Trẫm Xuyên Việt Rồi
Chương 44: Có tiền
Hàn Triệu Nam sững sờ, phát hiện chỗ ngồi của Minh Sở và Giản Ngôn Tây rất gần, chỉ cách một Lương Văn Thanh.
Giản Ngôn Tây chắc chắn đi cùng Lương Văn Thanh, nhưng hai người này tới buổi đấu giá làm gì, không phải là đi công tác sao? Hàn Triệu Nam bĩu môi, bước chân tới chỗ ngồi đã được sắp xếp, Minh Sở ở phía trước đang phất tay với anh. "A Nam."
Hàn Triệu Nam có chút do dự, theo bản năng nhìn về phía Giản Ngôn Tây, lại phát hiện người kia sớm đã thu hồi ánh mắt, bây giờ đang nghiêng người thảo luận gì đó với Lương Văn Thanh, hai người kề sát rất gần, môi Giản Ngôn Tây suýt đã đặt trên gò má Lương Văn Thanh. Hàn Triệu Nam thu tầm mắt lại, mím môi bước tới chỗ Minh Sở, ngồi xuống.
"May là cậu tới, không chút nữa tranh bị đoạt mất thì tôi biết làm sao." Nụ cười Minh Sở sáng lạn. "Một chút nữa cậu phải giúp tôi."
Quách Thành phải nhường vị trí cho Hàn Triệu Nam, cảm thấy không phục, vờ tức giận nói. "Được lắm, đứa ngốc này còn không tin anh, tìm thêm cứu viện đến. A Nam, chút nữa đừng giúp nó, tôi cũng không hiểu mấy cái này, không cần giơ bảng."
Minh Sở cười to, không thèm để ý chút nào, nói. "Anh, anh không hiểu. Anh không giơ bảng thì em nhờ A Nam mua."
"Đã hỏi qua A Nam chưa?" Quách Thành cố ý tranh cãi.
Minh Sở hừ một tiếng. "Không cần hỏi cũng biết A Nam sẽ giúp em mà"
Hàn Triệu Nam thấy cậu ta nháy mắt với Quách Thành, trong lòng mang theo mong đợi nhìn anh, tâm trạng anh đang không tốt, chỉ miễn cưỡng gật đầu. "Mua mua mua."
"Được lắm." Quách Thành tức giận đến xì khói, chỉ thằng vào Minh Sở đang đắc ý, bất đắc dĩ cười mắng. "Được, xem như em lợi hại, còn nhờ A Nam giúp em, lần này bức tranh kia nhất định vào tay em."
Vừa nãy Minh Sở hỏi Quách Thành còn không chắc chắn như vậy, dù sao ở đây toàn là người có tiền, cũng có nhiều người am hiểu đồ cổ, nguyện ý ở đây tiêu tiền không xót. Nếu Hàn Triệu Nam tự nhận bản thân đứng thứ nhất, vậy chắc chẳng ai dám đứng thứ hai.
Thử nghĩ xem, toàn bộ công tử ăn chơi khắp Đế Đô và mấy vị tiêu tiền cho đồ cổ kia, ai có thể giàu hơn Hàn Triệu Nam?
Mấy người còn đang nói cười, nhóm A đã bắt đầu được đấu giá, ba cái lúc trước Minh Sở không quan tâm, chỉ mải nói chuyện với Hàn Triệu Nam, nhưng cái món đồ thứ tư này, không để ý cũng không được. Cậu ta ngồi thẳng, mắt không chớp nhìn món đồ kia, quả nhiên là Thiên Lý Giang Sơn Đồ.
Bức họa này vừa được lật ra đã hấp dẫn đại đa số ánh mắt của mọi người, rất nhiều người còn khoa trương hơn cả Minh Sở, ánh mắt lộ ra tia lấp lánh, chỉ nghe MC nói. "Như các vị đã thấy, hôm nay đồ đấu giá là Thiên Lý Giang Sơn của Hoài Dương, cao 50 cm, rộng 1190 cm, là tranh lụa, tuy Hoài Dương không ký tên nhưng đã được xác thực là do ông ấy làm. Bên trong tranh là núi đồi trùng điệp, tô điểm là đình đài lầu các, vô cùng sống động, là một trong mười tác phẩm nổi tiếng của Hoài Dương, giá khởi điểm 20 vạn, bắt đầu đấu giá.
"Một triệu." Có người không kịp chờ đã tăng giá.
Lương Văn Thanh ngây người. "Có khoa trương quá hay không?"
Lần thứ nhất tăng giá thôi đã một triệu.
Giản Ngôn Tây nhíu mày: "Hoài Dương là vị danh thủ thời Tây Hán, khi đó còn được Hoàng Đế ưu ái, thời gian đã trôi qua mấy nghìn năm, bức họa này bán giá đó cũng quá bình thường."
"Nếu như chỉ là bức họa như vậy, có thể chào giá đến mức nào?"
"30 đến 40 triệu. Tranh không có Hoài Dương ký tên, chung quy là vẫn có tì vết" Giản Ngôn Tây đảo một lượt phòng đấu gia, nói. "Bây giờ cũng không có người nào ra giá, hôm nay cũng khoảng 50 triệu thôi."
Lương Văn Thanh líu lưỡi: “50 triệu…"
Đời này hắn cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, trong đầu bây giờ mới thấy được bản thân nghèo đến đâu, càng không hiểu được, sao một bức tranh lại đắt như vậy.
Giản Ngôn Tây nhìn sắc mặt hắn, lắc đầu cười. "Tác phẩm nghệ thuật bất cứ ở thời nào đều không thể dùng tiền mua nổi, anh cho rằng là tùy tiện vẽ sao? Hoài Dương là danh thủ Trung Quốc, một bức họa này là Đại biểu cho cả thời đại, giá cả là do hàm nghĩa bên trong mà thành."
Lương Văn Thanh như hiểu mà không hiểu.
Giản Ngôn Tây không thể làm gì khác hơn là giải thích dễ hiểu. "Nguồn gốc đồ cổ là đồ người nổi tiếng đã dùng qua, mấy thứ bán trên mạng cũng không phải hàng thật giá thật, còn tác phẩm nghệ thuật không tồn tại giá trị nhất định, mà nói riêng về nghệ thuật thì cũng không xuất hiện ở đây."
"Hiệu ứng minh tinh? Lần này Lương Văn Thanh đã hiểu. "Hóa ra là vậy."
"Con người cổ đại cũng giống như bây giờ, chỉ là khác về cách ăn mặc thôi. " Giản Ngôn Tây cười, nhìn lên sân khấu. "Giống nhau cả."
Giá nâng lên tới 33 triệu, rất nhiều người cảm thấy có hứng thú với bức họa này, dù sao có tiền cũng có mức độ, không thể cứ vì một bức họa mà đốt sạch tiền.
"Tiên sinh số 8 giá 33 triệu, có ai hơn không?"
“33 triệu một lần!"
"À, tiên sinh số 12 ra giá 35 triệu." Ánh mắt MC nhìn lên, nở nụ cười.
Giản Ngôn Tây nhíu mày, liếc mắt nhìn Hàn Triệu Nam đang giơ bảng.
Quả là vậy
Nghĩ mình là công tử Bạc Liêu à?
Hàn Triệu Nam không đẻ ý ánh mắt của cậu, chăm chú giơ bảng lên, cùng vị tiên sinh số 8 đối chọi với nhau, cuối cùng kết thúc ở con số 48 triệu. Tiên sinh số 8 là nhà sưu tầm tranh, hôm nay mới thấy Thiên Lý Giang Sơn Đồ, không nghĩ tới lại bị cướp mất.
Tính toán một chút, ai bảo ông không bằng người ta.
"Tiên sinh số 12 ra giá 48 triệu, còn có ai cao hơn không?"
“48 triệu một lần."
“48 triệu hai lần."
“48 triệu ba lần ——" MC lộ ra nụ cười, hạ búa xuống, cười nói. "Thiên Lý Giang Sơn Đồ của Hoài Dương bị tiên sinh số 12 mua được với giá 48 triệu, chúc mừng."
"A Nam." Minh Sở sướng điên lên, cười haha nói. "A Nam thật tốt."
