Trẫm, Đã Yêu Một Con Lợn

Chương 9

Mục Duệ Vũ nhất thời có chút giật mình, hắn hiểu rất rõ tính tình của hoàng huynh hắn, nhìn cả hoàng cung lạnh như băng là biết. Cũng không rõ người này từ đâu tới, Mục Duệ Vũ nghĩ nghĩ.

Sau khi Chu Tiểu Bạch ăn xong trái cây liền cảm thấy thân thể có chút kì quái, cả người đều nóng lên giống như đang bị nấu chín. Mà cơ thể cũng không nghe y chỉ huy, bắt đầu tự cử động.

Đến khi Mục Duệ Vũ đi đến, nhìn thấy một công tử mặc áo trắng, rõ ràng là nam nhân nhưng không biết vì sao lại có một cỗ hương vị mê người, càng kì lạ hơn chính là rõ ràng nam nhân này chỉ là một thiếu niên đơn thuần thế nhưng nhất cử nhất động đều mang theo ý khiêu khích.

Thật sự là người rất kỳ quái nha!

Mục Duệ Vũ nghĩ, dần dần đi đến gần y.

Chu Tiểu Bạch cảm giác có người đến gần, y quay đầu lại liền thấy một bóng hình, nhưng là ý thức của y cũng không thanh tỉnh, chỉ có thể loáng thoáng cảm nhận. Y nghĩ người này chắc là Mục Duệ Húc, dù sao ngoài Mục Duệ Húc thì y cũng không biết ai khác, càng không có người nào có gan đến gần nói chuyện với mình.

Mục Duệ Vũ thấy Chu Tiểu Bạch dùng ánh mắt liễm diễm hàm xuân (đại khái là sóng nước mênh mang gì đó) nhìn mình, đôi mắt kia đặc biệt rất đẹp, lông mi thật dài, hơi có chút sương, khuôn mặt trắng trẻo ửng hồng giống như đóa hoa kiều diễm, cái miệng nhỏ nhắn hơi mở như đang nói, xinh đẹp đến lẳng lơ.

Đích thực là yêu tinh! Mục Duệ Vũ ở trong lòng không khỏi cảm thán.

“A Húc!" Thiếu niên nhìn thấy hắn, đột nhiên nở nụ cười, mang theo thanh âm mềm mại, sau đó liền nhào đến ôm cổ hắn.

Từ từ, đây là tình huống gì!? Mục Duệ Vũ thấy bộ dáng thiếu niên tươi cười cùng vẻ mặt thỏa mãn, sau đó lại dùng mặt cọ ngực mình, giống như một con mèo nhỏ, trong lòng ngứa ngáy như có cọng lông phất qua, làm cho trái tim hắn có chút khó chịu.

Đây chính là tội câu dẫn người ư?!

Mục Duệ Vũ ở trong lòng nghĩ, sau đó cố gắng khống chế tâm tình của mình, muốn đẩy người trong lòng ra. Nhưng thiếu niên này giống như một con bạch tuộc, sử dụng cả tay lẫn chân gắt gao ôm lấy mình, đầu còn không ngừng cọ cọ ngực mình, tay cũng có chút không an phận.

“A Húc." Chu Tiểu Bạch dùng đôi mắt ngập nước nhìn Mục Duệ Vũ, môi hơi cong lên giống như là vừa chịu cái gì đó rất ủy khuất.

“Cái kia, ngươi buông ta ra! Vị huynh đài này, ngươi nhận nhầm người rồi!" Mục Duệ Vũ cảm thấy có chút phiền phức, vẻ mặt xấu hổ nói, đồng thời muốn gỡ cái người đang treo trên mình xuống.

“A Húc, ta không muốn mặc y phục." Vẻ mặt Chu Tiểu Bạch ngốc manh nhìn Mục Duệ Vũ, sau đó giống như tiểu hài tử làm nũng, “A Húc, ngươi giúp ta cởi hết y phục được không?"

