Trầm Chu
Chương 166: PHIÊN NGOẠI 4: Món Ngon Tuyệt Vời Trên Bàn Ăn
Đây là sinh nhật đầu tiên của Cố Trầm Chu sau vụ việc ở viện điều dưỡng Lê Sơn, khi mà hai người đã thực sự ở bên nhau.
Đàn ông không quá để tâm đến chuyện này giống như phụ nữ. Cố Trầm Chu thực ra không hề quên sinh nhật của mình nhưng cũng không quá chú ý, ngày hôm đó công tác có chút bận bịu, anh cũng ném luôn chuyện không có mấy ý nghĩa thực tế ấy ra sau đầu.
Chỉ là khi anh đã xử lý xong công việc và về đến nhà, anh cảm thấy bản thân mình giống như vừa bước vào… Một thế giới khác dùng thức ăn ngon là chủ đề chính? Hơn nữa những món ăn ngon lành này còn là thức ăn ngon được đặt trên thân thể người!
Cố Trầm Chu theo bản năng nhanh chóng đóng cửa lại trước khi ý thức kịp điều khiển.
Ánh sáng có phần sáng sủa bị ngăn cách, bên trong căn phòng lại chìm trong bóng đêm mờ tối, so sánh với điều này, thân thể trần trụi nằm thẳng trên bàn giống như có thể thắp sáng được toàn bộ tầm mắt anh.
Cố Trầm Chu đi đến bên cạnh bàn tiệc lớn đặt trong phòng khách.
Đây rõ ràng không phải là bàn ăn mà bọn họ thường dùng: Đây là một chiếc bàn dài màu đen có cỡ như một chiếc giường đơn, mép bàn hình cung, một người trần trụi nằm thẳng ở ngay giữa bàn, xung quanh bày những chiếc đĩa bằng bạc xếp đầy thức ăn, có rau dưa hoa quả, thịt và các loại hải sản, đồ ngọt tráng miệng cùng các loại rượu và đồ uống khác nhau… Đám thức ăn này xếp kín thành một vòng hoàn chỉnh xung quanh người nằm giữa. Ở một đầu của chiếc bàn bên cạnh đầu của người kia là chân nến cũng được làm bằng bạc, trên đỉnh mấy ngọn nến là vài đốm lửa nhỏ bập bùng tản ra một loại hương thơm ngọt ngào.
Cố Trầm Chu cuối cùng cũng đặt ánh mắt mình lên Hạ Hải Lâu.
Người nằm trên bàn vừa chạm đến ánh mắt anh đã lập tức mỉm cười vui vẻ:
“Về rồi đấy hả? Chúc mừng sinh nhật! Anh có vừa lòng không?"
Cố Trầm Chu hơi hoảng hốt, tựa như ở giữa bàn tiệc toàn món hải sản có đặt một con tôm hùm khổng lồ, hoặc giống như một bữa tiệc Giáng Sinh lớn với món chủ đạo là gà tây, hiện giờ anh nhìn thấy món chính thuộc về riêng mình, chẳng những phong phú ngoài dự đoán của lại còn là vật sống có thể động đậy, đúng là không phải cao cấp bình thường… A? Anh cảm thấy suy nghĩ của mình bắt đầu phát triển theo hướng kỳ quái, vội vàng túm lại tư duy đang đi lệch đường của mình, mở miệng hỏi:
“Làm cái gì thế?"
Hạ Hải Lâu vẫn mỉm cười nằm trên bàn, hắn hoàn toàn không hề cảm thấy ngượng ngùng khi tầm mắt của Cố Trầm Chu đặt trên người mình:
“Lúc trước chẳng phải từng nói sẽ tìm dịp nào đó thử món tiệc trên cơ thể phụ nữ sao? Đây là tiệc sinh nhật đầu tiên của anh sau khi chúng ta ở bên nhau, em cảm thấy làm long trọng một chút –“
Hắn cố ý kéo âm thật dài hai chữ ‘Long trọng’.
“- Thì sẽ tốt hơn."
“Cho nên mới làm cái này?"
Ngón tay Cố Trầm Chu không kìm được đưa đến vuốt ve hai má của Hạ Hải Lâu:
“Em có tự tin với chính mình đến vậy?"
Hạ Hải Lâu cười ha ha, hơi nghiêng đầu ngậm lấy ngón tay của Cố Trầm Chu, liếm nhẹ một cái rồi lại nhả ra:
“Đương nhiên, từ gương mặt, thân thể đến bên trong, anh xem em có chỗ nào không tự tin được à?"
Cố Trầm Chu ngẫm lại cẩn thận:
“Thật đúng là không có."
“Vậy anh có vừa lòng không?"
Đầu lưỡi của Hạ Hải Lâu đuổi theo ngón tay của Cố Trầm Chu, giọng nói không tránh khỏi có phần không rõ ràng.
Cố Trầm Chu đặt ngón tay đã bị liếm ướt của mình lên trên môi Hạ Hải Lâu chậm rãi vẽ lung tung:
“Rất vừa lòng. Nói thật, anh cực kỳ ngạc nhiên và cả — gấp gáp…"
Anh cúi xuống hôn lên khóe môi Hạ Hải Lâu.
Hạ Hải Lâu vừa mới bật ra một tiếng rên rỉ thỏa mãn, chất lỏng lạnh lẽo từ phía trên đã rơi xuống ***g ngực hắn. Hắn không khỏi run lên một cái, lại thấy người vừa cúi xuống đã đứng thẳng lên một lần nữa, tay đặt chai rượu không biết đã cầm trong tay rót xuống từ lúc nào xuống mặt bàn.
