Trà Môn Khuê Tú
Chương 61: Tỷ đệ
“Nhận đi." Tô Ngọc Uyển nhàn nhạt nói.
“Này…" Ân thị nhìn Tô Ngọc Uyển, có chút bối rối, không biết phải làm sao.
Bà lúc nãy đưa đẩy không nhận một phần là do không có thói quen chiếm đồ của người khác, hơn nữa nữ nhi xưa nay đều không thích nhị phòng, chắc hẳn sẽ không nhận lễ vật của bọn họ.
Với tình thế hôm nay lẽ ra Tô Ngọc Uyển phải làm bộ làm tịch, khiến Ngụy thị phải cầu xin nàng thu lễ mới hả giận. Có điều Tô Ngọc Uyển không có tinh lực cùng kiên nhẫn đưa qua đẩy lại với bà ta, chỉ nhàn nhạt nói: “Thẩm vì sao phải đưa lễ này tới trong lòng thẩm cùng ta đều hiểu rất rõ, mà ta cũng lười giả vờ giả vịt với vợ chồng thẩm. Lúc này ta nhận lễ chính là muốn nói rõ ràng cho thẩm cùng nhị thúc biết, nếu như sau này hai người còn muốn đánh chủ ý gì lên đại phòng một lần nữa thì đừng trách ta không niệm tình thân thích mà xuống tay ác độc. Nếu các người có thể yên phận vậy chúng ta từ nay nước sông không phạm nước giếng, mỗi người đều có cuộc sống riêng. Chuyện còn lại các ngươi tự mình nghĩ cách giải quyết cho tốt đi. Lập Xuân tiễn khách."
Ngụy thị ban đầu vốn định xuống nước đánh bài tình cảm với đại phòng. Ân thị từ trước đến nay là người không có chủ ý, người ta chỉ cần dỗ hai ba câu liền móc tim móc phổi ra đối đãi; Tô Ngọc Uyển tuy lợi hại nhưng từ nhỏ vẫn thích ăn mềm không ăn cứng. Bà ta tự tin với thủ đoạn của mình, đưa chút lễ vật xong lại nói thêm vài câu tốt đẹp, nhất định sẽ có thể đem hai mẹ con này dỗ trở về.
Nào ngờ chuẩn bị cả một bụng lời hay ý đẹp, nhưng chưa kịp nói lời nào đã bị Tô Ngọc Uyển chắn ngang cổ họng, chỉ đành cười gượng: “Uyển tỷ nhi…"
Tô Ngọc Uyển trừng mắt: “Lời ta vừa nói thẩm nghe không hiểu sao?"
“Hiểu, hiểu." Ngụy thị biết hôm nay đã không thể đả động tình cảm với đại phòng nên bảo nha hoàn đặt lễ vật xuống rồi cùng nhau rời khỏi.
Tô Ngọc Uyển nhìn bà ta ra khỏi cửa viện, nói với Ân thị: “Sau này nếu bà ấy còn đến đây, nương cũng không cần để ý, cũng đừng tin mấy lời ngon tiếng ngọt kia mà lầm. Người thử nghĩ mà xem từ lúc cha mất tới giờ, nhị phòng đã làm những chuyện gì, nếu con mềm lòng một chút, có lẽ gia sản cũng đã bị người ta đoạt mất, một nhà cô nhi quả phụ chúng ta còn không biết phải sống thế nào đâu."
“Ừ, ngươi yên tâm, nương hiểu rồi."
Tô Ngọc Uyển cũng không trông cậy mấy lời này có thể khiến cho Ân thị nhớ kỹ, sau này còn phải dựa vào Lê ma ma chậm rãi khuyên nhủ thôi. Nàng vừa định trở về Thiên Ảnh các thì Tô Thế Xương lại tới.
“Nương, tỷ tỷ." Tô Thế Xương ngồi xuống nói chuyện tiếp khách với Tô Ngọc Uyển, trong miệng ngay cả hai tiếng “nhị thúc" cũng không muốn kêu: “Hắn muốn nói chuyện thân thiết với đệ nhưng đệ không thèm để ý, còn trách móc một trận."
