Trạch Thiên Ký
Quyển 1 - Chương 177: Bí mật trong kiếm
Hai vị đại giáo chủ thánh đường cũng rất lặng lẽ, bởi vì rung đọng, cũng bởi vì thời gian kết thúc trận Thu Vũ sớm hơn, từ sau trận Thu Vũ, hai vị đầu sỏ quốc giáo này rất ít nói chuyện, cho dù là Mai Lý Sa, giáo chủ địa nhân của Giáo Xu Xứ tự mình trình diện cũng không thể khiến ánh mắt của bọn họ biến hóa nhiều.
Thu Vũ đến từ thế giới Thanh Diệp bên ngoài, đại biểu cho ý chí của Giáo hoàng đại nhân.
Bọn họ là người thân tín của Giáo hoàng đại nhân, là nhân vật đại biểu cho các tín đồ và đại thần trong triều, cho nên bọn họ mới có thể dùng hết sức lực áp chế Trần Trường Sinh, ai lại nghĩ tới Giáo Hoàng địa nhân lại dùng mấy trận Thu Vũ kia biểu lộ thái độ đối với Trần Trường Sinh, bọn họ sao có thể không khiếp sợ? Về phần trận đối chiến của Trần Trường Sinh và Cẩu Hàn Thực ở dưới lầu, bọn họ không biết nên chọn loại lập trường nào, chỉ cảm thấy Trần Trường Sinh như là đã sáng tạo ra quá nhiều kỳ tích, hoặc là, hắn thật sự có khả năng làm được việc kia.
Cảm xúc của các đại nhân vật bên cửa sổ lầu hai khác nhau, trầm mặc không nói, chỉ có giáo chủ đại nhân Mai Lý Sa của Giáo Xa Xứ vừa mới trình diện không lâu vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như trước—— lão nhân gia cũng bị chấn động tinh thần bởi vì Trần Trường Sinh đột nhiên Thông U, nhưng hắn không hề biến sắc, bởi vì tất cả còn chưa kết thúc.
Lông mày của Tiết Tỉnh Xuyên càng ngày càng nhướng lên cao, dường như phát hiện được chuyện gì đó thú vị, còn mày của Từ Thế Tích lại nhíu lại càng ngày càng chặt, giống như thấy được chuyện gì đó vô cùng không thú vị.
Bất kể đám người trên lầu nghĩ như thế nào, chiến đấu vẫn cứ tiếp tục.
Trần Trường Sinh lần thứ ba vọt về phía Cẩu Hàn Thực, bước chân biến ảo khó dò, xuyên qua từng màn mưa mà vào, lặng yên không một tiếng động đi tới trước người của Cẩu Hàn Thực.
Hắn chém tới một kiếm, trên đoản kiếm mang theo chân nguyên cực kỳ hùng hậu, thanh âm ve kêu bên ngoài Tẩy Trần Lâu chợt được đề cao, vũ vân trên bầu trời xanh cũng phát ra từng tiếng sấm rền, uy lực vô tận.
Sau khi Thông U, thực lực của hắn quả nhiên được nâng cao trên phạm vi lớn.
Đối mặt với một kiếm này, Cẩu Hàn Thực vẫn bình tĩnh như cũ, lúc trước Trần Trường Sinh Thông U đã khiến hắn rung động, nhưng lúc này trên khuôn mặt của hắn lại không còn một chút nào.
Hắn nắm chuôi kiếm không biết phải dùng bao nhiêu bạc mới đúc thành, khẽ lật cổ tay, phá không mà đi, chỉ thấy đầu kiếm nháy mắt dâng lên một vòng thái dương, chiếu sáng cả bốn vách tường.
Phía trước mũi kiếm dường như thật sư dâng lên một vòng thái dương.
Đây không phải là trời chiều mang theo mùi vị tàn huyết, cũng không phải ánh mặt trời mang theo tươi mát vô tận mà là chính ngọ mạnh nhất, màu trắng rừng rực nhất, sáng ngời nhất, căn bản không thể nhìn trực tiếp vào nó.
