Trái Tim Của Kẻ Sát Nhân
Chương 20: Chúng ta lại gặp nhau rồi!
- Đừng nói em đã quên anh rồi đấy nhé! - Đôi môi hồng kia mấp máy dường như mang ý cười.
- Dương Phong! Sao anh lại ngồi ở đây? - Khó khăn lắp cô mới lên tiếng được.
- Nằm trong giờ làm việc có vẻ không hợp lý lắm! - Dương Phong nối lời cô trả lời, đôi mắt vẫn lười biếng chưa mở ra.
- Ý tôi không phải vậy! Anh là chủ tịch công ty này sao? - Một nụ cười thoáng xuất hiện trên môi Mary.
- Em không thấy câu hỏi của mình quá thừa sao? - Hàng lông mi khẽ động đậy, đôi mắt mở ra đồng tử nâu cà phê trong veo như dòng nước.
- Ờ, hỏi vậy thôi! Không có gì thì tôi ra ngoài nhé! - Mary cười gượng, cô chậm rãi đi lùi về đằng sau định ra khỏi căn phòng này.
" Không thể dây dưa vào con người này được, mãi mới thoát ra ngu mới chui vào rọ lần nữa! ".
Bất chợt một tiếng ầm vang lên. Tim Mary suýt nhảy ra ngoài. Cô chậm rãi di chuyển cơn thể bất động của mình quay lại nhìn về nơi phát ra âm thanh đó.
Cánh cửa kính đã đóng kín, chiếc cửa gỗ nặng nề cũng đang dần khép lại.
" Thôi rồi lượm ơi! " - Mary thở dài ôm mặt, viễn cảnh cũ lại tiếp diễn nữa rồi.
- Anh trai, như vậy là sao? Em muốn ra ngoài! - Cô mếu dở khóc dở khổ sở quay lại nhìn anh.
- Anh muốn hàn huyên với em gái, không được sao? - Dương Phong tiến tới kéo cô ngồi xuống ghế.
" Hàn huyên cái con khỉ gì! " - Mary thầm nghĩ, khó chịu ngồi xuống.
- Em bị ông ta ức hiếp sao? - Tay anh quấn chặt lấy eo cô.
- Ừ! Lão ta rất quá đáng! - Nhớ ra mục đích chính của mình, Mary hồ hởi trả lời, quên đi cả cánh tay anh trên cơ thể mình.
- Muốn anh trừng phạt ông ta thế nào? - Dương Phong mỉm cười.
- Ừm... để em tự xử, chỉ cần anh bảo kê thôi! - Cô ngẫm nghĩ rồi trả lời.
- Tùy em! Chỉ cần em vui là được! - Anh khẽ gật đầu, khóe môi nhếch lên một đường cong nhỏ.
~~~~~~~~
Mary khó khăn xách hai túi vào phòng làm việc của Dương Phong. Cô ngồi xuống thở gấp, tại sao phòng làm việc của anh lại ở trên tầng cao như vậy, dù đã dùng thang máy nhưng vẫn rất phiền phức.
- Em mua gì nhiều đồ vậy? - Thấy vậy anh dừng bút, tiến tới ngồi cạnh xoa nhẹ vào lưng cô.
- Cà phê đen siêu đậm đặc! - Mary vừa thở vừa trả lời.
- Em muốn uống sao? Nó không tốt đâu! - Dương Phong nhíu mày.
- Không phải, anh gọi lão giám đốc dê già biến thái xấu xa lên giúp tôi!
- Ừm! - Anh gật đầu, lấy điện thoại ra.
Chưa đầy năm phút sau tên giám đốc kia xuất hiện, cái mặt vốn nghiêm nghị nay chuyển sang giống như như một con chó con nịnh chủ.
- Chủ tịch... cô ta? - Nhìn thấy Mary, ông ta ngớ người giật mình.
- Ngồi xuống! - Dương Phong ra lệnh, gương mặt bỗng chốc trở nên lãnh đạm.
- Chủ tịch đừng nghe những gì cô ta nói, đều là những lời bậy bạ! - Ông giám đốc vừa ngồi xuống vừa lo lắng giải thích.
- Chưa gì ông đã khai ra rồi! - Anh cười khẩy lạnh lùng.
- Nhưng...! - Thấy mình nói hớ ông ta tái mặt đi.
- Anh đừng làm khó ông ấy nữa, ai mà chẳng có sai lầm! - Mary bất ngờ lên tiếng dịu dàng.
Ông giám đốc thoáng sững sờ trước hành động của cô duy chỉ có Dương Phong hiểu ra.
- Tôi đã mua ít cà phê cho ông, loại không đường đúng không? - Mary mỉm cười lấy cà phê trong túi ra, nhìn qua ít nhất phải bảy, tám cốc cỡ lớn.
- Cái này...! - Ông ta nuốt khan, tay nắm chặt lại.
- Ông đừng phụ tấm lòng em gái tôi, tất cả đều là cà phê nguyên chất đậm đặc, hợp với khẩu vị của ông! - Dương Phong nhướn mày cười nhạt nói.
- Em... em gái chủ tịch sao? - Ông giám đốc sững người lắp bắp.
- Đừng hỏi nhiều nữa, mau uống đi! - Mary sốt ruột đẩu cà phê về phía ông ta.
Ông run rẩy cầm ly cà phê lên nhấp một ít rồi lại bỏ xuống vì quá đắng.
- Anh này, trưởng phòng Vũ trông có vẻ là người rất
giỏi! - Cô quay sang nói với Dương Phong.
- Ừm, đúng rồi. Vậy nên anh đang cân nhắc không biết nên cho anh ta lên chức giám đốc không! - Anh gật gù xoa cằm nói.
Vừa nghe thấy vậy, lão già kia tím tái mặt mày nhắm mắt cố uống cốc cà phê, bàn tay run rẩy làm tràn cả ra ngoài ướt đẫm cổ áo.
Một cảm giác buồn nôn tràn lên cổ Mary. Cô nhăn mặt quay đi chỗ khác.
" Kinh quá! "
- Thôi ông ra ngoài đi! - Mary phẩy tay, nhìn lão ta lần nữa chắc cô sẽ nôn ra ngoài mất.
Chỉ chờ có vậy ông ta vui mừng chạy mất dép ra ngoài, vội đến nỗi đâm đầu vào cửa kính.
- Em hả giận chưa! - Dương Phong mỉm cười vuốt tóc cô.
- Cũng đỡ rồi! - Mary gật gật đầu.
- Vậy... có nên trả ơn anh không? - Anh từ từ tiến lại gần cô thì thầm.
Mary chột dạ. Cô lại ngốc nghếch lần nữa, tự mình chui vào rọ của anh nằm ngoan ngoãn.
- Anh... anh nói như vậy là sao? - Mary lắp bắp.
- Em hiểu mà! - Dương Phong nhấc cả người cô ngồi lên đùi mình không có gì khó khăn.
Cơ thể trên của Mary áp sát người anh. Cô rùng mình, nhớ tới lần ngu người năm trước của mình.
Do tư thế ngồi, chiếc váy công sở vốn dài gần đầu gối bây giờ vị kéo lên, thiếu chút nữa chiếc quần lót bên trong sẽ bị lộ ra.
Mary đỏ mặt lúng túng kéo váy xuống. Bất chợt Dương Phong giữ lấy tay cô. Hai cổ tay nhỏ nhắn trắng ngấn bị giữ bởi một bàn tay ấm áp nhưng chặt chẽ.
Cô giật mình, đơ người lảng tránh ánh mắt của anh.
Dương Phong cười, xé toạc chiếc váy của Mary. Cô hốt hoảng nhìn váy mình bị rách thành hai mảnh rơi xuống đất. Thân dưới của Mary chỉ còn chiếc quần lót ren đỏ thẫm nổi bật trên vòng ba mềm mại trắng ngần.
- Anh... bố mẹ dạo này sao rồi? - Sợ anh tiến xa hơn Mary liền đánh trống lảng.
Dương Phong dừng lại, hai tay vòng ra đằng sau ôm lấy eo cô.
- Họ khá ổn! - Anh dịu dàng trả lời.
- Ừm! Có anh chăm sóc mà, không ổn sao được! - Mary cười trừ, chợt sởn da gà khi trực tiếp nhìn vào mắt anh, nó như muốn nuốt trọn linh hồn cô vậy.
Mary nhìn đồng hồ, cô giật mình, đã gần bốn giờ.
- Em... em có việc gấp phải về! - Mary lúng túng đứng dậy, vội vã đi về phía cửa.
Chỉ cần về muộn chắc Khánh sẽ giết cô mất.
Chạm tay vào cửa kính lạnh ngắt Mary chợt nhận ra phần thân dưới của mình chỉ còn chiếc quần nhỏ.
Cô bặm môi ôm trán, từ từ quay lưng lại.
Dương Phong vẫn bình thản ngồi trên ghế, ung dung đến mức vắt chân lên nhìn bộ dạng không đâu vào đâu của Mary.
- Anh... anh có đồ gì em mặc được không? - Cô đỏ bừng mặt lí nhí.
Dương Phong nhìn chăm chú vào đôi chân nõn nà, đưa ra một chiếc quần bò dài.
Mary mừng quýnh cầm lấy nhưng chợt nhận ra nó có vẻ quá rộng và dài.
- Anh có kéo không? - Cô gãi gãi đầu.
Dương Phong khẽ nghiêng đầu mỉm cười chỉ về chiếc kéo trước mặt mình.
" Ồ như được chuẩn bị trước vậy! " - Mary ồ lên đi tới.
Cô cúi người đặt chiếc quần lên bàn cắt đi hai ống chân dài ngoằng. Chợt Mary cảm thấy có thứ gì đó lướt qua đùi mình, cô giật mình quay ra gắt lên.
- Anh làm cái gì thế?
- Em mặc một chiếc quần ren rất đẹp, lại cúi người như vậy... không phải đang câu dẫn tôi sao? - Dương Phong chống cằm nhìm cô thản nhiên trả lời.
" Câu dẫn mả cha ngươi ý! Bà đây đã vội rồi! " - Mary lườm anh một cái rồi mặc quần vào.
- Cảm ơn về cái quần! - Cô nói, vẫy vẫy tay chào rồi vội phi ra ngoài.
" Hôm nay lại bỏ lỡ mất còn mồi rồi! " - Dương Phong nhếch môi nhìn theo cô khẽ thở dài.
~~~~~~~
- Mary! Sao giờ này mày mới tới? - Khánh gằn giọng nhìn Mary.
- Thì chẳng phải tao cũng đã về rồi sao, mà còn hai tiếng nữa mới đến giờ! - Mary bĩu môi nhìn đồng hồ.
- Thôi đừng nói nhiều nữa, mau trang điểm cho tao đi! - Khánh phẩy tay kéo cô tới bàn trang điểm.
Vừa trang điểm Mary vừa thở dài vừa cằn nhằn " Mày xinh nghiêng thùng đổ nước như vậy rồi trang điểm làm gì cho mệt! "
- Im lặng và làm việc đi! - Khánh lườm nguýt.
Mary thở dài thêm lần nữa. Tại sao khi làm tomboy cậu ý dịu dàng như vậy, còn bây giờ...!
Tại một quán cà phê nhỏ...
- Chào em, anh là người đã nhắn tin với em! Tên anh là
Đức! - Một chàng trai mỉm cười nhìn Khánh.
- Chào anh! - Khánh e thẹn cúi đầu.
Ở một bàn gần đó, Mary chống cằm bĩu môi " Giả nai giỏi gớm! "
- Trông em xinh hơn trong hình! - Đức mở đầu câu chuyện.
- Anh quá khen! - Khánh cười mỉm.
- Nhưng... hình như phấn đánh hơi dày! - Anh ta khựng lại nhìn chằm chằm lên mặt cô.
- Dạ? - Nụ cười biến mất, Khánh tròn mắt không tin vào tai mình.
- Ừm... cả son cũng thế, đi chơi không nên dùng màu
này! - Đức nhướn mày nói tiếp.
" Này! " - Bất chợt một tiếng nói lớn vang lên từ chiếc bàn phía sau.
Đức giật mình quay lại. Mary tiến tới đứng cạnh Khánh.
- Cô là ai thế? - Anh ta hơi run run nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
- Là ai không quan trọng, quan trọng là đàn ông con trai ở đâu ra lại đi soi con gái như thế? - Mary nghiến răng nói từng chữ, cố kìm nén tức giận.
- Tôi có soi đâu! Chỉ là thấy gì nói thế! - Đức nuốt khan trả lời.
- Còn cãi nữa! - Cô tức giận đập bàn đứng dậy.
Chàng trai kia giật mình ngồi lùi vào trong săt tường tránh ánh mắt của cô.
- Cái loại đàn ông như anh có trên đời cũng chỉ tổ tốn chỗ! Khánh nhà tôi xinh đẹp như vậy anh còn lên tiếng chê bai! Biến ngay trước khi ăn đòn! - Mary chừng mắt gằn giọng.
Đức chỉ chờ cơ vậy mà chạy biến ra ngoài.
Mary hừ nhẹ ngồi xuống, chợt nhận ra hai hàng nước mắt đã lăn dài trên má Khánh.
Cô giật mình nhìn cô bạn cứ thế bật khóc rấm rức.
- Mày có biết tao mất bao lâu để tán anh ta không? Bây giờ tại mày mà hỏng hết rồi!
- Thôi nín đi nín đi! - Mary thở dài để Khánh ngả đầu vào vai mình.
- Nếu mày không trang điểm như vậy chắc tao đã thoát ế rồi! - Khánh tiếp tục trách cứ. Dù bình thương mạnh mẽ đến đâu nhưng khi động đến chữ nhạy cảm " ế " này Khánh lại như biến thành con người khác.
- Mày tiếc làm gì? Đang ông không thích con gái để mặt mộc, họ chỉ thích cô gái nào không trang điểm mà vẫn xinh thôi! Để từ từ tao sẽ kiếm một người khác cho mày! - Mary vỗ về an ủi.
Chợt cô nhìn về phía cửa sổ. Một dáng người cao lớn lạnh lùng quen thuộc bỗng xuất hiện trước mắt. Anh đứng nhìn đối mặt với Mary. Dù đã nhìn nhau từ xa nhưng cô không thể không cảm nhận được ánh mắt lãnh khốc của người đàn ông ấy, nó khiến cô cảm thấy lạnh thấu xương.
Rồi anh ta quay lưng, tiến về phía chiếc ô tô đen sang trọng gần đó. Chiếc xe nhanh chóng phóng vút đi, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi dòng người đông đúc.
" Quái lạ, Dương Phong sao lại xuất hiện, còn nhìn mình như vậy nữa? " - Mary thầm nghĩ.
" Hức hức! " - Tiếng khóc của Khánh càng lúc càng to kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn độn.
- Thôi nín đi, mày về nhà trước đi, tao sẽ mua đồ ăn về
cho! - Mary vỗ vai Khánh.
- Vậy mua gà rán nhé, thêm một ít bia nữa! - Khánh bất ngờ dừng khóc, ngột bật dậy. Mặt cô tỉnh bơ như chưa có gì xảy ra.
Mary đứng hình vài giây. Khánh không đi làm diễn viên quả thật đáng tiếc, Việt Nam sẽ thiếu mất một tài năng xuất chúng.
- Vậy tao về trước nhé! - Khánh hí hửng vẫy vẫy tay rồi cầm túi xách chạy biến khỏi quán cà phê.
- Trở mặt nhanh thật! - Mary xì một tiếng thầm nói.
Của hàng gà rán hôm nay bỗng đông lạ thường. Mary ngồi ở ghế chờ đợi hết người khách này đến người khách khác gọi món, chỉ muốn hét lên " Ăn gà rán không tốt cho sức khỏe đâu, mau về đi! ".
Mary cầm một túi gà rán đi về. Chờ đợi cũng mất hơn nữa tiếng rồi. Cô vội vã đi về nhà.
- Khánh ơi! Gà về rồi đây! - Vừa mở cửa Mary vừa nói vọng vào trong nhà.
Chợt căn nhà hôm nay im lặng lạ thường. Cô nhíu mày, nếu là Khánh thì chắc hẳn phải chạy ra ngày rồi chứ, sao lại tĩnh lặng như vậy?
" Hay là đi đâu mất rồi? " - Mary thầm nghĩ, đẩy cửa vào trong.
Ánh đèn vụt mở soi sáng cả căn phòng. Trên ghế sô pha, một người đàn ông ngồi im lặng, hai tay khoanh trước ngực. Anh ta nhắm mắt, gương mặt đẹp đẽ nhưng lãnh đạm. Hai bên người đàn ông này là hai vệ sĩ mặc đồ đen, khiến cả căn phòng như nhuốm màu hắc ám.
- Dương Phong! Sao anh lại ngồi ở đây? - Khó khăn lắp cô mới lên tiếng được.
- Nằm trong giờ làm việc có vẻ không hợp lý lắm! - Dương Phong nối lời cô trả lời, đôi mắt vẫn lười biếng chưa mở ra.
- Ý tôi không phải vậy! Anh là chủ tịch công ty này sao? - Một nụ cười thoáng xuất hiện trên môi Mary.
- Em không thấy câu hỏi của mình quá thừa sao? - Hàng lông mi khẽ động đậy, đôi mắt mở ra đồng tử nâu cà phê trong veo như dòng nước.
- Ờ, hỏi vậy thôi! Không có gì thì tôi ra ngoài nhé! - Mary cười gượng, cô chậm rãi đi lùi về đằng sau định ra khỏi căn phòng này.
" Không thể dây dưa vào con người này được, mãi mới thoát ra ngu mới chui vào rọ lần nữa! ".
Bất chợt một tiếng ầm vang lên. Tim Mary suýt nhảy ra ngoài. Cô chậm rãi di chuyển cơn thể bất động của mình quay lại nhìn về nơi phát ra âm thanh đó.
Cánh cửa kính đã đóng kín, chiếc cửa gỗ nặng nề cũng đang dần khép lại.
" Thôi rồi lượm ơi! " - Mary thở dài ôm mặt, viễn cảnh cũ lại tiếp diễn nữa rồi.
- Anh trai, như vậy là sao? Em muốn ra ngoài! - Cô mếu dở khóc dở khổ sở quay lại nhìn anh.
- Anh muốn hàn huyên với em gái, không được sao? - Dương Phong tiến tới kéo cô ngồi xuống ghế.
" Hàn huyên cái con khỉ gì! " - Mary thầm nghĩ, khó chịu ngồi xuống.
- Em bị ông ta ức hiếp sao? - Tay anh quấn chặt lấy eo cô.
- Ừ! Lão ta rất quá đáng! - Nhớ ra mục đích chính của mình, Mary hồ hởi trả lời, quên đi cả cánh tay anh trên cơ thể mình.
- Muốn anh trừng phạt ông ta thế nào? - Dương Phong mỉm cười.
- Ừm... để em tự xử, chỉ cần anh bảo kê thôi! - Cô ngẫm nghĩ rồi trả lời.
- Tùy em! Chỉ cần em vui là được! - Anh khẽ gật đầu, khóe môi nhếch lên một đường cong nhỏ.
~~~~~~~~
Mary khó khăn xách hai túi vào phòng làm việc của Dương Phong. Cô ngồi xuống thở gấp, tại sao phòng làm việc của anh lại ở trên tầng cao như vậy, dù đã dùng thang máy nhưng vẫn rất phiền phức.
- Em mua gì nhiều đồ vậy? - Thấy vậy anh dừng bút, tiến tới ngồi cạnh xoa nhẹ vào lưng cô.
- Cà phê đen siêu đậm đặc! - Mary vừa thở vừa trả lời.
- Em muốn uống sao? Nó không tốt đâu! - Dương Phong nhíu mày.
- Không phải, anh gọi lão giám đốc dê già biến thái xấu xa lên giúp tôi!
- Ừm! - Anh gật đầu, lấy điện thoại ra.
Chưa đầy năm phút sau tên giám đốc kia xuất hiện, cái mặt vốn nghiêm nghị nay chuyển sang giống như như một con chó con nịnh chủ.
- Chủ tịch... cô ta? - Nhìn thấy Mary, ông ta ngớ người giật mình.
- Ngồi xuống! - Dương Phong ra lệnh, gương mặt bỗng chốc trở nên lãnh đạm.
- Chủ tịch đừng nghe những gì cô ta nói, đều là những lời bậy bạ! - Ông giám đốc vừa ngồi xuống vừa lo lắng giải thích.
- Chưa gì ông đã khai ra rồi! - Anh cười khẩy lạnh lùng.
- Nhưng...! - Thấy mình nói hớ ông ta tái mặt đi.
- Anh đừng làm khó ông ấy nữa, ai mà chẳng có sai lầm! - Mary bất ngờ lên tiếng dịu dàng.
Ông giám đốc thoáng sững sờ trước hành động của cô duy chỉ có Dương Phong hiểu ra.
- Tôi đã mua ít cà phê cho ông, loại không đường đúng không? - Mary mỉm cười lấy cà phê trong túi ra, nhìn qua ít nhất phải bảy, tám cốc cỡ lớn.
- Cái này...! - Ông ta nuốt khan, tay nắm chặt lại.
- Ông đừng phụ tấm lòng em gái tôi, tất cả đều là cà phê nguyên chất đậm đặc, hợp với khẩu vị của ông! - Dương Phong nhướn mày cười nhạt nói.
- Em... em gái chủ tịch sao? - Ông giám đốc sững người lắp bắp.
- Đừng hỏi nhiều nữa, mau uống đi! - Mary sốt ruột đẩu cà phê về phía ông ta.
Ông run rẩy cầm ly cà phê lên nhấp một ít rồi lại bỏ xuống vì quá đắng.
- Anh này, trưởng phòng Vũ trông có vẻ là người rất
giỏi! - Cô quay sang nói với Dương Phong.
- Ừm, đúng rồi. Vậy nên anh đang cân nhắc không biết nên cho anh ta lên chức giám đốc không! - Anh gật gù xoa cằm nói.
Vừa nghe thấy vậy, lão già kia tím tái mặt mày nhắm mắt cố uống cốc cà phê, bàn tay run rẩy làm tràn cả ra ngoài ướt đẫm cổ áo.
Một cảm giác buồn nôn tràn lên cổ Mary. Cô nhăn mặt quay đi chỗ khác.
" Kinh quá! "
- Thôi ông ra ngoài đi! - Mary phẩy tay, nhìn lão ta lần nữa chắc cô sẽ nôn ra ngoài mất.
Chỉ chờ có vậy ông ta vui mừng chạy mất dép ra ngoài, vội đến nỗi đâm đầu vào cửa kính.
- Em hả giận chưa! - Dương Phong mỉm cười vuốt tóc cô.
- Cũng đỡ rồi! - Mary gật gật đầu.
- Vậy... có nên trả ơn anh không? - Anh từ từ tiến lại gần cô thì thầm.
Mary chột dạ. Cô lại ngốc nghếch lần nữa, tự mình chui vào rọ của anh nằm ngoan ngoãn.
- Anh... anh nói như vậy là sao? - Mary lắp bắp.
- Em hiểu mà! - Dương Phong nhấc cả người cô ngồi lên đùi mình không có gì khó khăn.
Cơ thể trên của Mary áp sát người anh. Cô rùng mình, nhớ tới lần ngu người năm trước của mình.
Do tư thế ngồi, chiếc váy công sở vốn dài gần đầu gối bây giờ vị kéo lên, thiếu chút nữa chiếc quần lót bên trong sẽ bị lộ ra.
Mary đỏ mặt lúng túng kéo váy xuống. Bất chợt Dương Phong giữ lấy tay cô. Hai cổ tay nhỏ nhắn trắng ngấn bị giữ bởi một bàn tay ấm áp nhưng chặt chẽ.
Cô giật mình, đơ người lảng tránh ánh mắt của anh.
Dương Phong cười, xé toạc chiếc váy của Mary. Cô hốt hoảng nhìn váy mình bị rách thành hai mảnh rơi xuống đất. Thân dưới của Mary chỉ còn chiếc quần lót ren đỏ thẫm nổi bật trên vòng ba mềm mại trắng ngần.
- Anh... bố mẹ dạo này sao rồi? - Sợ anh tiến xa hơn Mary liền đánh trống lảng.
Dương Phong dừng lại, hai tay vòng ra đằng sau ôm lấy eo cô.
- Họ khá ổn! - Anh dịu dàng trả lời.
- Ừm! Có anh chăm sóc mà, không ổn sao được! - Mary cười trừ, chợt sởn da gà khi trực tiếp nhìn vào mắt anh, nó như muốn nuốt trọn linh hồn cô vậy.
Mary nhìn đồng hồ, cô giật mình, đã gần bốn giờ.
- Em... em có việc gấp phải về! - Mary lúng túng đứng dậy, vội vã đi về phía cửa.
Chỉ cần về muộn chắc Khánh sẽ giết cô mất.
Chạm tay vào cửa kính lạnh ngắt Mary chợt nhận ra phần thân dưới của mình chỉ còn chiếc quần nhỏ.
Cô bặm môi ôm trán, từ từ quay lưng lại.
Dương Phong vẫn bình thản ngồi trên ghế, ung dung đến mức vắt chân lên nhìn bộ dạng không đâu vào đâu của Mary.
- Anh... anh có đồ gì em mặc được không? - Cô đỏ bừng mặt lí nhí.
Dương Phong nhìn chăm chú vào đôi chân nõn nà, đưa ra một chiếc quần bò dài.
Mary mừng quýnh cầm lấy nhưng chợt nhận ra nó có vẻ quá rộng và dài.
- Anh có kéo không? - Cô gãi gãi đầu.
Dương Phong khẽ nghiêng đầu mỉm cười chỉ về chiếc kéo trước mặt mình.
" Ồ như được chuẩn bị trước vậy! " - Mary ồ lên đi tới.
Cô cúi người đặt chiếc quần lên bàn cắt đi hai ống chân dài ngoằng. Chợt Mary cảm thấy có thứ gì đó lướt qua đùi mình, cô giật mình quay ra gắt lên.
- Anh làm cái gì thế?
- Em mặc một chiếc quần ren rất đẹp, lại cúi người như vậy... không phải đang câu dẫn tôi sao? - Dương Phong chống cằm nhìm cô thản nhiên trả lời.
" Câu dẫn mả cha ngươi ý! Bà đây đã vội rồi! " - Mary lườm anh một cái rồi mặc quần vào.
- Cảm ơn về cái quần! - Cô nói, vẫy vẫy tay chào rồi vội phi ra ngoài.
" Hôm nay lại bỏ lỡ mất còn mồi rồi! " - Dương Phong nhếch môi nhìn theo cô khẽ thở dài.
~~~~~~~
- Mary! Sao giờ này mày mới tới? - Khánh gằn giọng nhìn Mary.
- Thì chẳng phải tao cũng đã về rồi sao, mà còn hai tiếng nữa mới đến giờ! - Mary bĩu môi nhìn đồng hồ.
- Thôi đừng nói nhiều nữa, mau trang điểm cho tao đi! - Khánh phẩy tay kéo cô tới bàn trang điểm.
Vừa trang điểm Mary vừa thở dài vừa cằn nhằn " Mày xinh nghiêng thùng đổ nước như vậy rồi trang điểm làm gì cho mệt! "
- Im lặng và làm việc đi! - Khánh lườm nguýt.
Mary thở dài thêm lần nữa. Tại sao khi làm tomboy cậu ý dịu dàng như vậy, còn bây giờ...!
Tại một quán cà phê nhỏ...
- Chào em, anh là người đã nhắn tin với em! Tên anh là
Đức! - Một chàng trai mỉm cười nhìn Khánh.
- Chào anh! - Khánh e thẹn cúi đầu.
Ở một bàn gần đó, Mary chống cằm bĩu môi " Giả nai giỏi gớm! "
- Trông em xinh hơn trong hình! - Đức mở đầu câu chuyện.
- Anh quá khen! - Khánh cười mỉm.
- Nhưng... hình như phấn đánh hơi dày! - Anh ta khựng lại nhìn chằm chằm lên mặt cô.
- Dạ? - Nụ cười biến mất, Khánh tròn mắt không tin vào tai mình.
- Ừm... cả son cũng thế, đi chơi không nên dùng màu
này! - Đức nhướn mày nói tiếp.
" Này! " - Bất chợt một tiếng nói lớn vang lên từ chiếc bàn phía sau.
Đức giật mình quay lại. Mary tiến tới đứng cạnh Khánh.
- Cô là ai thế? - Anh ta hơi run run nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
- Là ai không quan trọng, quan trọng là đàn ông con trai ở đâu ra lại đi soi con gái như thế? - Mary nghiến răng nói từng chữ, cố kìm nén tức giận.
- Tôi có soi đâu! Chỉ là thấy gì nói thế! - Đức nuốt khan trả lời.
- Còn cãi nữa! - Cô tức giận đập bàn đứng dậy.
Chàng trai kia giật mình ngồi lùi vào trong săt tường tránh ánh mắt của cô.
- Cái loại đàn ông như anh có trên đời cũng chỉ tổ tốn chỗ! Khánh nhà tôi xinh đẹp như vậy anh còn lên tiếng chê bai! Biến ngay trước khi ăn đòn! - Mary chừng mắt gằn giọng.
Đức chỉ chờ cơ vậy mà chạy biến ra ngoài.
Mary hừ nhẹ ngồi xuống, chợt nhận ra hai hàng nước mắt đã lăn dài trên má Khánh.
Cô giật mình nhìn cô bạn cứ thế bật khóc rấm rức.
- Mày có biết tao mất bao lâu để tán anh ta không? Bây giờ tại mày mà hỏng hết rồi!
- Thôi nín đi nín đi! - Mary thở dài để Khánh ngả đầu vào vai mình.
- Nếu mày không trang điểm như vậy chắc tao đã thoát ế rồi! - Khánh tiếp tục trách cứ. Dù bình thương mạnh mẽ đến đâu nhưng khi động đến chữ nhạy cảm " ế " này Khánh lại như biến thành con người khác.
- Mày tiếc làm gì? Đang ông không thích con gái để mặt mộc, họ chỉ thích cô gái nào không trang điểm mà vẫn xinh thôi! Để từ từ tao sẽ kiếm một người khác cho mày! - Mary vỗ về an ủi.
Chợt cô nhìn về phía cửa sổ. Một dáng người cao lớn lạnh lùng quen thuộc bỗng xuất hiện trước mắt. Anh đứng nhìn đối mặt với Mary. Dù đã nhìn nhau từ xa nhưng cô không thể không cảm nhận được ánh mắt lãnh khốc của người đàn ông ấy, nó khiến cô cảm thấy lạnh thấu xương.
Rồi anh ta quay lưng, tiến về phía chiếc ô tô đen sang trọng gần đó. Chiếc xe nhanh chóng phóng vút đi, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi dòng người đông đúc.
" Quái lạ, Dương Phong sao lại xuất hiện, còn nhìn mình như vậy nữa? " - Mary thầm nghĩ.
" Hức hức! " - Tiếng khóc của Khánh càng lúc càng to kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn độn.
- Thôi nín đi, mày về nhà trước đi, tao sẽ mua đồ ăn về
cho! - Mary vỗ vai Khánh.
- Vậy mua gà rán nhé, thêm một ít bia nữa! - Khánh bất ngờ dừng khóc, ngột bật dậy. Mặt cô tỉnh bơ như chưa có gì xảy ra.
Mary đứng hình vài giây. Khánh không đi làm diễn viên quả thật đáng tiếc, Việt Nam sẽ thiếu mất một tài năng xuất chúng.
- Vậy tao về trước nhé! - Khánh hí hửng vẫy vẫy tay rồi cầm túi xách chạy biến khỏi quán cà phê.
- Trở mặt nhanh thật! - Mary xì một tiếng thầm nói.
Của hàng gà rán hôm nay bỗng đông lạ thường. Mary ngồi ở ghế chờ đợi hết người khách này đến người khách khác gọi món, chỉ muốn hét lên " Ăn gà rán không tốt cho sức khỏe đâu, mau về đi! ".
Mary cầm một túi gà rán đi về. Chờ đợi cũng mất hơn nữa tiếng rồi. Cô vội vã đi về nhà.
- Khánh ơi! Gà về rồi đây! - Vừa mở cửa Mary vừa nói vọng vào trong nhà.
Chợt căn nhà hôm nay im lặng lạ thường. Cô nhíu mày, nếu là Khánh thì chắc hẳn phải chạy ra ngày rồi chứ, sao lại tĩnh lặng như vậy?
" Hay là đi đâu mất rồi? " - Mary thầm nghĩ, đẩy cửa vào trong.
Ánh đèn vụt mở soi sáng cả căn phòng. Trên ghế sô pha, một người đàn ông ngồi im lặng, hai tay khoanh trước ngực. Anh ta nhắm mắt, gương mặt đẹp đẽ nhưng lãnh đạm. Hai bên người đàn ông này là hai vệ sĩ mặc đồ đen, khiến cả căn phòng như nhuốm màu hắc ám.
Tác giả :
Phạm Yến