Trái Tim Anh Em Nhất Định Nhìn Rõ
Chương 5
“ Chết tiệt! sao anh ta có thể đoán ra ý đồ của mình chứ?" nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Linh Vy vẫn thản nhiên cãi lý:-Chẳng phải tôi đã nói là tôi không biết pha cafe sao? Lần đầu tiên pha nếu có gì không ổn cũng là lẽ thường tình. Phải học vài lần mới có thể làm tốt được chứ?
Minh Bằng vốn biết Linh Vy giỏi ngụy biện và ngang bướng, những lời cô vừa nói cũng không sai, không thể bắt bẻ được nhưng anh cũng không phải là người dễ gì chịu trận, anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt họ gặp nhau và cùng nhau trò chuyện qua ánh mắt. Minh Bằng nheo mắt lại đầy tự tin thâm hiểm theo kiểu “tôi biết tỏng ý đồ của em, đừng tưởng tôi khờ tới mức bị vẻ “ngây thơ tội" của em đánh lừa, rất xin lỗi! Lần này tôi không thể nhân nhượng em, nếu tôi nhân nhượng em thì những trò đùa của em không bao giờ kết thúc, mà tôi thì không thể để nó tái diễn mãi được."
Linh Vy cũng đâu phải hạng vừa, cô nhìn lại anh với ngầm ý “tôi không ngu tới mức bị anh dọa một tý là phải khai ra để chui đầu vào rọ đâu, hãy ngồi đấy mà thưởng thức cafe của anh đi. Hư!" nụ cười nhếch môi thoáng qua trên gương mặt cô.
Minh Bằng lảng ánh nhìn đi nơi khác, anh không muốn bị ánh mắt trong veo như thể hiện sự vô tội đó thuyết phục mình, anh nhìn xuống tách cafe trước mặt, hai bàn tay anh đan xen vào nhau chống cằm, giọng anh đều đều pha chút lãnh đạm:
-Em vừa nói rằng đây là lần đầu tiên em pha cafe? Vậy tôi hỏi em, có người đầu bếp nào khi chế biến món ăn mà không cần thử qua xem mùi vị của nó thế nào đã đem bán cho khách hàng của mình ăn trước, còn chính bản thân người đầu bếp lại vĩnh viễn không biết mùi vị món ăn do mình chế biến ra. Có trường hợp nào như vậy không?
-Tất nhiên là chẳng có tên đầu bếp nào điên như vậy rồi. Trước khi món ăn đó được đưa vào bảng menu chính bản thân họ phải thử đi thử lại nhiều lần để điều chỉnh...
Linh Vy hăng say trả lời một mạch cho tới khi cô cứng lưỡi vì phát hiện ra mình bị mắc bẫy nhưng ngay lập tức cô lấy lại bình tĩnh:
-Anh hỏi tôi việc đó làm gì? Việc tôi pha cafe và người đầu bếp thì liên quan gì tới nhau?
-Sao không? Em cũng hãy thử thành quả do mình tạo ra trước đi để điều chỉnh khẩu vị. Nếu như em có thể uống được thì hãy mang ra mời tôi._ ánh mắt anh lại nhìn cô với ngầm ý “Thế nào? Lời thú nhận bây giờ vẫn là nhẹ nhàng hơn đúng không?".
Linh Vy bị đưa vào tình huống tiến thoái lưỡng nan, nếu như cô chịu thừa nhận và ngoan ngoãn đi pha tách khác thì còn gì là thể diện nữa, nhưng nếu uống thì … “Trời ơi! Làm sao đây?"… “Không được! mình không thể tiếp tục mất mặt trước hắn được!".
Sau khi đấu tranh tư tưởng trong giây lát Linh Vy buộc phải đưa tách cafe lên miệng. Minh Bằng thấy vậy hiểu là cô có kiêu hãnh của mình, không muốn bị mất mặt nên thà uống chứ không chịu thừa nhận. Cuối cùng vẫn là anh không nỡ nhìn kẻ ngốc nghếch kia tự hại mình nên tìm lý do để giải cứu người ta:
-Thôi bỏ đi! Tôi không muốn uống cafe nữa, tự dưng dạ dày rất khó chịu nếu uống cafe vào chắc tôi không thể ngồi yên làm việc.
Linh Vy ngỡ ngàng nhìn anh, cuối cùng thì anh lại một lần nữa tha cho cô, anh có thể nhìn thấu ruột gan cô nhưng cô không muốn nhận sự thương hại này, làm như thế còn nặng nề hơn là bắt cô nói ra lời thú nhận, cô không can tâm. Cuối cùng Linh Vy vẫn đưa tách cafe lên miệng uống một mạch đến hết trước sự chứng kiến của Minh Bằng. Vẫn biết cô cố chấp nhưng anh không ngờ cô lại liều lĩnh uống hết tách café đó. Đối với cái dạ dày của cô quả là một cực hình tra tấn. Tối hôm qua cô đã uống rượu tới say mèm với cái dạ dày chống rỗng, sáng dậy cũng không kịp ăn sáng đã phải theo anh đi làm và bây giờ thì uống hết tách cafe đặc không bình thường này. Dù rất lo lắng cho cô nhưng anh vẫn phải thản nhiên trước mặt cô như cách cô vừa thể hiện.Về phần Linh Vy sau khi uống xong cô vội vã chạy vào nhà vệ sinh ói lộn ruột vì mùi vị của nó, cô cũng không ngờ rằng chính cô phải uống tách cafe đó, thứ mà mình tạo ra để trừng trị anh. Cứ như vậy Linh Vy chạy ra chạy vào nhà vệ sinh tới mấy lần và nghe dạ dày cồn cào khó chịu trong lòng rủa thầm Minh Bằng: “Anh cứ chờ đấy! lần sau sẽ đến lượt anh".
Linh Vy thẫn thờ bước về chỗ ngồi, trán cô lấm tấm mồ hôi, sắc mặt nhợt nhạt. Minh Bằng không thể ngồi yên được nữa anh đứng dậy cầm tay cô kéo đi. Linh Vy bất ngờ bị anh kéo đi một đoạn khá xa cô mới giật được tay mình ra:
-Anh làm gì vậy? Buông tôi ra.
-Em còn định bướng bỉnh đến khi nào nữa đây?
-Tôi ương bướng gì chứ? Anh đang tưởng tượng cái gì vậy?
-Em xem đi! Mặt không còn chút khí sắc, tay lạnh toát thế này mà vẫn còn ra vẻ nữa sao? Hãy đi theo tôi đừng ngang ngạnh nữa.
Đến lúc này Linh Vy cũng chẳng còn sức lực chống lại anh, chân tay cô bủn rủn đứng không vững, mắt tối sầm lại đầu đau váng. Cả cơ thể như rơi giữa không trung chưa kịp tiếp đất Linh Vy đã cảm nhận được bàn tay vững chắc đỡ lấy nhấc bổng cô lên, tuy không thể nào mở mắt nhưng cô vẫn nghe được giọng nói hốt hoảng của Minh Bằng gọi mình:
-Linh Vy! Em sao vậy? Hãy tỉnh lại đi, đừng làm anh sợ.
Minh Bằng gọi Trí Bằng hối thúc anh gọi xe cấp cứu, một lát sau xe cấp cứu tới Linh Vy được đưa đến bệnh viện cấp cứu gần nhất, bác sỹ chuẩn đoán cô bị đau dạ dày cấp tính nếu không cấp cứu kịp thời sẽ rất nguy hiểm và sẽ phải nằm viện để theo dõi. Lần này đúng là cô đã hù anh sợ tới hồn siêu phách tán.
Minh Bằng nhìn sắc mặt cô vẫn nhợt nhạt chìm trong giấc ngủ mà nghe lòng xót xa, tại sao cô lại ương bướng hại chính bản thân mình như vậy? Anh không thích tính cách này của cô chút nào. Hy vọng sau bài học lần này cô sẽ rút kinh nghiệm cho bản thân, sẽ không ngang bướng như vậy nữa. Anh lại gần nắm bàn tay lạnh ngắt của cô thì thầm:
-Cô bé ngốc! Tại sao em ngoan cố như vậy? Sau này đừng ngốc nghếch như vậy nữa có được không? Mau bình phục anh không ép em làm những việc vớ vẩn đó nữa, anh có bất ngờ dành cho em vì vậy mau tỉnh dậy. Nếu em không tỉnh dậy anh sẽ đổi ý đó.
Chuông điện thoại của Linh Vy reo liên hồi không còn cách nào khác Minh Bằng đành bước ra ngoài nghe máy:
-Alô! Đây là điện thoại của cô Triệu Linh Vy, xin hỏi ai ở đầu dây?
Một giọng nữ trong trẻo vang lên:
-À! Tôi là bạn của cô ấy nhờ anh chuyển máy cho Linh Vy giúp tôi.
-Xin lỗi! Cô ấy hiện giờ đang nằm tại phòng cấp cứu không thể nghe máy, xin hãy cho biết quý danh tôi sẽ nói lại với cô ấy sau.
-Sao? Đã xảy ra chuyện gì với cô ấy? Xin hỏi bệnh viện đó ở đâu tôi sẽ tới đó ngay.
-Bệnh viện đa khoa Đài Bắc, phòng cấp cứu đặc biệt 102.
-Cảm ơn anh tôi sẽ đến ngay.
Linh Vy lúc này đã tỉnh cô mở mắt nhìn quanh phòng, biết mình đang ở bệnh viện nhưng vẫn mơ hồ chưa rõ tại sao mình lại ở đây. Thấy Minh Bằng mở cửa bước vào cô giật mình nhớ ra mọi chuyện, vừa ngại vừa thẹn cô vội vàng xoay người quay mặt vào phía tường. Minh Bằng biết cô đã tỉnh anh lại gần dịu dàng hỏi:-Em tỉnh rồi hả? Còn khó chịu lắm không? Có muốn ăn gì không để anh đi mua.
