Trạm Xe Buýt Lãng Mạn

Chương 13

“A, thật hâm mộ, em cũng muốn nghỉ." Ngã vào sofa, Duẫn An Nhiên có chút không cam lòng.

“Em có thể cùng đi a." Chu Minh Nghĩa vừa xem báo vừa nói.

“Lớn như vậy còn làm kì đà ? Đầu anh hỏng rồi sao?"

Đem gối ôm ôm vào lòng, Duẫn An Nhiên nói. “Em cho dù muốn đi cũng không đi được, hiện tại còn có chút công việc, vừa lúc chạy nhiều một chút có thêm tiền, chờ sang năm bộ mặt thành phố chưa tốt lên, chỉ sợ thảm hại."

“Như thế nào, em thiếu tiền tiêu dùng sao?" Chu Minh Nghĩa hỏi.

“Không."

Duẫn An Nhiên có kế hoạch của mình, từ sau khi nghe Chu Minh Nghĩa nói, cậu hiểu được, kinh tế sẽ không liên tục xuống dốc như vậy, chỉ là việc săn tin cũng không phải chuyện cả đời, cậu tính sau khi mừng lễ năm mới sẽ đăng kí học một khóa chụp ảnh. Học phí cũng không phải rất cao, nhưng thiết bị chụp ảnh tốt cùng với tiền mua phim đều phải tiêu tiền, phải có tích gớp mới có thể.

Duẫn An Nhiên lén lút nghĩ. “Mình so với Chu Minh Nghĩa không bằng, nhưng bản thân cũng muốn có con đường riêng của mình."

Trong lễ Giáng Sinh, Hương Đảo ở chí tuyến Bắc, trời trong nắng ấm.

“Nếu không có công việc, theo anh ra ngoài không?"Một buổi tối, Chu Minh Nghĩa hỏi Duẫn An Nhiên.

“Ưm, ngày mai không có kế hoạch, anh muốn dẫn em đi làm chuyện gì?" Một mặt cầm remote ấn chuyển kênh TV, Duẫn An Nhiên một mặt hỏi.

“Anh thuê thuyền, muốn ra biển."

“Tốt." Duẫn An Nhiên nhảy dựng lên. “Còn có ai?"

“Không có."

“Anh không mang theo nhóm huynh đệ kia ? Người ta đều là cùng hội cùng thuyền với anh." Duẫn An Nhiên kỳ quái hỏi.

Chu Minh Nghĩa mỉm cười. “Không, lúc này thì không. Nếu em không có thời gian, anh sẽ một mình rời bến."

Duẫn An Nhiên chu môi. “Tò mò quá, một mình là ý tứ gì ?" Quay đầu nhìn Chu Minh Nghĩa, chỉ thấy trên mặt anh tươi cười thản nhiên.

Thuyền dài 12 thước, từ cảng Victoria hướng ra biển rộng.

Duẫn An Nhiên thật không ngờ thuyền lớn như vậy, rất kinh ngạc, hơn nữa thuyền còn có hệ thống hướng dẫn cùng lái tự động, không cần thao tác.

Chu Minh Nghĩa chuẩn bị một bộ ngư cụ, ngồi ở boong tàu, bắt đầu câu cá.

“Anh không bơi sao?" Duẫn An Nhiên thay đồ bơi, ở trần, đi đến boong tàu phơi nắng.

“Không."

“Câu cá nhiều không có ý nghĩa, đó là trò biểu diễn của người già."

Chu Minh Nghĩa ngồi ở boong tàu xoa xoa thái dương, buông cần câu.

Đeo kính râm, Duẫn An Nhiên lẳng lặng nằm.

Nắng nhẹ không nóng gắt, gió biển hiu hiu, bên tai thỉnh thoảng vọng đến tiếng chim hải âu, nhìn trời xanh, Duẫn An Nhiên cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều thật sự nhẹ nhàng thoải mái, trách không được mọi người chọn đi biển vào kỳ nghỉ, tâm khoáng thần nghi, quên đi phiền não của công việc.

