Tra Vương Tác Phi
Chương 25: Chỉ thấy toàn bất an
"Nếu ngươi lại tiếp tục trợn mắt giả chết, bản vương liền ăn ngươi!"
Trạm vương thì thầm vài lời chỉ hai người nghe, Dung Khuynh lập tức chỉnh chu tinh thần, hai tròng mắt sáng ngời có thần.
Trạm vương thấy vậy, cười một tiếng: "Xem ra, sủng hạnh của bản vương đối với ngươi mà nói, chỉ e là việc tránh không kịp nha!" Giọng thấp thấp trầm trầm, thanh thanh lương lương, ngữ điệu này... Hiển nhiên, Trạm vương không chút hài lòng với phản ứng của Dung Khuynh.
Là sủng hạnh? Chứ không phải là muốn mạng của nàng sao? Thì ra cái này trong mắt hắn còn không giống cái kia! Dung Khuynh lau mồ hôi, nhưng dù là ý nào thì cũng giúp nâng cao tinh thần cho nàng.
Uy thế cao ngạo, quyết định tùy cảm xúc, hành động đầy thô bạo. Đó đại khái chính là nguyên tắc làm việc của Trạm vương.
Lệnh đã ra, vô pháp chống trả, chỉ có thể nghe theo!
Nhấc chân bước đến trước mặt Trang Thi Nghiên, ngồi xổm xuống đối mặt nói nàng ta, cẩn thận quan sát.
Không thèm quan tâm đến u ám, lãnh ngạo lau không đi trong tròng mắt Trang Thi Nghiên. Mà chỉ nhìn da!
Mười bốn mười lăm tuổi, xanh miết như cỏ xuân, khuôn mặt xinh đẹp. Lớn lên nhìn không tệ, thông minh gan dạ cũng không kém. Thế nhưng lại dám tính kế đến yêu nghiệt kia, thật muốn nói ra một tiếng bội phục, chẳng bù cho nàng, đáng là đồ bỏ đi. Đáng tiếc, Dung Khuynh lại xui xẻo thay thế cho Trang Thi Nghiên, nếu không kẻ chết trên giường lúc trước, hẳn đã là nàng ta! Cho nên, nếu Dung Khuynh xử lí thật sự như Trạm vương nói....
Dung Khuynh sẽ ném tiểu nhóc con này đến trên giường Trạm vương. Sau khi để nàng ta được phong lưu khoái hạt, liền lập tức đưa đi gặp Diêm vương!
Để một nam nhân có thể làm nam nhân, một nữ nhân muốn được làm nữ nhân, cùng nhau lăn qua lăn lại! Hình ảnh kia...chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy vô cùng sảng khoái. Đáng tiếc...nhìn lại thân phận của mình, tâm nguyện này chỉ có thể chôn sâu dưới đáy lòng, nhất định khó có thể thực hiện.
Không nhắc tới Trạm vương, chỉ cần hai ngọn núi lớn sau lưng Trang Thi Nghiên kia thôi, nếu Dung Khuynh dám xử tử nàng ta, chắc chắn sau đó sẽ lập tức bị bóp chết.
Cả sự kiện, Dung Khuynh là người bị hại, là nạn nhân chính bị giận chó đánh mèo, hoàn toàn là một con người không có tiếng nói và cân lượng. Lần này cũng không ngoại lệ, nếu đã không thể lên tiếng, nàng cũng không muốn phải anh dũng chết đi. Bây giờ, để ta cho ngươi thấy làm sao để sống sót trong tình cảnh này!
Thái tử nhìn Dung Khuynh, kiên nhẫn đợi vị Dung cửu tiểu thư này sẽ trả lời thế nào!
Lặng im, thật lâu, trong tầm mắt mội người, Dung Khuynh chậm rãi mở miệng...
"Tha thứ người khác đôi lúc cũng chính là tử tế với chính mình, cho nên...." Dung Khuynh cười nhạt một tiếng, chứa đựng vài phân buồn bã, vài phân tiêu điều, lại thêm mấy phần mông lung: "Chuyện này... Xem là thần xui quỷ khiến cũng tốt, mà do trời đất trêu người cũng được. Nếu đã như thế thì hãy chấm dứt ở đây đi! Chỉ hi vọng, một ngày nào đó ngươi có thể thay đổi."
