Trái Cấm Thơ Ngây
Chương 6
Vân Yên cảm giác mình dường như đi ta từ rừng rậm sương mù, cô không nhịn được xin Diêm Thiên Phạm nghỉ 1 ngày, bởi vì cô phải về nhà thu dọn hành lý, còn có, cô muốn hỏi cha rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Diêm Thiên Phạm đáp ứng cô, nhưng muốn cô nhớ rõ một chuyện – mỗi một tấc trên người cô, mỗi một giây phút của cô đều thuộc về hắn.
Vân Yên tìm được Bạch Tung Nhạc, đem những lời Diêm Thiên Phạm nói với cô hỏi hắn một lần.
“Cha, anh ta nói thật sao?"
“Là thật! Là cha.... phạm phải sai lầm, cha cũng rất hối hận, con gái... con tha thứ cho cha được không?" Gần đây hắn đánh bạc thiếu một khoản nợ lớn, không có con gái giúp đỡ, hắn rất khó mà vượt qua cửa ải khó khăn này.
“Cha... " Cha làm sao có thể làm ra loại chuyện không có đạo đức như vậy, đó là vợ của bạn tốt của cha!
“Con gái, cha biết rõ sai rồi, cha thật lòng muốn hối cải, con giúp cha lần này đi! Cha.... không muốn mất đi công ty." Bạch Tung Nhạc kéo xuống nét mặt già nua cầu khẩn con gái.
“Cha, cha biết điều kiện của Diêm Thiên Phạm sao?" Vân Yên khổ sở hỏi.
Nghe được câu hỏi của con gái, Bạch Tung Nhạc chột dạ cúi đầu.
“Cha……." Hắn không còn gì để nói.
“Cha, cha biết phải không? Cha muốn con làm tình nhân của hắn sao?" Vân Yên bi thương chất vấn.
“Vân Yên, cha thấy Diêm Thiên Phạm, dáng dấp nó anh tuấn, còn có một công ty lớn, đi theo nó.... con sẽ không phải chịu khổ, mặc dù bây giờ con chỉ là tình nhân, nhưng nếu con mang thai con của nó, giá trị con người của con không còn giống như thường ngày nữa." Bạch Tung Nhạc ngập ngừng nói.
Nghe được lời này của cha, Vân Yên không khỏi lắc đầu lia lịa.
Cô chỉ có thể nói sống với cha nhiều năm như vậy, cô thật sự chưa hiểu rõ về cha, cha vậy mà không quan tâm đến tương lai của cô, nhưng dù thế nào, ông ấy cũng là cha của mình!
Cô không muốn thấy cha thân bại danh liệt hoặc tính mạng gặp nguy hiểm.
Cô tin tưởng tên đàn ông như dã thú không thể đoán trước đó nói được sẽ làm được.
“Cha, con biết nên làm như thế nào rồi." Cô chỉ có thề cầu nguyện, Diêm Thiên Phạm sẽ nhanh chóng chán ghét mình, sẽ trả lại tự do cho cô.
******
Bởi vì Vân Yên sợ phải đối mặt với Diêm Thiên Phạm, cho nên cô ở bên ngoài cả ngày đến khi trời tối, Vân Yên mới không thể không trở lại Diêm trạch đối mặt với hắn.
Khi cô vừa bước vào nhà, bên trong là một mảng tối đen, cô nhón chân muốn lên lầu, lúc này từ salon truyền tới một giọng nói trầm thấp.
“Tại sao trễ như vậy mới về?" Tiểu thiên sứ này cứ như vậy không kịp chờ đợi muốn rời khỏi hắn sao?
“Tôi đi mua chút đồ."Vân Yên cũng không xoay người lại, bởi vì cô lo sợ thân mình cao lớn uy mãnh của hắn sẽ làm cô cảm thấy bị áp bức.
“Tôi nói rồi, mỗi một giây của cô đều thuộc về tôi, tôi cũng không cho phép cô đi mua đồ." Hắn bá đạo chỉ trích.
“Anh làm sao vậy? Cho dù anh muốn tôi làm tình nhân của anh, anh cũng không thể tước đoạt tự do của tôi!" Cô căn cứ vào đạo lý bảo hộ quyền lợi của mình.
Diêm Thiên Phạm đứng dậy bước lên phía trước, trong mắt mang theo hàn quang sắc bén. “Bắt đầu từ hôm nay, thời gian của cô, mạng sống của cô toàn bộ đều thuộc về tôi, cô muốn đi đâu làm gì đều phải có sự đồng ý của tôi, nếu như tôi nói không được, cô chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo, không thương lượng."
“Anh.... làm sao lại bá đạo như vậy, không nói đạo lý?" Cho dù cô thật sự rất sợ hắn, nhưng cô vẫn lấy dũng khí để đối mặt với hắn.
Đôi mắt cô trong suốt giống như có thể đem tất cả đau thương của hắn lắng đọng lại, trong lòng hắn dâng lên một mảnh nhu tình, đột nhiên Diêm Thiên Phạm nhớ lại cô là con gái của kẻ thù hại chết cha mẹ.
Hắn bỗng nhiên nắm lấy cằm của cô, âm thanh nồng đậm lạnh lùng: “Tôi chính là không nói lý lẽ như vậy, tất cả đều là các người thiếu nợ tôi." Tất cả đều do cha cô gây họa, nếu như không phải cha cô quyến rũ mẹ hắn, vậy tình cảm chân thành của cha hắn cũng sẽ không chết.
Diêm Thiên Phạm ôm lấy eo cô, đi lên lầu.
“Anh muốn gì?" Cô dùng lực đẩy vào lồng ngực hắn, nhưng không đánh lại lực từ hai cánh tay hắn.
“Tôi muốn cái gì, chờ một chút cô sẽ biết." Hắn muốn chiếm giữ thiên sứ, hủy hoại cô hoàn toàn, để cho cô cũng như hắn, trầm luân trong địa ngục.
Hắn ôm cô đi đến phòng của hắn, hơn nữa còn vứt cô lên chiếc giường lớn màu đen.
“Anh.... đây là phòng của anh?" Gian phòng kia trang trí lộ ra vẻ âm trầm u ám cùng dương cương khí phách, rất phù hợp với khí chất trên người hắn, nhưng lúc này cô chỉ cảm thấy cô căn bản không khác gì sống chung một phòng với ác ma.
“Đúng vậy." Chỉ nhìn da thịt non mềm trước ngực cô đã có thể khiến cho bụng dưới của hắn nhanh chóng nổi lên phản ứng.
“Tôi muốn về phòng của tôi." Vân Yên giãy giụa từ trên giường đứng dậy, muốn trở về phòng của mình.
Thân thể rắn chắc của hắn lúc này cũng đang đè lên cô, không chịu để cho cô rời đi.
“Anh buông tôi ra!"Hơi thở nam tính mãnh liệt trên người hắn khiến cô cảm giác được một cỗ nguy hiểm.
Đôi mắt đen thâm thúy lẫn vào ma tính quỷ dị của hắn nhìn xuống cô, bàn tay chơi đùa vân vê tóc mai của cô. “Em là tình nhân của tôi, tôi muốn em ở đâu, em liền ở nơi đó. Cởi bỏ quần áo của em ra."
Hắn muốn nhìn một chút thân thể mềm mại của cô có mê hoặc lòng người như khuôn mặt của cô hay không, trong mắt hắn, phụ nữ đều giống nhau, đều dựa vào điều kiện thiên phú nổi trội xuất sắc, không ngừng mê hoặc đàn ông.
“Anh muốn làm gì?"Cô kinh hãi hỏi.
“Tôi chỉ muốn nhìn kỹ tình nhân của mình một chút. Nếu như em không muốn tự mình động thủ, tôi cũng có thể giúp em."
Bàn tay to của hắn một tay xé rách quần áo của cô, giọi vào đáy mắt thâm thúy tràn đầy dục vọng của hắn chính là áo lót tơ lụa che giấu bộ ngực tuyết trắng.