Tô Thế Xương vừa mới trút giận xong nên vô cùng hưng phấn, bưng ly trà lên uống một hơi cạn sạch rồi mới nói tiếp: “Tỷ không thấy sắc mặt của hắn lúc đó đặc sắc thế nào đâu, vậy mà còn không biết xấu hổ kêu đệ sau này lưu ý giúp nhị đường tỷ tìm một nhà tốt…"
Hắn nói tới đây liền trông thấy đống lễ vật của Ngụy thị mang sang vẫn còn đang đặt ở trên bàn thì vô cùng nóng nảy: “Tỷ sao lại mềm lòng giống nương rồi, người ta mới nói mấy câu đã tin tưởng rồi hay sao? Tỷ quên bọn họ trước đây đối xử với chúng ta như thế nào rồi à? Nếu không phải tỷ có bản lĩnh, nói không chừng chúng ta đã bị ăn sạch sẽ, ngay cả xương cốt cũng không còn ấy chứ. Không được, lễ vật này phải trả lại ngay, nhất định không thể thu."
Nói xong còn chăm chú nhìn Tô Ngọc Uyển chờ nàng tỏ thái độ.
Tô Ngọc Uyển thấy đệ đệ như vậy thì rất hài lòng, ngậm cười mà nói với hắn: “Nếu tỷ nói không trả thì sao?"
“Không…" Tô Thế Xương đang muốn thao thao bất tuyệt đi thuyết phục Tô Ngọc Uyển chợt nghĩ tới điều gì, nghi hoặc hỏi nàng: “Tỷ vì sao phải làm như vậy? Có gì đặc biệt sao?"
Tô Ngọc Uyển thấy hắn phản ứng nhanh như vậy thì cũng không thừa nước đục thả câu nữa mà nói luôn: “Tất nhiên là có dụng ý, còn dụng ý gì thì đệ tự mình nghĩ thử xem?"
Tô Thế Xương nhíu mày cẩn thận suy nghĩ một phen liền bừng tỉnh: “Đệ biết rồi. Bởi vì ban đầu có tin đồn nhị thúc mơ ước gia sản của chúng ta, lại vì chuyện bí phương mà có rất nhiều nhà đến cửa cầu thân, bề ngoài là cầu cưới tức phụ nhưng thực chất là muốn đoạt bí phương kia vào tay mình. Cho nên khoảng thời gian này nhất định là sẽ có rất nhiều người nhìn chằm chằm nhà chúng ta, nói không chừng ngay cả chuyện hôm nay chúng ta ăn gì, làm gì bọn họ cũng biết cặn kẽ. Một khi chúng ta đối với nhị thúc không thuận theo cũng không buông tha, những người có thể tới xin cưới thì cũng thôi, nhưng kẻ không có biện pháp đến cầu, bởi vì ganh ghét cùng đố kỵ, nhất định sẽ lấy chúng ta làm bia ngắm, nói chúng ta không tôn kính trưởng bối, với người nhà cũng không chút khoan dung, phá hỏng chuyện hôn sự của tỷ, hòng đục nước béo cò, thu hoạch bí phương về tay mình. Cho nên lúc này chúng ta không nên quá mức so đo với nhị thúc làm gì."
Tô Ngọc Uyển vui mừng nhìn đệ đệ, gật đầu nói: “Đúng rồi. Đệ có thể nghĩ được như vậy chứng tỏ đã trưởng thành rồi."
Tô Thế Xương ngượng ngùng gãi đầu cười cười.
“Hôm đó nhị thúc nói bí phương này là do phụ thân truyền lại cho tỷ, đệ không muốn hỏi ta xem có phải hay không sao?" Tô Ngọc Uyển chớp mắt nhìn hắn hỏi.
Kể từ hôm đó đến giờ, nàng cố ý không đi tìm Tô Thế Xương cùng Tô Thế Thịnh để giải thích chuyện bí phương, định bụng nhân cơ hội này nhìn xem tâm tính của hai đệ đệ một chút. Nếu hai người đến đây hưng sư vấn tội, cho dù không hỏi rõ ràng nhưng lại ngầm có ý kiến với mình thì bí phương kia nàng sẽ không chia sẻ cho bọn họ.
Cũng may hai người đều không làm nàng thất vọng, sau khi trở về đều không hỏi chuyện bí phương, chỉ lo lắng an toàn của nàng cùng mẫu thân, sau khi được nàng cam đoan không sao mới yên tâm đi làm việc của mình, chưa từng oán hận gì nàng.
