Trả Thủ Tổng Giám Đốc Ác Độc
Chương 63: Lời tỏ tình muộn màng

Trả Thủ Tổng Giám Đốc Ác Độc

Chương 63: Lời tỏ tình muộn màng

Mấy ngày sau đó, Lăng Tịnh Hy được sự chăm sóc đặt biệt của bác sĩ, vết thương trên chân cũng khỏi, mấy vết thương nhỏ cũng lành nhưng vẫn phải ở bệnh viện tịnh dưỡng.

Riêng Vương Vũ Hàn thì vẫn ổn, tình trạng lên cơn nghiện cũng giảm hẳn nhưng vì Trần San không cho xuất viện, nói cần quan sát thêm một thời gian nữa. Lăng Tịnh Hy mỗi ngày đều ở cạnh hắn không có rời đi, dù là ngủ cũng chung một giường, duy chỉ có mỗi lần hắn lên cơn thì cô lại bị đuổi ra ngoài dù cô muốn cùng hắn vượt qua nhưng hắn không đồng ý.

Ngồi trong phòng bệnh gọt táo cho Vương Vũ Hàn, Lăng Tịnh Hy cảm thấy thật bình yên, cô muốn thử quên nhưng không có nghĩa sẽ chấp nhận, hiện tại tới đâu thì tới, bởi dù muốn chạy thì Vương Vũ Hàn nào có ý buông tay.

Vương Vũ Hàn dựa vào gối, mắt ôn nhu nhìn Lăng Tịnh Hy, thời gian này cô đối với hắn luôn dịu dàng, quan tâm chăm sóc hắn làm hắn vừa mừng vừa lo.

Mừng vì cô đã không né tránh hắn nữa, lo là vì từ trước đến giờ đây là lần đầu cô thỏa hiệp nên hắn sợ nó chỉ là giấc mộng mà thôi.

Lăng Tịnh Hy đưa cho hắn miếng táo, hơi giật mình vì thấy hắn nhìn mình không chớp mắt, cô cau mày.

“ Mặt em dính gì sao ?"

Hắn mỉm cười, kéo cô lại gần hôn nhẹ lên môi cô.

“ Anh cứ nghĩ đây chỉ là giấc mộng … em ở gần anh thế này nhưng anh vẫn lo sẽ mất em."

Cô thở dài, tay cũng ôm eo hắn, đầu dựa vào vai hắn … lát sau mới lên tiếng.

“ Có người nói với em, sống trong thù hận chẳng khác nào sống trong địa ngục, em không muốn sống mệt mỏi như thế, cũng không muốn nghĩ đến những chuyện đã qua, tương lai dù không biết ra sao ? nhưng em vẫn muốn con đường mình từ đây đi đến đích sẽ có tình yêu, sẽ có hạnh phúc."

Cô nhìn hắn với đôi mắt long lanh.

“ Vì thế, em và anh, hãy quên những chuyện trước kia làm lại từ đầu, em muốn thử … muốn thử yêu anh, muốn thử xem mình có thể có được hạnh phúc như mọi người được không vì thế …Vương Vũ Hàn, anh có thể đem đến cho em hạnh phúc hay không ?"

Lúc này đây, Vương Vũ Hàn cứ ngỡ mình đang đi trên mây, vì bị lời nói cô kích động, hắn nắm chặt bả vai cô, giọng trầm khàn.

“ Em … nói thật không ?"

Cô nở nụ cười. – “ Anh không nghe lầm, em … Lăng Tịnh Hy, muốn thử một lần, em muốn yêu anh."

Vương Vũ Hàn nghe xong, khuôn mặt đờ ra, đôi môi mỏng cong lên cười như kẻ ngốc. – Cô nói muốn yêu hắn ? … là thật sao ?

“ Anh, anh không muốn sao ?" – Thấy hắn cứ đờ ra như thế, cô cứ tưởng hắn vẫn không nghe được nên hỏi lại.

“ Ai nói không muốn … em biết không ? anh mong chờ em nói yêu anh, dù là thử cũng được nhưng anh nhất định sẽ khiến em yêu anh, dù không yêu cũng sẽ không thả em đi."

