Trà Hương Mãn Tinh Không
Chương 157
Ngoài không gian thần bí khó lường, đột nhiên có một đội hình quân hạm mang dấu hiệu đế quốc Đế Ma Tư, lấy tốc độ hoàn toàn không thể đoán được xẹt qua trời sao. Một khoang thuyền trong chiến hạm chủ đặc biệt rộng rãi sáng sủa, các dụng cụ tinh vi chỉnh tề sắp thành hàng mà hoạt động, nhóm người khế ước nhà bào chế thuốc thống nhất mặc quân trang màu lục làm việc có thứ tự, trong những người này, đặc biệt có hai nam tử mặc đồng phục màu trắng cực kỳ nổi bật giữa mọi người.
Trong đó một nam tử mặc đồng phục màu trắng đang nâng một cái chai trong tay, thần sắc phấn chấn nhìn về phía người kia: “Tiểu Sở, công hiệu ngưng thần khai thông sau khi chiết xuất, hoàn toàn có thể giải quyết tinh thần lực bạo loạn của chiến sĩ dưới cấp 7, hơn hẳn kẹo mềm hồng trà chỉ có tác dụng với chiến sĩ cấp 5, hiệu quả tốt hơn nhiều lắm."
Người được xưng là Tiểu Sở, tự nhiên chính là Đoạn Sở mới kết hôn hơn một tháng. Hắn ngừng kiểm tra đo lường, tiếp nhận cái chai đánh giá, lại nhìn cái chai chứa nước trà đã được chiết xuất, nhíu nhíu mày: “Dung Thu, chiết xuất như vậy hoàn toàn dựa vào số lượng cực nhiều, tác dụng của thú huyết dung nhập vào cực kỳ bé nhỏ, ngươi xem nếu nước trà này dùng để chế tác kẹo mềm hồng trà, cũng chỉ đủ cho một chiến sĩ cấp 5 dùng trong nửa năm, thật sự là không bằng một góc của thuốc ngưng thần loại A."
Dung Thu vẻ mặt khó hiểu: “Nhưng Tiểu Sở, thuốc ngưng thần loại A cũng là thuốc ngưng thần, chỉ làm cho tinh thần lực bị hỗn loạn của chiến sĩ được áp chế, cuối cùng giải quyết đều là dựa vào bản thân chiến sĩ điều hòa hoặc do người khế ước khai thông, bánh kẹo sở dĩ được chiến sĩ dưới cấp 5 hoan nghênh như vậy, cũng không phải do giá cả thấp hơn so với thuốc ngưng thần."
Bánh kẹo tuy không thể một lần liền giải quyết tinh thần lực bạo loạn của chiến sĩ, nhưng lại có thể mở rộng khả năng khai thông, so với chiến sĩ khi bị mất khống chế dùng thuốc ngưng thần thì tốt hơn nhiều. Hơn nữa tinh tế luôn lấy thực lực vi tôn, chẳng sợ hao phí nhiều hơn nữa, có thể có lợi cho chiến sĩ cấp 7 đã là vinh quang.
Đoạn Sở bật cười lắc đầu: “Này ta đương nhiên biết, ý của ta là, theo tài liệu trong tay ta mà nói, ta càng nguyện ý chế tác thuốc ngưng thần loại A cung cấp cho chiến sĩ cấp 6, cấp 7, đem lá trà sau khi chiết xuất chế tác thành bánh kẹo cung cấp cho chiến sĩ dưới cấp 5."
Dung Thu trầm mặc, đồng ý gật đầu. Hắn cùng Đoạn Sở quen biết lâu như vậy, đương nhiên có thể phát hiện lá trà mà Đoạn Sở cung cấp cùng lá trà mua từ trái đất không giống nhau, không cần nghĩ cũng biết cái kia là Đoạn Sở tự mình nuôi dưỡng, cho nên không có khả năng cung cấp số lượng lớn.
Mà một năm này bọn họ thống kê đã phát hiện, chiến sĩ thường xuyên dùng bánh kẹo, tinh thần lực càng dễ dàng khống chế, ngay cả khi thăng cấp cũng không tạo thành bạo loạn đến mức gây nguy hiểm cho sinh mệnh. Cho dù vẫn không bằng chiến sĩ có người khế ước, nhưng cũng đủ cho các chiến sĩ cấp thấp chúc mừng ủng hộ.
Dung Thu từng là người thường, cũng từng bởi vì vô lực trợ giúp bầu bạn mà thấp thỏm lo âu, hắn đương nhiên càng nguyện ý trợ giúp chiến sĩ cấp thấp, chứ không phải cho bọn họ hy vọng, cho rằng bản thân mình có năng lực thay đổi vị trí của thuốc ngưng thần loại A trong chiến sĩ cấp cao.
“Hẳn là có liên quan tới thú huyết." Dung Thu tiếc nuối buông cái chai, nếu có cách làm cho thú huyết phát huy toàn bộ tác dụng, có lẽ có thể giải quyết tinh thần lực hỗn loạn của chiến sĩ cấp cao.
Đoạn Sở thân là người khế ước, lại vội vàng lo lắng chế thuốc ngưng thần khai thông như vậy, đơn giản là muốn giải quyết tinh thần lực bạo động của chiến sĩ cấp 9, hoàng thất có ba vị chiến sĩ cấp 9, hơn nữa cửu điện hạ thăng cấp quá nhanh, chờ hắn trùng kích lên cấp 10, cho dù là tinh thàn lực của Đoạn Sở cũng bó tay không biện pháp, trừ phi làm được như Hà Thải San tông sư nhắc tới, thành công dung nhập thú huyết đặc thù phụ trợ.
