Trẫm Chính Là Không Dám Thú Ngươi A!
Chương 13
Một giọt nước lạnh rơi trên gương mặt khiến Đoan Mộc Nhan tỉnh dậy.
Đôi mắt hé mở, lờ mờ cảnh giác mà xem xét bốn phía, nguyên lai hắn rơi vào một hang động tối đen, phía sau chính là vực thẳm sâu không thấy đáy, giọt nước rơi trên mặt lúc nãy chính là từ phía trên đỉnh đầu mà rơi xuống.
Kiếm nằm chếch bên cạnh trên mặt đất, Đoan Mộc Nhan một thân bạch y dính đầy vết máu khô đỏ sẫm, chân khí trong đan điền hỗn loạn, cộng với mấy ngày chưa ăn uống gì, cảm giác cách cái chết cũng không xa bao nhiêu.
Càng gay go chính là….. Đầu óc trống rỗng, ngay cả bản thân tên họ là gì cũng không chút ấn tượng. (dmdmdmdmdm, mị nhảy nhầm hố rồi, mị muốn bỏ rồi đó, T>T)
Hắn chỉ biết rằng nhất định có người hãm hại khiến bản thân thảm hại đến mức này, không ngờ hắn lại từ cõi chết trở về, kiếm về một mạng, khiến kẻ kia không đạt được mong muốn. Hai con mắt thanh tú nheo lại, tỏa ra một tia ánh sáng lạnh nham hiểm.
Đoan Mộc Nhan gắng gượng đứng dậy, ho khan hai tiếng, đem vết máu ở khóe miệng lau đi, dự định đi ra ngoài thăm dò đường, thuận tiện tìm gì đó lót bụng.
Hắn chỉ mới suy nghĩ còn chưa bước được bước nào, liền có bóng dáng từ bên ngoài đi vào, chặt chẽ mà chặn lại ánh nắng bên ngoài, bởi vì ngược nắng nên không biết đối phương hình dáng như thế nào, chỉ biết vóc người khá cao lớn.
Đoan Mộc Nhan nắm chặt kiếm trong tay, mặt không biến sắc.
Chỉ thấy người kia bất chợt lên tiếng: “Ngươi đã tỉnh?"
“Ngươi là ai?" Đoan Mộc Nhan mờ mịt hỏi ngược lại.
“Ta là Mạnh Trúc." Đối phương nói.
Chờ người kia đến gần hơn, Đoan Mộc Nhan mới thấy rõ là một nam nhân trẻ tuổi thân đầy chính khí lẫm liệt. Đoan Mộc Nhan mặc dù mất ký ức, nhưng cũng cảm giác được võ công của bản thân không phải là chính phái, vì thế càng cẩn trọng đề phòng hơn.
“Mạnh Trúc là ai?"
“Ta là……" Mạnh Trúc ngừng nói, kinh ngạc nhìn hắn, “Chờ chút, ngươi không nhớ gì ư?"
“Vừa tỉnh dậy, liền phát hiện…… Cái gì cũng không thể nhớ." Đoan Mộc Nhan lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, “Ngươi có biết ta là ai không? Tại sao lại ngất ở đây? Nơi đây là đâu?"
Hắn vốn đã đẹp, cười lên càng thêm thuận mắt, Mạnh Trúc bị nụ cười ấy làm rung động, hai tai đỏ ửng, lúng túng nói: “Nơi này ở bên dưới vách núi………."
Vốn định ở bên dưới vách núi mà tìm kiếm tung tích của Tả Hộ Pháp, không ngờ lại phát hiện Đoan Mộc Nhan nằm ngất bên hồ không rõ sống chết.
Theo lẽ thường, yêu nhân Ma Giáo nên một kiếm mà chém chết để tránh hậu hoạn về sau. Có lẽ Mạnh Trúc bởi vì luôn luôn tuân theo đạo lý chính nhân quân tử, nhìn vẻ mặt đau đớn ấy, cuối cùng không thể xuống tay với người không có khả năng đánh trả.
Trái lại không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại đem người mang đến hang động bên hồ mà chăm sóc.
“Ngươi là hảo bằng hữu của ta." Mạnh Trúc nói, “Bị yêu nhân Ma Giáo làm hại, không cẩn thận rơi xuống vách núi. May mà dưới đáy vực có hồ nước kia, ngươi được dòng nước đưa dạt vào bờ mới tránh được một kiếp. Bây giờ võ lâm chính phái đã đem Ma Giáo diệt trừ, đợi chữa khỏi thương thế cho ngươi, chúng ta có thể quay lại trên kia rồi."
“Vậy tên ta là gì?"
“Đoan…….. Đoạn Nhan."
Đoan Mộc Nhan không hề có một tia hoài nghi mà tin lời hắn, trên mặt bất chợt ửng hồng thẹn thùng: “Mạnh huynh có đồ ăn không? Ta thật sự là….. cực kỳ đói bụng."
Mạnh Trúc sững sờ, vội vàng đưa tay ra nói: “Ta quên mất, vừa vặn ở đây có nấm dại có thể hái được, bên ngoài có con thỏ hoang, ta đi nướng cho ngươi."
“Đa tạ." Đoan Mộc Nhan mỉm cười tiếp nhận đồ ăn hắn đưa tới, dùng tay áo lau lau vài cái qua loa, không chê bai gì mà bỏ vào miệng nghiền ngẫm nhai.
Đợi đến lúc Mạnh Trúc buông lơi cảnh giác thở hắt một hơi, trong nháy mắt mà rời hang động, Đoan Mộc Nhan sắc mặt đột nhiên trở nên âm trầm.
Chính tà vốn không thể cùng tồn tại, người này vừa diệt trừ Ma Giáo, vẻ mặt lại rõ ràng là mờ ám, lời của hắn nói tất nhiên một câu cũng không đáng tin.
Từ sau khi tỉnh lại, trong lòng Đoan Mộc Nhan cứ cuồn cuộn khúc mắt gì đó mà không thể nói ra, nhắm mắt lẳng lặng điều tức chốc lát, trong lồng ngực sát ý đột nhiên dâng cao.
Đoan Mộc Nhan mở bừng hai mắt, hai mắt đỏ ngòm không chút tiếng động nhìn bóng lưng Mạnh Trúc.
Lấy tình hình của hắn lúc này, không phải là đối thủ của Mạnh Trúc.
Chậm rãi hít thở một hơi, mới miễn cưỡng đem tà niệm trong lòng đè nén xuống.
Đôi mắt hé mở, lờ mờ cảnh giác mà xem xét bốn phía, nguyên lai hắn rơi vào một hang động tối đen, phía sau chính là vực thẳm sâu không thấy đáy, giọt nước rơi trên mặt lúc nãy chính là từ phía trên đỉnh đầu mà rơi xuống.
Kiếm nằm chếch bên cạnh trên mặt đất, Đoan Mộc Nhan một thân bạch y dính đầy vết máu khô đỏ sẫm, chân khí trong đan điền hỗn loạn, cộng với mấy ngày chưa ăn uống gì, cảm giác cách cái chết cũng không xa bao nhiêu.
Càng gay go chính là….. Đầu óc trống rỗng, ngay cả bản thân tên họ là gì cũng không chút ấn tượng. (dmdmdmdmdm, mị nhảy nhầm hố rồi, mị muốn bỏ rồi đó, T>T)
Hắn chỉ biết rằng nhất định có người hãm hại khiến bản thân thảm hại đến mức này, không ngờ hắn lại từ cõi chết trở về, kiếm về một mạng, khiến kẻ kia không đạt được mong muốn. Hai con mắt thanh tú nheo lại, tỏa ra một tia ánh sáng lạnh nham hiểm.
Đoan Mộc Nhan gắng gượng đứng dậy, ho khan hai tiếng, đem vết máu ở khóe miệng lau đi, dự định đi ra ngoài thăm dò đường, thuận tiện tìm gì đó lót bụng.
Hắn chỉ mới suy nghĩ còn chưa bước được bước nào, liền có bóng dáng từ bên ngoài đi vào, chặt chẽ mà chặn lại ánh nắng bên ngoài, bởi vì ngược nắng nên không biết đối phương hình dáng như thế nào, chỉ biết vóc người khá cao lớn.
Đoan Mộc Nhan nắm chặt kiếm trong tay, mặt không biến sắc.
Chỉ thấy người kia bất chợt lên tiếng: “Ngươi đã tỉnh?"
“Ngươi là ai?" Đoan Mộc Nhan mờ mịt hỏi ngược lại.
“Ta là Mạnh Trúc." Đối phương nói.
Chờ người kia đến gần hơn, Đoan Mộc Nhan mới thấy rõ là một nam nhân trẻ tuổi thân đầy chính khí lẫm liệt. Đoan Mộc Nhan mặc dù mất ký ức, nhưng cũng cảm giác được võ công của bản thân không phải là chính phái, vì thế càng cẩn trọng đề phòng hơn.
“Mạnh Trúc là ai?"
“Ta là……" Mạnh Trúc ngừng nói, kinh ngạc nhìn hắn, “Chờ chút, ngươi không nhớ gì ư?"
“Vừa tỉnh dậy, liền phát hiện…… Cái gì cũng không thể nhớ." Đoan Mộc Nhan lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, “Ngươi có biết ta là ai không? Tại sao lại ngất ở đây? Nơi đây là đâu?"
Hắn vốn đã đẹp, cười lên càng thêm thuận mắt, Mạnh Trúc bị nụ cười ấy làm rung động, hai tai đỏ ửng, lúng túng nói: “Nơi này ở bên dưới vách núi………."
Vốn định ở bên dưới vách núi mà tìm kiếm tung tích của Tả Hộ Pháp, không ngờ lại phát hiện Đoan Mộc Nhan nằm ngất bên hồ không rõ sống chết.
Theo lẽ thường, yêu nhân Ma Giáo nên một kiếm mà chém chết để tránh hậu hoạn về sau. Có lẽ Mạnh Trúc bởi vì luôn luôn tuân theo đạo lý chính nhân quân tử, nhìn vẻ mặt đau đớn ấy, cuối cùng không thể xuống tay với người không có khả năng đánh trả.
Trái lại không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại đem người mang đến hang động bên hồ mà chăm sóc.
“Ngươi là hảo bằng hữu của ta." Mạnh Trúc nói, “Bị yêu nhân Ma Giáo làm hại, không cẩn thận rơi xuống vách núi. May mà dưới đáy vực có hồ nước kia, ngươi được dòng nước đưa dạt vào bờ mới tránh được một kiếp. Bây giờ võ lâm chính phái đã đem Ma Giáo diệt trừ, đợi chữa khỏi thương thế cho ngươi, chúng ta có thể quay lại trên kia rồi."
“Vậy tên ta là gì?"
“Đoan…….. Đoạn Nhan."
Đoan Mộc Nhan không hề có một tia hoài nghi mà tin lời hắn, trên mặt bất chợt ửng hồng thẹn thùng: “Mạnh huynh có đồ ăn không? Ta thật sự là….. cực kỳ đói bụng."
Mạnh Trúc sững sờ, vội vàng đưa tay ra nói: “Ta quên mất, vừa vặn ở đây có nấm dại có thể hái được, bên ngoài có con thỏ hoang, ta đi nướng cho ngươi."
“Đa tạ." Đoan Mộc Nhan mỉm cười tiếp nhận đồ ăn hắn đưa tới, dùng tay áo lau lau vài cái qua loa, không chê bai gì mà bỏ vào miệng nghiền ngẫm nhai.
Đợi đến lúc Mạnh Trúc buông lơi cảnh giác thở hắt một hơi, trong nháy mắt mà rời hang động, Đoan Mộc Nhan sắc mặt đột nhiên trở nên âm trầm.
Chính tà vốn không thể cùng tồn tại, người này vừa diệt trừ Ma Giáo, vẻ mặt lại rõ ràng là mờ ám, lời của hắn nói tất nhiên một câu cũng không đáng tin.
Từ sau khi tỉnh lại, trong lòng Đoan Mộc Nhan cứ cuồn cuộn khúc mắt gì đó mà không thể nói ra, nhắm mắt lẳng lặng điều tức chốc lát, trong lồng ngực sát ý đột nhiên dâng cao.
Đoan Mộc Nhan mở bừng hai mắt, hai mắt đỏ ngòm không chút tiếng động nhìn bóng lưng Mạnh Trúc.
Lấy tình hình của hắn lúc này, không phải là đối thủ của Mạnh Trúc.
Chậm rãi hít thở một hơi, mới miễn cưỡng đem tà niệm trong lòng đè nén xuống.
Tác giả :
Nhất Hạc Trù