Trầm Thụy Tiền, Biệt Thuyết Ái Ngã
Chương 3
Ta đang gặp ác mộng! Mỗi ngày đều gặp ác mộng. Loại tình huống này đã xảy ra với ta gần hai tháng nay.
Hình ảnh trong mộng đều giống nhau. Một người đã lâu không gặp đang mặc áo trắng, sống nhưng giống như một bộ xương khô (hoặc là nói cậu ta chính là cương thi?) nhẹ nhàng bay bổng đuổi theo phía sau ta. Ta chạy trối chết, chạy đến mức thở không ra hơi rồi cũng không cắt đuôi được cậu ta.
Mấy người cùng phòng bị ta dọa sợ tới mức tối không dám về ngủ. Bởi vì ta cứ nửa đếm là lại thét lên. Bây giờ ta có la hét nửa đêm cũng không còn ai nói gì nữa, mấy người cùng phòng tình nguyện đi chen chúc với người khác trong một ổ chăn cũng không muốn trở lại phòng. Bọn họ nói với ta, nếu chỉ thét lên thôi cũng còn đỡ, cậu sau khi thét lên thì lại cười quái dị y như người điên vậy. Chuyện này thì thật khó trách bọn họ không dám trở lại, cho nên ta quang minh chính đại chiếm giữ một phòng sáu người ở trong ký túc xá.
Mỗi ngày sau khi ngủ còn phải chạy một đường dài, tình trạng nghỉ ngơi của ta đương nhiên sẽ không tốt. Ta ngày càng tiều tụy, sắc mặt cũng ngày càng tái nhợt, đi thì chậm chạp như đang đi trong vũ trụ, quầng mắt thâm cũng ngày càng nghiêm trọng. Ta đi học ngủ gật, nghe giảng thì không vô, ngay sau đó ta bắt đầu nghi thần nghi quỷ, hồ ngôn loạn ngữ. Một lần giáo sư đang giảng bài, ta đột nhiên đứng dậy chỉ vào mô hình gân mạch trên cơ thể người đặt bên cạnh giáo sư nói, “Hình như vừa mới đi chuyển!" Sau đó giáo sư nổi giận đùng đùng tống ta ra khỏi lớp học.
Ta ước gì cả đời cũng không tỉnh dậy, mọi chuyện chỉ như thoáng lướt qua đầu ta, những chuyện trước đây ta xem nhẹ đều đang không ngừng tra tấn ta, ta thật sự chịu không nổi, ta muốn đi tìm kẻ là nguyên nhân khiến cho ta không thể an bình suốt hai tháng nay nói chuyện!
Mất cả ngày lê lết trong bệnh viện của ba ba, tìm thấy phòng bệnh ở tòa cao ốc thứ bốn, tầng bốn, phòng số bốn mươi bốn, ta đẩy cửa bước vào. Cũng tương tự như hồi nghỉ hè từng nhìn thấy, tường sơn màu trắng, giường bệnh màu trắng, khăn trải giường và chăn cũng màu trắng, trên giường có một người gương mặt tái nhợt đang nằm! Thật gầy! Cánh tay lộ ra bên ngoài châm đầy kim, mạch máu trên cánh tay chỉ còn da bọc xương đó có thể nhìn thấy rõ ràng. Trên mặt xương gò má lộ ra tạo thành hai vết lõm sâu, nếu không phải ***g ngực cậu ta còn phập phồng, ta khẳng định sẽ cho rằng đó là người chết. Ta biết cậu ta, cậu ta chính là căn nguyên ác mộng của ta!
Trình An!
Cái tên vốn đã chìm nghỉm trong đất bùn chỗ sâu nhất, bây giờ lại quật khởi sóng gió trôi ra. Ta bước qua, cầm lấy cánh tay kia của cậu ta. Hơi ấm, cậu ta còn sống, là một cơ thể sống có nhiệt độ! Vén lên mấy sợi tóc phủ trước trán, chỗ thái dương bên phải có một vết thẹo dài, có thể nhìn thấy nó dài hơn một tấc, còn kéo dài đến tận mái tóc. Ta không có dũng khí nhìn vết sẹo đó dài bao nhiêu, ta sợ biết cậu ta lúc ấy đã bị thương nặng tới mức nào. Chỉ vì một câu nói giỡn của ta, cậu ta liền thật sự dùng sinh mệnh……! Ta lắc lắc đầu, muốn đem cái cảm giác đau đớn đang từ từ lan khắp thân thể này bỏ ra. Dùng sức xoa bóp tay cậu ta nhưng cậu ta vẫn không hề cảm giác. Hai tay xoa lên khuôn mặt ấy, suy nghĩ trong đầu ta bắt đầu loạn thành một mớ bòng bong.
Sẽ nói tiếng “Thực xin lỗi" với cậu ta sao? Nhưng cậu ta bây giờ nghe không được a! Nói thì có tác dụng gì?! Sẽ đối người nhà của cậu ta nói “Thật có lỗi" sao? Nếu bị bắt giải thích lý do, chỉ sợ ta vừa há mồm sẽ bị người nhà của cậu ta chém thành hai nửa, không ai có thể tha thứ cho kẻ khiến cho con trai mình đi nhảy lầu cả. Cậu ta vì sao lại đi nhảy thật, ta không rõ! Sẽ không ai đem câu nói kia thật sự nói ra cả! Cậu ta vì sao phải thật sự nhảy xuống? Chẳng lẽ không biết đau là gì? Cậu ta không sợ lỡ chết thì sao à? Cậu ta vì sao cứ nhất định phải nhảy xuống? Vì sao nhất định phải nhảy? Vì sao? Vì sao? Vì sao? Vì sao?……
“Thật sự thích tôi nhiều như vậy sao? Thích đến mức tôi bảo đi nhảy lầu cậu liền thật sự đi nhảy sao?" Ta nhẹ nhàng nói “Tôi hiện tại kêu cậu tỉnh lại, vậy cậu nên thật sự tỉnh lại a!" Ta nhìn cậu ấy, hai mắt vẫn nhắm nghiền, vẫn không có phản ứng như vừa rồi. Tôi kêu cậu tỉnh vì sao lại không chịu tỉnh? Cậu có thể nghe lời tôi đi nhảy lầu vì sao lại không nghe lời tôi tỉnh lại? Ta tăng thêm lực đạo xoa khắp mặt cậu ấy, nhưng cậu ấy đã gầy đến mức chỉ còn một lớp da phủ bên ngoài .
Không có phản ứng! Cho dù ta xoa mặt cậu ấy như thế nào, thậm chí nặn, đánh, cậu ấy cũng không phản ứng. Khuôn mặt ta hoảng hốt, ngồi trên mép giường, không biết nên như thế nào với Trình An bây giờ! Cậu ấy trước kia luôn cười với ta, cười đến mức như trên đời không có bất cứ chuyện gì phải phiền não! Ta hiện tại rất rất rất nhớ khuôn mặt tươi cười của cậu ấy, thời điểm cậu ấy cười rộ lên còn chói mắt hơn cả mặt trời mùa hè! Thật sự rất muốn thấy lại khuôn mặt tươi cười không chút tì vết đã hấp dẫn ánh mắt ta một lần kia! Rất muốn! Tim ê ẩm như muốn trào nước mắt, ta đột nhiên lại rất muốn khóc thật to……. Lúc ta còn chưa kịp lau đi hai hàng nước mắt trên má thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Kích động đứng dậy, ta nhìn người đang bước tới. Trước cửa là một người phụ nữ, thoạt nhìn khoảng bốn mươi đến năm mươi tuổi. Lúc bà nhìn thấy ta cũng rất kinh ngạc. Bà hỏi: “Cậu…… Cậu là?"
“Cháu và Trình An…… là bạn hồi trung học." Ta vội vàng dùng tay áo lau lau vội vàng khuôn mặt. Thật mất mặt! Đã hai mươi tuổi rồi còn để cho người ta thấy mình khóc nhè. “Bác là mẹ của cậu ấy đúng không?" Ta hẳn là không đoán sai!