Hàn Triệu Nam bình tĩnh thả bảng xuống. "Cậu thích là được."
"Thích." Minh Sở vui vẻ. "Bức họa này tôi thích lâu rồi."
Quách Thành chua chát. "A Nam tốt như vậy, vậy nhận nó làm anh đi."
"Không được." Minh Sở nói. "A Nam lớn hơn em ba tuổi, sao làm anh."
Hàn Triệu Nam nói. "Bức họa này đáng giá như vậy. Mau đến đây gọi một tiếng anh, tôi nhận cậu làm em trai."
"Không được." Minh Sở cự tuyệt, nói. "Tôi không muốn cậu làm anh tôi."
“Tại sao?" Hàn Triệu Nam không rõ hỏi.
Minh Sở đưa mắt sang nơi khác. "Không sao cả, tôi không muốn. Ai, cậu đừng hỏi nữa. Lại đây đi xem đồ đấu giá cuối cùng."
Cậu ta nói xong đẩy Hàn Triệu Nam một cái, sắc mặt đỏ ửng lên, trong lòng Hàn Triệu Nam khó hiểu, không muốn nghĩ thêm nữa, xoay người nghe MC giới thiệu món đồ đấu giá cuối cùng,
"Hôm nay, món đồ đấu giá cuối cùng của nhóm A là bức họa từ thời Bắc Yến của Thường Tử Đạo." MC nói xong, đã có người đẩy xe ra, trên giá để là một bức họa, nhưng khác với tranh của Hoài Dương, là của danh thủ Thường Tử Đạo thời Bắc Yến vẽ, bên trong là cuộc sống cung đình của Bắc Yến.
Lúc này Giản Ngôn Tây đột nhiên căng thẳng, chăm chú nhìn bức tranh.
Lương Văn Thanh thấy khuôn mặt cậu thay đổi, hỏi. "Thường Tử Đạo rất lợi hại, phải không?"
"Là danh thủ Bắc Yến." Ánh mắt cậu lấp lóe. "Hắn tên là Thường Hiên, chữ là Tử Đạo, không chỉ là họa sĩ, còn là Thái phó bên cạnh Thánh Linh Đế Giản Chân."
"Thái phó?" Lương Văn Thanh kinh ngạc. "Là người chốn quan trường sao?"
Giản Ngôn Tây gật đầu. "Nhưng sau khi Thánh Linh Đế đăng cơ 3 năm, hắn liền từ quan về quê, năm đó cũng mới 23 tuổi."
Thường Hiên từ năm cậu 8 tuổi đã bên cạnh dạy dỗ cậu, mãi cho đến khi cậu lên 18, đăng cơ làm vua, trong thời gian mười năm này, hắn so với cha Thánh Quang của Giản Ngôn Tây còn quan trọng hơn.
Dù sao Thánh Quang Đế cũng theo đạo, cung điện quanh năm đóng cửa, không thấy bóng dáng, ngay cả Giản Ngôn Tây cũng chỉ thấy một hai lần, mỗi lần cũng chỉ là một nén nhang.
Sau khi Thánh Quang Đế băng hà, Giản Ngôn Tây không bất ngờ chút nào, tiếc nuối nhất là ba năm sau khi cậu đăng cơ, Thường Hiên liền dùng lý do sức khỏe không tốt cáo lão về quê, mãi cho đến khi Giản Ngôn Tây xuyên việt cũng không gặp lại con người vừa là thầy vừa là bạn này.
Lại không nghĩ đến chuyện ngàn năm sau, cậu lại thấy được tác phẩm của người thầy của mình.
Trong lòng cậu xôn xao, Lương Văn Thanh nhìn ra sự yêu thích của cậu với bức họa, vội nói. "Cậu muốn không?"
Giản Ngôn Tây cười. "Đây là bức họa chốt của buổi đấu giá, giá cả còn con hơn Thiên Lý Giang Sơn Đồ gấp mấy lần, bán cả thân tôi cũng không đủ tiền."
Lương Văn Thanh gãi đầu một cái. "Đáng tiếc là tôi không có tiền. Nếu có tôi đã giúp cậu." Mặc dù hắn là thiếu gia Lương gia, nhưng dù sao cũng là được nhận nuôi, ở phương diện tiền tài cũng phải chú ý, hơn nữa Lương Ngôn Thu quản nghiêm như vậy, một tháng chỉ cho hắn mấy triệu, không hơn một cắc.