Lăng Tịnh Hy cảm thấy một dòng nước ấm chảy vào tim, cô chấp nhận quên đi thù hận, hay nói đúng hơn quên đi quá khứ đau khổ của hai người, Vương Thiếu Phong nói đúng, nếu thù hận cứ như vòng tròn không có điểm dừng thì đau khổ cũng chỉ hai người chuốt lấy.

Cô nguyện làm đứa con bất hiếu, dù hàng đêm cha mẹ có về tìm cô oán trách, cô cũng sẽ cam chịu, cô yêu hắn … vì đã yêu nên không thể từ bỏ mà hắn hiện giờ cũng không buông tay cô.

Nếu hai người đã đi đến mức không thể dừng lại vậy thì cứ để ông trời quyết định tương lai của hai người, còn bọn họ chỉ tiếp tục đi đến tương lai mù mịt ấy thôi.

Cô hôn nhẹ lên môi hắn, cười khẽ.

“ Vậy phải xem, anh có đủ khả năng khiến em yêu anh hay không ?"

Thấy trong mắt cô có tia đùa cợt, hắn cũng không vạch trần.

“ Tiểu yêu tinh, ý em nói anh vẫn chưa đủ khả năng sao ?"

Vừa nói, tay hắn vừa đưa vào trong váy cô, xoa nhẹ bờ mong tròn trịa, Lăng Tịnh Hy có thể thấy dục vọng của hắn qua đôi mắt, tay bắt lấy bàn tay không an phận của hắn, cô nhíu mày.

“ Anh muốn chết sao ? em đang nói chuyện nghiêm chỉnh với anh đó."

“ Hưởng thụ một lần, chết cũng không sao ?"

“ Ưm …"

Chưa kịp phản khán đã bị hắn hôn, cô tức giận cắn mạnh làm môi hắn ứa máu nhưng hắn không buông ra, vẫn dịu dàng hôn cô.

Lăng Tịnh Hy mới đầu hơi chống cự nhưng dần dần cũng chủ động, hai tay quàng sau gáy hắn, đầu lưỡi thơm tho bắt đầu di chuyển vào khoang miệng của hắn quấn lấy đầu lưỡi hắn, hôn thật sâu.

“ Cốc, cốc, cốc …"

Áo bệnh nhân của cô đã bị kéo xuống hơn một nữa, tay hắn cũng nhẹ nhàng len vào váy áo, chưa kịp làm bước tiếp theo thì lại có kẻ rảnh việc phá đám.

Buông môi cô ra, chỉnh lại quần áo của cô đàng hoàn, hắn mới lạnh giọng. – “ Vào đi."

Cửa mở ra, Gia Tiểu Mẫn tay xách giỏ trái cây đi vào, nụ cười hớn hở chợt tắt ngủm, bởi ánh mắt Vương Vũ Hàn nhìn cô như muốn nuôt sống. – Không lẽ mình vào không đúng lúc sao ?

“ Tịnh Hy, mình thấy cậu không ở trong phòng nên biết chắc cậu sẽ qua đây ? … cái này tặng cậu." – Nói xong, Gia Tiểu Mẫn cười gượng nhìn Vương Vũ Hàn, tự nhiên lại quên đại ác ma đang ở đây, cô nhẹ giọng.

“ Chủ tịch, ngài cũng ăn đi ạ, trái cây này rất bổ dưỡng …"

“ Nếu tôi không lầm, giờ này còn trong giờ làm việc, thư ký Gia rất rảnh thì phải ?" – Giọng hắn rõ ràng không vui, mắt nheo lại nhìn Gia Tiểu Mẫn.

“ Ha … Chủ tịch, hôm nay tôi xin nghĩ đi khám bệnh, sẵn tiện thăm Tịnh Hy luôn."

“ Cậu bị sao vậy ? … ưm, có vấn đề gì sao ?"

Cô nói ấp úng, mắt nhìn cái bụng xẹp lép của Gia Tiểu Mẫn như hỏi ý, việc cô nàng mang thai cũng không nên nói lung tung, hơn nữa trước mặt Vương Vũ Hàn càng không thể.

Gia Tiểu Mẫn hiểu ý, cô rầu rỉ nói. – “ Nó hành mình sắp phát điên rồi, ăn gì cũng ói ra, còn hay mệt mỏi … hazi, mình đổi ý rồi, mình không muốn …"

Thấy bản thân quá kích động, cũng may ngừng kịp lúc nếu không mọi chuyện đã bại lộ rồi, Gia Tiểu Mẫn khóc không ra nước mắt, cô cứ nghĩ có con không đến nổi tệ, ai ngờ còn tệ hơn cô nghĩ … muốn khóc quá đi.

“ Hay cậu nói cho anh ta biết đi, mình nghĩ anh ta sẽ …"

Lăng Tịnh Hy chưa nói hết thì Gia Tiểu Mẫn như muốn xỉu, cô nhanh chân bước tới đỡ, để cô nàng ngồi xuống ghế an toàn, lo lắng hỏi.

“ Sao rồi, nó đạp cậu sao ? hay nó đói bụng ? hay nó …"

Lăng Tịnh Hy nói lung tung, Gia Tiểu Mẫn đang chống mặt nay càng chống mặt hơn, cô chán nản nói.

“ Nó mới hai tháng, biết đạp gì chứ ? … Tịnh Hy à, nếu sau này cậu mang thai, phải kiếm một ông chồng thật chu đáo, biết lo lắng chăm sóc cậu nếu không mình nghĩ thế nào cũng có chuyện lớn xảy ra cho mà xem."

“ Gia Tiểu Mẫn, cô có thai ?"

Một câu nói khiến Gia Tiểu Mẫn cùng Lăng Tịnh Hy cứng đờ người, cái này thật sự là tự mình hại mình.

“ Cái này … cái này … không phải như anh nghĩ đâu ?"

Lăng Tịnh Hy nhìn Vương Vũ Hàn khó khăn giải thích, giờ biết nói gì đây ? hắn sẽ không nói cho Dương Nghị biết chứ ?

“ Anh đừng nói cho Dương Nghị biết không ?"

Đây gọi là giấu đầu lồi đuôi, Gia Tiểu Mẫn rầu rỉ nhìn Lăng Tịnh Hy.

“ Cậu muốn mình chết ngay tại chỗ này sao ?"

“ Gia Tiểu Mẫn mang thai con của Dương Nghị ?"

“ Rầm."

Vương Vũ Hàn vừa nói một câu, cánh cửa cũng bị đạp văng ra, Dương Nghị mặt hầm hầm đi vào, cũng không giữ lễ nghĩa với Vương Vũ Hàn đi tới trước mặt Gia Tiểu Mẫn, giọng lạnh ngắt.

“ Em mang thai ?"

“ …" – Im lặng là vàng.

“ Con là của anh ?" – Hắn lại hỏi, đôi mắt mang ý cười.

“ … " – Chết cũng không mở miệng.

“ Em mang thai là con của anh, tại sao lại giấu anh ?"

Hắn quát lớn, ngay cả Vương Vũ Hàn cũng giật mình, lần đầu thấy Dương Nghị không kiềm chế bản thân như thế ?

Gia Tiểu Mẫn rưng rưng nước mắt, ủy khuất trong lòng càng ngày càng lớn, cô đẩy hắn, chạy nhanh ra cửa.

“ Tiểu Mẫn." – Dương Nghị đau lòng nhìn cô, cũng đuổi theo sau.

Lăng Tịnh Hy muốn đuổi theo nhưng bị Vương Vũ Hàn giữ lại, không biết hắn đã rời giường khi nào ? hắn nhìn cô cười dịu dàng.

“ Chuyện hai người họ để họ tự giải quyết, em nên chuyên tâm yêu anh thì hơn."

Cô nhìn hắn nhíu mày, không trả lời, tay ôm cánh tay của hắn kéo đi.

____________________________

Ngoài sân vườn bệnh viện, vì là giữa trưa nên trời nắng gắt nhưng bọn trẻ vẫn chơi đùa, người lớn thì nói chuyện phiếm, y tá thì đỡ mấy cụ già đi vào bóng râm nghĩ ngơi.