“Đúng. Bác là mẹ của nó." Vẻ mặt Trình mụ mụ bỗng nhiên cảm khái thở dài, nói: “Bác thật sự không ngờ còn có người đến thăm Trình An. Hai năm trước khi mới xảy ra sự việc, mỗi ngày đều có rất nhiều người đến thăm nó. Bạn học, giáo viên, hiệu trưởng…… Thế nhưng, một tháng sau, thấy nó vẫn…… nó vẫn cứ như vậy thì không ai đến nữa ……. Không ngờ hai năm sau, cư nhiên còn có người đến thăm nó! Trình An nếu biết nhất định sẽ rất vui!" Bà ôn nhu thay cậu ấy chỉnh lại chăn, nghiêng người đi lặng lẽ lau nước mắt.
Những người đó quả nhiên chỉ là hứng khởi nhất thời. Ta nhớ lại tình cảnh hồi tốt nghiệp, ta bị cả lớp mắng chửi, lúc ấy một đám dõng dạc mắng ta, kết quả chẳng phải bản thân mới đến thăm vài lần thì đã không thấy bóng dáng đâu nữa sao? Các người có tư cách gì nói ta không đúng? “Cháu sẽ lại đến thăm cậu ấy." Khi ta ý thức được bản thân mình vừa nói cái gì thì lời đã bay ra khỏi miệng.
Trình mụ mụ nghe thấy ta nói vậy liền rất vui mừng, bà cười nói với ta: “Thật sao! Vậy thật tốt quá. Ba nó năm năm trước đã chết, chuyện công ty bác lại không thể không lo, không thể thường xuyên tới đây ở cạnh nó. Nó luôn một mình nằm trên giường bệnh, không ai trò chuyện cùng nó. Cháu nếu có thể lại đến thăm nó, vậy nó sẽ không còn tịch mịch như vậy nữa……"
Lời đã nói ra khỏi miệng thì không còn cách nào cứu vãn nữa rồi, ta cũng không phải là người không tuân thủ chữ tín. Không phải chỉ là thăm bệnh thôi sao, cũng không phải bắt ta đụng đến nồi chảo. “Cháu đang học đại học y, một tháng đến một lần chắc không có vấn đề gì."
“Đúng rồi, bác còn chưa biết tên của cháu!" Bà áy náy hỏi ta.
Do dự một chút, ta nói ra tên của mình. “Hà Nhứ."
“Cháu chính là…… Hà Nhứ?!" Vẻ mặt Trình mụ mụ bỗng nhiên cổ quái nhìn ta.
“Đúng vậy." Ta lập tức đoán ra bà vì sao khi nghe tên của ta lại có vẻ mặt này. Tám phần là lúc trước đám bạn cùng lớp từng nói gì đó với bà, hơn nữa khẳng định đó không phải là chuyện gì dễ nghe.
Ta quả nhiên không đoán sai. “Các bạn học của cháu đánh giá cháu hình như….. rất khác biệt." Nhưng bà lại cười rộ lên. “Thế nhưng, Trình An vẫn nói cháu là một người rất tốt."
Đã nghe quen người khác nói ta máu lạnh, vô tình, tính cách xấu xa, đột nhiên lại có người nói mình là người tốt, thật đúng là khiến cho ta có chút không quen.
“Trình An nói cháu là người đặc biệt nhất mà nó từng gặp qua. Cháu nói rất ít, cũng không thích kết giao cùng người khác. Học tập thực sự rất giỏi, đối với bất kì chuyện gì cũng có cái nhìn riêng, là một người rất có chủ kiến." Trình mụ mụ cúi người, thương yêu vuốt vuốt mặt Trình An, “Nó nói, cháu sống rất thẳng thắn, là người luôn thành thật với bản thân mình, không bao giờ bạc đãi bản thân."
Ta là người như vậy sao?! Ta không nói gì nhìn khuôn mặt yên lặng của Trình An, cậu vì sao lại cho rằng ta là người như vậy? Ta thích châm chọc, cười nhạo người khác, không bao giờ chừa mặt mũi cho người ta, thái độ sống thì xấu xa, vì sao cậu lại đem khuyết điểm của ta biến thành ưu điểm hết vậy? Vì sao? Ta có rất nhiều vấn đề muốn hỏi cậu, nhưng cậu thì cứ ngủ hoài thế này……
Từ ngày đó trở đi, ta không còn gặp ác mộng nữa. Ta dần dần trở lại như bình thường, bạn cùng phòng với ta thấy ta bình thường lại cũng dọn trở về phòng. Đi học, tan học, thi cử, nghỉ ngơi. Một ngày không thay đổi gì so với trước kia, cuộc sống của ta chỉ thay đổi duy nhất một điểm. Trước nay chưa bao giờ quan tâm vì bất cứ chuyện gì, bây giờ lại bị một sợi dây cứ quấn chặt lấy, sợi dây này tên là — Trình An.
Mỗi tháng ta đều đến thăm Trình An, tuy rằng cậu ấy vẫn cứ nặng nề ngủ như cũ. Trước kia ta đều cho rằng nhìn một người đã mất cảm giác là một chuyện vô cùng ngu ngốc và lãng phí thời gian. Nhưng hiện tại ta lại ngồi trước giường cậu ấy suốt mấy giờ liền. Ta rất ít nói chuyện, chỉ là ngồi trên ghế một bên nhìn cậu ấy, nhớ lại một số ít chuyện hồi chúng ta còn ở chung, đáng tiếc chuyện ta nhớ được thật sự rất ít. Có khi sẽ gặp Trình mụ mụ, bà sẽ kể cho ta nghe một vài chuyện về Trình An trước đây, cho ta xem album ảnh của Trình An. Trình An rất ít chụp ảnh, cho nên ảnh chụp cũng không nhiều. Trình mụ mụ nói, Trình An có thể sẽ không tỉnh lại, cho nên bà đưa quyển album cho ta xem như là kỉ niệm. Bà thật sự cảm ơn ta mỗi tháng đều đến thăm Trình An, mỗi lần bà nói cảm ơn đều khiến ta rất mất tự nhiên.
Hình ảnh trong mộng đều giống nhau. Một người đã lâu không gặp đang mặc áo trắng, sống nhưng giống như một bộ xương khô (hoặc là nói cậu ta chính là cương thi?) nhẹ nhàng bay bổng đuổi theo phía sau ta. Ta chạy trối chết, chạy đến mức thở không ra hơi rồi cũng không cắt đuôi được cậu ta.
Mấy người cùng phòng bị ta dọa sợ tới mức tối không dám về ngủ. Bởi vì ta cứ nửa đếm là lại thét lên. Bây giờ ta có la hét nửa đêm cũng không còn ai nói gì nữa, mấy người cùng phòng tình nguyện đi chen chúc với người khác trong một ổ chăn cũng không muốn trở lại phòng. Bọn họ nói với ta, nếu chỉ thét lên thôi cũng còn đỡ, cậu sau khi thét lên thì lại cười quái dị y như người điên vậy. Chuyện này thì thật khó trách bọn họ không dám trở lại, cho nên ta quang minh chính đại chiếm giữ một phòng sáu người ở trong ký túc xá.
Mỗi ngày sau khi ngủ còn phải chạy một đường dài, tình trạng nghỉ ngơi của ta đương nhiên sẽ không tốt. Ta ngày càng tiều tụy, sắc mặt cũng ngày càng tái nhợt, đi thì chậm chạp như đang đi trong vũ trụ, quầng mắt thâm cũng ngày càng nghiêm trọng. Ta đi học ngủ gật, nghe giảng thì không vô, ngay sau đó ta bắt đầu nghi thần nghi quỷ, hồ ngôn loạn ngữ. Một lần giáo sư đang giảng bài, ta đột nhiên đứng dậy chỉ vào mô hình gân mạch trên cơ thể người đặt bên cạnh giáo sư nói, “Hình như vừa mới đi chuyển!" Sau đó giáo sư nổi giận đùng đùng tống ta ra khỏi lớp học.
Ta ước gì cả đời cũng không tỉnh dậy, mọi chuyện chỉ như thoáng lướt qua đầu ta, những chuyện trước đây ta xem nhẹ đều đang không ngừng tra tấn ta, ta thật sự chịu không nổi, ta muốn đi tìm kẻ là nguyên nhân khiến cho ta không thể an bình suốt hai tháng nay nói chuyện!
Mất cả ngày lê lết trong bệnh viện của ba ba, tìm thấy phòng bệnh ở tòa cao ốc thứ bốn, tầng bốn, phòng số bốn mươi bốn, ta đẩy cửa bước vào. Cũng tương tự như hồi nghỉ hè từng nhìn thấy, tường sơn màu trắng, giường bệnh màu trắng, khăn trải giường và chăn cũng màu trắng, trên giường có một người gương mặt tái nhợt đang nằm! Thật gầy! Cánh tay lộ ra bên ngoài châm đầy kim, mạch máu trên cánh tay chỉ còn da bọc xương đó có thể nhìn thấy rõ ràng. Trên mặt xương gò má lộ ra tạo thành hai vết lõm sâu, nếu không phải ***g ngực cậu ta còn phập phồng, ta khẳng định sẽ cho rằng đó là người chết. Ta biết cậu ta, cậu ta chính là căn nguyên ác mộng của ta!
Trình An!
Cái tên vốn đã chìm nghỉm trong đất bùn chỗ sâu nhất, bây giờ lại quật khởi sóng gió trôi ra. Ta bước qua, cầm lấy cánh tay kia của cậu ta. Hơi ấm, cậu ta còn sống, là một cơ thể sống có nhiệt độ! Vén lên mấy sợi tóc phủ trước trán, chỗ thái dương bên phải có một vết thẹo dài, có thể nhìn thấy nó dài hơn một tấc, còn kéo dài đến tận mái tóc. Ta không có dũng khí nhìn vết sẹo đó dài bao nhiêu, ta sợ biết cậu ta lúc ấy đã bị thương nặng tới mức nào. Chỉ vì một câu nói giỡn của ta, cậu ta liền thật sự dùng sinh mệnh……! Ta lắc lắc đầu, muốn đem cái cảm giác đau đớn đang từ từ lan khắp thân thể này bỏ ra. Dùng sức xoa bóp tay cậu ta nhưng cậu ta vẫn không hề cảm giác. Hai tay xoa lên khuôn mặt ấy, suy nghĩ trong đầu ta bắt đầu loạn thành một mớ bòng bong.
Sẽ nói tiếng “Thực xin lỗi" với cậu ta sao? Nhưng cậu ta bây giờ nghe không được a! Nói thì có tác dụng gì?! Sẽ đối người nhà của cậu ta nói “Thật có lỗi" sao? Nếu bị bắt giải thích lý do, chỉ sợ ta vừa há mồm sẽ bị người nhà của cậu ta chém thành hai nửa, không ai có thể tha thứ cho kẻ khiến cho con trai mình đi nhảy lầu cả. Cậu ta vì sao lại đi nhảy thật, ta không rõ! Sẽ không ai đem câu nói kia thật sự nói ra cả! Cậu ta vì sao phải thật sự nhảy xuống? Chẳng lẽ không biết đau là gì? Cậu ta không sợ lỡ chết thì sao à? Cậu ta vì sao cứ nhất định phải nhảy xuống? Vì sao nhất định phải nhảy? Vì sao? Vì sao? Vì sao? Vì sao?……
“Thật sự thích tôi nhiều như vậy sao? Thích đến mức tôi bảo đi nhảy lầu cậu liền thật sự đi nhảy sao?" Ta nhẹ nhàng nói “Tôi hiện tại kêu cậu tỉnh lại, vậy cậu nên thật sự tỉnh lại a!" Ta nhìn cậu ấy, hai mắt vẫn nhắm nghiền, vẫn không có phản ứng như vừa rồi. Tôi kêu cậu tỉnh vì sao lại không chịu tỉnh? Cậu có thể nghe lời tôi đi nhảy lầu vì sao lại không nghe lời tôi tỉnh lại? Ta tăng thêm lực đạo xoa khắp mặt cậu ấy, nhưng cậu ấy đã gầy đến mức chỉ còn một lớp da phủ bên ngoài .