Trong lòng Giản Ngôn Tây ngứa ngáy, thực sự muốn mua bức họa này nhưng lại không có tiền, cũng đành thôi.
Lúc này, MC vẫn đang giới thiệu về bức họa, cuối cùng nói. "Đây là Tây Cung Yến do Thường Tử Đạo vẽ, thể hiện hết các phương diện trong cung, con giá trị vô cùng cao, là đồ đấu giá then chốt của nhóm A, giá khởi đầu là 20 vạn, bắt đầu."
"Hóa ra là Tây Cung Yến." Minh Sở ôm bảng, sững sờ. "Hôm nay đấu giá nhiều thứ tốt như vậy. Quả thật là..." Cậu ta hào hứng nhìn Hàn Triệu Nam biết tâm tư đã bay đi đâu, ánh mắt anh nhìn chằm chằm Giản Ngôn Tây. Vẻ mặt hưng phấn của Minh Sở nhạt đi, quay đầu nhìn xuống dưới, phát hiện Giản Ngôn Tây cũng có hứng thú với Tây Cung Yến.
Hàn Triệu Nam thấy Giản Ngôn Tây nhìn bức họa kia không chớp mắt, nhớ tới trước đây cậu còn cầm cả quyển Bắc Yến Ký Sử xem, lẽ nào là có hứng thú sao?
Bốn món đồ phía trước đấu giá, cậu vẫn bình thường, mãi cho đến khi thấy bức họa này mới bị hấp dẫn.
Rất muốn sao?
Hai mắt Hàn Triệu Nam sáng lên, chờ đến khi phản ứng lại đã thấy MC hưng phấn nói. "Tiên sinh số 12 ra giá 2,305 triệu."
MC vừa dứt lời, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Hàn Triệu Nam.
Mẹ nó, thằng này có bao nhiêu tiền vậy? Không phải vừa rồi trả giá 48 triệu lấy Thiên Lý Giang Sơn đồ sao, bây giờ còn muốn lấy nữa, muốn lấy cả trời sao?
Những người thật lòng muốn mua bức họa này bắt đầu nâng giá, Hàn Triệu Nam kích động, không ngừng giơ bảng lên, ung dung nhìn Giản Ngôn Tây.
Tây Cung Yến giá trị còn cao hơn Thiên Lý Giang Sơn Đồ, đến 70 triệu vẫn có người tăng giá, số người này cực ít, thêm Hàn Triệu Nam vào là tổng cộng có 3 người, trong đó có tiên sinh số 8 khi nãy, trải qua một vòng đấu giá, ông tuyệt đối không thua Hàn Triệu Nam nữa, một lát sau, một vị đã bỏ cuộc, hai bên còn lại liên tục tăng giá, đã tới 87 triệu.
“Tiên sinh số 12, 87 triệu lần một —— "
"Người này là ai vậy, nhiều tiền như vậy, hôm nay bỏ ra hơn 100 triệu."
"Là con ông cháu cha của Hàn gia Hàn Triệu Nam, nhìn tóc là biết rồi."
"Nghe nói cậu ta cũng mê đồ cổ, nhưng cũng không nghe nói có hứng thú gì với thư họa."
"Đây không phải con người thiếu tiền, sao chúng ta hiểu nổi."
Đúng vậy, 6% cổ phần Hàn thị đều là do luật sư quản lý, nhưng sau khi anh 18 tuổi, toàn bộ hoa hồng của Hàn thị đều danh chính ngôn thuận đổ vào túi anh, anh muốn dùng tiền như thế nào là việc của anh.
Vị MC hỏi ba lần cũng không có ai tranh giá với Hàn Triệu Nam, Tây Cung Yến liền bị anh cướp được với giá 87 triệu.
- -
Tiểu kịch trường:
Giản Ngôn Tây cười. "Bức họa này còn cao hơn Thiên Lý Giang Sơn Đồ, bán tôi cũng không mua nổi."