“Thật sự cần như vậy." Đoạn Sở gật gật đầu, nhìn chằm chằm cái chai đựng thú huyết trên bàn, ánh mắt hơi hơi lóe lên.
Đó là thú huyết lấy ra từ Tử Tinh thú, đương nhiên tiểu tử kia miệng không thể nói, nhưng vẫn có biện pháp bàn điều kiện. Không chỉ muốn hắn tự mình nuôi dưỡng thú quả cùng trà rượu gấp đôi số lượng lúc trước, buổi tối còn phải cho phép chúng nó ngủ bên người, Úc Thịnh Trạch tức giận tới mặt đều đen.
Đáng tiếc, hắn tuy có thể phát hiện thú huyết của dị thú loại nhỏ sau khi tiến hóa có hiệu quả kì lạ, nhưng không biết là phương thức tinh luyện không đúng, hay là kỹ xảo dung nhập có vấn đề, tác dụng của thú huyết không thể bằng được như hắn dự đoán. Cũng khó trách Hà Thải San có thể dựa vào phương thức dung nhập thú huyết tạo thuốc ngưng thần, được hội nguyên lão trao cho danh hiệu tông sư.
Đoạn Sở cũng không thể đi tìm Hà Thải San, kỹ xảo như vậy rõ ràng được bảo mật, hắn không có lợi thế gì khiến cho Hà Thải San động tâm, hiện tại đi tới tự làm mất mặt bản thân không nói, còn có thể bại lộ chuyện Tử Tinh thú chính là dị thú có tính chất đặc biệt dung hợp. Cũng may hắn xác định được có chủng loại dị thú có tính chất đặc biệt dung hợp, về phần phương pháp dung nhập, dục tốc bất đạt, hắn tiến vào Đế Ma Tư cũng mới hai năm, không đáng để nản chí.
“Dung Thu, thuốc ngưng thần khai thông này ngươi thu hồi lại đi, ta nghiên cứu thú huyết đã rồi nói sau." Đoạn Sở thuần thục mà lưu loát thu hồi bình thú huyết còn lại cùng các loại thuốc khác, chuẩn bị rời đi khoang thực nghiệm.
“Cám ơn!" Dung Thu nhãn tình sáng lên, cao hứng thu đồ vào. “Ta đem cái này lưu lại cho Vĩnh Nghị."
Đoạn Sở nghe vậy, cười trêu ghẹo: “Vĩnh Nghị hiện tại, còn cần cái này sao?"
Dung Thu đương nhiên gật đầu: “Đương nhiên, ngươi quên, hắn chính là ông chủ Nguyên Cẩm Đường."
Đoạn Sở bất giác mỉm cười, hai người này tình cảm vẫn tốt như vậy. Dung Thu bởi vì trở thành người khế ước hậu thiên sớm nhất, trong một năm này người khế ước hậu thiên hẳn là đã học xong cách vận dụng tinh thần lực, cho nên lúc này, giảng viên người khế ước sẽ đi tới trái đất trước, mà Nguyên Vĩnh Nghị vì không muốn tách ra, liền nghĩ ra cách mở một chi nhánh Nguyên Cẩm Đường ở trái đất, cuối cùng bị Úc Thịnh Trạch túm đi làm trợ lý viện trưởng ở học viện trái đất.
Về phần viện trưởng học viện, là người khế ước Tề Hạo Ngôn tiếng tăm lừng lẫy quân bộ, nói cách khác, cậu hắn Sở Hoa lúc này cũng ở trên quân hạm. Úc Khải Phong bổ nhiệm như vậy cũng là vì giữ bí mật, trái đất thành lập học viện người khế ước, tạm thời đều là người khế ước hậu thiên bên Đế Ma Tư, bản thân bọn họ cho dù đều đã thành niên, nhưng chỉ cần tiến hành tập trung dạy cách vận dụng tinh thần lực, chỉ khoảng ba tháng đến nửa năm, người khế ước hậu thiên đã có thể ra trận.
Về các khoa khác cũng thuê không ít giảng viên, tuy chỉ dùng để che dấu chi nhánh học viện người khế ước, nhưng Đoạn Sở muốn tổng hợp số lượng giảng viên cũng không dễ.
Dung Thu đối với trêu ghẹo của Đoạn Sở chỉ tươi cười lơ đễnh, thấy hắn phải rời khỏi, vội vàng kêu lên: “Ai, từ từ, ta có việc muốn nói với ngươi."
Đoạn Sở thấy Dung Thu vẻ mặt thần bí khẩn trương, không khỏi dừng lại cước bộ, hơn nữa dựa theo ý hắn dựng lên kết giới tinh thần lực.
“Làm sao vậy?"
Sắc mặt Dung Thu trở nên nghiêm túc, nhìn Đoạn Sở hỏi: “Ngươi thật sự tin tưởng cái người tên Tiêu Quan Trần? Đừng nhìn hắn chỉ là một người thường bệnh tật, Vĩnh Nghị nói cho ta biết, hắn chính là dòng chính trong dòng chính Tiêu gia, tưởng như không để ý tới mọi việc, nhưng thủ đoạn tuyệt không đơn giản. Nếu hắn thật sự muốn nhờ vả người khác, làm sao trái đất xảy ra chuyện mới lại đây, nếu tin tức này là giả, các ngươi sẽ rất nguy hiểm. Hắn chính là người Tiêu gia!"
Đoạn Sở khoát tay áo, ngăn lại Dung Thu tiếp tục khuyên bảo. Trái đất truyền đến tin tức thúc thúc cùng cô hắn mất tích, Tiêu gia Tiêu Quan Trần tìm đến Nguyên Vĩnh Nghị, sau khi hắn cùng Úc Thịnh Trạch đến Nguyên gia, đem chuyện Úc Thiên Triển, Tiêu gia cùng Tạp Na cấu kết với nhau cùng với tuyến đường dự định phục kích đều nói hết ra. Úc Thịnh Trạch ngay lập tức liền an bài, mà vị Tiêu Quan Trần nhìn có vẻ bệnh tật, cũng theo lên quân hạm.
“Đừng lo lắng, Tiêu Quan Trần có thể tin, dù sao hắn cũng chưa nhân cơ hội truyền ra tin tức."
Đoạn Sở nói xong, thu lại kết giới, trấn an Dung Thu vài câu, rời khỏi phòng thí nghiệm. Hắn vốn tính toán trực tiếp trở về khoang thuyền nghỉ ngơi, nghĩ nghĩ, lại chuyển mục tiêu, tới khoang thuyền cố ý chuẩn bị cho Tiêu Quan Trần.
Cửa khép hờ, Đoạn Sở mới vừa tới gần, chưa vội gõ cửa, thông qua khe cửa khép hờ nhìn vào trong phòng thấy hai nam một nữ đang ngồi. Ở giữa là một nam tử sắc mặt trắng nhợt không chút huyết sắc, lúc này đang nâng một viên tinh thạch thú trong tay, một tay cầm bút điêu khắc, sắc mặt hết sức chuyên chú khắc cái gì đó, động tác của nam nhân tao nhã mà lưu loát sinh động, trong ánh mắt mang theo nhiều điểm ôn nhu, thoạt nhìn cực kì tốt đẹp.
Đó chính là Tiêu Quan Trần mà Dung Thu nhắc tới, là con trai trưởng duy nhất của gia chủ Tiêu gia, mà mẹ đẻ Úc Thiên Triển, chính là tỷ tỷ ruột thịt của gia chủ Tiêu gia, hai người là anh em có huyết thống gần nhất.
Đoạn Sở đẩy cửa vào, Trữ Khang Khiết cùng Lam Tư cũng chưa chú ý tới, ngược lại Tiêu Quan Trần đã ngừng lại việc điêu khắc, hướng về phía Đoạn Sở mỉm cười: “Chính quân cửu hoàng tử hiếm thấy mà đến đây!"
Người Tiêu gia bộ dạng đều rất xuất chúng, Tiêu Quan Trần tuy không tuấn mỹ xuất trần như Tiêu Vĩnh Ca, nhưng cũng tuyệt đối là một mỹ nam tử, hơn nữa hắn có một đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp, lông mi dày dài cong vút, khiến kẻ khác thập phần kinh diễm. Điều duy nhất đáng tiếc là sắc mặt tái nhợt, đôi môi mang theo chút tím nhạt, vừa thấy liền biết là một người thân thể ốm yếu.
“Ngươi không biết xưng hô như vậy rất rườm rà sao?" Đoạn Sở cười nhẹ nói, lại nhìn về phía muội muội cùng Lam Tư rốt cục đã hoàn hồn: “Khang Khiết, ngươi không phải mỗi ngày đều lại đây đấy chứ, thân thể Tiêu tiên sinh không tốt, vẫn nên để cho hắn có nhiều thời gian nghỉ ngơi mới tốt."
Lam Tư buồn cười, phản ứng này của Đoạn Sở, cùng Trữ Khang Hạo thật sự là giống nhau như đúc.
Trữ Khang Khiết có điểm ngượng ngùng, nàng từ lúc tham gia hội đấu giá của Phong Vinh thương hội liền bắt đầu sinh ra hứng thú đối với phù điêu, mà vòng thông tin của mẫu thân lại bị người lợi dụng việc điêu khắc thêm để theo dõi, Trữ Khang Khiết hoàn toàn phẫn nộ, nàng đã quyết định phương hướng ngành nghề muốn học sau này rồi. Hiện tại Tiêu Quan Trần xuất thân phù điêu thế gia, lại nguyện ý dạy nàng, Trữ Khang Viễn cả ngày lưu lại bên người Á Đạt học cơ giáp, nàng cũng không muốn lãng phí thời gian, cho nên mới hay đến đây, tựa hồ thật sự không tốt lắm.
“Tiêu tiên sinh, là ta lo lắng không chu toàn, thực xin lỗi." Trữ Khang Khiết vẻ mặt xin lỗi.
Tiêu Quan Trần có điểm ngoài ý muốn, khoát tay áo lơ đểnh nói: “Ngươi quá khách khí, một người chờ đợi sẽ nhàm chán, ngươi cùng Lam Tư nguyện ý lại đây, ta còn mong ước điều gì nữa."
Trữ Khang Khiết tuy nhẹ nhàng thở ra, nhưng cũng không nói tiếp, chỉ là cười cười, đứng dậy đối với Tiêu Quan Trần cáo từ.
Lam Tư cũng nhân cơ hội rời đi.
Tiêu Quan Trần thấy phòng nháy mắt chỉ còn lại hai người bọn họ, bật cười chạm vào vong thông tin ở cổ tay, cửa lặng yên không một tiếng động mà đóng lại, “Ta nên nói, không hổ là nam nhân của cửu điện hạ sao?" Tiêu Quan Trần cười nhẹ ra tiếng, thân thể hơi hơi ngửa ra sau nhìn Đoạn Sở: “Ngươi dường như rất khẩn trương đối với Trữ Khang Khiết?"
Đoạn Sở vui vẻ nhếch mi, nam nhân của Úc Thịnh Trạch? Xưng hô này tựa hồ không tồi. Tâm tình Đoạn Sở trở nên tốt lắm, ngồi ở đối diện Tiêu Quan Trần gật đầu: “Nếu ngươi có muội muội mới vừa trưởng thành hoặc là sắp trưởng thành, ngươi cũng sẽ như vậy."
Tiêu Quan Trần tựa hồ sửng sốt, lông mi đẹp hơi hơi hạ xuống, lập tức hiểu ý cười cho qua, lại hiếm thấy mà trả lời theo cảm tính: “Ta thực sự có một muội muội, nàng năm nay," Tiêu Quan Trần dừng một chút, thở dài nói: “Không, nàng sang năm sẽ tròn mười tám tuổi."
Đoạn Sở lúc trước đã nghe Úc Thịnh Trạch nói qua, Tiêu Quan Trần có một muội muội ruột, mới sinh đã tang mẫu, là một tay Tiêu Quan Trần nuôi lớn, nghĩ có lẽ tình cảm tốt lắm.
Tiêu Quan Trần thấy Đoạn Sở trầm mặc không nói, cũng biết chuyện của Tiêu gia không thể gạt được hoàng thất. Nghĩ đến sau khi hắn thông qua Nguyên Vĩnh Nghị để gặp Đoạn Sở cùng Úc Thịnh Trạch, Úc Thịnh Trạch không hỏi chút gì liền tiếp nhận hắn, nếu như chút tín nhiệm này cũng bị nghi ngờ, vậy hắn muốn bảo vệ muội muội, còn cần cố gắng hơn một chút.
“Ta vốn đang nghĩ đến, ta có cũng đủ thời gian, có thể đợi cho muội muội ta trưởng thành, sẽ xử lý đồ ngu xuẩn kia." Tiêu Quan Trần chậm rãi mở miệng, thô tục trong lời nói lại không chút ảnh hưởng tới khí chất thế gia công tử của hắn.
Đoạn Sở gặp qua không ít người trong thế gia, cũng chỉ có trên người Tiêu Quan Trần, mới nhìn đến được loại khí chất anh tuấn kiệt xuất như ở trái đất thường miêu tả.
“Kỳ thật ngươi làm sao biết được kế hoạch của người Tạp Na mà kể lại tỉ mỉ như vậy, sao lại chờ tới bây giờ mới vạch trần. Lúc này Tiêu gia cùng Úc Thiên Triển phản quốc đã thành sự thật, ngươi làm vậy chính là lập công chuộc tội. Tiêu gia thì không được may mắn như vậy, có thể giữ lại được tính mạng đã là vận khí." Đoạn Sở phối hợp hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
“Ai nói ta muốn bảo trụ Tiêu gia." Tiêu Quan Trần nhếch mi, không chút che dấu ác liệt của chính mình: “Bên trong Tiêu gia đều đã thối rữa, thất điện hạ chèn ép liên tục một năm, bị hoàng thất nhìn chằm chằm rõ ràng như vậy cũng không thể làm cho bọn họ tỉnh táo lại. Cha ta, trong mắt chỉ có đứa nhỏ của tỷ tỷ hắn, chờ ta biết được chí bảo của gia tộc đều bị bọn họ đem ra ngoài, liền biết bọn họ đã bị lợi ích làm mê muội đầu óc. Ta nếu còn trông cậy vào việc bọn họ biết lầm đường lạc lối mà quay đầu lại, còn không bằng một lần đốt sạch Tiêu gia mới càng thêm thống khoái."
Đoạn Sở lúc này mới phát hiện, Tiêu Quan Trần này, rõ ràng là hận Tiêu gia, kể cả người phụ thân của hắn, gia chủ Tiêu gia.
“Ngươi chính là người thừa kế dòng chính Tiêu gia, bằng vào cấp bậc của ngươi, hoàn toàn có thể ngăn cản, như vậy muội muội ngươi trưởng thành, cũng sẽ không bị gia tộc liên lụy." Đoạn Sở thần sắc không thay đổi vạch trần.
“Ngươi cho rằng, Tiêu gia như vậy có thể xem như trợ lực hay sao?" Tiêu Quan Trần lơ đểnh, hắn nâng lên cây bút điêu khắc chứa đầy tinh thần lực trong tay đưa cho Đoạn Sở: “Thế gia, ỷ lại chính là tài nghệ."
Mấy ngàn năm qua, đừng nói Tiêu gia, Diêm gia, ngay cả Nguyên gia có hoàng tộc làm chỗ dựa vững chắc, làm sao không có thời điểm xuống dốc, có thể truyền thừa xuống, còn không phải dựa vào gia tộc có tài nghệ đặc biệt. Chỉ cần người còn, chẳng sợ hắn đã chết, muội muội hắn gả vào gia tộc khác, tài nghệ của Tiêu gia, cũng đã được hắn truyền lại cho muội muội. Nhiệm vụ người thừa kế của hắn, cũng đã hoàn thành.
Chờ thời điểm Úc Thịnh Trạch tìm tới, Đoạn Sở cùng Tiêu Quan Trần đều đang tự cầm chén trà của bản thân mà chuyện trò vui vẻ, Tiêu Quan Trần vẻ mặt mệt mỏi, trong mắt mỉm cười nhìn chăm chú hai người rời khỏi, Đoạn Sở đem lời Tiêu Quan Trần nói thuật lại cho Úc Thịnh Trạch.
“Tiêu Quan Trần đưa ra thỉnh cầu duy nhất, chính là bảo trụ muội muội hắn." Úc Thịnh Trạch trầm giọng nói xong, lại thấp giọng dặn dò: “Lập tức tiến vào Không Gian Khiêu Dược đầu tiên, lúc sau đội hình quân hạm sẽ bị phá vỡ, Tề Hạo Ngôn mang theo giảng viên cùng người khế ước hậu thiên đi trước, còn chúng ta, rất nhanh sẽ đi tới Duy Nhĩ Tạp tinh cầu mà Tiêu Quan Trần nhắc tới."
Tháng Sáu 5, 2016
158
Trong đó một nam tử mặc đồng phục màu trắng đang nâng một cái chai trong tay, thần sắc phấn chấn nhìn về phía người kia: “Tiểu Sở, công hiệu ngưng thần khai thông sau khi chiết xuất, hoàn toàn có thể giải quyết tinh thần lực bạo loạn của chiến sĩ dưới cấp 7, hơn hẳn kẹo mềm hồng trà chỉ có tác dụng với chiến sĩ cấp 5, hiệu quả tốt hơn nhiều lắm."
Người được xưng là Tiểu Sở, tự nhiên chính là Đoạn Sở mới kết hôn hơn một tháng. Hắn ngừng kiểm tra đo lường, tiếp nhận cái chai đánh giá, lại nhìn cái chai chứa nước trà đã được chiết xuất, nhíu nhíu mày: “Dung Thu, chiết xuất như vậy hoàn toàn dựa vào số lượng cực nhiều, tác dụng của thú huyết dung nhập vào cực kỳ bé nhỏ, ngươi xem nếu nước trà này dùng để chế tác kẹo mềm hồng trà, cũng chỉ đủ cho một chiến sĩ cấp 5 dùng trong nửa năm, thật sự là không bằng một góc của thuốc ngưng thần loại A."
Dung Thu vẻ mặt khó hiểu: “Nhưng Tiểu Sở, thuốc ngưng thần loại A cũng là thuốc ngưng thần, chỉ làm cho tinh thần lực bị hỗn loạn của chiến sĩ được áp chế, cuối cùng giải quyết đều là dựa vào bản thân chiến sĩ điều hòa hoặc do người khế ước khai thông, bánh kẹo sở dĩ được chiến sĩ dưới cấp 5 hoan nghênh như vậy, cũng không phải do giá cả thấp hơn so với thuốc ngưng thần."
Bánh kẹo tuy không thể một lần liền giải quyết tinh thần lực bạo loạn của chiến sĩ, nhưng lại có thể mở rộng khả năng khai thông, so với chiến sĩ khi bị mất khống chế dùng thuốc ngưng thần thì tốt hơn nhiều. Hơn nữa tinh tế luôn lấy thực lực vi tôn, chẳng sợ hao phí nhiều hơn nữa, có thể có lợi cho chiến sĩ cấp 7 đã là vinh quang.
Đoạn Sở bật cười lắc đầu: “Này ta đương nhiên biết, ý của ta là, theo tài liệu trong tay ta mà nói, ta càng nguyện ý chế tác thuốc ngưng thần loại A cung cấp cho chiến sĩ cấp 6, cấp 7, đem lá trà sau khi chiết xuất chế tác thành bánh kẹo cung cấp cho chiến sĩ dưới cấp 5."
Dung Thu trầm mặc, đồng ý gật đầu. Hắn cùng Đoạn Sở quen biết lâu như vậy, đương nhiên có thể phát hiện lá trà mà Đoạn Sở cung cấp cùng lá trà mua từ trái đất không giống nhau, không cần nghĩ cũng biết cái kia là Đoạn Sở tự mình nuôi dưỡng, cho nên không có khả năng cung cấp số lượng lớn.
Mà một năm này bọn họ thống kê đã phát hiện, chiến sĩ thường xuyên dùng bánh kẹo, tinh thần lực càng dễ dàng khống chế, ngay cả khi thăng cấp cũng không tạo thành bạo loạn đến mức gây nguy hiểm cho sinh mệnh. Cho dù vẫn không bằng chiến sĩ có người khế ước, nhưng cũng đủ cho các chiến sĩ cấp thấp chúc mừng ủng hộ.
Dung Thu từng là người thường, cũng từng bởi vì vô lực trợ giúp bầu bạn mà thấp thỏm lo âu, hắn đương nhiên càng nguyện ý trợ giúp chiến sĩ cấp thấp, chứ không phải cho bọn họ hy vọng, cho rằng bản thân mình có năng lực thay đổi vị trí của thuốc ngưng thần loại A trong chiến sĩ cấp cao.
“Hẳn là có liên quan tới thú huyết." Dung Thu tiếc nuối buông cái chai, nếu có cách làm cho thú huyết phát huy toàn bộ tác dụng, có lẽ có thể giải quyết tinh thần lực hỗn loạn của chiến sĩ cấp cao.
Đoạn Sở thân là người khế ước, lại vội vàng lo lắng chế thuốc ngưng thần khai thông như vậy, đơn giản là muốn giải quyết tinh thần lực bạo động của chiến sĩ cấp 9, hoàng thất có ba vị chiến sĩ cấp 9, hơn nữa cửu điện hạ thăng cấp quá nhanh, chờ hắn trùng kích lên cấp 10, cho dù là tinh thàn lực của Đoạn Sở cũng bó tay không biện pháp, trừ phi làm được như Hà Thải San tông sư nhắc tới, thành công dung nhập thú huyết đặc thù phụ trợ.
“Thật sự cần như vậy." Đoạn Sở gật gật đầu, nhìn chằm chằm cái chai đựng thú huyết trên bàn, ánh mắt hơi hơi lóe lên.
Đó là thú huyết lấy ra từ Tử Tinh thú, đương nhiên tiểu tử kia miệng không thể nói, nhưng vẫn có biện pháp bàn điều kiện. Không chỉ muốn hắn tự mình nuôi dưỡng thú quả cùng trà rượu gấp đôi số lượng lúc trước, buổi tối còn phải cho phép chúng nó ngủ bên người, Úc Thịnh Trạch tức giận tới mặt đều đen.
Đáng tiếc, hắn tuy có thể phát hiện thú huyết của dị thú loại nhỏ sau khi tiến hóa có hiệu quả kì lạ, nhưng không biết là phương thức tinh luyện không đúng, hay là kỹ xảo dung nhập có vấn đề, tác dụng của thú huyết không thể bằng được như hắn dự đoán. Cũng khó trách Hà Thải San có thể dựa vào phương thức dung nhập thú huyết tạo thuốc ngưng thần, được hội nguyên lão trao cho danh hiệu tông sư.
Đoạn Sở cũng không thể đi tìm Hà Thải San, kỹ xảo như vậy rõ ràng được bảo mật, hắn không có lợi thế gì khiến cho Hà Thải San động tâm, hiện tại đi tới tự làm mất mặt bản thân không nói, còn có thể bại lộ chuyện Tử Tinh thú chính là dị thú có tính chất đặc biệt dung hợp. Cũng may hắn xác định được có chủng loại dị thú có tính chất đặc biệt dung hợp, về phần phương pháp dung nhập, dục tốc bất đạt, hắn tiến vào Đế Ma Tư cũng mới hai năm, không đáng để nản chí.
“Dung Thu, thuốc ngưng thần khai thông này ngươi thu hồi lại đi, ta nghiên cứu thú huyết đã rồi nói sau." Đoạn Sở thuần thục mà lưu loát thu hồi bình thú huyết còn lại cùng các loại thuốc khác, chuẩn bị rời đi khoang thực nghiệm.
“Cám ơn!" Dung Thu nhãn tình sáng lên, cao hứng thu đồ vào. “Ta đem cái này lưu lại cho Vĩnh Nghị."
Đoạn Sở nghe vậy, cười trêu ghẹo: “Vĩnh Nghị hiện tại, còn cần cái này sao?"
Dung Thu đương nhiên gật đầu: “Đương nhiên, ngươi quên, hắn chính là ông chủ Nguyên Cẩm Đường."
Đoạn Sở bất giác mỉm cười, hai người này tình cảm vẫn tốt như vậy. Dung Thu bởi vì trở thành người khế ước hậu thiên sớm nhất, trong một năm này người khế ước hậu thiên hẳn là đã học xong cách vận dụng tinh thần lực, cho nên lúc này, giảng viên người khế ước sẽ đi tới trái đất trước, mà Nguyên Vĩnh Nghị vì không muốn tách ra, liền nghĩ ra cách mở một chi nhánh Nguyên Cẩm Đường ở trái đất, cuối cùng bị Úc Thịnh Trạch túm đi làm trợ lý viện trưởng ở học viện trái đất.
Về phần viện trưởng học viện, là người khế ước Tề Hạo Ngôn tiếng tăm lừng lẫy quân bộ, nói cách khác, cậu hắn Sở Hoa lúc này cũng ở trên quân hạm. Úc Khải Phong bổ nhiệm như vậy cũng là vì giữ bí mật, trái đất thành lập học viện người khế ước, tạm thời đều là người khế ước hậu thiên bên Đế Ma Tư, bản thân bọn họ cho dù đều đã thành niên, nhưng chỉ cần tiến hành tập trung dạy cách vận dụng tinh thần lực, chỉ khoảng ba tháng đến nửa năm, người khế ước hậu thiên đã có thể ra trận.
Về các khoa khác cũng thuê không ít giảng viên, tuy chỉ dùng để che dấu chi nhánh học viện người khế ước, nhưng Đoạn Sở muốn tổng hợp số lượng giảng viên cũng không dễ.
Dung Thu đối với trêu ghẹo của Đoạn Sở chỉ tươi cười lơ đễnh, thấy hắn phải rời khỏi, vội vàng kêu lên: “Ai, từ từ, ta có việc muốn nói với ngươi."
Đoạn Sở thấy Dung Thu vẻ mặt thần bí khẩn trương, không khỏi dừng lại cước bộ, hơn nữa dựa theo ý hắn dựng lên kết giới tinh thần lực.
“Làm sao vậy?"
Sắc mặt Dung Thu trở nên nghiêm túc, nhìn Đoạn Sở hỏi: “Ngươi thật sự tin tưởng cái người tên Tiêu Quan Trần? Đừng nhìn hắn chỉ là một người thường bệnh tật, Vĩnh Nghị nói cho ta biết, hắn chính là dòng chính trong dòng chính Tiêu gia, tưởng như không để ý tới mọi việc, nhưng thủ đoạn tuyệt không đơn giản. Nếu hắn thật sự muốn nhờ vả người khác, làm sao trái đất xảy ra chuyện mới lại đây, nếu tin tức này là giả, các ngươi sẽ rất nguy hiểm. Hắn chính là người Tiêu gia!"
Đoạn Sở khoát tay áo, ngăn lại Dung Thu tiếp tục khuyên bảo. Trái đất truyền đến tin tức thúc thúc cùng cô hắn mất tích, Tiêu gia Tiêu Quan Trần tìm đến Nguyên Vĩnh Nghị, sau khi hắn cùng Úc Thịnh Trạch đến Nguyên gia, đem chuyện Úc Thiên Triển, Tiêu gia cùng Tạp Na cấu kết với nhau cùng với tuyến đường dự định phục kích đều nói hết ra. Úc Thịnh Trạch ngay lập tức liền an bài, mà vị Tiêu Quan Trần nhìn có vẻ bệnh tật, cũng theo lên quân hạm.
“Đừng lo lắng, Tiêu Quan Trần có thể tin, dù sao hắn cũng chưa nhân cơ hội truyền ra tin tức."
Đoạn Sở nói xong, thu lại kết giới, trấn an Dung Thu vài câu, rời khỏi phòng thí nghiệm. Hắn vốn tính toán trực tiếp trở về khoang thuyền nghỉ ngơi, nghĩ nghĩ, lại chuyển mục tiêu, tới khoang thuyền cố ý chuẩn bị cho Tiêu Quan Trần.
Cửa khép hờ, Đoạn Sở mới vừa tới gần, chưa vội gõ cửa, thông qua khe cửa khép hờ nhìn vào trong phòng thấy hai nam một nữ đang ngồi. Ở giữa là một nam tử sắc mặt trắng nhợt không chút huyết sắc, lúc này đang nâng một viên tinh thạch thú trong tay, một tay cầm bút điêu khắc, sắc mặt hết sức chuyên chú khắc cái gì đó, động tác của nam nhân tao nhã mà lưu loát sinh động, trong ánh mắt mang theo nhiều điểm ôn nhu, thoạt nhìn cực kì tốt đẹp.
Đó chính là Tiêu Quan Trần mà Dung Thu nhắc tới, là con trai trưởng duy nhất của gia chủ Tiêu gia, mà mẹ đẻ Úc Thiên Triển, chính là tỷ tỷ ruột thịt của gia chủ Tiêu gia, hai người là anh em có huyết thống gần nhất.
Đoạn Sở đẩy cửa vào, Trữ Khang Khiết cùng Lam Tư cũng chưa chú ý tới, ngược lại Tiêu Quan Trần đã ngừng lại việc điêu khắc, hướng về phía Đoạn Sở mỉm cười: “Chính quân cửu hoàng tử hiếm thấy mà đến đây!"
Người Tiêu gia bộ dạng đều rất xuất chúng, Tiêu Quan Trần tuy không tuấn mỹ xuất trần như Tiêu Vĩnh Ca, nhưng cũng tuyệt đối là một mỹ nam tử, hơn nữa hắn có một đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp, lông mi dày dài cong vút, khiến kẻ khác thập phần kinh diễm. Điều duy nhất đáng tiếc là sắc mặt tái nhợt, đôi môi mang theo chút tím nhạt, vừa thấy liền biết là một người thân thể ốm yếu.
“Ngươi không biết xưng hô như vậy rất rườm rà sao?" Đoạn Sở cười nhẹ nói, lại nhìn về phía muội muội cùng Lam Tư rốt cục đã hoàn hồn: “Khang Khiết, ngươi không phải mỗi ngày đều lại đây đấy chứ, thân thể Tiêu tiên sinh không tốt, vẫn nên để cho hắn có nhiều thời gian nghỉ ngơi mới tốt."
Lam Tư buồn cười, phản ứng này của Đoạn Sở, cùng Trữ Khang Hạo thật sự là giống nhau như đúc.
Trữ Khang Khiết có điểm ngượng ngùng, nàng từ lúc tham gia hội đấu giá của Phong Vinh thương hội liền bắt đầu sinh ra hứng thú đối với phù điêu, mà vòng thông tin của mẫu thân lại bị người lợi dụng việc điêu khắc thêm để theo dõi, Trữ Khang Khiết hoàn toàn phẫn nộ, nàng đã quyết định phương hướng ngành nghề muốn học sau này rồi. Hiện tại Tiêu Quan Trần xuất thân phù điêu thế gia, lại nguyện ý dạy nàng, Trữ Khang Viễn cả ngày lưu lại bên người Á Đạt học cơ giáp, nàng cũng không muốn lãng phí thời gian, cho nên mới hay đến đây, tựa hồ thật sự không tốt lắm.
“Tiêu tiên sinh, là ta lo lắng không chu toàn, thực xin lỗi." Trữ Khang Khiết vẻ mặt xin lỗi.
Tiêu Quan Trần có điểm ngoài ý muốn, khoát tay áo lơ đểnh nói: “Ngươi quá khách khí, một người chờ đợi sẽ nhàm chán, ngươi cùng Lam Tư nguyện ý lại đây, ta còn mong ước điều gì nữa."
Trữ Khang Khiết tuy nhẹ nhàng thở ra, nhưng cũng không nói tiếp, chỉ là cười cười, đứng dậy đối với Tiêu Quan Trần cáo từ.
Lam Tư cũng nhân cơ hội rời đi.
Tiêu Quan Trần thấy phòng nháy mắt chỉ còn lại hai người bọn họ, bật cười chạm vào vong thông tin ở cổ tay, cửa lặng yên không một tiếng động mà đóng lại, “Ta nên nói, không hổ là nam nhân của cửu điện hạ sao?" Tiêu Quan Trần cười nhẹ ra tiếng, thân thể hơi hơi ngửa ra sau nhìn Đoạn Sở: “Ngươi dường như rất khẩn trương đối với Trữ Khang Khiết?"
Đoạn Sở vui vẻ nhếch mi, nam nhân của Úc Thịnh Trạch? Xưng hô này tựa hồ không tồi. Tâm tình Đoạn Sở trở nên tốt lắm, ngồi ở đối diện Tiêu Quan Trần gật đầu: “Nếu ngươi có muội muội mới vừa trưởng thành hoặc là sắp trưởng thành, ngươi cũng sẽ như vậy."
Tiêu Quan Trần tựa hồ sửng sốt, lông mi đẹp hơi hơi hạ xuống, lập tức hiểu ý cười cho qua, lại hiếm thấy mà trả lời theo cảm tính: “Ta thực sự có một muội muội, nàng năm nay," Tiêu Quan Trần dừng một chút, thở dài nói: “Không, nàng sang năm sẽ tròn mười tám tuổi."
Đoạn Sở lúc trước đã nghe Úc Thịnh Trạch nói qua, Tiêu Quan Trần có một muội muội ruột, mới sinh đã tang mẫu, là một tay Tiêu Quan Trần nuôi lớn, nghĩ có lẽ tình cảm tốt lắm.
Tiêu Quan Trần thấy Đoạn Sở trầm mặc không nói, cũng biết chuyện của Tiêu gia không thể gạt được hoàng thất. Nghĩ đến sau khi hắn thông qua Nguyên Vĩnh Nghị để gặp Đoạn Sở cùng Úc Thịnh Trạch, Úc Thịnh Trạch không hỏi chút gì liền tiếp nhận hắn, nếu như chút tín nhiệm này cũng bị nghi ngờ, vậy hắn muốn bảo vệ muội muội, còn cần cố gắng hơn một chút.
“Ta vốn đang nghĩ đến, ta có cũng đủ thời gian, có thể đợi cho muội muội ta trưởng thành, sẽ xử lý đồ ngu xuẩn kia." Tiêu Quan Trần chậm rãi mở miệng, thô tục trong lời nói lại không chút ảnh hưởng tới khí chất thế gia công tử của hắn.
Đoạn Sở gặp qua không ít người trong thế gia, cũng chỉ có trên người Tiêu Quan Trần, mới nhìn đến được loại khí chất anh tuấn kiệt xuất như ở trái đất thường miêu tả.
“Kỳ thật ngươi làm sao biết được kế hoạch của người Tạp Na mà kể lại tỉ mỉ như vậy, sao lại chờ tới bây giờ mới vạch trần. Lúc này Tiêu gia cùng Úc Thiên Triển phản quốc đã thành sự thật, ngươi làm vậy chính là lập công chuộc tội. Tiêu gia thì không được may mắn như vậy, có thể giữ lại được tính mạng đã là vận khí." Đoạn Sở phối hợp hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
“Ai nói ta muốn bảo trụ Tiêu gia." Tiêu Quan Trần nhếch mi, không chút che dấu ác liệt của chính mình: “Bên trong Tiêu gia đều đã thối rữa, thất điện hạ chèn ép liên tục một năm, bị hoàng thất nhìn chằm chằm rõ ràng như vậy cũng không thể làm cho bọn họ tỉnh táo lại. Cha ta, trong mắt chỉ có đứa nhỏ của tỷ tỷ hắn, chờ ta biết được chí bảo của gia tộc đều bị bọn họ đem ra ngoài, liền biết bọn họ đã bị lợi ích làm mê muội đầu óc. Ta nếu còn trông cậy vào việc bọn họ biết lầm đường lạc lối mà quay đầu lại, còn không bằng một lần đốt sạch Tiêu gia mới càng thêm thống khoái."
Đoạn Sở lúc này mới phát hiện, Tiêu Quan Trần này, rõ ràng là hận Tiêu gia, kể cả người phụ thân của hắn, gia chủ Tiêu gia.
“Ngươi chính là người thừa kế dòng chính Tiêu gia, bằng vào cấp bậc của ngươi, hoàn toàn có thể ngăn cản, như vậy muội muội ngươi trưởng thành, cũng sẽ không bị gia tộc liên lụy." Đoạn Sở thần sắc không thay đổi vạch trần.
“Ngươi cho rằng, Tiêu gia như vậy có thể xem như trợ lực hay sao?" Tiêu Quan Trần lơ đểnh, hắn nâng lên cây bút điêu khắc chứa đầy tinh thần lực trong tay đưa cho Đoạn Sở: “Thế gia, ỷ lại chính là tài nghệ."
Mấy ngàn năm qua, đừng nói Tiêu gia, Diêm gia, ngay cả Nguyên gia có hoàng tộc làm chỗ dựa vững chắc, làm sao không có thời điểm xuống dốc, có thể truyền thừa xuống, còn không phải dựa vào gia tộc có tài nghệ đặc biệt. Chỉ cần người còn, chẳng sợ hắn đã chết, muội muội hắn gả vào gia tộc khác, tài nghệ của Tiêu gia, cũng đã được hắn truyền lại cho muội muội. Nhiệm vụ người thừa kế của hắn, cũng đã hoàn thành.
Chờ thời điểm Úc Thịnh Trạch tìm tới, Đoạn Sở cùng Tiêu Quan Trần đều đang tự cầm chén trà của bản thân mà chuyện trò vui vẻ, Tiêu Quan Trần vẻ mặt mệt mỏi, trong mắt mỉm cười nhìn chăm chú hai người rời khỏi, Đoạn Sở đem lời Tiêu Quan Trần nói thuật lại cho Úc Thịnh Trạch.
“Tiêu Quan Trần đưa ra thỉnh cầu duy nhất, chính là bảo trụ muội muội hắn." Úc Thịnh Trạch trầm giọng nói xong, lại thấp giọng dặn dò: “Lập tức tiến vào Không Gian Khiêu Dược đầu tiên, lúc sau đội hình quân hạm sẽ bị phá vỡ, Tề Hạo Ngôn mang theo giảng viên cùng người khế ước hậu thiên đi trước, còn chúng ta, rất nhanh sẽ đi tới Duy Nhĩ Tạp tinh cầu mà Tiêu Quan Trần nhắc tới."
Tháng Sáu 5, 2016
158
Tác giả :
Ngốc Đề Hoan Nhan