Trái Tim Hoang Dã (A Heart So Wild)
Chương 15
Đến buổi trưa khi họ sắp vượt sông Arkansas thì Courtney lần đầu tiên nhìn thấy một người da đỏ. Họ đi về phía Tây, gặp sông, đi dọc theo con sông về phía Nam, trên một chỗ nông để vượt qua bên kia.
Ánh nắng mặt trời buổi trưa phản chiếu trên mặt sông làm nàng lóa mắt. Thật khó nhìn thấy rõ những gì dưới bóng cây cỏ ven bờ bên kia. Nên nàng chỉ nhìn thấy có gì lay động trong khóm cây ven bờ và hình ảnh người đàn ông, có hai bím tóc dài, đen hiện ra gần như ảo ảnh.
Khi nàng nói cho Chandos nghe hắn chỉ nhún vai.
- Có thì có chứ sao. Đừng bận tâm gì cả.
Rồi hắn nắm lấy cương ngựa của nàng và dây cương của con Nelly kéo xuống sông. Nàng quên hẳn người da đỏ chú ý theo dõi mức nước lạnh toát dần dần nâng cao. Nước ngập chân, đùi nàng, rồi mông nàng. Con ngựa cái lội bì bõm cố nhô đầu dò từng bước trong dòng nước chảy xiết. Sang đến bờ bên kia, chiếc váy vải mohair và áo nịt ướt sũng. Nàng phải thay ra, phơi trên bụi cây và mặc chiếc quần mới mua. Nàng vỗ về con ngựa đưa nàng qua bờ an toàn. Ngựa của nàng và của Chandos đều là giống pintor, một giống ngựa hay của người da đỏ, nổi tiếng chạy nhanh và bền sức.
Nàng ra sau bụi cây và đứng khuất sau con ngựa để thay chiếc quần mới. Chiếc quần này hôm qua nàng tưởng vừa, nhưng thật ra là quần dành cho cỡ tuổi mười bảy, mười tám nên chặt căng và bó sát người. Nàng thấy Chandos còn đi theo ven sông kiếm thức ăn, nên tiến ra chỗ bếp lửa nơi anh đang nấu món thịt hầm với rau. Nàng vừa cầm chiếc muỗng định khuấy thì có tiếng thét lên.
- Đĩ ngựa!
Courtney đánh rơi muỗng quay lại nhìn Chandos đứng sau nàng vài bước, một tay còn xách thức ăn, một tay bưng lấy đầu. Rồi hắn buông thõng tay xuống, nhìn vào mắt nàng.
Chandos sao thế?
Hắn không trả lời. Hắn nhìn chăm chăm vào chiếc quần chật căng, làm nổi hẳn đường cong trên người nàng, làm như hắn thấy nàng không mặc gì cả. Mặt nàng nóng bừng. Anh không vừa lòng như vậy à? Tôi định không mua nhưng Mattie bàn rằng anh muốn tôi giả trai. Tôi đâu biết nó chật vậy. Vả lại tôi chẳng có thì giờ thử nữa, tôi chỉ được anh cho có một giờ.
- Câm đi, đàn bà. Tôi không cần biết lý do quỷ gì khiến cô mặc cái đồ này. Thay ra ngay và mặc chiếc váy cũ vào.
- Nhưng anh đã ghi cho tôi mua.
- Quần và sơ mi – Tôi ghi thế – Thế không có nghĩa là cô không cần biết gì mà cứ bày cái đồ chật ních đó trước mắt tôi.
- Anh dám nói.
- Đừng có chọc tôi, thưa cô. Mặc lại cái váy vào!
- Chưa khô mà.
- Nó có ướt sũng ra cũng mặc – Mặc vào ngay đi!
- Được thôi! Tôi bị cảm và anh phải... thì mặc xác anh.
Anh bỗng bám lấy vai nàng quay ngược thật mạnh trở lại làm nàng té chúi vào lòng hắn. Nàng giận dữ.
- Nào! Anh muốn tôi đi thay mà!
Giọng anh bỗng đổi thành trầm khàm, êm dịu và có vẻ bối rối.
- Cô không hiểu gì cả hiểu không mèo con?
Nàng bực tức.
- Nào, bây giờ có bỏ cho tôi đi không?
Anh vẫn giữ nguyên hai tay đỡ lấy mông nàng, ánh mắt bối rối và nàng cũng đột nhiên như muốn ngộp thở.
- Từ đây về sau, thưa cô tôi đề nghị cô đừng làm tôi bị bất ngờ như thế. Cô có thể mặc chiếc quần đó nếu tôi kiềm chế được... Đấy là do tôi. Không phải lỗi của em đâu.
Nàng hiểu đó là một lời xin lỗi – "Nếu anh không bực nữa thì để tôi ăn đã, chờ cho chiếc váy khô. Được không nào?"
Một giờ sau họ lại đi dọc theo sông, nhưng không sát vào các bờ bụi ven bãi. Courtney lại thấy một người da đỏ. Có phải là tên lúc trước không? Nàng chắc chắn lần này là một gã da đỏ thực sự, gã cũng cưỡi ngựa pinto như của nàng. Hắn đứng trên đỉnh đồi nhỏ, như chờ đợi nàng và Chandos đi tới.
Nàng lùi ngựa sát vào Chandos.
- Anh có thấy hắn không?
- Ừ.
- Hắn muốn gì nhỉ?
- Chắc không phải bọn ta.
- Vậy sao hắn đứng đó, như chờ mình?
Hắn quay đầu nhìn nàng.
- Dẹp đi, cô gái. Đấy chỉ là người đi đầu tiên cô thấy. Cô sẽ còn gặp nhiều nữa.
Đừng để ý đến họ!
Đừng để ý?
Nàng giữ im lặng nhưng nàng thấy anh giận dữ và chừng nào Chandos còn không để ý đến bọn người này, Courtney còn phải lo.
Chẳng bao lâu họ vượt quá chỗ người da đỏ. Nàng trông lại xem hắn có theo họ không nhưng nàng thấy hắn vẫn đứng im tại chỗ Courtney vẩn vơ nhớ lại nhưng tin về xô xát giữa người da đỏ này đọc được trên báo hay nghe đồn. Đầu tiên là vụ Đoàn Đệ thất kị binh của tướng Frofes Cuter đã tấn công một nhóm Da Đỏ Chayennes vốn thiện cảm với quân đội. Vụ tàn sát này cùng xảy ra một năm với tai nạn cho gia đình nàng, làm nàng mất cha. Nhưng Cuter đã được tòa tha bổng vì không có bằng chứng xác thực. Người da trắng giết người da đỏ trả thù. Rồi lại trả đũa, lại trả thù... Biết bao giờ hết.
Với bao nhiêu bộ lạc rải rác từ Mexico đến biên giới Canada, chỗ nào cũng có xô xát.
Năm ngoái mũi xe của di dân người Kiowas và Comanche tấn công, chủ xe đã quay vòng xe lại thành chiến lũy để chống trả và tạo điều kiện cho một số thành viên trốn thoát, những người còn lại đều chết và bị cắt nát.
Tù trưởng người Kiowas lên Set-thi-ti thường đội nón, đeo quân hàm của quân đội Mỹ đã bị nghi là người tổ chức cuộc tấn công này, hiện đã bị giam ở nhà lao Tepea. Còn tù trưởng da đỏ lai da trắng Quarar Parker hiện nay trở thành thủ lãnh người Comanche đang gây ra nhiều cuộc chiến rải rác khắp nơi kể cả ở vùng đặc khu da đỏ.
Chuyến đi này thật nhiều nguy hiểm quá. Một người hộ tống như Chandos có đủ bảo vệ cho nàng không? Không biết nên nguyện cầu hay nên theo thái độ bất cần của Chandos nàng chỉ còn hy vọng Chandos có lý do để bình chân như vậy.
Ánh nắng mặt trời buổi trưa phản chiếu trên mặt sông làm nàng lóa mắt. Thật khó nhìn thấy rõ những gì dưới bóng cây cỏ ven bờ bên kia. Nên nàng chỉ nhìn thấy có gì lay động trong khóm cây ven bờ và hình ảnh người đàn ông, có hai bím tóc dài, đen hiện ra gần như ảo ảnh.
Khi nàng nói cho Chandos nghe hắn chỉ nhún vai.
- Có thì có chứ sao. Đừng bận tâm gì cả.
Rồi hắn nắm lấy cương ngựa của nàng và dây cương của con Nelly kéo xuống sông. Nàng quên hẳn người da đỏ chú ý theo dõi mức nước lạnh toát dần dần nâng cao. Nước ngập chân, đùi nàng, rồi mông nàng. Con ngựa cái lội bì bõm cố nhô đầu dò từng bước trong dòng nước chảy xiết. Sang đến bờ bên kia, chiếc váy vải mohair và áo nịt ướt sũng. Nàng phải thay ra, phơi trên bụi cây và mặc chiếc quần mới mua. Nàng vỗ về con ngựa đưa nàng qua bờ an toàn. Ngựa của nàng và của Chandos đều là giống pintor, một giống ngựa hay của người da đỏ, nổi tiếng chạy nhanh và bền sức.
Nàng ra sau bụi cây và đứng khuất sau con ngựa để thay chiếc quần mới. Chiếc quần này hôm qua nàng tưởng vừa, nhưng thật ra là quần dành cho cỡ tuổi mười bảy, mười tám nên chặt căng và bó sát người. Nàng thấy Chandos còn đi theo ven sông kiếm thức ăn, nên tiến ra chỗ bếp lửa nơi anh đang nấu món thịt hầm với rau. Nàng vừa cầm chiếc muỗng định khuấy thì có tiếng thét lên.
- Đĩ ngựa!
Courtney đánh rơi muỗng quay lại nhìn Chandos đứng sau nàng vài bước, một tay còn xách thức ăn, một tay bưng lấy đầu. Rồi hắn buông thõng tay xuống, nhìn vào mắt nàng.
Chandos sao thế?
Hắn không trả lời. Hắn nhìn chăm chăm vào chiếc quần chật căng, làm nổi hẳn đường cong trên người nàng, làm như hắn thấy nàng không mặc gì cả. Mặt nàng nóng bừng. Anh không vừa lòng như vậy à? Tôi định không mua nhưng Mattie bàn rằng anh muốn tôi giả trai. Tôi đâu biết nó chật vậy. Vả lại tôi chẳng có thì giờ thử nữa, tôi chỉ được anh cho có một giờ.
- Câm đi, đàn bà. Tôi không cần biết lý do quỷ gì khiến cô mặc cái đồ này. Thay ra ngay và mặc chiếc váy cũ vào.
- Nhưng anh đã ghi cho tôi mua.
- Quần và sơ mi – Tôi ghi thế – Thế không có nghĩa là cô không cần biết gì mà cứ bày cái đồ chật ních đó trước mắt tôi.
- Anh dám nói.
- Đừng có chọc tôi, thưa cô. Mặc lại cái váy vào!
- Chưa khô mà.
- Nó có ướt sũng ra cũng mặc – Mặc vào ngay đi!
- Được thôi! Tôi bị cảm và anh phải... thì mặc xác anh.
Anh bỗng bám lấy vai nàng quay ngược thật mạnh trở lại làm nàng té chúi vào lòng hắn. Nàng giận dữ.
- Nào! Anh muốn tôi đi thay mà!
Giọng anh bỗng đổi thành trầm khàm, êm dịu và có vẻ bối rối.
- Cô không hiểu gì cả hiểu không mèo con?
Nàng bực tức.
- Nào, bây giờ có bỏ cho tôi đi không?
Anh vẫn giữ nguyên hai tay đỡ lấy mông nàng, ánh mắt bối rối và nàng cũng đột nhiên như muốn ngộp thở.
- Từ đây về sau, thưa cô tôi đề nghị cô đừng làm tôi bị bất ngờ như thế. Cô có thể mặc chiếc quần đó nếu tôi kiềm chế được... Đấy là do tôi. Không phải lỗi của em đâu.
Nàng hiểu đó là một lời xin lỗi – "Nếu anh không bực nữa thì để tôi ăn đã, chờ cho chiếc váy khô. Được không nào?"
Một giờ sau họ lại đi dọc theo sông, nhưng không sát vào các bờ bụi ven bãi. Courtney lại thấy một người da đỏ. Có phải là tên lúc trước không? Nàng chắc chắn lần này là một gã da đỏ thực sự, gã cũng cưỡi ngựa pinto như của nàng. Hắn đứng trên đỉnh đồi nhỏ, như chờ đợi nàng và Chandos đi tới.
Nàng lùi ngựa sát vào Chandos.
- Anh có thấy hắn không?
- Ừ.
- Hắn muốn gì nhỉ?
- Chắc không phải bọn ta.
- Vậy sao hắn đứng đó, như chờ mình?
Hắn quay đầu nhìn nàng.
- Dẹp đi, cô gái. Đấy chỉ là người đi đầu tiên cô thấy. Cô sẽ còn gặp nhiều nữa.
Đừng để ý đến họ!
Đừng để ý?
Nàng giữ im lặng nhưng nàng thấy anh giận dữ và chừng nào Chandos còn không để ý đến bọn người này, Courtney còn phải lo.
Chẳng bao lâu họ vượt quá chỗ người da đỏ. Nàng trông lại xem hắn có theo họ không nhưng nàng thấy hắn vẫn đứng im tại chỗ Courtney vẩn vơ nhớ lại nhưng tin về xô xát giữa người da đỏ này đọc được trên báo hay nghe đồn. Đầu tiên là vụ Đoàn Đệ thất kị binh của tướng Frofes Cuter đã tấn công một nhóm Da Đỏ Chayennes vốn thiện cảm với quân đội. Vụ tàn sát này cùng xảy ra một năm với tai nạn cho gia đình nàng, làm nàng mất cha. Nhưng Cuter đã được tòa tha bổng vì không có bằng chứng xác thực. Người da trắng giết người da đỏ trả thù. Rồi lại trả đũa, lại trả thù... Biết bao giờ hết.
Với bao nhiêu bộ lạc rải rác từ Mexico đến biên giới Canada, chỗ nào cũng có xô xát.
Năm ngoái mũi xe của di dân người Kiowas và Comanche tấn công, chủ xe đã quay vòng xe lại thành chiến lũy để chống trả và tạo điều kiện cho một số thành viên trốn thoát, những người còn lại đều chết và bị cắt nát.
Tù trưởng người Kiowas lên Set-thi-ti thường đội nón, đeo quân hàm của quân đội Mỹ đã bị nghi là người tổ chức cuộc tấn công này, hiện đã bị giam ở nhà lao Tepea. Còn tù trưởng da đỏ lai da trắng Quarar Parker hiện nay trở thành thủ lãnh người Comanche đang gây ra nhiều cuộc chiến rải rác khắp nơi kể cả ở vùng đặc khu da đỏ.
Chuyến đi này thật nhiều nguy hiểm quá. Một người hộ tống như Chandos có đủ bảo vệ cho nàng không? Không biết nên nguyện cầu hay nên theo thái độ bất cần của Chandos nàng chỉ còn hy vọng Chandos có lý do để bình chân như vậy.
Tác giả :
Johanna Lindsey