Trái Chanh Phận Số
Chương 4 - lựa chọn
Đang nằm chơi, chờ Cranberry trả lời tin nhắn thì anh nghe có tiếng gõ cửa phòng:
– Ba vào được không con?
– Dạ, được ạ…
Thanh Phong bước vào phòng trong bộ pyjama kẻ tăm màu lam nhạt, nét mặt rất vui vẻ. Ông ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn trà, nhìn anh trìu mến.
Không đợi ba hỏi, Thiếu Phương vào đề luôn vì anh cũng nóng lòng muốn biết ba mẹ nghĩ sao về chuyện này.
– Hì, ba nghe mẹ kể hết rồi à?
– Uh, ba mẹ luôn tôn trọng những việc con làm, chỉ thắc mắc là sao lần này con lại có lựa chọn khó hiểu thế? Lại còn rất bất ngờ nữa…
– Quá nhanh, quá nguy hiểm hả ba? Ba không nghĩ là con chỉ yêu chơi bời đó chứ ạ? Anh mỉm cười nhẹ nhàng và nhìn thẳng vào mắt ông.
– Một chút thoáng qua thôi, nhưng với tính cách phũ phàng, lạnh lùng với phụ nữ của con xưa nay, thì ba sợ con quá khó để thích một ai đó, làm sao có thể là chơi bời được.
– Vâng, con cũng rất ngạc nhiên với cảm xúc của chính mình mà ba.
– Ba mẹ đương nhiên không phản đối, thậm chí ba mẹ còn cảm ơn người con gái đã giúp con của ba biết yêu như một người bình thường- Ba anh nói một cách nghiêm túc, điềm đạm.
Thiếu Phương mỉm cười, cảm thấy thật thú vị khi nghĩ chính ba mẹ anh cũng tưởng là anh có vấn đề gì về giới tính.
– Con cảm ơn ba mẹ. Biết thông tin về cô ấy rồi, ba mẹ nghĩ sao ạ?
– Mẹ và ba cũng vừa nói chuyện… Mẹ Thiếu Phương bước vào- Theo những thông tin mẹ nhận được thì thân thế của cô gái đó rất kỳ lạ. Mẹ chưa điều tra ra hết được, mọi người xung quanh đó cũng không biết gì nhiều, nhưng đều rất yêu quý mẹ con họ. Như ba con nói, ba mẹ vốn không có ý định phản đối chuyện tình cảm của con. Với ba mẹ, đây là một chuyện tốt, nhưng con nên cân nhắc thật kỹ. Sự lựa chọn này của con quả thật ẩn chứa nhiều điềm xấu hơn là tốt…
Nói đến đây bà ngừng lại nhìn sang ba của Thiếu Phương đang ngồi trầm ngâm như tìm kiếm sự đồng cảm, rồi tiến đến ngồi vào chiếc ghế cạnh ông.
– Từ trước đến nay, ba mẹ luôn hài lòng về con và tin tưởng vào quyết định mà con lựa chọn. Ba mẹ sẽ hỗ trợ mọi thứ con cần để có cái nhìn sáng suốt nhất. Bạn đời là một người vô cùng quan trọng và cần phải có sự lựa chọn cẩn thận con ạ – Ba anh tiếp lời và nắm tay Lan Châu, nhìn bà đầy âu yếm.
– Vâng, con hiểu mà ba, con lúc nào cũng mong muốn có một câu chuyện tình yêu đẹp như ba mẹ. Đó là lý do vì sao con rất thận trọng với việc này. Con cảm ơn ba mẹ đã luôn là những người yêu thương và hiểu con hơn ai hết.
– Uh, nhưng con không thấy là con có rất nhiều sự lựa chọn tốt gấp trăm lần như vậy hay sao? – Mẹ anh sốt ruột xen vào-
Vì sao con không chọn con đường bằng phẳng, êm đềm mà lại muốn đi con đường ẩn chứa nhiều bất trắc?
Nếu con mà trả lời được câu hỏi đó của mẹ thì con nghĩ đã không có 2 từ “định mệnh" trên đời này rồi Thiếu Phương thầm nghĩ. Trong lòng anh rất vui vì cửa ải đầu tiên coi như Cranberry đã vượt qua.
Nhưng mẹ anh vẫn tiếp tục với những lập luận không thể thuyết phục hơn:
– Trong số các cô gái theo đuổi con, mẹ thấy Diễm Hằng thật sự rất toàn vẹn: xinh đẹp, giỏi giang, ba mẹ cô ấy đều là những người có chức quyền cao trong xã hội, rất môn đăng hộ đối với nhà mình. Mẹ không phải là đề cao chuyện đó, nhưng mà mẹ không hiểu con không thích nó ở điểm nào. Con cũng đã khá thân thiết với nó khi đi du học ở Pháp cùng với thằng Hoàng Anh còn gì.
– Vâng, không có điểm gì làm cho con không thích nó, nhưng con chả có cảm giác yêu đương gì với nó cả. Con thấy nó thì khác gì thằng Hoàng Anh đâu mẹ. Chơi với nhau từ nhỏ, con mà yêu thì đã yêu lâu rồi, đâu còn đợi đến bây giờ.
– Mẹ nghĩ là con chưa cho nó một cơ hội nào cả. Vì con không nghĩ nó là phụ nữ, là con gái, phải không?
– Con không coi nó là con gái vì con coi nó là em gái, mama thân mến ạ.
Thanh Phong ngồi trầm ngâm nhìn hai mẹ con anh tranh luận, ông nghĩ về các cơ hội hợp tác giữa hai gia tộc họ Phan và họ Vũ có thể sẽ vuột mất mà không khỏi thở dài. Tuy nhiên, tiền bạc không bao giờ là thứ được ưu tiên số 1 trong gia đình ông, bởi nó không làm ra được hạnh phúc và tình yêu. Nhưng sự yêu thương chân thành chính là nguồn gốc của tiền bạc và thành công. Với ông, ai không hiểu nguyên lý này những người đó không bao giờ có thể giàu có một cách bền vũng được. Đang lúc Lan Châu đuối lý với ông con mồm mép, chuẩn bị từ nghiêm túc chuyển sang tấu hài thì có tiếng chuông cổng vọng đến. Thiếu Phương thấy nét mặt mẹ anh tươi tỉnh hẳn lên liền nói:
– Đấy, con hâm ấy, nó vừa nhắn tin cho con hỏi về chưa để nó qua chơi đây này, không khéo nó đang ở dưới cổng rồi. Dạo này toàn bày trò bất ngờ, hỏi về chưa, mà con còn chưa kịp trả lời, nó đã lù lù xuất hiện. Con e là trong nhà mình đã có nội gián… Anh vừa nói vừa nhìn mẹ cười cười đầy ngụ ý.
