Trầm Chu

Chương 103: Hàng xóm

Vào đông, trời luôn tối sớm hơn bình thường.

Sườn núi gập ghềnh đầy vụn đá tản mác khắp nơi rõ ràng là không phải nơi nghỉ ngơi thoải mái gì. Hạ Hải Lâu mới nằm một lúc đã nhíu mày đứng dậy khỏi mặt đất, nhấc áo sơ mi trên người lên rung rung dốc sạch đám vụn đá không biết đã chạy vào trong từ lúc nào, hai tay còn luồn vào đuôi mái tóc nhuộm đỏ rực cào cào, không chỉ lấy ra một đám bụi đất mà còn vớ được xác hai con côn trùng to bằng móng tay, màu cà phê không biết là giống gì.

Lần này, không chỉ Cố Trầm Chu, ngay cả Hạ Hải Lâu cũng lộ ra vẻ mặt chán ghét.

Gió lạnh buổi chiều tà thổi đến khắp nơi trong khe núi, giống như tiếng hít thở nặng nề của người khổng lồ.

Đi từ trên sườn núi đến thẳng dưới tán một gốc cây nghiêng vẹo ở đối diện ngôi nhà nhỏ đã đổ sụp, Cố Trầm Chu ngẩng đầu liếc mắt nhìn bầu trời một cái: Bầu trời mà mặt trăng cùng mặt trời cùng tồn tại hiện giờ tuyền một màu lam phấn, tầng mây bay bổng trên không trung phân thành hai loại màu sắc loang lổ, giữa một mảnh màu trắng lại điểm chút xam xám, giống như góc cạnh của một bức tranh vẽ bằng phấn màu bị bất cẩn làm dơ vậy.

Hạ Hải Lâu đi theo đến bên cạnh Cố Trầm Chu. Hắn nhìn lướt qua theo ánh mắt đối phương rồi lại chẳng có bao nhiêu hứng thú mà cúi đầu xuống, ánh mắt quét một lượt trên quần áo đối phương:

“Lát nữa anh định về thế nào đây?"

Hắn không đứng đắn đề nghị:

“Có muốn chúng ta đổi quần áo cho nhau không?"

“Đổi quần áo cho cậu xong thì về kiểu gì?"

Cố Trầm Chu liếc xéo Hạ Hải Lâu một cái, hỏi nhưng không hề mong chờ câu trả lời của đối phương.

“Cứ thế về thôi."

Hạ Hải Lâu lại bắt đầu cảm thấy hứng thú.

Cố Trầm Chu:

“…"

Những dãy núi trùng trùng điệp điệp cản trở luồng sáng cuối cùng của mặt trời ấm áp.

6 giờ 30 phút tối, Lưu Vân Huy được trưởng thôn nhiệt tình giữ lại quả nhiên gặp được Cố Trầm Chu bên bàn cơm.

“Chủ nhiệm Cố."

Lưu Vân Huy mỉm cười chào hỏi Cố Trầm Chu, ánh mắt ngừng lại một chút bên khóe môi ứ máu không rõ ràng lắm của Cố Trầm Chu rồi lại nhanh chóng dời đi, bắt đầu trò chuyện:

“Tôi vừa thấy giám đốc Hạ lái xe đi, giám đốc Hạ về trước ư?"

“Ừ."

Nét cười của Cố Trầm Chu rất nhạt.

Lưu Vân Huy không tính là quá quen biết Cố Trầm Chu nên vốn không chú ý đến điểm này, tiếp tục bóng gió dò hỏi:

“Buổi chiều lúc tôi đến đây thấy giám đốc Hạ ở đó còn cảm thấy kinh hãi, không hề nghĩ lại gặp được giám đốc Hạ ở nơi như thế này…"

Cố Trầm Chu thản nhiên mỉm cười, không nói gì.

Lưu Vân Huy thấy thế cũng rất biết điều mà dừng câu chuyện, ngồi ngay ngắn về vị trí của mình – chính là vị trí ở bên cạnh Cố Trầm Chu.

Lúc ngồi xuống anh ta lại không kìm được nhìn lướt qua Cố Trầm Chu, chợt phát hiện đuôi tóc của người ngồi bên cạnh hơi ẩm ướt, quần áo trên người cũng không thấy giống lúc chiều… Vừa rồi Cố Trầm Chu đã thay quần áo sao?

Ý niệm này chợt nảy ra trong đầu, Lưu Vân Huy không kìm được có phần tò mò: Trong nửa tiếng đồng hồ vừa rồi, rốt cuộc Hạ Hải Lâu và Cố Trầm Chu đã làm chuyện gì?

Chẳng lẽ hai người đánh nhau một trận?

Công việc kết thúc sớm hơn dự định một buổi tối, Cố Trầm Chu dùng bữa chiều cuối cùng ở thôn Thanh Tuyền xong liền lái xe về đến huyện Thanh Hương cùng Lưu Vân Huy.

Về đến huyện Thanh Hương đã là gần hai giờ đêm, hai người chia tay trên con đường bên ngoài huyện Thanh Hương, Cố Trầm Chu quay về khu tập thể được huyện sắp xếp cho nghỉ ngơi, ngày hôm sau vừa vào chỗ làm đã thấy một chồng tài liệu thuyết minh rõ tình hình có liên quan đến khu vực nông thôn quanh huyện Thanh Hương. Anh cầm lên lật xem qua được hai trang thì một giọng nói truyền đến từ trước mặt:

“Chủ nhiệm Cố, đến sớm thật đấy."

Cố Trầm Chu ngẩng đầu nhìn lên, lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi:

“Buổi sáng tốt lành, Chủ nhiệm Dương! Đêm qua tôi quay về từ thôn Thanh Tuyền, tình hình đã được sắp xếp cẩn thận viết trong văn kiện, tôi sẽ lập tức báo cáo với anh."

Chủ nhiệm Dương là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, nghe Cố Trầm Chu nói vậy ông mỉm cười gật đầu, đi về văn phòng của mình trước.

Cục Chiêu thương của huyện Thanh Hương được chia thành bốn phòng, phòng của Cố Trầm Chu hiện giờ là phòng Chiêu thương có nhiệm vụ chính là xác nhận chính sách, quy định chiêu thương của Huyện ủy và Huyện trưởng, phối hợp điều hòa những công việc đó.

Văn phòng này ngoại trừ Chủ nhiệm có một phòng cho riêng mình ra thì những người khác đều ngồi trong một gian văn phòng lớn. Dương Huống Tài vừa đi vào trong văn phòng thì mấy viên chức khác trong phòng cũng lặng lẽ không nói một lời đi từ bên ngoài vào.

Trong đó, một người khác tên Tiểu Phương vào cùng lúc với Cố Trầm Chu giúp mấy vị cao tuổi hơn làm chút việc vặt vãnh. Lúc đi ngang qua chỗ ngồi của Cố Trầm Chu, cậu ta sắc bén nhận ra cốc nước trên bàn Cố Trầm Chu dù đã được rửa sạch trước đó, nhưng do không dùng vài ngày nên vẫn bị phủ lên một lớp tro bụi mỏng, vì thế cậu ta vội dừng lại nói:

“Chủ nhiệm Cố, tôi rửa cái cốc này giúp anh nhé!"

Cố Trầm Chu đang in bản báo cáo chi tiết tình hình thôn Thanh Tuyền đã được chuẩn bị đầy đủ từ trong máy tính ra, anh đáp dứt khoát:

“Không cần, như vậy thì phiền quá, để tự tôi làm."

“Không phiền, không phiền."

Tên nhóc kia nói luôn miệng.

“Tôi cũng tiện tay làm thôi."

“Vậy cũng được."

Cố Trầm Chu cười đáp, không tiêu phí quá nhiều thời gian vào chuyện cái cốc kia nữa, anh cầm tư liệu chạy ra từ máy in đọc lướt lại một chút rồi cầm tất cả xoay người đi đến ngoài cửa văn phòng của Dương Huống Tài, nhấc tay gõ vang cửa.

“Vào đi."

Tiếng Dương Huống Tài truyền ra từ bên trong.

Cố Trầm Chu vặn nắm cửa đi vào rồi lại nhẹ nhàng khép cửa lại.

Đôi môi đỏ mọng của người phụ ngồi ở mé trái văn phòng lập tức mấp máy, phun ra hai mảnh vỏ hạt dưa:

“Ha, phó Chủ nhiệm mới này vừa đến, Diêm Vương Dương lập tức biến thành Bồ Tát Dương."

Lời này vừa ra, một người phụ nữ khác ngồi cạnh người phụ nữ ăn hạt dưa cùng bật cười ‘phì’ một tiếng.

Người đàn ông cuối cùng trong văn phòng thì chỉ lặng lẽ lật tờ báo trong tay, không để ý đến ai cả.

Tiểu Phương vừa đi ra ngoài rửa chén cầm hai tay bốn chén quay về, từ vị trí gần cửa nhất, cậu ta đặt từng cái chén xuống một đồng thời ngoan ngoãn gọi:

“Chị Lệ, chị Từ, chị Lan."

Cuối cùng đến vị trí gần văn phòng nhất, cậu ta liếc mắt một cái liền nhìn thấy tư liệu về các vị trưởng thôn ở lân cận huyện Thanh Hương được đặt ở trên bàn.

Thôn Lâm Bình, vùng đất vàng…

Cậu ta thầm nhẩm hai cái tên này trong lòng rồi đặt chiếc chén gọn gàng lên mặt bàn.

Trong văn phòng, Dương Huống Tài đã xem xong báo cáo được Cố Trầm Chu chỉnh sửa tươm tất.

Nói là báo cáo, thực ra từ lúc Cố Trầm Chu rời khỏi Cục Chiêu Thương đích thân đến thôn Thanh Tuyền kiểm chứng thì chuyện này đã được Dương Huống Tài phê duyệt. Hiện giờ tiếp tục báo cáo, ngoại trừ làm cho xong mấy bước cuối cho đúng trình tự thì cũng muốn trình bày một vài chi tiết trong chính sách của Cục Chiêu thương, sau này cũng tiện làm báo cáo trình lên Huyện trưởng.

Kế hoạch kêu gọi đầu tư trị giá mấy chục vạn đặt trong một huyện bình thường thì vốn không đáng xem, nhưng với thị trấn loại nhỏ lại xa xôi giống như huyện Thanh Hương này mà nói thì dù là bao nhiêu cũng có thể coi là một tin tức tốt.

Dương Huống Tài đeo kính lão cẩn thận đọc báo cáo một lượt, đặt văn kiện xuống rất vui vẻ nói liền hai tiếng ‘Tốt’:

“Tiểu Cố à, lần này cậu vất vả rồi, cứ vậy đi, thôn Thanh Tuyền cuối cùng cũng đã có đường ra."

Cố Trầm Chu cười đáp:

“Chủ yếu là vì Thanh Tuyền được vườn trái cây Huy Sơn để mắt đến mà thôi, tôi mới đề cập qua một chút mà bên đó đã phái người đến tận nơi khảo sát thực địa."

Dương Huống Tài khoát tay:

“Bất kể thế nào thì đây cũng là một công lao lớn, nếu không phải cậu quen biết người của vườn trái cây Huy Sơn thì chưa chắc vườn trái cây Huy Sơn đã để ý đến thôn Thanh Tuyền, không phải ư?"

Công việc thu hút đầu tư này vừa dễ làm lại vừa khó làm. Nếu như kêu gọi đầu tư ở các thành phố lớn thì đám công ty đó sẽ cầu đủ ông to bà lớn để đến đây tìm anh; nhưng nếu là ở một địa phương nhỏ không có gì đặc sắc thì sẽ biến thành anh van nài đủ loại quan cao chức quý để tìm công ty đến đây.

Nói xong một câu này, Dương Huống Tài cẩn thận cấn tài liệu xuống bàn làm việc trước rồi mới nói:

“Qua hai ngày nữa bên hội Công thương lâm nghiệp sẽ cho người đến đây khảo sát, cậu theo tôi đi dùng một bữa cơm."

“Vâng."

Cố Trầm Chu nhận lời.

“Chuyện khác thì không có gì nữa… Đúng rồi."

Dương Huống Tài chợt nói:

“Mấy ngày qua tôi cũng có nghe được chút lời ra tiếng vào, trong quá trình làm việc vẫn khó tránh khỏi, cậu đừng quá để trong lòng."

Ông ta lại mỉm cười giống như lơ đãng.

“Tiểu Cố, cậu là người trẻ tuổi, cố gắng một chút, đến lúc ấy nơi này còn phải dựa dẫm vào cậu một chút nữa."

Lời ra tiếng vào là chỉ đám người trong văn phòng. Cố Trầm Chu mỉm cười thầm nghĩ ba người trong một văn phòng nhỏ bé kia đều đã có cơ cấu, khó trách chuyện gì cũng ném cho mình đi làm trước mặt vị Chủ nhiệm này. Anh hơi nghiêng người về phía trước một chút bày tỏ sự khiêm tốn của bản thân:

“Chủ nhiệm Dương, mọi việc cụ thể đều do đám cấp dưới chúng tôi làm nhưng việc định ra phương hướng vẫn cần người đi trước chỉ đạo, anh đứng đằng sau vững vàng ổn định thì chúng tôi mới có thể yên tâm to gan đi về phía trước được!"

Gương mặt Dương Huống Tài không kìm được lộ ra một nụ cười mỉm. Trong văn phòng này, ngoại trừ Tiểu Phương mới vào ra thì ba kẻ kia đều có hậu phương vững chắc, vị phó Chủ nhiệm trước mặt lại được phái từ phía trên xuống, trước khi thăm dò được quân bài mà đối phương chưa lật thì chưa thể động vào người như cậu ta được. Những kẻ khác thì thôi đi, chỉ độc người trước mặt này, nếu là muốn nhắm đến vị trí mà ông đang làm chủ… Thực ra hiện giờ ông đã năm mươi lăm tuổi, không mấy năm nữa sẽ phải về hưu nên cũng không bận tâm chuyện nhường vị trí này ra vào thời điểm hợp lí, chỉ cần đối phương không vội vã ra oai muốn cướp không quyền hành của ông thì mọi chuyện đều dễ nói.

Hiện tại nhìn qua thì tình hình có thể nói là tốt hơn so với dự đoán của ông lúc trước rất nhiều, một người có năng lực lại không tranh quyền, nói không chừng đối phương thực sự là được cấp trên phái xuống cơ sở, qua một thời gian nữa sẽ được gọi về…

Cởi bỏ được cái gai cuối cùng trong lòng, Dương Huống Tài dùng vẻ mặt ôn hòa lại nói thêm hai câu với Cố Trầm Chu rồi thả người ra ngoài.



Khi bạn nghiêm túc muốn làm chuyện gì đó thì thời gian luôn có vẻ đặc biệt không đủ dùng.

4 giờ 30 phút chiều, người trong văn phòng lần lượt ra về, Cố Trầm Chu đặt hết tài liệu có liên quan đến các khu vực xung quanh huyện Thanh Hương vào trong ngăn kéo, sau khi ăn cơm ở căng tin xong liền trực tiếp lái xe về phía khu đồi đất vàng nằm ở vị trí gần huyện Thanh Hương nhất.

Tình hình ở đồi đất vàng không khác thôn Thanh Tuyền bao nhiêu nhưng vẫn khá hơn thôn Thanh Tuyền một chút: Nơi này cách thị trấn không xa, đại đa số nhà của người dân nơi này đều có điện thoại và TV.

Dùng hết thời gian khoảng một tiếng, Cố Trầm Chu dạo qua một vòng quanh đồi đất vàng, tùy tiện trò chuyện với người dân trong thôn vài câu rồi lại lái xe về khu nhà tập thể dành cho viên chức của huyện Thanh Hương.

Vị trí phó Chủ nhiệm này, tuy rằng có cao hơn cán bộ ở tầng chót một chút nhưng về mặt đãi ngộ vẫn không thể sánh bằng cấp phòng ban nên cũng không có khác biệt gì quá lớn. Ngoại trừ tiền lương nhiều hơn mấy trăm đồng, phòng tập thể được cấp cũng giống như nhân viên bình thường, đều là một phòng ngủ cùng một buồng vệ sinh, không có phòng bếp, diện tích tổng cộng vào khoảng ba mươi mét vuông.

9 giờ 48 phút.

Cố Trầm Chu nhìn lướt qua đồng hồ trên tay trái, nghiêng người nhường đường cho nhân viên công ty chuyển nhà nâng đồ gia dụng xuống rồi tiếp tục chạy lên tầng.

Ngọn đèn LED treo giữa hàng lang có vẻ u ám hơn trong tiếng bước chân lên xuống rõ ràng. Cố Trầm Chu đi hết đoạn cầu thang cuối cùng, lúc đi vào phòng tập thể của mình thì thấy cánh cửa của căn phòng đối diện với phòng mình rộng mở, bên trong có đặt lộn xộn vài món đồ gia dụng.

Vừa rồi công ty chuyển nhà đi xuống từ chỗ này?

Động tác của Cố Trầm Chu dừng lại, anh đợi một lát liền nghe thấy tiếng bước chân vang lên truyền đến từ cầu thang phía sau.

Ngọn đèn LED mới tắt vài giây trước lại sáng lên một lần nữa.

Dưới ánh sáng ảm đạm, một bóng người quen thuộc xuất hiện ở chỗ rẽ vào hành lang.

Cố Trầm Chu nhìn người đút một tay trong túi áo đi từ cầu thang vào hàng hiên, càng lúc càng đến gần.

Đối phương dừng lại ở vị trí cách Cố Trầm Chu khoảng ba bước chân.

Sau đó, hai người mặt đối mặt cùng mỉm cười.

Một tùy tiện, một bình tĩnh.

Tiếp theo là hai giọng nói chồng chéo lên nhau cùng phát ra:

“Hạ Hải Lâu."

“Cố Trầm Chu."
Tác giả : Sở Hàn Y Thanh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại