Trà Môn Khuê Tú
Chương 33: Thoái thác
Nhìn khuôn mặt biến đổi hoàn toàn kia của Tô Ngọc Uyển, Hồng Tụ sợ tới mức quên cả thở, nắm thật chặt khăn tay, không tự chủ được mà lùi về phía sau, may mắn là phản ứng nhanh nhạy mới miễn cưỡng nhịn xuống. Nàng nhìn Tô Ngọc Uyển, cười cứng ngắc hỏi:
– Đại cô nương vẫn ổn chứ ạ?
Tô Ngọc Uyển mở mắt ra, suy yếu gật gật đầu, cũng không nói chuyện.
Lê ma ma bên cạnh lau nước mắt nói:
– Cô nương nhà ta không thể nói chuyện lớn tiếng được nữa, còn thỉnh Hồng Tụ cô nương thứ lỗi cho.
Hồng Tụ không muốn đối diện với gương mặt kia của Tô Ngọc Uyển bèn quay lại hỏi Ân thị:
– Đại cô nương đã uống thuốc chưa, đại phu nói sao?
Ân thị đang muốn há miệng nói chuyện liền thấy Cốc Vũ cẩn thận bưng chén thuốc tiến vào, vừa đi vừa nói:
– Ma ma, thuốc nấu xong rồi.
Lê ma ma vội tiến lên đón lấy chén thuốc, vừa dùng muỗng quấy cho hạ nhiệt, vừa trả lời Hồng Tụ:
– Lúc cô nương ăn cơm xong trở lại trong phòng tắm gội phát hiện không thích hợp mới thỉnh Hoắc đại phu tới. Này xem, thuốc cũng vừa nấu xong, còn chưa kịp uống đây.
Lúc Ân thị tới, Hoắc đại phu đã đi rồi, bệnh tình của Tô Ngọc Uyển cũng là nghe Lê ma ma nói, nghe Hồng Tụ hỏi lại gợi lên thương tâm, chảy nước mắt nói:
– Đại phu nói, bệnh này của Uyển tỷ nhi tính mạng không ngại, nhưng nếu không cẩn thận sẽ để lại sẹo, cái này biết phải làm sao?
– Sẽ không đâu, cô nương phúc khí thâm hậu, sẽ không có chuyện gì đâu.
Hồng Tụ an ủi Ân thị, nhìn Lê ma ma bón thuốc cho Tô Ngọc Uyển một lúc rồi mới cáo từ.
Hồng Tụ vừa đi thì Mạnh di nương, Viên di nương cùng hai huynh đệ Tô Thế Xương, Tô Thế Thịnh cũng tới, Ngụy thị cùng Tần thị cũng cho nha hoàn đến hỏi thăm, còn tặng chút đồ bổ.
Đợi hai nha hoàn kia đi rồi, Tô Ngọc Uyển mới yếu ớt khuyên đệ đệ cùng di nương về nghỉ tạm, cũng khuyên Ân thị:
– Nương, con không sao, người trở về nghĩ ngơi đi.
Ân thị không chịu đi, lắc đầu nói:
– Có trở về ta cũng không ngủ được, phải ở đây thủ mới yên tâm.
– Hay là thái thái ở bên giường bên ngoài nghỉ ngơi đi, cô nương có chuyện gì người cũng có thể biết được.
Lê ma ma đề nghị, Tô Ngọc Uyển cũng nói theo:
– Nương ngồi ở đây canh, nữ nhi cũng không thể an tâm ngủ.
Ân thị bất đắc dĩ đành phải ra gian ngoài nơi mấy nha hoàn gác đêm nghỉ ngơi mà nằm xuống. Lúc này Lê ma ma cũng nhanh chóng tẩy sạch hóa trang trên mặt Tô Ngọc Uyển. Nàng vốn đã bị phát ban, nếu còn bôi trét phấn cả đêm, Lê ma ma lo lắng bệnh sẽ càng thêm nghiêm trọng. Vì đối phó với loại tiểu nhân này mà bị hủy dung thì mất nhiều hơn được.
Rửa mặt, hầu hạ Tô Ngọc Uyển ngủ xong, Lê ma ma không yên tâm, nên cùng Lập Xuân trông chừng cả một đêm, đợi tới sáng ngày thứ hai thấy mấy nốt ban kia đã nhạt dần, uống thêm một thang thuốc nữa liền không sao mới yên tâm một chút, vừa hóa trang lại mấy nốt đỏ trên mặt cho Tô Ngọc Uyển, vừa nói:
– Sau này cô nương không được lấy chính mình ra để đùa giỡn nữa, việc này nếu còn xảy ra một lần nữa, hồn của ta có khi cũng bị dọa hỏng mất.
Hôm qua Tô Ngọc Uyển ngủ rất ngon, một chút mộng mị cũng không có nên thần thái vô cùng sáng sủa, nhìn thấy quầng thâm trên mắt Lê ma ma cùng Lập Xuân thì vô cùng áy náy:
– Nhất định không có lần sau. Phu nhân đâu rồi, tối hôm qua ngủ có ngon không?
Lê ma ma thở dài:
– Làm sao mà ngủ ngon được, phu nhân trằn trọc trên giường cả đêm, mãi gần sáng mới ngủ được một chút, lúc này mới chỉ ngủ được khoảng nửa canh giờ.
– Kêu mọi người nhẹ tay nhẹ chân chút, đừng đánh thức phu nhân. Trên mặt ma ma chấm ít lại chút chờ gặp phu nhân xong lại chấm thêm. Nếu bệnh tình không có tiến triển chỉ sợ phu nhân sẽ đến cầu lão phu nhân đưa bái thiếp thỉnh Hoàng đại phu.
– Được rồi, trước cứ để vậy.
Lê ma ma nghĩ cũng đúng bèn dừng tay. Tô Ngọc Uyển vốn muốn để mẫu thân ngủ thêm một lát, không ngờ nàng vừa muốn đứng dậy hoạt động gân cốt một chút đã thấy Ân thị tiến vào. Bà nhìn Tô Ngọc Uyển thấy bệnh tình đã chuyển biến tốt hơn một ít, còn có thể ngồi dậy nói chuyện, tinh thần cũng rất tốt, tâm bị treo lơ lửng cả đêm rốt cuộc cũng có thể hạ xuống.
– Nương, người trở về đi, con đã không đáng ngại nữa, lại uống thêm một thang thuốc, phỏng chừng ngay mai liền không có việc gì.
– Đúng vậy, người thân mình cũng không tốt, nếu lại bị bệnh thì phải làm sao? Người như vậy cô nương cũng không thể an tâm.
Thấy Quan ma ma cũng khuyên vào mà Ân thị cả đêm qua cũng ngủ không ngon, tinh thần vô cùng ủ rũ, nên dặn dò Lê ma ma cùng Lập Xuân vài câu liền hồi Như Ý cư.
Bà chân trước vừa đi, phía sau Lê ma ma đã nhanh tay dặm thêm mấy nốt ban nữa lên mặt Tô Ngọc Uyển. Dùng xong bữa sáng, người tới Thiên Ảnh các thăm bệnh cũng nhiều lên không dứt. Không những di nương cùng huynh đệ Tô Thế Thịnh, Tô Thế Xương mà Ngụy thị cùng Tần thị cũng tự mình tới thăm, mang theo cả Khổng đại phu nhân cùng Khổng Bội Vân.
– Uyển tỷ nhi đây là làm sao? Cá Đao kia rõ ràng là bắt được trừ dưới sông lên, ngươi làm sao lại bị dị ứng? Đại phu nói thế nào?
Khổng đại phu nhân vừa thấy mặt liền đem trách nhiệm đổ lên người Tô Ngọc Uyển, đây cũng là Ngụy thị chỉ bà ta. Tuy nói phải xin lỗi nhưng mà lỗi này cũng phải nhận thế nào cho có trình độ, nếu trước nhận trách nhiệm về mình, đối phương sẽ càng cảm thấy ủy khuất, đến lúc đó càng phải trả một cái giá rất lớn mới có thể khiến đối phương bằng lòng.
Ngược lại, ngay từ đầu liền nói đối phương sai, sau đó mới xin lỗi, bồi thường chút tổn thất, đối phương không những không có bất mãn, ngược lại còn sinh ra áy náy, cảm thấy thua thiệt ngươi.
Chuyện Khổng đại phu nhân giúp đỡ nhị phòng tính kế, Tô Ngọc Uyển không để ý lắm, cũng không phải nàng thánh mẫu gì, mà là bà ta cũng xem như giúp nàng một cái đại ân. Lại nói chút thủ đoạn này cũng không khó đối phó, thủ đoạn của nhị phòng còn chưa tính là thâm độc, nể mặt mấy phần ích lợi kia nàng cũng không thèm so đo.
– Đại phu nói uống thêm mấy ngày thuốc nữa sẽ không sao. Chỉ là…
Thanh âm của Tô Ngọc Uyển truyền ra tư phía sau màn vô cùng mỏng manh, phải cẩn thận lắm mới có thể nghe thấy. Khổng đại phu nhân nghe xong vẫn có chút mơ hồ, nhìn Lê ma ma, chỉ thấy bà chưa nói đã rơi nước mắt.
– Đại phu nói, không cẩn thận sẽ để lại sẹo.
Ngụy thị trừng mắt, liếc Lê ma ma:
– Ngươi cái lão bà tử này, hồ ngôn loạn ngữ cái gì, đại cô nương chắc chắn sẽ không sao, ngươi còn nói như vậy, cô nương cho dù không bệnh cũng bị ngươi dọa thành bệnh.
– Vâng, là lão nô lỡ lời.
Lê ma ma cũng vội vàng nhận sai, Ngụy thị còn đang muốn nói thêm vai câu trách cứ đã thấy sau màn có động tĩnh, tựa hồ Tô Ngọc Uyển muốn đứng dậy. Lê ma ma thấy vậy vội vàng chạy đến vén rèm, đỡ Tô Ngọc Uyển dậy.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt chi chít hồng ban của Tô Ngọc Uyển, mấy người Ngụy thị cũng vô cùng hoảng sợ. Tần thị siết chặt khăn trong tay, tâm cũng nhắc lên hỏi:
– Sao lại nghiêm trọng như vậy?
Cũng không phải bà có bao nhiêu cảm tình với Tô Ngọc Uyển mà lo lắng cho bệnh tình của nàng, chỉ là Lý thiếu gia kia là người háo sắc, nếu trên mặt Tô Ngọc Uyển thực sự để lại sẹo, hắn liệu còn có thể cưới Tô Ngọc Uyển vào cửa hay không? Nếu Tô Ngọc Uyển bị lui hôn…
Chỉ nghĩ tới đây, tâm Tần thị đã chìm xuống đáy cốc. Lê ma ma gạt lệ nói:
– Hôm nay đã tốt hơn hôm qua rất nhiều rồi.
Nghe được lời này của ma ma, chứng tỏ thuốc của đại phu có tác dụng, Tần thị mới yên tâm chút. Mà Tô Ngọc Lăng đứng sau Ngụy thị nhìn thấy gương mặt cuả Tô Ngọc Uyển thì không khỏi vui mừng.
Dung mạo của nàng ta cùng Tô Ngọc Uyển không chỉ ở Tô phủ mà ngay cả ở Hưu Ninh thành này đều tính là xuất chúng, chẳng qua mỗi người một vẻ mà thôi: Tô Ngọc Uyển ngũ quan xinh đẹp hài hòa, khí chất cao nhã như lan, thanh lãnh thoát tục, mà Tô Ngọc Lăng lại kiều diễm vũ mị như hoa hồng, mỗi một ánh mắt, nụ cười cử chỉ đều ẩn hiện phong tình.
Tô Ngọc Uyển chính là kiểu mà phu nhân các nhà yêu thích, bởi vậy mỹ danh của nàng ở Hưu Ninh thành này rất tốt, còn Tô Ngọc Lăng bị cho là có một cổ hồ mị tử khí cho nên không được hoan nghênh.
Chuyện này khiến cho kẻ háo thắng như Tô Ngọc Lăng vô cùng khó chịu, đối với Tô Ngọc Uyển từ trước đến nay đều không có hảo cảm.