A Nam: Nghe nói em muốn bán mình mua bức họa này nên anh mua đứt em.
A Nam chả có gì, chỉ có tiền.
Giản Ngôn Tây chắc chắn đi cùng Lương Văn Thanh, nhưng hai người này tới buổi đấu giá làm gì, không phải là đi công tác sao? Hàn Triệu Nam bĩu môi, bước chân tới chỗ ngồi đã được sắp xếp, Minh Sở ở phía trước đang phất tay với anh. "A Nam."
Hàn Triệu Nam có chút do dự, theo bản năng nhìn về phía Giản Ngôn Tây, lại phát hiện người kia sớm đã thu hồi ánh mắt, bây giờ đang nghiêng người thảo luận gì đó với Lương Văn Thanh, hai người kề sát rất gần, môi Giản Ngôn Tây suýt đã đặt trên gò má Lương Văn Thanh. Hàn Triệu Nam thu tầm mắt lại, mím môi bước tới chỗ Minh Sở, ngồi xuống.
"May là cậu tới, không chút nữa tranh bị đoạt mất thì tôi biết làm sao." Nụ cười Minh Sở sáng lạn. "Một chút nữa cậu phải giúp tôi."
Quách Thành phải nhường vị trí cho Hàn Triệu Nam, cảm thấy không phục, vờ tức giận nói. "Được lắm, đứa ngốc này còn không tin anh, tìm thêm cứu viện đến. A Nam, chút nữa đừng giúp nó, tôi cũng không hiểu mấy cái này, không cần giơ bảng."
Minh Sở cười to, không thèm để ý chút nào, nói. "Anh, anh không hiểu. Anh không giơ bảng thì em nhờ A Nam mua."
"Đã hỏi qua A Nam chưa?" Quách Thành cố ý tranh cãi.
Minh Sở hừ một tiếng. "Không cần hỏi cũng biết A Nam sẽ giúp em mà"
Hàn Triệu Nam thấy cậu ta nháy mắt với Quách Thành, trong lòng mang theo mong đợi nhìn anh, tâm trạng anh đang không tốt, chỉ miễn cưỡng gật đầu. "Mua mua mua."
"Được lắm." Quách Thành tức giận đến xì khói, chỉ thằng vào Minh Sở đang đắc ý, bất đắc dĩ cười mắng. "Được, xem như em lợi hại, còn nhờ A Nam giúp em, lần này bức tranh kia nhất định vào tay em."
Vừa nãy Minh Sở hỏi Quách Thành còn không chắc chắn như vậy, dù sao ở đây toàn là người có tiền, cũng có nhiều người am hiểu đồ cổ, nguyện ý ở đây tiêu tiền không xót. Nếu Hàn Triệu Nam tự nhận bản thân đứng thứ nhất, vậy chắc chẳng ai dám đứng thứ hai.
Thử nghĩ xem, toàn bộ công tử ăn chơi khắp Đế Đô và mấy vị tiêu tiền cho đồ cổ kia, ai có thể giàu hơn Hàn Triệu Nam?
Mấy người còn đang nói cười, nhóm A đã bắt đầu được đấu giá, ba cái lúc trước Minh Sở không quan tâm, chỉ mải nói chuyện với Hàn Triệu Nam, nhưng cái món đồ thứ tư này, không để ý cũng không được. Cậu ta ngồi thẳng, mắt không chớp nhìn món đồ kia, quả nhiên là Thiên Lý Giang Sơn Đồ.
Bức họa này vừa được lật ra đã hấp dẫn đại đa số ánh mắt của mọi người, rất nhiều người còn khoa trương hơn cả Minh Sở, ánh mắt lộ ra tia lấp lánh, chỉ nghe MC nói. "Như các vị đã thấy, hôm nay đồ đấu giá là Thiên Lý Giang Sơn của Hoài Dương, cao 50 cm, rộng 1190 cm, là tranh lụa, tuy Hoài Dương không ký tên nhưng đã được xác thực là do ông ấy làm. Bên trong tranh là núi đồi trùng điệp, tô điểm là đình đài lầu các, vô cùng sống động, là một trong mười tác phẩm nổi tiếng của Hoài Dương, giá khởi điểm 20 vạn, bắt đầu đấu giá.
