Trả Ôn Hòa Cho Tôi

Chương 19 - chương 19

Sáng hôm sau, An Dung kinh ngạc nhìn Ôn Hoà vừa nghe nhạc, vừa hát thầm.

Mới hôm qua còn ủ rũ như xác sống, sao bây giờ lại tươi tỉnh như hoa xuân vậy? - An Dung nghĩ thầm, nhìn Cảnh Nhạc một cái, làm khẩu hình miệng:

Cậu ấy bị làm sao thế?

Cảnh Nhạc lắc đầu, Sao mình biết được?

An Dung: Cậu không biết, mình cũng không, vậy làm sao bây giờ?

Cảnh Nhạc nhe răng cười, Hỏi cậu ấy đi.

Ai hỏi?

Đương nhiên là cậu. - Cảnh Nhạc nhún nhún vai, tỏ vẻ đây là chuyện hiển nhiên.

An Dung: ...

Dù sao bạn học thân thiết nhất với Ôn Hoà không ai ngoài An Dung. Hai người đã qua bốn năm sơ trung, thêm nửa năm nhất cao trung, người có thể 'thuận miệng' hỏi thăm nhất cũng chỉ có An Dung mà thôi!?

Bất chợt, Ôn Hoà ngẩng mặt, giống như cảm ứng được những ánh mắt đang nhìn mình. Cô thấy biểu cảm của An Dung không được tốt, khó hiểu hỏi:

Sắc mặt của cậu không tốt lắm, mệt hả?

An Dung lắc đầu, Không mệt. Chỉ là thắc mắc một chuyện.

Thắc mắc vì sao mình lại vui vẻ như thế này hả? Ôn Hoà mỉm cười, trực tiếp hỏi ngược lại An Dung.

... An Dung vốn định dẫn thêm vài câu nữa mới vào vấn đề chính, sao cô lại không hợp tác thế này?

Ôn Hoà cười cười, nét mặt nhu hoà, Mình và cậu ấy làm lành rồi.

Cảnh Nhạc rướn người qua, An Cẩn Minh?

Ôn Hoà chưa kịp phản ứng, An Dung đã trừng mắt Cảnh Nhạc, Còn phải hỏi?

Ngoài An Cẩn Minh ra, Hoà Hoà của chúng ta sao có thể nắng mưa thất thường như vậy? - An Dung khịt mũi, Tất cả là tại cậu ta!

Cảnh Nhạc: ...

Ôn Hoà buồn cười nhìn biểu cảm của An Dung, không trêu chọc thêm nữa. Cảnh Nhạc giống như cô, quyết giữ im lặng. Ôn Hoà nói bữa trưa sẽ ăn cơm cùng An Cẩn Minh trở lại, Cảnh Nhạc gật đầu đồng ý, trong mắt chợt loé lên hình ảnh của 'cậu ấy'...

An Dung đứng bên cạnh, nhìn một màn 'cậu cậu mình mình' này thì ngứa mắt, đanh giọng hỏi:

Hình như cậu quên mất mình rồi, Hoà Hoà.

Ôn Hoà: ...

Cảnh Nhạc: ...

Lý Thứ ngồi gần đó, vui vẻ góp một câu: An Dung biết tỵ nạnh với cậu rồi, Cảnh Nhạc.

An Dung: ...

Ôn Hoà lẫn Cảnh Nhạc bụm miệng muốn cười. Trước giờ học căng thẳng, mọi người vui đùa hàn huyên vài câu, tâm trạng nhờ đó mà thoải mái hơn. Những bạn học khác thấy Ôn Hoà chịu mỉm cười, không còn lầm lì yên lặng như mấy ngày qua nữa liền cảm thấy vui lây.

Bởi vì ở lớp ba, Ôn Hoà tuy nhút nhát nhưng lại rất nhiệt tình giúp đỡ mọi người, đặc biệt là việc học hành. Tất cả những gì cô hiểu được từ An Cẩn Minh giảng, cô đều nói lại cho cả lớp.

Bao gồm cả đề thi mà lớp một phải kiểm tra trước. Trao đổi công bằng, lần khác khi lớp ba kiểm tra trước sẽ mách đề cho lớp một. Chuyện này khiến mối quan hệ giữa hai lớp rất tốt, và Ôn Hoà cùng An Cẩn Minh chính là nút thắt của giao tình này!

Khối mười, lớp một và lớp ba cực kỳ thân thiết. Hai lớp thân thiết đến mức, thầy chủ nhiệm của lớp một và cô chủ nhiệm của lớp ba đính hôn vào thời điểm kiểm tra chất lượng cuối học kỳ đầu.

Nhiều bạn học cùng khối còn trêu chọc lớp trưởng lớp một là An Cẩn Minh, lớp phó lớp ba là Ôn Hoà, hai người họ bao giờ mới thành đôi?

An Cẩn Minh đối với tin đồn ghép đôi này không quá để tâm. Ôn Hoà vốn ngây thơ, cũng không cho là quan trọng. Cô vốn nhút nhát, vụng về yêu thích An Cẩn Minh, may mắn không bị anh ghét bỏ, cô đã rất hài lòng rồi!

Hai người duy trì mối quan hệ không quá xa cách này, rất vui vẻ hưởng thụ khoảng thời gian tươi trẻ của thời niên thiếu. Cao trung Trí Viễn rất đầu tư bồi dưỡng học sinh, từ vật chất đến tinh thần. Sau khi có kết quả kiểm tra chất lượng, thầy Hiệu trưởng lập tức thông báo cho toàn trường ngay buổi sinh hoạt đầu tuần, ngữ điệu ôn tồn trầm ấm:

Trân trọng thông báo với các em, trường chúng ta sẽ kết hợp với dịch vụ du lịch Tinh Không thực hiện chuyến tham quan đến Phượng Hoàng cổ trấn.

Toàn bộ hội trường vỡ oà, nhiệt tình hoan hô thầy Hiệu trưởng, khối mười hai là hân hoan nhất. Bởi vì đây là chuyến tham quan cuối cùng của thời cao trung của họ...

Dãy phòng tự học, phòng số hai.

Từ sau khi làm lành với An Cẩn Minh, Ôn Hoà không còn nhận sữa của Đường Hữu nữa. Cô đã nói thẳng rằng bản thân không muốn phát sinh bất kỳ hiểu lầm nào với anh ấy. Đường Hữu chỉ im lặng nhìn cô, không nói lời nào, quay người rời đi.

Những ngày kế tiếp cũng không còn đến tìm cô nữa.

Bốn người Ôn Hoà, An Cẩn Minh, Cảnh Nhạc, Nam Cung Xuyên ngồi xung quanh hai bàn học ghép. An Dung ngồi trên một mặt mặt bàn khác, ngứa mắt không muốn để ý đến họ.

Ôn Hoà vốn ít nói nên chỉ chuyên tâm dùng bữa. Cảnh Nhạc vẫn là người mở lời trước:

An Cẩn Minh, không biết lớp một có ý tưởng gì cho chuyến tham quan chưa? Lựa chọn hỏi anh, cũng chỉ vì anh là lớp trưởng lớp một.

An Cẩn Minh gật đầu, Lớp mình lo đồ ăn vặt, lớp cậu có thể bao nước uống không?

Cảnh Nhạc nhìn Ôn Hoà, Ôn Hoà không vội hứa hẹn, nhỏ giọng nói:

Mình sẽ bàn bạc với Lý Thứ và mọi người.

An Dung cách đó không xa, Mình tán thành.

Ba người An Cẩn Minh, Nam Cung Xuyên, Cảnh Nhạc nhìn qua, ánh mắt có chút ngưng lại, gần như đồng thanh nói:

Tụi mình cần cậu tán thành à?

Ôn Hoà gật gù, vụng trộm nhoẻn miệng cười. Tuy là không nói ra miệng, nhưng thái độ kia cũng đủ để chứng minh cô cũng suy nghĩ giống ba người họ.

An Dung: ...

Buổi chiều, sau khi tiết năm kết thúc, mọi người gần uể oải nằm ra bàn. May mắn là kỳ thi vừa qua, lại sắp được đi Phượng Hoàng cổ trấn một chuyến. Nếu không, mọi người có thể stress vì áp lực học tập mất.

Cách phân bổ thời gian giữa học và chơi này của cao trung Trí Viễn rất khoa học, cũng là lý do trọng yếu trong quá trình hình thành danh tiếng dạy tốt - học tốt của trường.

Không lâu sau, thời gian của chuyến tham quan đã được ấn định, phân lớp mỗi xe cũng được gửi lịch cho lớp trưởng các lớp.

Ôn Hoà vui vẻ ôm giấy, tươi rói nhìn dòng chữ ngắn gọn:

Xe số năm: khối mười lớp một, lớp ba.
Tác giả : Mộc Piggg
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại