Trạch Thiên Ký
Quyển 1 - Chương 184-1: Chuyện đã từng (p1)
Thí sinh còn lại hiển nhiên không có loại đãi ngộ này như Trần Trường Sinh, bọn họ nhìn Trần Trường Sinh bị vây ở giữa các đại nhân vật bên ngoài, có người lộ vẻ mặt hâm mộ, có người thì rất thông cảm, Đường Tam Thập Lục nói với Quan Phi Bạch:
- Nếu người đứng đầu danh sách nhất định phải được như vậy, ta thà rằng không lấy.
- Ta cũng thà rằng không cần.
Quan Phi Bạch nói, bỗng nhiên đã tỉnh hồn lại, nói:
- Tuy nhiên, chúng ta rất quen sao? Hơn nữa, chỉ bằng ngươi cũng có thể lấy được vị trí đứng đầu danh sách sao?
- Cũng đã đánh xong, đến mức không đội trời chung như vậy, ngươi chẳng lẽ không cảm thấy chúng ta lúc này nên cùng thông cảm một chút cái người đáng thương Trần Trường Sinh kia?
Đường Tam Thập Lục nói là nói như vậy, nhưng không có ý tiến lên giải vây thay Trần Trường Sinh, bọn họ đều là đại nhân vật chân chính, gia gia của hắn đến còn không sai biệt lắm, thân phận địa vị của hắn còn kém xa lắm rồi.
Trần Trường Sinh thực không thích ứng trường hợp này, hơn nữa không thích ứng mùi thơm phảng phất trên người của những đại nhân vật này, nhưng trong lòng hắn duy trì vô cùng tốt, phương diện cấp bậc lễ nghĩa tìm không ra bất cứ vấn đề gì.
Ngay vào lúc này, trước điện bỗng nhiên yên tĩnh lại, những người kia vây ở bên cạnh hắn đều tản ra, tránh ra một lối đi, chỉ thấy Từ Thế Tích đã đi tới từ đám người bên ngoài.
Từ Thế Tích là Đông Ngự Thần Tướng thân cận của Thánh Hậu nương nương tín nhiệm, hơn nữa có nữ nhi tốt, địa vị ở trong triều từ trước đến nay không tầm thường, nhưng lúc này đồng liêu trong triều và các giáo chủ đại nhân kia nhường đường cho hắn, cũng không phải vài nguyên nhân căn bản này, mà là vì biết quan hệ phức tạp giữa hắn cùng với Trần Trường Sinh.
Các đại nhân vật này lúc trước nói chuyện với Trần Trường Sinh giống như bề trên, nhưng thật phải nói bề trên, trong kinh đô cũng chỉ có vợ chồng của Từ Thế Tích có thể tính trưởng bối của hắn, quan trọng nhất là, chuyện hôn ước kia ồn ào huyên náo, mọi người rất muốn biết lúc này Từ Thế Tích và Trần Trường Sinh gặp mặt sẽ nói cái gì, có rất nhiều người đã chuẩn bị tâm lý xem Từ Thế Tích chê cười
Trước điện trở nên có chút an tĩnh.
Từ Thế Tích chậm rãi đi tới từ đám người bên ngoài, đứng ở trước người của Trần Trường Sinh, vẻ mặt lãnh đạm, trên cao nhìn xuống.
Trần Trường Sinh thi lễ, nhưng không có lên tiếng.
- Biểu hiện trên Đại Triều Thí... Không tệ.
Từ Thế Tích nhìn ánh mắt của hắn nói, giọng điệu bề trên rõ ràng, rơi vào trong tai mọi người, nhưng có chút gượng gạo.
Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút, không có tiếp lời.
Lông mày của Từ Thế Tích hơi hơi vén lên, bỗng nhiên nói:
- Buổi tối tới nhà ăn cơm.
Nghe lời này, một vùng xôn xao giữa quảng trường.
Không ai nói cái gì, nhưng rất nhiều người cũng nhịn không được liên tục oán thầm, nhất là phái đại thần xưa kia, lại không ngừng thầm mắng da mặt người này dường như còn dầy hơn so với thành cung, sao sinh vô sỉ như thế?
Vượt quá dự kiến của mọi người, Trần Trường Sinh suy nghĩ một lát rồi nói ra:
- Được.
Từ Thế Tích nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn, xác nhận hắn là thực sự nghe hiểu lời mời của mình và đồng ý, vẻ mặt hơi vui mừng, không nói thêm gì nữa, hắn gật gật đầu liền xoay người rời khỏi.
Sau khi Đại Triều Thí công bố kết quả thi, là thông lệ dạo phố.
Lấy Trần Trường Sinh dẫn đầu, các thí sinh bước lên liễn xe đặc chế, đang trong bao vây của dân chúng, đi lại từ con đường bên cạnh kinh đô thành Lạc Thủy, lượn quanh đi một vòng, ít nhất cần hai canh giờ.
Cả tòa đô thành đều hòa vào trong không khí hoan lạc.
Thỉnh thoảng có hoa tươi và trái cây được dân chúng ném lên trên liễn xe. Bốn người trên liễn xe Trần Trường Sinh, Cẩu Hàn Thực, Quan Phi Bạch, Đường Tam Thập Lục, được ném hoa tươi và trái cây nhiều nhất, nếu không phải triều đình sớm có gặp qua, đã cử rất nhiều quân sĩ không ngừng ra bên ngoài lấy, chỉ sợ mấy người bọn họ thật muốn bị hoa quả chôn sống rồi.
Đi vòng qua góc tây nam Hoàng thành, Trần Trường Sinh cảm thấy có chút khát, không nghĩ nhiều lắm, sờ soạng quả dưa hồng từ bên người cắn một miệng, chỉ cảm thấy cửa miệng hương vị ngọt ngào giòn tan, rất là thoải mái, lại không nghĩ rằng chính động tác này của hắn, lại rước lấy một trận mưa quả dưa hồng, đánh đập hắn ôm đầu không nói gì.
Nhìn từ quả dưa hồng trong mưa rơi xuống hoàng cung, đã thấy được Lăng Yên Các, cũng đã nhìn thấy đài Cam Lộ. Hắn cảm thấy nhìn được bên đài Cam Lộ có một chấm đen nhỏ, hắn cho rằng đó là dê đen.
Hắn phất phất tay hướng bên kia. Sau đó hắn nhìn thấy vẻ mặt phức tạp Sương Nhi cô nương trong đám người, nhớ tới bữa cơm kia đêm nay, tay vẫy vẫy trở nên có chút nặng trĩu.
Vô số hoa tươi từ không trung rơi xuống trong xe, Trần Trường Sinh thu hồi tầm mắt, lấy đóa hoa trên vạt áo xuống, gật đầu ra hiệu hướng về phía đám người xung quanh, cảm tạ sự khẳng khái cùng sự nhiệt tình của bọn họ.
Ở một vùng Phế Viên nào đó trong chỗ sâu của Hoàng cung, cũng có hoa rơi xuống, vài mai xuân chịu rét nọ bị gió nhẹ phẩy, rơi xuống nhụy hoa hồng nhạt thật nhỏ, ở mặt đất bên đầm nhợt nhạt hiện lên một tầng, nhìn rất là xinh đẹp.
Giáo hoàng đại nhân cùng Thánh Hậu nương nương đứng ở giữa vùng mai vỡ này, đang nhìn đầm Hắc Long trước mặt.
- Hôm trước hắn tham gia Đại Triều Thí ở trong cung học, hẳn là đã vào Top 16? Ta lúc ấy nói đã đến nơi này rồi... Kết quả thật không ngờ, đứa nhỏ này rõ ràng không có dừng bước lại.
Thánh Hậu nương nương nhìn vài cây hoa nọ bên đầm, lẳng lặng cảm giác hương vị lịch sử của Đồng Cung , trì hoãn âm thanh nói chuyện. Bà không muốn để Trần Trường Sinh lấy được vị trí đứng đầu danh sách Đại Triều Thí, có vô số loại phương pháp, ví như lúc đó theo đạo lý nên làm cái gì đó ở hiện trường trận đối chiến Mạc Vũ, nhưng cuối cùng bà cũng không có làm gì.
Bà hơi hơi nhướn mày nhìn phía Giáo hoàng nói:
- Bây giờ nghĩ lại, Thanh Đằng Yến đêm đó, Mạc Vũ mang đến nơi đây đứa bé kia, ý đồ dùng Đồng Cung giam hắn, cũng có thể là ý của ngài?
Giáo hoàng bình tĩnh nói:
- Đứa bé kia xem ra ở Mạc Vũ, ta cùng với nương nương người vô cùng khác biệt, người tôn kính ta tựa như tôn kính nương nương, sau sự việc mặc dù phát hiện có chút không ổn, cũng không thể nói.
- Mai Lý Sa đã an tĩnh nhiều hơn hai trăm năm, Trần Trường Sinh từ năm trước bắt đầu vào kinh thành, bỗng nhiên giống như thay đổi bản thân, ta lúc ấy liền cảm thấy có chút không đúng.
Thánh Hậu nương nương chịu hai tay đi đến bên đầm, nhìn thấy bóng của mây đứng yên trên bầu trời xanh ở mái hiên cung trong đầm nước, thản nhiên nói:
- Ta đương nhiên biết Trần Trường Sinh và Quốc Giáo Học Viện là phơi ra cụ thể của một số lão nhân nào đó không cam lòng, đối với việc an bài này, chỉ là chưa từng để ý qua, tựa như đêm nào ta nói qua với Mạc Vũ như vậy, ngực của ta có thể cất chứa toàn bộ thiên hạ, thì làm thế nào có thể chịu được một tòa Quốc Giáo Học Viện và một thiếu niên?
Nói đến chỗ này, bà xoay người lại, lẳng lặng nhìn ánh mắt Giáo hoàng, nói:
- Nhưng ngài chợt đã biểu lộ thái độ, hơn nữa là liên tục hai lần tỏ thái độ, điều này không thể không khiến ta có chỗ cảnh giác.
- Nếu người đứng đầu danh sách nhất định phải được như vậy, ta thà rằng không lấy.
- Ta cũng thà rằng không cần.
Quan Phi Bạch nói, bỗng nhiên đã tỉnh hồn lại, nói:
- Tuy nhiên, chúng ta rất quen sao? Hơn nữa, chỉ bằng ngươi cũng có thể lấy được vị trí đứng đầu danh sách sao?
- Cũng đã đánh xong, đến mức không đội trời chung như vậy, ngươi chẳng lẽ không cảm thấy chúng ta lúc này nên cùng thông cảm một chút cái người đáng thương Trần Trường Sinh kia?
Đường Tam Thập Lục nói là nói như vậy, nhưng không có ý tiến lên giải vây thay Trần Trường Sinh, bọn họ đều là đại nhân vật chân chính, gia gia của hắn đến còn không sai biệt lắm, thân phận địa vị của hắn còn kém xa lắm rồi.
Trần Trường Sinh thực không thích ứng trường hợp này, hơn nữa không thích ứng mùi thơm phảng phất trên người của những đại nhân vật này, nhưng trong lòng hắn duy trì vô cùng tốt, phương diện cấp bậc lễ nghĩa tìm không ra bất cứ vấn đề gì.
Ngay vào lúc này, trước điện bỗng nhiên yên tĩnh lại, những người kia vây ở bên cạnh hắn đều tản ra, tránh ra một lối đi, chỉ thấy Từ Thế Tích đã đi tới từ đám người bên ngoài.
Từ Thế Tích là Đông Ngự Thần Tướng thân cận của Thánh Hậu nương nương tín nhiệm, hơn nữa có nữ nhi tốt, địa vị ở trong triều từ trước đến nay không tầm thường, nhưng lúc này đồng liêu trong triều và các giáo chủ đại nhân kia nhường đường cho hắn, cũng không phải vài nguyên nhân căn bản này, mà là vì biết quan hệ phức tạp giữa hắn cùng với Trần Trường Sinh.
Các đại nhân vật này lúc trước nói chuyện với Trần Trường Sinh giống như bề trên, nhưng thật phải nói bề trên, trong kinh đô cũng chỉ có vợ chồng của Từ Thế Tích có thể tính trưởng bối của hắn, quan trọng nhất là, chuyện hôn ước kia ồn ào huyên náo, mọi người rất muốn biết lúc này Từ Thế Tích và Trần Trường Sinh gặp mặt sẽ nói cái gì, có rất nhiều người đã chuẩn bị tâm lý xem Từ Thế Tích chê cười
Trước điện trở nên có chút an tĩnh.
Từ Thế Tích chậm rãi đi tới từ đám người bên ngoài, đứng ở trước người của Trần Trường Sinh, vẻ mặt lãnh đạm, trên cao nhìn xuống.
Trần Trường Sinh thi lễ, nhưng không có lên tiếng.
- Biểu hiện trên Đại Triều Thí... Không tệ.
Từ Thế Tích nhìn ánh mắt của hắn nói, giọng điệu bề trên rõ ràng, rơi vào trong tai mọi người, nhưng có chút gượng gạo.
Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút, không có tiếp lời.
Lông mày của Từ Thế Tích hơi hơi vén lên, bỗng nhiên nói:
- Buổi tối tới nhà ăn cơm.
Nghe lời này, một vùng xôn xao giữa quảng trường.
Không ai nói cái gì, nhưng rất nhiều người cũng nhịn không được liên tục oán thầm, nhất là phái đại thần xưa kia, lại không ngừng thầm mắng da mặt người này dường như còn dầy hơn so với thành cung, sao sinh vô sỉ như thế?
Vượt quá dự kiến của mọi người, Trần Trường Sinh suy nghĩ một lát rồi nói ra:
- Được.
Từ Thế Tích nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn, xác nhận hắn là thực sự nghe hiểu lời mời của mình và đồng ý, vẻ mặt hơi vui mừng, không nói thêm gì nữa, hắn gật gật đầu liền xoay người rời khỏi.
Sau khi Đại Triều Thí công bố kết quả thi, là thông lệ dạo phố.
Lấy Trần Trường Sinh dẫn đầu, các thí sinh bước lên liễn xe đặc chế, đang trong bao vây của dân chúng, đi lại từ con đường bên cạnh kinh đô thành Lạc Thủy, lượn quanh đi một vòng, ít nhất cần hai canh giờ.
Cả tòa đô thành đều hòa vào trong không khí hoan lạc.
Thỉnh thoảng có hoa tươi và trái cây được dân chúng ném lên trên liễn xe. Bốn người trên liễn xe Trần Trường Sinh, Cẩu Hàn Thực, Quan Phi Bạch, Đường Tam Thập Lục, được ném hoa tươi và trái cây nhiều nhất, nếu không phải triều đình sớm có gặp qua, đã cử rất nhiều quân sĩ không ngừng ra bên ngoài lấy, chỉ sợ mấy người bọn họ thật muốn bị hoa quả chôn sống rồi.
Đi vòng qua góc tây nam Hoàng thành, Trần Trường Sinh cảm thấy có chút khát, không nghĩ nhiều lắm, sờ soạng quả dưa hồng từ bên người cắn một miệng, chỉ cảm thấy cửa miệng hương vị ngọt ngào giòn tan, rất là thoải mái, lại không nghĩ rằng chính động tác này của hắn, lại rước lấy một trận mưa quả dưa hồng, đánh đập hắn ôm đầu không nói gì.
Nhìn từ quả dưa hồng trong mưa rơi xuống hoàng cung, đã thấy được Lăng Yên Các, cũng đã nhìn thấy đài Cam Lộ. Hắn cảm thấy nhìn được bên đài Cam Lộ có một chấm đen nhỏ, hắn cho rằng đó là dê đen.