Chỉ chốc lát, cá cắn câu, Chu Minh Nghĩa kéo cần câu, ước lượng cá lớn bé, càng làm nó giãy dụa hướng ra biển cả.

“Dây câu phải dài mới có thể có cá lớn." Duẫn An Nhiên nhìn thấy nói.

Chu Minh Nghĩa thần kỳ im lặng, lần lượt kéo thêm vài vòng dây câu.

Phác giác Chu Minh Nghĩa dường như đang đắm chìm trong thế giới của mình, Duẫn An Nhiên không hề mở miệng, nằm trên ghế ở boong tàu, cắm tai phone nghe nhạc.

Bất tri bất giác đã ngủ quên.

Đột nhiên tỉnh lại, Duẫn An Nhiên không biết nơi hoang vắng này là đâu, nơi này có thể nhìn thấy biển, cậu nhất thời không biết đang ở nơi nào, qua một lúc mới nhớ đang cùng Chu Minh Nghĩa rời bến cảng đến đây chơi.

Duẫn An Nhiên vội vàng đứng dậy tìm kiếm bóng dáng Chu Minh Nghĩa, phát hiện anh nằm trên ghế bên cạnh, tay gối sau đầu, lặng lặng nhìn mây bay trên nền trời xanh, dường như đang nghĩ gì đó.

Duẫn An Nhiên đang muốn mở miệng, Chu Minh Nghĩa phát hiện ra cậu tỉnh, quay sang hỏi. “Em có đói bụng không?"

Duẫn An Nhiên suy nghĩ một chút, gật gật đầu.

Chu Minh Nghĩa đứng dậy, một lát sau mang đến một bàn ăn nho nhỏ.

Duẫn An Nhiên nhìn quanh thăm dò, trừ bỏ bao nhựa ở ngoài, bên trong đều là hoa quả, có dưa Ha-mi, nho, chanh, vải, xoài, dâu da, hương tiêu, ô mai và hồng.

“Phong phú như vậy." Duẫn An Nhiên sợ hãi than nhiều, vội bóc vỏ ăn, một mặt kêu to ăn ngon, một mặt gật đầu.

Chu Minh Nghĩa từ phòng ăn lấy ra hai ly rượu, thuần thục “Phốc" một tiếng mở chai rượu vang rót vào hai ly, đưa một ly cho Duẫn An Nhiên.

Duẫn An Nhiên uống một ngụm, thứ chất lỏng mát lạnh chảy xuống yết hầu, mùi thơm tràn đầy khoan miệng, vị ngon nói không nên lời.

“Vang này không giống với vang em từng uống." Lại rót cho mình một ly, Duẫn An Nhiên hỏi Chu Minh Nghĩa.

Chu Minh Nghĩa cười cười. “Thông thường, chỉ có một số tỉnh nhỏ ở nước Pháp sản xuất rượu nho, được pháp luật cho phép mới gọi là rượu vang. Có điều, nổi tiếng nhất là Khắc Lỗ Cách."

Duẫn An Nhiên gật gật đầu, lại uống một ly.

Chu Minh Nghĩa chậm rãi thưởng thức ly rượu.

Như nghĩ tới điều gì, Duẫn An Nhiên hỏi. “Vì sao muốn uống rượu vang, có phải chúc mừng cái gì không? Bình thường khui rượu Vang là để mừng thành công." Cậu phỏng vấn không ít hội khánh thành, gặp ngôi sao rót rượu vang vào chúc mừng.

Chu Minh Nghĩa nghiêng đầu suy nghĩ. “Chúc mừng sao? Chúc mừng, chúc mừng còn sống."

Duẫn An Nhiên cười rộ lên, sau đó lập tức thu lại vẻ tươi cười. “Anh không phải là có tâm sự chứ?"

“Anh cũng không phải người không biết chừng mực."

Duẫn An Nhiên nghiêng đầu nhìn Chu Minh Nghĩa. “Anh làm sao vậy? Có thể nói cho em biết không?"

“Em rất nhanh sẽ biết." Thanh âm Chu Minh Nghĩa thật bình tĩnh.

Duẫn An Nhiên chu môi. “Hừ, có gì đặc biệt hơn người, đánh đố không nói."

Chu Minh Nghĩa đổi đề tài. “Không biết dì Vân cùng cha hiện tại đi đến nơi nào, có lẽ cũng đang ngắm biển giống chúng ta."

“Giống chúng ta ngắm Thái Bình Dương sao?"

“Không, chúng ta hiện tại ở Nam Hải, người ngoại quốc gọi là biển Nam Trung Quốc."

“Hiện tại mà nói, có tiền thật sự tốt."

“Như thế nào đột nhiên thốt lên một câu như vậy." Chu Minh Nghĩa kỳ quái.

Duẫn An Nhiên ngã vào ghế, ngẩng đầu. “Có tiền đương nhiên tốt, có tiền mẹ em mới có thể xuất ngoại du lịch, trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ."

“Em nếu muốn đi, anh có thể…."

Duẫn An Nhiên đánh gãy lời Chu Minh Nghĩa. “Này, anh đừng hiểu lầm, em nói là mẹ em. Em nếu muốn đi sẽ tự mình nghĩ biện pháp."

Chu Minh Nghĩa rót thêm một ly cho mình.

Duẫn An Nhiên nói thêm. “Mặc kệ thế nào, em đều phải cảm ơn anh, anh chiếu cố mẹ em như tri kỉ, vì mong ước của bà mà lo nghĩ."

“Anh thực sự thích dì Vân, thành thật mà nói, phụ nữ trong giới của anh đều cao ngạo, nhìn dì Vân dịu dàng nữ tính, anh rất thích, cha anh thật tinh mắt, dì Vân thực sự là người bạn hiền của ông."

Duẫn An Nhiên thở dài, ngữ điệu chua xót. “Nhưng cha em không quý trọng bà."

“Nói như thế nào?"

“Bọn họ bởi vì hiểu nhau mà chia tay." Duẫn An Nhiên thở dài một hơi. “Cha mẹ em không có tiếng nói chung, cá tính không hợp, bọn họ vì mến nhau mà kết hôn, thật sự là một hồi hiểu lầm. Chính trong trường hợp này, mẹ là người bị thương tổn nặng nhất."

Chu Minh Nghĩa không khỏi xoay mặt nhìn Duẫn An Nhiên.

Duẫn An Nhiên đưa tay che ánh mặt trời. “Lúc còn bé, em không ngừng nhìn thấy cha mẹ khắc khẩu, tính khí ông không tốt, uống hai chén rượu liền động thủ. Em thấy cha một tát rồi một tát hung hăng đánh trên mặt mẹ, khi đó em chỉ mới năm tuổi nhưng đã khắc sâu, không quên được." Duẫn An Nhiên thống khổ phe phẩy đầu.

“Cho nên em thề, vô luận như thế nào em cũng không đánh phụ nữ, em vô luận như thế nào cũng sẽ không động thủ đánh phụ nữ."

“Sau đó bọn họ chia tay?" Chu Minh Nghĩa hỏi.

“Đúng vậy, vết thương của mẹ bị đồng nghiệp phát hiện, bọn họ giúp hai mẹ con em chuyển đi, sau đó nộp đơn ly hôn. Mẹ em khi đó mang theo em, thu nhập không nhiều, nếm chịu không ít khổ đau, khi đó quả thực không dễ dàng." Duẫn An Nhiên cười tự giễu. “Em không phận sự, toàn bộ dựa vào mẹ nuôi, từ nhỏ việc học không tốt, học không giỏi, chỉ có thể làm lao động giản đơn. Anh không giống vậy, em với anh thua kém về tư chất, em thực hâm mộ anh, anh có bản lĩnh, có năng lực, bác trai cuộc sống tối thiểu không phải lo, ông nhà xe đều có, còn em, em làm không được, phòng ở vẫn lấy danh nghĩa của mẹ mới xin thuê được. Mẹ đi theo em chỉ có chịu khổ, bà vào nhà anh lập tức không giống xưa."