Không phải Ngư Ca Tam Kiếm là mạnh nhất của Cẩu Hàn Thực? Không, là đệ tử của Ly Sơn Kiếm Tông làm sao có thể chỉ đỗ lại một thuyền trên biển kiếm đạo? Một kiếm này mới là một kiếm mạnh nhất của hắn.
Nhìn kiếm mang theo thái dương này, vẻ mặt Trần Trường Sinh khẽ ngưng trọng, nhưng bộ pháp lại không có bất kỳ ngưng trệ. Ngược lại trên cửa sổ lầu hai lại vang lên mấy tiếng kinh hô, bên trong tràn ngập khiếp sợ và nghi hoặc.
- Kim Ô, điều này sao có thể.
- Kim Ô của Ly Sơn, chẳng lẽ người nọ đã trở lại.
Một kiếm này của Cẩu Hàn Thực, chính là một kiếm Kim Ô đã thất truyền của Ly Sơn Kiếm Tông mấy trăm năm trước, tương truyền chỉ có vị tiểu sư thúc huyền thoại kia mới có thể có được loại kiếp pháp này, ai cũng biết cái này có uy lực rất hùng mạnh, có thể áp chế mọi kiếm pháp, bây giờ lại xuất hiện trong cuộc thi Đại Triều Thí năm nay.
Theo thái dương xuất hiện trên đầu kiếm của Cẩu Hàn Thực, thiên địa lập tức biến sắc, bên trong Tẩy Trần Lâu giống như ban ngày, từng hạt mưa bụi biến thành ngọc tuyến, ánh nắng chiếu trên bầu trời xa xa bên ngoài lâu trong nháy mắt liền biến mất, vầng thái dương kia giống như đang vào lúc giữa trưa, tản mát ra ánh sáng mãnh liệt. Cả tòa Tẩy Trần Lâu, bao gồm cây bên ngoài Lâu và mưa bên trong lầu đều đồng loạt bốc cháy lên, giống như hoàng kim.
Không hề nghi ngờ, một kiếm này chính là tuyệt học của Ly Sơn Kiếm Tông, là thủ đoạn hùng mạnh nhất.
Cùng một cảnh giới, làm sao có thể tìm được phương pháp chứ?
Cho dù là Học Viện Quốc Giáo thời kỳ toàn thịnh, viện trưởng và giáo sư có học thức uyên bác, cảnh giới cao thâm cũng không tìm được biện pháp phá vỡ bí mật bộ kiếm pháp của vị tiểu sư thúc Ly Sơn kia, huống chi là Trần Trường Sinh bây giờ?
Không ai cho rằng Trần Trường Sinh có thể phá vỡ một kiếm này của Cẩu Hàn Thực.
Nhưng hắn vẫn cầm kiếm xông vào như cũ, trầm mặc mà chuyên chú, giống như căn bản không nhìn thấy vầng thái dương kia, cũng không thấy kiếm của Cẩu Hàn Thực, cũng không thấy một tầng màu vàng trên Tẩy Trần Lâu.
Trên vẻ mặt trẻ con của hắn có chút kiên quyết và khẳng định. Các đại nhân vật nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, không hiểu sao lại sinh ra một loại cảm giác, giống như hắn thật sự có biện pháp phá vỡ một kiếm này.
Hơn nữa hắn dường như cảm giác mình có thể dễ dàng phá vỡ một kiếm này.
Cẩu Hàn Thực cũng nhìn ánh mắt của hắn, ở giữa mặt mày hắn kiên định, nhìn thiếu niên đang cầm kiếm đâm về phía mình, hắn thậm chí cảm giác mình thấy được quân lâm thiên hạ khí phách.
Nếu như là thời điểm bình thường, hắn sẽ vô cùng thưởng thức ý chí là lực tinh thần cường đại của Trần Trường Sinh.
Nhưng vào giờ khắc này hắn rất phẫn nộ.
Bởi vì Trần Trường Sinh không có khả năng phá vỡ một kiếm này.
Thái độ của Trần Trường Sinh rất giống với vị tiểu sư thúc huyền thoại của Ly Sơn Kiếm Tông.
Trần Trường Sinh làm thế nào để phá được bí mật của Kim Ô? Vì sao hắn lại có biểu hiện tin tưởng như vậy? Hay bởi vì Tổng Quyết kiếm pháp Ly Sơn bây giờ đang ở Học Viện Quốc Giáo, hắn liền thuộc lòng kiếm pháp Ly Sơn như lòng bàn tay? Không, bí mật Kim Ô kiếm thuộc truyền thừa của vị tiểu sư thúc huyền thoại kia, vấy quan hệ phức tạp của người kia và Kiếm Tông Ly Sơn, bộ kiếm pháp này căn bản không có trong Tổng Quyết kiếm pháp Ly Sơn, Trần Trường Sinh khẳng định không có xem qua. Cẩu Hàn Thực rất giận dữ, cũng nghĩ tới điểm này cho nên hắn càng thêm khó hiểu, các đại nhân vật đang xem cuộc chiến trên lầu hai cũng mang theo vẻ mặt khó hiểu.
Trần Trường Sinh quả thật không phá được bí mật của Kim Ô kiếm có uy lực hùng mạnh này, hắn hiểu rất rõ, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ nhận thua, bởi vì ngoại trừ kiếm mẻ ra còn có rất nhiều phương pháp ứng đối.
Cổ tay hắn khẽ lật, đoản kiếm phá mưa mà đi, hóa thành một đạo vũ tuyến, theo phương hướng từ trên xuống chậm rãi cắt vào trên thân thể Cẩu Hàn Thực.
Hắn không hề nghĩ qua phải phá một kiếm này của Cẩu Hàn Thực, cũng không nghĩ qua phải chắn như thế nào, càng không nghĩ tới trốn tránh, hắn không để ý tới một kiếm này, chỉ trầm mặc phối hợp vung kiếm.
Mặt trời chói chang nhô lên cao, tàn vũ trong Tẩy Trần Lâu biến thành vô số đạo kim tuyến dày đặc.
Thu Vũ đến từ thế giới Thanh Diệp bên ngoài, đại biểu cho ý chí của Giáo hoàng đại nhân.
Bọn họ là người thân tín của Giáo hoàng đại nhân, là nhân vật đại biểu cho các tín đồ và đại thần trong triều, cho nên bọn họ mới có thể dùng hết sức lực áp chế Trần Trường Sinh, ai lại nghĩ tới Giáo Hoàng địa nhân lại dùng mấy trận Thu Vũ kia biểu lộ thái độ đối với Trần Trường Sinh, bọn họ sao có thể không khiếp sợ? Về phần trận đối chiến của Trần Trường Sinh và Cẩu Hàn Thực ở dưới lầu, bọn họ không biết nên chọn loại lập trường nào, chỉ cảm thấy Trần Trường Sinh như là đã sáng tạo ra quá nhiều kỳ tích, hoặc là, hắn thật sự có khả năng làm được việc kia.
Cảm xúc của các đại nhân vật bên cửa sổ lầu hai khác nhau, trầm mặc không nói, chỉ có giáo chủ đại nhân Mai Lý Sa của Giáo Xa Xứ vừa mới trình diện không lâu vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như trước—— lão nhân gia cũng bị chấn động tinh thần bởi vì Trần Trường Sinh đột nhiên Thông U, nhưng hắn không hề biến sắc, bởi vì tất cả còn chưa kết thúc.
Lông mày của Tiết Tỉnh Xuyên càng ngày càng nhướng lên cao, dường như phát hiện được chuyện gì đó thú vị, còn mày của Từ Thế Tích lại nhíu lại càng ngày càng chặt, giống như thấy được chuyện gì đó vô cùng không thú vị.
Bất kể đám người trên lầu nghĩ như thế nào, chiến đấu vẫn cứ tiếp tục.
Trần Trường Sinh lần thứ ba vọt về phía Cẩu Hàn Thực, bước chân biến ảo khó dò, xuyên qua từng màn mưa mà vào, lặng yên không một tiếng động đi tới trước người của Cẩu Hàn Thực.
Hắn chém tới một kiếm, trên đoản kiếm mang theo chân nguyên cực kỳ hùng hậu, thanh âm ve kêu bên ngoài Tẩy Trần Lâu chợt được đề cao, vũ vân trên bầu trời xanh cũng phát ra từng tiếng sấm rền, uy lực vô tận.
Sau khi Thông U, thực lực của hắn quả nhiên được nâng cao trên phạm vi lớn.
Đối mặt với một kiếm này, Cẩu Hàn Thực vẫn bình tĩnh như cũ, lúc trước Trần Trường Sinh Thông U đã khiến hắn rung động, nhưng lúc này trên khuôn mặt của hắn lại không còn một chút nào.
Hắn nắm chuôi kiếm không biết phải dùng bao nhiêu bạc mới đúc thành, khẽ lật cổ tay, phá không mà đi, chỉ thấy đầu kiếm nháy mắt dâng lên một vòng thái dương, chiếu sáng cả bốn vách tường.
Phía trước mũi kiếm dường như thật sư dâng lên một vòng thái dương.
Đây không phải là trời chiều mang theo mùi vị tàn huyết, cũng không phải ánh mặt trời mang theo tươi mát vô tận mà là chính ngọ mạnh nhất, màu trắng rừng rực nhất, sáng ngời nhất, căn bản không thể nhìn trực tiếp vào nó.
Không phải Ngư Ca Tam Kiếm là mạnh nhất của Cẩu Hàn Thực? Không, là đệ tử của Ly Sơn Kiếm Tông làm sao có thể chỉ đỗ lại một thuyền trên biển kiếm đạo? Một kiếm này mới là một kiếm mạnh nhất của hắn.
Nhìn kiếm mang theo thái dương này, vẻ mặt Trần Trường Sinh khẽ ngưng trọng, nhưng bộ pháp lại không có bất kỳ ngưng trệ. Ngược lại trên cửa sổ lầu hai lại vang lên mấy tiếng kinh hô, bên trong tràn ngập khiếp sợ và nghi hoặc.
- Kim Ô, điều này sao có thể.
- Kim Ô của Ly Sơn, chẳng lẽ người nọ đã trở lại.
Một kiếm này của Cẩu Hàn Thực, chính là một kiếm Kim Ô đã thất truyền của Ly Sơn Kiếm Tông mấy trăm năm trước, tương truyền chỉ có vị tiểu sư thúc huyền thoại kia mới có thể có được loại kiếp pháp này, ai cũng biết cái này có uy lực rất hùng mạnh, có thể áp chế mọi kiếm pháp, bây giờ lại xuất hiện trong cuộc thi Đại Triều Thí năm nay.
Theo thái dương xuất hiện trên đầu kiếm của Cẩu Hàn Thực, thiên địa lập tức biến sắc, bên trong Tẩy Trần Lâu giống như ban ngày, từng hạt mưa bụi biến thành ngọc tuyến, ánh nắng chiếu trên bầu trời xa xa bên ngoài lâu trong nháy mắt liền biến mất, vầng thái dương kia giống như đang vào lúc giữa trưa, tản mát ra ánh sáng mãnh liệt. Cả tòa Tẩy Trần Lâu, bao gồm cây bên ngoài Lâu và mưa bên trong lầu đều đồng loạt bốc cháy lên, giống như hoàng kim.
Không hề nghi ngờ, một kiếm này chính là tuyệt học của Ly Sơn Kiếm Tông, là thủ đoạn hùng mạnh nhất.
Cùng một cảnh giới, làm sao có thể tìm được phương pháp chứ?
Cho dù là Học Viện Quốc Giáo thời kỳ toàn thịnh, viện trưởng và giáo sư có học thức uyên bác, cảnh giới cao thâm cũng không tìm được biện pháp phá vỡ bí mật bộ kiếm pháp của vị tiểu sư thúc Ly Sơn kia, huống chi là Trần Trường Sinh bây giờ?
Không ai cho rằng Trần Trường Sinh có thể phá vỡ một kiếm này của Cẩu Hàn Thực.
Nhưng hắn vẫn cầm kiếm xông vào như cũ, trầm mặc mà chuyên chú, giống như căn bản không nhìn thấy vầng thái dương kia, cũng không thấy kiếm của Cẩu Hàn Thực, cũng không thấy một tầng màu vàng trên Tẩy Trần Lâu.
Trên vẻ mặt trẻ con của hắn có chút kiên quyết và khẳng định. Các đại nhân vật nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, không hiểu sao lại sinh ra một loại cảm giác, giống như hắn thật sự có biện pháp phá vỡ một kiếm này.
Hơn nữa hắn dường như cảm giác mình có thể dễ dàng phá vỡ một kiếm này.
Cẩu Hàn Thực cũng nhìn ánh mắt của hắn, ở giữa mặt mày hắn kiên định, nhìn thiếu niên đang cầm kiếm đâm về phía mình, hắn thậm chí cảm giác mình thấy được quân lâm thiên hạ khí phách.
Nếu như là thời điểm bình thường, hắn sẽ vô cùng thưởng thức ý chí là lực tinh thần cường đại của Trần Trường Sinh.
Nhưng vào giờ khắc này hắn rất phẫn nộ.
Bởi vì Trần Trường Sinh không có khả năng phá vỡ một kiếm này.
Thái độ của Trần Trường Sinh rất giống với vị tiểu sư thúc huyền thoại của Ly Sơn Kiếm Tông.
Trần Trường Sinh làm thế nào để phá được bí mật của Kim Ô? Vì sao hắn lại có biểu hiện tin tưởng như vậy? Hay bởi vì Tổng Quyết kiếm pháp Ly Sơn bây giờ đang ở Học Viện Quốc Giáo, hắn liền thuộc lòng kiếm pháp Ly Sơn như lòng bàn tay? Không, bí mật Kim Ô kiếm thuộc truyền thừa của vị tiểu sư thúc huyền thoại kia, vấy quan hệ phức tạp của người kia và Kiếm Tông Ly Sơn, bộ kiếm pháp này căn bản không có trong Tổng Quyết kiếm pháp Ly Sơn, Trần Trường Sinh khẳng định không có xem qua. Cẩu Hàn Thực rất giận dữ, cũng nghĩ tới điểm này cho nên hắn càng thêm khó hiểu, các đại nhân vật đang xem cuộc chiến trên lầu hai cũng mang theo vẻ mặt khó hiểu.
Trần Trường Sinh quả thật không phá được bí mật của Kim Ô kiếm có uy lực hùng mạnh này, hắn hiểu rất rõ, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ nhận thua, bởi vì ngoại trừ kiếm mẻ ra còn có rất nhiều phương pháp ứng đối.
Cổ tay hắn khẽ lật, đoản kiếm phá mưa mà đi, hóa thành một đạo vũ tuyến, theo phương hướng từ trên xuống chậm rãi cắt vào trên thân thể Cẩu Hàn Thực.
Hắn không hề nghĩ qua phải phá một kiếm này của Cẩu Hàn Thực, cũng không nghĩ qua phải chắn như thế nào, càng không nghĩ tới trốn tránh, hắn không để ý tới một kiếm này, chỉ trầm mặc phối hợp vung kiếm.
Mặt trời chói chang nhô lên cao, tàn vũ trong Tẩy Trần Lâu biến thành vô số đạo kim tuyến dày đặc.
Tác giả :
Miêu Nị