Mục Duệ Vũ vừa nghe, thiếu chút muốn phun một ngụm máu. Thần linh của ta ơi! Đây lại là tình huống gì? Ngươi là ngốc thật sự hay là giả ngu vậy, ai tới cứu ta với!

Mục Duệ Vũ vẫn đang cố hết sức kéo Chu Tiểu Bạch trên người mình xuống, chỉ là Chu Tiểu Bạch vẫn giống như bạch tuộc, dù có kéo đến đâu cũng không đi, ngược lại ôm Mục Duệ Vũ càng chặt hơn.

Mục Duệ Vũ lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác bị người phi lễ, nhưng Chu Tiểu Bạch vẫn ngây ngốc cái gì cũng không biết, vẫn như cũ mà lầm bầm lầu bầu.

“A Húc, ta không muốn mặc y phục ngủ."

Mục Duệ Vũ lại một lần nữa bị kích thích. Người tên A Húc là ai vậy? Tại sao lại có một tình nhân nhiệt tình như thế này, tại sao lại có thể đem thả người này ra ngoài gây họa?

“Lão tử không tên A Húc, ngươi buông ta ra!" Mục Duệ Vũ có chút nóng nảy nói.

Dường như Chu Tiểu Bạch nghe thấy lời của hắn, có chút mơ mơ màng màng ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó vươn một bàn tay, có chút run rẩy sờ vào mắt Mục Duệ Vũ rồi đến mũi, tựa như muốn xác nhận người này có phải Mục Duệ Húc hay không.

Kỳ thật bộ dạng Mục Duệ Vũ cùng Mục Duệ Húc có chút giống nhau, nhưng cảm giác hai người mang đến lại khác nhau một trời một vực, hình dạng Mục Duệ Húc chính là ánh mặt trời, ngũ quan cương nghị, thân thể cường tráng, hơn nữa hắn thường để một bộ mặt lạnh lùng, mang theo khí thế của đế vương không thể khinh nhờn, làm cho người ta thấy rất khó tiếp cận. Mà Mục Duệ Vũ bởi vì lăn lộn tự do ở giang hồ từ nhỏ nên ngũ quan so với Mục Duệ Húc hiền hòa hơn không ít, hơn nữa người này môi hồng răng trắng, rất thích mặc hồng y, đuôi lông mày hơi hơi hướng lên, sóng mắt luôn lưu chuyển, nhìn qua đích xác là yêu nghiệt. 

Chu Tiểu Bạch cảm thấy người này so với Mục Duệ Húc có chút khác biệt. Nhưng đầu óc Chu Tiểu Bạch vốn không tốt, hiện tại y lại đang ở trạng thái như say rượu, càng không thể suy nghĩ. Nhìn thấy hắn, tựa hồ cảm thấy người này không phải Mục Duệ Húc, nhưng lại nghĩ không ra người này cùng Mục Duệ Húc khác nhau ở đâu.

Đến khi Mục Duệ Húc chạy tới hoa viên, thấy một màn này khiến sắc mặt hắn so với đáy nồi còn đen hơn.

Khi hắn hạ triều, trở lại phòng cư nhiên phát hiện Chu Tiểu Bạch không ở đó, sau lại nghe nói y sáng sớm đi nhà xí, Mục Duệ Húc nghĩ vật nhỏ này chắc đã chạy tới Ngự Hoa Viên, dù sao mình cũng chỉ mang y đi đến đó.

Thế nhưng, tại sao hắn lại thấy vật nhỏ bình thường ngơ ngác ngây ngốc bây giờ lại là vẻ mặt yêu mị tựa vào trong lòng tên hổn đản nào đó, đã thế còn dùng hai chân trực tiếp quấn lấy, một bàn tay vuốt tên hỗn đản đó vô cùng thân mật, hai người còn trưng ra một bộ dáng không coi ai ra gì.

Mục Duệ Húc thấy một màn này, trực tiếp đi đến.

Mục Duệ Vũ nghe thấy tiếng bước chân, giống như là nghe thấy tiếng của cứu tinh, hắn nhìn lại, là hoàng huynh lãnh huyết của mình.