Duẫn An Nhiên xoay mặt nhìn Chu Minh Nghĩa. “Em nói chuyện này, anh sẽ không cảm thấy em trần tục?"

“Tục? Ai không phải người phàm tục." Chu Minh Nghĩa cười.

“Em nói là thật, mẹ em hiện tại rất tốt, anh với bác trai đối tốt với mẹ con em như vậy, cái gì cũng không lo, có thể dưỡng lão, ra có xe đưa, muốn thức ăn có thức ăn, anh tặng mẹ trang sức quý báu, lại thường cho mẹ và bác trai đi du lịch. Nếu bạn cũ của mẹ biết bác Chu có đứa con như vậy, nhất định bị dọa cho nhảy dựng."

“Anh có khả năng chiếu cố người nhà, liền chiếu cố nhiều một chút. Em cũng giống vậy, em cũng làm chuyện em có thể."

“Có lẽ bọn họ không biết nhưng người khác cảm thấy được, xã hội cảm thấy được. Em và anh không giống nhau, chúng ta có xuất phát điểm không đồng nhất."

“Như thế nào không tự tin như vậy?" Lời Chu Minh Nghĩa mang theo trách cứ.

“Chuyện này không quan hệ đến tự tin, đây là vấn đề năng lực. Cố gắng là một chuyện, năng lực lại là chuyện khác."

Chu Minh Nghĩa nở nụ cười, gối đầu lên tay quay sang nhìn chằm chằm Duẫn An Nhiên.

Bị cặp mắt nâu thâm thúy nhìn chăm chú, Duẫn An Nhiên cảm thấy chính mình đã bị Chu Minh Nghĩa nhìn thấu.

Chu Minh Nghĩa lẳng lặng nhìn cậu thật lâu, thật lâu.

“Này, anh xem cái gì ? Em có gì đẹp?" Duẫn An Nhiên quát hỏi, mặt đỏ lên, có chút xấu hổ.

“Em nhìn rất được."

Duẫn An Nhiên trắng mắt liếc Chu Minh Nghĩa. “Ít nói nhảm, em cảm thấy anh mới rất được."

“Anh lớn lên giống mẹ, không cảm thấy mình đẹp."

“Anh không phải đã nói mẹ anh là mỹ nhân sao, giống mẹ đương nhiên đẹp, không biết có bao nhiêu người nói anh lớn lên còn anh tuấn hơn ngôi sao, đủ tiêu chuẩn làm người mẫu, vóc dáng cao lớn, dáng người hoàn hảo."

Chu Minh Nghĩa cười. “Anh nói rồi, anh coi em nói vậy là khen tặng anh."

“Em thật sự cảm giác như vậy, rất nhiều người mẫu đặc biệt chỉ là hư danh, không hề có chính kiến, anh bất đồng, anh là rường cột xã hội."

Chu Minh Nghĩa ý cười càng đậm. “Chưa từng nghe ai hình dung anh như vậy."

Sờ sờ mặt, Duẫn An Nhiên nói. “Bộ dáng em cũng giống mẹ."

Chu Minh Nghĩa gật đầu. “Đúng vậy, giống nhất là ánh mắt, vừa đen vừa tròn. Môi em giống đóa hoa."

Duẫn An Nhiên lộ ra thần sắc đề phòng nhìn Chu Minh Nghĩa, sau đó xoay lưng lại.

Chu Minh Nghĩa nở nụ cười không nói gì nữa, lẳng lặng nhìn chăm chú bóng dáng Duẫn An Nhiên.

Trời chuyển hoàng hôn, thuyền lớn quay về cảng.

Khởi động xe thể thao, Chu Minh Nghĩa hỏi. “Đi đâu ăn cơm?"

“Về nhà đi, trong nhà nhiều thứ như vậy." Duẫn An Nhiên không muốn tiêu tiền.

“Ngẫu nhiên đi ra ngoài ăn một lần cũng không sao."

“Anh làm sao ngẫu nhiên?" Duẫn An Nhiên trách cứ.

Chu Minh Nghĩa nở nụ cười. “Anh lại không rành nấu ăn."

“Anh có thể học, em dạy cho anh." Duẫn An Nhiên hưng trí bừng bừng.

“Quên đi, anh không có tâm tư đó, cũng không trông mong vào." Chu Minh Nghĩa phe phẩy đầu nở nụ cười.

Xe dừng trước nhà hàng hải sản nổi tiếng trong thành phố.

Bình thường là nhà ăn lớn, đêm nay chỉ có năm bàn có khách.

Hình như nếu không có tiếng nhạc du dương cùng một số ít người, Duẫn An Nhiên cảm thấy nơi này vô cùng im lặng thoải mái.

Gọi thức ăn, Chu Minh Nghĩa chậm rãi thưởng thức rượu trước.

Rất nhanh, từng món hải sản đưa lên, mỹ vị vô cùng.

Duẫn An Nhiên vội vàng cắn một miếng, vừa ăn vừa nhỏ giọng nói Chu Minh Nghĩa. “Gần đây người đến ít hơn."

“Đúng vậy, kinh tế thành phố không tốt."

“Trước kia đông như trẩy hội, tiếp đón cũng không tốt như bây giờ."

“Anh không biết nha."

“Khi chúng em đến phỏng vấn, sẽ nhìn mặt mà phục vụ, nhưng gần đây khách khí với khách nhiều lắm."

Chu Minh Nghĩa mỉm cười.

Đang trong bữa cơm, quản lý đến một lần, tặng Chu Minh Nghĩa một chai whiskey làm quà, thái độ vô cùng cung kính khiêm nhường.

Chu Minh Nghĩa phóng khoáng nhận lấy.

Quản lí muốn nói lại thôi. “Cái kia, Chu tiên sinh, tôi…."

Chu Minh Nghĩa lấy ra một tờ danh thiếp đưa hắn. “Gọi một cú điện thoại cho trợ lý của tôi, bọn họ sẽ sắp xếp thời gian, anh đến cũng được."

“Cảm ơn, cảm ơn." Quản lí vẻ mặt vừa lòng tươi cười rời đi.

Duẫn An Nhiên khó hiểu, cúi thấp người hỏi Chu Minh Nghĩa. “Hắn muốn làm gì?"

“Hắn muốn anh thay hắn tìm nhân sự quản lý đầu tư."

“Nghe nói không có 8 con số anh không làm."

Chu Minh Nghĩa liếc Duẫn An Nhiên một cái. “Ai nói. Nhiều khách hàng có gì không tốt. Dưới trướng anh đều có một đội xử lý tất cả việc đầu tư của các đại lý. Nếu khách nghe theo đề nghị của anh, tự nhiên có tiền lời."

“Nếu không nghe?"

“Nên anh mới nói, nếu khách không nghe thì chỉ tại hắn."

“Chu Minh Nghĩa, trên phố đều nói anh là đĩa hút máu người."

Chu Minh Nghĩ vẻ mặt bất đắc dĩ. “Hình dung của mấy vị văn nhân ấy quái đản như thế. Trên phố truyền tin anh như vậy, cũng không lạ cha anh hiểu lầm."

Ngày trôi qua ngày, năm mới dương lịch đến gần.
Tác giả : Lâm Tử Tự
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại