Trả Ôn Hòa Cho Tôi
Chương 18 - chương 18
Phía sau dãy phòng học khối mười, sân tập thể dục thể thao, khu A.
Sân bóng rổ, Ôn Hoà ngồi trên ghế chờ cổ vũ, An Cẩn Minh không ngồi cùng cô. Anh đứng đó, dùng tấm lưng chưa đủ trưởng thành của mình chặn đi ánh sáng màu cam của hoàng hôn chiếu xuống gương mặt cô.
Cậu không ngồi sao? Ôn Hoà nghiêng đầu hỏi.
An Cẩn Minh lắc đầu, Mình không để cậu bị chói. Cho nên mới chọn cách đứng che cho cậu, một phần không muốn cậu phải nheo mắt,
Một phần vì muốn lấy lòng cậu, muốn xin lỗi cậu vì hiểu lầm ngày hôm đó. - An Cẩn Minh cười khổ, cũng không hiểu tại sao bản thân phải làm như vậy.
Có lẽ Tần Tử Bội nói đúng, và cả học trưởng Đường kia nữa: nữ sinh tên Ôn Hoà này, anh thích thật sao?
Ôn Hoà thấy anh cười không lý do, nhíu mày khó hiểu, Cậu cười gì vậy?
An Cẩn Minh vẫn cười cười, Không có gì, chỉ là tâm trạng của mình rất tốt.
Ôn Hoà: Vì sao chứ?
Vì cuối cùng, cậu cũng chịu nói chuyện với mình. Anh bình thản trả lời, giống như là nhẹ nhõm.
Hai tuần.
Đã đủ hai tuần kể từ khi cô không còn đi tìm anh, không còn những nụ cười chân thành, không còn những câu hỏi thăm thực lòng,
Cũng đủ hai tuần phải đứng ở một góc khuất, lặng lẽ nhìn một người khác quan tâm cô, An Cẩn Minh chịu đủ rồi...
Ôn Hoà nhìn anh, giây sau cũng nở nụ cười, trái tim nhỏ bé hân hoan đập rộn trong lồng ngực. Thì ra, anh cũng giống như cô: cảm thấy khó chịu khi không gặp đối phương.
Cậu biết không, Cẩn Minh, hôm ấy mình thực sự rất buồn. Ôn Hoà bình thản nói, chất giọng trong trẻo không run rẩy, giống như đang nói một chuyện bình thường.
An Cẩn Minh nhìn cô, thật lâu sau mới nói:
Mình xin lỗi.
Ôn Hoà lắc đầu, Cậu không có lỗi, Tử Bội cũng không. Chỉ là mình quá nhạy cảm, suy diễn lung tung tự khiến bản thân phải buồn.
...
Không khí trầm mặc ba giây.
An Cẩn Minh ngồi xổm xuống trước mặt cô, kinh ngạc mở to mắt.
Ôn Hoà khóc.
Một cục đá dội thẳng xuống đáy lòng tĩnh lặng, An Cẩn Minh vội vàng nâng mặt cô, luống cuống hỏi:
Cậu làm sao vậy? Đừng khóc.
Ôn Hoà quẹt nước mắt, tuy đang khóc nhưng đôi môi nhỏ vẫn nở nụ cười rất tươi. Giọng cô lúc này mới trở nên run rẩy, không còn chút bình thản mới vừa rồi nữa:
Cậu biết không, lúc nhìn thấy Tử Bội vừa nhìn cậu, vừa mỉm cười cậu, mình thật sự rất buồn.
Đầu óc của mình không nghĩ được gì cả, cũng không biết phải làm gì. Mình không thể mỉm cười với cậu được, càng không thể để cậu nhìn thấy biểu cảm đáng ghét của mình,
Cho nên mình mới chọn cách lẩn tránh...
Ôn Hoà hai tay ôm mặt, không để anh nhìn thấy mình khóc. Nhưng những giọt nước mặt to như hạt châu lần lượt tràn ra khỏi kẽ tay vẫn không thể tránh khỏi ánh mắt của anh. An Cẩn Minh nhìn cô, trong lòng ngưng lại.
Khoảnh khắc ấy, lần đầu tiên anh biết được, 'đau lòng' nghĩa là gì...
Bỗng, An Cẩn Minh gọi tên cô, bằng chất giọng đủ trầm, từng chữ êm ái, Ôn Hoà.
Cô 'ừm' một tiếng, vẫn không ngẩng đầu, mu bàn tay quẹt nước mắt.
Vẫn là không chịu nhìn anh.
An Cẩn Minh cười khổ một cái, nâng tay cầm lấy cổ tay mảnh khảnh. Ôn Hoà giật mình. Anh bình thản kéo tay cô, gương mặt còn ướt lộ ra, đôi mắt ngọc vẫn chưa khô lệ. Khiến cô xấu hổ đỏ mặt là thế, anh lại mỉm cười hiếm thấy.
Ôn Hoà muốn quay mặt sang chỗ khác, anh nhanh chóng bắt được một bên má cô, trầm giọng nói:
Nhìn mình đi.
Ôn Hoà hai má đỏ bừng, lén lút nhìn anh. Một bên má nóng hổi, cô ngây người. Thì ra, bàn tay của anh lại ấm áp đến vậy...
Mặt đối mặt.
Mắt đối mắt.
Con ngươi chỉ có đối phương.
Mình không thích ai khác. An Cẩn Minh gần cô trong gang tấc, đủ để ánh mắt cô chỉ chứa mỗi hình bóng của mình.
Ôn Hoà ngẩn ngơ.
Anh nói tiếp: Cậu sẽ không phải buồn vì vấn đề này nữa.
Nước mắt lại rơi xuống.
Nữa hả? An Cẩn Minh rụt vai, Đừng khóc nữa, mình không muốn chết chìm đâu. Vừa nói, anh vừa lau nước mắt cho cô, đầu ngón tay vuốt lấy gò má nhẵn nhụi.
Ôn Hoà bật cười, nhưng không cầm được, nước mắt cứ tu tu chảy, Mình cũng không biết, chỉ là không nhịn được. Cô biết mình thất thố, nhưng thật sự cô phải khóc thôi!
Khóc vì quá đỗi vui mừng...
Tối hôm đó, bố mẹ Ôn kinh ngạc nhìn tiểu bảo bối của mình ăn tận ba bát cơm. Bố Ôn nhìn mẹ Ôn, mẹ Ôn nhìn bố Ôn, trao đổi ánh mắt:
Ông hỏi con bé đi!
Bà là mẹ nó thì hỏi đi.
Bộ ông không phải bố nó à?
...
Cuối cùng, mẹ Ôn đặt đũa, dịu dàng mỉm cười với con gái, cẩn thận hỏi:
Có chuyện gì vui sao con? Đừng ăn nhiều thế, bội thực đấy.
Ôn Hoà cười toe toét, Không sao đâu mẹ. Tâm trạng con rất tốt. Vừa nói, cô còn ăn thêm một cái càng cua.
Thịt cua thơm phức, chất thịt mềm mịn.
Mẹ Ôn: Vui gì kể mẹ nghe với?
Ôn Hoà chớp mắt, Con và bạn học hiểu lầm, hôm nay vừa làm lành ạ.
Bố Ôn: Hiểu lầm nghiêm trọng lắm à con? Cho nên con mới vui vẻ như thế khi mọi chuyện bình thường trở lại?
Ôn Hoà thật thà gật đầu, Nghiêm trọng lắm bố ạ.
Mẹ Ôn: Rốt cục là chuyện gì hả con?
Ôn Hoà rụt vai, hai má đỏ ửng. Bố mẹ Ôn trợn mắt trước biểu cảm xấu hổ của con gái. Bố Ôn vội chỉ chỉ, lắp bắp hỏi:
Rốt cục là chuyện gì? Lại có thể khiến tiểu bảo bối của ông thẹn thùng như vậy?
À... chút hiểu lầm giữa bạn học với nhau thôi ạ. Ôn Hoà lấp lửng nói, chú tâm cũng không đặt ở thịt cua mà bản thân vốn rất thích nữa.
Mẹ Ôn tinh ý nhận ra thái độ tránh né của cô, mỉm cười hỏi:
Là cậu thủ khoa lần trước phải không con?
Ôn Hoà đỏ lựng mặt.
Bố mẹ Ôn: ... Ông trời ơi, tiểu bảo bối của chúng tôi biết thích người khác rồi!!!
Mẹ Ôn không dị nghị việc Ôn Hoà yêu sớm. Tình cảm đơn thuần tuổi học trò rất đáng trải nghiệm, mẹ Ôn rất tin tưởng con gái nhỏ của mình sẽ trải qua một thời học sinh trong sáng lãng mạn.
Nhưng bố Ôn thì sa sút tinh thần.
Con bé mới mười sáu tuổi, không thể thích người khác được.
Mẹ Ôn khinh thường nhìn ông, Lúc ông mười lăm cũng thích tôi còn gì?
Bố Ôn: ...
Thật hả mẹ? Ôn Hoà tròn xoe mắt.
Không ngờ bố mẹ cũng gặp gỡ và yêu mến đối phương sớm như cô. Không đúng, phải là 'sớm' hơn cả cô!
Mẹ Ôn dương dương tự đắc, Chứ sao? Vì thích mẹ mà bố con cố gắng thi đậu cùng trường cao trung với mẹ đấy!
Bố Ôn: ...
Quên chưa giới thiệu, mẹ cô hơn bố cô một tuổi.
Chuyện tình cảm thì ra lại đẹp đẽ như thế! Ôn Hoà nhìn vẻ mặt xám xịt của bố, lại nhìn qua nụ cười trêu chọc của mẹ, thầm nghĩ đến An Cẩn Minh...
Không dám hi vọng xa vời, nhưng một chút trông đợi có lẽ là được!
Sân bóng rổ, Ôn Hoà ngồi trên ghế chờ cổ vũ, An Cẩn Minh không ngồi cùng cô. Anh đứng đó, dùng tấm lưng chưa đủ trưởng thành của mình chặn đi ánh sáng màu cam của hoàng hôn chiếu xuống gương mặt cô.
Cậu không ngồi sao? Ôn Hoà nghiêng đầu hỏi.
An Cẩn Minh lắc đầu, Mình không để cậu bị chói. Cho nên mới chọn cách đứng che cho cậu, một phần không muốn cậu phải nheo mắt,
Một phần vì muốn lấy lòng cậu, muốn xin lỗi cậu vì hiểu lầm ngày hôm đó. - An Cẩn Minh cười khổ, cũng không hiểu tại sao bản thân phải làm như vậy.
Có lẽ Tần Tử Bội nói đúng, và cả học trưởng Đường kia nữa: nữ sinh tên Ôn Hoà này, anh thích thật sao?
Ôn Hoà thấy anh cười không lý do, nhíu mày khó hiểu, Cậu cười gì vậy?
An Cẩn Minh vẫn cười cười, Không có gì, chỉ là tâm trạng của mình rất tốt.
Ôn Hoà: Vì sao chứ?
Vì cuối cùng, cậu cũng chịu nói chuyện với mình. Anh bình thản trả lời, giống như là nhẹ nhõm.
Hai tuần.
Đã đủ hai tuần kể từ khi cô không còn đi tìm anh, không còn những nụ cười chân thành, không còn những câu hỏi thăm thực lòng,
Cũng đủ hai tuần phải đứng ở một góc khuất, lặng lẽ nhìn một người khác quan tâm cô, An Cẩn Minh chịu đủ rồi...
Ôn Hoà nhìn anh, giây sau cũng nở nụ cười, trái tim nhỏ bé hân hoan đập rộn trong lồng ngực. Thì ra, anh cũng giống như cô: cảm thấy khó chịu khi không gặp đối phương.
Cậu biết không, Cẩn Minh, hôm ấy mình thực sự rất buồn. Ôn Hoà bình thản nói, chất giọng trong trẻo không run rẩy, giống như đang nói một chuyện bình thường.
An Cẩn Minh nhìn cô, thật lâu sau mới nói:
Mình xin lỗi.
Ôn Hoà lắc đầu, Cậu không có lỗi, Tử Bội cũng không. Chỉ là mình quá nhạy cảm, suy diễn lung tung tự khiến bản thân phải buồn.
...
Không khí trầm mặc ba giây.
An Cẩn Minh ngồi xổm xuống trước mặt cô, kinh ngạc mở to mắt.
Ôn Hoà khóc.
Một cục đá dội thẳng xuống đáy lòng tĩnh lặng, An Cẩn Minh vội vàng nâng mặt cô, luống cuống hỏi:
Cậu làm sao vậy? Đừng khóc.
Ôn Hoà quẹt nước mắt, tuy đang khóc nhưng đôi môi nhỏ vẫn nở nụ cười rất tươi. Giọng cô lúc này mới trở nên run rẩy, không còn chút bình thản mới vừa rồi nữa:
Cậu biết không, lúc nhìn thấy Tử Bội vừa nhìn cậu, vừa mỉm cười cậu, mình thật sự rất buồn.
Đầu óc của mình không nghĩ được gì cả, cũng không biết phải làm gì. Mình không thể mỉm cười với cậu được, càng không thể để cậu nhìn thấy biểu cảm đáng ghét của mình,
Cho nên mình mới chọn cách lẩn tránh...
Ôn Hoà hai tay ôm mặt, không để anh nhìn thấy mình khóc. Nhưng những giọt nước mặt to như hạt châu lần lượt tràn ra khỏi kẽ tay vẫn không thể tránh khỏi ánh mắt của anh. An Cẩn Minh nhìn cô, trong lòng ngưng lại.
Khoảnh khắc ấy, lần đầu tiên anh biết được, 'đau lòng' nghĩa là gì...
Bỗng, An Cẩn Minh gọi tên cô, bằng chất giọng đủ trầm, từng chữ êm ái, Ôn Hoà.
Cô 'ừm' một tiếng, vẫn không ngẩng đầu, mu bàn tay quẹt nước mắt.
Vẫn là không chịu nhìn anh.
An Cẩn Minh cười khổ một cái, nâng tay cầm lấy cổ tay mảnh khảnh. Ôn Hoà giật mình. Anh bình thản kéo tay cô, gương mặt còn ướt lộ ra, đôi mắt ngọc vẫn chưa khô lệ. Khiến cô xấu hổ đỏ mặt là thế, anh lại mỉm cười hiếm thấy.
Ôn Hoà muốn quay mặt sang chỗ khác, anh nhanh chóng bắt được một bên má cô, trầm giọng nói:
Nhìn mình đi.
Ôn Hoà hai má đỏ bừng, lén lút nhìn anh. Một bên má nóng hổi, cô ngây người. Thì ra, bàn tay của anh lại ấm áp đến vậy...
Mặt đối mặt.
Mắt đối mắt.
Con ngươi chỉ có đối phương.
Mình không thích ai khác. An Cẩn Minh gần cô trong gang tấc, đủ để ánh mắt cô chỉ chứa mỗi hình bóng của mình.
Ôn Hoà ngẩn ngơ.
Anh nói tiếp: Cậu sẽ không phải buồn vì vấn đề này nữa.
Nước mắt lại rơi xuống.
Nữa hả? An Cẩn Minh rụt vai, Đừng khóc nữa, mình không muốn chết chìm đâu. Vừa nói, anh vừa lau nước mắt cho cô, đầu ngón tay vuốt lấy gò má nhẵn nhụi.
Ôn Hoà bật cười, nhưng không cầm được, nước mắt cứ tu tu chảy, Mình cũng không biết, chỉ là không nhịn được. Cô biết mình thất thố, nhưng thật sự cô phải khóc thôi!
Khóc vì quá đỗi vui mừng...
Tối hôm đó, bố mẹ Ôn kinh ngạc nhìn tiểu bảo bối của mình ăn tận ba bát cơm. Bố Ôn nhìn mẹ Ôn, mẹ Ôn nhìn bố Ôn, trao đổi ánh mắt:
Ông hỏi con bé đi!
Bà là mẹ nó thì hỏi đi.
Bộ ông không phải bố nó à?
...
Cuối cùng, mẹ Ôn đặt đũa, dịu dàng mỉm cười với con gái, cẩn thận hỏi:
Có chuyện gì vui sao con? Đừng ăn nhiều thế, bội thực đấy.
Ôn Hoà cười toe toét, Không sao đâu mẹ. Tâm trạng con rất tốt. Vừa nói, cô còn ăn thêm một cái càng cua.
Thịt cua thơm phức, chất thịt mềm mịn.
Mẹ Ôn: Vui gì kể mẹ nghe với?
Ôn Hoà chớp mắt, Con và bạn học hiểu lầm, hôm nay vừa làm lành ạ.
Bố Ôn: Hiểu lầm nghiêm trọng lắm à con? Cho nên con mới vui vẻ như thế khi mọi chuyện bình thường trở lại?
Ôn Hoà thật thà gật đầu, Nghiêm trọng lắm bố ạ.
Mẹ Ôn: Rốt cục là chuyện gì hả con?
Ôn Hoà rụt vai, hai má đỏ ửng. Bố mẹ Ôn trợn mắt trước biểu cảm xấu hổ của con gái. Bố Ôn vội chỉ chỉ, lắp bắp hỏi:
Rốt cục là chuyện gì? Lại có thể khiến tiểu bảo bối của ông thẹn thùng như vậy?
À... chút hiểu lầm giữa bạn học với nhau thôi ạ. Ôn Hoà lấp lửng nói, chú tâm cũng không đặt ở thịt cua mà bản thân vốn rất thích nữa.
Mẹ Ôn tinh ý nhận ra thái độ tránh né của cô, mỉm cười hỏi:
Là cậu thủ khoa lần trước phải không con?
Ôn Hoà đỏ lựng mặt.
Bố mẹ Ôn: ... Ông trời ơi, tiểu bảo bối của chúng tôi biết thích người khác rồi!!!
Mẹ Ôn không dị nghị việc Ôn Hoà yêu sớm. Tình cảm đơn thuần tuổi học trò rất đáng trải nghiệm, mẹ Ôn rất tin tưởng con gái nhỏ của mình sẽ trải qua một thời học sinh trong sáng lãng mạn.
Nhưng bố Ôn thì sa sút tinh thần.
Con bé mới mười sáu tuổi, không thể thích người khác được.
Mẹ Ôn khinh thường nhìn ông, Lúc ông mười lăm cũng thích tôi còn gì?
Bố Ôn: ...
Thật hả mẹ? Ôn Hoà tròn xoe mắt.
Không ngờ bố mẹ cũng gặp gỡ và yêu mến đối phương sớm như cô. Không đúng, phải là 'sớm' hơn cả cô!
Mẹ Ôn dương dương tự đắc, Chứ sao? Vì thích mẹ mà bố con cố gắng thi đậu cùng trường cao trung với mẹ đấy!
Bố Ôn: ...
Quên chưa giới thiệu, mẹ cô hơn bố cô một tuổi.
Chuyện tình cảm thì ra lại đẹp đẽ như thế! Ôn Hoà nhìn vẻ mặt xám xịt của bố, lại nhìn qua nụ cười trêu chọc của mẹ, thầm nghĩ đến An Cẩn Minh...
Không dám hi vọng xa vời, nhưng một chút trông đợi có lẽ là được!
Tác giả :
Mộc Piggg