Thực ra thì Mạnh di nương ở sau lưng cũng nói bậy không ít, nói gần nói xa gì ám chỉ Tô Trường Thanh bất công, chỉ truyền bí phương cho đích nữ mà bỏ qua nhi tử. Nói không chừng Tô Thế Xương cũng biết, chỉ lừa gạt một mình Tô Thế Thịnh hắn. Tô Thế Thịnh lập tức giải thích một hồi, nói bà đừng lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, hắn tin tưởng cách làm người của tỷ tỷ và ca ca mình, cũng tin tưởng phụ thân sẽ đối xử bình đẳng với cả ba tỷ đệ.
Vì tránh di nương lải nhải phiền lòng, người khác biết được lại lợi dụng chuyện này mà xúi giục gây chia rẽ tình cảm nên Tô Thế Thịnh dứt khoát lên núi cho thanh tịnh. Đây cũng là lý do hắn không tham gia náo nhiệt ngày mở bán trà đầu tiên lại một mình lên núi ở.
Chuyện này khiến Tô Ngọc Uyển vô cùng vui mừng. Cả hai đệ đệ đều được phụ thân dạy dỗ rất tốt.
“Đệ hỏi chuyện này làm gì?" Tô Thế Xương nhíu mày hỏi lại: “Hôm đó không phải tỷ đã nói rõ ràng rồi sao? Nếu bí phương này là do phụ thân truyền lại, người sẽ không chỉ truyền cho tỷ mà không cho hai huynh đệ chúng ta biết. Cho nên cái này nhất định là do tỷ tự mình nghiên cứu ra. Cả hai vụ trà này đều do tỷ tự mình xuất thủ sao trà. Hơn nữa tỷ làm người thế nào đệ cùng Thịnh ca nhi đều rất rõ ràng. Tỷ là người công chính vô tư, đối xử với đệ đệ cũng vô cùng tốt. Chúng ta mặc dù ít tuổi nhưng cũng không đến nỗi không phân biệt được thị phi, bị người xúi giục vài câu liền nghi ngờ tỷ tỷ của mình."
“Này…" Ân thị nhìn Tô Ngọc Uyển, có chút bối rối, không biết phải làm sao.
Bà lúc nãy đưa đẩy không nhận một phần là do không có thói quen chiếm đồ của người khác, hơn nữa nữ nhi xưa nay đều không thích nhị phòng, chắc hẳn sẽ không nhận lễ vật của bọn họ.
Với tình thế hôm nay lẽ ra Tô Ngọc Uyển phải làm bộ làm tịch, khiến Ngụy thị phải cầu xin nàng thu lễ mới hả giận. Có điều Tô Ngọc Uyển không có tinh lực cùng kiên nhẫn đưa qua đẩy lại với bà ta, chỉ nhàn nhạt nói: “Thẩm vì sao phải đưa lễ này tới trong lòng thẩm cùng ta đều hiểu rất rõ, mà ta cũng lười giả vờ giả vịt với vợ chồng thẩm. Lúc này ta nhận lễ chính là muốn nói rõ ràng cho thẩm cùng nhị thúc biết, nếu như sau này hai người còn muốn đánh chủ ý gì lên đại phòng một lần nữa thì đừng trách ta không niệm tình thân thích mà xuống tay ác độc. Nếu các người có thể yên phận vậy chúng ta từ nay nước sông không phạm nước giếng, mỗi người đều có cuộc sống riêng. Chuyện còn lại các ngươi tự mình nghĩ cách giải quyết cho tốt đi. Lập Xuân tiễn khách."
Ngụy thị ban đầu vốn định xuống nước đánh bài tình cảm với đại phòng. Ân thị từ trước đến nay là người không có chủ ý, người ta chỉ cần dỗ hai ba câu liền móc tim móc phổi ra đối đãi; Tô Ngọc Uyển tuy lợi hại nhưng từ nhỏ vẫn thích ăn mềm không ăn cứng. Bà ta tự tin với thủ đoạn của mình, đưa chút lễ vật xong lại nói thêm vài câu tốt đẹp, nhất định sẽ có thể đem hai mẹ con này dỗ trở về.
Nào ngờ chuẩn bị cả một bụng lời hay ý đẹp, nhưng chưa kịp nói lời nào đã bị Tô Ngọc Uyển chắn ngang cổ họng, chỉ đành cười gượng: “Uyển tỷ nhi…"
Tô Ngọc Uyển trừng mắt: “Lời ta vừa nói thẩm nghe không hiểu sao?"
“Hiểu, hiểu." Ngụy thị biết hôm nay đã không thể đả động tình cảm với đại phòng nên bảo nha hoàn đặt lễ vật xuống rồi cùng nhau rời khỏi.
Tô Ngọc Uyển nhìn bà ta ra khỏi cửa viện, nói với Ân thị: “Sau này nếu bà ấy còn đến đây, nương cũng không cần để ý, cũng đừng tin mấy lời ngon tiếng ngọt kia mà lầm. Người thử nghĩ mà xem từ lúc cha mất tới giờ, nhị phòng đã làm những chuyện gì, nếu con mềm lòng một chút, có lẽ gia sản cũng đã bị người ta đoạt mất, một nhà cô nhi quả phụ chúng ta còn không biết phải sống thế nào đâu."
“Ừ, ngươi yên tâm, nương hiểu rồi."
Tô Ngọc Uyển cũng không trông cậy mấy lời này có thể khiến cho Ân thị nhớ kỹ, sau này còn phải dựa vào Lê ma ma chậm rãi khuyên nhủ thôi. Nàng vừa định trở về Thiên Ảnh các thì Tô Thế Xương lại tới.
“Nương, tỷ tỷ." Tô Thế Xương ngồi xuống nói chuyện tiếp khách với Tô Ngọc Uyển, trong miệng ngay cả hai tiếng “nhị thúc" cũng không muốn kêu: “Hắn muốn nói chuyện thân thiết với đệ nhưng đệ không thèm để ý, còn trách móc một trận."
Tô Thế Xương vừa mới trút giận xong nên vô cùng hưng phấn, bưng ly trà lên uống một hơi cạn sạch rồi mới nói tiếp: “Tỷ không thấy sắc mặt của hắn lúc đó đặc sắc thế nào đâu, vậy mà còn không biết xấu hổ kêu đệ sau này lưu ý giúp nhị đường tỷ tìm một nhà tốt…"
Hắn nói tới đây liền trông thấy đống lễ vật của Ngụy thị mang sang vẫn còn đang đặt ở trên bàn thì vô cùng nóng nảy: “Tỷ sao lại mềm lòng giống nương rồi, người ta mới nói mấy câu đã tin tưởng rồi hay sao? Tỷ quên bọn họ trước đây đối xử với chúng ta như thế nào rồi à? Nếu không phải tỷ có bản lĩnh, nói không chừng chúng ta đã bị ăn sạch sẽ, ngay cả xương cốt cũng không còn ấy chứ. Không được, lễ vật này phải trả lại ngay, nhất định không thể thu."
Nói xong còn chăm chú nhìn Tô Ngọc Uyển chờ nàng tỏ thái độ.
Tô Ngọc Uyển thấy đệ đệ như vậy thì rất hài lòng, ngậm cười mà nói với hắn: “Nếu tỷ nói không trả thì sao?"
“Không…" Tô Thế Xương đang muốn thao thao bất tuyệt đi thuyết phục Tô Ngọc Uyển chợt nghĩ tới điều gì, nghi hoặc hỏi nàng: “Tỷ vì sao phải làm như vậy? Có gì đặc biệt sao?"
Tô Ngọc Uyển thấy hắn phản ứng nhanh như vậy thì cũng không thừa nước đục thả câu nữa mà nói luôn: “Tất nhiên là có dụng ý, còn dụng ý gì thì đệ tự mình nghĩ thử xem?"
Tô Thế Xương nhíu mày cẩn thận suy nghĩ một phen liền bừng tỉnh: “Đệ biết rồi. Bởi vì ban đầu có tin đồn nhị thúc mơ ước gia sản của chúng ta, lại vì chuyện bí phương mà có rất nhiều nhà đến cửa cầu thân, bề ngoài là cầu cưới tức phụ nhưng thực chất là muốn đoạt bí phương kia vào tay mình. Cho nên khoảng thời gian này nhất định là sẽ có rất nhiều người nhìn chằm chằm nhà chúng ta, nói không chừng ngay cả chuyện hôm nay chúng ta ăn gì, làm gì bọn họ cũng biết cặn kẽ. Một khi chúng ta đối với nhị thúc không thuận theo cũng không buông tha, những người có thể tới xin cưới thì cũng thôi, nhưng kẻ không có biện pháp đến cầu, bởi vì ganh ghét cùng đố kỵ, nhất định sẽ lấy chúng ta làm bia ngắm, nói chúng ta không tôn kính trưởng bối, với người nhà cũng không chút khoan dung, phá hỏng chuyện hôn sự của tỷ, hòng đục nước béo cò, thu hoạch bí phương về tay mình. Cho nên lúc này chúng ta không nên quá mức so đo với nhị thúc làm gì."
Tô Ngọc Uyển vui mừng nhìn đệ đệ, gật đầu nói: “Đúng rồi. Đệ có thể nghĩ được như vậy chứng tỏ đã trưởng thành rồi."
Tô Thế Xương ngượng ngùng gãi đầu cười cười.
“Hôm đó nhị thúc nói bí phương này là do phụ thân truyền lại cho tỷ, đệ không muốn hỏi ta xem có phải hay không sao?" Tô Ngọc Uyển chớp mắt nhìn hắn hỏi.
Kể từ hôm đó đến giờ, nàng cố ý không đi tìm Tô Thế Xương cùng Tô Thế Thịnh để giải thích chuyện bí phương, định bụng nhân cơ hội này nhìn xem tâm tính của hai đệ đệ một chút. Nếu hai người đến đây hưng sư vấn tội, cho dù không hỏi rõ ràng nhưng lại ngầm có ý kiến với mình thì bí phương kia nàng sẽ không chia sẻ cho bọn họ.
Cũng may hai người đều không làm nàng thất vọng, sau khi trở về đều không hỏi chuyện bí phương, chỉ lo lắng an toàn của nàng cùng mẫu thân, sau khi được nàng cam đoan không sao mới yên tâm đi làm việc của mình, chưa từng oán hận gì nàng.
Thực ra thì Mạnh di nương ở sau lưng cũng nói bậy không ít, nói gần nói xa gì ám chỉ Tô Trường Thanh bất công, chỉ truyền bí phương cho đích nữ mà bỏ qua nhi tử. Nói không chừng Tô Thế Xương cũng biết, chỉ lừa gạt một mình Tô Thế Thịnh hắn. Tô Thế Thịnh lập tức giải thích một hồi, nói bà đừng lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, hắn tin tưởng cách làm người của tỷ tỷ và ca ca mình, cũng tin tưởng phụ thân sẽ đối xử bình đẳng với cả ba tỷ đệ.
Vì tránh di nương lải nhải phiền lòng, người khác biết được lại lợi dụng chuyện này mà xúi giục gây chia rẽ tình cảm nên Tô Thế Thịnh dứt khoát lên núi cho thanh tịnh. Đây cũng là lý do hắn không tham gia náo nhiệt ngày mở bán trà đầu tiên lại một mình lên núi ở.
Chuyện này khiến Tô Ngọc Uyển vô cùng vui mừng. Cả hai đệ đệ đều được phụ thân dạy dỗ rất tốt.
“Đệ hỏi chuyện này làm gì?" Tô Thế Xương nhíu mày hỏi lại: “Hôm đó không phải tỷ đã nói rõ ràng rồi sao? Nếu bí phương này là do phụ thân truyền lại, người sẽ không chỉ truyền cho tỷ mà không cho hai huynh đệ chúng ta biết. Cho nên cái này nhất định là do tỷ tự mình nghiên cứu ra. Cả hai vụ trà này đều do tỷ tự mình xuất thủ sao trà. Hơn nữa tỷ làm người thế nào đệ cùng Thịnh ca nhi đều rất rõ ràng. Tỷ là người công chính vô tư, đối xử với đệ đệ cũng vô cùng tốt. Chúng ta mặc dù ít tuổi nhưng cũng không đến nỗi không phân biệt được thị phi, bị người xúi giục vài câu liền nghi ngờ tỷ tỷ của mình."
Tác giả :
Gia Mộc