Linh Vy vẫn nằm yên im lặng không trả lời nhưng trong lòng lại rủa thầm ai kia: “ Đồ sắt đá, bê tông đáng ghét này, cứ phải đi theo chứng kiến mình thảm hại tới mức nào mới hả dạ sao? Còn ra vẻ thương hại người ta, ai cần hắn thương hại chứ? Quỷ tha ma bắt hắn đi".
Không thấy cô trả lời anh hỏi lại cô lần nữa:
-Em không sao chứ? Hãy trả lời anh đi, thực sự anh rất lo cho em làm ơn đừng cố chấp như vậy có được không?
Linh Vy không thể yên lặng nằm yên được nữa cô quay lại gắt lên:
-Tôi không sao! Thấy tôi thế này anh hả dạ lắm phải không? Làm ơn đừng nói với tôi bằng cái giọng thương hại đó.
Nhìn cô lúc này anh không thể không cười, gương mặt cô không còn nhợt nhạt như lúc trước nữa. Sự tức giận khiến nó có thần sắc hơn, hai má cô ửng đỏ, anh tủm tỉm cười đùa lại cô:
-Được rồi! Xem ra em vẫn còn sức để tức giận, không như lúc nãy dọa tôi hết cả hồn. Đây mới là Triệu Linh Vy mà tôi từng biết. Dẫu sao thế này cũng không đáng sợ bằng em cứ im lặng không nói gì.
-Còn cười tôi nữa. Thật đáng ghét!
Linh Vy lườm anh một cái thật dài, cô ngồi dậy định bước xuống giường nhưng Minh Bằng ngăn lại:
-Em định đi đâu?
-Về nhà chứ còn đi đâu, anh định bắt tôi nằm viện suốt à?
-Không được! bác sỹ nói em cần phải nằm viện theo dõi vài ngày.
-Cái gì mà nằm viện theo dõi vài ngày chứ? Tôi không sao, tôi muốn….. chưa nói hết câu Linh Vy đã phải lấy tay bịt miệng chạy vào nhà vệ sinh ói tiếp, cơn đau dạ dày lại bắt đầu hoành hành, khiến cô ôm người quằn quại.
Minh Bằng ở bên ngoài lo lắng gõ cửa:
-Linh Vy! Hãy mở cửa ra, em không sao chứ?
Một lát sau Linh Vy mở cửa bước ra, cô trở về giường và nằm quay mặt vào trong không đối diện với anh. Có tiếng gõ cửa bên ngoài Minh Bằng bước ra mở cửa, khi cánh cửa vừa hé mở cả anh và người đối diện đều tròn mắt ngạc nhiên:
-Là cô à?
-Sao lại là anh? Chuyện này là thế nào? Sao anh lại có mặt ở đây?_ Hạnh Như quá bất ngờ hỏi một mạch mà không biết rằng cô đã hỏi quá nhiều.
-Để lúc khác Linh Vy sẽ nói cho cô nghe. Bây giờ tôi phải đi gọi bác sỹ phiền cô trông cô ấy giúp tôi một lát.
Minh Bằng nói xong bước đi bỏ lại Hạnh Như ngơ ngác như rơi từ cung trăng xuống, chẳng hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra nữa. Anh ra ngoài rút điện thoại gọi cho Trí Bằng:
-Trợ lý Trần! Anh hãy giúp tôi mua một xuất cháo Bào Ngư và mang vào bệnh viện giúp tôi.
-Tôi biết rồi! Tiểu thư cô ấy tỉnh rồi sao? Cô ấy ổn chứ?
-Hiện giờ không còn nguy hiểm nữa nhưng cô ấy sẽ phải nằm viện vài ngày để theo dõi.
-Tôi sẽ đi chuẩn bị ngay và cùng tổng giám đốc vào bệnh viện thăm cô ấy.-Vậy nhé! Tôi phải đi mời bác sỹ tới thăm bệnh cho cô ấy.
*************************
Tại phòng bệnh lúc này Hạnh Như được nghe Linh Vy kể lại đầu đuôi mọi chuyện cô không nhịn nổi cười với những trò đùa của bạn mình:
-Cậu cũng thật là… sao lại nghĩ ra những trò như vậy chọc phá anh ta làm gì? Rõ ràng anh ấy đến là để giúp gia đình cậu mà, có làm gì hại cậu đâu? Tại sao lại nghĩ ra nhiều trò như vậy để lần này phải chịu “Gậy ông lại đập lưng ông". Cậu cũng cố chấp quá! sao lại đi uống hết cốc cafe pha muối đậm đặc đó làm gì? Thật là…chậc! Lần sau đừng bày trò quậy phá anh ta nữa kẻo lại làm hại mình ra. Đây là lần thứ mấy rồi?
Đã không được bạn an ủi, lại còn bị ca cẩm một bài ca dài thườn thượt Linh Vy giận dỗi:
-Cậu là bạn mình hay bạn anh ta vậy? Người ta bị hại thế này không bênh thì thôi lại còn thiên về phía anh ta.
-Mình đâu có bênh anh ta? Sự thật là vậy, mà thư ký của anh ta đâu? Sao lại để cậu pha cafe?
-Anh ta mới về vẫn chưa tuyển được thư ký.
-Nói vậy là chân thưa ký vẫn còn bỏ ngỏ sao?
-Uh!
-Vậy mình sẽ dự tuyển, nghe nói anh ta là cử nhân kinh tế của đại học Harvard làm việc cùng anh ta chắc sẽ học hỏi được nhiều điều bổ ích.
Linh Vy chán ngán vờ xỉu:
-Cậu đúng là có vấn đề, người ta mong thoát ra không được cậu lại muốn lao vào làm gì?
-Cậu nhầm rồi, chỉ riêng vẻ ngoài của anh ta thôi cũng khiến hàng ngàn cô gái trẻ chen chân muốn vào làm thư ký cho anh ta rồi, chưa nói gì đến tài năng như vậy. Cậu đúng là có phúc mà không biết hưởng. Sau này mất đi đừng có hối hận.
-Cái phúc đó để thiên hạ hưởng cả đi mình không cần hưởng.
Cả hai đang tranh luận sôi nổi thì điện thoại của Linh Vy lại reo, cô nghe máy:
-Alô!
-Linh Vy! Em đã hết giờ làm việc chưa? Muộn rồi không thấy em gọi lại nên anh gọi cho em.
-Hiếu Cường! Xin lỗi anh! Hôm nay em không thể gặp anh được.
-Sao vậy? Có gì không ổn sao? Hay em phải làm thêm à?
-Không phải vậy. Em đang phải nằm viện không thể ra ngoài được.
-Có chuyện gì xảy ra với em vậy? Có nguy hiểm không?
-Em chỉ bị ốm qua loa thôi không sao cả.
-Được rồi anh sẽ vào thăm em.
Cuộc đối thoại vừa kết thúc thì Minh Bằng và một vị bác sỹ cao tuổi cùng cô y tá trẻ bước vào. Sau khi khám cho cô xong ông xoa đầu cô:
-Cô bé này, cháu phải biết chăm sóc bản thân cẩn thận chứ? Lần sau không được ăn uống kiểu đó nữa biết chưa? May là được cấp cứu kịp thời nếu không sẽ không lường được hậu quả thế nào.
-Bác Vương! Cháu hiểu rồi, bác đừng nói chuyện này với ba cháu nhé! Ba cháu mà biết sẽ la cháu đó.
-Cái gì mà không được nói với ba cháu? Con giỏi thật! Còn muốn giấu ba chuyện tày đình này nữa à?_ ông Triệu lớn tiếng bước vào. Vị bác sỹ quay ra bắt tay ông:-Anh Triệu! Chào anh!
-Ha… ha…anh Vương! Con bé này lại làm phiền anh rồi.
-Đâu có gì! Chúng ta về phòng riêng của tôi nói chuyện để cô bé và bạn bè được tự nhiên.
-Vậy chúng ta đi! _Cả hai ông cùng rời khỏi phòng bệnh.
Trí Bằng mang cháo lại nói với Linh Vy:
-Tiểu thư! Tôi đã phải vất vả tìm mua cháo Bào Ngư theo lời giám đốc, cô phải cố gắng ăn hết đấy nhé!
-Tôi không ăn! Ai cần anh ta lo chứ!_ Linh Vy liếc xéo Minh Bằng.
-Em phải cố gắng ăn để bình phục thì mới có sức trả thù anh chứ!_Minh Bằng trêu trọc.
Hạnh Như cũng thêm vào:
-Phải đấy! Cậu ăn chút đi chẳng phải cậu muốn trả thù anh ấy còn gì?
-Các người thật quá đáng tất cả vào hùa ức hiếp tôi.
-Ai mà ức hiếp em vậy? Có anh đây!_ Hiếu Cường bước vào với lẵng hoa quả và bó hoa trên tay. Nhìn thấy Minh Bằng anh hơi bất ngờ tuy là lần đầu gặp mặt nhau nhưng anh có cảm giác không mấy dễ chịu trước Minh Bằng, ánh mắt anh nhìn Minh Bằng thách thức:
-Chào anh! Tôi là Hiếu Cường.
Minh Bằng dù không thoải mái nhưng cũng lịch sự đáp trả đưa tay ra bắt:
-Vâng! Chào anh! Tôi là Alec.
-Vậy anh chính là giám đốc điều hành mới của tập đoàn Zhao& Su?
-Vâng! Đúng vậy!
-Rất hân hạnh được quen biết anh._ Kèm theo lời nói ánh mắt Hiếu Cường ánh lên những tia nhìn nham hiểm.
Minh Bằng cũng cảm nhận rõ ràng, anh lạnh lùng hờ hững lên tiếng khẳng định chủ quyền của mình:
-Tôi cũng vậy! Dù sao cũng cảm ơn anh đã đến thăm Linh Vy nhưng cô ấy bị dị ứng với một số loài hoa, bó hoa trên tay anh có một trong số đó. Xin lỗi! Anh có thể mang chúng ra ngoài không?
Câu nói của Minh Bằng chẳng khác nào gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Hiếu Cường, nhưng điều đặc biệt là làm Linh Vy bất ngờ cô chăm chú nhìn anh ngạc nhiên như để tìm kiếm điều gì đó quen thuộc từ anh.
Minh Bằng vốn biết Linh Vy giỏi ngụy biện và ngang bướng, những lời cô vừa nói cũng không sai, không thể bắt bẻ được nhưng anh cũng không phải là người dễ gì chịu trận, anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt họ gặp nhau và cùng nhau trò chuyện qua ánh mắt. Minh Bằng nheo mắt lại đầy tự tin thâm hiểm theo kiểu “tôi biết tỏng ý đồ của em, đừng tưởng tôi khờ tới mức bị vẻ “ngây thơ tội" của em đánh lừa, rất xin lỗi! Lần này tôi không thể nhân nhượng em, nếu tôi nhân nhượng em thì những trò đùa của em không bao giờ kết thúc, mà tôi thì không thể để nó tái diễn mãi được."
Linh Vy cũng đâu phải hạng vừa, cô nhìn lại anh với ngầm ý “tôi không ngu tới mức bị anh dọa một tý là phải khai ra để chui đầu vào rọ đâu, hãy ngồi đấy mà thưởng thức cafe của anh đi. Hư!" nụ cười nhếch môi thoáng qua trên gương mặt cô.
Minh Bằng lảng ánh nhìn đi nơi khác, anh không muốn bị ánh mắt trong veo như thể hiện sự vô tội đó thuyết phục mình, anh nhìn xuống tách cafe trước mặt, hai bàn tay anh đan xen vào nhau chống cằm, giọng anh đều đều pha chút lãnh đạm:
-Em vừa nói rằng đây là lần đầu tiên em pha cafe? Vậy tôi hỏi em, có người đầu bếp nào khi chế biến món ăn mà không cần thử qua xem mùi vị của nó thế nào đã đem bán cho khách hàng của mình ăn trước, còn chính bản thân người đầu bếp lại vĩnh viễn không biết mùi vị món ăn do mình chế biến ra. Có trường hợp nào như vậy không?
-Tất nhiên là chẳng có tên đầu bếp nào điên như vậy rồi. Trước khi món ăn đó được đưa vào bảng menu chính bản thân họ phải thử đi thử lại nhiều lần để điều chỉnh...
Linh Vy hăng say trả lời một mạch cho tới khi cô cứng lưỡi vì phát hiện ra mình bị mắc bẫy nhưng ngay lập tức cô lấy lại bình tĩnh:
-Anh hỏi tôi việc đó làm gì? Việc tôi pha cafe và người đầu bếp thì liên quan gì tới nhau?
-Sao không? Em cũng hãy thử thành quả do mình tạo ra trước đi để điều chỉnh khẩu vị. Nếu như em có thể uống được thì hãy mang ra mời tôi._ ánh mắt anh lại nhìn cô với ngầm ý “Thế nào? Lời thú nhận bây giờ vẫn là nhẹ nhàng hơn đúng không?".
Linh Vy bị đưa vào tình huống tiến thoái lưỡng nan, nếu như cô chịu thừa nhận và ngoan ngoãn đi pha tách khác thì còn gì là thể diện nữa, nhưng nếu uống thì … “Trời ơi! Làm sao đây?"… “Không được! mình không thể tiếp tục mất mặt trước hắn được!".
Sau khi đấu tranh tư tưởng trong giây lát Linh Vy buộc phải đưa tách cafe lên miệng. Minh Bằng thấy vậy hiểu là cô có kiêu hãnh của mình, không muốn bị mất mặt nên thà uống chứ không chịu thừa nhận. Cuối cùng vẫn là anh không nỡ nhìn kẻ ngốc nghếch kia tự hại mình nên tìm lý do để giải cứu người ta:
-Thôi bỏ đi! Tôi không muốn uống cafe nữa, tự dưng dạ dày rất khó chịu nếu uống cafe vào chắc tôi không thể ngồi yên làm việc.
Linh Vy ngỡ ngàng nhìn anh, cuối cùng thì anh lại một lần nữa tha cho cô, anh có thể nhìn thấu ruột gan cô nhưng cô không muốn nhận sự thương hại này, làm như thế còn nặng nề hơn là bắt cô nói ra lời thú nhận, cô không can tâm. Cuối cùng Linh Vy vẫn đưa tách cafe lên miệng uống một mạch đến hết trước sự chứng kiến của Minh Bằng. Vẫn biết cô cố chấp nhưng anh không ngờ cô lại liều lĩnh uống hết tách café đó. Đối với cái dạ dày của cô quả là một cực hình tra tấn. Tối hôm qua cô đã uống rượu tới say mèm với cái dạ dày chống rỗng, sáng dậy cũng không kịp ăn sáng đã phải theo anh đi làm và bây giờ thì uống hết tách cafe đặc không bình thường này. Dù rất lo lắng cho cô nhưng anh vẫn phải thản nhiên trước mặt cô như cách cô vừa thể hiện.Về phần Linh Vy sau khi uống xong cô vội vã chạy vào nhà vệ sinh ói lộn ruột vì mùi vị của nó, cô cũng không ngờ rằng chính cô phải uống tách cafe đó, thứ mà mình tạo ra để trừng trị anh. Cứ như vậy Linh Vy chạy ra chạy vào nhà vệ sinh tới mấy lần và nghe dạ dày cồn cào khó chịu trong lòng rủa thầm Minh Bằng: “Anh cứ chờ đấy! lần sau sẽ đến lượt anh".
Linh Vy thẫn thờ bước về chỗ ngồi, trán cô lấm tấm mồ hôi, sắc mặt nhợt nhạt. Minh Bằng không thể ngồi yên được nữa anh đứng dậy cầm tay cô kéo đi. Linh Vy bất ngờ bị anh kéo đi một đoạn khá xa cô mới giật được tay mình ra:
-Anh làm gì vậy? Buông tôi ra.
-Em còn định bướng bỉnh đến khi nào nữa đây?
-Tôi ương bướng gì chứ? Anh đang tưởng tượng cái gì vậy?
-Em xem đi! Mặt không còn chút khí sắc, tay lạnh toát thế này mà vẫn còn ra vẻ nữa sao? Hãy đi theo tôi đừng ngang ngạnh nữa.
Đến lúc này Linh Vy cũng chẳng còn sức lực chống lại anh, chân tay cô bủn rủn đứng không vững, mắt tối sầm lại đầu đau váng. Cả cơ thể như rơi giữa không trung chưa kịp tiếp đất Linh Vy đã cảm nhận được bàn tay vững chắc đỡ lấy nhấc bổng cô lên, tuy không thể nào mở mắt nhưng cô vẫn nghe được giọng nói hốt hoảng của Minh Bằng gọi mình:
-Linh Vy! Em sao vậy? Hãy tỉnh lại đi, đừng làm anh sợ.
Minh Bằng gọi Trí Bằng hối thúc anh gọi xe cấp cứu, một lát sau xe cấp cứu tới Linh Vy được đưa đến bệnh viện cấp cứu gần nhất, bác sỹ chuẩn đoán cô bị đau dạ dày cấp tính nếu không cấp cứu kịp thời sẽ rất nguy hiểm và sẽ phải nằm viện để theo dõi. Lần này đúng là cô đã hù anh sợ tới hồn siêu phách tán.
Minh Bằng nhìn sắc mặt cô vẫn nhợt nhạt chìm trong giấc ngủ mà nghe lòng xót xa, tại sao cô lại ương bướng hại chính bản thân mình như vậy? Anh không thích tính cách này của cô chút nào. Hy vọng sau bài học lần này cô sẽ rút kinh nghiệm cho bản thân, sẽ không ngang bướng như vậy nữa. Anh lại gần nắm bàn tay lạnh ngắt của cô thì thầm:
-Cô bé ngốc! Tại sao em ngoan cố như vậy? Sau này đừng ngốc nghếch như vậy nữa có được không? Mau bình phục anh không ép em làm những việc vớ vẩn đó nữa, anh có bất ngờ dành cho em vì vậy mau tỉnh dậy. Nếu em không tỉnh dậy anh sẽ đổi ý đó.
Chuông điện thoại của Linh Vy reo liên hồi không còn cách nào khác Minh Bằng đành bước ra ngoài nghe máy:
-Alô! Đây là điện thoại của cô Triệu Linh Vy, xin hỏi ai ở đầu dây?
Một giọng nữ trong trẻo vang lên:
-À! Tôi là bạn của cô ấy nhờ anh chuyển máy cho Linh Vy giúp tôi.
-Xin lỗi! Cô ấy hiện giờ đang nằm tại phòng cấp cứu không thể nghe máy, xin hãy cho biết quý danh tôi sẽ nói lại với cô ấy sau.
-Sao? Đã xảy ra chuyện gì với cô ấy? Xin hỏi bệnh viện đó ở đâu tôi sẽ tới đó ngay.
-Bệnh viện đa khoa Đài Bắc, phòng cấp cứu đặc biệt 102.
-Cảm ơn anh tôi sẽ đến ngay.
Linh Vy lúc này đã tỉnh cô mở mắt nhìn quanh phòng, biết mình đang ở bệnh viện nhưng vẫn mơ hồ chưa rõ tại sao mình lại ở đây. Thấy Minh Bằng mở cửa bước vào cô giật mình nhớ ra mọi chuyện, vừa ngại vừa thẹn cô vội vàng xoay người quay mặt vào phía tường. Minh Bằng biết cô đã tỉnh anh lại gần dịu dàng hỏi:-Em tỉnh rồi hả? Còn khó chịu lắm không? Có muốn ăn gì không để anh đi mua.
Linh Vy vẫn nằm yên im lặng không trả lời nhưng trong lòng lại rủa thầm ai kia: “ Đồ sắt đá, bê tông đáng ghét này, cứ phải đi theo chứng kiến mình thảm hại tới mức nào mới hả dạ sao? Còn ra vẻ thương hại người ta, ai cần hắn thương hại chứ? Quỷ tha ma bắt hắn đi".
Không thấy cô trả lời anh hỏi lại cô lần nữa:
-Em không sao chứ? Hãy trả lời anh đi, thực sự anh rất lo cho em làm ơn đừng cố chấp như vậy có được không?
Linh Vy không thể yên lặng nằm yên được nữa cô quay lại gắt lên:
-Tôi không sao! Thấy tôi thế này anh hả dạ lắm phải không? Làm ơn đừng nói với tôi bằng cái giọng thương hại đó.
Nhìn cô lúc này anh không thể không cười, gương mặt cô không còn nhợt nhạt như lúc trước nữa. Sự tức giận khiến nó có thần sắc hơn, hai má cô ửng đỏ, anh tủm tỉm cười đùa lại cô:
-Được rồi! Xem ra em vẫn còn sức để tức giận, không như lúc nãy dọa tôi hết cả hồn. Đây mới là Triệu Linh Vy mà tôi từng biết. Dẫu sao thế này cũng không đáng sợ bằng em cứ im lặng không nói gì.
-Còn cười tôi nữa. Thật đáng ghét!
Linh Vy lườm anh một cái thật dài, cô ngồi dậy định bước xuống giường nhưng Minh Bằng ngăn lại:
-Em định đi đâu?
-Về nhà chứ còn đi đâu, anh định bắt tôi nằm viện suốt à?
-Không được! bác sỹ nói em cần phải nằm viện theo dõi vài ngày.
-Cái gì mà nằm viện theo dõi vài ngày chứ? Tôi không sao, tôi muốn….. chưa nói hết câu Linh Vy đã phải lấy tay bịt miệng chạy vào nhà vệ sinh ói tiếp, cơn đau dạ dày lại bắt đầu hoành hành, khiến cô ôm người quằn quại.
Minh Bằng ở bên ngoài lo lắng gõ cửa:
-Linh Vy! Hãy mở cửa ra, em không sao chứ?
Một lát sau Linh Vy mở cửa bước ra, cô trở về giường và nằm quay mặt vào trong không đối diện với anh. Có tiếng gõ cửa bên ngoài Minh Bằng bước ra mở cửa, khi cánh cửa vừa hé mở cả anh và người đối diện đều tròn mắt ngạc nhiên:
-Là cô à?
-Sao lại là anh? Chuyện này là thế nào? Sao anh lại có mặt ở đây?_ Hạnh Như quá bất ngờ hỏi một mạch mà không biết rằng cô đã hỏi quá nhiều.
-Để lúc khác Linh Vy sẽ nói cho cô nghe. Bây giờ tôi phải đi gọi bác sỹ phiền cô trông cô ấy giúp tôi một lát.
Minh Bằng nói xong bước đi bỏ lại Hạnh Như ngơ ngác như rơi từ cung trăng xuống, chẳng hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra nữa. Anh ra ngoài rút điện thoại gọi cho Trí Bằng:
-Trợ lý Trần! Anh hãy giúp tôi mua một xuất cháo Bào Ngư và mang vào bệnh viện giúp tôi.
-Tôi biết rồi! Tiểu thư cô ấy tỉnh rồi sao? Cô ấy ổn chứ?
-Hiện giờ không còn nguy hiểm nữa nhưng cô ấy sẽ phải nằm viện vài ngày để theo dõi.
-Tôi sẽ đi chuẩn bị ngay và cùng tổng giám đốc vào bệnh viện thăm cô ấy.-Vậy nhé! Tôi phải đi mời bác sỹ tới thăm bệnh cho cô ấy.
*************************
Tại phòng bệnh lúc này Hạnh Như được nghe Linh Vy kể lại đầu đuôi mọi chuyện cô không nhịn nổi cười với những trò đùa của bạn mình:
-Cậu cũng thật là… sao lại nghĩ ra những trò như vậy chọc phá anh ta làm gì? Rõ ràng anh ấy đến là để giúp gia đình cậu mà, có làm gì hại cậu đâu? Tại sao lại nghĩ ra nhiều trò như vậy để lần này phải chịu “Gậy ông lại đập lưng ông". Cậu cũng cố chấp quá! sao lại đi uống hết cốc cafe pha muối đậm đặc đó làm gì? Thật là…chậc! Lần sau đừng bày trò quậy phá anh ta nữa kẻo lại làm hại mình ra. Đây là lần thứ mấy rồi?
Đã không được bạn an ủi, lại còn bị ca cẩm một bài ca dài thườn thượt Linh Vy giận dỗi:
-Cậu là bạn mình hay bạn anh ta vậy? Người ta bị hại thế này không bênh thì thôi lại còn thiên về phía anh ta.
-Mình đâu có bênh anh ta? Sự thật là vậy, mà thư ký của anh ta đâu? Sao lại để cậu pha cafe?
-Anh ta mới về vẫn chưa tuyển được thư ký.
-Nói vậy là chân thưa ký vẫn còn bỏ ngỏ sao?
-Uh!
-Vậy mình sẽ dự tuyển, nghe nói anh ta là cử nhân kinh tế của đại học Harvard làm việc cùng anh ta chắc sẽ học hỏi được nhiều điều bổ ích.
Linh Vy chán ngán vờ xỉu:
-Cậu đúng là có vấn đề, người ta mong thoát ra không được cậu lại muốn lao vào làm gì?
-Cậu nhầm rồi, chỉ riêng vẻ ngoài của anh ta thôi cũng khiến hàng ngàn cô gái trẻ chen chân muốn vào làm thư ký cho anh ta rồi, chưa nói gì đến tài năng như vậy. Cậu đúng là có phúc mà không biết hưởng. Sau này mất đi đừng có hối hận.
-Cái phúc đó để thiên hạ hưởng cả đi mình không cần hưởng.
Cả hai đang tranh luận sôi nổi thì điện thoại của Linh Vy lại reo, cô nghe máy:
-Alô!
-Linh Vy! Em đã hết giờ làm việc chưa? Muộn rồi không thấy em gọi lại nên anh gọi cho em.
-Hiếu Cường! Xin lỗi anh! Hôm nay em không thể gặp anh được.
-Sao vậy? Có gì không ổn sao? Hay em phải làm thêm à?
-Không phải vậy. Em đang phải nằm viện không thể ra ngoài được.
-Có chuyện gì xảy ra với em vậy? Có nguy hiểm không?
-Em chỉ bị ốm qua loa thôi không sao cả.
-Được rồi anh sẽ vào thăm em.
Cuộc đối thoại vừa kết thúc thì Minh Bằng và một vị bác sỹ cao tuổi cùng cô y tá trẻ bước vào. Sau khi khám cho cô xong ông xoa đầu cô:
-Cô bé này, cháu phải biết chăm sóc bản thân cẩn thận chứ? Lần sau không được ăn uống kiểu đó nữa biết chưa? May là được cấp cứu kịp thời nếu không sẽ không lường được hậu quả thế nào.
-Bác Vương! Cháu hiểu rồi, bác đừng nói chuyện này với ba cháu nhé! Ba cháu mà biết sẽ la cháu đó.
-Cái gì mà không được nói với ba cháu? Con giỏi thật! Còn muốn giấu ba chuyện tày đình này nữa à?_ ông Triệu lớn tiếng bước vào. Vị bác sỹ quay ra bắt tay ông:-Anh Triệu! Chào anh!
-Ha… ha…anh Vương! Con bé này lại làm phiền anh rồi.
-Đâu có gì! Chúng ta về phòng riêng của tôi nói chuyện để cô bé và bạn bè được tự nhiên.
-Vậy chúng ta đi! _Cả hai ông cùng rời khỏi phòng bệnh.
Trí Bằng mang cháo lại nói với Linh Vy:
-Tiểu thư! Tôi đã phải vất vả tìm mua cháo Bào Ngư theo lời giám đốc, cô phải cố gắng ăn hết đấy nhé!
-Tôi không ăn! Ai cần anh ta lo chứ!_ Linh Vy liếc xéo Minh Bằng.
-Em phải cố gắng ăn để bình phục thì mới có sức trả thù anh chứ!_Minh Bằng trêu trọc.
Hạnh Như cũng thêm vào:
-Phải đấy! Cậu ăn chút đi chẳng phải cậu muốn trả thù anh ấy còn gì?
-Các người thật quá đáng tất cả vào hùa ức hiếp tôi.
-Ai mà ức hiếp em vậy? Có anh đây!_ Hiếu Cường bước vào với lẵng hoa quả và bó hoa trên tay. Nhìn thấy Minh Bằng anh hơi bất ngờ tuy là lần đầu gặp mặt nhau nhưng anh có cảm giác không mấy dễ chịu trước Minh Bằng, ánh mắt anh nhìn Minh Bằng thách thức:
-Chào anh! Tôi là Hiếu Cường.
Minh Bằng dù không thoải mái nhưng cũng lịch sự đáp trả đưa tay ra bắt:
-Vâng! Chào anh! Tôi là Alec.
-Vậy anh chính là giám đốc điều hành mới của tập đoàn Zhao& Su?
-Vâng! Đúng vậy!
-Rất hân hạnh được quen biết anh._ Kèm theo lời nói ánh mắt Hiếu Cường ánh lên những tia nhìn nham hiểm.
Minh Bằng cũng cảm nhận rõ ràng, anh lạnh lùng hờ hững lên tiếng khẳng định chủ quyền của mình:
-Tôi cũng vậy! Dù sao cũng cảm ơn anh đã đến thăm Linh Vy nhưng cô ấy bị dị ứng với một số loài hoa, bó hoa trên tay anh có một trong số đó. Xin lỗi! Anh có thể mang chúng ra ngoài không?
Câu nói của Minh Bằng chẳng khác nào gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Hiếu Cường, nhưng điều đặc biệt là làm Linh Vy bất ngờ cô chăm chú nhìn anh ngạc nhiên như để tìm kiếm điều gì đó quen thuộc từ anh.
Tác giả :
Kim Ha Nuel