Gia Tiểu Mẫn chạy tới hồ nhỏ giữa sân vườn đã bị Dương Nghị kéo lại.

“ Em đang mang thai, chạy như thế sẽ ảnh hưởng đến thai nhi."

Cô nhìn hắn, một giọt nước mắt rơi xuống, giọng nghẹn ngào.

“ Anh đuổi theo em cũng vì đứa con ? … Dương Nghị, em rốt cuộc chiếm được vị trí gì trong tim anh ?"

Gạt đi tia nước mắt, giọng càng nghẹn ngào hớn.

“ Mười hai năm trước, em như kẻ ngốc tin vào lời hứa của anh sẽ quay về cưới em … trong khi đó, sau mười hai năm, ngay cả tên của em anh cũng không nhớ đến … giờ vì em có thai với anh nên anh muốn chịu trách nhiệm, có phải nếu em không có quan hệ gì với anh thì anh xem em như không khí phải không ?"

Dương Nghị khi nãy còn tức giận, nghe cô nói xong, lòng đau như dao cắt.

Mười hai năm trước, sau khi cứu Gia Tiểu Mẫn, cô bé này lại muốn lấy thân đền đáp, muốn làm vợ hắn, hắn cứ nghĩ cô bé chỉ nói đùa cho vui nên đồng ý cho cô khỏi phiền hắn.

Sau đó vì nhà nghèo nên tự bán mình để lấy tiền trả nợ cho cha, lúc đó tuy phải rời ngồi nhà thân quen nhưng lòng hắn lại nghĩ đến cô bé kia, không biết từ lúc nào cô đã in sâu vào tim hắn.

Cuộc sống trong chợ buôn người rất đáng sợ, hắn chỉ đứng đó, đeo một tấm bảng chờ người tới mua, hắn như một món hàng mặc cho người khác tùy ý rao bán và cuối cùng chủ nhân của nô lệ đã xuất hiện và người đó không ai khác là Vương Vũ Hàn, lúc đó Vương Vũ Hàn lớn hơn hắn ba tuổi nhưng lại là đại ca xã hội đen.

Cũng từ dó, hắn bắt đầu xa vào bóng tối, cuộc sống chỉ có chém giết, và cô bé kia cũng biến mất trong tim hắn.

Thật không nghĩ sau này lại tình cờ gặp được cô, còn cùng cô một chỗ, niềm vui này không thể dùng từ ngữ nào hình dung được cảm xúc của hắn bây giờ.

“ Tiểu Mẫn, là anh đã làm em bị tổn thương nhưng anh có thể thề với em, anh yêu em là sự thật, lúc đầu anh không nghĩ sẽ dễ yêu một cô gái như thế nhưng mỗi lần gặp em, ở bên cạnh em, anh cảm thấy rất vui vẻ, rất hạnh phúc."

Hắn nắm tay cô, hôn nhẹ lên đó.

“ Năm đó, anh cứ nghĩ em chỉ là một cô bé ngây thơ nên cho lời hứa đó là đùa cho vui nhưng lúc đó hình bóng em đã chiếm ở chỗ này của anh."

Hắn đặt tay lên tim mình. – “ Em tin cũng được, không tin cũng được nhưng anh thật yêu em … khi biết em là cô bé năm đó, anh mừng phát điên, anh không nghĩ có thể gặp lại em, được cùng em một chỗ, hơn nữa bậy giờ em còn mang thai, là đứa con kết tinh của anh và em."

Hắn sờ đến cái bụng xẹp lép của cô, giọng dịu dàng.

“ … quên em là lỗi của anh, em muốn đánh anh, mắng anh, muốn xử lý anh như thế nào cũng được nhưng đừng tự hành hạ bản thân mình … thứ nhất sẽ làm tim anh đau, thứ hai … là con của chúng ta, anh không muốn nó biết mẹ nó không vui vì ba nó làm mẹ nó giận."

Nghe xong những lời đó, tim cô khi nãy muốn bùng nổ nay lại cảm thấy man mát trong lòng.

‘ Gia Tiểu Mẫn, không nên vì mấy câu ngon ngọt mà tha thứ cho hắn dễ thế được.’

“ Anh nghĩ nói mấy lời ngon ngọt đó em sẽ chấp nhận tha thứ cho anh sao ?"

Thấy tâm tình cô không kích động nữa, hắn cười ôn nhu, hai tay ôm eo cô để cô sát gần mình hơn.

“ Vậy em muốn trừng phạt anh như thế nào ?"

Gia Tiểu Mẫn suy nghĩ một chút.

“ Anh từng nói sẽ chịu trách nhiệm, muốn cưới em làm vợ … vậy bây giờ quỳ xuống cầu hôn em đi."

“ Hả ?" – Dương Nghị ngây người, mắt trừng lớn nhìn Gia Tiểu Mẫn.

Thấy hắn như thế, biết hắn chỉ là nói cho có lệ, cô tức giận đẩy mạnh hắn ra, xoay người bỏ đi nhưng tay bị hắn kéo lại và sau đó …

“ Gia Tiểu Mẫn, suốt cuộc đời Dương Nghị này chỉ có hai màu trắng đen, nhưng khi em xuất hiện thì nó xuất hiện một màu hồng, anh biết đã tổn thương em, khiến em đau lòng nhưng anh hứa sau này sẽ không làm em đau, không làm em buồn, anh sẽ làm cho em hạnh phúc, thật hạnh phúc vì thế … Gia Tiểu Mẫn, em có bằng lòng làm vợ anh không ?"

Người ta nói tiếng yêu chỉ nói bằng lời không đủ, cần đi đôi với hành động và đương nhiên khi cầu hôn cũng phải kèm theo hành động mà Dương Nghị khi nói xong cũng quỳ một chân xuống, lấy từ túi quần ra một hộp nhung nhỏ, chiếc hộp mở ra, một chiếc nhẫn kim cương có thể cho là chói mắt đưa đến trước mặt Gia Tiểu Mẫn.

Hành động này khiến mọi người kinh ngạc, mấy đứa trẻ cũng ngừng chơi đùa, mấy cụ già thì ngó mắt nhìn cảnh hiếm thấy trong bệnh viện, các y tá thì ngưỡng mộ ra mặt, mọi người chăm chú nhìn cảnh cầu hôn đầy lãng mạng trước mặt.

Lăng Tịnh Hy cùng Vương Vũ Hàn như đang xem trộm trong một góc, Lăng Tịnh Hy rất thích thú không nghĩ Dương Nghị chịu thua nhanh thế còn Vương Vũ Hàn không tình nguyện xem trộm nghĩ rằng làm thế thật mất mặt.

Gia Tiểu Mẫn đứng như tượng đá, cô chỉ nói đùa thế thôi, tiếp xúc với hắn hơn một năm trời, cô biết hắn luôn nghiệm túc, có chút kiêu ngạo, hơi ra vẻ ta luôn làm đúng … không nghĩ chỉ vì lời nói của cô mà làm thật.

“ Nếu em không đồng ý có thể lên tiếng, anh … trụ không nổi nữa rồi."

Dương Nghị lên tiếng, hắn ra xã hội rất sớm nên phong ba gì cũng có thể trải qua, chỉ có điều mấy ngày liên tục không ngủ, giờ lại quỳ dưới nắng gắt gần nữa giờ, nếu hắn đổ bệnh thì ai lo cho cô, hắn không muốn cô mang thai lại không có ai lo.

“ Đây gọi là thành ý đó sao ? mới có 20 phút đã trụ không được ? anh có xứng với địa vị phó giám đốc không hả ?"

Cô lên tiếng chấp vấn, tuy lòng có hơi xót nhưng phải nghiêm khắc trị hắn để sau này hắn không thể khi dễ cô được.

“ Năm ngày rồi anh không được ngủ, nếu anh có chuyện gì ? ai sẽ bảo vệ em ? ai sẽ chăm sóc em và con ? anh thì không sao, chỉ sợ em và con gặp chuyện, anh sẽ đau lòng … nếu em không đồng ý anh cũng sẽ đợi, chỉ là hôm nay anh thật sự …"

“ Em đồng ý."

Không đợi hắn nói xong, cô đã lên tiếng, nước mắt cũng chảy xuống, cô đến bên hắn ôm lấy hắn, biết rằng chịu ủy khuất mười hai năm trời nhưng thấy hắn như thế làm sao cô chịu nổi, bất quá sau này về trị hắn sau, còn bây giờ …

“ Em … nói thật ?" – Hắn hoài nghi hỏi.

“ Tai anh có vấn đề rồi đó."

Khóe môi giật giật, chỗ lãng lạng thì hắn lại dội thau nước lạnh làm nó tắt queo, đúng là đầu gỗ không thể thay đổi được mà.

Cô tức giận đứng dậy nhưng tay bị hắn cầm lấy, trong tích tắt đã đeo nhẫn lên tay cô, lại nhanh tay ôm cô vào lòng, phủ môi lên môi cô hôn thật say sưa.

Mọi người xung quanh lại được xem một màn thật hiếm có, cái này có được xem là cầu hôn không ? giống ép hôn thì đúng hơn.

“ Ưm … mọi … người đang nhìn kìa."

Gia Tiểu Mẫn vừa mở miệng đã bị đầu lưỡi hắn tiến vào quấn lấy lưỡi cô, cô thật đã sai rồi, mấy lần trước đã học được bài học thích đáng giờ tại sao lại ngu ngốc không nhận ra.

Dục vọng mãnh liệt rất muốn cô đã trướng lên, hắn thật sự không kiềm chế nổi nếu không phải có mọi người ở đây, có lẽ hắn đã hung hăng muốn cô tại chỗ này nhưng cũng không được bởi cô đang mang thai vì thế càng khiến hắn đau đầu hơn, không lẽ hắn phải cấm dục gần một năm mới được yêu cô sao ?

Lưu luyến buông môi cô ra đã thấy người trong lòng mặt đỏ như cà chua, đôi mắt mê ly nhìn hấp dẫn chết người, hắn cố dồn nén dục vọng xuống, nhìn cô với ánh mắt trìu mến, giọng nói dịu ngọt nghe êm tai.

“Từ này về sau, anh sẽ dùng mạng sống của anh để bảo em và con … Tiểu Mẫn, anh yêu em."

Nghe được lời nói chân thành ấy, người ngoài còn cảm động huống chi là Gia Tiểu Mẫn, lau nhẹ khóe mi, cô cười hiền hòa, giọng nói đầy thâm tình.

“ Từ nay về sau, em và con sẽ ở bên anh, dù sống hay chết cũng không rời nhau … Dương Nghị, em yêu anh."

Tình yêu được bộc lộ đương nhiên khiến hai tâm hồn cảm thấy ngọt ngào hạnh phúc không kể siết.

Dương Nghị hôn lên trán Gia Tiểu Mẫn rồi ôm cô thật chặt, hắn nguyện sẽ vì cô mà bảo tồn mạng sống, vì chỉ cần hắn còn sống thì cô và con sẽ được an toàn và sống vui vẻ hạnh phúc bên hắn.

Cảnh tượng lãng mạn cứ tiếp tục diễn ra khiến bao người hâm mộ xoay quanh nhìn hai người, tiếng cười cùng tiếng vỗ tay vang lên cộng thêm tiếng chúc mừng trăm năm hạnh phúc, răng long đầu bạc, trọn đời trọn kiếp bên nhau …

“ Tuy không biết một năm qua giữa Dương Nghị và Tiểu Mẫn đã xảy ra chuyện gì nhưng giờ hai người lại được bên nhau như vậy, em thật chúc phúc cho hai người."

Lăng Tịnh Hy nhìn Vương Vũ Hàn, cười nhẹ.

“ Em cứ lo chuyện bao đồng, bây giờ việc em nên lo là yêu anh, phải giữ anh thật cẩn thận nếu không anh sẽ bị người ta cướp mất."

Cô cười hắt ra. – “ Vương Tổng cao cao tại thượng của tôi ơi, có phải ngài có nhầm lẫn gì ở đây không ? là ai nên giữ ai đây ta ?"

Hắn thở dài. – “ Không phải em nói muốn yêu anh sao ? không giữ anh thật kỹ, để người khác giành được, em không tiếc à ?"

Cô gật đầu ra vẻ ta đã hiểu.

“ Nói cũng phải, một mình em phải đối phó với cả vạn tình nhân của anh, không biết khi nào mới được yên đây ? … anh có thể bớt động dục mà đi thả giống khắp nơi được không ? em không quản nổi mấy cô tình nhân đó thì làm sao có thời gian yêu anh được."

Hắn cười lớn, mắt đầy thâm tình nhìn cô.

“ Em đừng xem anh như đế vương được không ? hơn nữa đế vương chỉ có ba ngàn mỹ nữ, anh làm sao có phúc có tới cả vạn."

“ Vậy bây giờ anh có bao nhiêu cô tình nhân đây ?" – Cô khoanh tay hỏi.

“ Lúc trước có rất nhiều nhưng từ ngày cô vợ sư tử của anh xuất hiện, họ bị tiếng gầm của vợ anh làm hoảng sợ, đã chạy mất dạng, giờ chỉ có một mình vợ thôi."

Hắn kêu tiếng vợ, giọng chẳng tỏ ra ngại ngùng nhưng Lăng Tịnh Hy nghe thế lại đỏ cả mang tai.

“ Anh nói linh tinh gì thế ? ai là vợ anh chứ ?"

“ Anh đâu có nói em … À, thì ra có người muốn làm vợ anh đến thế ? được rồi, anh chấp nhận chịu thiệt, không cần vạn tình nhân chỉ cần một cô vợ yêu là em thôi được chưa … vợ yêu của anh ?"

Hắn nói càng lúc không kiêng kỵ, càng nói càng hăng, Lăng Tịnh Hy đỏ cả mặt, cảm thấy xấu hổ muốn chết, tự dưng lại đưa mình lên thớt mặc cho hắn muốn chặt thành mấy khúc cũng được, tức chết đi mà.

Liếc hắn một cái, cô bất mãn, tay đánh mạnh vào ngực hắn.

“ Anh dám trêu em, em đánh cho anh chết luôn."

Vương Vũ Hàn càng cười lớn hơn, mặc cho cô đánh, bởi sức cô chỉ giống con mèo nhỏ, càng nhìn càng đáng yêu, hắn cợt nhã giơ hai tay lên.

“ Được, được, anh chịu thua, vợ yêu muốn xử phạt thế nào anh cũng chấp nhận, chỉ là …" – Dừng một lát, hắn ghé sát tai cô, cắn nhẹ lên một cái.

“ Buổi tối khi lên giường nếu em cũng muốn xử phạt anh, anh đương nhiên nằm yên cho em muốn làm gì thì làm … em cũng không cần nương tay, cứ phát tiết hết thảy là được."

Lăng Tịnh Hy kêu trời không thấu, vì sao tên này lại nham nhỡ như thế, hình ảnh người đứng đầu tập đoàn HP đây sao ? nói ra có quỷ mới tin.

Mặt phụng phịu nhìn hắn, không muốn nói chuyện không đâu với hắn nữa, cô dậm chân xoay người bỏ đi.

Thường thì đi được một bước hắn sẽ ôm cô vào lòng nhưng giờ chẳng thấy đâu, dù biết suy nghĩ khó hiểu này có hơi biến thái, từ lúc nào thích hắn ôm từ phái sau như thế ?

Lắc đầu thật mạnh cho cái suy nghĩ biến thái ấy bay đi, cô xoay người thì kinh hoảng. – “ Vũ Hàn."

Vừa quay lại đã thấy hắn gục xuống, vẻ mặt trắng bệch, tay hắn ôm ngực tỏ ra rất khó chịu. Cô chạy lại đở hắn dậy, nhìn vẻ mặt hắn biết rằng hắn đã lên cơn, lòng đau nhói nhìn hắn nhưng không nói được lời nào thì hắn đã lên tiếng.

“ Đưa anh về phòng."
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại