Trái Tim Của Tôi Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ
Chương 89
Sắc mặt Thiên Vũ vẫn chẳng có chút biểu cảm, hắn vẫn nguyên vẻ thờ ơ lãnh đạm, chướng mắt nhưng không biết nói gì, nó quăng cho Thiên Vũ một cái lườm sắc lẹm.
Giờ thi sắp bắt đầu, lúc này mặt trời lại trốn đâu mất, trời râm mát hẳn. Tuy lần này năm người đã bỏ thi, cuộc đua chỉ còn lại bảy người, nhưng không vì thế mà bầu không khí bị ảnh hưởng, thậm chí có một số người còn hả hê vì đã loại được đi năm đối thủ. Trong số năm người đó, thì có hai người là học sinh của khối D, hai người còn lại là của khối C, còn người cuối cùng lại nằm ngoài dự đoán của mọi người, Hà Ngọc Vy không hiểu vì sao lại bỏ cuộc, không biết đua thì đã đành, nhưng nghe nói hồi học cấp hai trong bộ môn thể dục đăng kí tự chọn ở trường là đua ngựa, cô ta được các huấn luyện viên liệt vào loại kỳ tài trong kỳ tài. Vậy mà bây giờ Hà Ngọc Vy lại tham dự nửa chừng rồi bỏ, đây đúng là việc khó hiểu nhất trên đời.
Thấy mọi người hiếu kỳ nhìn mình bàn tán, Hà Ngọc Vy nghiến răng nghiến lợi, quát,''Mấy người nói cái gì đó? Không có việc gì để làm à? Cút!'' Ai bảo cô ta sợ thua Lý Uyển Chi? Ai bảo cô ta không đủ trình độ? Ai bảo cô ta không thể thắng nổi? Cô ta sẽ đánh cho kẻ đó một trận!
Nghe thấy tiếng quát của Hà Ngọc Vy, một người trợn mắt, ''Hà Ngọc Vy, cô lại nổi cơn điên gì vậy?''
Bên cạnh, một số người chơi thân với Hà Ngọc Vy nổi cáu, ''Chán sống rồi à? Ai cho cô chửi Ngọc Vy?''
Hà My ở gần đó, chán nản lật cái mũ, bây giờ lại thấy mấy người kia chuẩn bị gây gổ, cô hưng phấn, cố tình nói to, ''Người ngu mới chán sống, bọn họ đang chửi khéo các cô đấy.'' Lập tức, Hà My cảm nhận được có vài ánh nhìn ái ngại hướng về phía mình. Kệ chứ, lâu lắm rồi cô chưa được xem đánh nhau.
Quả nhiên, sau câu nói của Hà My, nhóm nữ sinh kia mặt mày đỏ bừng, không biết là do vì bị Hà My đích thân ''nhắc nhở'', hay là vì do tức giận với bọn Hà Ngọc Vy. Cô nàng tóc đỏ chỉ thẳng vào mặt Hà Ngọc Vy, dữ dằn, ''Dám chửi chúng tôi ngu, các cô mới là đồ chán sống. Đừng tưởng có gia tộc dựa lưng là bọn tôi sợ. Cùng là học sinh khối A, các cô cũng chẳng hơn gì bọn tôi. Ở nhà quen thói đại tiểu thư rồi chứ đến đây đừng hòng lên mặt với ai!'' Triết lý gớm, Hà My vui vẻ huýt sáo.
Ai ngờ, lời nói của cô ta bị một người bạn của Hà Ngọc Vy bắt ngay sơ hở, cô ta hướng ngay phía bọn nó, nói to, ''Chị Hà My, nó dám đặt mình ngang hàng với bọn chị này.''
Hà My cười sáng lạng, ''Vậy các cô cứ đánh nhau một trận, coi như là dạy dỗ lẫn nhau hộ tôi nhé.''
Nụ cười tươi tắn của Hà My khiến nó không còn gì để nói, đám người này... hình như là bị thần kinh!
Hà Ngọc Vy nạt ngay cô bạn của mình, ''Ở đây có nhiều người, tôi không cần cậu hô hoán cho tất cả mọi người cùng biết. Còn các cô, đừng tưởng thế là xong, có giỏi thì hôm khác cho chúng tôi xin cái hẹn.'' Nói rồi Hà Ngọc Vy đứng dậy, mọi người nhìn thấy, bước đi của cô ta có hơi khập khiễng, chắc là bị ngã nên trật khớp. Thì ra, nguyên nhân Hà Ngọc Vy bỏ cuộc là đây, với cái chân này, thì thi làm sao được.
Nhìn đám đông giải tán, Hà My thất vọng, ''Thế là xong à? Chẳng thú vị gì cả.'' Sao không dùng nắm đấm để giải quyết luôn đi. Mấy người đó cãi qua cãi lại cũng mất vài phút, trong vài phút đó, nếu động chân động tay thì có phải cô được ngồi xem phim miễn phí không. Tiếp đó, không biết Hà My còn than thở điều gì mà cả nó lẫn đám bọn hắn đều đứng dậy đi mất...
Các thí sinh đều đã ngồi trên lưng ngựa, chỉ cần một cái phất cờ và hiệu lệnh xuất phát của trọng tài là cuộc đua sẽ chính thức bắt đầu. Nhưng tất cả đều phải trì hoãn lại vì đang đợi Bảo Nhi. Lúc này, con ngựa mà ban tổ chức chỉ định đã đứng bên cạnh nó, nhưng không hiểu sao nó lại không lên ngựa. Trọng tài thấy vậy liền thúc giục, ''Em không biết cưỡi ngựa? Có thể bỏ cuộc, đừng làm mất thời gian của mọi người.''
Nó nói, ''Tôi không bỏ cuộc, bọn họ có thể xuất phát trước.''
Trong sân đua ngựa hình vòm, tiếng nói của nó rất vang, vang đến nỗi dù bọn hắn ngồi xa cũng có thể nghe thấy. Hà My xoa xoa lỗ tai, ''Hình như mình vừa nghe nhầm.''
Nhưng Quang Anh lại duỗi tay kéo tay Hà My xuống, ''Hình như tất cả mọi người đều nghe nhầm.''
Hà My trừng mắt nhìn Quang Anh, hỏi nhỏ đám Thiên Vũ, ''Bảo Nhi định làm gì vậy? Hay cậu ấy không biết cưỡi ngựa thật?''
Thiên Vũ nhếch miệng, lạnh lùng trả lời, ''Không, cô ta biết, rất giỏi là đằng khác.''
Hà My chăm chú quan sát nó, lời đáp của Thiên Vũ khiến cho trong lòng cô cũng bình tâm hơn phần nào. Một khi Thiên Vũ đã lên tiếng thì chắc chắn là hắn đã dám chắc điều đó, mặc dù cô cũng thắc mắc vì sao Thiên Vũ lại biết, song với tính khí của hắn, cô cũng không tiện hỏi gì thêm.
Phía dưới sân đua, trọng tài đang rất ngạc nhiên, ''Em chắc chắn chứ?''
''Tôi không muốn lặp lại lần thứ hai.''
''Được rồi.'' Trọng tài phẩy là cờ trong tay, hô to, ''Xuất phát.''
Lời vừa dứt, không ai hẹn ai, sáu con ngựa đã hướng thẳng về phía trước mà chạy, trong tiếng reo hò của mọi người, mặt đất bắt đầu rung chuyển, cây cỏ bị dẫm nát dưới vó ngựa. Sáu người sáu ngựa vừa xuất phát, đột nhiên trong trường đua lại vọng đến tiếng ngựa hí vang dội, trước cái nhìn kinh diễm của tất cả, một con ngựa so với loài ngựa bình thường có thân hình nhỏ con với bộ lông pha nhiều màu sắc đang chạy đến... chạy thẳng về chỗ nó đứng.
Giờ thi sắp bắt đầu, lúc này mặt trời lại trốn đâu mất, trời râm mát hẳn. Tuy lần này năm người đã bỏ thi, cuộc đua chỉ còn lại bảy người, nhưng không vì thế mà bầu không khí bị ảnh hưởng, thậm chí có một số người còn hả hê vì đã loại được đi năm đối thủ. Trong số năm người đó, thì có hai người là học sinh của khối D, hai người còn lại là của khối C, còn người cuối cùng lại nằm ngoài dự đoán của mọi người, Hà Ngọc Vy không hiểu vì sao lại bỏ cuộc, không biết đua thì đã đành, nhưng nghe nói hồi học cấp hai trong bộ môn thể dục đăng kí tự chọn ở trường là đua ngựa, cô ta được các huấn luyện viên liệt vào loại kỳ tài trong kỳ tài. Vậy mà bây giờ Hà Ngọc Vy lại tham dự nửa chừng rồi bỏ, đây đúng là việc khó hiểu nhất trên đời.
Thấy mọi người hiếu kỳ nhìn mình bàn tán, Hà Ngọc Vy nghiến răng nghiến lợi, quát,''Mấy người nói cái gì đó? Không có việc gì để làm à? Cút!'' Ai bảo cô ta sợ thua Lý Uyển Chi? Ai bảo cô ta không đủ trình độ? Ai bảo cô ta không thể thắng nổi? Cô ta sẽ đánh cho kẻ đó một trận!
Nghe thấy tiếng quát của Hà Ngọc Vy, một người trợn mắt, ''Hà Ngọc Vy, cô lại nổi cơn điên gì vậy?''
Bên cạnh, một số người chơi thân với Hà Ngọc Vy nổi cáu, ''Chán sống rồi à? Ai cho cô chửi Ngọc Vy?''
Hà My ở gần đó, chán nản lật cái mũ, bây giờ lại thấy mấy người kia chuẩn bị gây gổ, cô hưng phấn, cố tình nói to, ''Người ngu mới chán sống, bọn họ đang chửi khéo các cô đấy.'' Lập tức, Hà My cảm nhận được có vài ánh nhìn ái ngại hướng về phía mình. Kệ chứ, lâu lắm rồi cô chưa được xem đánh nhau.
Quả nhiên, sau câu nói của Hà My, nhóm nữ sinh kia mặt mày đỏ bừng, không biết là do vì bị Hà My đích thân ''nhắc nhở'', hay là vì do tức giận với bọn Hà Ngọc Vy. Cô nàng tóc đỏ chỉ thẳng vào mặt Hà Ngọc Vy, dữ dằn, ''Dám chửi chúng tôi ngu, các cô mới là đồ chán sống. Đừng tưởng có gia tộc dựa lưng là bọn tôi sợ. Cùng là học sinh khối A, các cô cũng chẳng hơn gì bọn tôi. Ở nhà quen thói đại tiểu thư rồi chứ đến đây đừng hòng lên mặt với ai!'' Triết lý gớm, Hà My vui vẻ huýt sáo.
Ai ngờ, lời nói của cô ta bị một người bạn của Hà Ngọc Vy bắt ngay sơ hở, cô ta hướng ngay phía bọn nó, nói to, ''Chị Hà My, nó dám đặt mình ngang hàng với bọn chị này.''
Hà My cười sáng lạng, ''Vậy các cô cứ đánh nhau một trận, coi như là dạy dỗ lẫn nhau hộ tôi nhé.''
Nụ cười tươi tắn của Hà My khiến nó không còn gì để nói, đám người này... hình như là bị thần kinh!
Hà Ngọc Vy nạt ngay cô bạn của mình, ''Ở đây có nhiều người, tôi không cần cậu hô hoán cho tất cả mọi người cùng biết. Còn các cô, đừng tưởng thế là xong, có giỏi thì hôm khác cho chúng tôi xin cái hẹn.'' Nói rồi Hà Ngọc Vy đứng dậy, mọi người nhìn thấy, bước đi của cô ta có hơi khập khiễng, chắc là bị ngã nên trật khớp. Thì ra, nguyên nhân Hà Ngọc Vy bỏ cuộc là đây, với cái chân này, thì thi làm sao được.
Nhìn đám đông giải tán, Hà My thất vọng, ''Thế là xong à? Chẳng thú vị gì cả.'' Sao không dùng nắm đấm để giải quyết luôn đi. Mấy người đó cãi qua cãi lại cũng mất vài phút, trong vài phút đó, nếu động chân động tay thì có phải cô được ngồi xem phim miễn phí không. Tiếp đó, không biết Hà My còn than thở điều gì mà cả nó lẫn đám bọn hắn đều đứng dậy đi mất...
Các thí sinh đều đã ngồi trên lưng ngựa, chỉ cần một cái phất cờ và hiệu lệnh xuất phát của trọng tài là cuộc đua sẽ chính thức bắt đầu. Nhưng tất cả đều phải trì hoãn lại vì đang đợi Bảo Nhi. Lúc này, con ngựa mà ban tổ chức chỉ định đã đứng bên cạnh nó, nhưng không hiểu sao nó lại không lên ngựa. Trọng tài thấy vậy liền thúc giục, ''Em không biết cưỡi ngựa? Có thể bỏ cuộc, đừng làm mất thời gian của mọi người.''
Nó nói, ''Tôi không bỏ cuộc, bọn họ có thể xuất phát trước.''
Trong sân đua ngựa hình vòm, tiếng nói của nó rất vang, vang đến nỗi dù bọn hắn ngồi xa cũng có thể nghe thấy. Hà My xoa xoa lỗ tai, ''Hình như mình vừa nghe nhầm.''
Nhưng Quang Anh lại duỗi tay kéo tay Hà My xuống, ''Hình như tất cả mọi người đều nghe nhầm.''
Hà My trừng mắt nhìn Quang Anh, hỏi nhỏ đám Thiên Vũ, ''Bảo Nhi định làm gì vậy? Hay cậu ấy không biết cưỡi ngựa thật?''
Thiên Vũ nhếch miệng, lạnh lùng trả lời, ''Không, cô ta biết, rất giỏi là đằng khác.''
Hà My chăm chú quan sát nó, lời đáp của Thiên Vũ khiến cho trong lòng cô cũng bình tâm hơn phần nào. Một khi Thiên Vũ đã lên tiếng thì chắc chắn là hắn đã dám chắc điều đó, mặc dù cô cũng thắc mắc vì sao Thiên Vũ lại biết, song với tính khí của hắn, cô cũng không tiện hỏi gì thêm.
Phía dưới sân đua, trọng tài đang rất ngạc nhiên, ''Em chắc chắn chứ?''
''Tôi không muốn lặp lại lần thứ hai.''
''Được rồi.'' Trọng tài phẩy là cờ trong tay, hô to, ''Xuất phát.''
Lời vừa dứt, không ai hẹn ai, sáu con ngựa đã hướng thẳng về phía trước mà chạy, trong tiếng reo hò của mọi người, mặt đất bắt đầu rung chuyển, cây cỏ bị dẫm nát dưới vó ngựa. Sáu người sáu ngựa vừa xuất phát, đột nhiên trong trường đua lại vọng đến tiếng ngựa hí vang dội, trước cái nhìn kinh diễm của tất cả, một con ngựa so với loài ngựa bình thường có thân hình nhỏ con với bộ lông pha nhiều màu sắc đang chạy đến... chạy thẳng về chỗ nó đứng.
Tác giả :
Trần Thu Phương