Không có phản ứng! Cho dù ta xoa mặt cậu ấy như thế nào, thậm chí nặn, đánh, cậu ấy cũng không phản ứng. Khuôn mặt ta hoảng hốt, ngồi trên mép giường, không biết nên như thế nào với Trình An bây giờ! Cậu ấy trước kia luôn cười với ta, cười đến mức như trên đời không có bất cứ chuyện gì phải phiền não! Ta hiện tại rất rất rất nhớ khuôn mặt tươi cười của cậu ấy, thời điểm cậu ấy cười rộ lên còn chói mắt hơn cả mặt trời mùa hè! Thật sự rất muốn thấy lại khuôn mặt tươi cười không chút tì vết đã hấp dẫn ánh mắt ta một lần kia! Rất muốn! Tim ê ẩm như muốn trào nước mắt, ta đột nhiên lại rất muốn khóc thật to……. Lúc ta còn chưa kịp lau đi hai hàng nước mắt trên má thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Kích động đứng dậy, ta nhìn người đang bước tới. Trước cửa là một người phụ nữ, thoạt nhìn khoảng bốn mươi đến năm mươi tuổi. Lúc bà nhìn thấy ta cũng rất kinh ngạc. Bà hỏi: “Cậu…… Cậu là?"
“Cháu và Trình An…… là bạn hồi trung học." Ta vội vàng dùng tay áo lau lau vội vàng khuôn mặt. Thật mất mặt! Đã hai mươi tuổi rồi còn để cho người ta thấy mình khóc nhè. “Bác là mẹ của cậu ấy đúng không?" Ta hẳn là không đoán sai!
“Đúng. Bác là mẹ của nó." Vẻ mặt Trình mụ mụ bỗng nhiên cảm khái thở dài, nói: “Bác thật sự không ngờ còn có người đến thăm Trình An. Hai năm trước khi mới xảy ra sự việc, mỗi ngày đều có rất nhiều người đến thăm nó. Bạn học, giáo viên, hiệu trưởng…… Thế nhưng, một tháng sau, thấy nó vẫn…… nó vẫn cứ như vậy thì không ai đến nữa ……. Không ngờ hai năm sau, cư nhiên còn có người đến thăm nó! Trình An nếu biết nhất định sẽ rất vui!" Bà ôn nhu thay cậu ấy chỉnh lại chăn, nghiêng người đi lặng lẽ lau nước mắt.
Những người đó quả nhiên chỉ là hứng khởi nhất thời. Ta nhớ lại tình cảnh hồi tốt nghiệp, ta bị cả lớp mắng chửi, lúc ấy một đám dõng dạc mắng ta, kết quả chẳng phải bản thân mới đến thăm vài lần thì đã không thấy bóng dáng đâu nữa sao? Các người có tư cách gì nói ta không đúng? “Cháu sẽ lại đến thăm cậu ấy." Khi ta ý thức được bản thân mình vừa nói cái gì thì lời đã bay ra khỏi miệng.
Trình mụ mụ nghe thấy ta nói vậy liền rất vui mừng, bà cười nói với ta: “Thật sao! Vậy thật tốt quá. Ba nó năm năm trước đã chết, chuyện công ty bác lại không thể không lo, không thể thường xuyên tới đây ở cạnh nó. Nó luôn một mình nằm trên giường bệnh, không ai trò chuyện cùng nó. Cháu nếu có thể lại đến thăm nó, vậy nó sẽ không còn tịch mịch như vậy nữa……"
Lời đã nói ra khỏi miệng thì không còn cách nào cứu vãn nữa rồi, ta cũng không phải là người không tuân thủ chữ tín. Không phải chỉ là thăm bệnh thôi sao, cũng không phải bắt ta đụng đến nồi chảo. “Cháu đang học đại học y, một tháng đến một lần chắc không có vấn đề gì."
“Đúng rồi, bác còn chưa biết tên của cháu!" Bà áy náy hỏi ta.
Do dự một chút, ta nói ra tên của mình. “Hà Nhứ."
“Cháu chính là…… Hà Nhứ?!" Vẻ mặt Trình mụ mụ bỗng nhiên cổ quái nhìn ta.
“Đúng vậy." Ta lập tức đoán ra bà vì sao khi nghe tên của ta lại có vẻ mặt này. Tám phần là lúc trước đám bạn cùng lớp từng nói gì đó với bà, hơn nữa khẳng định đó không phải là chuyện gì dễ nghe.
Ta quả nhiên không đoán sai. “Các bạn học của cháu đánh giá cháu hình như….. rất khác biệt." Nhưng bà lại cười rộ lên. “Thế nhưng, Trình An vẫn nói cháu là một người rất tốt."
Đã nghe quen người khác nói ta máu lạnh, vô tình, tính cách xấu xa, đột nhiên lại có người nói mình là người tốt, thật đúng là khiến cho ta có chút không quen.
“Trình An nói cháu là người đặc biệt nhất mà nó từng gặp qua. Cháu nói rất ít, cũng không thích kết giao cùng người khác. Học tập thực sự rất giỏi, đối với bất kì chuyện gì cũng có cái nhìn riêng, là một người rất có chủ kiến." Trình mụ mụ cúi người, thương yêu vuốt vuốt mặt Trình An, “Nó nói, cháu sống rất thẳng thắn, là người luôn thành thật với bản thân mình, không bao giờ bạc đãi bản thân."
Ta là người như vậy sao?! Ta không nói gì nhìn khuôn mặt yên lặng của Trình An, cậu vì sao lại cho rằng ta là người như vậy? Ta thích châm chọc, cười nhạo người khác, không bao giờ chừa mặt mũi cho người ta, thái độ sống thì xấu xa, vì sao cậu lại đem khuyết điểm của ta biến thành ưu điểm hết vậy? Vì sao? Ta có rất nhiều vấn đề muốn hỏi cậu, nhưng cậu thì cứ ngủ hoài thế này……
Từ ngày đó trở đi, ta không còn gặp ác mộng nữa. Ta dần dần trở lại như bình thường, bạn cùng phòng với ta thấy ta bình thường lại cũng dọn trở về phòng. Đi học, tan học, thi cử, nghỉ ngơi. Một ngày không thay đổi gì so với trước kia, cuộc sống của ta chỉ thay đổi duy nhất một điểm. Trước nay chưa bao giờ quan tâm vì bất cứ chuyện gì, bây giờ lại bị một sợi dây cứ quấn chặt lấy, sợi dây này tên là — Trình An.
Mỗi tháng ta đều đến thăm Trình An, tuy rằng cậu ấy vẫn cứ nặng nề ngủ như cũ. Trước kia ta đều cho rằng nhìn một người đã mất cảm giác là một chuyện vô cùng ngu ngốc và lãng phí thời gian. Nhưng hiện tại ta lại ngồi trước giường cậu ấy suốt mấy giờ liền. Ta rất ít nói chuyện, chỉ là ngồi trên ghế một bên nhìn cậu ấy, nhớ lại một số ít chuyện hồi chúng ta còn ở chung, đáng tiếc chuyện ta nhớ được thật sự rất ít. Có khi sẽ gặp Trình mụ mụ, bà sẽ kể cho ta nghe một vài chuyện về Trình An trước đây, cho ta xem album ảnh của Trình An. Trình An rất ít chụp ảnh, cho nên ảnh chụp cũng không nhiều. Trình mụ mụ nói, Trình An có thể sẽ không tỉnh lại, cho nên bà đưa quyển album cho ta xem như là kỉ niệm. Bà thật sự cảm ơn ta mỗi tháng đều đến thăm Trình An, mỗi lần bà nói cảm ơn đều khiến ta rất mất tự nhiên.
Tác giả :
Mê Âm