"Một triệu." Có người không kịp chờ đã tăng giá.
Lương Văn Thanh ngây người. "Có khoa trương quá hay không?"
Lần thứ nhất tăng giá thôi đã một triệu.
Giản Ngôn Tây nhíu mày: "Hoài Dương là vị danh thủ thời Tây Hán, khi đó còn được Hoàng Đế ưu ái, thời gian đã trôi qua mấy nghìn năm, bức họa này bán giá đó cũng quá bình thường."
"Nếu như chỉ là bức họa như vậy, có thể chào giá đến mức nào?"
"30 đến 40 triệu. Tranh không có Hoài Dương ký tên, chung quy là vẫn có tì vết" Giản Ngôn Tây đảo một lượt phòng đấu gia, nói. "Bây giờ cũng không có người nào ra giá, hôm nay cũng khoảng 50 triệu thôi."
Lương Văn Thanh líu lưỡi: “50 triệu…"
Đời này hắn cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, trong đầu bây giờ mới thấy được bản thân nghèo đến đâu, càng không hiểu được, sao một bức tranh lại đắt như vậy.
Giản Ngôn Tây nhìn sắc mặt hắn, lắc đầu cười. "Tác phẩm nghệ thuật bất cứ ở thời nào đều không thể dùng tiền mua nổi, anh cho rằng là tùy tiện vẽ sao? Hoài Dương là danh thủ Trung Quốc, một bức họa này là Đại biểu cho cả thời đại, giá cả là do hàm nghĩa bên trong mà thành."
Lương Văn Thanh như hiểu mà không hiểu.
Giản Ngôn Tây không thể làm gì khác hơn là giải thích dễ hiểu. "Nguồn gốc đồ cổ là đồ người nổi tiếng đã dùng qua, mấy thứ bán trên mạng cũng không phải hàng thật giá thật, còn tác phẩm nghệ thuật không tồn tại giá trị nhất định, mà nói riêng về nghệ thuật thì cũng không xuất hiện ở đây."
"Hiệu ứng minh tinh? Lần này Lương Văn Thanh đã hiểu. "Hóa ra là vậy."
"Con người cổ đại cũng giống như bây giờ, chỉ là khác về cách ăn mặc thôi. " Giản Ngôn Tây cười, nhìn lên sân khấu. "Giống nhau cả."
Giá nâng lên tới 33 triệu, rất nhiều người cảm thấy có hứng thú với bức họa này, dù sao có tiền cũng có mức độ, không thể cứ vì một bức họa mà đốt sạch tiền.
"Tiên sinh số 8 giá 33 triệu, có ai hơn không?"
“33 triệu một lần!"
"À, tiên sinh số 12 ra giá 35 triệu." Ánh mắt MC nhìn lên, nở nụ cười.
Giản Ngôn Tây nhíu mày, liếc mắt nhìn Hàn Triệu Nam đang giơ bảng.
Quả là vậy
Nghĩ mình là công tử Bạc Liêu à?
Hàn Triệu Nam không đẻ ý ánh mắt của cậu, chăm chú giơ bảng lên, cùng vị tiên sinh số 8 đối chọi với nhau, cuối cùng kết thúc ở con số 48 triệu. Tiên sinh số 8 là nhà sưu tầm tranh, hôm nay mới thấy Thiên Lý Giang Sơn Đồ, không nghĩ tới lại bị cướp mất.
Tính toán một chút, ai bảo ông không bằng người ta.
"Tiên sinh số 12 ra giá 48 triệu, còn có ai cao hơn không?"
“48 triệu một lần."
“48 triệu hai lần."
“48 triệu ba lần ——" MC lộ ra nụ cười, hạ búa xuống, cười nói. "Thiên Lý Giang Sơn Đồ của Hoài Dương bị tiên sinh số 12 mua được với giá 48 triệu, chúc mừng."
"A Nam." Minh Sở sướng điên lên, cười haha nói. "A Nam thật tốt."
Hàn Triệu Nam bình tĩnh thả bảng xuống. "Cậu thích là được."
"Thích." Minh Sở vui vẻ. "Bức họa này tôi thích lâu rồi."
Quách Thành chua chát. "A Nam tốt như vậy, vậy nhận nó làm anh đi."
"Không được." Minh Sở nói. "A Nam lớn hơn em ba tuổi, sao làm anh."
Hàn Triệu Nam nói. "Bức họa này đáng giá như vậy. Mau đến đây gọi một tiếng anh, tôi nhận cậu làm em trai."
"Không được." Minh Sở cự tuyệt, nói. "Tôi không muốn cậu làm anh tôi."
“Tại sao?" Hàn Triệu Nam không rõ hỏi.
Minh Sở đưa mắt sang nơi khác. "Không sao cả, tôi không muốn. Ai, cậu đừng hỏi nữa. Lại đây đi xem đồ đấu giá cuối cùng."
Cậu ta nói xong đẩy Hàn Triệu Nam một cái, sắc mặt đỏ ửng lên, trong lòng Hàn Triệu Nam khó hiểu, không muốn nghĩ thêm nữa, xoay người nghe MC giới thiệu món đồ đấu giá cuối cùng,
"Hôm nay, món đồ đấu giá cuối cùng của nhóm A là bức họa từ thời Bắc Yến của Thường Tử Đạo." MC nói xong, đã có người đẩy xe ra, trên giá để là một bức họa, nhưng khác với tranh của Hoài Dương, là của danh thủ Thường Tử Đạo thời Bắc Yến vẽ, bên trong là cuộc sống cung đình của Bắc Yến.
Lúc này Giản Ngôn Tây đột nhiên căng thẳng, chăm chú nhìn bức tranh.
Lương Văn Thanh thấy khuôn mặt cậu thay đổi, hỏi. "Thường Tử Đạo rất lợi hại, phải không?"
"Là danh thủ Bắc Yến." Ánh mắt cậu lấp lóe. "Hắn tên là Thường Hiên, chữ là Tử Đạo, không chỉ là họa sĩ, còn là Thái phó bên cạnh Thánh Linh Đế Giản Chân."
"Thái phó?" Lương Văn Thanh kinh ngạc. "Là người chốn quan trường sao?"
Giản Ngôn Tây gật đầu. "Nhưng sau khi Thánh Linh Đế đăng cơ 3 năm, hắn liền từ quan về quê, năm đó cũng mới 23 tuổi."
Thường Hiên từ năm cậu 8 tuổi đã bên cạnh dạy dỗ cậu, mãi cho đến khi cậu lên 18, đăng cơ làm vua, trong thời gian mười năm này, hắn so với cha Thánh Quang của Giản Ngôn Tây còn quan trọng hơn.
Dù sao Thánh Quang Đế cũng theo đạo, cung điện quanh năm đóng cửa, không thấy bóng dáng, ngay cả Giản Ngôn Tây cũng chỉ thấy một hai lần, mỗi lần cũng chỉ là một nén nhang.
Sau khi Thánh Quang Đế băng hà, Giản Ngôn Tây không bất ngờ chút nào, tiếc nuối nhất là ba năm sau khi cậu đăng cơ, Thường Hiên liền dùng lý do sức khỏe không tốt cáo lão về quê, mãi cho đến khi Giản Ngôn Tây xuyên việt cũng không gặp lại con người vừa là thầy vừa là bạn này.
Lại không nghĩ đến chuyện ngàn năm sau, cậu lại thấy được tác phẩm của người thầy của mình.
Trong lòng cậu xôn xao, Lương Văn Thanh nhìn ra sự yêu thích của cậu với bức họa, vội nói. "Cậu muốn không?"
Giản Ngôn Tây cười. "Đây là bức họa chốt của buổi đấu giá, giá cả còn con hơn Thiên Lý Giang Sơn Đồ gấp mấy lần, bán cả thân tôi cũng không đủ tiền."
Lương Văn Thanh gãi đầu một cái. "Đáng tiếc là tôi không có tiền. Nếu có tôi đã giúp cậu." Mặc dù hắn là thiếu gia Lương gia, nhưng dù sao cũng là được nhận nuôi, ở phương diện tiền tài cũng phải chú ý, hơn nữa Lương Ngôn Thu quản nghiêm như vậy, một tháng chỉ cho hắn mấy triệu, không hơn một cắc.
Trong lòng Giản Ngôn Tây ngứa ngáy, thực sự muốn mua bức họa này nhưng lại không có tiền, cũng đành thôi.
Lúc này, MC vẫn đang giới thiệu về bức họa, cuối cùng nói. "Đây là Tây Cung Yến do Thường Tử Đạo vẽ, thể hiện hết các phương diện trong cung, con giá trị vô cùng cao, là đồ đấu giá then chốt của nhóm A, giá khởi đầu là 20 vạn, bắt đầu."
"Hóa ra là Tây Cung Yến." Minh Sở ôm bảng, sững sờ. "Hôm nay đấu giá nhiều thứ tốt như vậy. Quả thật là..." Cậu ta hào hứng nhìn Hàn Triệu Nam biết tâm tư đã bay đi đâu, ánh mắt anh nhìn chằm chằm Giản Ngôn Tây. Vẻ mặt hưng phấn của Minh Sở nhạt đi, quay đầu nhìn xuống dưới, phát hiện Giản Ngôn Tây cũng có hứng thú với Tây Cung Yến.
Hàn Triệu Nam thấy Giản Ngôn Tây nhìn bức họa kia không chớp mắt, nhớ tới trước đây cậu còn cầm cả quyển Bắc Yến Ký Sử xem, lẽ nào là có hứng thú sao?
Bốn món đồ phía trước đấu giá, cậu vẫn bình thường, mãi cho đến khi thấy bức họa này mới bị hấp dẫn.
Rất muốn sao?
Hai mắt Hàn Triệu Nam sáng lên, chờ đến khi phản ứng lại đã thấy MC hưng phấn nói. "Tiên sinh số 12 ra giá 2,305 triệu."
MC vừa dứt lời, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Hàn Triệu Nam.
Mẹ nó, thằng này có bao nhiêu tiền vậy? Không phải vừa rồi trả giá 48 triệu lấy Thiên Lý Giang Sơn đồ sao, bây giờ còn muốn lấy nữa, muốn lấy cả trời sao?
Những người thật lòng muốn mua bức họa này bắt đầu nâng giá, Hàn Triệu Nam kích động, không ngừng giơ bảng lên, ung dung nhìn Giản Ngôn Tây.
Tây Cung Yến giá trị còn cao hơn Thiên Lý Giang Sơn Đồ, đến 70 triệu vẫn có người tăng giá, số người này cực ít, thêm Hàn Triệu Nam vào là tổng cộng có 3 người, trong đó có tiên sinh số 8 khi nãy, trải qua một vòng đấu giá, ông tuyệt đối không thua Hàn Triệu Nam nữa, một lát sau, một vị đã bỏ cuộc, hai bên còn lại liên tục tăng giá, đã tới 87 triệu.
“Tiên sinh số 12, 87 triệu lần một —— "
"Người này là ai vậy, nhiều tiền như vậy, hôm nay bỏ ra hơn 100 triệu."
"Là con ông cháu cha của Hàn gia Hàn Triệu Nam, nhìn tóc là biết rồi."
"Nghe nói cậu ta cũng mê đồ cổ, nhưng cũng không nghe nói có hứng thú gì với thư họa."
"Đây không phải con người thiếu tiền, sao chúng ta hiểu nổi."
Đúng vậy, 6% cổ phần Hàn thị đều là do luật sư quản lý, nhưng sau khi anh 18 tuổi, toàn bộ hoa hồng của Hàn thị đều danh chính ngôn thuận đổ vào túi anh, anh muốn dùng tiền như thế nào là việc của anh.
Vị MC hỏi ba lần cũng không có ai tranh giá với Hàn Triệu Nam, Tây Cung Yến liền bị anh cướp được với giá 87 triệu.
- -
Tiểu kịch trường:
Giản Ngôn Tây cười. "Bức họa này còn cao hơn Thiên Lý Giang Sơn Đồ, bán tôi cũng không mua nổi."
A Nam: Nghe nói em muốn bán mình mua bức họa này nên anh mua đứt em.
A Nam chả có gì, chỉ có tiền.
Tác giả :
Lam Vũ