“Thưởng thức môt ly rượu khai vị trước đã."
Cố Trầm Chu nói, lại cúi đầu liếm sạch sẽ chất lỏng rơi vương trên cổ cùng cằm của Hạ Hải Lâu.
Hạ Hải Lâu bắt đầu nhận ra cảm giác lần này có chỗ không giống với thường ngày, là do sự đối lập giữa lạnh lẽo và nóng cháy, hay là do tiết tấu cao trào bị kéo dài ra vô hạn?
“Có muốn uống một miếng canh trước không?"
Cố Trầm Chu hỏi. Đây cũng không phải một câu hỏi đơn thuần, ngay khoảnh khắc nói xong câu ấy, anh dùng thìa ngậm một ngụm canh vào trong miệng, sau đó dùng cách thức miệng đối miệng bón vào trong miệng của Hạ Hải Lâu.
Người nằm thẳng muốn nuốt thứ gì đó đương nhiên là khó khăn hơn bình thường gấp mấy lần. Phần của một ngụm canh chỉ được Hạ Hải Lâu nuốt rất ít xuống khỏi cổ họng, một lượng lớn còn lại tràn hết cả ra bên khóe miệng hắn, nhưng cho dù như vậy Hạ Hải Lâu cũng biết rõ hơi thở của mình đã dồn dập đến mức khó kìm nén.
Cố Trầm Chu ngẩng đầu lên mỉm cười với Hạ Hải Lâu, sau đó anh hơi nghiêng đến liếm sạch sẽ không sót một giọt toàn bộ nước canh bên khóe miệng đối phương.
Mỗi một đụng chạm mang theo cảm giác hơi lạnh này đều kích thích khiến Hạ Hải Lâu nổi lên một đám da gà.
“Tiếp theo thì sao? Em muốn ăn món chính nào?"
Cố Trầm Chu hỏi.
“Anh cảm thấy thịt hay hải sản đều hơi nặng nề, hơn nữa cũng thừa chất quá –“
Anh dùng đầu ngón tay lướt nhẹ mang theo ý ám chỉ trên thân thể Hạ Hải Lâu, nhưng không hề đụng vào những vị trí mẫn cảm của đối phương mà chỉ chạm nhẹ lên cánh tay cùng cẳng chân của hắn.
Cho dù là như vậy, nơi đã sớm đứng thẳng dậy của Hạ Hải Lâu vẫn căng trướng đến mức khó chịu. Hắn thở hổn hển một hơi, nói:
“Vậy dùng luôn món tráng miệng ngọt và hoa quả được không?"
“Có lý, nhưng trước đó chúng ta có thể dùng thêm vài dụng cụ -“
“Dụng cụ gì?"
“Dụng cụ quay chụp, sao hả? Chụp giống như em ngày trước ấy, để thành tài liệu quan trọng rồi lưu lại."
Cố Trầm Chu đề nghị.
Hạ Hải Lâu nhìn thẳng trần nhà một lúc, lát sau mới bật ra một câu tựa như cảm khái:
“Khẩu vị của anh đúng là còn nặng hơn cả tưởng tượng của em…"
“Chi bằng nói là rắn chuột cùng một ổ thì hơn?"
Cố Trầm Chu dùng lại lời nói lúc trước để trả lời đối phương.
“Cho nên em đã sớm chuẩn bị tốt cái đó."
Hạ Hải Lâu bình tĩnh nói.
Lần này đổi thành Cố Trầm Chu chịu thua. Anh cúi đầu thưởng cho đối phương một nụ hôn, còn khuyến mãi thêm chút xoa ấn lên bộ phận đang cương cứng.
Hạ Hải Lâu hít sâu một hơi, đang muốn đòi hỏi nhiều hơn thì bàn tay của Cố Trầm Chu đã rời đi. Hắn mới nhả một âm tiết bất mãn khỏi cổ họng thì ánh mắt hắn đã lập tức bị che kín lại ngay sau đó.
“Sao lại…?"
Ngữ giọng của Hạ Hải Lâu có chút khác thường. Thị giác đột nhiên bị che khuất khiến xúc giác nháy mắt trở nên mẫn cảm hơn gấp bội phần, hắn cảm giác được một điểm trước ngực mình đang tiếp xúc với một thứ cứng rắn thô ráp, cảm giác đau đớn vì bị đâm truyền đến từ nơi bị đùa giỡn, hắn cảm thấy đầu nhũ mình bị kéo rồi ấn xuống day nhéo hết lần này đến lần khác… Hắn nhanh chóng nhận ra được thứ chạm vào đầu nhũ mình là một đôi đũa, hơn nữa đôi đũa này không dừng lại trên người hắn quá lâu, chỉ một lát sau lực ấn trên đầu nhũ hắn đã biến mất, thay vào đó là một thứ tròn vo lăn thẳng từ trên ngực hắn xuống, từ bụng trôi xuống phần thân dưới.
Xúc cảm trơn nhẵn trên da không thể xua đi được, chỗ đã căng cứng giờ chỉ cần bị chạm nhẹ vào một cái cũng khiến người ta không thể chịu đựng.
Chỉ cần vừa nghĩ rằng Cố Trầm Chu đang đứng trước mặt hắn, hắn liền điên cuồng chờ mong khoang miệng trơn ướt cùng bàn tay nóng ẩm của đối phương –
“Là trứng chim cút."
Cố Trầm Chu chu đáo nói cho Hạ Hải Lâu bị che kín mắt biết thứ đang đụng chạm lên thân thể hắn là thứ gì.
“Thịt quá nhiều thành thừa, đổi sang thứ này thực ra là vừa hay. Nó vừa chạm vào phân thân của em đó, cảm giác sao hả? Anh thấy nó đã trướng căng đến mức sắp không nhịn được –“
Từ ‘nó’ cuối cùng đương nhiên là để chỉ thứ kia của Hạ Hải Lâu, tiếp đó xúc cảm quen thuộc truyền từ nơi căng cứng đến dây thần kinh.
Hạ Hải Lâu nuốt nước miếng: Đó là ngón tay của Cố Trầm Chu.
Nhưng vẫn chỉ là chút đụng chạm nhẹ nhàng giống như lúc trước, sự an ủi hắn khẩn cấp chờ mong lại rời khỏi cơ thể hắn. Hạ Hải Lâu cực kỳ thất vọng, mà sự thất vọng ấy còn chưa kịp chiếm cứ hết toàn bộ cảm xúc, hắn đã cảm giác được một chân của mình được người ta nâng lên, chất lỏng lạnh lẽo chảy dọc từ đầu gối xuống đến đùi –
Toàn bộ thân thể Hạ Hải Lâu run nhẹ lên một cái. Hắn lập tức mở bừng mắt, nhưng trước mắt vẫn chỉ có chút ánh sáng mơ hồ lọt qua những kẽ hở xuất hiện.
Cố Trầm Chu không bỏ bàn tay đang che kín mắt Hạ Hải Lâu của mình ra.
Anh gác một chân của đối phương lên trên khuỷu tay mình, lại cầm lấy chai rượu vang đỏ rồi đổ rượu từ đầu gối của đối phương dọc xuống bên dưới.
Chất lỏng màu đỏ rực tựa như một con rắn uốn lượn trượt xuống trên làn da màu tiểu mạch, cuối cùng tích lại thành một vũng nước nhỏ ngay dưới mông đối phương.
Cố Trầm Chu liên tiếp đặt những nụ hôn trên đùi đối phương.
“Còn nhớ rõ cuộc điện thoại mà em gọi đến cho anh lúc trước không?"
Cố Trầm Chu hỏi Hạ Hải Lâu.
Tiếng rên rỉ của Hạ Hải Lâu đã sắp không thể kiềm chế được:
“Quên gì thì quên… Ưm, a – Sao có thể quên được chuyện có liên quan đến anh?"
“Thực ra anh lại không nhớ quá rõ."
Cố Trầm Chu nói.
“Để anh nghĩ xem khi đó em nói như thế nào… Em nói muốn xoa nắn đầu nhũ của anh khiến nó cứng ngắc rồi chuyển sang màu đỏ giống như đầu nhũ của phụ nữ?"
Giọng nói nhẹ nhàng của anh ngừng lại một lát, sau đó ngữ giọng lại có thêm chút ý cười:
“Em có muốn biết đầu nhũ của em hiện giờ trông như thế nào không? Chúng dựng đứng lên và có màu đỏ thẫm tựa như màu hoa hồng, hiện giờ em có cảm thấy đầu nhũ của em bị đâm đau không? Sau khi bị anh chơi đùa nhiều lần như thế, chỉ cần cảm nhận một chút đã thấy hai điểm đó căng trướng khó chịu đúng không?"
“Không sai, căng trướng cực kỳ khó chịu, anh dứt khoát day ấn chúng vài cái đi nhé?"
Hạ Hải Lâu sao có thể bị vài câu nói ấy đánh bại? Vừa nghe Cố Trầm Chu nói như vậy, hắn đã thành thực trả lời và thành khẩn đề nghị.
Cố Trầm Chu không bận tâm đến lời nói của Hạ Hải Lâu, anh vẫn dùng ngữ điệu nhã nhặn tiếp tục nói:
“Gà con của em – Có lẽ không cần anh âu yếm nhiều hơn thì cũng không thể khống chế nổi nữa nhỉ?"
“Ông đây vừa nhìn thấy mặt anh là đã bắn ra luôn rồi!"
Hạ Hải Lâu khẩn cấp tiếp lời:
“Còn muốn bắn đầy lên mặt anh nữa!"
“Sau đó anh sẽ khiến em mở rộng hai chân ra giống như phụ nữ vậy…"
Cố Trầm Chu lặp lại những lời nói khi trước từ trong trí nhớ của mình. Sau khi nói xong, ngón tay anh lướt dọc từ đùi đối phương lên phân thân đang ngóc đầu đứng thẳng ở giữa hai chân hắn, tiếp đó đến hai quả cầu nhỏ bên dưới cùng khe hẹp ở đằng sau hai quả cầu nhỏ ấy.
Chân Hạ Hải Lâu được nâng lên lại mềm nhũn rơi xuống mặt bàn, không hề khép lại.
Ngón tay anh chui vào trong thân thể của đối phương.
Nơi căng chặt và ấm áp lập tức bao trùm lấy anh, anh cong ngón tay cào lên vách tường liền thấy được rõ ràng chất lỏng tràn ra từ phần đỉnh của đối phương.
Sự bao trùm mềm mại như vậy khiến anh hơi lưu luyến, nhưng anh vẫn nhanh chóng rút ngón tay của mình ra như trước, cửa vào sậm màu bịn rịn không thôi mút lấy ngón tay anh, ngay cả sau khi anh đã rút ngón tay ra rồi cũng vẫn mấp máy hé ra như muốn mời ngón tay anh hoặc một thứ khác xâm nhập vào:
“Không chỉ mở rộng hai chân ra giống phụ nữ, mà còn mẫn cảm đến mức không thể kìm nén nổi –“
Lần này Hạ Hải Lâu không đáp lại nữa, hắn bắt đầu cắn chặt khớp hàm của mình, đè nén xúc động muốn lập tức xoay người ngồi dậy: Hắn nằm thẳng ở trên bàn không có bất cứ trói buộc nào, ánh mắt cũng chỉ bị Cố Trầm Chu che chắn qua loa, chỉ cần hắn giãy dụa một chút là có thể thoát ra khỏi sự cầm tù của dục vọng.
Huyệt sau lại một lần nữa bị người ra mở ra. Hắn hơi hoảng hốt mới ý thức được vừa rồi mình vốn không hề khép kín hai chân lại, quả giống như đang khẩn cấp muốn được anh cắm vào như lời Cố Trầm Chu đã nói –
Suy nghĩ đáng xấu hổ này khiến toàn bộ thân thể hắn nóng bừng lên, nhưng tiếp đó hắn lập tức cảm thấy không ổn:
“Tay anh – anh nhét thứ gì vào trong thân thể em đấy?"
“Hạch đào, chỉ có một quả."
Cố Trầm Chu trả lời đối phương. Anh kẹp hạch đào vào giữa những đốt ngón tay, phần lớn vỏ quả hạch đào chậm rãi đảo tới đảo lui trong cơ thể đối phương đều bị ngón tay anh che kín, nhưng vẫn có một phần nhỏ cọ vào trong thân thể Hạ Hải Lâu, khiến đối phương co rút người lại tựa như đang run rẩy.
Hạ Hải Lâu chỉ lo thở dốc. Đầu óc là một mảnh mờ mịt hỗn loạn, hắn cảm giác vẫn có chỗ không đúng lắm, nhưng là không đúng ở chỗ nào mới được…?
Cố Trầm Chu cúi xuống hôn lên môi đối phương:
“So sánh với đám trứng nhảy và đồ chơi em chuẩn bị, anh cảm thấy anh dịu dàng hơn rất nhiều, em nghĩ sao?"
“A…"
Cổ họng Hạ Hải Lâu bị thứ chui vào bên dưới thân thể bức bách bật ra một âm tiết không rõ nào đó.
“Đợi không nổi nữa sao?"
Cố Trầm Chu cười khẽ, sau đó anh điều chỉnh thứ trong tay mình một chút khiến phần vỏ cứng của hạch đào cào mạnh lên vách tường bên trong đối phương.
Hạ Hải Lâu lập tức bật ra một tiếng ‘Ô’.
Ngay lúc này Cố Trầm Chu cũng ngậm toàn bộ thứ đã căng cứng của đối phương vào trong miệng, thậm chí còn chưa cần mút vào mà đối phương đã căng cứng người rồi bắn toàn bộ dịch thể vào trong khoang miệng và cổ họng anh.
Anh không kìm được bèn lập tức đứng thẳng dậy ho hai tiếng, người vừa nhổm dậy khỏi bàn lập tức tránh thoát khỏi hai tay anh rồi đẩy mạnh anh lên chiếc ghế bên cạnh. Anh cảm thấy có một bàn tay cầm lấy thứ nằm giữa hai chân mình, sau đó tiếng cười hầm hừ của Hạ Hải Lâu cũng vang lên, khóa quần anh bị kéo xuống, thứ đó của anh lập tức được một nơi căng chặt ôm kín –
Lần này đổi lại thành Hạ Hải Lâu che kín mắt anh.
Cố Trầm Chu hơi ngước mắt lên, nụ cười mờ nhạt chợt lóe bên môi, anh cũng không tránh khỏi tay Hạ Hải Lâu.
Hạ Hải Lâu nắm lấy cổ tay anh, giọng nói vang lên bên tai anh, đồng thời còn có cảm giác ướt sũng lan từ vành tai xuống đến dưới cổ, là đầu lưỡi của đối phương đang liếm lên da anh:
“Chẳng phải anh nói rằng có hạch đào ư? Em thấy tay anh không có thứ giống như thế…"
Cố Trầm Chu bình thản trả lời đối phương:
“Chính em còn không biết mình có chuẩn bị hạch đào hay không à? Anh thuận miệng nói như vậy thôi, vừa nãy anh chỉ co ngón tay lại rồi dùng móng tay ấn vào bên trong em."
Hạ Hải Lâu hừ cười một tiếng, dùng răng nanh cắn một miếng lên cằm Cố Trầm Chu rồi dùng chút lực day day:
“Mẹ nó, có thân thể giống như thuốc kích thích của anh ở bên cạnh, ông đây sớm muộn gì cũng bị anh làm cho thành sớm bắn –“
“Sớm hay muộn có tác dụng gì không? Anh cảm thấy em vẫn luôn không thể kiên trì được quá lâu –“
Cố Trầm Chu vừa nói xong thì khoái cảm cực hạn đã truyền đến từ phân thân, giọng nói của anh trong nháy mắt cũng hơi lạc đi một chút.
“A –“
Bàn tay Hạ Hải Lâu đặt trên vai Cố Trầm Chu cũng căng chặt lại, hắn nói đứt quãng:
“Ha… Thì ra anh cũng không… Trấn định hơn bao nhiêu đâu –“
“Mẹ nó."
Cố Trầm Chu cũng bật ra một câu giống Hạ Hải Lâu. Anh tránh thoát khỏi bàn tay đang che kín mắt mình của Hạ Hải Lâu, trong lời nói mang theo ý cười cực sâu, anh vươn tay ôm lấy Hạ Hải Lâu, siết hắn thật chặt trong lòng mình:
“Có thân thể giống như thuốc kích thích của em ở bên cạnh, ông đây không tiết ra quá sớm đã là rất khá rồi –“
Lồng ngực kề sát ***g ngực, nhịp tim tác động lên nhịp tim, hai người dùng tư thế thân mật nhất gắn kết với nhau thành một.
Ánh nến trên bàn lay động rồi nhỏ xuống một giọt nước xinh đẹp.
Đàn ông không quá để tâm đến chuyện này giống như phụ nữ. Cố Trầm Chu thực ra không hề quên sinh nhật của mình nhưng cũng không quá chú ý, ngày hôm đó công tác có chút bận bịu, anh cũng ném luôn chuyện không có mấy ý nghĩa thực tế ấy ra sau đầu.
Chỉ là khi anh đã xử lý xong công việc và về đến nhà, anh cảm thấy bản thân mình giống như vừa bước vào… Một thế giới khác dùng thức ăn ngon là chủ đề chính? Hơn nữa những món ăn ngon lành này còn là thức ăn ngon được đặt trên thân thể người!
Cố Trầm Chu theo bản năng nhanh chóng đóng cửa lại trước khi ý thức kịp điều khiển.
Ánh sáng có phần sáng sủa bị ngăn cách, bên trong căn phòng lại chìm trong bóng đêm mờ tối, so sánh với điều này, thân thể trần trụi nằm thẳng trên bàn giống như có thể thắp sáng được toàn bộ tầm mắt anh.
Cố Trầm Chu đi đến bên cạnh bàn tiệc lớn đặt trong phòng khách.
Đây rõ ràng không phải là bàn ăn mà bọn họ thường dùng: Đây là một chiếc bàn dài màu đen có cỡ như một chiếc giường đơn, mép bàn hình cung, một người trần trụi nằm thẳng ở ngay giữa bàn, xung quanh bày những chiếc đĩa bằng bạc xếp đầy thức ăn, có rau dưa hoa quả, thịt và các loại hải sản, đồ ngọt tráng miệng cùng các loại rượu và đồ uống khác nhau… Đám thức ăn này xếp kín thành một vòng hoàn chỉnh xung quanh người nằm giữa. Ở một đầu của chiếc bàn bên cạnh đầu của người kia là chân nến cũng được làm bằng bạc, trên đỉnh mấy ngọn nến là vài đốm lửa nhỏ bập bùng tản ra một loại hương thơm ngọt ngào.
Cố Trầm Chu cuối cùng cũng đặt ánh mắt mình lên Hạ Hải Lâu.
Người nằm trên bàn vừa chạm đến ánh mắt anh đã lập tức mỉm cười vui vẻ:
“Về rồi đấy hả? Chúc mừng sinh nhật! Anh có vừa lòng không?"
Cố Trầm Chu hơi hoảng hốt, tựa như ở giữa bàn tiệc toàn món hải sản có đặt một con tôm hùm khổng lồ, hoặc giống như một bữa tiệc Giáng Sinh lớn với món chủ đạo là gà tây, hiện giờ anh nhìn thấy món chính thuộc về riêng mình, chẳng những phong phú ngoài dự đoán của lại còn là vật sống có thể động đậy, đúng là không phải cao cấp bình thường… A? Anh cảm thấy suy nghĩ của mình bắt đầu phát triển theo hướng kỳ quái, vội vàng túm lại tư duy đang đi lệch đường của mình, mở miệng hỏi:
“Làm cái gì thế?"
Hạ Hải Lâu vẫn mỉm cười nằm trên bàn, hắn hoàn toàn không hề cảm thấy ngượng ngùng khi tầm mắt của Cố Trầm Chu đặt trên người mình:
“Lúc trước chẳng phải từng nói sẽ tìm dịp nào đó thử món tiệc trên cơ thể phụ nữ sao? Đây là tiệc sinh nhật đầu tiên của anh sau khi chúng ta ở bên nhau, em cảm thấy làm long trọng một chút –“
Hắn cố ý kéo âm thật dài hai chữ ‘Long trọng’.
“- Thì sẽ tốt hơn."
“Cho nên mới làm cái này?"
Ngón tay Cố Trầm Chu không kìm được đưa đến vuốt ve hai má của Hạ Hải Lâu:
“Em có tự tin với chính mình đến vậy?"
Hạ Hải Lâu cười ha ha, hơi nghiêng đầu ngậm lấy ngón tay của Cố Trầm Chu, liếm nhẹ một cái rồi lại nhả ra:
“Đương nhiên, từ gương mặt, thân thể đến bên trong, anh xem em có chỗ nào không tự tin được à?"
Cố Trầm Chu ngẫm lại cẩn thận:
“Thật đúng là không có."
“Vậy anh có vừa lòng không?"
Đầu lưỡi của Hạ Hải Lâu đuổi theo ngón tay của Cố Trầm Chu, giọng nói không tránh khỏi có phần không rõ ràng.
Cố Trầm Chu đặt ngón tay đã bị liếm ướt của mình lên trên môi Hạ Hải Lâu chậm rãi vẽ lung tung:
“Rất vừa lòng. Nói thật, anh cực kỳ ngạc nhiên và cả — gấp gáp…"
Anh cúi xuống hôn lên khóe môi Hạ Hải Lâu.
Hạ Hải Lâu vừa mới bật ra một tiếng rên rỉ thỏa mãn, chất lỏng lạnh lẽo từ phía trên đã rơi xuống ***g ngực hắn. Hắn không khỏi run lên một cái, lại thấy người vừa cúi xuống đã đứng thẳng lên một lần nữa, tay đặt chai rượu không biết đã cầm trong tay rót xuống từ lúc nào xuống mặt bàn.
“Thưởng thức môt ly rượu khai vị trước đã."
Cố Trầm Chu nói, lại cúi đầu liếm sạch sẽ chất lỏng rơi vương trên cổ cùng cằm của Hạ Hải Lâu.
Hạ Hải Lâu bắt đầu nhận ra cảm giác lần này có chỗ không giống với thường ngày, là do sự đối lập giữa lạnh lẽo và nóng cháy, hay là do tiết tấu cao trào bị kéo dài ra vô hạn?
“Có muốn uống một miếng canh trước không?"
Cố Trầm Chu hỏi. Đây cũng không phải một câu hỏi đơn thuần, ngay khoảnh khắc nói xong câu ấy, anh dùng thìa ngậm một ngụm canh vào trong miệng, sau đó dùng cách thức miệng đối miệng bón vào trong miệng của Hạ Hải Lâu.
Người nằm thẳng muốn nuốt thứ gì đó đương nhiên là khó khăn hơn bình thường gấp mấy lần. Phần của một ngụm canh chỉ được Hạ Hải Lâu nuốt rất ít xuống khỏi cổ họng, một lượng lớn còn lại tràn hết cả ra bên khóe miệng hắn, nhưng cho dù như vậy Hạ Hải Lâu cũng biết rõ hơi thở của mình đã dồn dập đến mức khó kìm nén.
Cố Trầm Chu ngẩng đầu lên mỉm cười với Hạ Hải Lâu, sau đó anh hơi nghiêng đến liếm sạch sẽ không sót một giọt toàn bộ nước canh bên khóe miệng đối phương.
Mỗi một đụng chạm mang theo cảm giác hơi lạnh này đều kích thích khiến Hạ Hải Lâu nổi lên một đám da gà.
“Tiếp theo thì sao? Em muốn ăn món chính nào?"
Cố Trầm Chu hỏi.
“Anh cảm thấy thịt hay hải sản đều hơi nặng nề, hơn nữa cũng thừa chất quá –“
Anh dùng đầu ngón tay lướt nhẹ mang theo ý ám chỉ trên thân thể Hạ Hải Lâu, nhưng không hề đụng vào những vị trí mẫn cảm của đối phương mà chỉ chạm nhẹ lên cánh tay cùng cẳng chân của hắn.
Cho dù là như vậy, nơi đã sớm đứng thẳng dậy của Hạ Hải Lâu vẫn căng trướng đến mức khó chịu. Hắn thở hổn hển một hơi, nói:
“Vậy dùng luôn món tráng miệng ngọt và hoa quả được không?"
“Có lý, nhưng trước đó chúng ta có thể dùng thêm vài dụng cụ -“
“Dụng cụ gì?"
“Dụng cụ quay chụp, sao hả? Chụp giống như em ngày trước ấy, để thành tài liệu quan trọng rồi lưu lại."
Cố Trầm Chu đề nghị.
Hạ Hải Lâu nhìn thẳng trần nhà một lúc, lát sau mới bật ra một câu tựa như cảm khái:
“Khẩu vị của anh đúng là còn nặng hơn cả tưởng tượng của em…"
“Chi bằng nói là rắn chuột cùng một ổ thì hơn?"
Cố Trầm Chu dùng lại lời nói lúc trước để trả lời đối phương.
“Cho nên em đã sớm chuẩn bị tốt cái đó."
Hạ Hải Lâu bình tĩnh nói.
Lần này đổi thành Cố Trầm Chu chịu thua. Anh cúi đầu thưởng cho đối phương một nụ hôn, còn khuyến mãi thêm chút xoa ấn lên bộ phận đang cương cứng.
Hạ Hải Lâu hít sâu một hơi, đang muốn đòi hỏi nhiều hơn thì bàn tay của Cố Trầm Chu đã rời đi. Hắn mới nhả một âm tiết bất mãn khỏi cổ họng thì ánh mắt hắn đã lập tức bị che kín lại ngay sau đó.
“Sao lại…?"
Ngữ giọng của Hạ Hải Lâu có chút khác thường. Thị giác đột nhiên bị che khuất khiến xúc giác nháy mắt trở nên mẫn cảm hơn gấp bội phần, hắn cảm giác được một điểm trước ngực mình đang tiếp xúc với một thứ cứng rắn thô ráp, cảm giác đau đớn vì bị đâm truyền đến từ nơi bị đùa giỡn, hắn cảm thấy đầu nhũ mình bị kéo rồi ấn xuống day nhéo hết lần này đến lần khác… Hắn nhanh chóng nhận ra được thứ chạm vào đầu nhũ mình là một đôi đũa, hơn nữa đôi đũa này không dừng lại trên người hắn quá lâu, chỉ một lát sau lực ấn trên đầu nhũ hắn đã biến mất, thay vào đó là một thứ tròn vo lăn thẳng từ trên ngực hắn xuống, từ bụng trôi xuống phần thân dưới.
Xúc cảm trơn nhẵn trên da không thể xua đi được, chỗ đã căng cứng giờ chỉ cần bị chạm nhẹ vào một cái cũng khiến người ta không thể chịu đựng.
Chỉ cần vừa nghĩ rằng Cố Trầm Chu đang đứng trước mặt hắn, hắn liền điên cuồng chờ mong khoang miệng trơn ướt cùng bàn tay nóng ẩm của đối phương –
“Là trứng chim cút."
Cố Trầm Chu chu đáo nói cho Hạ Hải Lâu bị che kín mắt biết thứ đang đụng chạm lên thân thể hắn là thứ gì.
“Thịt quá nhiều thành thừa, đổi sang thứ này thực ra là vừa hay. Nó vừa chạm vào phân thân của em đó, cảm giác sao hả? Anh thấy nó đã trướng căng đến mức sắp không nhịn được –“
Từ ‘nó’ cuối cùng đương nhiên là để chỉ thứ kia của Hạ Hải Lâu, tiếp đó xúc cảm quen thuộc truyền từ nơi căng cứng đến dây thần kinh.
Hạ Hải Lâu nuốt nước miếng: Đó là ngón tay của Cố Trầm Chu.
Nhưng vẫn chỉ là chút đụng chạm nhẹ nhàng giống như lúc trước, sự an ủi hắn khẩn cấp chờ mong lại rời khỏi cơ thể hắn. Hạ Hải Lâu cực kỳ thất vọng, mà sự thất vọng ấy còn chưa kịp chiếm cứ hết toàn bộ cảm xúc, hắn đã cảm giác được một chân của mình được người ta nâng lên, chất lỏng lạnh lẽo chảy dọc từ đầu gối xuống đến đùi –
Toàn bộ thân thể Hạ Hải Lâu run nhẹ lên một cái. Hắn lập tức mở bừng mắt, nhưng trước mắt vẫn chỉ có chút ánh sáng mơ hồ lọt qua những kẽ hở xuất hiện.
Cố Trầm Chu không bỏ bàn tay đang che kín mắt Hạ Hải Lâu của mình ra.
Anh gác một chân của đối phương lên trên khuỷu tay mình, lại cầm lấy chai rượu vang đỏ rồi đổ rượu từ đầu gối của đối phương dọc xuống bên dưới.
Chất lỏng màu đỏ rực tựa như một con rắn uốn lượn trượt xuống trên làn da màu tiểu mạch, cuối cùng tích lại thành một vũng nước nhỏ ngay dưới mông đối phương.
Cố Trầm Chu liên tiếp đặt những nụ hôn trên đùi đối phương.
“Còn nhớ rõ cuộc điện thoại mà em gọi đến cho anh lúc trước không?"
Cố Trầm Chu hỏi Hạ Hải Lâu.
Tiếng rên rỉ của Hạ Hải Lâu đã sắp không thể kiềm chế được:
“Quên gì thì quên… Ưm, a – Sao có thể quên được chuyện có liên quan đến anh?"
“Thực ra anh lại không nhớ quá rõ."
Cố Trầm Chu nói.
“Để anh nghĩ xem khi đó em nói như thế nào… Em nói muốn xoa nắn đầu nhũ của anh khiến nó cứng ngắc rồi chuyển sang màu đỏ giống như đầu nhũ của phụ nữ?"
Giọng nói nhẹ nhàng của anh ngừng lại một lát, sau đó ngữ giọng lại có thêm chút ý cười:
“Em có muốn biết đầu nhũ của em hiện giờ trông như thế nào không? Chúng dựng đứng lên và có màu đỏ thẫm tựa như màu hoa hồng, hiện giờ em có cảm thấy đầu nhũ của em bị đâm đau không? Sau khi bị anh chơi đùa nhiều lần như thế, chỉ cần cảm nhận một chút đã thấy hai điểm đó căng trướng khó chịu đúng không?"
“Không sai, căng trướng cực kỳ khó chịu, anh dứt khoát day ấn chúng vài cái đi nhé?"
Hạ Hải Lâu sao có thể bị vài câu nói ấy đánh bại? Vừa nghe Cố Trầm Chu nói như vậy, hắn đã thành thực trả lời và thành khẩn đề nghị.
Cố Trầm Chu không bận tâm đến lời nói của Hạ Hải Lâu, anh vẫn dùng ngữ điệu nhã nhặn tiếp tục nói:
“Gà con của em – Có lẽ không cần anh âu yếm nhiều hơn thì cũng không thể khống chế nổi nữa nhỉ?"
“Ông đây vừa nhìn thấy mặt anh là đã bắn ra luôn rồi!"
Hạ Hải Lâu khẩn cấp tiếp lời:
“Còn muốn bắn đầy lên mặt anh nữa!"
“Sau đó anh sẽ khiến em mở rộng hai chân ra giống như phụ nữ vậy…"
Cố Trầm Chu lặp lại những lời nói khi trước từ trong trí nhớ của mình. Sau khi nói xong, ngón tay anh lướt dọc từ đùi đối phương lên phân thân đang ngóc đầu đứng thẳng ở giữa hai chân hắn, tiếp đó đến hai quả cầu nhỏ bên dưới cùng khe hẹp ở đằng sau hai quả cầu nhỏ ấy.
Chân Hạ Hải Lâu được nâng lên lại mềm nhũn rơi xuống mặt bàn, không hề khép lại.
Ngón tay anh chui vào trong thân thể của đối phương.
Nơi căng chặt và ấm áp lập tức bao trùm lấy anh, anh cong ngón tay cào lên vách tường liền thấy được rõ ràng chất lỏng tràn ra từ phần đỉnh của đối phương.
Sự bao trùm mềm mại như vậy khiến anh hơi lưu luyến, nhưng anh vẫn nhanh chóng rút ngón tay của mình ra như trước, cửa vào sậm màu bịn rịn không thôi mút lấy ngón tay anh, ngay cả sau khi anh đã rút ngón tay ra rồi cũng vẫn mấp máy hé ra như muốn mời ngón tay anh hoặc một thứ khác xâm nhập vào:
“Không chỉ mở rộng hai chân ra giống phụ nữ, mà còn mẫn cảm đến mức không thể kìm nén nổi –“
Lần này Hạ Hải Lâu không đáp lại nữa, hắn bắt đầu cắn chặt khớp hàm của mình, đè nén xúc động muốn lập tức xoay người ngồi dậy: Hắn nằm thẳng ở trên bàn không có bất cứ trói buộc nào, ánh mắt cũng chỉ bị Cố Trầm Chu che chắn qua loa, chỉ cần hắn giãy dụa một chút là có thể thoát ra khỏi sự cầm tù của dục vọng.
Huyệt sau lại một lần nữa bị người ra mở ra. Hắn hơi hoảng hốt mới ý thức được vừa rồi mình vốn không hề khép kín hai chân lại, quả giống như đang khẩn cấp muốn được anh cắm vào như lời Cố Trầm Chu đã nói –
Suy nghĩ đáng xấu hổ này khiến toàn bộ thân thể hắn nóng bừng lên, nhưng tiếp đó hắn lập tức cảm thấy không ổn:
“Tay anh – anh nhét thứ gì vào trong thân thể em đấy?"
“Hạch đào, chỉ có một quả."
Cố Trầm Chu trả lời đối phương. Anh kẹp hạch đào vào giữa những đốt ngón tay, phần lớn vỏ quả hạch đào chậm rãi đảo tới đảo lui trong cơ thể đối phương đều bị ngón tay anh che kín, nhưng vẫn có một phần nhỏ cọ vào trong thân thể Hạ Hải Lâu, khiến đối phương co rút người lại tựa như đang run rẩy.
Hạ Hải Lâu chỉ lo thở dốc. Đầu óc là một mảnh mờ mịt hỗn loạn, hắn cảm giác vẫn có chỗ không đúng lắm, nhưng là không đúng ở chỗ nào mới được…?
Cố Trầm Chu cúi xuống hôn lên môi đối phương:
“So sánh với đám trứng nhảy và đồ chơi em chuẩn bị, anh cảm thấy anh dịu dàng hơn rất nhiều, em nghĩ sao?"
“A…"
Cổ họng Hạ Hải Lâu bị thứ chui vào bên dưới thân thể bức bách bật ra một âm tiết không rõ nào đó.
“Đợi không nổi nữa sao?"
Cố Trầm Chu cười khẽ, sau đó anh điều chỉnh thứ trong tay mình một chút khiến phần vỏ cứng của hạch đào cào mạnh lên vách tường bên trong đối phương.
Hạ Hải Lâu lập tức bật ra một tiếng ‘Ô’.
Ngay lúc này Cố Trầm Chu cũng ngậm toàn bộ thứ đã căng cứng của đối phương vào trong miệng, thậm chí còn chưa cần mút vào mà đối phương đã căng cứng người rồi bắn toàn bộ dịch thể vào trong khoang miệng và cổ họng anh.
Anh không kìm được bèn lập tức đứng thẳng dậy ho hai tiếng, người vừa nhổm dậy khỏi bàn lập tức tránh thoát khỏi hai tay anh rồi đẩy mạnh anh lên chiếc ghế bên cạnh. Anh cảm thấy có một bàn tay cầm lấy thứ nằm giữa hai chân mình, sau đó tiếng cười hầm hừ của Hạ Hải Lâu cũng vang lên, khóa quần anh bị kéo xuống, thứ đó của anh lập tức được một nơi căng chặt ôm kín –
Lần này đổi lại thành Hạ Hải Lâu che kín mắt anh.
Cố Trầm Chu hơi ngước mắt lên, nụ cười mờ nhạt chợt lóe bên môi, anh cũng không tránh khỏi tay Hạ Hải Lâu.
Hạ Hải Lâu nắm lấy cổ tay anh, giọng nói vang lên bên tai anh, đồng thời còn có cảm giác ướt sũng lan từ vành tai xuống đến dưới cổ, là đầu lưỡi của đối phương đang liếm lên da anh:
“Chẳng phải anh nói rằng có hạch đào ư? Em thấy tay anh không có thứ giống như thế…"
Cố Trầm Chu bình thản trả lời đối phương:
“Chính em còn không biết mình có chuẩn bị hạch đào hay không à? Anh thuận miệng nói như vậy thôi, vừa nãy anh chỉ co ngón tay lại rồi dùng móng tay ấn vào bên trong em."
Hạ Hải Lâu hừ cười một tiếng, dùng răng nanh cắn một miếng lên cằm Cố Trầm Chu rồi dùng chút lực day day:
“Mẹ nó, có thân thể giống như thuốc kích thích của anh ở bên cạnh, ông đây sớm muộn gì cũng bị anh làm cho thành sớm bắn –“
“Sớm hay muộn có tác dụng gì không? Anh cảm thấy em vẫn luôn không thể kiên trì được quá lâu –“
Cố Trầm Chu vừa nói xong thì khoái cảm cực hạn đã truyền đến từ phân thân, giọng nói của anh trong nháy mắt cũng hơi lạc đi một chút.
“A –“
Bàn tay Hạ Hải Lâu đặt trên vai Cố Trầm Chu cũng căng chặt lại, hắn nói đứt quãng:
“Ha… Thì ra anh cũng không… Trấn định hơn bao nhiêu đâu –“
“Mẹ nó."
Cố Trầm Chu cũng bật ra một câu giống Hạ Hải Lâu. Anh tránh thoát khỏi bàn tay đang che kín mắt mình của Hạ Hải Lâu, trong lời nói mang theo ý cười cực sâu, anh vươn tay ôm lấy Hạ Hải Lâu, siết hắn thật chặt trong lòng mình:
“Có thân thể giống như thuốc kích thích của em ở bên cạnh, ông đây không tiết ra quá sớm đã là rất khá rồi –“
Lồng ngực kề sát ***g ngực, nhịp tim tác động lên nhịp tim, hai người dùng tư thế thân mật nhất gắn kết với nhau thành một.
Ánh nến trên bàn lay động rồi nhỏ xuống một giọt nước xinh đẹp.
Tác giả :
Sở Hàn Y Thanh