– Uh, mẹ bảo nó đến đấy, nhưng nó lại ngại con nên phải nhắn tin cho con vậy thôi.
– Thế có phải là rất hâm không. Chắc nó yêu mẹ chứ có yêu con đâu, mẹ nhờ?
– Con cứ thế…, con bé rõ ngoan, con chê nó ở điểm nào?
– À, con đâu dám chê sự lựa chọn của mama xinh đẹp, thông minh xuất chúng đâu. Chỉ là “em rất tốt nhưng anh rất tiếc là i- do- not- love- you" thôi… Để con đích thân xuống đón em nó cho mẹ vừa lòng nha.
Thiếu Phương cười cầu hòa với mẹ.
– Thôi, con xuống chơi với Diễm Hằng đi, ba mẹ chuẩn bị đồ mai sang thăm nhà máy Densmore Laboratoire bên Pháp, họ mời từ tháng trước.
Ba anh tiếp lời:
– Ba cũng tính nói con đi cùng, nhưng thấy lịch làm việc của con kín hết rồi nên ba thôi không gọi cho con nữa, mắc công con phải hủy show.
– Vâng, con chúc ba mẹ có chuyến đi thành công rực rỡ, vui vẻ thuận hoà nha…
Anh nháy mắt với ba và tiễn 2 người ra cửa phòng, rồi cũng đi luôn xuống nhà, ra cổng đón Diễm Hằng…
***
Lại nói về Cranberry, lúc này cô nàng đang làm gì?
– Con đang nghĩ gì mà đần mặt ra thế? Còn không mau đi lấy thêm bánh ra bầy những chỗ trống đi?
– Mà sao cứ mở cái nhạc này suốt ngày, nghe ít thôi thì được, nghe nhiều mạ đau hết cả đầu. Trước con toàn thích nhạc quốc tế cơ mà, sao đổi gu chóng mặt vậy?
– Hì, tại con thích giọng của DUO mà mạ. Mạ không thấy anh ấy hát hay à?
– Lại DUO, con tỉnh táo lại đi, mạ ko muốn con dính dáng gì đến cậu ta đâu. Mạ đang tìm mối để lấy quả Cranberry rồi. Sau này mình sẽ không phải nhờ cậu ta nữa.
– Ô, mạ thật là…, đã tính đến chuyện đó luôn rồi.
– Chứ không à. Ai như cô, tối ngày mơ mộng… Mà đêm qua làm gì thức khuya thế? Mẹ đã cấm con không được viết lách gì đâu đấy nhé. Không nghe lời là tui đập liền, nghe chưa?
Mẹ Cranberry vừa nói vừa mân mê mẩu giấy ghi dãy số gì đó. Một mẩu giấy rất cũ, đã ố vàng, nhưng có vẻ được giữ gìn rất cẩn thận. Hình như là số điện thoại…
Đúng là số điện thoại thật, vì nàng thấy mạ nàng bấm số, xong rồi lại tắt đi. Rồi lại bấm, rồi lại tắt, cứ như vậy biết bao nhiêu lần, dường như bà không quyết định nổi có gọi hay không. Số điện thoại đó là của ai mà mạ phải suy nghĩ nhiều như vậy? Mẩu giấy đã rất cũ kỹ, chứng tỏ đây là một việc bắt nguồn từ quá khứ xa xưa lắm. Liệu cái mẩu giấy đó có bằng tuổi của nàng không? Cuối cùng thì nàng cũng thấy có chút manh mối để trả lời những câu hỏi lớn của cuộc đời mình. Hay là…
Nàng chợt nảy ra một ý tưởng, tuy nhiên nàng biết nếu không phải là mạ tự nói ra thì nàng cũng không dám hỏi nên quyết định: sẽ nhìn xem mạ nàng cất mẩu giấy đó ở đâu để tối nay khi nào mạ ngủ, nàng sẽ lấy số điện thoại đó để gọi thử. Có thể quá lâu rồi, số điện thoại kia cũng đã thay đổi, nhưng cho dù chỉ có một tia hy vọng, nàng cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội để tìm ra nguồn cội của mình. Cranberry cảm thấy vô cùng hồi hộp, lòng nàng tràn đầy hy vọng. Nàng nghĩ, những uẩn ức mà số phận này mang đến cho mạ và nàng cũng có thể đã đến lúc được giải tỏa, phơi bày.
Cho dù là mạ nàng có đau buồn và trách móc nàng đi nữa, thì nàng vẫn tin rằng bà cũng mong muốn kết thúc những chuyện này, kết thúc quá khứ đã làm bà đớn đau suốt những tháng năm dài đằng đẵng đã qua. Cho dù là bà không muốn xáo động cuộc sống của 2 mạ con nàng hoặc không dám đối diện với quá khứ, khơi dậy ký ức quá nhiều bi thương và bà đã lựa chọn sự im lặng trong đau khổ đến ngày hôm nay…
Đêm hôm ấy, nàng chờ mạ ngủ say rồi ra tìm trong túi áo khoác của mạ nàng, nhưng nàng tìm thật kỹ, kể cả trong từng cm gấu áo và bất cứ chỗ nào có thể nhét mẩu giấy bé xíu vào đó mà không thấy. Rõ ràng là nàng đã thấy mạ cất vào đó mà. Mạ thật là cao thủ về giấu diếm. Vậy mình phải tính cách khác thôi, mình sẽ lục tung cả nhà lên để tìm cho ra mẩu giấy đó, Cranberry thầm nghĩ, bỗng nhiên nàng thấy mạ cựa mình, đành rón rén đi vào chỗ nằm. Chuyện gì thì cũng phải ngủ đã, để mai tính…
– Em đang làm gì?
Hỏi hay nhỉ? Người ta đang mơ màng, sắp ngủ được rồi thì lại nhắn tin. Bực mình thật. Nàng bèn trả lời:
– Em đang muốn giết người. Hihi
– Muốn giết anh hay sao? Vì anh phá giấc ngủ của em hả?
– Anh thông minh đấy, vậy nên tạm tha cho anh một mạng.
Nhắn em có chuyện gì?
– Anh nhớ em. Nhớ không chịu nổi nên biết là sẽ bị em giết vẫn phải nhắn tin nè.
– Em biết rồi, nên phải trả lời chứ không anh mà gọi nữa, mạ biết là thành anh giết em đó. Thôi ngủ đi, muộn lắm rồi.