Hắn phất phất tay hướng bên kia. Sau đó hắn nhìn thấy vẻ mặt phức tạp Sương Nhi cô nương trong đám người, nhớ tới bữa cơm kia đêm nay, tay vẫy vẫy trở nên có chút nặng trĩu.
Vô số hoa tươi từ không trung rơi xuống trong xe, Trần Trường Sinh thu hồi tầm mắt, lấy đóa hoa trên vạt áo xuống, gật đầu ra hiệu hướng về phía đám người xung quanh, cảm tạ sự khẳng khái cùng sự nhiệt tình của bọn họ.
Ở một vùng Phế Viên nào đó trong chỗ sâu của Hoàng cung, cũng có hoa rơi xuống, vài mai xuân chịu rét nọ bị gió nhẹ phẩy, rơi xuống nhụy hoa hồng nhạt thật nhỏ, ở mặt đất bên đầm nhợt nhạt hiện lên một tầng, nhìn rất là xinh đẹp.
Giáo hoàng đại nhân cùng Thánh Hậu nương nương đứng ở giữa vùng mai vỡ này, đang nhìn đầm Hắc Long trước mặt.
- Hôm trước hắn tham gia Đại Triều Thí ở trong cung học, hẳn là đã vào Top 16? Ta lúc ấy nói đã đến nơi này rồi... Kết quả thật không ngờ, đứa nhỏ này rõ ràng không có dừng bước lại.
Thánh Hậu nương nương nhìn vài cây hoa nọ bên đầm, lẳng lặng cảm giác hương vị lịch sử của Đồng Cung , trì hoãn âm thanh nói chuyện. Bà không muốn để Trần Trường Sinh lấy được vị trí đứng đầu danh sách Đại Triều Thí, có vô số loại phương pháp, ví như lúc đó theo đạo lý nên làm cái gì đó ở hiện trường trận đối chiến Mạc Vũ, nhưng cuối cùng bà cũng không có làm gì.
Bà hơi hơi nhướn mày nhìn phía Giáo hoàng nói:
- Bây giờ nghĩ lại, Thanh Đằng Yến đêm đó, Mạc Vũ mang đến nơi đây đứa bé kia, ý đồ dùng Đồng Cung giam hắn, cũng có thể là ý của ngài?
Giáo hoàng bình tĩnh nói:
- Đứa bé kia xem ra ở Mạc Vũ, ta cùng với nương nương người vô cùng khác biệt, người tôn kính ta tựa như tôn kính nương nương, sau sự việc mặc dù phát hiện có chút không ổn, cũng không thể nói.
- Mai Lý Sa đã an tĩnh nhiều hơn hai trăm năm, Trần Trường Sinh từ năm trước bắt đầu vào kinh thành, bỗng nhiên giống như thay đổi bản thân, ta lúc ấy liền cảm thấy có chút không đúng.
Thánh Hậu nương nương chịu hai tay đi đến bên đầm, nhìn thấy bóng của mây đứng yên trên bầu trời xanh ở mái hiên cung trong đầm nước, thản nhiên nói:
- Ta đương nhiên biết Trần Trường Sinh và Quốc Giáo Học Viện là phơi ra cụ thể của một số lão nhân nào đó không cam lòng, đối với việc an bài này, chỉ là chưa từng để ý qua, tựa như đêm nào ta nói qua với Mạc Vũ như vậy, ngực của ta có thể cất chứa toàn bộ thiên hạ, thì làm thế nào có thể chịu được một tòa Quốc Giáo Học Viện và một thiếu niên?
Nói đến chỗ này, bà xoay người lại, lẳng lặng nhìn ánh mắt Giáo hoàng, nói:
- Nhưng ngài chợt đã biểu lộ thái độ, hơn nữa là liên tục hai lần tỏ thái độ, điều này không thể không khiến ta có chỗ cảnh giác.
Tác giả :
Miêu Nị