“Anh.... ." Hai tay của cô vòng ra trước ngựa, trong miệng không nói được một câu hoàn chỉnh.
“Xem ra em cũng không để tôi phải thất vọng." Hắn cách lớp nội y dùng hai ngón tay kẹp đầu ngực của cô, kéo nhẹ một cái.
“Anh không thể làm như vậy!" Cô ngượng ngùng quay đầu đi chỗ khác, cô chưa từng cùng người khác thân mật như vậy.
“Tôi muốn làm như thế nào cũng có thể." Hắn luồn tay vào bên trong ngực cô, kéo chiếc áo ngực lên trên, sau đó cởi bỏ.
“Đồ lót của tôi.... Anh..... Dừng tay!" Cô lo lắng.
Hắn làm như không nghe thấy lời của cô, bàn tay ôn hòa hiền hậu đi tới bụng cô, cuối cùng dừng lại ở nơi thần bí giữa hai chân cô.
“Anh.... Tại sao có thể như vậy.....Tà Ác!" Cõi lòng cô đầy phẫn hận chỉ trích.
“Nếu như tôi cởi quần lót của em ra, em còn có thể dùng từ gì để hình dung tôi?" Hắn một bộ đang xem kịch vui.
“Anh không thể làm như vậy!"
Cô vừa nói xong, hắn đã kéo quần lót của cô xuống, làm người cô không một mảnh vải che thân phơi bày trước mặt hắn.
“Anh.... “ Cô muốn trốn tránh ánh mắt mãnh liệt của hắn, nhưng thân thể cao lớn của hắn ép tới khiến cô không thể dời đi chút nào.
Hắn đem hai đùi cô tách ra, phản chiếu trong tầm mắt hắn chính là một vùng rừng rậm đen mềm, bộ ngực trắng nõn mới vừa bị hắn nhéo qua bây giờ lộ ra vẻ sưng đỏ, vòng eo mảnh khảnh tựa hồ không đủ nắm, nơi kín đáo như ẩn như hiện tựa như đang hoan nghênh hắn viếng thăm.
Trần trụi trước mặt hắn làm Vân Yên không cầm được những giọt nước mắt nóng hổi.
“Khóc? Em không biết nước mắt của phụ nữ càng khơi lên dục vọng chinh phục của đàn ông sao?"
Hắn cúi mình liếm láp nước mắt trên mặt cô, vẫn dùng ánh mắt khinh miệt nhìn khuôn mặt xinh đẹp hoa lê đái vũ của cô.
Hắn tà tứ vuốt ve bắp đùi mềm mại của cô, nhẹ nhàng lướt qua khu rừng rậm của cô.
Cô nhìn gương mặt tuấn tú của hắn, hoảng hốt giống như treo trên vách đá sắp rơi xuống, cô muốn đẩy sức nặng trên người ra, bất đắc dĩ lại không thể mảy may di động hắn.
Đôi mắt Diêm Thiên Phạm bởi vì thân thể trẻ trung trắng noãn của cô càng thêm thâm thúy, khuôn mặt cũng càng thêm thâm trầm.
Ngón tay tà ác của hắn chọc vào bên trong hoa huyệt của cô, nghĩ muốn dò xét sự chặt chẽ của lối vào mềm mại, thuận tiện chờ một chút sẽ tiến vào.
“Anh.... không thể chạm vào tôi như vậy!" Cô kinh hãi kêu lên.
“Được! Vậy đổi lại em chạm vào tôi." Lúc này hắn rất dễ chấp nhận lời yêu cầu của cô.
Hắn đứng dậy cởi áo của mình, lộ ra lông ngực dày đặc, trở mình nằm chết dí một bên, ung dung nhìn cô.
Vân Yên nhìn gương mặt của hắn. Khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một tia bất an, ngượng ngùng nói: “Tôi không biết... ."
“Chạm vào tôi, chủ động hôn tôi."cHắn từ trước đến giờ không thích phụ nữ chủ động, nhưng hắn cũng không biết nguyên nhân vì sao hắn đối với cô lại có một phần dục vọng khao khát.
Hắn mong đợi cô dùng nhiệt độ đôi môi mình thỏa mãn linh hồn đói khát của hắn, loại cảm giác này hắn chưa từng trải qua.
Diêm Thiên Phạm đáp ứng cô, nhưng muốn cô nhớ rõ một chuyện – mỗi một tấc trên người cô, mỗi một giây phút của cô đều thuộc về hắn.
Vân Yên tìm được Bạch Tung Nhạc, đem những lời Diêm Thiên Phạm nói với cô hỏi hắn một lần.
“Cha, anh ta nói thật sao?"
“Là thật! Là cha.... phạm phải sai lầm, cha cũng rất hối hận, con gái... con tha thứ cho cha được không?" Gần đây hắn đánh bạc thiếu một khoản nợ lớn, không có con gái giúp đỡ, hắn rất khó mà vượt qua cửa ải khó khăn này.
“Cha... " Cha làm sao có thể làm ra loại chuyện không có đạo đức như vậy, đó là vợ của bạn tốt của cha!
“Con gái, cha biết rõ sai rồi, cha thật lòng muốn hối cải, con giúp cha lần này đi! Cha.... không muốn mất đi công ty." Bạch Tung Nhạc kéo xuống nét mặt già nua cầu khẩn con gái.
“Cha, cha biết điều kiện của Diêm Thiên Phạm sao?" Vân Yên khổ sở hỏi.
Nghe được câu hỏi của con gái, Bạch Tung Nhạc chột dạ cúi đầu.
“Cha……." Hắn không còn gì để nói.
“Cha, cha biết phải không? Cha muốn con làm tình nhân của hắn sao?" Vân Yên bi thương chất vấn.
“Vân Yên, cha thấy Diêm Thiên Phạm, dáng dấp nó anh tuấn, còn có một công ty lớn, đi theo nó.... con sẽ không phải chịu khổ, mặc dù bây giờ con chỉ là tình nhân, nhưng nếu con mang thai con của nó, giá trị con người của con không còn giống như thường ngày nữa." Bạch Tung Nhạc ngập ngừng nói.
Nghe được lời này của cha, Vân Yên không khỏi lắc đầu lia lịa.
Cô chỉ có thể nói sống với cha nhiều năm như vậy, cô thật sự chưa hiểu rõ về cha, cha vậy mà không quan tâm đến tương lai của cô, nhưng dù thế nào, ông ấy cũng là cha của mình!
Cô không muốn thấy cha thân bại danh liệt hoặc tính mạng gặp nguy hiểm.
Cô tin tưởng tên đàn ông như dã thú không thể đoán trước đó nói được sẽ làm được.
“Cha, con biết nên làm như thế nào rồi." Cô chỉ có thề cầu nguyện, Diêm Thiên Phạm sẽ nhanh chóng chán ghét mình, sẽ trả lại tự do cho cô.
******
Bởi vì Vân Yên sợ phải đối mặt với Diêm Thiên Phạm, cho nên cô ở bên ngoài cả ngày đến khi trời tối, Vân Yên mới không thể không trở lại Diêm trạch đối mặt với hắn.
Khi cô vừa bước vào nhà, bên trong là một mảng tối đen, cô nhón chân muốn lên lầu, lúc này từ salon truyền tới một giọng nói trầm thấp.
“Tại sao trễ như vậy mới về?" Tiểu thiên sứ này cứ như vậy không kịp chờ đợi muốn rời khỏi hắn sao?
“Tôi đi mua chút đồ."Vân Yên cũng không xoay người lại, bởi vì cô lo sợ thân mình cao lớn uy mãnh của hắn sẽ làm cô cảm thấy bị áp bức.
“Tôi nói rồi, mỗi một giây của cô đều thuộc về tôi, tôi cũng không cho phép cô đi mua đồ." Hắn bá đạo chỉ trích.
“Anh làm sao vậy? Cho dù anh muốn tôi làm tình nhân của anh, anh cũng không thể tước đoạt tự do của tôi!" Cô căn cứ vào đạo lý bảo hộ quyền lợi của mình.
Diêm Thiên Phạm đứng dậy bước lên phía trước, trong mắt mang theo hàn quang sắc bén. “Bắt đầu từ hôm nay, thời gian của cô, mạng sống của cô toàn bộ đều thuộc về tôi, cô muốn đi đâu làm gì đều phải có sự đồng ý của tôi, nếu như tôi nói không được, cô chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo, không thương lượng."
“Anh.... làm sao lại bá đạo như vậy, không nói đạo lý?" Cho dù cô thật sự rất sợ hắn, nhưng cô vẫn lấy dũng khí để đối mặt với hắn.
Đôi mắt cô trong suốt giống như có thể đem tất cả đau thương của hắn lắng đọng lại, trong lòng hắn dâng lên một mảnh nhu tình, đột nhiên Diêm Thiên Phạm nhớ lại cô là con gái của kẻ thù hại chết cha mẹ.
Hắn bỗng nhiên nắm lấy cằm của cô, âm thanh nồng đậm lạnh lùng: “Tôi chính là không nói lý lẽ như vậy, tất cả đều là các người thiếu nợ tôi." Tất cả đều do cha cô gây họa, nếu như không phải cha cô quyến rũ mẹ hắn, vậy tình cảm chân thành của cha hắn cũng sẽ không chết.
Diêm Thiên Phạm ôm lấy eo cô, đi lên lầu.
“Anh muốn gì?" Cô dùng lực đẩy vào lồng ngực hắn, nhưng không đánh lại lực từ hai cánh tay hắn.
“Tôi muốn cái gì, chờ một chút cô sẽ biết." Hắn muốn chiếm giữ thiên sứ, hủy hoại cô hoàn toàn, để cho cô cũng như hắn, trầm luân trong địa ngục.
Hắn ôm cô đi đến phòng của hắn, hơn nữa còn vứt cô lên chiếc giường lớn màu đen.
“Anh.... đây là phòng của anh?" Gian phòng kia trang trí lộ ra vẻ âm trầm u ám cùng dương cương khí phách, rất phù hợp với khí chất trên người hắn, nhưng lúc này cô chỉ cảm thấy cô căn bản không khác gì sống chung một phòng với ác ma.
“Đúng vậy." Chỉ nhìn da thịt non mềm trước ngực cô đã có thể khiến cho bụng dưới của hắn nhanh chóng nổi lên phản ứng.
“Tôi muốn về phòng của tôi." Vân Yên giãy giụa từ trên giường đứng dậy, muốn trở về phòng của mình.
Thân thể rắn chắc của hắn lúc này cũng đang đè lên cô, không chịu để cho cô rời đi.
“Anh buông tôi ra!"Hơi thở nam tính mãnh liệt trên người hắn khiến cô cảm giác được một cỗ nguy hiểm.
Đôi mắt đen thâm thúy lẫn vào ma tính quỷ dị của hắn nhìn xuống cô, bàn tay chơi đùa vân vê tóc mai của cô. “Em là tình nhân của tôi, tôi muốn em ở đâu, em liền ở nơi đó. Cởi bỏ quần áo của em ra."
Hắn muốn nhìn một chút thân thể mềm mại của cô có mê hoặc lòng người như khuôn mặt của cô hay không, trong mắt hắn, phụ nữ đều giống nhau, đều dựa vào điều kiện thiên phú nổi trội xuất sắc, không ngừng mê hoặc đàn ông.
“Anh muốn làm gì?"Cô kinh hãi hỏi.
“Tôi chỉ muốn nhìn kỹ tình nhân của mình một chút. Nếu như em không muốn tự mình động thủ, tôi cũng có thể giúp em."
Bàn tay to của hắn một tay xé rách quần áo của cô, giọi vào đáy mắt thâm thúy tràn đầy dục vọng của hắn chính là áo lót tơ lụa che giấu bộ ngực tuyết trắng.
“Anh.... ." Hai tay của cô vòng ra trước ngựa, trong miệng không nói được một câu hoàn chỉnh.
“Xem ra em cũng không để tôi phải thất vọng." Hắn cách lớp nội y dùng hai ngón tay kẹp đầu ngực của cô, kéo nhẹ một cái.
“Anh không thể làm như vậy!" Cô ngượng ngùng quay đầu đi chỗ khác, cô chưa từng cùng người khác thân mật như vậy.
“Tôi muốn làm như thế nào cũng có thể." Hắn luồn tay vào bên trong ngực cô, kéo chiếc áo ngực lên trên, sau đó cởi bỏ.
“Đồ lót của tôi.... Anh..... Dừng tay!" Cô lo lắng.
Hắn làm như không nghe thấy lời của cô, bàn tay ôn hòa hiền hậu đi tới bụng cô, cuối cùng dừng lại ở nơi thần bí giữa hai chân cô.
“Anh.... Tại sao có thể như vậy.....Tà Ác!" Cõi lòng cô đầy phẫn hận chỉ trích.
“Nếu như tôi cởi quần lót của em ra, em còn có thể dùng từ gì để hình dung tôi?" Hắn một bộ đang xem kịch vui.
“Anh không thể làm như vậy!"
Cô vừa nói xong, hắn đã kéo quần lót của cô xuống, làm người cô không một mảnh vải che thân phơi bày trước mặt hắn.
“Anh.... “ Cô muốn trốn tránh ánh mắt mãnh liệt của hắn, nhưng thân thể cao lớn của hắn ép tới khiến cô không thể dời đi chút nào.
Hắn đem hai đùi cô tách ra, phản chiếu trong tầm mắt hắn chính là một vùng rừng rậm đen mềm, bộ ngực trắng nõn mới vừa bị hắn nhéo qua bây giờ lộ ra vẻ sưng đỏ, vòng eo mảnh khảnh tựa hồ không đủ nắm, nơi kín đáo như ẩn như hiện tựa như đang hoan nghênh hắn viếng thăm.
Trần trụi trước mặt hắn làm Vân Yên không cầm được những giọt nước mắt nóng hổi.
“Khóc? Em không biết nước mắt của phụ nữ càng khơi lên dục vọng chinh phục của đàn ông sao?"
Hắn cúi mình liếm láp nước mắt trên mặt cô, vẫn dùng ánh mắt khinh miệt nhìn khuôn mặt xinh đẹp hoa lê đái vũ của cô.
Hắn tà tứ vuốt ve bắp đùi mềm mại của cô, nhẹ nhàng lướt qua khu rừng rậm của cô.
Cô nhìn gương mặt tuấn tú của hắn, hoảng hốt giống như treo trên vách đá sắp rơi xuống, cô muốn đẩy sức nặng trên người ra, bất đắc dĩ lại không thể mảy may di động hắn.
Đôi mắt Diêm Thiên Phạm bởi vì thân thể trẻ trung trắng noãn của cô càng thêm thâm thúy, khuôn mặt cũng càng thêm thâm trầm.
Ngón tay tà ác của hắn chọc vào bên trong hoa huyệt của cô, nghĩ muốn dò xét sự chặt chẽ của lối vào mềm mại, thuận tiện chờ một chút sẽ tiến vào.
“Anh.... không thể chạm vào tôi như vậy!" Cô kinh hãi kêu lên.
“Được! Vậy đổi lại em chạm vào tôi." Lúc này hắn rất dễ chấp nhận lời yêu cầu của cô.
Hắn đứng dậy cởi áo của mình, lộ ra lông ngực dày đặc, trở mình nằm chết dí một bên, ung dung nhìn cô.
Vân Yên nhìn gương mặt của hắn. Khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một tia bất an, ngượng ngùng nói: “Tôi không biết... ."
“Chạm vào tôi, chủ động hôn tôi."cHắn từ trước đến giờ không thích phụ nữ chủ động, nhưng hắn cũng không biết nguyên nhân vì sao hắn đối với cô lại có một phần dục vọng khao khát.
Hắn mong đợi cô dùng nhiệt độ đôi môi mình thỏa mãn linh hồn đói khát của hắn, loại cảm giác này hắn chưa từng trải qua.
Tác giả :
Đường Y