Tuy rằng bình thường Mục Duệ Vũ thấy huynh trưởng nhà mình thì chỉ có một chữ, chạy! Nhưng hiện tại, Mục Duệ Vũ lại là vẻ mặt cao hứng khi nhìn thấy huynh trưởng, sau đó mang theo ngữ khí cầu cứu, còn hô: “Hoàng huynh, cứu ta, có người phi lễ đệ đệ của ngươi!"

Mục Duệ Húc vừa nghe sắc mặt càng đen, sau đó đi đến, trực tiếp đem Chu Tiểu Bạch đang treo trên người Mục Duệ Vũ kéo xuống, sau đó lấy tay chân y quấn trên người mình. Chu Tiểu Bạch vẫn mơ mơ màng màng, nhưng lại cảm nhận được hơi thở của Mục Duệ Húc liền ngoan ngoãn nghe lời.

“Hoàng huynh, thật cảm tạ. Ta thề, ta thật sự không biết người này, ta vừa mới bước chân vào thì người này liền quấn lấy ta, ta cảm thấy nhất định hắn mơ ước sắc đẹp của đệ đệ ngươi!" Mục Duệ Vũ nhìn thấy vẻ mặt đen lại của hoàng huynh nhà mình liền trưng ra bộ mặt lòng đầy căm phẫn nói.

Tâm trạng Mục Duệ Húc vốn đã không tốt, vừa nghe lời nói của Mục Duệ Vũ xong sắc mặt liền lạnh đi, dùng ánh mắt lạnh lẽo như sắp kết thành băng nhìn Mục Duệ Vũ.

Mục Duệ Vũ không nhịn được mà rùng mình, sao lại thế này? Tại sao hắn lại cảm thấy tâm tình hoàng huynh nhà mình đột nhiên xấu đi, quả nhiên đây đúng như truyền thuyết không lường được lòng dạ đế vương ư?

Chu Tiểu Bạch dựa vào trong ngực Mục Duệ Húc, sau đó lại nhìn Mục Duệ Vũ đang nói chuyện bên cạnh, có chút nghi hoặc hỏi: “Di, sao lại có hai A Húc?"

Mục Duệ Vũ vừa nghe xong liền kêu khổ với hoàng huynh nhà mình, “Hoàng huynh ngươi nghe, người này vừa nãy cũng vậy, cũng không biết A Húc kia là ai? Trời đất chứng giám, ta không biết y. Bất quá người tên A Húc kia cũng thật là không may, gặp phải một con ma men như thế này, ta thấy người này chắc không có lúc nào thanh tỉnh đâu nhỉ?"

Mục Duệ Vũ nói xong lại vô tình liếc mắt nhìn Mục Duệ Húc một cái, đột nhiên thấy hoàng huynh nhà hắn lạnh lùng nhìn lại, sau đó lại dùng ánh mắt mang theo tia ôn nhu mà hắn chưa bao giờ thấy để nhìn con ma men mà mình ghét bỏ, sau đó vươn tay sờ sờ đầu con ma men kia, nói: “Ngoan một chút, đừng nháo."

Chu Tiểu Bạch nghe xong, liền dừng lại đôi tay đang làm loạn sau đó rất không tình nguyện thu tay về, ngoan ngoãn để Mục Duệ Húc ôm trong ngực.

Mục Duệ Vũ:…. Làm sao lại nghe lời như thế?! Không đúng, làm sao Mục Duệ Húc có thể có một mặt ôn nhu thế kia?! Từ từ, A Húc, Mục Duệ….Húc!

Mục Duệ Húc thoáng nhìn một đống hột trái cây ở trên mặt đất, cảm thấy có chút đau đầu, quả nhiên hắn đã xem nhẹ nghị lực ăn của vật nhỏ này, rõ ràng đã nói là không phải cái gì cũng có thể cho vào trong miệng vậy mà không nghĩ đến thừa dịp mình không có ở đây, vật nhỏ này dám trộm đồ mà ăn.

Mục Duệ Húc có chút bất đắc dĩ nhìn Chu Tiểu Bạch ở trong lòng, thấy y hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng như quả đào, thật khiến người ta muốn cắn một ngụm.

“Còn không đi?" Mục Duệ Húc ôm Chu Tiểu Bạch, sau đó cũng không quay đầu mà nói với Mục Duệ Vũ vẫn đang đứng im tại chỗ.

Nhìn thấy hoàng huynh ôm Chu Tiểu Bạch đi, Mục Duệ Vũ lại một nữa thành công phát hiện mình thiếu thốn từ ngữ cùng với cấu tạo não rất đơn giản.

Mục Duệ Vũ trên đường đi vẫn duy trì trạng thái giật mình, nhìn thấy hoàng huynh ôm Chu Tiểu Bạch vào tẩm cung, sau đó đặt y ở trên giường, nhưng Chu Tiểu Bạch giống như một con ma men hay nên nói là giống yêu tinh câu dẫn người, ôm Mục Duệ Húc không chịu buông tay.

“Ngoan, buông tay, ta giúp ngươi thay y phục." Mục Duệ Húc ngữ khí mềm nhẹ nói.

“A Húc, ta không muốn mặc y phục." Chu Tiểu Bạch giống như tiểu hài tử cáu kỉnh, ôm chặt cổ Mục Duệ Húc, rất có tinh thần mà cọ trên người hắn.

“Ngươi hiện tại là người, phải mặc. Nhanh lên, buông tay, bằng không ta sẽ ăn ngươi!." Mục Duệ Húc cả giận nói.

Chu Tiểu Bạch ủy khuất buông lỏng tay, ai oán nhìn Mục Duệ Húc. Mục Duệ Húc rót cho y một ly trà, sau đó uy đến cái miệng của y, Chu Tiểu Bạch ngoan ngoãn há mồm nuốt xuống, Mục Duệ Húc lau miệng cho y rồi đặt chén lên bàn, sau đó lừa Chu Tiểu Bạch nằm xuống. Xong xuôi rồi mới nhìn đến Mục Duệ Vũ đang dại ra, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.

“Ta còn cho là ngươi không muốn trở về?" Mục Duệ Húc nhìn Mục Duệ Vũ lành lạnh nói.

Mục Duệ Vũ vẫn bị vây trong trạng thái ngốc lăng: “Hoàng huynh."

Chu Tiểu Bạch lại không an phận đưa tay lên, sau đó ngồi dậy, ôm Mục Duệ Húc rồi dùng mặt cọ lên lưng hắn. Sau đó lại thấy một vài hoa văn trên quần áo Mục Duệ Hú, lại bắt đầu giống tiểu hài tử mở to mắt tò mò nhìn nhìn. Mục Duệ Húc cũng không quá để ý, hơi hơi trấn an Chu Tiểu Bạch, sau đó nhìn Mục Duệ Vũ nói: “Làm sao?"

Mục Duệ Vũ thấy một màn như vậy quả thật không biết nói gì, chỉ ngơ ngác mở miệng: “Hoàng huynh, y…"

Mục Duệ Húc nhìn Chu Tiểu Bạch, ý bảo y an phận một chút, sau đó nhìn Mục Dụê Vũ đang ngẩn mặt nói: “Y ăn Tử Mị quả, hiện tại giống như uống rượu, hơn nữa sẽ trở nên rất quấn người."

Mục Duệ Vũ vừa nghe liền hiểu, Tử Mị quả, sau khi ăn sẽ bị vây trong trạng thái lơ mơ rồi sẽ bày ra mị thái bình thường không có, cả người giống như uống rượu, ý thức cũng không thanh tỉnh. Loại trái cây này bình thường dùng để trợ hứng, hoặc là làm tăng một ít lạc thú, dược hiệu cũng không phải quá mạnh, chỉ là đối với người chưa từng tiếp xúc thì dược hiệu cũng rất rõ ràng.
Tác giả : Thố Nhị Nhĩ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại