Trạm Xe Buýt Lãng Mạn
Chương 25: Phiên ngoại 4: đông chí đặc biệt thiên
Thị thành 2019.
Hôm nay là đông chí.
Cầm vật gì đó trên tay, Duẫn An Nhiên chạy ra khỏi tháng máy, ở ngoài cửa , tay chân luống cuống lấy chìa khóa điện tử, vừa thở phì phò vửa mở cửa ra.
Mới vừa vào cửa, nghệnh diện là đôi mắt thâm nâu của Chu Minh Nghĩa chăm chú nhìn cậu, biểu tình nghiêm túc. “Sao? Em còn biết trở về."
“Em, em, em đã lập tức trở lại."
Đóng cửa lại, Duẫn An Nhiên tựa vào trên cửa, cúi người thở dốc, vốn dĩ là hẹn Chu Minh Nghĩa cùng nhau ăn tối, không nghĩ tới làm việc liên tục tới khuya, thật vất vả mới rời khỏi công ty, Duẫn An Nhiên vội vàng chay đến trạm xe buýt, hôm nay đông chí hẳn là ăn bánh chẻo, lập tức chạy về nhà.
Nhìn Duẫn An Nhiên thở dốc, Chu Minh Nghĩa hỏi. “Làm sao vậy? Em vừa mới chạy thi 100m đường trường?"
Duẫn An Nhiên lắc đầu. “Không phải. Sau khi xuống xe em bắt đầu chạy."
Đương nhiên, trong lòng sốt ruột cũng là nguyên nhân, Duẫn An Nhiên không nghĩ sẽ trở về muộn như vậy.
Chu Minh Nghĩa đi tới, tiếp nhận thứ gì đó trong tay Duẫn An Nhiên, thuận tay sờ sờ đầu của cậu. “Quên đi, dù sao đều đã trễ đến giờ này, em vội cái gì?"
Duẫn An Nhiên ngẩng đầu, biểu tình đột nhiên kinh ngạc.
Chu Minh Nghĩa trước mắt, áo sơmi quần dài chỉnh tề, thế nhưng mang tạp dề, hơn nữa còn in hình nhân vật trong phim hoạt hình, bên nhau đã lâu, Duẫn An Nhiên lần đầu thấy Chu Minh Nghĩa ăn mặc như vậy.
“Anh, anh đây là…" Duẫn An Nhiên cứng họng, chỉ vào Chu Minh Nghĩa, không biết nói cái gì mới tốt.
Chu Minh Nghĩa quay đầu, cau mày liếc Duẫn An Nhiên một cái. “Nhìn cái gì? Còn không phải em giấu tạp dề đi đâu rồi, anh tìm không ra, đành phải mua một cái khác, kết quả chỉ có một loại này."
Duẫn An Nhiên đi phía sau Chu Minh Nghĩa vào phòng bếp. “Em giấu chỗ nào, ngay dưới nắp cái giá kia. Anh, anh mặc thành như vậy làm gì?"
“Nấu cơm."
“Oa, Chu Minh Nghĩa, anh nấu cơm?"
“Như thế nào, không được? Nhiên, chẳng lẽ anh không thể làm cơm?"
Duẫn An Nhiên ở sau lưng Chu Minh Nghĩa thăm dò phòng bếp. “Có thể ăn sao?"
Chu Minh Nghĩa từ tươi cười biến thành nghiêm túc, hơi hơi nheo mắt. “Duẫn An Nhiên, em có ý gì?"
“Không, không có gì."
Chu Minh Nghĩa xoay người, chậm rãi tiến đến, thân thể tiếp cận áp chế Duẫn An Nhiên. “Đứa trẻ hư, nói bậy phải bị phạt."
“Phạt?" Nhìn khuôn mặt Chu Minh Nghĩa càng ngày càng gần, đôi mắt nâu thâm thúy xinh đẹp như thủy tinh tan chảy. Duẫn An Nhiên chậm rãi đỏ mặt, chớp chớp mắt, nhìn người trước mắt, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Đợi một hồi cũng không có đôi môi quen thuộc hôn mình, Duẫn An Nhiên kinh ngạc mở to mắt, phát hiện Chu Minh Nghĩa đang đứng thẳng, vẻ mặt tươi cười đùa dai, nhìn cậu.
Duẫn An Nhiên từ thẹn thùng chuyển thành phẫn nộ, trừng Chu Minh Nghĩa. “Chu Minh Nghĩa, đáng ghét."
Chu Minh Nghĩa cười ha ha, rất đắc ý. “Nhiên, biểu tình vừa rồi rất chờ mong."
“Chờ mong cái đầu anh."
Chu Minh Nghĩa lắc đầu, vẻ mặt phủ định. “Chà, không thành thật."
“Em mới không có!"
“Tốt lắm, tốt lắm, em trở lại đây ngay."
Duẫn An Nhiên đứng cạnh Chu Minh Nghĩa, giúp anh đem chén đĩa mang đến bàn ăn.
Chu Minh Nghĩa làm hai món ăn đơn giản: thịt xào nấm, xà lách dầu hào, ngoài ra còn nấu bánh chẻo.
Duẫn An Nhiên ngồi trên ghế, nhìn Chu Minh Nghĩa ăn mặc như ông nội trợ, lại thấy anh vớt bánh chẻo thơm ngào ngạt cho mình, hết thảy được khẳng định một lần nữa, Chu Minh Nghĩa quả nhiên là người muôn màu muôn vẻ.
Duẫn An Nhiên nhớ tới Chu Minh Nghĩa một thân tây trang thẳng thớm, nhận phỏng vấn của tạp chí tài chính, bộ dáng hăng hái, hẳn là sẽ tránh xa phòng bếp. Duẫn An Nhiên lại nhìn lại bộ dáng hiện tại trong nhà của Chu Minh Nghĩa, cắn đũa, nghĩ đông nghĩ tây.
Đang suy nghĩ, đột nhiên trước mắt phóng đại một khuôn mặt ưa nhìn, bên tai là âm thanh đầy mị lực. “Nhiên, em đang suy nghĩ cái gì?"
Duẫn An Nhiên vội vàng né tránh. “Không có, không có."
“Đói bụng rồi, mau ăn cơm."
Chu Minh Nghĩa nấu đồ ăn rất ngon, Duẫn An Nhiên vừa ăn cơm, vừa ngắm Chu Minh Nghĩa, âm thầm đoán chính mình đã biết rất nhiều rồi, nhưng mà anh không phải còn giấu rất nhiều khuôn mặt khác?
Vẻ mặt Chu Minh Nghĩa rất bình tĩnh. “Nhiên, bánh chẻo ăn ngon không?"
Duẫn An Nhiên gật đầu. “Ăn ngon."
Ăn cơm xong, hai người ngồi trên sofa xem TV.
Chu Minh Nghĩa vừa xem tin tức vừa hỏi. “Nhiên, gần đây bề bộn nhiều việc lắm sao?"
“Đúng vậy."
“Có mệt hay không?"
“Mệt a." Bị hỏi như vậy, Duẫn An Nhiên nhịn không được dựa sát vào, tựa trên vai Chu Minh Nghĩa.
Chu Minh Nghĩa đỡ vai Duẫn An Nhiên, đầu tựa vào đầu, hỏi. “Muốn anh massage cho không?"
Nằm trên sofa rộng rãi, được Chu Minh Nghĩa massage vai, Duẫn An Nhiên cảm thấy thực thoải mái, càng ngày càng thả lỏng, cảm giác an tâm tự đáy lòng dũng mãnh tiến ra.
“A, thật thoải mái, Chu Minh Nghĩa, anh có thể đổi nghề làm người massage."
Giọng nam trung đầy từ tính vang bên tai. “Vậy sao? Trên cơ bản anh không định làm việc này cho người khác."
Duẫn An Nhiên chuyển mặt từ bên phải sang bên trái. “Này, Chu Minh Nghĩa, anh mặc tạp dề kia cũng đẹp."
“Thật vậy chăng?"
“Đúng vậy."
“Vậy lần sau em mặc."
Duẫn An Nhiên cảnh giác, vặn vẹo thân thể. “Cái gì?" Muốn đứng dậy khỏi sofa.
Chu Minh Nghĩa đè lại Duẫn An Nhiên. “Muốn chạy?" Bạn đang
Hôm nay là đông chí.
Cầm vật gì đó trên tay, Duẫn An Nhiên chạy ra khỏi tháng máy, ở ngoài cửa , tay chân luống cuống lấy chìa khóa điện tử, vừa thở phì phò vửa mở cửa ra.
Mới vừa vào cửa, nghệnh diện là đôi mắt thâm nâu của Chu Minh Nghĩa chăm chú nhìn cậu, biểu tình nghiêm túc. “Sao? Em còn biết trở về."
“Em, em, em đã lập tức trở lại."
Đóng cửa lại, Duẫn An Nhiên tựa vào trên cửa, cúi người thở dốc, vốn dĩ là hẹn Chu Minh Nghĩa cùng nhau ăn tối, không nghĩ tới làm việc liên tục tới khuya, thật vất vả mới rời khỏi công ty, Duẫn An Nhiên vội vàng chay đến trạm xe buýt, hôm nay đông chí hẳn là ăn bánh chẻo, lập tức chạy về nhà.
Nhìn Duẫn An Nhiên thở dốc, Chu Minh Nghĩa hỏi. “Làm sao vậy? Em vừa mới chạy thi 100m đường trường?"
Duẫn An Nhiên lắc đầu. “Không phải. Sau khi xuống xe em bắt đầu chạy."
Đương nhiên, trong lòng sốt ruột cũng là nguyên nhân, Duẫn An Nhiên không nghĩ sẽ trở về muộn như vậy.
Chu Minh Nghĩa đi tới, tiếp nhận thứ gì đó trong tay Duẫn An Nhiên, thuận tay sờ sờ đầu của cậu. “Quên đi, dù sao đều đã trễ đến giờ này, em vội cái gì?"
Duẫn An Nhiên ngẩng đầu, biểu tình đột nhiên kinh ngạc.
Chu Minh Nghĩa trước mắt, áo sơmi quần dài chỉnh tề, thế nhưng mang tạp dề, hơn nữa còn in hình nhân vật trong phim hoạt hình, bên nhau đã lâu, Duẫn An Nhiên lần đầu thấy Chu Minh Nghĩa ăn mặc như vậy.
“Anh, anh đây là…" Duẫn An Nhiên cứng họng, chỉ vào Chu Minh Nghĩa, không biết nói cái gì mới tốt.
Chu Minh Nghĩa quay đầu, cau mày liếc Duẫn An Nhiên một cái. “Nhìn cái gì? Còn không phải em giấu tạp dề đi đâu rồi, anh tìm không ra, đành phải mua một cái khác, kết quả chỉ có một loại này."
Duẫn An Nhiên đi phía sau Chu Minh Nghĩa vào phòng bếp. “Em giấu chỗ nào, ngay dưới nắp cái giá kia. Anh, anh mặc thành như vậy làm gì?"
“Nấu cơm."
“Oa, Chu Minh Nghĩa, anh nấu cơm?"
“Như thế nào, không được? Nhiên, chẳng lẽ anh không thể làm cơm?"
Duẫn An Nhiên ở sau lưng Chu Minh Nghĩa thăm dò phòng bếp. “Có thể ăn sao?"
Chu Minh Nghĩa từ tươi cười biến thành nghiêm túc, hơi hơi nheo mắt. “Duẫn An Nhiên, em có ý gì?"
“Không, không có gì."
Chu Minh Nghĩa xoay người, chậm rãi tiến đến, thân thể tiếp cận áp chế Duẫn An Nhiên. “Đứa trẻ hư, nói bậy phải bị phạt."
“Phạt?" Nhìn khuôn mặt Chu Minh Nghĩa càng ngày càng gần, đôi mắt nâu thâm thúy xinh đẹp như thủy tinh tan chảy. Duẫn An Nhiên chậm rãi đỏ mặt, chớp chớp mắt, nhìn người trước mắt, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Đợi một hồi cũng không có đôi môi quen thuộc hôn mình, Duẫn An Nhiên kinh ngạc mở to mắt, phát hiện Chu Minh Nghĩa đang đứng thẳng, vẻ mặt tươi cười đùa dai, nhìn cậu.
