn sao?"
“Thế nhưng con thật sự không có thời gian." Cũng không có tiền, tài sản tư nhân của hắn không sai biệt lắm, chỉ còn lại có quặng mỏ thôi, cưới vợ phải dùng tiền ah!
“Là sự nghiệp bận rộn quá hả?"
Lục Hoài Ninh gật đầu: “Vâng!"
Lục lão đầu nghĩ chuyện kinh doanh quan trọng, chung thân đại sự của con trai cũng trọng yếu ah! Nói với hắn: “Như vậy đi! Con đem sản nghiệp của chúng ta tìm thời cơ tốt bán đi toàn bộ, dù sao hiện tại cha ở chỗ này đã quen, cũng không muốn trở về, vừa vặn có thông gia làm bạn, ở đây tùy tiện mở mấy cái cửa hàng được rồi. Gia sản về sau tự nhiên vẫn là của con, nhưng trước gửi tiền cho cha, cha bảo Côn Sơn đem tiền gửi vào ngân hàng Thụy Sỹ, ăn tiền lãi có thể nuôi sống một nhà rồi."
“Cha, nhưng mà việc buôn bán của con…"
“Con không phải một mình ở bên ngoài làm kinh doanh sao? Hiện tại người ngoại quốc đều muốn con cái tự lực cánh sinh, cha thấy lúc Côn Sơn đi ra khỏi nhà không có cầm của cha một phân tiền, hiện tại kinh doanh rất phát đạt đó thôi, con làm anh cả so với Côn Sơn tự nhiên là mạnh hơn , cha xem trọng con! Hãy cố gắng lên!"
“Cha…" Lục Hoài Ninh rất muốn khóc a, đây không phải biến tướng đoạt quyền sao? Cha nói những số tiền này là để dành cho hắn, hắn còn có cái gì để nói a!
Đúng rồi, Lục Hoài Ninh suy nghĩ một cái chủ ý: “Cha, hiện tại phòng ở không bán chạy, con bán không hết ah! Đợi một thời gian đi!"
“Đợi tới khi nào? Không được!"
" Nếu không lại để cho Côn Sơn thử xem? Con là không còn cách nào." Hắn rất nghĩ a! Côn Sơn làm không tốt, cha nhất định sẽ cho Côn Sơn đẹp mắt a, hắc hắc! Hiện tại giá phòng thấp như vậy, xem Côn Sơn phải làm như thế nào!
Lục lão gia nghe xong cảm thấy chủ ý này tốt, Bảo Châu cũng hết tháng ở cử rồi, Côn Sơn đi nơi nào nhất định là phải dẫn theo Bảo Châu đến nơi đấy, con cái của hắn, ông và thân gia mỗi người mang một đứa là được rồi: “Vậy hãy để cho em của con đi."
Lục lão gia nói chuyện với Lục Côn Sơn, Lục Côn Sơn liền đáp ứng: “Con lập tức bắt đầu làm chuyện này, con trước phái người trở về nghe ngóng một chút về giá nhà ở Vận Thành, tìm thời cơ tốt sẽ lên đường, tranh thủ tốc chiến tốc thắng."
Lục lão gia hiện tại rất ưa thích bộ dáng của con trai, có khí phách quyết đoán, ngược lại Lục lão gia nghĩ tới con trai trưởng có chút văn nhược : “Tốt! Đi thôi! Cha đem chuyện này toàn bộ giao cho con xử lý, khế ước mua bán nhà và khế đất hiện tại cha lấy cho con, chìa khoá phòng ở hiện tại ở chỗ anh con, tìm hắn lấy là được."
Côn Sơn làm việc hiệu suất rất cao, gọi điện thoại cho Mộc lão gia tử ở Vận Thành, hỏi thăm sức khoẻ : “Sư phụ, thân thể người hiện tại có khỏe không?"
“Còn có thể, lần trước con gọi người đưa tới nhân sâm sơn dã , rất có tác dụng, đã đỡ nhiều rồi." Côn Sơn đứa nhỏ này rất có tình nghĩa a! Dù cho hiện tại ở Quảng Châu, đều không có quên sư phụ này, thường xuyên gọi điện thoại đến hỏi han ân cần, có vật gì tốt, cũng gọi người đưa tới, có đôi khi các loại đồ ăn thuốc bổ rất khó kiếm, có đôi khi là các loại đồ cổ tranh chữ quý hiếm, tuyệt đối hợp ý, làm sư phụ như ông hết sức cao hứng, gặp ai ông cũng nói Lục Côn Sơn có tình có nghĩa a! Đến thành phố lớn còn không có quên người sư phụ này, Lục Côn Sơn người rất tốt a!
“Vậy là tốt rồi, con mới được một đôi đồ chơi văn hoá hạc đào, bộ dáng không tệ, lần sau mang về cho sư phụ. Qua vài ngày nữa có thể con sẽ trở về một chuyến, đến lúc đó tìm sư phụ uống rượu."
“Con muốn trở về? Chuyện gì?"
“Cha con sai con đem tài sản ở Vận Thành bán đi, ông muốn ở luôn bên này…" Côn Sơn đem chuyện lão cha bảo hắn trở lại hỗ trợ đem phòng ở bán kể cho Mộc lão gia tử nghe.
Mộc lão gia tử nghe xong, híu mày nói: “Vận Thành liên tục khô hạn, giá nhà trên thị trường rất thấp, chỉ sợ rất khó bán đi, thấp đến nổi con muốn bán cũng không ai mua, vẫn là chờ một thời gian đi!"
“Không sao, con đem giá cả nâng lên một chút là được, tìm coi ai tiêu tiền như rác, lợi nhuận một tí, có thể cho cha con dưỡng lão là được.".
“Con muốn tìm ai coi tiền như rác? không thể làm chuyện thiếu đạo đức ." Đây đây là quy tắc của bọn họ.
Côn Sơn nói: “Con sẽ tìm bọn bất lương là được, Sơn Tây bên kia có tên nào là đại ác bá?"
Mộc lão gia tử nghĩ nghĩ, ở Sơn Tây chân chính có tiền mà còn là ác bá, chỉ có hai người , đều là làm quặng mỏ : “Một người là em vợ Diêm Tích Sơn, người này rất hung hăng càn quấy. Thường xuyên khất nợ tiền công, còn đánh người, nhưng chỗ ở của hắn ở Thái Nguyên .
Côn Sơn hỏi; “Vậy còn một người là ai?"
" Tướng quân Nhật Bản tên là Sato Thứ Lang. Là người cai quản Sơn Tây, mở nhiều nhà máy quặng mỏ, nếu gặp chuyên không may, đều làm qua loa, vụng trộm chôn thi thể, một phân tiền cũng không cho gia đình người gặp nạn, nếu không chết , trực tiếp cho ném ra khỏi quặng mỏ, chết sống đều không quản, cũng khất nợ tiền lương công nhân, trả tiền lương thấp, còn thường gọi thủ hạ đánh người, làm cho người lao động khổ cực như vậy, lại cho công nhân ăn toàn là nước cháo, rất nhiều người muốn nghỉ việc, có ít người chạy trốn, có ít người đột nhiện thần bí mất tích. Phái người trà trộn vào đi điều tra qua, mất tích trên cơ bản đều bị giết.
Nhưng người bình thường không dám xử lý hắn, rất nhiều phân đường chủ phản ánh với ta chuyện này, ta thấy thời cơ chưa tới nên không xuống tay, dù sao cũng là người Nhật, sẽ gặp nhiều phiền toái. Muốn làm phải dùng trí không thể dùng sức mạnh, tốt nhất có thể nhổ tận gốc đuổi hắn khỏi Sơn Tây." Nếu Côn Sơn giúp đỡ thì vấn đề làm ông đau đầu bấy lâu được giải quyết, là không thể tốt hơn được rồi a.
Côn Sơn thật đúng là dám làm, hắn đến Quảng Châu về sau, lá gan càng lúc càng lớn, người tội ác chồng chất như vậy, làm thịt hắn là đúng: " Chính là hắn! Chúng ta cần có một kế hoạch kỹ càng, nhổ tận gốc, tuy không phải một sớm một chiều, nhưng chỉ cần có kế hoạch hoàn hảo, dựa theo trình tự mà làm, từng bước từng bước làm hắn dao động, cũng có thể đấy, muốn giải quyết dứt khoát, dùng liên hoàn kế, giết hắn trở tay không kịp, tối đa ba tháng, phải giải quyết hết."
Mộc lão gia tử cảm thấy rất có đạo lý: “Vậy thì tính toán phương hướng đi, cụ thể thì lát nữa con lại thỉnh giáo một chút đường chủ ở Quảng Châu, hỏi xem có phương pháp nào xử lý. Nếu có tiếp viện từ bên ngoài, lấy được tiền, con bán được nhà, Những thứ khác hai bên mỗi bên một nữa a “
Côn Sơn gật đầu, cúp điện thoại, gọi điện thoại cho đường chủ Quảng Châu bên này, xem có thể xin giúp đỡ hay không, hai bên cùng một chỗ hợp tác, cùng lúc làm cho hai tên ác nhân biến mất.
Tác giả :
Tha Hài Hoàng Hậu