– Không đâu, anh muốn nói chuyện với em mà…
Hôm nào Thiếu Phương cũng nhắn tin và gọi cho Cranberry nhiều lần, nhưng nàng không dám nghe máy. Anh biết mẹ của Cranberry không thích, thậm chí cấm nàng liên hệ với anh.
Mẹ Cranberry là người không thích sự ồn ào bởi bà đang muốn giấu đi chuyện quá khứ và chỉ muốn được sống yên ổn. Đương nhiên Thục Quyên không chấp nhận con gái mình, gia đình mình sẽ bị biết bao nhiêu người khác soi mói đến từng chân tơ, kẽ tóc nếu trở thành người yêu của anh, nên Thiếu Phương hoàn toàn cảm thông với quyết định của bà. Tuy nhiên anh chẳng ngại đối mặt với bà và tự nhủ: Đầu hàng mẹ nàng thì bao giờ mình mới có người yêu chứ. ^^. Nút thắt ở đâu ta sẽ tìm cách gỡ ra ở đó…
Còn Cranberry, dù không dám trái lời mạ, nhưng trong lòng nàng luôn cảm thấy sự cấm đoán này là vô lý, vì Thiếu Phương chẳng có điểm gì để bà không hài lòng cả. Nàng luôn thấy thật vui vẻ và ấm áp khi nói chuyện với Thiếu Phương, nàng không cam tâm khi mạ bắt nàng không liên lạc với anh nữa.
Bên cạnh đó, Thiếu Phương luôn tìm mọi lý do từ nghiêm túc đến lầy lội để buộc nàng phải trả lời tin nhắn của mình và chưa từng thất bại. Có ai đó đã từng nói: “Chưa chắc người thông minh thì sẽ hài hước, nhưng người hài hước nhất định sẽ là những người thông minh." Cranberry làm sao có thể không thích một người thông minh và đáng yêu như Thiếu Phương được đây???
Từ bé đến giờ, cho dù nàng có cuộc sống chật vật về kinh tế, cảm thấy tiền rất quan trọng, không có tiền con người ta khó mà có thể sống hạnh phúc. Nhưng nàng lại hiểu rõ ràng một điều: Con người có thể làm ra tiền nếu như họ chăm chỉ và chịu khó suy nghĩ, còn tiền thì không làm ra được con người chân chính. Vì thế, nàng thường quan sát sự chính trực của người đối diện chứ không mấy khi để ý đến tiền bạc, danh vọng hay địa vị của họ.
Quan sát Thiếu Phương rất kỹ, qủa thật, nàng chỉ thấy ở anh sự chân thành. Trong một lần nửa đùa nửa thật nàng hỏi anh: nếu như nàng không xinh đẹp mà xấu xí thì anh có yêu nàng đến thế không? Thiếu Phương lẳng lặng đưa cho nàng xem một bức ảnh mà người trong ảnh không ai khác, chính là Diễm Hằng. Cranberry cảm thấy hoàn toàn gục ngã trước anh thêm một lần nữa vì người con gái cô nhìn thấy quả là vô cùng xinh đẹp.
***
– GYNELAST speaking,
– Xin chào bà bầu xinh đẹp nhất quả đất, hai bác đâu mà em gọi đều không bắt máy vậy?
– Úi chà, cái mồm lẻo mép. Chắc hai người đang trong phòng tập thiền thôi. Có việc gì không em?
– Ah, hôm trước em nhờ bác lấy cho em 100 pounds Cranberry không biết bác đã chuyển cho em chưa chị?
– Cái đó chị không biết, để tí nữa chị bảo bác gọi lại cho em được không?.
– Vâng, mà em hỏi thăm tí nhé: Làm sao để bầu bí mà vẫn xinh đẹp như chị đấy?
– Hả??? Hỏi làm gì? Em làm cô nào có bầu rồi à?
– Bậy zồi, câu hỏi trên hoàn toàn mang tính chất nịnh đầm thôi nhé.
Cả hai chị em cùng phá lên cười.
– Nhưng mà thật sự, em ngưỡng mộ chị lắm, em sẽ tìm một người con gái nào được như chị mới yêu nhé.
– Những cô gái đầy đủ mắt mũi, tay chân như chị thì đâu có thiếu mà sao Thiếu Phương nhà ta còn ế ẩm quá vậy?
GYNELAST bắt đầu tìm cách trêu chọc lại anh.
– Đúng vậy, họ chỉ thiếu một thứ là vị trí CEO trẻ nhất trong lịch sử 70 năm của tập đoàn Densmore Laboratoire thôi. Tuy nhiên, chị không đắc ý được đâu vì em hết ế rồi.
Thiếu Phương bật cười ha hả vì anh đã không giấu nổi với chị GYNELAST chuyện này cho dù mọi việc còn chưa đâu vào đâu.
– Wowww, ai mà lại có được sự may mắn tuyệt vời này thế? Chị có biết cô ấy không? Diễm Hằng à?
– Chị sai rồi, nhưng em không nói đâu, khi nào gặp chị sẽ biết thôi.
– Ok, vậy cưới liền đi để chị còn về Việt Nam ăn cỗ nào.
– Chị đang bầu bí thế, đi lại xa xôi, vất vả lắm, em sẽ nhịn cưới cho đến khi nào cháu em được 1 tuổi nha.
– Haha, nghe giọng em thì chị đoán là em có thể nhịn gì thì nhịn, chứ cưới thì không nhịn nổi đâu. Chắc là chưa được người ta đồng ý chứ gì?
– Hic, thật khó mà qua được mắt chị. Đúng thế, chị có thấy cô ấy rất kỳ lạ không?
– Wow, chị bắt đầu tò mò về cô nàng của em rồi đó. Ai mà bản lĩnh cao cường quá vậy?…
GYNELAST và Thiếu Phương rất hợp nhau, nói chuyện là dứt không ra nổi. Tuy là chị em họ và ở cách xa nhau nhưng rất thân thiết vì hai bên thường xuyên liên lạc, lại có nhiều quan điểm cũng như sở thích giống nhau, nói chung là hợp cạ lắm.
GYNELAST là con út trong một gia đình có 3 chị em gái, chị cả là Grossesses-fer, chị hai là Magne-fer. Hai chị cô đều đã lập gia đình và có 1 con nhỏ, còn cô mới kết hôn và đang mang thai lần đầu. Tuy cô không phải là rất xinh đẹp nhưng ai cũng phải công nhận cô là một bà bầu công sở xuất sắc với phong thái hiện đại và trẻ trung.
Trò chuyện với GYNELAST xong, Thiếu Phương vẫn tiếp tục nghĩ về người chị họ mà anh rất ngưỡng mộ này. Anh cảm phục chị vì chị là một CEO trẻ vô cùng tài năng, 23 tuổi chị tiếp quản vị trí này, sau 5 năm Densmore đã phát triển gấp 3 lần so với trước đó với mạng lưới phân phối rộng khắp các châu lục trên thế giới, trong đó có cả Việt Nam (nơi mà công ty của ba anh đang ký hợp đồng độc quyền phân phối).
Thật ra, cho đến hiện tại, công việc Thiếu Phương không thích nhất chính là kinh doanh, anh biết, thương trường là chiến trường, cuộc chiến nầy âm thầm, không đao to, búa lớn nhưng lại rất cam go, khốc liệt. Anh không thích bị trói buộc bởi trách nhiệm lớn lao trước cuộc sống của hàng trăm con người nên luôn từ chối mọi sự rủ rê của ba mẹ mình.
Đang mải mê suy nghĩ, thì điện thoại của anh đổ chuông… Mẹ Cranberry gọi, chắc để hỏi xem khi nào thì có hàng về đến Việt Nam.
– Dạ, con chào bác, bác khoẻ không ạ?
– Cảm ơn con, bác khoẻ. Con thì sao? Mọi thứ ổn cả chứ?
– Vâng, con ổn ạ. Con cũng tính gọi cho bác để báo khi nào thì quả về đến Việt Nam nhưng con chưa kiểm tra được thông tin.
– Vậy hả? Bác cảm ơn nhiều nhé.
– Dạ, không có gì ạ. Cranberry có ở đó không bác, bác cho con nói chuyện với em một chút nhé?
– Ah, rất tiếc là em nó vừa đi công chuyện giùm bác rồi, để lần sau vậy nhé.
Hai người chào tạm biệt rồi gác máy.
Cranberry tròn mắt nhìn mạ mình, nàng đang ngồi ngay cạnh bà mà…
– Có gì mà nhìn mạ ghê thế?
– Con chưa từng thấy mạ nói dối tỉnh bơ như thế bao giờ.
– Uh, chưa biết thì bây giờ biết, mạ có thể làm bất cứ điều gì để bảo vệ con, như từ 20 năm nay vẫn vậy. Mạ nàng trầm ngâm đáp.
Cranberry nắm tay mạ dịu dàng:
– Mạ thương con lắm phải không?
– Hỏi ngớ ngẩn, không thương cô thì 20 năm qua tui có ở vậy mà nuôi cô lớn từng này không?
– Vậy mạ cho con xem cái số điện thoại hôm nọ mạ định gọi đi.
– Số nào?
– Trong cái mẩu giấy cũ ơi là cũ ấy ạ. Con lục tung nhà lên mà không thấy nó đâu cả.
– Có ích gì chứ. Số điện thoại đó đã thay đổi, mạ xé nó, ném đi rồi. Quá khứ chỉ là thứ để trân trọng hơn những gì đang có trong hiện tại, ngoài ra nghĩ nhiều về nó chỉ tổ tốn thời gian.
Mạ cô bình thản đáp, lần này bà không có cái ánh mắt oán hận làm nàng ám ảnh suốt quãng đời thơ ấu nữa, nhưng sắc thái lời nói, gương mặt lạnh lùng, vô cảm của bà làm nàng thấy xót xa trong lòng. Nàng chỉ mong mạ nàng có thể buông bỏ được quá khứ mà sống thật vui vẻ sau này. Nếu được như vậy thì nàng bằng lòng không nghĩ đến chuyện gặp lại cha đẻ của mình nữa.
Thực ra Thục Quyên đã xé tờ giấy đó là thật, muốn đoạn tuyệt với quá khứ là thật. Hai mươi năm, quá dài, quá lâu để một người sống trong đau khổ. Khi cầm mẩu giấy đó trong tay, bà cũng đâu phải không nhớ số điện thoại đó, số điện thoại mà đến chết bà cũng không thể nào quên nổi, chỉ là phân vân, không quyết định được có nên gọi hay không.
Vì gọi sẽ có thể có mối lấy Cranberry mà không phải phụ thuộc vào Thiếu Phương nữa, nhưng gọi thì chắc chắn cuộc sống yên bình của hai mẹ con bà cũng sẽ không còn giữ được. Rốt cuộc Thục Quyên nghĩ, để từ từ tìm cách khác, dù sao thì nhờ Thiếu Phương vẫn đang là phương án tốt hơn.
Cranberry ngồi đối diện với Thục Quyên qua quầy bánh, nhìn mẹ nàng bần thần suy nghĩ mà không biết phải an ủi bà ra sao. Bỗng nhiên có tin nhắn gửi đến, nàng vội tìm cách lảng ra chỗ khác, cũng may nàng luôn để máy trong chế độ im lặng nên mạ cũng không nghi ngờ gì, hoặc là nàng tưởng thế…
– Em đi đâu vậy?
– Em k đi đâu cả.
– Uh, anh biết rồi. Mấy hôm nữa anh sẽ đến thăm em và tiện mang quả cho bác luôn.
– Lý do hay lắm, hôm đó chắc mạ sẽ phái em đi công chuyện xa thật là xa nhỉ?
– Ko đâu, anh sẽ đến thật bất ngờ chứ.
– Vâng.
– Em có nhớ anh ko đấy?
– Một chút cũng k.
– Uh, kệ em, ko nhớ anh cũng được, chỉ cần em yêu anh là được rồi. Nhỉ?
– Anh xem phim “Hãy đợi đấy" chưa?
– Phim đó ngày nào em chả cho anh xem. Nhưng mà anh thích thế.
– Đẹp trai không bằng chai mặt mà anh thì lại có cả hai rồi đấy. Cranberry gửi cho anh một loạt mặt cười nhe răng.
– Mà em chắc cũng sợ già, sợ xấu, đúng ko?
– Hỏi thừa. Con gái ai mà k sợ chứ.
– Uh, yêu anh rồi em sẽ thấy mình ko bao giờ già và xấu nữa.
– ???
– Vì trong mắt anh, em mãi mãi xinh đẹp như một thiên thần.
– Ái chà, em đang ở trên cao gió to quá. Anh chém vừa thôi cho em còn xuống đất.
– Em yêu ơi, hãy nói cho anh biết
Làm thế nào để ghét một thiên thần
Hoặc chỉ cần hết yêu thôi cũng được
Thậm chí là thương nhớ bớt vài phân?
– Em chịu anh rồi đó… Cranberry cười lớn bằng một hàng icon ngoác miệng.
***
– Cranberry, con làm gì đấy, sao mạ gọi mà không thưa?
Tiếng mẹ nàng rất gần làm Cranberry giật nảy mình. Chết thật, mạ đứng bên cạnh từ bao giờ mà nàng không biết. Chẳng biết mạ đã đọc được gì chưa?…
– Ba vào được không con?
– Dạ, được ạ…
Thanh Phong bước vào phòng trong bộ pyjama kẻ tăm màu lam nhạt, nét mặt rất vui vẻ. Ông ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn trà, nhìn anh trìu mến.
Không đợi ba hỏi, Thiếu Phương vào đề luôn vì anh cũng nóng lòng muốn biết ba mẹ nghĩ sao về chuyện này.
– Hì, ba nghe mẹ kể hết rồi à?
– Uh, ba mẹ luôn tôn trọng những việc con làm, chỉ thắc mắc là sao lần này con lại có lựa chọn khó hiểu thế? Lại còn rất bất ngờ nữa…
– Quá nhanh, quá nguy hiểm hả ba? Ba không nghĩ là con chỉ yêu chơi bời đó chứ ạ? Anh mỉm cười nhẹ nhàng và nhìn thẳng vào mắt ông.
– Một chút thoáng qua thôi, nhưng với tính cách phũ phàng, lạnh lùng với phụ nữ của con xưa nay, thì ba sợ con quá khó để thích một ai đó, làm sao có thể là chơi bời được.
– Vâng, con cũng rất ngạc nhiên với cảm xúc của chính mình mà ba.
– Ba mẹ đương nhiên không phản đối, thậm chí ba mẹ còn cảm ơn người con gái đã giúp con của ba biết yêu như một người bình thường- Ba anh nói một cách nghiêm túc, điềm đạm.
Thiếu Phương mỉm cười, cảm thấy thật thú vị khi nghĩ chính ba mẹ anh cũng tưởng là anh có vấn đề gì về giới tính.
– Con cảm ơn ba mẹ. Biết thông tin về cô ấy rồi, ba mẹ nghĩ sao ạ?
– Mẹ và ba cũng vừa nói chuyện… Mẹ Thiếu Phương bước vào- Theo những thông tin mẹ nhận được thì thân thế của cô gái đó rất kỳ lạ. Mẹ chưa điều tra ra hết được, mọi người xung quanh đó cũng không biết gì nhiều, nhưng đều rất yêu quý mẹ con họ. Như ba con nói, ba mẹ vốn không có ý định phản đối chuyện tình cảm của con. Với ba mẹ, đây là một chuyện tốt, nhưng con nên cân nhắc thật kỹ. Sự lựa chọn này của con quả thật ẩn chứa nhiều điềm xấu hơn là tốt…
Nói đến đây bà ngừng lại nhìn sang ba của Thiếu Phương đang ngồi trầm ngâm như tìm kiếm sự đồng cảm, rồi tiến đến ngồi vào chiếc ghế cạnh ông.
– Từ trước đến nay, ba mẹ luôn hài lòng về con và tin tưởng vào quyết định mà con lựa chọn. Ba mẹ sẽ hỗ trợ mọi thứ con cần để có cái nhìn sáng suốt nhất. Bạn đời là một người vô cùng quan trọng và cần phải có sự lựa chọn cẩn thận con ạ – Ba anh tiếp lời và nắm tay Lan Châu, nhìn bà đầy âu yếm.
– Vâng, con hiểu mà ba, con lúc nào cũng mong muốn có một câu chuyện tình yêu đẹp như ba mẹ. Đó là lý do vì sao con rất thận trọng với việc này. Con cảm ơn ba mẹ đã luôn là những người yêu thương và hiểu con hơn ai hết.
– Uh, nhưng con không thấy là con có rất nhiều sự lựa chọn tốt gấp trăm lần như vậy hay sao? – Mẹ anh sốt ruột xen vào-
Vì sao con không chọn con đường bằng phẳng, êm đềm mà lại muốn đi con đường ẩn chứa nhiều bất trắc?
Nếu con mà trả lời được câu hỏi đó của mẹ thì con nghĩ đã không có 2 từ “định mệnh" trên đời này rồi Thiếu Phương thầm nghĩ. Trong lòng anh rất vui vì cửa ải đầu tiên coi như Cranberry đã vượt qua.
Nhưng mẹ anh vẫn tiếp tục với những lập luận không thể thuyết phục hơn:
– Trong số các cô gái theo đuổi con, mẹ thấy Diễm Hằng thật sự rất toàn vẹn: xinh đẹp, giỏi giang, ba mẹ cô ấy đều là những người có chức quyền cao trong xã hội, rất môn đăng hộ đối với nhà mình. Mẹ không phải là đề cao chuyện đó, nhưng mà mẹ không hiểu con không thích nó ở điểm nào. Con cũng đã khá thân thiết với nó khi đi du học ở Pháp cùng với thằng Hoàng Anh còn gì.
– Vâng, không có điểm gì làm cho con không thích nó, nhưng con chả có cảm giác yêu đương gì với nó cả. Con thấy nó thì khác gì thằng Hoàng Anh đâu mẹ. Chơi với nhau từ nhỏ, con mà yêu thì đã yêu lâu rồi, đâu còn đợi đến bây giờ.
– Mẹ nghĩ là con chưa cho nó một cơ hội nào cả. Vì con không nghĩ nó là phụ nữ, là con gái, phải không?
– Con không coi nó là con gái vì con coi nó là em gái, mama thân mến ạ.
Thanh Phong ngồi trầm ngâm nhìn hai mẹ con anh tranh luận, ông nghĩ về các cơ hội hợp tác giữa hai gia tộc họ Phan và họ Vũ có thể sẽ vuột mất mà không khỏi thở dài. Tuy nhiên, tiền bạc không bao giờ là thứ được ưu tiên số 1 trong gia đình ông, bởi nó không làm ra được hạnh phúc và tình yêu. Nhưng sự yêu thương chân thành chính là nguồn gốc của tiền bạc và thành công. Với ông, ai không hiểu nguyên lý này những người đó không bao giờ có thể giàu có một cách bền vũng được. Đang lúc Lan Châu đuối lý với ông con mồm mép, chuẩn bị từ nghiêm túc chuyển sang tấu hài thì có tiếng chuông cổng vọng đến. Thiếu Phương thấy nét mặt mẹ anh tươi tỉnh hẳn lên liền nói:
– Đấy, con hâm ấy, nó vừa nhắn tin cho con hỏi về chưa để nó qua chơi đây này, không khéo nó đang ở dưới cổng rồi. Dạo này toàn bày trò bất ngờ, hỏi về chưa, mà con còn chưa kịp trả lời, nó đã lù lù xuất hiện. Con e là trong nhà mình đã có nội gián… Anh vừa nói vừa nhìn mẹ cười cười đầy ngụ ý.
– Uh, mẹ bảo nó đến đấy, nhưng nó lại ngại con nên phải nhắn tin cho con vậy thôi.
– Thế có phải là rất hâm không. Chắc nó yêu mẹ chứ có yêu con đâu, mẹ nhờ?
– Con cứ thế…, con bé rõ ngoan, con chê nó ở điểm nào?
– À, con đâu dám chê sự lựa chọn của mama xinh đẹp, thông minh xuất chúng đâu. Chỉ là “em rất tốt nhưng anh rất tiếc là i- do- not- love- you" thôi… Để con đích thân xuống đón em nó cho mẹ vừa lòng nha.
Thiếu Phương cười cầu hòa với mẹ.
– Thôi, con xuống chơi với Diễm Hằng đi, ba mẹ chuẩn bị đồ mai sang thăm nhà máy Densmore Laboratoire bên Pháp, họ mời từ tháng trước.
Ba anh tiếp lời:
– Ba cũng tính nói con đi cùng, nhưng thấy lịch làm việc của con kín hết rồi nên ba thôi không gọi cho con nữa, mắc công con phải hủy show.
– Vâng, con chúc ba mẹ có chuyến đi thành công rực rỡ, vui vẻ thuận hoà nha…
Anh nháy mắt với ba và tiễn 2 người ra cửa phòng, rồi cũng đi luôn xuống nhà, ra cổng đón Diễm Hằng…
***
Lại nói về Cranberry, lúc này cô nàng đang làm gì?
– Con đang nghĩ gì mà đần mặt ra thế? Còn không mau đi lấy thêm bánh ra bầy những chỗ trống đi?
– Mà sao cứ mở cái nhạc này suốt ngày, nghe ít thôi thì được, nghe nhiều mạ đau hết cả đầu. Trước con toàn thích nhạc quốc tế cơ mà, sao đổi gu chóng mặt vậy?
– Hì, tại con thích giọng của DUO mà mạ. Mạ không thấy anh ấy hát hay à?
– Lại DUO, con tỉnh táo lại đi, mạ ko muốn con dính dáng gì đến cậu ta đâu. Mạ đang tìm mối để lấy quả Cranberry rồi. Sau này mình sẽ không phải nhờ cậu ta nữa.
– Ô, mạ thật là…, đã tính đến chuyện đó luôn rồi.
– Chứ không à. Ai như cô, tối ngày mơ mộng… Mà đêm qua làm gì thức khuya thế? Mẹ đã cấm con không được viết lách gì đâu đấy nhé. Không nghe lời là tui đập liền, nghe chưa?
Mẹ Cranberry vừa nói vừa mân mê mẩu giấy ghi dãy số gì đó. Một mẩu giấy rất cũ, đã ố vàng, nhưng có vẻ được giữ gìn rất cẩn thận. Hình như là số điện thoại…
Đúng là số điện thoại thật, vì nàng thấy mạ nàng bấm số, xong rồi lại tắt đi. Rồi lại bấm, rồi lại tắt, cứ như vậy biết bao nhiêu lần, dường như bà không quyết định nổi có gọi hay không. Số điện thoại đó là của ai mà mạ phải suy nghĩ nhiều như vậy? Mẩu giấy đã rất cũ kỹ, chứng tỏ đây là một việc bắt nguồn từ quá khứ xa xưa lắm. Liệu cái mẩu giấy đó có bằng tuổi của nàng không? Cuối cùng thì nàng cũng thấy có chút manh mối để trả lời những câu hỏi lớn của cuộc đời mình. Hay là…
Nàng chợt nảy ra một ý tưởng, tuy nhiên nàng biết nếu không phải là mạ tự nói ra thì nàng cũng không dám hỏi nên quyết định: sẽ nhìn xem mạ nàng cất mẩu giấy đó ở đâu để tối nay khi nào mạ ngủ, nàng sẽ lấy số điện thoại đó để gọi thử. Có thể quá lâu rồi, số điện thoại kia cũng đã thay đổi, nhưng cho dù chỉ có một tia hy vọng, nàng cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội để tìm ra nguồn cội của mình. Cranberry cảm thấy vô cùng hồi hộp, lòng nàng tràn đầy hy vọng. Nàng nghĩ, những uẩn ức mà số phận này mang đến cho mạ và nàng cũng có thể đã đến lúc được giải tỏa, phơi bày.
Cho dù là mạ nàng có đau buồn và trách móc nàng đi nữa, thì nàng vẫn tin rằng bà cũng mong muốn kết thúc những chuyện này, kết thúc quá khứ đã làm bà đớn đau suốt những tháng năm dài đằng đẵng đã qua. Cho dù là bà không muốn xáo động cuộc sống của 2 mạ con nàng hoặc không dám đối diện với quá khứ, khơi dậy ký ức quá nhiều bi thương và bà đã lựa chọn sự im lặng trong đau khổ đến ngày hôm nay…
Đêm hôm ấy, nàng chờ mạ ngủ say rồi ra tìm trong túi áo khoác của mạ nàng, nhưng nàng tìm thật kỹ, kể cả trong từng cm gấu áo và bất cứ chỗ nào có thể nhét mẩu giấy bé xíu vào đó mà không thấy. Rõ ràng là nàng đã thấy mạ cất vào đó mà. Mạ thật là cao thủ về giấu diếm. Vậy mình phải tính cách khác thôi, mình sẽ lục tung cả nhà lên để tìm cho ra mẩu giấy đó, Cranberry thầm nghĩ, bỗng nhiên nàng thấy mạ cựa mình, đành rón rén đi vào chỗ nằm. Chuyện gì thì cũng phải ngủ đã, để mai tính…
– Em đang làm gì?
Hỏi hay nhỉ? Người ta đang mơ màng, sắp ngủ được rồi thì lại nhắn tin. Bực mình thật. Nàng bèn trả lời:
– Em đang muốn giết người. Hihi
– Muốn giết anh hay sao? Vì anh phá giấc ngủ của em hả?
– Anh thông minh đấy, vậy nên tạm tha cho anh một mạng.
Nhắn em có chuyện gì?
– Anh nhớ em. Nhớ không chịu nổi nên biết là sẽ bị em giết vẫn phải nhắn tin nè.
– Em biết rồi, nên phải trả lời chứ không anh mà gọi nữa, mạ biết là thành anh giết em đó. Thôi ngủ đi, muộn lắm rồi.
– Không đâu, anh muốn nói chuyện với em mà…
Hôm nào Thiếu Phương cũng nhắn tin và gọi cho Cranberry nhiều lần, nhưng nàng không dám nghe máy. Anh biết mẹ của Cranberry không thích, thậm chí cấm nàng liên hệ với anh.
Mẹ Cranberry là người không thích sự ồn ào bởi bà đang muốn giấu đi chuyện quá khứ và chỉ muốn được sống yên ổn. Đương nhiên Thục Quyên không chấp nhận con gái mình, gia đình mình sẽ bị biết bao nhiêu người khác soi mói đến từng chân tơ, kẽ tóc nếu trở thành người yêu của anh, nên Thiếu Phương hoàn toàn cảm thông với quyết định của bà. Tuy nhiên anh chẳng ngại đối mặt với bà và tự nhủ: Đầu hàng mẹ nàng thì bao giờ mình mới có người yêu chứ. ^^. Nút thắt ở đâu ta sẽ tìm cách gỡ ra ở đó…
Còn Cranberry, dù không dám trái lời mạ, nhưng trong lòng nàng luôn cảm thấy sự cấm đoán này là vô lý, vì Thiếu Phương chẳng có điểm gì để bà không hài lòng cả. Nàng luôn thấy thật vui vẻ và ấm áp khi nói chuyện với Thiếu Phương, nàng không cam tâm khi mạ bắt nàng không liên lạc với anh nữa.
Bên cạnh đó, Thiếu Phương luôn tìm mọi lý do từ nghiêm túc đến lầy lội để buộc nàng phải trả lời tin nhắn của mình và chưa từng thất bại. Có ai đó đã từng nói: “Chưa chắc người thông minh thì sẽ hài hước, nhưng người hài hước nhất định sẽ là những người thông minh." Cranberry làm sao có thể không thích một người thông minh và đáng yêu như Thiếu Phương được đây???
Từ bé đến giờ, cho dù nàng có cuộc sống chật vật về kinh tế, cảm thấy tiền rất quan trọng, không có tiền con người ta khó mà có thể sống hạnh phúc. Nhưng nàng lại hiểu rõ ràng một điều: Con người có thể làm ra tiền nếu như họ chăm chỉ và chịu khó suy nghĩ, còn tiền thì không làm ra được con người chân chính. Vì thế, nàng thường quan sát sự chính trực của người đối diện chứ không mấy khi để ý đến tiền bạc, danh vọng hay địa vị của họ.
Quan sát Thiếu Phương rất kỹ, qủa thật, nàng chỉ thấy ở anh sự chân thành. Trong một lần nửa đùa nửa thật nàng hỏi anh: nếu như nàng không xinh đẹp mà xấu xí thì anh có yêu nàng đến thế không? Thiếu Phương lẳng lặng đưa cho nàng xem một bức ảnh mà người trong ảnh không ai khác, chính là Diễm Hằng. Cranberry cảm thấy hoàn toàn gục ngã trước anh thêm một lần nữa vì người con gái cô nhìn thấy quả là vô cùng xinh đẹp.
***
– GYNELAST speaking,
– Xin chào bà bầu xinh đẹp nhất quả đất, hai bác đâu mà em gọi đều không bắt máy vậy?
– Úi chà, cái mồm lẻo mép. Chắc hai người đang trong phòng tập thiền thôi. Có việc gì không em?
– Ah, hôm trước em nhờ bác lấy cho em 100 pounds Cranberry không biết bác đã chuyển cho em chưa chị?
– Cái đó chị không biết, để tí nữa chị bảo bác gọi lại cho em được không?.
– Vâng, mà em hỏi thăm tí nhé: Làm sao để bầu bí mà vẫn xinh đẹp như chị đấy?
– Hả??? Hỏi làm gì? Em làm cô nào có bầu rồi à?
– Bậy zồi, câu hỏi trên hoàn toàn mang tính chất nịnh đầm thôi nhé.
Cả hai chị em cùng phá lên cười.
– Nhưng mà thật sự, em ngưỡng mộ chị lắm, em sẽ tìm một người con gái nào được như chị mới yêu nhé.
– Những cô gái đầy đủ mắt mũi, tay chân như chị thì đâu có thiếu mà sao Thiếu Phương nhà ta còn ế ẩm quá vậy?
GYNELAST bắt đầu tìm cách trêu chọc lại anh.
– Đúng vậy, họ chỉ thiếu một thứ là vị trí CEO trẻ nhất trong lịch sử 70 năm của tập đoàn Densmore Laboratoire thôi. Tuy nhiên, chị không đắc ý được đâu vì em hết ế rồi.
Thiếu Phương bật cười ha hả vì anh đã không giấu nổi với chị GYNELAST chuyện này cho dù mọi việc còn chưa đâu vào đâu.
– Wowww, ai mà lại có được sự may mắn tuyệt vời này thế? Chị có biết cô ấy không? Diễm Hằng à?
– Chị sai rồi, nhưng em không nói đâu, khi nào gặp chị sẽ biết thôi.
– Ok, vậy cưới liền đi để chị còn về Việt Nam ăn cỗ nào.
– Chị đang bầu bí thế, đi lại xa xôi, vất vả lắm, em sẽ nhịn cưới cho đến khi nào cháu em được 1 tuổi nha.
– Haha, nghe giọng em thì chị đoán là em có thể nhịn gì thì nhịn, chứ cưới thì không nhịn nổi đâu. Chắc là chưa được người ta đồng ý chứ gì?
– Hic, thật khó mà qua được mắt chị. Đúng thế, chị có thấy cô ấy rất kỳ lạ không?
– Wow, chị bắt đầu tò mò về cô nàng của em rồi đó. Ai mà bản lĩnh cao cường quá vậy?…
GYNELAST và Thiếu Phương rất hợp nhau, nói chuyện là dứt không ra nổi. Tuy là chị em họ và ở cách xa nhau nhưng rất thân thiết vì hai bên thường xuyên liên lạc, lại có nhiều quan điểm cũng như sở thích giống nhau, nói chung là hợp cạ lắm.
GYNELAST là con út trong một gia đình có 3 chị em gái, chị cả là Grossesses-fer, chị hai là Magne-fer. Hai chị cô đều đã lập gia đình và có 1 con nhỏ, còn cô mới kết hôn và đang mang thai lần đầu. Tuy cô không phải là rất xinh đẹp nhưng ai cũng phải công nhận cô là một bà bầu công sở xuất sắc với phong thái hiện đại và trẻ trung.
Trò chuyện với GYNELAST xong, Thiếu Phương vẫn tiếp tục nghĩ về người chị họ mà anh rất ngưỡng mộ này. Anh cảm phục chị vì chị là một CEO trẻ vô cùng tài năng, 23 tuổi chị tiếp quản vị trí này, sau 5 năm Densmore đã phát triển gấp 3 lần so với trước đó với mạng lưới phân phối rộng khắp các châu lục trên thế giới, trong đó có cả Việt Nam (nơi mà công ty của ba anh đang ký hợp đồng độc quyền phân phối).
Thật ra, cho đến hiện tại, công việc Thiếu Phương không thích nhất chính là kinh doanh, anh biết, thương trường là chiến trường, cuộc chiến nầy âm thầm, không đao to, búa lớn nhưng lại rất cam go, khốc liệt. Anh không thích bị trói buộc bởi trách nhiệm lớn lao trước cuộc sống của hàng trăm con người nên luôn từ chối mọi sự rủ rê của ba mẹ mình.
Đang mải mê suy nghĩ, thì điện thoại của anh đổ chuông… Mẹ Cranberry gọi, chắc để hỏi xem khi nào thì có hàng về đến Việt Nam.
– Dạ, con chào bác, bác khoẻ không ạ?
– Cảm ơn con, bác khoẻ. Con thì sao? Mọi thứ ổn cả chứ?
– Vâng, con ổn ạ. Con cũng tính gọi cho bác để báo khi nào thì quả về đến Việt Nam nhưng con chưa kiểm tra được thông tin.
– Vậy hả? Bác cảm ơn nhiều nhé.
– Dạ, không có gì ạ. Cranberry có ở đó không bác, bác cho con nói chuyện với em một chút nhé?
– Ah, rất tiếc là em nó vừa đi công chuyện giùm bác rồi, để lần sau vậy nhé.
Hai người chào tạm biệt rồi gác máy.
Cranberry tròn mắt nhìn mạ mình, nàng đang ngồi ngay cạnh bà mà…
– Có gì mà nhìn mạ ghê thế?
– Con chưa từng thấy mạ nói dối tỉnh bơ như thế bao giờ.
– Uh, chưa biết thì bây giờ biết, mạ có thể làm bất cứ điều gì để bảo vệ con, như từ 20 năm nay vẫn vậy. Mạ nàng trầm ngâm đáp.
Cranberry nắm tay mạ dịu dàng:
– Mạ thương con lắm phải không?
– Hỏi ngớ ngẩn, không thương cô thì 20 năm qua tui có ở vậy mà nuôi cô lớn từng này không?
– Vậy mạ cho con xem cái số điện thoại hôm nọ mạ định gọi đi.
– Số nào?
– Trong cái mẩu giấy cũ ơi là cũ ấy ạ. Con lục tung nhà lên mà không thấy nó đâu cả.
– Có ích gì chứ. Số điện thoại đó đã thay đổi, mạ xé nó, ném đi rồi. Quá khứ chỉ là thứ để trân trọng hơn những gì đang có trong hiện tại, ngoài ra nghĩ nhiều về nó chỉ tổ tốn thời gian.
Mạ cô bình thản đáp, lần này bà không có cái ánh mắt oán hận làm nàng ám ảnh suốt quãng đời thơ ấu nữa, nhưng sắc thái lời nói, gương mặt lạnh lùng, vô cảm của bà làm nàng thấy xót xa trong lòng. Nàng chỉ mong mạ nàng có thể buông bỏ được quá khứ mà sống thật vui vẻ sau này. Nếu được như vậy thì nàng bằng lòng không nghĩ đến chuyện gặp lại cha đẻ của mình nữa.
Thực ra Thục Quyên đã xé tờ giấy đó là thật, muốn đoạn tuyệt với quá khứ là thật. Hai mươi năm, quá dài, quá lâu để một người sống trong đau khổ. Khi cầm mẩu giấy đó trong tay, bà cũng đâu phải không nhớ số điện thoại đó, số điện thoại mà đến chết bà cũng không thể nào quên nổi, chỉ là phân vân, không quyết định được có nên gọi hay không.
Vì gọi sẽ có thể có mối lấy Cranberry mà không phải phụ thuộc vào Thiếu Phương nữa, nhưng gọi thì chắc chắn cuộc sống yên bình của hai mẹ con bà cũng sẽ không còn giữ được. Rốt cuộc Thục Quyên nghĩ, để từ từ tìm cách khác, dù sao thì nhờ Thiếu Phương vẫn đang là phương án tốt hơn.
Cranberry ngồi đối diện với Thục Quyên qua quầy bánh, nhìn mẹ nàng bần thần suy nghĩ mà không biết phải an ủi bà ra sao. Bỗng nhiên có tin nhắn gửi đến, nàng vội tìm cách lảng ra chỗ khác, cũng may nàng luôn để máy trong chế độ im lặng nên mạ cũng không nghi ngờ gì, hoặc là nàng tưởng thế…
– Em đi đâu vậy?
– Em k đi đâu cả.
– Uh, anh biết rồi. Mấy hôm nữa anh sẽ đến thăm em và tiện mang quả cho bác luôn.
– Lý do hay lắm, hôm đó chắc mạ sẽ phái em đi công chuyện xa thật là xa nhỉ?
– Ko đâu, anh sẽ đến thật bất ngờ chứ.
– Vâng.
– Em có nhớ anh ko đấy?
– Một chút cũng k.
– Uh, kệ em, ko nhớ anh cũng được, chỉ cần em yêu anh là được rồi. Nhỉ?
– Anh xem phim “Hãy đợi đấy" chưa?
– Phim đó ngày nào em chả cho anh xem. Nhưng mà anh thích thế.
– Đẹp trai không bằng chai mặt mà anh thì lại có cả hai rồi đấy. Cranberry gửi cho anh một loạt mặt cười nhe răng.
– Mà em chắc cũng sợ già, sợ xấu, đúng ko?
– Hỏi thừa. Con gái ai mà k sợ chứ.
– Uh, yêu anh rồi em sẽ thấy mình ko bao giờ già và xấu nữa.
– ???
– Vì trong mắt anh, em mãi mãi xinh đẹp như một thiên thần.
– Ái chà, em đang ở trên cao gió to quá. Anh chém vừa thôi cho em còn xuống đất.
– Em yêu ơi, hãy nói cho anh biết
Làm thế nào để ghét một thiên thần
Hoặc chỉ cần hết yêu thôi cũng được
Thậm chí là thương nhớ bớt vài phân?
– Em chịu anh rồi đó… Cranberry cười lớn bằng một hàng icon ngoác miệng.
***
– Cranberry, con làm gì đấy, sao mạ gọi mà không thưa?
Tiếng mẹ nàng rất gần làm Cranberry giật nảy mình. Chết thật, mạ đứng bên cạnh từ bao giờ mà nàng không biết. Chẳng biết mạ đã đọc được gì chưa?…
Tác giả :
Tieu Dong Phong