Duẫn An Nhiên từ thẹn thùng chuyển thành phẫn nộ, trừng Chu Minh Nghĩa. “Chu Minh Nghĩa, đáng ghét."
Chu Minh Nghĩa cười ha ha, rất đắc ý. “Nhiên, biểu tình vừa rồi rất chờ mong."
“Chờ mong cái đầu anh."
Chu Minh Nghĩa lắc đầu, vẻ mặt phủ định. “Chà, không thành thật."
“Em mới không có!"
“Tốt lắm, tốt lắm, em trở lại đây ngay."
Duẫn An Nhiên đứng cạnh Chu Minh Nghĩa, giúp anh đem chén đĩa mang đến bàn ăn.
Chu Minh Nghĩa làm hai món ăn đơn giản: thịt xào nấm, xà lách dầu hào, ngoài ra còn nấu bánh chẻo.
Duẫn An Nhiên ngồi trên ghế, nhìn Chu Minh Nghĩa ăn mặc như ông nội trợ, lại thấy anh vớt bánh chẻo thơm ngào ngạt cho mình, hết thảy được khẳng định một lần nữa, Chu Minh Nghĩa quả nhiên là người muôn màu muôn vẻ.
Duẫn An Nhiên nhớ tới Chu Minh Nghĩa một thân tây trang thẳng thớm, nhận phỏng vấn của tạp chí tài chính, bộ dáng hăng hái, hẳn là sẽ tránh xa phòng bếp. Duẫn An Nhiên lại nhìn lại bộ dáng hiện tại trong nhà của Chu Minh Nghĩa, cắn đũa, nghĩ đông nghĩ tây.
Đang suy nghĩ, đột nhiên trước mắt phóng đại một khuôn mặt ưa nhìn, bên tai là âm thanh đầy mị lực. “Nhiên, em đang suy nghĩ cái gì?"
Duẫn An Nhiên vội vàng né tránh. “Không có, không có."
“Đói bụng rồi, mau ăn cơm."
Chu Minh Nghĩa nấu đồ ăn rất ngon, Duẫn An Nhiên vừa ăn cơm, vừa ngắm Chu Minh Nghĩa, âm thầm đoán chính mình đã biết rất nhiều rồi, nhưng mà anh không phải còn giấu rất nhiều khuôn mặt khác?
Vẻ mặt Chu Minh Nghĩa rất bình tĩnh. “Nhiên, bánh chẻo ăn ngon không?"
Duẫn An Nhiên gật đầu. “Ăn ngon."
Ăn cơm xong, hai người ngồi trên sofa xem TV.
Chu Minh Nghĩa vừa xem tin tức vừa hỏi. “Nhiên, gần đây bề bộn nhiều việc lắm sao?"
“Đúng vậy."
“Có mệt hay không?"
“Mệt a." Bị hỏi như vậy, Duẫn An Nhiên nhịn không được dựa sát vào, tựa trên vai Chu Minh Nghĩa.
Chu Minh Nghĩa đỡ vai Duẫn An Nhiên, đầu tựa vào đầu, hỏi. “Muốn anh massage cho không?"
Nằm trên sofa rộng rãi, được Chu Minh Nghĩa massage vai, Duẫn An Nhiên cảm thấy thực thoải mái, càng ngày càng thả lỏng, cảm giác an tâm tự đáy lòng dũng mãnh tiến ra.
“A, thật thoải mái, Chu Minh Nghĩa, anh có thể đổi nghề làm người massage."
Giọng nam trung đầy từ tính vang bên tai. “Vậy sao? Trên cơ bản anh không định làm việc này cho người khác."
Duẫn An Nhiên chuyển mặt từ bên phải sang bên trái. “Này, Chu Minh Nghĩa, anh mặc tạp dề kia cũng đẹp."
“Thật vậy chăng?"
“Đúng vậy."
“Vậy lần sau em mặc."
Duẫn An Nhiên cảnh giác, vặn vẹo thân thể. “Cái gì?" Muốn đứng dậy khỏi sofa.
Chu Minh Nghĩa đè lại Duẫn An Nhiên. “Muốn chạy?" Bạn đang
Tác giả :
Lâm Tử Tự