Hoàn thành vai thánh mẫu, Dung Khuynh đứng dậy, yên lặng đi ra ngoài. Bóng lưng kia, rất là hồn bay phách lạc, rất là cô đơn! Mà trong lòng....nàng lại đang cực lực nhẫn nhịn xúc động muốn chạy trốn, cố gắng chỉ bước đi thật chậm.
Nếu còn tiếp tục đứng lại ở cái nơi quỷ quái này nữa sẽ không hay, đối với nàng cũng không có chỗ tốt. Giữa một đám người chung một chiếc thuyền này, chỉ có nàng là cá nhân độc lập, còn bảo nàng đến xử tội họ? Thật là vô căn cứ. Cho nên rời khỏi đây là quyết định đúng, càng sớm càng tốt, chỉ mong tên Vương gia cặn bã kia đừng có tự dưng phát điên mà gọi nàng lại!
Tha thứ người khác đôi lúc chính là tử tế với bản thân mình? Trạm vương khẽ mân mân cằm, vậy có lẽ nàng đã quên chuyện mình tráo đen thành đỏ với Hồng Văn lúc trước. Còn thêm cái bóng lưng đó nữa, xuy....
***
Dung Khuynh rốt cuộc cũng trở lại Dung gia, nàng không cần nói gì, cũng không có ai hỏi nàng. Bởi vì tất cả những chuyện đó đã có nha đầu bên người nàng tự động mang ra bẩm báo với bọn họ.
Nha đầu bây giờ đang theo bên người nàng chính là gián điệp nằm vùng của Dung Lâm...
Lục Lâm nghe xong bẩm báo, vội thở ra một hơi đầy nhẹ nhõm. Nhưng Dung Kỳ lại nhăn mày, không nhịn được nói: "Nàng thân là một nữ tử, sao lại muốn xin Thái hậu cho rời kinh?"
"Không xin cái này thì xin cái gì? Chẳng lẽ xin vào Trạm vương phủ sao?"
"Với tình huống bây giờ của nàng, không vào Trạm vương phủ thì còn có thể đi đâu được nữa?" Xuất giá chắc chắn là không ai thèm lấy nàng, dù cho làm thiếp cũng không có người chịu nhận.
Dung Lâm nghe, hừ lạnh, trầm giọng nói: "Ngươi cho rằng chuyện đó chỉ cần nàng nói là Thái hậu liền có thể giúp nàng như ý sao?"
"Nhưng chẳng phải Thái hậu nói...."
"Chuyện của Trạm vương, Thái hậu có thể quyết định?"
Dung Kỳ lựa chọn im lặng.
Dung Lâm hé miệng nói ra chuyện này là nhất thời lỡ lời, nhưng bất quá đó lại chính là sự thật
Nếu Thái hậu có thể quyết định được chuyện của Trạm vương gia, thì chuyện tày trời của Trang Thi Nghiên kia cũng sẽ không tới lượt mọi người ai cũng biết, khiến Trang gia mất mặt lớn như thế.
"Không nói là đúng, nói mới là sai!" Trong chuyện này Dung Khuynh đúng là không làm sai, nhưng lúc ở Trạm vương phủ khi nảy nếu nàng thành thật nghe theo Trạm vương, xử trí Trang Thi Nghiên, hậu quả sau đó...sẽ không thể tưởng tượng nổi, Dung Lẫm nghĩ thôi cũng đã thấy sợ.
Nói tóm lại, mặc kệ Dung Khuynh là thiện lương đến độ không so đo tất cả hay là hiểu được lợi hại trong chuyện này nên buộc nhịn xuống hay sao đi nữa, thì lần này nàng không có mang họa đến cho Dung gia, Dung Lâm thở một hơi nhẹ nhõm.
"Phụ thân, nếu Khuynh Nhi không thể vào Trạm vương phủ, vậy sau này nàng phải làm sao bây giờ?" Dung Kỳ chau mày, lòng thầm lo lắng.
"Có thể vào hay không, bây giờ còn chưa kết luận được."Bởi vì thái độ Trạm vương rất không rõ ràng. Cho nên....
"Lục Lâm!"
Nghe được gọi, Lục Lâm bước nhanh vào thư phòng: "Lão gia, tam gia!"
"Bắt đầu từ hôm nay, ngươi sẽ đi theo Cửu tiểu thư."
"Vâng."
"Nhớ kỹ, phải hầu hạ cho thật tốt."
Lục Lâm nghe đoạn, ánh mắt lóe lên, cúi đầu: "Nô tỳ đã hiểu." Ngoài là hầu hạ, trong là giám thị.
"Tốt lắm, đi xuống đi!"
"Tuân lệnh."
Chuyện Dung Khuynh, bởi vì thái độ Trạm vương vẫn mơ hồ không rõ, nên tạm thời bị trì trệ, mạng nhỏ tạm thời được bảo vệ. Nhưng nguy cơ lại vẫn ở đây. Bởi vì Dung Khuynh có thể không được bước chân vào Trạm vương phủ, chuyện đó sẽ bôi đen mặt mũi của Dung gia, đến lúc đó, chỉ sợ Dung Lâm sẽ không tha cho nàng.
Dung Lâm chắc chắc không thể chịu được khi cuộc sống sau này lại có người thỉnh thoảng nhắc tới Dung Khuynh để chửi bới Dung gia, nhục mạ Dung gia!
Nhưng so sánh với cách làm việc trực tiếp của Trạm vương, Dung Lâm ra tay sẽ hàm súc hơn chút ít.
--------
Hoàng cung.
"Ngươi nói Vân Xuân không những không giết Trang Thi Nghiên, mà còn giữ nàng ta ở lại Trạm vương phủ?" Thái hậu nhìn Trang Uẩn, khẽ nhíu mày.
"Đúng vậy." Trang Uẩn có chút bất lực, chỉ đi Trạm vương phủ một chuyến mà hắn cảm thấy mình như vừa bị tổn thọ mất ba năm, tim phổi thật sự quá mệt mỏi.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Vân Xuân vốn không phải là một người lương thiện gì, chuyện tha thứ cho kẻ chọc tới mình, đây không giống như tác phong thường ngày của hắn.
Trang Uẩn mang tình huống lúc đó ra kể lại, tổng kết một câu: "Vì Dung Khuynh nói với Trạm vương nàng ta đồng ý tha thứ cho Trang Thi Nghiên, không so đo cho một đời bị hủy của mình, vậy nên hắn nể mặt mũi của Thái hậu, chấp nhận không truy cứu nữa. Đồng thời cũng đưa phật đến tây, thành toàn cho Trang Thi Nghiên, thuận theo ý muốn của nàng, cho phép nàng ở lại phủ."
Dứt lời, không khí trong đại điện trầm mặc một hồi lâu.
Thật lâu, Thái hậu mới mở miệng: "Ngươi cảm thấy như thế nào?"
Trang Uẩn lắc đầu, sắc mặt ngưng trọng: "Không cảm thấy được an tâm, chỉ toàn là bất an."
Thái hậu nghe, chỉ thở dài, vì nàng cũng có loại cảm giác giống như vậy.
So với việc dứt khoác xử tử Trang Thi Nghiên, Trạm vương làm thế này càng khiến cho người ta khó ngủ hơn.
"Còn về Dung Khuynh, ngươi thấy thế nào?"
Trang Uẩn trầm trầm nói: "Nếu nàng không phải là người thiện lương đến cực hạn, thì chính là tâm tư kín đáo đến trình độ cao thủ. Trước mắt còn chưa nhìn ra được sâu cạn."
Thái hậu nghe, nhưng không lên tiếng.
Vì nàng biết, việc đã đến nước này, chỉ có thể lặng yên mà tiếp nhận kì biến sắp tới mà thôi.
------------
Dung gia.
Quanh đi quẩn lại, nhiều ngày như vậy rồi mà Dung Khuynh vẫn còn chưa chết. Chẳng những không chết, mà nàng còn được Dung Lâm đích thân phái đại nha đầu của mình đến hầu hạ. Có người nào đó nhẫn nhịn lâu ngày, cuối cùng đã nhịn không nổi nữa, bộc phát.
Trạm vương thì thầm vài lời chỉ hai người nghe, Dung Khuynh lập tức chỉnh chu tinh thần, hai tròng mắt sáng ngời có thần.
Trạm vương thấy vậy, cười một tiếng: "Xem ra, sủng hạnh của bản vương đối với ngươi mà nói, chỉ e là việc tránh không kịp nha!" Giọng thấp thấp trầm trầm, thanh thanh lương lương, ngữ điệu này... Hiển nhiên, Trạm vương không chút hài lòng với phản ứng của Dung Khuynh.
Là sủng hạnh? Chứ không phải là muốn mạng của nàng sao? Thì ra cái này trong mắt hắn còn không giống cái kia! Dung Khuynh lau mồ hôi, nhưng dù là ý nào thì cũng giúp nâng cao tinh thần cho nàng.
Uy thế cao ngạo, quyết định tùy cảm xúc, hành động đầy thô bạo. Đó đại khái chính là nguyên tắc làm việc của Trạm vương.
Lệnh đã ra, vô pháp chống trả, chỉ có thể nghe theo!
Nhấc chân bước đến trước mặt Trang Thi Nghiên, ngồi xổm xuống đối mặt nói nàng ta, cẩn thận quan sát.
Không thèm quan tâm đến u ám, lãnh ngạo lau không đi trong tròng mắt Trang Thi Nghiên. Mà chỉ nhìn da!
Mười bốn mười lăm tuổi, xanh miết như cỏ xuân, khuôn mặt xinh đẹp. Lớn lên nhìn không tệ, thông minh gan dạ cũng không kém. Thế nhưng lại dám tính kế đến yêu nghiệt kia, thật muốn nói ra một tiếng bội phục, chẳng bù cho nàng, đáng là đồ bỏ đi. Đáng tiếc, Dung Khuynh lại xui xẻo thay thế cho Trang Thi Nghiên, nếu không kẻ chết trên giường lúc trước, hẳn đã là nàng ta! Cho nên, nếu Dung Khuynh xử lí thật sự như Trạm vương nói....
Dung Khuynh sẽ ném tiểu nhóc con này đến trên giường Trạm vương. Sau khi để nàng ta được phong lưu khoái hạt, liền lập tức đưa đi gặp Diêm vương!
Để một nam nhân có thể làm nam nhân, một nữ nhân muốn được làm nữ nhân, cùng nhau lăn qua lăn lại! Hình ảnh kia...chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy vô cùng sảng khoái. Đáng tiếc...nhìn lại thân phận của mình, tâm nguyện này chỉ có thể chôn sâu dưới đáy lòng, nhất định khó có thể thực hiện.
Không nhắc tới Trạm vương, chỉ cần hai ngọn núi lớn sau lưng Trang Thi Nghiên kia thôi, nếu Dung Khuynh dám xử tử nàng ta, chắc chắn sau đó sẽ lập tức bị bóp chết.
Cả sự kiện, Dung Khuynh là người bị hại, là nạn nhân chính bị giận chó đánh mèo, hoàn toàn là một con người không có tiếng nói và cân lượng. Lần này cũng không ngoại lệ, nếu đã không thể lên tiếng, nàng cũng không muốn phải anh dũng chết đi. Bây giờ, để ta cho ngươi thấy làm sao để sống sót trong tình cảnh này!
Thái tử nhìn Dung Khuynh, kiên nhẫn đợi vị Dung cửu tiểu thư này sẽ trả lời thế nào!
Lặng im, thật lâu, trong tầm mắt mội người, Dung Khuynh chậm rãi mở miệng...
"Tha thứ người khác đôi lúc cũng chính là tử tế với chính mình, cho nên...." Dung Khuynh cười nhạt một tiếng, chứa đựng vài phân buồn bã, vài phân tiêu điều, lại thêm mấy phần mông lung: "Chuyện này... Xem là thần xui quỷ khiến cũng tốt, mà do trời đất trêu người cũng được. Nếu đã như thế thì hãy chấm dứt ở đây đi! Chỉ hi vọng, một ngày nào đó ngươi có thể thay đổi."
Hoàn thành vai thánh mẫu, Dung Khuynh đứng dậy, yên lặng đi ra ngoài. Bóng lưng kia, rất là hồn bay phách lạc, rất là cô đơn! Mà trong lòng....nàng lại đang cực lực nhẫn nhịn xúc động muốn chạy trốn, cố gắng chỉ bước đi thật chậm.
Nếu còn tiếp tục đứng lại ở cái nơi quỷ quái này nữa sẽ không hay, đối với nàng cũng không có chỗ tốt. Giữa một đám người chung một chiếc thuyền này, chỉ có nàng là cá nhân độc lập, còn bảo nàng đến xử tội họ? Thật là vô căn cứ. Cho nên rời khỏi đây là quyết định đúng, càng sớm càng tốt, chỉ mong tên Vương gia cặn bã kia đừng có tự dưng phát điên mà gọi nàng lại!
Tha thứ người khác đôi lúc chính là tử tế với bản thân mình? Trạm vương khẽ mân mân cằm, vậy có lẽ nàng đã quên chuyện mình tráo đen thành đỏ với Hồng Văn lúc trước. Còn thêm cái bóng lưng đó nữa, xuy....
***
Dung Khuynh rốt cuộc cũng trở lại Dung gia, nàng không cần nói gì, cũng không có ai hỏi nàng. Bởi vì tất cả những chuyện đó đã có nha đầu bên người nàng tự động mang ra bẩm báo với bọn họ.
Nha đầu bây giờ đang theo bên người nàng chính là gián điệp nằm vùng của Dung Lâm...
Lục Lâm nghe xong bẩm báo, vội thở ra một hơi đầy nhẹ nhõm. Nhưng Dung Kỳ lại nhăn mày, không nhịn được nói: "Nàng thân là một nữ tử, sao lại muốn xin Thái hậu cho rời kinh?"
"Không xin cái này thì xin cái gì? Chẳng lẽ xin vào Trạm vương phủ sao?"
"Với tình huống bây giờ của nàng, không vào Trạm vương phủ thì còn có thể đi đâu được nữa?" Xuất giá chắc chắn là không ai thèm lấy nàng, dù cho làm thiếp cũng không có người chịu nhận.
Dung Lâm nghe, hừ lạnh, trầm giọng nói: "Ngươi cho rằng chuyện đó chỉ cần nàng nói là Thái hậu liền có thể giúp nàng như ý sao?"
"Nhưng chẳng phải Thái hậu nói...."
"Chuyện của Trạm vương, Thái hậu có thể quyết định?"
Dung Kỳ lựa chọn im lặng.
Dung Lâm hé miệng nói ra chuyện này là nhất thời lỡ lời, nhưng bất quá đó lại chính là sự thật
Nếu Thái hậu có thể quyết định được chuyện của Trạm vương gia, thì chuyện tày trời của Trang Thi Nghiên kia cũng sẽ không tới lượt mọi người ai cũng biết, khiến Trang gia mất mặt lớn như thế.
"Không nói là đúng, nói mới là sai!" Trong chuyện này Dung Khuynh đúng là không làm sai, nhưng lúc ở Trạm vương phủ khi nảy nếu nàng thành thật nghe theo Trạm vương, xử trí Trang Thi Nghiên, hậu quả sau đó...sẽ không thể tưởng tượng nổi, Dung Lẫm nghĩ thôi cũng đã thấy sợ.
Nói tóm lại, mặc kệ Dung Khuynh là thiện lương đến độ không so đo tất cả hay là hiểu được lợi hại trong chuyện này nên buộc nhịn xuống hay sao đi nữa, thì lần này nàng không có mang họa đến cho Dung gia, Dung Lâm thở một hơi nhẹ nhõm.
"Phụ thân, nếu Khuynh Nhi không thể vào Trạm vương phủ, vậy sau này nàng phải làm sao bây giờ?" Dung Kỳ chau mày, lòng thầm lo lắng.
"Có thể vào hay không, bây giờ còn chưa kết luận được."Bởi vì thái độ Trạm vương rất không rõ ràng. Cho nên....
"Lục Lâm!"
Nghe được gọi, Lục Lâm bước nhanh vào thư phòng: "Lão gia, tam gia!"
"Bắt đầu từ hôm nay, ngươi sẽ đi theo Cửu tiểu thư."
"Vâng."
"Nhớ kỹ, phải hầu hạ cho thật tốt."
Lục Lâm nghe đoạn, ánh mắt lóe lên, cúi đầu: "Nô tỳ đã hiểu." Ngoài là hầu hạ, trong là giám thị.
"Tốt lắm, đi xuống đi!"
"Tuân lệnh."
Chuyện Dung Khuynh, bởi vì thái độ Trạm vương vẫn mơ hồ không rõ, nên tạm thời bị trì trệ, mạng nhỏ tạm thời được bảo vệ. Nhưng nguy cơ lại vẫn ở đây. Bởi vì Dung Khuynh có thể không được bước chân vào Trạm vương phủ, chuyện đó sẽ bôi đen mặt mũi của Dung gia, đến lúc đó, chỉ sợ Dung Lâm sẽ không tha cho nàng.
Dung Lâm chắc chắc không thể chịu được khi cuộc sống sau này lại có người thỉnh thoảng nhắc tới Dung Khuynh để chửi bới Dung gia, nhục mạ Dung gia!
Nhưng so sánh với cách làm việc trực tiếp của Trạm vương, Dung Lâm ra tay sẽ hàm súc hơn chút ít.
--------
Hoàng cung.
"Ngươi nói Vân Xuân không những không giết Trang Thi Nghiên, mà còn giữ nàng ta ở lại Trạm vương phủ?" Thái hậu nhìn Trang Uẩn, khẽ nhíu mày.
"Đúng vậy." Trang Uẩn có chút bất lực, chỉ đi Trạm vương phủ một chuyến mà hắn cảm thấy mình như vừa bị tổn thọ mất ba năm, tim phổi thật sự quá mệt mỏi.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Vân Xuân vốn không phải là một người lương thiện gì, chuyện tha thứ cho kẻ chọc tới mình, đây không giống như tác phong thường ngày của hắn.
Trang Uẩn mang tình huống lúc đó ra kể lại, tổng kết một câu: "Vì Dung Khuynh nói với Trạm vương nàng ta đồng ý tha thứ cho Trang Thi Nghiên, không so đo cho một đời bị hủy của mình, vậy nên hắn nể mặt mũi của Thái hậu, chấp nhận không truy cứu nữa. Đồng thời cũng đưa phật đến tây, thành toàn cho Trang Thi Nghiên, thuận theo ý muốn của nàng, cho phép nàng ở lại phủ."
Dứt lời, không khí trong đại điện trầm mặc một hồi lâu.
Thật lâu, Thái hậu mới mở miệng: "Ngươi cảm thấy như thế nào?"
Trang Uẩn lắc đầu, sắc mặt ngưng trọng: "Không cảm thấy được an tâm, chỉ toàn là bất an."
Thái hậu nghe, chỉ thở dài, vì nàng cũng có loại cảm giác giống như vậy.
So với việc dứt khoác xử tử Trang Thi Nghiên, Trạm vương làm thế này càng khiến cho người ta khó ngủ hơn.
"Còn về Dung Khuynh, ngươi thấy thế nào?"
Trang Uẩn trầm trầm nói: "Nếu nàng không phải là người thiện lương đến cực hạn, thì chính là tâm tư kín đáo đến trình độ cao thủ. Trước mắt còn chưa nhìn ra được sâu cạn."
Thái hậu nghe, nhưng không lên tiếng.
Vì nàng biết, việc đã đến nước này, chỉ có thể lặng yên mà tiếp nhận kì biến sắp tới mà thôi.
------------
Dung gia.
Quanh đi quẩn lại, nhiều ngày như vậy rồi mà Dung Khuynh vẫn còn chưa chết. Chẳng những không chết, mà nàng còn được Dung Lâm đích thân phái đại nha đầu của mình đến hầu hạ. Có người nào đó nhẫn nhịn lâu ngày, cuối cùng đã nhịn không nổi nữa, bộc phát.
Tác giả :
Thiển Thiển Đích Tâm