Bây giờ nhìn Tô Ngọc Uyển mặt đầy ban đỏ, bộ dạng giống quỷ, lại nghe có thể để lại sẹo thì tâm tình vô cùng tốt đẹp, sảng khoáng không thôi.
– Đại cô nương vẫn ổn chứ ạ?
Tô Ngọc Uyển mở mắt ra, suy yếu gật gật đầu, cũng không nói chuyện.
Lê ma ma bên cạnh lau nước mắt nói:
– Cô nương nhà ta không thể nói chuyện lớn tiếng được nữa, còn thỉnh Hồng Tụ cô nương thứ lỗi cho.
Hồng Tụ không muốn đối diện với gương mặt kia của Tô Ngọc Uyển bèn quay lại hỏi Ân thị:
– Đại cô nương đã uống thuốc chưa, đại phu nói sao?
Ân thị đang muốn há miệng nói chuyện liền thấy Cốc Vũ cẩn thận bưng chén thuốc tiến vào, vừa đi vừa nói:
– Ma ma, thuốc nấu xong rồi.
Lê ma ma vội tiến lên đón lấy chén thuốc, vừa dùng muỗng quấy cho hạ nhiệt, vừa trả lời Hồng Tụ:
– Lúc cô nương ăn cơm xong trở lại trong phòng tắm gội phát hiện không thích hợp mới thỉnh Hoắc đại phu tới. Này xem, thuốc cũng vừa nấu xong, còn chưa kịp uống đây.
Lúc Ân thị tới, Hoắc đại phu đã đi rồi, bệnh tình của Tô Ngọc Uyển cũng là nghe Lê ma ma nói, nghe Hồng Tụ hỏi lại gợi lên thương tâm, chảy nước mắt nói:
– Đại phu nói, bệnh này của Uyển tỷ nhi tính mạng không ngại, nhưng nếu không cẩn thận sẽ để lại sẹo, cái này biết phải làm sao?
– Sẽ không đâu, cô nương phúc khí thâm hậu, sẽ không có chuyện gì đâu.
Hồng Tụ an ủi Ân thị, nhìn Lê ma ma bón thuốc cho Tô Ngọc Uyển một lúc rồi mới cáo từ.
Hồng Tụ vừa đi thì Mạnh di nương, Viên di nương cùng hai huynh đệ Tô Thế Xương, Tô Thế Thịnh cũng tới, Ngụy thị cùng Tần thị cũng cho nha hoàn đến hỏi thăm, còn tặng chút đồ bổ.
Đợi hai nha hoàn kia đi rồi, Tô Ngọc Uyển mới yếu ớt khuyên đệ đệ cùng di nương về nghỉ tạm, cũng khuyên Ân thị:
– Nương, con không sao, người trở về nghĩ ngơi đi.
Ân thị không chịu đi, lắc đầu nói:
– Có trở về ta cũng không ngủ được, phải ở đây thủ mới yên tâm.
– Hay là thái thái ở bên giường bên ngoài nghỉ ngơi đi, cô nương có chuyện gì người cũng có thể biết được.
Lê ma ma đề nghị, Tô Ngọc Uyển cũng nói theo:
– Nương ngồi ở đây canh, nữ nhi cũng không thể an tâm ngủ.
Ân thị bất đắc dĩ đành phải ra gian ngoài nơi mấy nha hoàn gác đêm nghỉ ngơi mà nằm xuống. Lúc này Lê ma ma cũng nhanh chóng tẩy sạch hóa trang trên mặt Tô Ngọc Uyển. Nàng vốn đã bị phát ban, nếu còn bôi trét phấn cả đêm, Lê ma ma lo lắng bệnh sẽ càng thêm nghiêm trọng. Vì đối phó với loại tiểu nhân này mà bị hủy dung thì mất nhiều hơn được.
Rửa mặt, hầu hạ Tô Ngọc Uyển ngủ xong, Lê ma ma không yên tâm, nên cùng Lập Xuân trông chừng cả một đêm, đợi tới sáng ngày thứ hai thấy mấy nốt ban kia đã nhạt dần, uống thêm một thang thuốc nữa liền không sao mới yên tâm một chút, vừa hóa trang lại mấy nốt đỏ trên mặt cho Tô Ngọc Uyển, vừa nói:
– Sau này cô nương không được lấy chính mình ra để đùa giỡn nữa, việc này nếu còn xảy ra một lần nữa, hồn của ta có khi cũng bị dọa hỏng mất.
Hôm qua Tô Ngọc Uyển ngủ rất ngon, một chút mộng mị cũng không có nên thần thái vô cùng sáng sủa, nhìn thấy quầng thâm trên mắt Lê ma ma cùng Lập Xuân thì vô cùng áy náy:
– Nhất định không có lần sau. Phu nhân đâu rồi, tối hôm qua ngủ có ngon không?
Lê ma ma thở dài:
– Làm sao mà ngủ ngon được, phu nhân trằn trọc trên giường cả đêm, mãi gần sáng mới ngủ được một chút, lúc này mới chỉ ngủ được khoảng nửa canh giờ.
– Kêu mọi người nhẹ tay nhẹ chân chút, đừng đánh thức phu nhân. Trên mặt ma ma chấm ít lại chút chờ gặp phu nhân xong lại chấm thêm. Nếu bệnh tình không có tiến triển chỉ sợ phu nhân sẽ đến cầu lão phu nhân đưa bái thiếp thỉnh Hoàng đại phu.
– Được rồi, trước cứ để vậy.
Lê ma ma nghĩ cũng đúng bèn dừng tay. Tô Ngọc Uyển vốn muốn để mẫu thân ngủ thêm một lát, không ngờ nàng vừa muốn đứng dậy hoạt động gân cốt một chút đã thấy Ân thị tiến vào. Bà nhìn Tô Ngọc Uyển thấy bệnh tình đã chuyển biến tốt hơn một ít, còn có thể ngồi dậy nói chuyện, tinh thần cũng rất tốt, tâm bị treo lơ lửng cả đêm rốt cuộc cũng có thể hạ xuống.
– Nương, người trở về đi, con đã không đáng ngại nữa, lại uống thêm một thang thuốc, phỏng chừng ngay mai liền không có việc gì.
– Đúng vậy, người thân mình cũng không tốt, nếu lại bị bệnh thì phải làm sao? Người như vậy cô nương cũng không thể an tâm.
Thấy Quan ma ma cũng khuyên vào mà Ân thị cả đêm qua cũng ngủ không ngon, tinh thần vô cùng ủ rũ, nên dặn dò Lê ma ma cùng Lập Xuân vài câu liền hồi Như Ý cư.
Bà chân trước vừa đi, phía sau Lê ma ma đã nhanh tay dặm thêm mấy nốt ban nữa lên mặt Tô Ngọc Uyển. Dùng xong bữa sáng, người tới Thiên Ảnh các thăm bệnh cũng nhiều lên không dứt. Không những di nương cùng huynh đệ Tô Thế Thịnh, Tô Thế Xương mà Ngụy thị cùng Tần thị cũng tự mình tới thăm, mang theo cả Khổng đại phu nhân cùng Khổng Bội Vân.
– Uyển tỷ nhi đây là làm sao? Cá Đao kia rõ ràng là bắt được trừ dưới sông lên, ngươi làm sao lại bị dị ứng? Đại phu nói thế nào?
Khổng đại phu nhân vừa thấy mặt liền đem trách nhiệm đổ lên người Tô Ngọc Uyển, đây cũng là Ngụy thị chỉ bà ta. Tuy nói phải xin lỗi nhưng mà lỗi này cũng phải nhận thế nào cho có trình độ, nếu trước nhận trách nhiệm về mình, đối phương sẽ càng cảm thấy ủy khuất, đến lúc đó càng phải trả một cái giá rất lớn mới có thể khiến đối phương bằng lòng.
Ngược lại, ngay từ đầu liền nói đối phương sai, sau đó mới xin lỗi, bồi thường chút tổn thất, đối phương không những không có bất mãn, ngược lại còn sinh ra áy náy, cảm thấy thua thiệt ngươi.
Chuyện Khổng đại phu nhân giúp đỡ nhị phòng tính kế, Tô Ngọc Uyển không để ý lắm, cũng không phải nàng thánh mẫu gì, mà là bà ta cũng xem như giúp nàng một cái đại ân. Lại nói chút thủ đoạn này cũng không khó đối phó, thủ đoạn của nhị phòng còn chưa tính là thâm độc, nể mặt mấy phần ích lợi kia nàng cũng không thèm so đo.
– Đại phu nói uống thêm mấy ngày thuốc nữa sẽ không sao. Chỉ là…
Thanh âm của Tô Ngọc Uyển truyền ra tư phía sau màn vô cùng mỏng manh, phải cẩn thận lắm mới có thể nghe thấy. Khổng đại phu nhân nghe xong vẫn có chút mơ hồ, nhìn Lê ma ma, chỉ thấy bà chưa nói đã rơi nước mắt.
– Đại phu nói, không cẩn thận sẽ để lại sẹo.
Ngụy thị trừng mắt, liếc Lê ma ma:
– Ngươi cái lão bà tử này, hồ ngôn loạn ngữ cái gì, đại cô nương chắc chắn sẽ không sao, ngươi còn nói như vậy, cô nương cho dù không bệnh cũng bị ngươi dọa thành bệnh.
– Vâng, là lão nô lỡ lời.
Lê ma ma cũng vội vàng nhận sai, Ngụy thị còn đang muốn nói thêm vai câu trách cứ đã thấy sau màn có động tĩnh, tựa hồ Tô Ngọc Uyển muốn đứng dậy. Lê ma ma thấy vậy vội vàng chạy đến vén rèm, đỡ Tô Ngọc Uyển dậy.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt chi chít hồng ban của Tô Ngọc Uyển, mấy người Ngụy thị cũng vô cùng hoảng sợ. Tần thị siết chặt khăn trong tay, tâm cũng nhắc lên hỏi:
– Sao lại nghiêm trọng như vậy?
Cũng không phải bà có bao nhiêu cảm tình với Tô Ngọc Uyển mà lo lắng cho bệnh tình của nàng, chỉ là Lý thiếu gia kia là người háo sắc, nếu trên mặt Tô Ngọc Uyển thực sự để lại sẹo, hắn liệu còn có thể cưới Tô Ngọc Uyển vào cửa hay không? Nếu Tô Ngọc Uyển bị lui hôn…
Chỉ nghĩ tới đây, tâm Tần thị đã chìm xuống đáy cốc. Lê ma ma gạt lệ nói:
– Hôm nay đã tốt hơn hôm qua rất nhiều rồi.
Nghe được lời này của ma ma, chứng tỏ thuốc của đại phu có tác dụng, Tần thị mới yên tâm chút. Mà Tô Ngọc Lăng đứng sau Ngụy thị nhìn thấy gương mặt cuả Tô Ngọc Uyển thì không khỏi vui mừng.
Dung mạo của nàng ta cùng Tô Ngọc Uyển không chỉ ở Tô phủ mà ngay cả ở Hưu Ninh thành này đều tính là xuất chúng, chẳng qua mỗi người một vẻ mà thôi: Tô Ngọc Uyển ngũ quan xinh đẹp hài hòa, khí chất cao nhã như lan, thanh lãnh thoát tục, mà Tô Ngọc Lăng lại kiều diễm vũ mị như hoa hồng, mỗi một ánh mắt, nụ cười cử chỉ đều ẩn hiện phong tình.
Tô Ngọc Uyển chính là kiểu mà phu nhân các nhà yêu thích, bởi vậy mỹ danh của nàng ở Hưu Ninh thành này rất tốt, còn Tô Ngọc Lăng bị cho là có một cổ hồ mị tử khí cho nên không được hoan nghênh.
Chuyện này khiến cho kẻ háo thắng như Tô Ngọc Lăng vô cùng khó chịu, đối với Tô Ngọc Uyển từ trước đến nay đều không có hảo cảm.
Bây giờ nhìn Tô Ngọc Uyển mặt đầy ban đỏ, bộ dạng giống quỷ, lại nghe có thể để lại sẹo thì tâm tình vô cùng tốt đẹp, sảng khoáng không thôi.
Tác giả :
Gia Mộc